Đấu Thần
Chương 598: Cứu Binh
- Không sai, đây chính là thần binh Phá Thiên kiếm xếp thứ chín trong danh sách thần binh. Nghe nói thời kỳ viễn cổ, có một vị Đấu Thần cường giả đã từng sử dụng thanh kiếm phá thiên này. Lão quỷ, đây chính là thần binh có thể khiêu chiến vượt cấp, hiện tại ngươi đã tin ta có thể giết chết ngươi rồi chứ!
Sau khi chìm vào giây phút tham lam và khó tin, Ma Thiên Tôn dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Phá Thiên kiếm đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, lẩm bẩm nói:
- Thiên Ma xuất thế, thần binh phụ hữu, cắn nuốt cường giả, trăm tông tức loạn......
- Lão quỷ, ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?
Lý Dật ngược lại cảm thấy u mê.
- Lý Dật, đừng tưởng có một thanh siêu phẩm thần binh là có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của ngươi!
Ma Thiên Tôn tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại, sát khí trên người bùng cháy mạnh, mấy đạo Đấu Khí tơ nhện chậm rãi từ đầu ngón tay tràn ra.
Bản thân mấy đạo Đấu Khí tơ nhện này cũng không mạnh mẽ, nhưng Lý Dật biết rõ, đây là điềm báo Ma Thiên Tôn muốn sử dụng quy tắc không gian, nếu Cung Đính Thiên gặp phải chiêu này chắc chắn sẽ rách bươm.
Lý Dật không muốn rách bươm, nhưng đối với sức mạnh mang tính hủy diệt do pháp tắc không gian sinh ra, Lý Dật hiện tại vẫn chưa có thực lực để lĩnh hội và chống lại.
- Tiểu tử, ngươi muốn hại chết bản tôn sao!
Trong đầu Lý Dật truyền ra âm thanh có chút bất đắc dĩ của Xà tôn giả, sau đó mấy đạo Đấu Khí từ trong dung giới bắn ra. Hai luồng Đấu Khí quấn giao lại một chỗ, không gian giữa Lý Dật và Ma Thiên Tôn nhất thời hiện lên từng đạo sóng gợn mơ hồ, sóng động không gian kịch liệt ngay cả ánh sáng cũng bị vặn vẹo, Lý Dật nhìn thấy Ma Thiên Tôn ở đối diện giống như một tấm gương biến dạng, trở nên dị thường cổ quái.
- Còn không đi mau!
Xà tôn giả hô lớn:
- Sau này ta không thể giúp ngươi nữa, bằng không một đám tàn hồn của ta sẽ hồn phi phách tán hoàn toàn.
Lý Dật khẽ giật mình, cũng không để ý đến biến dạng cổ quái của Ma Thiên Tôn, đấu cánh mở ra, cấp tốc bay về hướng Đế đô.
Khiếp sợ của Ma Thiên Tôn lúc này đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nam Minh Lưu Hỏa thiêu đốt hắn vô cùng thê thảm, đó là vì bản thân hắn quá khinh địch, cũng không động sát ý; bị Phá Thiên kiếm bức lui mấy trăm mét. Đây chính là uy lực của siêu phẩm thần binh, chỉ có thể nói Lý Dật vận khí tốt mới có được món thần khí đó. Nhưng khi hắn vận dụng sức mạnh của pháp tắc không gian chuẩn bị giết chết đối phương, một Đấu Hoàng không ngờ cũng vận dụng được sức mạnh không gian, điều này còn có thiên lý gì nữa.
Càng vô lý hơn là, lý giải và khống chế của đối phương đối với pháp tắc không gian tựa hồ còn hơn xa hắn. Cắn trả lại lực lượng không gian giống như một cái lồng trong suốt, vững vàng giam cầm Ma Thiên Tôn giữa không trung, trơ mắt nhìn Lý Dật hóa thành một chấm đen biến mất trên bầu trời.
Vô lý, thật sự quá vô lý. Mặc dù Ma Thiên Tôn đã hoàn toàn nắm thế cục trong tay, Lý Dật cũng không thể chạy được bao xa, nhưng cảm giác thất bại ba lần khiến vị Đấu Tôn cường giả lập tức có một loại cảm giác phát điên!
Kỳ thật tâm tình lúc này của Lý Dật cũng không hề tốt, Thôn Thiên thú bị hủy, Ma Tôn giả cũng phế, nhưng Phá Thiên kiếm hiện thân lại không giết chết được người có kiến thức về thần binh, đây mới là phiền toái lớn nhất. Vận dụng ba át chủ bài lớn, chỉ đổi được một cơ hội chạy thoát thân, Lý Dật cũng không hài lòng với kết quả này.
