Đấu Thần
Chương 94: Bạch Hổ Hạ cấp, Huyết Nguyệt Cuồng Cương
Nguồn: VipVanDan
***
- Toái cốt Chưởng!
Trong một góc nào đó ở cấm địa hậu sơn, Lý Dật thân hình như quỷ mị từ một góc bay lên một tảng đá lớn, hữu chưởng khẽ vung xuống, một đạo chưởng lực hùng hậu đã đánh vào trên tảng đá lớn.
Một âm thanh nặng nề vang lên, nơi Lý Dật hạ chưởng lại không có vết tích gì, thế nhưng đối diện với tảng đá ấy, lại nổ thành một vốc đá vụn, chỉ thấy một chường ấn lõm xuống ở trên tảng đá.
Sau khi đánh ra chưởng này, LÝ Dật mới chầm chậm đáp đất, khẽ giơ tay lên chỉ thấy giữa chưởng đấu khí vô cùng mỏng manh đang không ngừng trào động.
Ở bên, Xà Tôn Giả lơ lửng trong không trung khẽ lắc một cái, sau một lát, mới nhàn nhạt nói:
- Tiểu tử, Bản tôn biết ngươi đem những Đấu kỹ này dung hòa vào bộ Đấu kỹ kỳ dị của ngươi. Nhưng chuyện này đừng nói là ngươi, ngay có Bản tôn mà làm, e rằng cũng không phải trong một lúc đã thành công. Bản tôn thấy chi bằng ngươi nghỉ đi một chút, tiềm tu một thòi gian rồi tính đi, giống như ngươi bây giờ cũng không có kết quả gì đâu.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão quỷ, ngươi cảm thấy ta còn thời gian từ từ tiềm tu sao?
- Hắc...
Xà Tôn Giả khẽ cười:
- Tiểu nha đầu đó đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao? Ngươi thật sự muốn giết Nạp Lan Hạ ở Vân Thủy Thành ấy sao? Bản thân ngươi cũng đã điều tra qua. Vân Thủy Thành là một mình Gia tộc Nạp Lan độc đại, Lý Gia các ngươi không phải là đối thủ của người ta. Ngươi muốn đi giết người, cũng không dễ như vậy đâu. Phải biết rằng, Bản tôn hiện tại không thể nào giúp ngươi được gì.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Ta biết, ta lại càng biết rằng, Gia chủ của Nạp Lan Gia đó, còn là cường giả Đấu Vương, ta muốn giết người con trai bảo bối của hắn, hắn không xuất đầu lộ diện vì con trai của hắn mới lạ... Nhưng lẽ nào vì vậy mà ta sẽ không đi sao?
Xà Tôn Giả cười cổ quái, nói:
Lý Dật hừ một tiếng, nói:
- Đầu tiên để bọn họ thoái hôn trước, nếu không bằng lòng, thì lại nghĩ cách khác... Tóm lại, đến cuối cùng nếu thật sự không được, thì giết Nạp Lan Hạ đi là xong. Nghe nói Nạp Lan Hạ cũng là một Đấu Sư... Hừ, một Đấu Sư, tạm thời ta cũng không coi là gì.
- Tiểu quỷ kiêu ngạo!
Xà Tôn Giả lắc đầu:
- Nếu không phòng bị gì thì ngươi giết một Đấu Sư quả thực không khó nhưng nếu đối phương có phòng bị, vậy thì không dễ như vậy đâu. Tiểu tử, suy nghĩ kỹ đi... Lần này, khác với lẩn quyết định giết Diệp Thanh Mã và Âm Thiên Kiệt a!
- Không cần nghĩ nữa, nếu nhìn nữ nhân của mình rơi vào tay kẻ khác, nếu ta còn thờ ơ, vậy thì còn đáng là một nam nhân không?
Lý Dật lạnh lùng nói:
- Đến lúc đó, e rằng đến cả Tế Thần điện ta cũng không còn hứng thú nữa.
- Tiểu tử, ngươi lại uy hiếp Bản tôn!
Xà Tôn Giả cười khổ một tiếng:
- Bỏ đi, bỏ đi, ai bảo Bản tôn lại đen đủi như vậy, lại chọn ngay một đệ tử như ngươi... Có điều, trong tình huống không thể nào xuất thù, Bản tôn cũng không thể nào giúp ngươi được nhiều... Bỏ đi. Bỏ đi, cứ truyền chiêu này cho ngươi vậy!
- Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ cho Bản tôn đây! Để an toàn, Bản tôn chỉ xuất thủ một lần, ngươi phải nhìn kỹ đây, đây là Đấu kỹ cấp Bạch Hổ a!
Cấp Bạch Hổ?
Lý Dật hai mắt sáng trung, những ngày qua hắn khổ tu, muốn kết hợp Đấu kỹ vào trong Huyễn Sát, sau đó nâng cao thực lực của mình. Nhưng có lẽ vì tâm trạng của mình nên hắn không có quá nhiều tiến bộ. Nhưng lúc này, ý của Xà Tôn Giả rõ ràng là muốn dạy hắn một chiêu Đấu kỹ cấp Bạch Hổ!
Chỉ là Đấu kỹ cấp Chu Tước, đã có thể khiến người khác có thực lực để khiêu chiến rồi, nhưng bộ Đấu kỹ cấp Bạch Hồ này, e rằng không dám tưởng tượng.
Nhàn nhạt cười, thân hình của Xà Tôn Giả từ từ dịch chuyển đã bay đến giữa tầng không. Hắn khẽ nheo mắt lại sau chốc lát khẽ cười một tiếng. Theo tiếng cười của hắn, xung quanh núi rừng vốn còn đang xào xạc lúc này trở nên im ắng. Lý Dật chỉ cảm thấy có một luồng uy áp cường đại ập tới, khiến bản thân hắn không khỏi cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt cát.
Không khí xung quanh chóp mắt đã trở nên nặng nề, ngay cả con suối đang lăn tăn chảy cơ hồ cũng đang ngừng chảy.
Bầu không khí khiến người khác ghê rợn ấy khiến Lý Dật cảm thấy hô hấp khó khăn. Hắn nheo mắt nhìn Xà Tôn Giả đang cúi nhìn xuống trong không trung, không khỏi lầm bầm nói:
- Lão quỷ này, sao nhìn thế nào trông ra còn khủng khiếp hơn cả bạch y nhân của hôm đó... Nếu hắn không phải là trạng thái linh hồn, mà là lúc toàn thịnh, e rằng...
Nói đến đây LÝ Dật không khỏi cảm thấy như hít phải một luồng khí lạnh.
Trong ánh mắt của hắn lại vụt hiện ra sự cuồng nhiệt khác thường. Đối với người như Lý Dật mà nói, trở nên mạnh hơn vốn dĩ chính là giấc mơ mà hắn thời khắc nào cũng đều theo đuổi, ở tiền kiếp, hắn cho rằng cảnh giới của mình đã là mạnh nhất, còn đến kiếp này, hắn mới biết mình vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng!
Lúc này, cái thế giới đầy những truyền kỳ này lại càng khiến hắn trở nên mong chờ!
Trong không trung, thân hình hư ảo của Xà Tôn Giả từ từ hiện ra vài tia đấu khí huyết hồng sắc nhàn nhạt. Đấu khí này mỏng đến cực điểm, nhưng chỉ một chút như vậy, thân hình đang lừng lửng trong không trung của Xà Tôn Giả đã giống như một con mảng xà khai sơn bổ hải!
Cảnh tượng đấu khí biến thành hình dạng như vậy khiến Lý Dật càng không rời mắt.
Cuối cùng, đấu khi nhàn nhạt chầm chậm thu lại, giống như quay lại trong cơ thể của Xà Tôn Giả. Quang mang xung quanh lúc này khẽ nhạt xuống, rồi lại sáng bừng lên, những nơi mắt thường có thể nhìn thấy toàn một màu huyết hồng.
Từng tia vụ khí huyết sắc giống như sợi dây quấn quanh người của Xà Tôn Giả. Xà Tôn Giả khẽ nâng tay phải lên, khẽ vung lắc vào không gian xung quanh, hắn tiện tay khẽ vung ra, một chưởng đã đánh bổ vào vách núi trước mặt.
- Bạch Hồ Hạ cấp, Huyết Nguyệt Cuồng Cương!
Ầm~~~~~~~~
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, theo một chưởng vỗ xuống của Xà Tôn Giả, đấu khí huyết sắc cả người hắn giống như cùng lúc trào ra hình thành một vầng trăng trong lòng bàn tay hắn.
