Đấu Thần
Chương 583: Bí Thất Bí Văn
Nghe thấy cảm thán kỳ quái của Bắc Tam Khôi, Lý Dật vội hỏi:
- Có gì cổ quái?
- Vị trí này, nếu ta đoán không lầm, chính là nơi Bắc Đấu tông giam giữ phạm nhân, hoặc là tộc nhân phản bội tông môn. Lần trước khi ta phụ trách trông coi Nhược
thị, chính là giam giữ ở chỗ này. Chỉ có điều, ở nơi canh phòng nghiêm ngặt này, tại sao có thể xuất hiện một huyệt động chứ?
Nghe thấy Nhược thị bị giam giữ ở chỗ này, trên mặt Nhược Lâm lập tức hiện ra vẻ vui mừng. Có hai Đấu Hoàng hiệp trợ, chỉ cần tìm ra, chuyện cứu mẫu thân có lẽ không có vấn đề gì.
- Nếu kỳ quái, nhìn qua không biết sao!
Lý Dật nói xong liền nhẹ nhàng thúc dục Đấu Khí, một luồng hỏa diễm từ ngón tay toát ra, giống như châm nến, hắn cũng không dám đốt sáng quá, để tránh bị người khác phát giác.
Vì vậy Bắc Tam Khôi đi đầu, Lý Dật theo sát phía sau, bốn người chui vào trong động, đi về hướng chỗ sâu. Hang động này rất bất quy tắc, loạn thạch nổi lên bốn phía, chỉ có thể cho một người đi qua, gió lạnh phơ phất không ngừng thổi, khiến người ta cảm giác lạnh lẽo. Khi bọn họ đi được vài mét, chợt thấy xa xa hiện ra một chút ánh sáng, lấp lánh như vì sao. Lý Dật không chút nghĩ ngợi, lập tức vỗ một chưởng vào sau gáy Bắc Tam Khôi, cũng không dám dùng sức quá mức, về phần họ Bắc kia sống hay chết còn phải xem năng lực chống cự của hắn.
Ba người thu liễm khí tức, đi về hướng ánh sáng. Ba Lâm cẩn thận, từ xa đã chém ra một đạo Đấu Khí vô hình, phong ấn lối ra, để tránh nơi cuối cùng có cường giả gì đó nghe được động tĩnh ở đây.
Đến gần mới phát hiện, nguồn gốc của ánh sáng kia là từ một chiếc đèn tinh thạch, phía cuối thạch động lại là một bánh xe gió, cũng không biết dùng lực lượng nào điều khiển, đang xoay chuyển vù vù. Lá gió chuyển động ngăn cản đèn tinh thạch, bởi vậy mới hiện ra hiệu quả lúc sáng lúc tối.
Thông đạo này chẳng qua chỉ là miệng thông gió!
Như vậy ba người hiện tại đang ở trong thân núi Bắc Đấu! Cả ba đều không dám chủ quan, nhảy đến chỗ lối ra đưa mắt nhìn ra phía ngoài. Vừa đưa mắt nhìn, ba người đều kinh ngạc không hiểu.
Chỉ thấy dưới ánh sáng của đèn tinh thạch, một gian phòng tràn ngập lưu quang, xa hoa đến mức xa xỉ xuất hiện ở trước mặt, trình độ xa hoa của gian phòng kia, chỉ sợ ngay cả tẩm cung của Thiên Phong Hoàng Đế cũng không bằng. Chính giữa gian phòng, là bóng lưng của một nữ tử ăn mặc vô cùng hoa lệ.
Nữ tử đó ngồi yên lặng, giống như đang liếc nhìn cái gì, trong tay áo lộ ra một đoạn cánh tay, vô cùng nõn nà, làm cho người ta mơ màng vô hạn. Chỉ cần bóng lưng thướt tha như liễu và một đoạn cánh tay nõn nà giống như ngọc, mỹ nữ cực phẩm như Nhược Lâm cũng không thể so sánh được.
Chỉ có điều, tình cảnh như thế xuất hiện trong mật thất của ngọn núi chính Bắc Đấu, không khỏi làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
Bởi vì có Đấu Khí phong ấn của Ba Lâm, Lý Dật cũng không có cách nào cảm giác được thực lực của nữ tử này, chỉ có điều thoạt nhìn, nữ tử này giống như là một người bình thường!
Lại nhìn Nhược Lâm, lại là một vẻ mặt vẻ mờ mịt, thần sắc cổ quái tới cực điểm.
