Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg
Chương 29
Giọng nói đau đớn khẩn cầu của Trần Tịch đột ngột vang lên, trong nháy mắt lòng Hạ Lệnh Tân như thể bị đánh một cái đau điếng. Anh không kịp nghĩ gì, lý trí đã mất một nửa, cúi người một tay ôm cậu, một tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt, từ sau lưng hôn vành tai cậu, giọng khàn khàn: "Cục cưng đừng khóc, xin lỗi, tớ sai rồi..."
Nước mắt của Trần Tịch càng không ngừng rơi, cậu quay người vươn tay ôm lấy cổ anh, mắt đã đỏ ngầu. Hạ Lệnh Tân bất chấp tất cả, nằm nghiêng cạnh cậu, đau lòng hôn mắt cậu, kéo cậu vào trong lòng nhẹ nhàng trấn an, miệng thì không ngừng giải thích.
Trần Tịch khóc ròng, nói: "Tớ sai rồi, cậu đừng bỏ tớ được không?"
Hạ Lệnh Tân kề trán lên trán Trần Tịch, nhìn thẳng vào mắt cậu, hận không thể móc trái tim ra cho cậu xem: "Tớ không bỏ cậu, chưa từng. Tớ vẫn thích cậu, cục cưng tin tớ, lúc nào cậu quay đầu lại tớ cũng luôn ở phía sau cậu. Dạo gần đây tại tớ, cậu tha thứ cho tớ được không? Về sau không bao giờ như thế này nữa, tớ cam đoan."
Mắt Trần Tịch đã sưng lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nghe vậy cậu lắc đầu nguầy nguậy, khóc ròng: "Không, là lỗi của tớ. Tớ không nên coi cậu là người khác, không nên từ chối cậu, không nên nhút nhát đến độ ngay cả thích một người cũng không dám nói ra." Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, nghe lời cậu nói mà lòng vui như đốt pháo mà lại đau đớn cực kỳ, mắt cũng hơi ửng đỏ.
Trần Tịch tiếp tục thổ lộ tiếng lòng: "Tớ sợ đây chỉ là giấc mơ, cậu tốt như vậy sao lại thích người kém cỏi như tớ được chứ? Từ nhỏ đến lớn trừ mẹ ra cũng chỉ có bác Tần chủ nhà đối tốt với tớ một chút. Tớ không biết bạn bè bình thường chơi với nhau thế nào, tớ cũng không biết người yêu bình thường chung đụng ra sao. Lần trước thật ra chỉ là tớ thấy cậu đưa tớ về nhà quá lãng phí thời gian, không có ý khác."
Cậu không hề lảng tránh ánh mắt của anh nữa, trong mắt tràn đầy sự không muốn xa rời và bi thương, "Tớ thích cậu thích tớ, cũng thích cậu tốt với tớ. Cậu nói muốn đưa tớ về nhà thật ra lòng tớ vui vẻ lắm, thấy cậu và Lam Xu du lịch đi ăn cơm với nhau tớ rất khó chịu. Cậu không nắm tay tớ, không ôm tớ, tớ khó chịu muốn chết. Hộp bánh trung thu của cậu là tớ làm, cậu chơi bóng tớ muốn đưa nước cho cậu, cậu tập luyện về tớ muốn đấm bóp cho cậu thả lỏng. Tớ còn muốn nấu cơm cho cậu ăn, muốn sấy tóc cho cậu... Tớ nhớ cậu lắm, gặp được cũng nhớ, không gặp được càng nhớ. Tớ thật sự nhớ cậu lắm Hạ Lệnh Tân. Tớ chưa bao giờ biết hóa ra thích một người lại đau khổ đến vậy, nhưng tớ lại vui vẻ chịu đựng..." Nói đến đoạn sau Trần Tịch đã nói năng lộn xộn, cậu khóc không thành tiếng, rốt cuộc nói không nên lời.
Hạ Lệnh Tân đỏ vành mắt, giọng khàn khàn: "Xin lỗi cục cưng, ngày đó là tớ hiểu sai, tớ cam đoan không có lần sau. Cậu tốt lắm, tốt đến mức làm cho tớ không biết yêu cậu thế nào mới được. Xin lỗi, tớ chỉ muốn cậu vui vẻ hạnh phúc, lại không ngờ cậu đau khổ đến mức này. Xin lỗi cục cưng, cậu tha thứ cho tớ, về sau cậu đánh tớ mắng tớ tớ cũng chịu. Tớ sai rồi, đừng khóc nữa được không? Cục cưng, tớ thích cậu, tớ yêu cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu cả đời."
Tình yêu chất chứa của Hạ Lệnh Tân hóa thành nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dừng ở đôi mắt, chóp mũi, khóe môi Trần Tịch. Cuối cùng anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hôn hơn mười lần cuối cùng cậu chậm rãi không khóc nữa.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng hít thở của đối phương, cảm thấy thì ra thế giới này có sự yên lặng tốt đẹp đến vậy. Đợi một lát, Hạ Lệnh Tân nhẹ nhàng hôn trán Trần Tịch, dịu dàng nói: "Cục cưng, tớ đi tắm rửa chút rồi về."