Vầng trăng điên cuồng đánh xuống, nơi mà Huyết Nguyệt đánh vào, không gian bốn bể đã biến thành hư ảo. Đến lúc nó rơi vào vách núi, ngược lại lại biến thành vô thanh vô tức, chỉ là ở những nơi mà Lý Dật có thể đưa mắt nhìn, hắn đã thấy rõ ràng, cho dù là cây cối hay là sơn thạch toàn bộ đã bị biến thành tro bụi trong khoảnh khắc bị đấu khí hồng sắc chạm tới.
Đấu khí hồng sắc ấy không tiêu tán ngay sau đó, mà chúng sau khi đánh vào một vị trí khác lại điên cuồng xoay tròn lại. Lúc này vầng trăng huyết sắc ban đầu, đã giống như con mắt của bão, xoay tròn điên cuồng, tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù là không khí bị sự điên cuồng ấy tàn phá bị hút sạch vào trong đó.
Thế nhưng điều quỷ dị chính là Huyết Nguyệt trong cơn lốc xoáy không to lên, mà càng lúc càng nhỏ. Lý Dật nheo mắt nhìn, thế nhưng vào lúc này, cho dù hắn với đôi mắt thường của hắn cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy sự điên cuồng bên trong Huyết Nguyệt ẩn chứa một lực sát thương vô cùng lớn!
- Phá!
Theo tiếng quát khẽ của Xà Tôn Giả, thủ ấn trong tay chợt biến đổi. vốn đĩ là Huyết Nguyệt đấu khí đã thu lại hết cở chợt bị nổ tung ra!
Một tiếng nổ vang vút lên tận trời cao.
Bùm~~
Bùm~~ Bùm~~ Bùm~~
Nguyệt đấu khí huyết sắc giống như vầng thái dương nổ tung ra, khí tức âm lạnh chóp mắt trào ra, bao phủ khắp đất trời.
Lần này, vách núi vốn đã đổ ghề sau trận nổ ấy, đột nhiên xuất hiện một huyệt động tròn lớn, giống như đã bị hắc động nuốt chửng vậy.
Trong cảnh tượng kinh người ấy, theo sự xuất hiện của huyệt động khổng lồ, vầng Huyết Nguyệt đó mời dần dần tan đi, cuối cùng đã biến mất trong không khí. Còn trên vách núi, cơ hồ còn thấp thoáng có huyết sắc thiểm điện tạp loạn đang không ngừng vụt lóe.
Trong hậu sơn cấm địa của Lý Gia, đã bị hoàn toàn biến dạng.
Lý Dật bịt tai nhìn cảnh tượng trước mặt, đã hoàn toàn bị ngây ngất...
Đây... Đây chính là uy lực của Đấu kỹ cấp Bạch Hổ sao?
Nhìn lên huyệt động tròn khổng lồ trên thân núi, Lý Dật thực chất không dám tin vào mắt của mình.
Trong không trung, Xà Tôn Giả khẽ vụt thân hình trở lại bên cạnh Lý Dật nhìn vẻ mặt của Lý Dật, hắn nhàn nhạt cười, nói:
- Thế nào? Không phải vẫn luôn muốn Bản tôn truyền thụ Đấu kỹ cao cấp cho ngươi sao? Sao nhìn thấy Đấu kỹ này, bản thân ngược lại còn ngây người ra?
Diễn Võ Các của Lý Gia hai Các lão đang ngồi xếp bằng trong đó sắc mặt cũng biến đổi cơ hồ cùng lúc xuất hiện bên ngoài Diễn Võ Các nhìn về một hướng khác ở hậu sơn, vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm.
Sau chốc lát, Thanh Các lão toàn đầy mồ hôi lạnh trên trán, tay hắn không khỏi run rẩy, nhưng vẫn nhìn theo hướng đó, chậm rãi nói:
- Đây... Đây là... Đây là...
Lý Gia, trong thư phòng của Lý Hàn.
Lý Hàn vốn đang yên lặng nhìn văn thư trong tay, một khắc nào đó, đột nhiên ông chấn động cả người, ngay cả cửa cũng không mở, mà đá văng ra rồi nhìn về hướng hậu sơn.