- Bóng lưng của nữ nhân này giống như mẫu thân ta!
Gần mười năm không thấy, chỉ dựa vào một bóng lưng, Nhược Lâm cũng không dám khẳng định.
- Vậy chúng ta đợi một lát, đợi thấy rõ mặt rồi nói sau!
Ba người cũng rất thông minh, quả nhiên vẫn không nhúc nhích, yên lặng chờ nữ tử kia quay người lại. Nhưng nữ tử kia giống như nhập định, chỉ thỉnh thoảng lật mở trang sách trước mặt, không hề có động tác dư thừa.
Cũng không biết đợi bao lâu, bỗng nhiên có bóng người lóe lên, trong phòng lại có thêm một người đi vào.
Người này, Lý Dật biết, Ba Lâm biết, Nhược Lâm cũng biết! Dĩ nhiên là tông chủ Bắc Trác của Bắc Đấu tông!
Bắc Trác vừa xuất hiện, nữ tử có bóng lưng tuyệt mỹ kia liền đột nhiên đứng dậy, tựa hồ đang lớn tiếng chất vấn Bắc Trác điều gì đó. Vẻ mặt Bắc Trác đầy tối tăm phiền muộn, thỉnh thoảng bờ môi chuyển động, trả lời lại.
Ba người vừa sợ hãi lại vừa có chút tò mò, chỉ hận không thể bài trừ phong ấn, nghe xem bọn hắn đang nói gì. Vì chỉ cần phong ấn vừa vỡ, với thực lực của Bắc Trác, tất nhiên lập tức phát hiện có người đang rình coi ở miệng thông gió.
Nữ tử kia tựa hồ càng nói càng kích động, trên mặt Bắc Trác cũng dần dần lộ ra tâm tình bực bội, đi đi lại lại trong phòng. Cùng với chuyển động của Bắc Trác, nữ tử kia cuối cùng cũng xoay người lại, lộ ra gương mặt khiến người khác chờ mong cho ba người Lý Dật.
Nếu có thời gian hối hận, Lý Dật nhất định sẽ nhắm mắt lại trong một khắc nữ tử kia quay người, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Đó là một khuôn mặt gì chứ! Lý Dật trực tiếp hoài nghi đó có phải là một vỏ cây già bị ngâm mình trong bùn đen, sau đó được lấy ra đeo lên mặt nữ tử này hay không. Trên gương mặt đó, người ta căn bản không thấy rõ ngũ quan, con mắt giống như hai bọt trắng nổi lên trong ao đầm bùn đen, còn cái miệng là một vết rạn trên “Vỏ cây già” đó.
Những cô gái Lý Dật từng gặp, chưa thấy ai xấu xí như vậy. Lý Dật hung hăng oán thầm một câu, ngoài ra không tìm được bất cứ hình tượng ngôn ngữ nào miêu tả tình cảnh trước mắt!
Ba Lâm vẫn còn tốt, dù sao cũng là thành danh nhiều năm, kiến thức rộng rãi, có lẽ còn gặp qua nhiều thứ xấu hơn, bởi vậy hắn chỉ nhíu lông mày, để lộ dáng vẻ chán ghét. Còn Nhược Lâm đầu tiên hét lên một tiếng, sau đó không nhịn được nôn ra một trận.
Sau khi oán thầm, Lý Dật vẫn lấy nghị lực lớn lao tiếp tục nhìn. Khẩu vị của tên Bắc Trác tựa hồ có vẻ không bình thường, chẳng lẽ hắn thích bóng lưng đó?
Sau khi “Vỏ cây già” ngâm trong bùn đen phát ra bão tố, liền bắt đầu ngồi trên giường khóc thút thít, mặc dù Bắc Trác không tiến lên tỏ vẻ thân mật, nhưng tựa hồ lại ở bên cạnh an ủi gì đó! “Vỏ cây già” nức nở hồi lâu, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nhìn thấy “Vỏ cây già” bình tĩnh trở lại, Bắc Trác đi đến một cái bệ ngọc thạch ttrong góc phòng, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện. Đấu Khí ngũ sắc trong nháy mắt lượn lờ quanh người Bắc Trác, theo thủ quyết không ngừng biến hóa ra những hình dạng khác nhau của Bắc Trác, bên trong là tường vân, khi thì là ma thú đáng sợ, khi thì là hình dạng long hổ.
