Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg
Chương 31
Hai người ăn xong cơm tối lại vòng qua con đường nhỏ sau căn tin đi dạo một chuyến. Hạ Lệnh Tân nắm tay Trần Tịch không nỡ buông ra, chậm rãi dặn dò cậu: "Dạo gần đây tớ không có thời gian, đến lúc xong đại hội thể thao là tốt rồi. Buổi trưa và sau bữa cơm tối phải tập bóng rổ, trận bóng rổ vào cuối tuần, hạng mục cá nhân của tớ chỉ có thể luyện tập vào buổi sáng và sau tự học buổi tối, cho nên mấy tuần này không theo cậu được. Buổi tối hết giờ học cậu quay về ký túc xá trước, không cần chờ tớ. Tớ bảo Lý Tử Khâm mang bữa sáng đến phòng học cho cậu được không? Không thì cậu lại phải đến căn tin ăn một mình."
Trần Tịch lắc đầu: "Không cần đâu, tớ tự đi ăn, cậu không cần để ý đâu." Hạ Lệnh Tân cũng không nói thêm gì nữa.
Đi ra con đường nhỏ, vừa vặn gặp Lý Tử Khâm và Chương Khải. Lý Tử Khâm nhìn thấy hai người họ thì vui vẻ vẫy tay, bốn người gặp nhau. Biểu tình của Lý Tử Khâm vô cùng khoa trương: "Oa, sao hai ông đi trên con đường tình nhân thế? Nhìn thấy các đôi tình nhân khác không thấy buồn vì mình FA à? Làm gì mà phải đi kiếm cơm chó(*) thế."
(Hay còn gọi là cẩu lương, chỉ hành động thân thiết của các cặp đôi)
Chương Khải nghe vậy vỗ đầu Lý Tử Khâm, cậu ta chẳng hiểu ra sao quay đầu lại: "Má nó, ông muốn đánh nhau phải không?"
Chương Khải nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc, cạn lời, khoát tay, nói: "Không đánh nhau, trên đầu ông có cái lá, tôi lấy xuống." Lý Tử Khâm vội hất tóc mấy lần.
Hạ Lệnh Tân nhướng mày nhìn Chương Khải, cậu ta đảo mắt nhìn anh và Trần Tịch một vòng, gật đầu. Anh mỉm cười, cũng gật đầu.
"..." Trần Tịch hơi đỏ mặt, cúi đầu đi đường không nói gì.
Hạ Lệnh Tân ôm vai Trần Tịch, nói như thể trêu đùa Lý Tử Khâm: "Tại sao là chúng tôi đi kiếm cơm chó, không thể là chúng tôi đi rải cơm chó à?" Trần Tịch đỏ mặt lườm anh, lại không kéo bàn tay trên vai xuống.
Lý Tử Khâm nhìn hai người họ, kéo Chương Khải muốn ôm vai mà bị người ta hất xuống. Cậu ta mặc kệ, kéo Chương Khải nhìn hai người Hạ Lệnh Tân: "Ông xem hai tên này kìa, nói chứ sao trông giống thế nhỉ? Ông xem hai ta thì không được, hừm, tôi xem xem."
Lý Tử Khâm quan sát Trần Tịch từ đầu đến chân, thấy cậu mất tự nhiên, cậu ta lại quay đầu nhìn Chương Khải từ đầu đến chân, Chương Khải thiếu chút nữa đánh cậu ta. Lý Tử Khâm nhìn xong, kết luận: "Tôi biết rồi, bởi vì tiểu Tịch Tịch là đại mỹ nhân, mà Khải tử là một tên thô kệch, cho nên Lệnh Tân và tiểu Tịch Tịch đứng với nhau tựa như đôi tình nhân xứng đôi, tôi và Khải tử đứng với nhau là anh em bình thường. Nào, tiểu Tịch Tịch đứng với tớ, đôi ta còn xứng nữa..."
Chương Khải không nghe nổi nữa, siết cổ Lý Tử Khâm đánh cậu ta mấy cái: "Đồ ngốc như ông mà cũng xứng đứng với Trần Tịch? Người ta đứng đầu khối ông xứng không? Tôi là tên thô kệch? Anh đẹp trai như tôi mà ông nói là tên thô kệch? Hả?"