Khuôn mặt ông chợt lộ ra vẻ khác thường, không nhịn được nói:
- Đây... Đây không phải là nơi tên tiểu quỷ đang tu luyện sao? Sao lại... Sao lại... Đây... Đây là Đấu kỹ cấp Bạch Hổ? Sao... Sao có thể? Người đâu! Người đâu mau tới đây!
Vẻ mặt của Lý Hàn cơ hồ hiện ra tia điên cuồng, đợi đến lúc thân vệ của Lý Gia chạy tới, ông tóm lấy áo của một tên trong đó. Gằn giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ giờ này phút này, ngoài thiếu gia ra, bất cứ người nào cũng không được bước vào hậu sơn cấm địa nửa bước! Cho dù người nào tới! Toàn bộ đều giết chết không tha!
Trong tiền sánh của Long Gia, Long Phi đang ngồi ủ dột ở đó, hiển nhiên đợt tập kích Huyết Lang Trấn mấy ngày nay của Long Gia không được thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đột nhiên, hắn biến sắc mặt, lao vụt ra khỏi đại sảnh, nhìn chằm chằm về hướng Lý Gia, sắc mặt biến đổi khó dò, lẩm bẳm nói:
- Đây... Đây là... Lý Gia...Lý Gia quả nhiên...
Ở Thánh Đường Đấu Thần Điện trong Vạn Triều Thành.
Là nơi thần thánh nhất cũng là nơi thần bí nhất trong Vạn Triều Thành, lúc này hiện ra trông có vài phần mộc mạc.
Trong Thánh Đường mang phong cách của cồ đại, ở vị trí chính diện treo một Thần tượng lớn, chỉ là Thần tượng trông có vài phần hư vô mờ mịt, khiến người khác không thể nào nhìn thẳng vào nó.
Trong Thánh Đường rộng rãi, một hàng Bạch Y Tế Ty đang nhắm mắt tiềm tu trên nền đất.
Chớp mắt, Bối Đức Song ngồi xếp bằng ở vị trí thượng thủ đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt hắn hiện ra vẻ túc mục cổ quái, khẽ cau mày nói:
- Chư vị có cảm giác được gì không?
- Đúng vậy, Tế Ty các hạ, chúng ta đều cảm nhận được... Đó có là là cường giả cấp Đấu Hoàng, sau khi dùng Đấu kỹ cấp Bạch Hổ mới có thể xuất hiện cảm giác này...
Bổi Đức Song lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Trong Thiên Phong Đế Quốc này, cường giả Đấu Hoàng đếm trên đầu ngón tay. Đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài người, thế nhưng ta chưa từng nghe nói người nào có Đấu kỹ cấp Bạch Hổ. Cho dù là Điện Chủ đại nhân cũng không có... Đây rốt cuộc...
Nói rồi, hắn lại đưa mắt nhìn Hạ Thần vẫn đang nhắm mắt ngồi đối diện hắn.
Hạ Thần im lặng một hồi lâu, rồi nhàn nhạt nói:
- Cho dù là ai dùng Đấu kỹ này, thế nhưng trong Đấu kỹ lại không có sát ý. Hiển nhiên là có người đang dạy đệ tử của mình. Nếu ta đoán không sai, người này đến tám phân có quan hệ với Lý Gia. Thậm chí còn có thể là vị cường giả Đấu Hoàng tối thượng của Lý Gia quay về. Chắc rằng chư vị đều hiểu rõ, thực lực đến mức này sinh mệnh sẽ trường tồn thế nào. Có thể không dây vào thì đừng dây, người đến cấp bậc đó có ai là ngọn đèn trước gió đâu...
Bối Đức Song im lặng trong chốc lát, nói:
- Vậy ý của ngươi là...
Hạ Thần nhàn nhạt nói:
- Giả như không biết gì cả, phong tỏa tin tức, tiếp tục chuẩn bị cho Tế Thần điện... Nếu ta đoán không sai, lần này chúng ta còn có thể tìm được một nhân tài cho Đấu Thần Điện rồi...
- Nếu như vậy thì cứ theo ý của ngươi đi...
Bối Đức Song lại cuời nhàn nhạt, rồi lại nhắm mắt tu luyện.
Các Tế Ty còn lại nhìn thấy vậy cũng tự nhắm mắt lại, cơ hồ tất cả cảm ứng vừa rồi đều là giả...