Sau nửa giờ, Đấu Khí ngũ sắc dần dần chuyển biến thành màu ngà sữa, thân thể của Bắc Trác cũng không ngừng rung động, phía trên phần thân thể lộ ra bên ngoài, các sợi gân xanh bắt đầu bạo khởi. Nhìn biểu lộ của hắn, tựa hồ như đang chịu đựng sự thống khổ nào vậy. Dưới tình huống bình thường, tu luyện tới tuyệt mỹ, lẽ ra toàn thân phải thư thái như tắm gió xuân mới đúng. Cũng không biết Bắc lão quỷ tu luyện công pháp gì mà rối rắm như vậy.
Nhìn thấy Bắc Trác nổi gân xanh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Đấu Khí màu trắng sữa quanh người cũng dần dần nhạt yếu. “Vỏ cây già” liền đi tới trước mặt Bắc Trác, cúi mặt xuống.
Nhìn thấy “Vỏ cây già” cúi người xuống, Bắc Trác đột nhiên cắn lên khuôn mặt khiến người khác buồn nôn. Máu tươi lập tức từ mặt“Vỏ cây già” tuôn ra, chảy vào trong miệng Bắc Trác. Đạt được huyết dịch tẩm bổ của “Vỏ cây già”, vẻ mặt thống khổ của Bắc Trác mới chậm rãi biến mất, Đấu Khí màu ngà sữa cũng dần dần chuyển thành ngũ sắc!
Khi Đấu Khí ngũ sắc rực rỡ đến mức tận cùng, Bắc Trác mới thu công, đứng lên.
Nhưng chính vào lúc này, Nhược Lâm bỗng nhiên kích động hét lớn:
- Mẫu thân!
Sau đó giống như phát điên xông tới đạo Đấu Khí phong ấn.
Đấu Khí phong ấn vô hình dưới sự trùng kích lập tức xao động một hồi, sau đó bắn ngược Nhược Lâm trở về. Biến cố bất ngờ này, cũng bởi vì ánh mắt của Lý Dật và Ba Lâm đều chăm chú vào màn quỷ dị trong phòng nên không chú ý tới biến hóa của Nhược Lâm.
Bắc Trác và “Vỏ cây già” hiển nhiên càng không ngờ, cả hai thoáng sững người, sau đó Bắc Trác vung tay lên, Đấu Khí phong ấn do Ba Lâm kết thành lập tức tan rã, bánh xe gió có đường kính một thước cũng đồng thời vỡ vụn thành bụi phấn.
Nhược Lâm xông ra trước tiên, vọt tới bên cạnh “Vỏ cây già”, lật cổ áo “Vỏ cây già” lên, phía sau gáy lộ ra một nốt ruồi hình huy chương màu đỏ thắm thần bí, dễ làm người khác chú ý.
- Mẫu thân, người thật sự là mẫu thân của ta.
Con không chê mẹ xấu, câu nói này thật sự rất chí lý. Nhược Lâm vừa rồi nhìn thấy “Vỏ cây già” đã nôn ọe không dứt, lúc này lại ôm mẫu thân khóc rống lên. Màn xúc động này thật sự khiến Bắc Trác tạm thời quên mất còn có hai người khác trong lỗ thông gió.
Muốn bình yên lui ra ngoài, hiển nhiên là chuyện không thể nào. Lý Dật và Ba Lâm cũng lưu manh, dứt khoát thoải mái nhảy vào trong căn phòng xa xỉ.
- Đao Hoàng, Lý Dật?
Nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt kinh ngạc của Bắc Trác trong nháy mắt biến thành sát ý âm lãnh.
Lý Dật nhếch miệng mỉm cười:
- Trùng hợp như vậy sao, Bắc tông chủ cũng ở đây?
- Không ngờ các ngươi lại tự đưa mình đến cửa chết….
- Bắc lão quỷ, tên khốn khiếp nhà ngươi, tại sao mẫu thân của ta lại biến thành bộ dạng như vậy, có phải do ngươi làm hại hay không?
Nhược Lâm đột nhiên lao về phía Bắc Trác, Đấu Khí trên người bừng bừng phấn chấn.
Bị Nhược Lâm đột nhiên đả kích, sắc mặt Bắc Trác nhất thời đặc sắc vô cùng, hắn khẽ thở dài, đưa tay túm lấy cổ tay Nhược Lâm, lạnh lùng nói:
- Nhược Lâm, Lý Dật và Đao Hoàng là do ngươi mang vào sao? Lẽ nào ngươi không biết, mang người ngoài vào núi là phạm vào tông quy?
