Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg
Chương 18
Hôm sau Hạ Lệnh Tân vẫn như thường, dậy sớm đi chạy bộ rồi mang bữa sáng về cho Trần Tịch. Cậu cúi đầu nhận bữa sáng, yên lặng ăn hết, chuẩn bị ra cửa, đến cửa lớp nói tạm biệt, vẫn không nhìn Hạ Lệnh Tân lấy một cái. Anh bắt chuyện cậu cũng chỉ gật đầu lắc đầu trả lời, như là bị cấm ngôn. Hạ Lệnh Tân nhìn Trần Tịch bước nhanh, nghĩ đến vành tai hồng hồng và ánh mắt tránh né, bất đắc dĩ cười.
Trần Tịch rảo bước thật nhanh, qua chỗ rẽ xác định Hạ Lệnh Tân không nhìn thấy mình mới thở một hơi thật dài, đi chậm lại. Đêm qua không biết mấy giờ cậu mới ngủ, buổi sáng mở mắt, lời Hạ Lệnh Tân nói tối qua chậm rãi tua lại trong đầu, ngay cả tim cũng đập nhanh, làm cho cậu không dám nhìn anh, sợ tim đập càng thêm rộn ràng. Cậu lại không dám mở miệng nói chuyện, sợ mở miệng là giọng nói căng thẳng run rẩy dọa anh.
Tối hôm qua lời anh nói dọa sợ cậu, cậu sống 16 năm, cho tới bây giờ chưa từng được bạn cùng trang lứa dùng thái độ hữu hảo để đối đãi, càng không phải nói đến có người dùng thái độ thẳng thắn bộc lộ thiện cảm như vậy. Tuy rằng Hạ Lệnh Tân không nói đến chữ "Thích", nhưng tỏ tình như vậy chỉ cần không phải đồ ngốc ai cũng hiểu. Lúc ấy Trần Tịch đã choáng váng, khiếp sợ, không thể tin được, căng thẳng muốn chết, không biết trả lời thế nào, cho nên cậu giả vờ ngủ để tránh né. Cậu nhìn chằm chằm vách tường, nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, đầu ầm vang, suy nghĩ cũng loạn tùng phèo, căng thẳng, rồi lại mừng rỡ, muốn bắt buộc mình tỉnh táo lại mau ngủ, lại nghĩ đến vẫn chưa trả lời anh, liệu anh có tức giận không? Liệu có mặc kệ mình không? Trần Tịch lại luống cuống, Hạ Lệnh Tân không nói chuyện, liệu đã ngủ chưa? Cậu vô cùng ảo não, đúng lúc đó anh nói ngủ ngon, cậu không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy cơ hội đáp "Được", sau đó lại nghĩ lung tung đến hơn nửa đêm mới mơ màng ngủ.
Trần Tịch chậm rãi đi vào phòng học, đầu vẫn rối loạn, ngồi xuống lấy sách tiếng Anh ra đọc, đọc một hồi lại im, giáo viên đi qua cậu mới hoàn hồn, âm thầm cảnh cáo mình phải nghiêm túc học tập. Cậu cố gắng tập trung tinh thần tiếp tục đọc bài, lại đột nhiên nghĩ chẳng trách giáo viên không cho yêu sớm, quả thật sẽ ảnh hưởng đến việc học. Nghĩ như vậy, đột nhiên cậu phản ứng lại, cái gì mà yêu sớm, chỉ là giao lưu gần chút thôi... mặt cậu lại đỏ lên.
Đến khi qua một nửa tiết đầu tiên, Trần Tịch mới tạm thời quên việc này, nghiêm túc nghe giảng ghi chép. Ngày thứ hai đi học, cậu đã hoàn toàn theo kịp tốc độ của giáo viên, không còn căng thẳng như lúc mới nghe giảng ngày hôm qua nữa, hết tiết cũng thỉnh thoảng đi uống nước đi vệ sinh, không ngồi lì một chỗ như hôm qua nữa.