***
- Toái cốt Chưởng!
Trong một góc nào đó ở cấm địa hậu sơn, Lý Dật thân hình như quỷ mị từ một góc bay lên một tảng đá lớn, hữu chưởng khẽ vung xuống, một đạo chưởng lực hùng hậu đã đánh vào trên tảng đá lớn.
Một âm thanh nặng nề vang lên, nơi Lý Dật hạ chưởng lại không có vết tích gì, thế nhưng đối diện với tảng đá ấy, lại nổ thành một vốc đá vụn, chỉ thấy một chường ấn lõm xuống ở trên tảng đá.
Sau khi đánh ra chưởng này, LÝ Dật mới chầm chậm đáp đất, khẽ giơ tay lên chỉ thấy giữa chưởng đấu khí vô cùng mỏng manh đang không ngừng trào động.
Ở bên, Xà Tôn Giả lơ lửng trong không trung khẽ lắc một cái, sau một lát, mới nhàn nhạt nói:
- Tiểu tử, Bản tôn biết ngươi đem những Đấu kỹ này dung hòa vào bộ Đấu kỹ kỳ dị của ngươi. Nhưng chuyện này đừng nói là ngươi, ngay có Bản tôn mà làm, e rằng cũng không phải trong một lúc đã thành công. Bản tôn thấy chi bằng ngươi nghỉ đi một chút, tiềm tu một thòi gian rồi tính đi, giống như ngươi bây giờ cũng không có kết quả gì đâu.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão quỷ, ngươi cảm thấy ta còn thời gian từ từ tiềm tu sao?
- Hắc...
Xà Tôn Giả khẽ cười:
- Tiểu nha đầu đó đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao? Ngươi thật sự muốn giết Nạp Lan Hạ ở Vân Thủy Thành ấy sao? Bản thân ngươi cũng đã điều tra qua. Vân Thủy Thành là một mình Gia tộc Nạp Lan độc đại, Lý Gia các ngươi không phải là đối thủ của người ta. Ngươi muốn đi giết người, cũng không dễ như vậy đâu. Phải biết rằng, Bản tôn hiện tại không thể nào giúp ngươi được gì.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Ta biết, ta lại càng biết rằng, Gia chủ của Nạp Lan Gia đó, còn là cường giả Đấu Vương, ta muốn giết người con trai bảo bối của hắn, hắn không xuất đầu lộ diện vì con trai của hắn mới lạ... Nhưng lẽ nào vì vậy mà ta sẽ không đi sao?
Xà Tôn Giả cười cổ quái, nói:
Lý Dật hừ một tiếng, nói:
- Đầu tiên để bọn họ thoái hôn trước, nếu không bằng lòng, thì lại nghĩ cách khác... Tóm lại, đến cuối cùng nếu thật sự không được, thì giết Nạp Lan Hạ đi là xong. Nghe nói Nạp Lan Hạ cũng là một Đấu Sư... Hừ, một Đấu Sư, tạm thời ta cũng không coi là gì.
- Tiểu quỷ kiêu ngạo!
Xà Tôn Giả lắc đầu:
- Nếu không phòng bị gì thì ngươi giết một Đấu Sư quả thực không khó nhưng nếu đối phương có phòng bị, vậy thì không dễ như vậy đâu. Tiểu tử, suy nghĩ kỹ đi... Lần này, khác với lẩn quyết định giết Diệp Thanh Mã và Âm Thiên Kiệt a!
- Không cần nghĩ nữa, nếu nhìn nữ nhân của mình rơi vào tay kẻ khác, nếu ta còn thờ ơ, vậy thì còn đáng là một nam nhân không?
Lý Dật lạnh lùng nói:
- Đến lúc đó, e rằng đến cả Tế Thần điện ta cũng không còn hứng thú nữa.
- Tiểu tử, ngươi lại uy hiếp Bản tôn!
Xà Tôn Giả cười khổ một tiếng:
- Bỏ đi, bỏ đi, ai bảo Bản tôn lại đen đủi như vậy, lại chọn ngay một đệ tử như ngươi... Có điều, trong tình huống không thể nào xuất thù, Bản tôn cũng không thể nào giúp ngươi được nhiều... Bỏ đi. Bỏ đi, cứ truyền chiêu này cho ngươi vậy!
- Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ cho Bản tôn đây! Để an toàn, Bản tôn chỉ xuất thủ một lần, ngươi phải nhìn kỹ đây, đây là Đấu kỹ cấp Bạch Hổ a!
Cấp Bạch Hổ?
Lý Dật hai mắt sáng trung, những ngày qua hắn khổ tu, muốn kết hợp Đấu kỹ vào trong Huyễn Sát, sau đó nâng cao thực lực của mình. Nhưng có lẽ vì tâm trạng của mình nên hắn không có quá nhiều tiến bộ. Nhưng lúc này, ý của Xà Tôn Giả rõ ràng là muốn dạy hắn một chiêu Đấu kỹ cấp Bạch Hổ!
Chỉ là Đấu kỹ cấp Chu Tước, đã có thể khiến người khác có thực lực để khiêu chiến rồi, nhưng bộ Đấu kỹ cấp Bạch Hồ này, e rằng không dám tưởng tượng.
Nhàn nhạt cười, thân hình của Xà Tôn Giả từ từ dịch chuyển đã bay đến giữa tầng không. Hắn khẽ nheo mắt lại sau chốc lát khẽ cười một tiếng. Theo tiếng cười của hắn, xung quanh núi rừng vốn còn đang xào xạc lúc này trở nên im ắng. Lý Dật chỉ cảm thấy có một luồng uy áp cường đại ập tới, khiến bản thân hắn không khỏi cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt cát.
Không khí xung quanh chóp mắt đã trở nên nặng nề, ngay cả con suối đang lăn tăn chảy cơ hồ cũng đang ngừng chảy.
Bầu không khí khiến người khác ghê rợn ấy khiến Lý Dật cảm thấy hô hấp khó khăn. Hắn nheo mắt nhìn Xà Tôn Giả đang cúi nhìn xuống trong không trung, không khỏi lầm bầm nói:
- Lão quỷ này, sao nhìn thế nào trông ra còn khủng khiếp hơn cả bạch y nhân của hôm đó... Nếu hắn không phải là trạng thái linh hồn, mà là lúc toàn thịnh, e rằng...
Nói đến đây LÝ Dật không khỏi cảm thấy như hít phải một luồng khí lạnh.
Trong ánh mắt của hắn lại vụt hiện ra sự cuồng nhiệt khác thường. Đối với người như Lý Dật mà nói, trở nên mạnh hơn vốn dĩ chính là giấc mơ mà hắn thời khắc nào cũng đều theo đuổi, ở tiền kiếp, hắn cho rằng cảnh giới của mình đã là mạnh nhất, còn đến kiếp này, hắn mới biết mình vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng!
Lúc này, cái thế giới đầy những truyền kỳ này lại càng khiến hắn trở nên mong chờ!
Trong không trung, thân hình hư ảo của Xà Tôn Giả từ từ hiện ra vài tia đấu khí huyết hồng sắc nhàn nhạt. Đấu khí này mỏng đến cực điểm, nhưng chỉ một chút như vậy, thân hình đang lừng lửng trong không trung của Xà Tôn Giả đã giống như một con mảng xà khai sơn bổ hải!
Cảnh tượng đấu khí biến thành hình dạng như vậy khiến Lý Dật càng không rời mắt.
Cuối cùng, đấu khi nhàn nhạt chầm chậm thu lại, giống như quay lại trong cơ thể của Xà Tôn Giả. Quang mang xung quanh lúc này khẽ nhạt xuống, rồi lại sáng bừng lên, những nơi mắt thường có thể nhìn thấy toàn một màu huyết hồng.
Từng tia vụ khí huyết sắc giống như sợi dây quấn quanh người của Xà Tôn Giả. Xà Tôn Giả khẽ nâng tay phải lên, khẽ vung lắc vào không gian xung quanh, hắn tiện tay khẽ vung ra, một chưởng đã đánh bổ vào vách núi trước mặt.
- Bạch Hồ Hạ cấp, Huyết Nguyệt Cuồng Cương!
Ầm~~~~~~~~
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, theo một chưởng vỗ xuống của Xà Tôn Giả, đấu khí huyết sắc cả người hắn giống như cùng lúc trào ra hình thành một vầng trăng trong lòng bàn tay hắn.