- Bắc lão quỷ, tại sao ngươi lại đối xử với mẫu thân ta như vậy? Tại sao?
Nhược Lâm gần như tuyệt vọng, cánh tay bị túm, liền nhấc chân đá vào bụng Bắc Trác. Chẳng qua đối với một Đấu Tôn cường giả mà nói, một cước của Nhược Lâm chẳng tạo ra cảm giác gì cả.
Tình cảnh trong phòng nhất thời quỷ dị tới cực điểm! Nhược Lâm bị Bắc Trác giữ chặt đang điên cuồng dùng bất cứ thủ đoạn công kích nào tấn công Bắc Trác. “Vỏ cây già” lại giữ vẻ mặt không lãnh đạm, cũng không nhìn ra biểu lộ gì chăm chú nhìn mọi chuyện trước mặt. Về phần Lý Dật, đương nhiên đang cấp tốc suy nghĩ kế hoạch thoát thân. Hắn thực sự không ngờ, “Vỏ cây già” kia lại là mẫu thân của Nhược Lâm, Nhược Lâm nhìn thấy Bắc Trác hút máu “Vỏ cây già” để luyện công, đương nhiên mới kích động như vậy.
Hai Đấu Hoàng đối đầu với một Đấu Tôn cường giả, nếu như liều mạng, chỉ sợ không có một phần ngàn cơ hội chiến thắng. Hi vọng đào thoát lúc này, rất có thể rơi vào người “Vỏ cây già”.
- Nhược Lâm, nếu ngươi cứ điên cuồng không thôi như vậy, đừng trách bổn tôn không khách khí!
Đối diện với vẻ điên cuồng không chịu buông tha của Nhược Lâm, trên khuôn mặt âm lãnh của Bắc Trác đột nhiên bạo xuất một tia lệ khí, sát ý quanh người lập tức sôi trào, trong lòng bàn tay lóe ra một vòng xoáy Đấu Khí ngũ sắc.
- Bắc Trác, chẳng lẽ ngay cả con gái ruột của mình, ngươi cũng nhẫn tâm giết chết hay sao?
Sát ý của Bắc Trác vừa hiện, “Vỏ cây già” cuối cùng cũng mở miệng. Bất ngờ là, âm thanh của “Vỏ cây già” rất êm tai, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt đáng sợ của nàng.
Đương nhiên, so sánh với chấn động từ câu nói của “Vỏ cây già” mang tới cho bọn người Lý Dật, thì nó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhược Lâm là con gái của Bắc Trác?
Nhược Lâm bỗng nhiên dừng lại công kích vô vị về phía Bắc Trác, trong nháy mắt như hóa đá, vừa nhìn Bắc Trác lại nhìn “Vỏ cây già”, vẻ mặt ngạc nhiên kinh hãi chậm rãi ngưng tụ thành một nỗi tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức tận cùng. Cuối cùng, Nhược Lâm túm lấy cánh tay “Vỏ cây già”, khàn giọng nói:
- Mẫu thân, người nói cái gì? Ta là con gái của hắn?
- Đúng, con chính là con gái của chúng ta, con gái duy nhất của chúng ta.
Trong đôi mắt trắng đục của “Vỏ cây già” chợt hiện lên tình yêu thương của người mẹ, nàng vươn tay vuốt ve đầu Nhược Lâm tiếp tục nói:
- Bắc Trác chính là phụ thân của con, phụ thân ma quỷ của con!
- Bắc tông chủ!
Lý Dật bỗng nhiên cao giọng hô, âm thanh không hài hòa này này lập tức phá hủy tình cảnh cảm động cha con đoàn viên:
- Không ngờ người có khuôn mặt như ngươi lại có thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy, chậc chậc, thật lợi hại!
Giọng nói mỉa mai không chút khách khí khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn, “Vỏ cây già” thoáng nhìn qua Lý Dật, hỏi Nhược Lâm:
- Tiểu tử này là ai?
- Một người bằng hữu của con, là con mời hắn tới cứu mẫu thân!
- Hừ!
Bắc Trác hừ lạnh một tiếng, ngữ khí tràn đầy khinh thường:
- Chỉ sợ bây giờ bọn chúng cũng khó toàn mạng trở về!
- Khục khục khục!
Nhìn thấy tình cảnh cảm động bị phá vỡ, Lý Dật khẽ ho khan mấy tiếng rồi mới nói:
- Bắc tông chủ, chúng ta làm một giao dịch đi!