Cho dù chạy trốn tới Đế đô, tình thế cũng không thể lạc quan! Đối phương hiện tại có Ma Thiên Tôn, hai nửa Đấu Tôn Bắc Trác và Bách Phái, mặc dù trước mặt số lượng tuyệt đối này, lực lượng không hề có ý nghĩa, nhưng phải vận dụng bao nhiêu quân đội mới có thể đối phó với hai nửa Đấu Tôn! Cho dù sau khi Đế đô biết tin Cung Đính Thiên đã bỏ mạng vẫn không phản bội, bốn nhánh quân đội hoàng thất khống chế chỉ sợ sẽ phải liều mạng, nhưng cũng không biết có thể ngăn cản hai nửa Đấu Tôn này hay không!
Kiếm Hoàng của Thiết Kiếm dong binh đoàn, Hoa Hoàng của Thiên Thần Thương Minh, Cung Vô Song của hoàng thất, trong đầu Lý Dật cấp tốc kiểm kê lực lượng hiện có. Nhưng bất luận tính toán như thế nào, đều có cảm giác như muối bỏ biển!
Lý Dật vội vàng suy nghĩ đối sách, thân hình hắn cũng không chậm chạp, gần như tăng Đấu Khí lên tới cực hạn, bay vút về hướng Đế đô. Khi nhìn thấy Đế đô đã hiện ra trước mặt, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có một nhánh quân đội đang từ hướng Đế đô cấp tốc bay đến!
Sau một lát, Lý Dật liền thấy rõ, dẫn đầu nhánh quân đội này chính là Cung Vô Song và Thị Huyết thân vương hoàng thất!
Tính toán cả buổi tại sao lại quên mất Thị Huyết thân vương chứ? Địa vị của Thị Huyết thân vương trong hoàng thất không thua gì Cung Đính Thiên, thực lực của hắn cũng không dưới Cung Đính Thiên.
- Lý Dật!
Nhìn thấy Lý Dật, Cung Vô Song vội mở đấu cánh, nhanh chóng lao đến.
- Cha ta và ca ca nàng trở về thành rồi sao?
Nhìn thấy Cung Vô Song, Lý Dật lúc này cũng không có tâm tình nói những thứ khác, mà chỉ vội vàng nghe ngóng tin tức.
- Không có, từ hôm qua khi bọn người phụ hoàng theo Đấu Thần điện đi tới núi Bắc Đấu đàm phán vẫn chưa có ai trở về thành. Thám tử hồi báo nói là xảy ra chiến đấu ở núi Bắc Đấu, ta và thúc phụ suốt đêm chỉnh đốn quân đội, trời vừa sáng liền ra khỏi thành. Lý Dật, núi Bắc Đấu hiện tại tình hình như thế nào rồi? Tại sao ngươi lại ở đây!
Tình huống ở núi Bắc Đấu há chỉ một hai câu là nói được hết, Lý Dật hơi suy nghĩ, cũng không trả lời câu hỏi của Cung Vô Song, mà hạ xuống nói với Cung Vô Song và Thị Huyết thân vương:
- Lúc này tình thế nguy cấp, Thân vương điện hạ, Mị Ảnh Ma Tông hiện tại nắm thế cục trong tay, ta tin bọn chúng sẽ đến Đế đô rất nhanh. Cho nên ý của ta là, chúng ta không cần tới núi Bắc Đấu, mà ở ngoài thành Đế đô đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công là được rồi. Tình huống chi tiết, đợi lát nữa ta sẽ nói với các ngươi.
- Mị Ảnh Ma Tông? Hừ, Ma giáo này ẩn núp nhiều năm, cuối cùng đã phát tác. Lý Dật, Cung Đính Thiên có phải đã chết rồi không?
Cung Đính Thiên bị vặn thành bánh quai chèo rồi, về phần chết hay chưa, Lý Dật vẫn chưa dám vội kết luận, cho nên do dự nói:
- Bệ hạ bị thương, hiện tại không biết sống chết thế nào!
Hắn dừng lại một lát rồi bổ sung:
- Bách Phái điện chủ bị Mị Ảnh Ma Tông dùng Hóa Ma đại pháp khống chế tâm thần, cha ta và Đại hoàng tử bị Ma tông Thiên Sát Địa Sát đuổi giết, tình huống bây giờ cũng không biết thế nào. Đám người Đao Hoàng lại bị vây ở núi Bắc Đấu, hiện tại cũng lành ít dữ nhiều!