Lý Tử Khâm "Á á" xin tha, kêu Hạ Lệnh Tân cứu mình. Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch chậm rãi nói: "Chương Khải cứ đánh đi, đánh cậu ta mấy cái hộ tôi."
Lý Tử Khâm:... Tui trêu ai ghẹo ai?
Trần Tịch nhìn họ đùa giỡn cũng bật cười theo, cảm giác có bạn bè thật sự tốt lắm.
Những ngày kế tiếp Hạ Lệnh Tân thật sự bề bộn nhiều việc như lời anh nói, trừ buổi tối hai người quay lại phòng ngủ thì ban ngày cơ hồ không gặp mặt. Ban ngày Trần Tịch đi học, ngẫu nhiên một mình đi xem Hạ Lệnh Tân tập luyện. Đến khi thi đấu bóng rổ, cậu có thời gian là phải đi xem Hạ Lệnh Tân đấu. Lớp 10A10 không thi bóng rổ, các lớp khác thi thể thao thì họ đi học như thường, cho nên cậu chỉ có thể đi xem trận đấu sau giờ học. Trần Tịch cảm thấy vô cùng áy náy, buổi tối vừa bóp vai cho Hạ Lệnh Tân vừa xin lỗi.
"Hôm nay lúc các cậu thi tớ vẫn đi học, không đi xem được, xin lỗi nha."
Hạ Lệnh Tân kéo tay Trần Tịch để cho cậu ngồi trên đùi anh, cậu nghe lời ngừng tay ngồi lên. Hiện tại buổi tối mỗi ngày cậu chờ anh tập luyện xong là xoa bóp vai cho anh thả lỏng, hai người tán gẫu một lúc rồi cùng đi ngủ. Lần đầu tiên Hạ Lệnh Tân kéo Trần Tịch ngồi trên đùi mình, cậu rất ngượng ngùng, sau đó cũng dần quen.
Anh ôm cậu hôn một cái, bất mãn nói: "Sao cục cưng lại nói xin lỗi nữa rồi, đây có phải chuyện to tát gì đâu."
Trần Tịch tựa vào trong lòng Hạ Lệnh Tân, ngoan ngoãn nhận sai: "Tớ biết, chỉ là tớ sợ cậu không vui."
Hạ Lệnh Tân cố ý thở dài, nói: "Đúng là tớ không vui, hôm nay chơi với lớp 10A6, bạn gái đội trưởng bên đó đứng bên cạnh cổ vũ reo hò, đội trưởng nghỉ ngơi là bạn gái cậu ta cầm khăn mặt cầm nước chạy đến. Mà người yêu tớ vẫn đi học, rõ ràng là có người yêu nhưng vẫn có đãi ngộ chó độc thân như Lý Tử Khâm. Cậu nói xem sao tớ vui cho nổi?"
Trần Tịch bị chọc cười, nhìn anh: "Lần sau tớ gặp Lý Tử Khâm thì sẽ nói cho cậu ấy biết, cậu nói cậu ấy là chó độc thân."
Anh nghiêm túc nói: "Tớ cũng có nói sai đâu, không chỉ là chó độc thân mà còn là con chó ngốc khờ khạo, Chương Khải thông minh biết bao." Cậu tựa cằm lên vai anh cười không ngừng.
Hạ Lệnh Tân một tay ôm eo Trần Tịch, một tay kéo tay cậu đặt bên miệng hôn một cái, nói: "Cho nên cục cưng phải bồi thường tớ mới được."
Trần Tịch ngẩng đầu lên hỏi: "Bồi thường thế nào? Tớ có thể trốn học đi đưa nước đưa khăn mặt cho cậu đâu?"
Hạ Lệnh Tân lắc đầu, nắm gáy Trần Tịch, dán sát vào ngậm môi cậu nhẹ nhàng mút vào, dùng đầu lưỡi cạy miệng cậu ra, tiến vào miệng cậu liếm đầu lưỡi. Trần Tịch phối hợp há miệng, bị đè xuống hôn một lúc lâu, cho đến khi cậu không thở nổi liều mạng đẩy thì anh mới dừng.
Trần Tịch mềm nhũn cả người, cố gắng thở đều. Anh nhẹ nhàng hôn khóe miệng cậu, thỏa mãn nói: "Đây là bồi thường mà tớ muốn. Cảm ơn cục cưng, cục cưng ngọt quá." Trần Tịch vùi đầu vào vai Hạ Lệnh Tân không nói gì.