<br
- Có gì cổ quái?
- Vị trí này, nếu ta đoán không lầm, chính là nơi Bắc Đấu tông giam giữ phạm nhân, hoặc là tộc nhân phản bội tông môn. Lần trước khi ta phụ trách trông coi Nhược
thị, chính là giam giữ ở chỗ này. Chỉ có điều, ở nơi canh phòng nghiêm ngặt này, tại sao có thể xuất hiện một huyệt động chứ?
Nghe thấy Nhược thị bị giam giữ ở chỗ này, trên mặt Nhược Lâm lập tức hiện ra vẻ vui mừng. Có hai Đấu Hoàng hiệp trợ, chỉ cần tìm ra, chuyện cứu mẫu thân có lẽ không có vấn đề gì.
- Nếu kỳ quái, nhìn qua không biết sao!
Lý Dật nói xong liền nhẹ nhàng thúc dục Đấu Khí, một luồng hỏa diễm từ ngón tay toát ra, giống như châm nến, hắn cũng không dám đốt sáng quá, để tránh bị người khác phát giác.
Vì vậy Bắc Tam Khôi đi đầu, Lý Dật theo sát phía sau, bốn người chui vào trong động, đi về hướng chỗ sâu. Hang động này rất bất quy tắc, loạn thạch nổi lên bốn phía, chỉ có thể cho một người đi qua, gió lạnh phơ phất không ngừng thổi, khiến người ta cảm giác lạnh lẽo. Khi bọn họ đi được vài mét, chợt thấy xa xa hiện ra một chút ánh sáng, lấp lánh như vì sao. Lý Dật không chút nghĩ ngợi, lập tức vỗ một chưởng vào sau gáy Bắc Tam Khôi, cũng không dám dùng sức quá mức, về phần họ Bắc kia sống hay chết còn phải xem năng lực chống cự của hắn.
Ba người thu liễm khí tức, đi về hướng ánh sáng. Ba Lâm cẩn thận, từ xa đã chém ra một đạo Đấu Khí vô hình, phong ấn lối ra, để tránh nơi cuối cùng có cường giả gì đó nghe được động tĩnh ở đây.
Đến gần mới phát hiện, nguồn gốc của ánh sáng kia là từ một chiếc đèn tinh thạch, phía cuối thạch động lại là một bánh xe gió, cũng không biết dùng lực lượng nào điều khiển, đang xoay chuyển vù vù. Lá gió chuyển động ngăn cản đèn tinh thạch, bởi vậy mới hiện ra hiệu quả lúc sáng lúc tối.
Thông đạo này chẳng qua chỉ là miệng thông gió!
Như vậy ba người hiện tại đang ở trong thân núi Bắc Đấu! Cả ba đều không dám chủ quan, nhảy đến chỗ lối ra đưa mắt nhìn ra phía ngoài. Vừa đưa mắt nhìn, ba người đều kinh ngạc không hiểu.
Chỉ thấy dưới ánh sáng của đèn tinh thạch, một gian phòng tràn ngập lưu quang, xa hoa đến mức xa xỉ xuất hiện ở trước mặt, trình độ xa hoa của gian phòng kia, chỉ sợ ngay cả tẩm cung của Thiên Phong Hoàng Đế cũng không bằng. Chính giữa gian phòng, là bóng lưng của một nữ tử ăn mặc vô cùng hoa lệ.
Nữ tử đó ngồi yên lặng, giống như đang liếc nhìn cái gì, trong tay áo lộ ra một đoạn cánh tay, vô cùng nõn nà, làm cho người ta mơ màng vô hạn. Chỉ cần bóng lưng thướt tha như liễu và một đoạn cánh tay nõn nà giống như ngọc, mỹ nữ cực phẩm như Nhược Lâm cũng không thể so sánh được.
Chỉ có điều, tình cảnh như thế xuất hiện trong mật thất của ngọn núi chính Bắc Đấu, không khỏi làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
Bởi vì có Đấu Khí phong ấn của Ba Lâm, Lý Dật cũng không có cách nào cảm giác được thực lực của nữ tử này, chỉ có điều thoạt nhìn, nữ tử này giống như là một người bình thường!
Lại nhìn Nhược Lâm, lại là một vẻ mặt vẻ mờ mịt, thần sắc cổ quái tới cực điểm.
- Bóng lưng của nữ nhân này giống như mẫu thân ta!