Thị Huyết thân vương cũng không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy, trên khuôn mặt âm trầm hiện lên một tia thô bạo:
- Bọn Mị Ảnh Ma Tông này, bổn vương thật sự đã xem nhẹ bọn chúng. Thừa dịp hoàng thất và Bắc Đấu tông tranh chấp, bọn chúng ngồi làm ngư ông thủ lợi.
- Mị Ảnh Ma Tông mặc dù làm ngư ông thủ lợi, nhưng thực lực của chúng cũng không thể khinh thường, bọn chúng hiện tại nắm giữ hai Đấu Tôn Bắc Trác, Bách Phái, bản thân tông chủ tên là Ma Thiên Tôn gì đó cũng là Đấu Tôn cường giả. Mời thân vương các hạ lấy danh nghĩa của ta, nhanh chóng phái người đi mời Kiếm Hoàng của Thiết Kiếm dong binh đoàn và Hoa Hoàng của Thiên Thần Thương Minh đến đây hiệp trợ!
- Hai chuyện này cứ giao cho Na Na và Thanh Vũ, các nàng ấy cũng tới rồi!
Cung Vô Song chen lời nói.
Lý Dật vội vàng nói chính sự, ngược lại không chú ý tới Na Na và Thanh Vũ mặc quân trang đứng phía trước đội ngũ. Bộ quân trang tìm được tạm thời này cũng không vừa người, nhưng mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, mặc quân trang trên người ngược lại có một phong vị tư thế hiên ngang.
Nhìn thấy hai vị mỹ nữ, phiền muộn cả đêm của Lý Dật lập tức giảm bớt không ít, giang rộng hai tay lao đến.
- Ta nhớ các nàng muốn chết, Na Na, Thanh Vũ, giao cho các nàng nhiệm vụ trọng yếu, các ngươi chia nhau đi đến tổng bộ Thiết Kiếm dong binh đoàn và Hoa Thần Thương Minh, nói Lý Dật mời bọn hắn tới hỗ trợ, có thể mang bao nhiêu cường giả đến thì cứ mang!
Tạm thời chia các nàng ra cũng tốt, đằng sau còn có Đấu Tôn cường giả này!
Thanh Vũ không có ý kiến gì, gật đầu đáp ứng. Nhưng Na Na lại nghiêng đầu nói:
- Ta không đi, loại chuyện này tùy tiện kêu binh sĩ đi là được rồi!
- Binh sĩ sao đi được? Nếu không phải nữ nhân của ta, Kiếm Hoàng và Hoa Hoàng làm sao tin tưởng tin tức là thật!
Lý Dật kiên nhẫn khích lệ.
“Nữ nhân của ta” Bốn chữ này khiến Na Na cực kỳ hưởng thụ, ánh mắt ân cần nhìn chăm chú Lý Dật trong chốc lát, dường như đang xác nhận hắn có bị thương hay không, lúc này mới vỗ ngựa, không nói một lời chạy như bay về phía Đế đô. Thanh Vũ cũng chỉ nói “Bảo trọng!” rồi đi theo.
- Nữ nhân của ngươi đều rất nghe lời!
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Na Na và Thanh Vũ, Cung Vô Song ghen tuông nói.
- Cũng có người không như thế.
Lý Dật đầy ẩn ý liếc nhìn Cung Vô Song, vô sỉ cười nói:
- Nhưng không sao, ta sẽ từ từ dạy dỗ. Nói vào chuyện chính đi, nơi này cách Đế đô cũng không xa, lại là con đường nhất định phải đi qua nếu từ núi Bắc Đấu đi đến Đế đô, đóng trại ngay ở chỗ này, chuẩn bị nghênh địch!
Thị Huyết thân vương gật đầu, nhìn một vòng địa hình xung quanh, im lặng xoay người đi vào trong đội ngũ, cùng mấy tướng quân thương lượng chuyện bố trí quân đội.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Dật và Cung Vô Song.
- Vô Song tỷ tỷ, hộ pháp giúp ta, ta muốn khôi phục Đấu Khí!
Cả đêm tiêu hao, Đấu Khí của Lý Dật cũng sắp khô cạn, đại chiến sắp tới, việc cấp bách chính là khôi phục thực lực đến đỉnh phong.
- Ta không là gì của ngươi, dựa vào cái gì hộ pháp cho ngươi!