Từ Nhất Minh vẫn lặng lẽ quan sát Trần Tịch, thấy cậu hôm nay khác hẳn hôm qua, chỉ coi là cậu lười ngụy trang bất chấp tất cả. Thấy cậu đi học mà còn ghi chép, như thể nghiêm túc nghe giảng lắm, Từ Nhất Minh khinh thường nghĩ, vờ vịt cho ai xem? Cậu nghe hiểu không? Ghi nhiều thế cậu có biết nghĩa không? Từ Nhất Minh đinh ninh Trần Tịch là thằng học dốt chỉ có cái mặt. Hôm qua họ quay về phòng ngủ lại thảo luận về cậu, cuối cùng đám học sinh giỏi này nhất trí cho là không cần quan tâm chuyện này, thành tích là bằng chứng tốt nhất. Chẳng hiểu sao Hạ Lệnh Tân phải nhét cậu vào lớp họ, chẳng lẽ lại có thể mua chuộc tất cả giáo viên, lần nào thi cũng cho cậu gian lận để lấy thanh danh à? Chỗ ngồi mỗi lần thi được xếp theo thứ tự, Hạ Lệnh Tân muốn làm thành tích giả cho Trần Tịch nhưng lần nào thi cậu cũng ngồi cùng phòng với đám học sinh giỏi, nhiều người nhìn chằm chằm, xem cậu gian lận thế nào.
Vì thế đám học sinh giỏi này lại khôi phục trạng thái trước kia, đều liều mạng học tập, tan học thì thảo luận bài vở, không ai đoái hoài đến Trần Tịch, nhưng cũng không ai cố ý châm chọc cậu. Trần Tịch không có cảm giác gì, bị cô lập, bị châm chọc đã là cuộc sống học đường bình thường, mặc dù cậu rất muốn thoát ly hoàn cảnh này, nhưng lại quen hoàn cảnh này qua năm này tháng khác. Không ai để ý đến cậu là bình thường, có người châm chọc cũng là bình thường.
Tới giờ cơm trưa, giáo viên vừa nói "Tan học" ra khỏi miệng, đám học sinh đã chen lấn ra ngoài chạy đến căn tin, chạy càng nhanh càng ít người, như vậy là có thể tiết kiệm nhiều thời gian xếp hàng gọi cơm. Chẳng mấy chốc phòng học đã không còn ai, Trần Tịch lấy thẻ cơm ra định đi ăn cơm, lúc sắp đến cửa phòng học lại bị nữ sinh không đi tranh cơm như cậu gọi lại.
Nữ sinh thấy Trần Tịch nghi hoặc, yếu ớt nói: "Tớ tên là Hoàng Tinh, tớ đau dạ dày, phiền cậu đưa tớ đến phòng y tế được không? Tớ vốn muốn tự đi lấy thuốc, nhưng bây giờ tớ đau quá đi không nổi nữa..."
Trần Tịch nghe giọng cô hết sức yếu ớt, môi không có chút huyết sắc nào, mồ hôi ở thái dương chảy ròng ròng, vẻ mặt đau đớn tột cùng thì cũng hoảng, đồng ý chạy đến muốn đỡ cô đi ra ngoài. Hoàng Tinh đau quá, căn bản không đứng nổi, cậu đỡ vài lần cô không dậy nổi cũng toát cả mồ hôi, xoay người ngồi xổm xuống bảo cô trèo lên lưng mình, định cõng cô xuống phòng y tế. Đúng lúc này một bàn tay kéo cậu lên, sau đó người kia ngồi xổm xuống, cõng Hoàng Tinh lên. Cậu nhìn, hóa ra là Hạ Lệnh Tân. Lúc này cậu cũng không kịp hỏi tại sao anh lại ở đây, thấy anh cõng cô thì gấp gáp nói: "Mau đưa bạn ấy đến phòng y tế!" Hạ Lệnh Tân gật đầu, cõng cô nhanh chân đi đến phòng y tế, Trần Tịch thì đi bên cạnh.