Gần mười năm không thấy, chỉ dựa vào một bóng lưng, Nhược Lâm cũng không dám khẳng định.
- Vậy chúng ta đợi một lát, đợi thấy rõ mặt rồi nói sau!
Ba người cũng rất thông minh, quả nhiên vẫn không nhúc nhích, yên lặng chờ nữ tử kia quay người lại. Nhưng nữ tử kia giống như nhập định, chỉ thỉnh thoảng lật mở trang sách trước mặt, không hề có động tác dư thừa.
Cũng không biết đợi bao lâu, bỗng nhiên có bóng người lóe lên, trong phòng lại có thêm một người đi vào.
Người này, Lý Dật biết, Ba Lâm biết, Nhược Lâm cũng biết! Dĩ nhiên là tông chủ Bắc Trác của Bắc Đấu tông!
Bắc Trác vừa xuất hiện, nữ tử có bóng lưng tuyệt mỹ kia liền đột nhiên đứng dậy, tựa hồ đang lớn tiếng chất vấn Bắc Trác điều gì đó. Vẻ mặt Bắc Trác đầy tối tăm phiền muộn, thỉnh thoảng bờ môi chuyển động, trả lời lại.
Ba người vừa sợ hãi lại vừa có chút tò mò, chỉ hận không thể bài trừ phong ấn, nghe xem bọn hắn đang nói gì. Vì chỉ cần phong ấn vừa vỡ, với thực lực của Bắc Trác, tất nhiên lập tức phát hiện có người đang rình coi ở miệng thông gió.
Nữ tử kia tựa hồ càng nói càng kích động, trên mặt Bắc Trác cũng dần dần lộ ra tâm tình bực bội, đi đi lại lại trong phòng. Cùng với chuyển động của Bắc Trác, nữ tử kia cuối cùng cũng xoay người lại, lộ ra gương mặt khiến người khác chờ mong cho ba người Lý Dật.
Nếu có thời gian hối hận, Lý Dật nhất định sẽ nhắm mắt lại trong một khắc nữ tử kia quay người, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Đó là một khuôn mặt gì chứ! Lý Dật trực tiếp hoài nghi đó có phải là một vỏ cây già bị ngâm mình trong bùn đen, sau đó được lấy ra đeo lên mặt nữ tử này hay không. Trên gương mặt đó, người ta căn bản không thấy rõ ngũ quan, con mắt giống như hai bọt trắng nổi lên trong ao đầm bùn đen, còn cái miệng là một vết rạn trên “Vỏ cây già” đó.
Những cô gái Lý Dật từng gặp, chưa thấy ai xấu xí như vậy. Lý Dật hung hăng oán thầm một câu, ngoài ra không tìm được bất cứ hình tượng ngôn ngữ nào miêu tả tình cảnh trước mắt!
Ba Lâm vẫn còn tốt, dù sao cũng là thành danh nhiều năm, kiến thức rộng rãi, có lẽ còn gặp qua nhiều thứ xấu hơn, bởi vậy hắn chỉ nhíu lông mày, để lộ dáng vẻ chán ghét. Còn Nhược Lâm đầu tiên hét lên một tiếng, sau đó không nhịn được nôn ra một trận.
Sau khi oán thầm, Lý Dật vẫn lấy nghị lực lớn lao tiếp tục nhìn. Khẩu vị của tên Bắc Trác tựa hồ có vẻ không bình thường, chẳng lẽ hắn thích bóng lưng đó?
Sau khi “Vỏ cây già” ngâm trong bùn đen phát ra bão tố, liền bắt đầu ngồi trên giường khóc thút thít, mặc dù Bắc Trác không tiến lên tỏ vẻ thân mật, nhưng tựa hồ lại ở bên cạnh an ủi gì đó! “Vỏ cây già” nức nở hồi lâu, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nhìn thấy “Vỏ cây già” bình tĩnh trở lại, Bắc Trác đi đến một cái bệ ngọc thạch ttrong góc phòng, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện. Đấu Khí ngũ sắc trong nháy mắt lượn lờ quanh người Bắc Trác, theo thủ quyết không ngừng biến hóa ra những hình dạng khác nhau của Bắc Trác, bên trong là tường vân, khi thì là ma thú đáng sợ, khi thì là hình dạng long hổ.