Cung Vô Song vẫn ghen tuông như trước, dáng vẻ hờn dỗi khiến Lý Dật chỉ muốn ôm nàng vào lòng.
- Nàng chính là nữ nhân không nghe lời của ta!
- Ai nói ta không nghe lời!
- Được được, xem như ta nói sai, Vô Song nghe lời nhất, nữ nhân của ta đều rất nghe lời!
- Ai là nữ nhân của ngươi! Thối tha!
- Vừa rồi chính nàng đã thừa nhận đấy!
- Bớt lắm mồm đi, nhanh khôi phục Đấu Khí!
Để che dấu vẻ mặt ửng đỏ, Cung Vô Song quay lưng lại.
Thật là đáng yêu muốn chết, nữ nhân này cũng quá gợi cảm, trong tình thế này còn có thể chơi nhi nữ tình trường. Nếu là bình thường, Lý Dật đã sớm nhào tới dứt khoát quật ngã rồi, nhưng bây giờ...... Cố nén cảm xúc dâng trào, Lý Dật tìm một bóng cây vắng vẻ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thu liễm tâm thần, chuyên tâm khôi phục.
Đấu Hoàng đỉnh phong, thoạt nhìn tựa hồ chỉ cách Đấu Tôn cường giả một bước ngắn, nhưng một bước ngắn này lại xa như trời và đất, khiến Lý Dật vẫn dây dưa mãi không thôi. Nếu có thể đột phá đến cấp bậc Đấu Tôn, Lý Dật tin tưởng với năng lực của mình, cho dù không thể đánh bại Ma Thiên Tôn, ít nhất sẽ không bị đánh đến mức chạy trốn khắp nơi như chó rơi xuống nước như vậy.
Từ Đấu Hoàng đột phá đến Đấu Tôn không phải chỉ cần cố gắng là có thể thực hiện, mà cần có thiên phú và cơ duyên nhất định. Vừa khôi phục thực lực, Lý Dật còn ôm một tia tưởng tượng xa vời, hi vọng trải qua cả đêm rèn luyện có thể đột phá. Kỳ thật ngay cả bản thân Lý Dật cũng cảm thấy có chút lòng tham không đáy, mới tấn thăng Đấu Hoàng đỉnh phong đã nghĩ đến đột phá Đấu Tôn, cũng chỉ có loại người như Lý Dật mới dám nghĩ.
Đấu Khí dưới cường hóa của Thiên Khôn Địa Càn Châu, với tốc độ cực nhanh khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trong đan điền khí hải dần dần tràn đầy, kinh mạch toàn thân sau một đêm căng thẳng cũng được thả lỏng, một luồng lực lượng vô cùng kiên định tràn ngập thế giới linh hồn của Lý Dật đích. Nhưng cũng chỉ có vậy, không phát sinh đột phá trong khát vọng bức thiết, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu.
Trong lòng Lý Dật bất đắc dĩ thở dài, chỉ quyết chậm rãi lay động, một luồng Thiên Ma Đấu Khí rót vào trong dung giới, tẩm bổ Đấu Khí cung cấp đầy đủ cho Xà tôn giả, Lý Dật lúc này mới kết thúc khôi phục thực lực.
- Lý Dật, ngươi đã là Đấu Hoàng đỉnh phong rồi sao?
Nhìn thấy Lý Dật chấm dứt tu luyện, Cung Vô Song lúc này mới kinh ngạc kêu lên, nhìn Lý Dật giống như nhìn quỷ.
- Chuyện này có gì kỳ quái chứ.
Lý Dật bình thản nói:
- Không thăng cấp như vậy làm sao đánh được những lão quái Bắc Đấu tông.
- Nhưng khi chúng ta mới vừa quen, ngươi vẫn là Đấu Sư thậm chí là Đấu Giả!
Khi Lý Dật mới quen Cung Vô Song, hắn là Đấu Giả hay Đấu Sư, Lý Dật cũng không nhớ được, nhưng vì trận đấu sinh tử với mình, Cung Vô Song lại từ Đấu Vương đỉnh phong trực tiếp tấn cấp lên Đấu Hoàng cường giả, điều này hai người đều nhớ rất rõ. Chỉ có điều khiến Cung Vô Song phiền muộn chính là, thời gian dài như vậy mà nàng chỉ thăng lên một tinh, đạt tới cảnh giới Đấu Hoàng hai tinh, đối với những người khác như vậy cũng xem như nhanh rồi.
