Đấu Thần
Chương 454: Tam Bang Ngũ Hội
Nghe Mã Hoài Ân nói, Lý Dật cũng không có cảm giác gì, chỉ là Toa Toa ở bên cạnh sắc mặt thoáng thay đổi.
Thần sắc của Toa Toa biến hóa, tự nhiên lọt vào trong mắt của Lý Dật.
- Toa Toa, cái Thiên Ưng Bang này, là bang phái như thế nào?
Lý Dật thấp giọng hỏi một câu.
- Thiếu gia, tại bên trong Đế Đô, ngoại trừ có Tứ Đại Gia Tộc, Dong binh đoàn Thiết Kiếm thuộc về thế lực nhất lưu bên ngoài, còn có Tam bang Ngũ hội. Tam bang Ngũ hội này thế lực tuy rằng không bằng Tứ Đại Gia Tộc, nhưng ở bên trong Đế Đô cũng là thế lực nhị lưu. Ở sau lưng của Tam bang Ngũ hội, đều có một nhân vật tương đối lợi hại chống lưng. Thiên Ưng Bang chính là một bang trong Tam bang Ngũ hội đó, Bang chủ Thiên Ưng Bang, có thực lực Bát Tinh Đấu Vương, ở tại Đế Đô cũng là đại nhân vật.
Toa Toa nghe thấy Lý Dật hỏi, mang tất cả những điều mình biết đều nói ra.
- A!
Sau khi Toa Toa nói xong, Lý Dật lập tức suy nghĩ, thế lực nhị lưu ở Đế Đô, coi như là không tệ, nếu tính toán một chút, những thế lực nhị lưu này có thực lực hẳn tương đương với Lý Minh do Lý gia thành lập?
Nếu như có thể nói, trong đầu Lý Dật lúc này hiện lên một ý niệm, nếu có thể đem Tam bang Ngũ hội thu phục, liên hợp lại thế lực mấy người đang có trong tay, ở tại Đế Đô đứng vững hẳn không phải là việc gì khó.
- Tiểu tử, nghe được danh tiếng của Mã đại gia, ngươi sợ rồi sao?
Mắt thấy biểu hiện của Toa Toa, sau đó hai người thì thầm to nhỏ như vậy, Mã Hoài Ân thoáng suy nghĩ một chút, khẳng định nữ nhân này đã từng nghe qua danh tiếng của Thiên Ưng Bang, nếu là đã biết danh tiếng hàng đầu của Thiên Ưng Bang thì chuyện kế tiếp cũng đơn giản hơn rất nhiều.
- Tiểu tử, cho ngươi hai con đường đi, một là để cho Diệp thiếu gia đánh ngươi một trận, sau đó ngươi lưu lại toàn bộ gia sản rồi cút đi! Hai là, Mã đại gia ta đích thân động thủ thu thập ngươi, sau đó chiếm lấy tất cả những thứ của ngươi tại Đế Đô, hắc hắc, hai con đường tùy ngươi lựa chọn, cũng không cần ta dạy cho ngươi đi?
Mã Hoài Ân cười lớn nói.
- Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?
Trong lúc Mã Hoài Ân đạp cửa xông vào, Tạ Vũ cùng mọi người đang tu luyện ở đằng sau cũng đã nghe được, nhất loạt chạy tới, thì thấy Mã Hoài Ân cùng Lý Dật đang dây dưa, Tạ Vũ liền mang theo người đi tới đứng đằng sau Lý Dật.
Nhìn thấy Tạ Vũ cùng với khoảng ba mươi người đột nhiên xuất hiện, Mã Hoài Ân trong lòng lập tức cảm thấy hồi hộp.
Đột nhiên xuất hiện gần ba mươi người, ai nấy cũng đều là tu vi Đấu Sư, bản thân hắn cũng có tu vi Đấu Sư, cho nên Mã Hoài Ân tự nhiên cảm thụ được khí tức trên người của những người này.
Gần ba mươi người, không ai tu vi trên người so với hắn thấp hơn. Gần ba mươi vị Đấu Sư, đội hình như vậy, không sai biệt lắm tương đương với một nửa Đấu Sư của Thiên Ưng Bang. Hơn nữa trên người ba mươi vị Đấu Sư này đều toát ra khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh. Mã Hoài Ân cũng biết, những người này cũng không phải là những người chỉ biết trốn trong nhà một lòng tu luyện đến trình độ Đấu Sư là có thể so sánh, mà những khí tức lăng lên trên người những Đấu Sư này đều chứng minh, bọn họ đều là trong thực chiến từng bước tấn thăng lên.