Sau nửa giờ, Đấu Khí ngũ sắc dần dần chuyển biến thành màu ngà sữa, thân thể của Bắc Trác cũng không ngừng rung động, phía trên phần thân thể lộ ra bên ngoài, các sợi gân xanh bắt đầu bạo khởi. Nhìn biểu lộ của hắn, tựa hồ như đang chịu đựng sự thống khổ nào vậy. Dưới tình huống bình thường, tu luyện tới tuyệt mỹ, lẽ ra toàn thân phải thư thái như tắm gió xuân mới đúng. Cũng không biết Bắc lão quỷ tu luyện công pháp gì mà rối rắm như vậy.
Nhìn thấy Bắc Trác nổi gân xanh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Đấu Khí màu trắng sữa quanh người cũng dần dần nhạt yếu. “Vỏ cây già” liền đi tới trước mặt Bắc Trác, cúi mặt xuống.
Nhìn thấy “Vỏ cây già” cúi người xuống, Bắc Trác đột nhiên cắn lên khuôn mặt khiến người khác buồn nôn. Máu tươi lập tức từ mặt“Vỏ cây già” tuôn ra, chảy vào trong miệng Bắc Trác. Đạt được huyết dịch tẩm bổ của “Vỏ cây già”, vẻ mặt thống khổ của Bắc Trác mới chậm rãi biến mất, Đấu Khí màu ngà sữa cũng dần dần chuyển thành ngũ sắc!
Khi Đấu Khí ngũ sắc rực rỡ đến mức tận cùng, Bắc Trác mới thu công, đứng lên.
Nhưng chính vào lúc này, Nhược Lâm bỗng nhiên kích động hét lớn:
- Mẫu thân!
Sau đó giống như phát điên xông tới đạo Đấu Khí phong ấn.
Đấu Khí phong ấn vô hình dưới sự trùng kích lập tức xao động một hồi, sau đó bắn ngược Nhược Lâm trở về. Biến cố bất ngờ này, cũng bởi vì ánh mắt của Lý Dật và Ba Lâm đều chăm chú vào màn quỷ dị trong phòng nên không chú ý tới biến hóa của Nhược Lâm.
Bắc Trác và “Vỏ cây già” hiển nhiên càng không ngờ, cả hai thoáng sững người, sau đó Bắc Trác vung tay lên, Đấu Khí phong ấn do Ba Lâm kết thành lập tức tan rã, bánh xe gió có đường kính một thước cũng đồng thời vỡ vụn thành bụi phấn.
Nhược Lâm xông ra trước tiên, vọt tới bên cạnh “Vỏ cây già”, lật cổ áo “Vỏ cây già” lên, phía sau gáy lộ ra một nốt ruồi hình huy chương màu đỏ thắm thần bí, dễ làm người khác chú ý.
- Mẫu thân, người thật sự là mẫu thân của ta.
Con không chê mẹ xấu, câu nói này thật sự rất chí lý. Nhược Lâm vừa rồi nhìn thấy “Vỏ cây già” đã nôn ọe không dứt, lúc này lại ôm mẫu thân khóc rống lên. Màn xúc động này thật sự khiến Bắc Trác tạm thời quên mất còn có hai người khác trong lỗ thông gió.
Muốn bình yên lui ra ngoài, hiển nhiên là chuyện không thể nào. Lý Dật và Ba Lâm cũng lưu manh, dứt khoát thoải mái nhảy vào trong căn phòng xa xỉ.
- Đao Hoàng, Lý Dật?
Nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt kinh ngạc của Bắc Trác trong nháy mắt biến thành sát ý âm lãnh.
Lý Dật nhếch miệng mỉm cười:
- Trùng hợp như vậy sao, Bắc tông chủ cũng ở đây?
- Không ngờ các ngươi lại tự đưa mình đến cửa chết….
- Bắc lão quỷ, tên khốn khiếp nhà ngươi, tại sao mẫu thân của ta lại biến thành bộ dạng như vậy, có phải do ngươi làm hại hay không?
Nhược Lâm đột nhiên lao về phía Bắc Trác, Đấu Khí trên người bừng bừng phấn chấn.
Bị Nhược Lâm đột nhiên đả kích, sắc mặt Bắc Trác nhất thời đặc sắc vô cùng, hắn khẽ thở dài, đưa tay túm lấy cổ tay Nhược Lâm, lạnh lùng nói:
- Nhược Lâm, Lý Dật và Đao Hoàng là do ngươi mang vào sao? Lẽ nào ngươi không biết, mang người ngoài vào núi là phạm vào tông quy?