Nhưng Lý Dật biến thái, lại trực tiếp đạt đến cảnh giới khủng bố Đấu Hoàng đỉnh phong! Ngoại trừ khiếp sợ và im lặng, Cung Vô Song cũng không có cảm tưởng nào khác.
<br
Sau khi chìm vào giây phút tham lam và khó tin, Ma Thiên Tôn dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Phá Thiên kiếm đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, lẩm bẩm nói:
- Thiên Ma xuất thế, thần binh phụ hữu, cắn nuốt cường giả, trăm tông tức loạn......
- Lão quỷ, ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?
Lý Dật ngược lại cảm thấy u mê.
- Lý Dật, đừng tưởng có một thanh siêu phẩm thần binh là có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của ngươi!
Ma Thiên Tôn tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại, sát khí trên người bùng cháy mạnh, mấy đạo Đấu Khí tơ nhện chậm rãi từ đầu ngón tay tràn ra.
Bản thân mấy đạo Đấu Khí tơ nhện này cũng không mạnh mẽ, nhưng Lý Dật biết rõ, đây là điềm báo Ma Thiên Tôn muốn sử dụng quy tắc không gian, nếu Cung Đính Thiên gặp phải chiêu này chắc chắn sẽ rách bươm.
Lý Dật không muốn rách bươm, nhưng đối với sức mạnh mang tính hủy diệt do pháp tắc không gian sinh ra, Lý Dật hiện tại vẫn chưa có thực lực để lĩnh hội và chống lại.
- Tiểu tử, ngươi muốn hại chết bản tôn sao!
Trong đầu Lý Dật truyền ra âm thanh có chút bất đắc dĩ của Xà tôn giả, sau đó mấy đạo Đấu Khí từ trong dung giới bắn ra. Hai luồng Đấu Khí quấn giao lại một chỗ, không gian giữa Lý Dật và Ma Thiên Tôn nhất thời hiện lên từng đạo sóng gợn mơ hồ, sóng động không gian kịch liệt ngay cả ánh sáng cũng bị vặn vẹo, Lý Dật nhìn thấy Ma Thiên Tôn ở đối diện giống như một tấm gương biến dạng, trở nên dị thường cổ quái.
- Còn không đi mau!
Xà tôn giả hô lớn:
- Sau này ta không thể giúp ngươi nữa, bằng không một đám tàn hồn của ta sẽ hồn phi phách tán hoàn toàn.
Lý Dật khẽ giật mình, cũng không để ý đến biến dạng cổ quái của Ma Thiên Tôn, đấu cánh mở ra, cấp tốc bay về hướng Đế đô.
Khiếp sợ của Ma Thiên Tôn lúc này đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nam Minh Lưu Hỏa thiêu đốt hắn vô cùng thê thảm, đó là vì bản thân hắn quá khinh địch, cũng không động sát ý; bị Phá Thiên kiếm bức lui mấy trăm mét. Đây chính là uy lực của siêu phẩm thần binh, chỉ có thể nói Lý Dật vận khí tốt mới có được món thần khí đó. Nhưng khi hắn vận dụng sức mạnh của pháp tắc không gian chuẩn bị giết chết đối phương, một Đấu Hoàng không ngờ cũng vận dụng được sức mạnh không gian, điều này còn có thiên lý gì nữa.
Càng vô lý hơn là, lý giải và khống chế của đối phương đối với pháp tắc không gian tựa hồ còn hơn xa hắn. Cắn trả lại lực lượng không gian giống như một cái lồng trong suốt, vững vàng giam cầm Ma Thiên Tôn giữa không trung, trơ mắt nhìn Lý Dật hóa thành một chấm đen biến mất trên bầu trời.
Vô lý, thật sự quá vô lý. Mặc dù Ma Thiên Tôn đã hoàn toàn nắm thế cục trong tay, Lý Dật cũng không thể chạy được bao xa, nhưng cảm giác thất bại ba lần khiến vị Đấu Tôn cường giả lập tức có một loại cảm giác phát điên!
Kỳ thật tâm tình lúc này của Lý Dật cũng không hề tốt, Thôn Thiên thú bị hủy, Ma Tôn giả cũng phế, nhưng Phá Thiên kiếm hiện thân lại không giết chết được người có kiến thức về thần binh, đây mới là phiền toái lớn nhất. Vận dụng ba át chủ bài lớn, chỉ đổi được một cơ hội chạy thoát thân, Lý Dật cũng không hài lòng với kết quả này.