Mã Hoài Ân đúng là người trong Thiên Ưng Bang. Bất quá trong Thiên Ưng Bang cũng chỉ là một gã nòng cốt của Hồng Đường mà thôi. Nhìn thấy bên phía Lý Dật đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, hơn nữa thoạt nhìn cũng đều là những hán thủ cường giả cả, gã Mã Hoài Ân này lập tức trợn tròn cặp mắt lên.
- Ngươi không phải nói, tiểu tử kia chỉ vừa mới từ bên ngoài vào Đế Đô sao? Làm sao dưới tay có nhiều hảo thủ đến như vậy?
Mã Hoài Ân giảm thấp thanh âm xuống, hỏi Diệp thiếu gia.
Chi thứ của Diệp gia, đối với một thế lực lớn như Diệp gia, thực sự cũng không bằng một phân bộ bình thường của gia tộc. Trên cơ bản, chi thứ chỉ cần không bị người ta đến nhà giết hại, chi chính của Diệp gia cũng sẽ không ra mặt.
Có thể kéo tới nhân vật nòng cốt của Hồng Đường Thiên Ưng Bang, Diệp thiếu gia có thể nói là đã xuất ra một con bài tẩy, vốn mang trong lòng tin tưởng tràn đầy, cùng với Mã Hoài Ân tới giúp mình báo thù, bây giờ xem ra, nhìn bộ dáng Mã Hoài Ân thậm chí có còn ý định rút lui nữa.
Diệp thiếu gia cũng không có tu luyện qua, bởi vậy cũng không biết sau lưng Lý Dật đột nhiên xuất hiện một đám người là có cảnh giới như thế nào, nhưng từ trong miệng Mã Hoài Ân, Diệp thiếu gia biết rõ, đám người kia xem ra đều là cường giả. Mà còn là cường giả mà Mã Hoài Ân đều không thể đối phó!
Đã từng chứng kiến Mã Hoài Ân ra tay, trong mắt Diệp thiếu gia, Mã Hoài Ân không sai biệt lắm chính là thuộc loại tuyệt thế cường giả, như vậy, nhiều tuyệt thế cường giả như thế xuất hiện, Diệp thiếu gia cũng có chút trợn tròn mắt.
- Mã đại ca, những người này xác thực là vừa mới đến Đế Đô không lâu, không tin ngươi hãy nghe khẩu âm của hắn đi, đều là đám người quê mùa mới đến.
Bị Mã Hoài Ân hỏi, Diệp thiếu gia có chút ấp úng nói, tình huống như vậy hỏi hắn, hắn cũng là không có biện pháp giải thích.
Nếu sự tình đã đến bước này, Mã Hoài Ân cũng không thể lui bước, bằng không sau này tin tức này truyền ra bên ngoài, Mã Hoài Ân chính là đã làm mất thể diện của Thiên Ưng Bang, khẳng định phải bị bang quy trừng phạt.
- Người tuổi trẻ này!
Mã Hoài Ân sau khi nhìn thấy sau lưng Lý Dật xuất hiện nhiều cường giả như vậy, hắn lập tức thay đổi ngữ khí.
- Việc Diệp thiếu gia bị ngươi đánh, cũng không thể bỏ qua dễ dàng được. Như vậy đi, Thiên Ưng Bang đứng ra làm trung gian, ngươi bồi thường Diệp thiếu gia một ít tiền thuốc men có được không?
Mã Hoài Ân nói ra những lời này, đã đem luôn chiêu bài Thiên Ưng Bang ra.
- Người tuổi trẻ, coi như cấp cho Thiên Ưng Bang chúng ta một cái mặt mũi, chuyện này giải quyết xong, từ nay về sau mọi người gặp lại sẽ là bằng hữu.
Mã Hoài Ân thậm chí còn tận tình khuyên bảo, bộ dáng này cùng với bộ dáng ngang tàng hống hách vừa rồi, căn bản là hai người khác nhau.
- Mã đại ca, ngươi có ý gì?
Nghe Mã Hoài Ân nói vậy, Diệp thiếu gia có chút sốt ruột, mình bị người ta hung hăng đánh một trận, kết quả chỉ có thể mang theo một đám người đến đòi tiền thuốc men, chuyện như vậy truyền ra ngoài, từ nay về sau sẽ không thể lăn lộn được nữa, bị người khác chê cười.
- Ngươi ý kiến cái gì? Cứ nghe theo sắp xếp của ta là được!
Mã Hoài Ân thấp giọng hung hăng nói, Diệp thiếu gia này, lần này đã mang đến cho mình không ít phiền toái. Nhìn lại đằng sau mình, chỉ có vài người là Nhất Tinh Đấu Sư, mười mấy Đấu Giả, có hai mươi mấy người là căn bản là người bình thường chỉ là chân tay có chút nhanh nhẹn mà thôi. Một tổ hợp như vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người trước mắt.