Trần Tịch cọ cọ trong lòng Hạ Lệnh Tân, sau đó ngoan ngoãn buông tay. Anh đau lòng hôn đôi mắt sưng lên của cậu, nói: "Tớ đi lấy cho cậu cục đá, lát nữa cậu đắp lên mắt."
Trần Tịch trải qua cảm xúc kịch liệt bụng đau dữ dội hơn, nghe vậy bỗng thấy khổ sở: "Không cần đá, tớ đau bụng."
Hạ Lệnh Tân nhíu mày: "Đến tháng?" Trần Tịch gật đầu. Mắt cậu sưng tấy, sắc mặt tái nhợt, làm anh đau lòng muốn chết.
Anh ôm cậu vào trong lòng hôn một cái, sau đó xuống giường rót cốc nước ấm, đổ hết đường đỏ còn dư lại lần trước vào, cầm đến bên giường đưa cho Trần Tịch. Cậu ngoan ngoãn ngồi dậy cầm cốc chậm rãi uống. Hạ Lệnh Tân nói: "Cậu uống trước đi, tớ đi rửa mặt, về ngay thôi." Thấy cậu gật đầu, anh mới cầm đồ vào tắm rửa thay quần áo. Bởi vì buổi chiều anh đã về tắm cho nên buổi tối không cần tắm kĩ, chỉ cần thay quần áo, chốc lát đã trở lại. Anh đi đến bên giường hỏi Trần Tịch: "Quần áo của cậu đâu? Quần lót thay chưa? Để đâu rồi? Tớ giặt."
Trần Tịch nhỏ giọng trả lời: "Quần áo hôm nay không cần giặt, quần lót tớ thay ra đã giặt sạch rồi." Thấy Hạ Lệnh Tân nhíu mày, cậu vội vàng bổ sung, "Giặt bằng nước ấm."
Đương nhiên Hạ Lệnh Tân biết là vì sao, đành phải dặn cậu: "Không có lần sau, sau này thời gian hành kinh không được giặt quần áo. Giặt bằng nước nóng cũng không được, không biết quan tâm đến sức khỏe chút nào..."
Trần Tịch nhỏ giọng nói: "Nhưng chỉ nói là không thể chạm vào nước lạnh, có nói không thể chạm vào nước ấm đâu..." thấy Hạ Lệnh Tân nghiêm túc nhìn mình, cậu ngoan ngoãn không nói gì thêm, chỉ yên lặng dịch mông vào trong giường, nhìn anh, ý tứ không cần nói cũng biết. Vừa rồi Hạ Lệnh Tân đã nói tắm rửa xong quay về, cậu vẫn nhớ đấy.
Tình yêu trong lòng Hạ Lệnh Tân không ngừng trào ra ngoài, anh thở dài, cầm cốc trên tay Trần Tịch đi rửa sạch cất đi, sau đó dùng nước ấm rửa tay lau khô, xác định tay ấm mới đi đến bên giường cậu ngồi lên. Trần Tịch dựa vào lòng anh, không muốn xa rời cọ cọ cổ anh, khổ sở sầu muộn nhiều ngày cuối cùng cũng tan biến. Hạ Lệnh Tân siết thật chặt cánh tay, thấp giọng nói: "Cậu đau bụng lắm mà? Đi ngủ sớm chút đi, giờ khuya lắm rồi, nghỉ ngơi tốt mới khỏe mạnh được."
Trần Tịch ngẩng đầu muốn nói lại thôi nhìn anh. Tuy rằng vừa rồi đã nói rõ, nhưng có mấy lời cậu xấu hổ chưa nói ra khỏi miệng. Đắn đo một hồi, cậu uyển chuyển hỏi: "Cậu phải đi à?"
Hạ Lệnh Tân dịu dàng nhìn cậu, trấn an: "Không đi, ngủ ở đây, nằm xuống đi. Cậu ngủ ở trong, tớ xoa bụng cho cậu." cuối cùng Trần Tịch cũng mỉm cười lần đầu tiên trong đêm nay, cười đầy hạnh phúc và thỏa mãn. Đây cũng là lần đầu tiên cậu cười thoải mái từ khi hiểu chuyện.
Trần Tịch nghe lời nằm xuống, Hạ Lệnh Tân dán sát sau lưng, một tay xuyên qua cổ cho cậu gối, một tay đặt lên bụng cậu, cả người từ đầu đến chân đều dán vào cậu, hai người thân mật không chút khoảng cách. Hơi ấm xuyên thấu qua vải dệt thật mỏng truyền đến da cậu, người cậu ấm lên, như được ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi. Cậu thoải mái ngủ thiếp đi.
Dần dà cơn đau bụng không dữ dội nữa, cơn buồn ngủ kéo đến, Trần Tịch yên tâm nhắm hai mắt.
"Cục cưng."
"Tớ yêu cậu."
Trần Tịch mơ màng đáp lại: "Tớ cũng vậy..." rồi hạnh phúc chìm vào mộng đẹp.
Hạ Lệnh Tân siết thật chặt cánh tay, ôm chặt hơn chút, hôn cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cục cưng, ngủ ngon."
Đêm nay, hai người đều xuất hiện trong giấc mơ của đối phương, là giấc mơ rất ngọt rất ngọt.