Cho dù chạy trốn tới Đế đô, tình thế cũng không thể lạc quan! Đối phương hiện tại có Ma Thiên Tôn, hai nửa Đấu Tôn Bắc Trác và Bách Phái, mặc dù trước mặt số lượng tuyệt đối này, lực lượng không hề có ý nghĩa, nhưng phải vận dụng bao nhiêu quân đội mới có thể đối phó với hai nửa Đấu Tôn! Cho dù sau khi Đế đô biết tin Cung Đính Thiên đã bỏ mạng vẫn không phản bội, bốn nhánh quân đội hoàng thất khống chế chỉ sợ sẽ phải liều mạng, nhưng cũng không biết có thể ngăn cản hai nửa Đấu Tôn này hay không!
Kiếm Hoàng của Thiết Kiếm dong binh đoàn, Hoa Hoàng của Thiên Thần Thương Minh, Cung Vô Song của hoàng thất, trong đầu Lý Dật cấp tốc kiểm kê lực lượng hiện có. Nhưng bất luận tính toán như thế nào, đều có cảm giác như muối bỏ biển!
Lý Dật vội vàng suy nghĩ đối sách, thân hình hắn cũng không chậm chạp, gần như tăng Đấu Khí lên tới cực hạn, bay vút về hướng Đế đô. Khi nhìn thấy Đế đô đã hiện ra trước mặt, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có một nhánh quân đội đang từ hướng Đế đô cấp tốc bay đến!
Sau một lát, Lý Dật liền thấy rõ, dẫn đầu nhánh quân đội này chính là Cung Vô Song và Thị Huyết thân vương hoàng thất!
Tính toán cả buổi tại sao lại quên mất Thị Huyết thân vương chứ? Địa vị của Thị Huyết thân vương trong hoàng thất không thua gì Cung Đính Thiên, thực lực của hắn cũng không dưới Cung Đính Thiên.
- Lý Dật!
Nhìn thấy Lý Dật, Cung Vô Song vội mở đấu cánh, nhanh chóng lao đến.
- Cha ta và ca ca nàng trở về thành rồi sao?
Nhìn thấy Cung Vô Song, Lý Dật lúc này cũng không có tâm tình nói những thứ khác, mà chỉ vội vàng nghe ngóng tin tức.
- Không có, từ hôm qua khi bọn người phụ hoàng theo Đấu Thần điện đi tới núi Bắc Đấu đàm phán vẫn chưa có ai trở về thành. Thám tử hồi báo nói là xảy ra chiến đấu ở núi Bắc Đấu, ta và thúc phụ suốt đêm chỉnh đốn quân đội, trời vừa sáng liền ra khỏi thành. Lý Dật, núi Bắc Đấu hiện tại tình hình như thế nào rồi? Tại sao ngươi lại ở đây!
Tình huống ở núi Bắc Đấu há chỉ một hai câu là nói được hết, Lý Dật hơi suy nghĩ, cũng không trả lời câu hỏi của Cung Vô Song, mà hạ xuống nói với Cung Vô Song và Thị Huyết thân vương:
- Lúc này tình thế nguy cấp, Thân vương điện hạ, Mị Ảnh Ma Tông hiện tại nắm thế cục trong tay, ta tin bọn chúng sẽ đến Đế đô rất nhanh. Cho nên ý của ta là, chúng ta không cần tới núi Bắc Đấu, mà ở ngoài thành Đế đô đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công là được rồi. Tình huống chi tiết, đợi lát nữa ta sẽ nói với các ngươi.
- Mị Ảnh Ma Tông? Hừ, Ma giáo này ẩn núp nhiều năm, cuối cùng đã phát tác. Lý Dật, Cung Đính Thiên có phải đã chết rồi không?
Cung Đính Thiên bị vặn thành bánh quai chèo rồi, về phần chết hay chưa, Lý Dật vẫn chưa dám vội kết luận, cho nên do dự nói:
- Bệ hạ bị thương, hiện tại không biết sống chết thế nào!
Hắn dừng lại một lát rồi bổ sung:
- Bách Phái điện chủ bị Mị Ảnh Ma Tông dùng Hóa Ma đại pháp khống chế tâm thần, cha ta và Đại hoàng tử bị Ma tông Thiên Sát Địa Sát đuổi giết, tình huống bây giờ cũng không biết thế nào. Đám người Đao Hoàng lại bị vây ở núi Bắc Đấu, hiện tại cũng lành ít dữ nhiều!