Vầng trăng điên cuồng đánh xuống, nơi mà Huyết Nguyệt đánh vào, không gian bốn bể đã biến thành hư ảo. Đến lúc nó rơi vào vách núi, ngược lại lại biến thành vô thanh vô tức, chỉ là ở những nơi mà Lý Dật có thể đưa mắt nhìn, hắn đã thấy rõ ràng, cho dù là cây cối hay là sơn thạch toàn bộ đã bị biến thành tro bụi trong khoảnh khắc bị đấu khí hồng sắc chạm tới.
Đấu khí hồng sắc ấy không tiêu tán ngay sau đó, mà chúng sau khi đánh vào một vị trí khác lại điên cuồng xoay tròn lại. Lúc này vầng trăng huyết sắc ban đầu, đã giống như con mắt của bão, xoay tròn điên cuồng, tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù là không khí bị sự điên cuồng ấy tàn phá bị hút sạch vào trong đó.
Thế nhưng điều quỷ dị chính là Huyết Nguyệt trong cơn lốc xoáy không to lên, mà càng lúc càng nhỏ. Lý Dật nheo mắt nhìn, thế nhưng vào lúc này, cho dù hắn với đôi mắt thường của hắn cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy sự điên cuồng bên trong Huyết Nguyệt ẩn chứa một lực sát thương vô cùng lớn!
- Phá!
Theo tiếng quát khẽ của Xà Tôn Giả, thủ ấn trong tay chợt biến đổi. vốn đĩ là Huyết Nguyệt đấu khí đã thu lại hết cở chợt bị nổ tung ra!
Một tiếng nổ vang vút lên tận trời cao.
Bùm~~
Bùm~~ Bùm~~ Bùm~~
Nguyệt đấu khí huyết sắc giống như vầng thái dương nổ tung ra, khí tức âm lạnh chóp mắt trào ra, bao phủ khắp đất trời.
Lần này, vách núi vốn đã đổ ghề sau trận nổ ấy, đột nhiên xuất hiện một huyệt động tròn lớn, giống như đã bị hắc động nuốt chửng vậy.
Trong cảnh tượng kinh người ấy, theo sự xuất hiện của huyệt động khổng lồ, vầng Huyết Nguyệt đó mời dần dần tan đi, cuối cùng đã biến mất trong không khí. Còn trên vách núi, cơ hồ còn thấp thoáng có huyết sắc thiểm điện tạp loạn đang không ngừng vụt lóe.
Trong hậu sơn cấm địa của Lý Gia, đã bị hoàn toàn biến dạng.
Lý Dật bịt tai nhìn cảnh tượng trước mặt, đã hoàn toàn bị ngây ngất...
Đây... Đây chính là uy lực của Đấu kỹ cấp Bạch Hổ sao?
Nhìn lên huyệt động tròn khổng lồ trên thân núi, Lý Dật thực chất không dám tin vào mắt của mình.
Trong không trung, Xà Tôn Giả khẽ vụt thân hình trở lại bên cạnh Lý Dật nhìn vẻ mặt của Lý Dật, hắn nhàn nhạt cười, nói:
- Thế nào? Không phải vẫn luôn muốn Bản tôn truyền thụ Đấu kỹ cao cấp cho ngươi sao? Sao nhìn thấy Đấu kỹ này, bản thân ngược lại còn ngây người ra?
Diễn Võ Các của Lý Gia hai Các lão đang ngồi xếp bằng trong đó sắc mặt cũng biến đổi cơ hồ cùng lúc xuất hiện bên ngoài Diễn Võ Các nhìn về một hướng khác ở hậu sơn, vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm.
Sau chốc lát, Thanh Các lão toàn đầy mồ hôi lạnh trên trán, tay hắn không khỏi run rẩy, nhưng vẫn nhìn theo hướng đó, chậm rãi nói:
- Đây... Đây là... Đây là...
Lý Gia, trong thư phòng của Lý Hàn.
Lý Hàn vốn đang yên lặng nhìn văn thư trong tay, một khắc nào đó, đột nhiên ông chấn động cả người, ngay cả cửa cũng không mở, mà đá văng ra rồi nhìn về hướng hậu sơn.