Nhanh chóng đưa Hoàng Tinh đến phòng y tế, bác sĩ trường vừa nghe Trần Tịch thuật lại tình huống vừa nhanh chóng kiểm tra, sau đó nói: "Không phải đau dạ dày, là viêm ruột thừa cấp, ở đây không được, phải đưa đến bệnh viện phẫu thuật. Thầy gọi xe, các em liên lạc với chủ nhiệm lớp thông báo cho phụ huynh." Nói xong đi ra ngoài gọi xe.
Lúc này đang là giờ cơm trưa, chắc chắn chủ nhiệm lớp không ở văn phòng. Trần Tịch không có điện thoại cũng không có số của chủ nhiệm lớp, căn bản không biết liên hệ thế nào. Cậu lo lắng nhìn Hạ Lệnh Tân. Anh lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm số của chủ nhiệm lớp mình bấm gọi, trấn an vỗ vỗ bả vai cậu. Điện thoại được kết nối, Hạ Lệnh Tân lời ít ý nhiều nói tình huống. Chủ nhiệm lớp nghe xong vội cúp máy liên hệ với chủ nhiệm lớp 10A10. Chốc lát Vu Thanh Phi đến cùng xe trường học, họ đưa Hoàng Tinh lên xe. Chủ nhiệm lớp vỗ vai Trần Tịch bảo cậu đi ăn cơm, không cần lo, đã liên lạc với người nhà Hoàng Tinh, lại cảm ơn Hạ Lệnh Tân, sau đó lên xe đưa cô đến bệnh viện.
Chờ xe đi rồi Trần Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Hạ Lệnh Tân: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Hạ Lệnh Tân đưa Trần Tịch ra khỏi phòng y tế, cười nói: "Không cần cảm ơn, đừng coi tôi là người ngoài."
Trần Tịch đỏ mặt, nói sang chuyện khác: "Vừa nãy sao cậu lại đến đây? Sao không đi ăn cơm?"
Anh đưa cậu đi qua bóng cây, ánh nắng cuối hè vẫn gay gắt, trả lời cậu: "Tôi đến gọi cậu đi ăn cơm, vốn ở dưới tầng chờ cậu mà mãi không thấy cậu xuống, tôi đành lên tìm cậu."
Con thỏ trong lòng Trần Tịch lại bắt đầu nhảy nhót, cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Lệnh Tân, lại phát hiện anh đang mỉm cười nhìn mình. Cậu căng thẳng, vội nhỏ giọng quanh co đáp lời: "Ồ, vậy, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi."
Hạ Lệnh Tân nói ừ, lại nói: "Cúi đầu đi đường cẩn thận đập đầu vào cây." Trong lời nói đầy ý cười, Trần Tịch nghe vậy cúi đầu cầng thấp hơn. Hạ Lệnh Tân không đùa cậu nữa, nói sang chuyện khác, kể cho cậu nghe lịch sử trường, nói hàng cây này là họ trồng vào Tết trồng cây, nói kế hoạch dạy học bao đời nay của trường. Trần Tịch nghiêm túc nghe, chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu đáp lời anh. Hạ Lệnh Tân thở phào.
Hai người ăn cơm trưa, lại về lớp. Lúc sắp đến lớp, Hạ Lệnh Tân nói: "Buổi chiều tan học tôi đợi cậu ở tầng một." Trần Tịch dừng một chút, mím môi gật đầu nhỏ giọng đáp "Ừ".
Hạ Lệnh Tân cười dịu dàng: "Ừ, buổi chiều gặp."
Khóe miệng Trần Tịch cong thành một nụ cười ngượng ngùng, ánh mắt đen láy không né tránh nữa. Cậu nhìn Hạ Lệnh Tân đáp: "Ừ, buổi chiều gặp." Hạ Lệnh Tân khoát tay, hai người ai về lớp nấy.
Nào, thẳng thắn boy Hạ Lệnh Tân biết chơi lắm, muốn tán mà không học cùng lớp thì sao? Vậy ngày ngày cùng nhau ăn cơm thôi! Cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, kết hôn xong nói sau (không phải đâu).