Thị Huyết thân vương cũng không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy, trên khuôn mặt âm trầm hiện lên một tia thô bạo:
- Bọn Mị Ảnh Ma Tông này, bổn vương thật sự đã xem nhẹ bọn chúng. Thừa dịp hoàng thất và Bắc Đấu tông tranh chấp, bọn chúng ngồi làm ngư ông thủ lợi.
- Mị Ảnh Ma Tông mặc dù làm ngư ông thủ lợi, nhưng thực lực của chúng cũng không thể khinh thường, bọn chúng hiện tại nắm giữ hai Đấu Tôn Bắc Trác, Bách Phái, bản thân tông chủ tên là Ma Thiên Tôn gì đó cũng là Đấu Tôn cường giả. Mời thân vương các hạ lấy danh nghĩa của ta, nhanh chóng phái người đi mời Kiếm Hoàng của Thiết Kiếm dong binh đoàn và Hoa Hoàng của Thiên Thần Thương Minh đến đây hiệp trợ!
- Hai chuyện này cứ giao cho Na Na và Thanh Vũ, các nàng ấy cũng tới rồi!
Cung Vô Song chen lời nói.
Lý Dật vội vàng nói chính sự, ngược lại không chú ý tới Na Na và Thanh Vũ mặc quân trang đứng phía trước đội ngũ. Bộ quân trang tìm được tạm thời này cũng không vừa người, nhưng mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, mặc quân trang trên người ngược lại có một phong vị tư thế hiên ngang.
Nhìn thấy hai vị mỹ nữ, phiền muộn cả đêm của Lý Dật lập tức giảm bớt không ít, giang rộng hai tay lao đến.
- Ta nhớ các nàng muốn chết, Na Na, Thanh Vũ, giao cho các nàng nhiệm vụ trọng yếu, các ngươi chia nhau đi đến tổng bộ Thiết Kiếm dong binh đoàn và Hoa Thần Thương Minh, nói Lý Dật mời bọn hắn tới hỗ trợ, có thể mang bao nhiêu cường giả đến thì cứ mang!
Tạm thời chia các nàng ra cũng tốt, đằng sau còn có Đấu Tôn cường giả này!
Thanh Vũ không có ý kiến gì, gật đầu đáp ứng. Nhưng Na Na lại nghiêng đầu nói:
- Ta không đi, loại chuyện này tùy tiện kêu binh sĩ đi là được rồi!
- Binh sĩ sao đi được? Nếu không phải nữ nhân của ta, Kiếm Hoàng và Hoa Hoàng làm sao tin tưởng tin tức là thật!
Lý Dật kiên nhẫn khích lệ.
“Nữ nhân của ta” Bốn chữ này khiến Na Na cực kỳ hưởng thụ, ánh mắt ân cần nhìn chăm chú Lý Dật trong chốc lát, dường như đang xác nhận hắn có bị thương hay không, lúc này mới vỗ ngựa, không nói một lời chạy như bay về phía Đế đô. Thanh Vũ cũng chỉ nói “Bảo trọng!” rồi đi theo.
- Nữ nhân của ngươi đều rất nghe lời!
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Na Na và Thanh Vũ, Cung Vô Song ghen tuông nói.
- Cũng có người không như thế.
Lý Dật đầy ẩn ý liếc nhìn Cung Vô Song, vô sỉ cười nói:
- Nhưng không sao, ta sẽ từ từ dạy dỗ. Nói vào chuyện chính đi, nơi này cách Đế đô cũng không xa, lại là con đường nhất định phải đi qua nếu từ núi Bắc Đấu đi đến Đế đô, đóng trại ngay ở chỗ này, chuẩn bị nghênh địch!
Thị Huyết thân vương gật đầu, nhìn một vòng địa hình xung quanh, im lặng xoay người đi vào trong đội ngũ, cùng mấy tướng quân thương lượng chuyện bố trí quân đội.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Dật và Cung Vô Song.
- Vô Song tỷ tỷ, hộ pháp giúp ta, ta muốn khôi phục Đấu Khí!
Cả đêm tiêu hao, Đấu Khí của Lý Dật cũng sắp khô cạn, đại chiến sắp tới, việc cấp bách chính là khôi phục thực lực đến đỉnh phong.
- Ta không là gì của ngươi, dựa vào cái gì hộ pháp cho ngươi!
Cung Vô Song vẫn ghen tuông như trước, dáng vẻ hờn dỗi khiến Lý Dật chỉ muốn ôm nàng vào lòng.
- Nàng chính là nữ nhân không nghe lời của ta!