- Bắc lão quỷ, tại sao ngươi lại đối xử với mẫu thân ta như vậy? Tại sao?
Nhược Lâm gần như tuyệt vọng, cánh tay bị túm, liền nhấc chân đá vào bụng Bắc Trác. Chẳng qua đối với một Đấu Tôn cường giả mà nói, một cước của Nhược Lâm chẳng tạo ra cảm giác gì cả.
Tình cảnh trong phòng nhất thời quỷ dị tới cực điểm! Nhược Lâm bị Bắc Trác giữ chặt đang điên cuồng dùng bất cứ thủ đoạn công kích nào tấn công Bắc Trác. “Vỏ cây già” lại giữ vẻ mặt không lãnh đạm, cũng không nhìn ra biểu lộ gì chăm chú nhìn mọi chuyện trước mặt. Về phần Lý Dật, đương nhiên đang cấp tốc suy nghĩ kế hoạch thoát thân. Hắn thực sự không ngờ, “Vỏ cây già” kia lại là mẫu thân của Nhược Lâm, Nhược Lâm nhìn thấy Bắc Trác hút máu “Vỏ cây già” để luyện công, đương nhiên mới kích động như vậy.
Hai Đấu Hoàng đối đầu với một Đấu Tôn cường giả, nếu như liều mạng, chỉ sợ không có một phần ngàn cơ hội chiến thắng. Hi vọng đào thoát lúc này, rất có thể rơi vào người “Vỏ cây già”.
- Nhược Lâm, nếu ngươi cứ điên cuồng không thôi như vậy, đừng trách bổn tôn không khách khí!
Đối diện với vẻ điên cuồng không chịu buông tha của Nhược Lâm, trên khuôn mặt âm lãnh của Bắc Trác đột nhiên bạo xuất một tia lệ khí, sát ý quanh người lập tức sôi trào, trong lòng bàn tay lóe ra một vòng xoáy Đấu Khí ngũ sắc.
- Bắc Trác, chẳng lẽ ngay cả con gái ruột của mình, ngươi cũng nhẫn tâm giết chết hay sao?
Sát ý của Bắc Trác vừa hiện, “Vỏ cây già” cuối cùng cũng mở miệng. Bất ngờ là, âm thanh của “Vỏ cây già” rất êm tai, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt đáng sợ của nàng.
Đương nhiên, so sánh với chấn động từ câu nói của “Vỏ cây già” mang tới cho bọn người Lý Dật, thì nó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhược Lâm là con gái của Bắc Trác?
Nhược Lâm bỗng nhiên dừng lại công kích vô vị về phía Bắc Trác, trong nháy mắt như hóa đá, vừa nhìn Bắc Trác lại nhìn “Vỏ cây già”, vẻ mặt ngạc nhiên kinh hãi chậm rãi ngưng tụ thành một nỗi tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức tận cùng. Cuối cùng, Nhược Lâm túm lấy cánh tay “Vỏ cây già”, khàn giọng nói:
- Mẫu thân, người nói cái gì? Ta là con gái của hắn?
- Đúng, con chính là con gái của chúng ta, con gái duy nhất của chúng ta.
Trong đôi mắt trắng đục của “Vỏ cây già” chợt hiện lên tình yêu thương của người mẹ, nàng vươn tay vuốt ve đầu Nhược Lâm tiếp tục nói:
- Bắc Trác chính là phụ thân của con, phụ thân ma quỷ của con!
- Bắc tông chủ!
Lý Dật bỗng nhiên cao giọng hô, âm thanh không hài hòa này này lập tức phá hủy tình cảnh cảm động cha con đoàn viên:
- Không ngờ người có khuôn mặt như ngươi lại có thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy, chậc chậc, thật lợi hại!
Giọng nói mỉa mai không chút khách khí khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn, “Vỏ cây già” thoáng nhìn qua Lý Dật, hỏi Nhược Lâm:
- Tiểu tử này là ai?
- Một người bằng hữu của con, là con mời hắn tới cứu mẫu thân!
- Hừ!
Bắc Trác hừ lạnh một tiếng, ngữ khí tràn đầy khinh thường:
- Chỉ sợ bây giờ bọn chúng cũng khó toàn mạng trở về!
- Khục khục khục!
Nhìn thấy tình cảnh cảm động bị phá vỡ, Lý Dật khẽ ho khan mấy tiếng rồi mới nói:
- Bắc tông chủ, chúng ta làm một giao dịch đi!
<br