Khuôn mặt ông chợt lộ ra vẻ khác thường, không nhịn được nói:
- Đây... Đây không phải là nơi tên tiểu quỷ đang tu luyện sao? Sao lại... Sao lại... Đây... Đây là Đấu kỹ cấp Bạch Hổ? Sao... Sao có thể? Người đâu! Người đâu mau tới đây!
Vẻ mặt của Lý Hàn cơ hồ hiện ra tia điên cuồng, đợi đến lúc thân vệ của Lý Gia chạy tới, ông tóm lấy áo của một tên trong đó. Gằn giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ giờ này phút này, ngoài thiếu gia ra, bất cứ người nào cũng không được bước vào hậu sơn cấm địa nửa bước! Cho dù người nào tới! Toàn bộ đều giết chết không tha!
Trong tiền sánh của Long Gia, Long Phi đang ngồi ủ dột ở đó, hiển nhiên đợt tập kích Huyết Lang Trấn mấy ngày nay của Long Gia không được thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đột nhiên, hắn biến sắc mặt, lao vụt ra khỏi đại sảnh, nhìn chằm chằm về hướng Lý Gia, sắc mặt biến đổi khó dò, lẩm bẳm nói:
- Đây... Đây là... Lý Gia...Lý Gia quả nhiên...
Ở Thánh Đường Đấu Thần Điện trong Vạn Triều Thành.
Là nơi thần thánh nhất cũng là nơi thần bí nhất trong Vạn Triều Thành, lúc này hiện ra trông có vài phần mộc mạc.
Trong Thánh Đường mang phong cách của cồ đại, ở vị trí chính diện treo một Thần tượng lớn, chỉ là Thần tượng trông có vài phần hư vô mờ mịt, khiến người khác không thể nào nhìn thẳng vào nó.
Trong Thánh Đường rộng rãi, một hàng Bạch Y Tế Ty đang nhắm mắt tiềm tu trên nền đất.
Chớp mắt, Bối Đức Song ngồi xếp bằng ở vị trí thượng thủ đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt hắn hiện ra vẻ túc mục cổ quái, khẽ cau mày nói:
- Chư vị có cảm giác được gì không?
- Đúng vậy, Tế Ty các hạ, chúng ta đều cảm nhận được... Đó có là là cường giả cấp Đấu Hoàng, sau khi dùng Đấu kỹ cấp Bạch Hổ mới có thể xuất hiện cảm giác này...
Bổi Đức Song lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Trong Thiên Phong Đế Quốc này, cường giả Đấu Hoàng đếm trên đầu ngón tay. Đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài người, thế nhưng ta chưa từng nghe nói người nào có Đấu kỹ cấp Bạch Hổ. Cho dù là Điện Chủ đại nhân cũng không có... Đây rốt cuộc...
Nói rồi, hắn lại đưa mắt nhìn Hạ Thần vẫn đang nhắm mắt ngồi đối diện hắn.
Hạ Thần im lặng một hồi lâu, rồi nhàn nhạt nói:
- Cho dù là ai dùng Đấu kỹ này, thế nhưng trong Đấu kỹ lại không có sát ý. Hiển nhiên là có người đang dạy đệ tử của mình. Nếu ta đoán không sai, người này đến tám phân có quan hệ với Lý Gia. Thậm chí còn có thể là vị cường giả Đấu Hoàng tối thượng của Lý Gia quay về. Chắc rằng chư vị đều hiểu rõ, thực lực đến mức này sinh mệnh sẽ trường tồn thế nào. Có thể không dây vào thì đừng dây, người đến cấp bậc đó có ai là ngọn đèn trước gió đâu...
Bối Đức Song im lặng trong chốc lát, nói:
- Vậy ý của ngươi là...
Hạ Thần nhàn nhạt nói:
- Giả như không biết gì cả, phong tỏa tin tức, tiếp tục chuẩn bị cho Tế Thần điện... Nếu ta đoán không sai, lần này chúng ta còn có thể tìm được một nhân tài cho Đấu Thần Điện rồi...
- Nếu như vậy thì cứ theo ý của ngươi đi...
Bối Đức Song lại cuời nhàn nhạt, rồi lại nhắm mắt tu luyện.
Các Tế Ty còn lại nhìn thấy vậy cũng tự nhắm mắt lại, cơ hồ tất cả cảm ứng vừa rồi đều là giả...