- Ai nói ta không nghe lời!
- Được được, xem như ta nói sai, Vô Song nghe lời nhất, nữ nhân của ta đều rất nghe lời!
- Ai là nữ nhân của ngươi! Thối tha!
- Vừa rồi chính nàng đã thừa nhận đấy!
- Bớt lắm mồm đi, nhanh khôi phục Đấu Khí!
Để che dấu vẻ mặt ửng đỏ, Cung Vô Song quay lưng lại.
Thật là đáng yêu muốn chết, nữ nhân này cũng quá gợi cảm, trong tình thế này còn có thể chơi nhi nữ tình trường. Nếu là bình thường, Lý Dật đã sớm nhào tới dứt khoát quật ngã rồi, nhưng bây giờ...... Cố nén cảm xúc dâng trào, Lý Dật tìm một bóng cây vắng vẻ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thu liễm tâm thần, chuyên tâm khôi phục.
Đấu Hoàng đỉnh phong, thoạt nhìn tựa hồ chỉ cách Đấu Tôn cường giả một bước ngắn, nhưng một bước ngắn này lại xa như trời và đất, khiến Lý Dật vẫn dây dưa mãi không thôi. Nếu có thể đột phá đến cấp bậc Đấu Tôn, Lý Dật tin tưởng với năng lực của mình, cho dù không thể đánh bại Ma Thiên Tôn, ít nhất sẽ không bị đánh đến mức chạy trốn khắp nơi như chó rơi xuống nước như vậy.
Từ Đấu Hoàng đột phá đến Đấu Tôn không phải chỉ cần cố gắng là có thể thực hiện, mà cần có thiên phú và cơ duyên nhất định. Vừa khôi phục thực lực, Lý Dật còn ôm một tia tưởng tượng xa vời, hi vọng trải qua cả đêm rèn luyện có thể đột phá. Kỳ thật ngay cả bản thân Lý Dật cũng cảm thấy có chút lòng tham không đáy, mới tấn thăng Đấu Hoàng đỉnh phong đã nghĩ đến đột phá Đấu Tôn, cũng chỉ có loại người như Lý Dật mới dám nghĩ.
Đấu Khí dưới cường hóa của Thiên Khôn Địa Càn Châu, với tốc độ cực nhanh khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trong đan điền khí hải dần dần tràn đầy, kinh mạch toàn thân sau một đêm căng thẳng cũng được thả lỏng, một luồng lực lượng vô cùng kiên định tràn ngập thế giới linh hồn của Lý Dật đích. Nhưng cũng chỉ có vậy, không phát sinh đột phá trong khát vọng bức thiết, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu.
Trong lòng Lý Dật bất đắc dĩ thở dài, chỉ quyết chậm rãi lay động, một luồng Thiên Ma Đấu Khí rót vào trong dung giới, tẩm bổ Đấu Khí cung cấp đầy đủ cho Xà tôn giả, Lý Dật lúc này mới kết thúc khôi phục thực lực.
- Lý Dật, ngươi đã là Đấu Hoàng đỉnh phong rồi sao?
Nhìn thấy Lý Dật chấm dứt tu luyện, Cung Vô Song lúc này mới kinh ngạc kêu lên, nhìn Lý Dật giống như nhìn quỷ.
- Chuyện này có gì kỳ quái chứ.
Lý Dật bình thản nói:
- Không thăng cấp như vậy làm sao đánh được những lão quái Bắc Đấu tông.
- Nhưng khi chúng ta mới vừa quen, ngươi vẫn là Đấu Sư thậm chí là Đấu Giả!
Khi Lý Dật mới quen Cung Vô Song, hắn là Đấu Giả hay Đấu Sư, Lý Dật cũng không nhớ được, nhưng vì trận đấu sinh tử với mình, Cung Vô Song lại từ Đấu Vương đỉnh phong trực tiếp tấn cấp lên Đấu Hoàng cường giả, điều này hai người đều nhớ rất rõ. Chỉ có điều khiến Cung Vô Song phiền muộn chính là, thời gian dài như vậy mà nàng chỉ thăng lên một tinh, đạt tới cảnh giới Đấu Hoàng hai tinh, đối với những người khác như vậy cũng xem như nhanh rồi.
Nhưng Lý Dật biến thái, lại trực tiếp đạt đến cảnh giới khủng bố Đấu Hoàng đỉnh phong! Ngoại trừ khiếp sợ và im lặng, Cung Vô Song cũng không có cảm tưởng nào khác.
<br