Mã Hoài Ân chỉ sợ Diệp thiếu gia nhất thời xung động, phá hỏng sắp xếp của mình. Mã Hoài Ân chính là muốn nhờ danh tiếng của Thiên Ưng Bang, sau đó cho Lý Dật một cái thang tốt nhất để leo xuống. Như vậy, Mã Hoài Ân nghĩ, nếu như mấy người này biết thức thời một chút, hẳn là có thể xuống đài a! Sau đó đến khi đàm luận về tiền thuốc men, Mã Hoài Ân sẽ có thể nhìn sắc mặt của Lý Dật để quyết định xem đòi tiền ít hay nhiều.
Đang lúc Mã Hoài Ân đang suy nghĩ xem một lát sẽ đòi tiền như thế nào, Lý Dật đã một lần nữa mở miệng.
Nhìn vẻ mặt khẽ mỉm cười của Lý Dật, Mã Hoài Ân có cảm giác, chuyện lần này, hẳn là có thể dễ dàng giải quyết. Người tuổi trẻ này nếu như biết thức thời, bản thân mình sẽ báo một cái giá thấp một chút, dù sao, bị thương chính là Diệp thiếu gia, tiền thuốc men mà thôi, cho dù nhiều lắm thì cũng có bấy nhiêu chứ, cũng không liên quan gì đến mình nữa.
Chỉ thấy Lý Dật miệng hé ra, trong lúc Mã Hoài Ân rất chờ mong, Lý Dật vừa cười vừa nói:
- Thiên Ưng Bang là cái thứ gì? Ta tại sao phải cấp cho Thiên Ưng Bang mặt mũi?
Lý Dật nói ra những lời này, Mã Hoài Ân lập tức có cảm giác chóng mặt, Mã Hoài Ân dù thế nào cũng không nghĩ ra, Lý Dật có thể nói ra một câu khó nghe như vậy.
Rất nhanh, Mã Hoài Ân cũng thanh tỉnh lại, Lý Dật đã dám nói ra như vậy, hơn phân nửa là chuyện cũng không thể cứu vãn được. Còn những người hiện tại mà hắn mang đến cũng không có thể đối phó được, xem ra nhiệm vụ trước mắt là rút lui rồi tính sau.
- Hảo tiểu tử, ngươi ngay cả Thiên Ưng Bang cũng không để ở trong mắt, tốt tốt, ngươi có gan lớn, lá gan ngươi rất to!
Mã Hoài Ân nghiêm nghị nói, sau đó đột nhiên nói một câu:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
Người này thấy tình thế không ổn, nghĩ bỏ đi trước, sau đó lại nghĩ biện pháp lấy lại danh dự là được.
Bất quá, những thủ đoạn này Lý Dật làm sao có thể nhìn không thấu?
- Muốn đi ư, có thể, bất quá đã vào đây, không để lại chút gì đó, cứ như vậy đi, không được tốt lắm a?
Lý Dật âm trầm nói.
Những người như Tạ Vũ đều có xuất thân từ tầng lớp đao kiếm, trong lời nói của Lý Dật có ý tứ gì, Tạ Vũ làm sao có thể nghe không hiểu chứ, lập tức Tạ Vũ quát to một tiếng.
- Đã đến đây, liền lưu lại cùng với chủ nhân nhà ta hảo hảo vui đùa một chút!
Lúc này, Tạ Vũ như là một cơn gió lốc lao đến chặn tại cửa ra vào, ngăn cản đám Mã Hoài Ân.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lý Dật một chút cũng không cấp cho Thiên Ưng Bang mặt mũi, Mã Hoài Ân liền lo lắng sự tình hôm nay không xong, hiện tại Tạ Vũ mang theo vài người ngăn ở trước cửa, Mã Hoài Ân lập tức khẩn trương lên.
- Tiểu tử, chủ nhân đã muốn các ngươi lưu lại, các ngươi nhất định phải lưu lại!
Tạ Vũ chậm rãi nói, cầm thanh đại kim đao đứng chắn ở cửa ra vào, mục quang hướng về phía Lý Dật.
- Thiên Ưng Bang phải không? Thiên Ưng Bang là cái thá gì, dù cho đương kim Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong, một cước đạp vào cửa chính nhà ta, muốn cứ như vậy rời khỏi cũng không thể nào.
Lý Dật vẫn đứng ở nơi đó, giờ phút này Lý Dật trong miệng nói ra những lời này, làm cho mọi người có cảm giác vô cùng tự tin. Người có thể có được Đấu Sư làm thủ hạ, khảng định cũng không phải là người tùy tiện mạnh miệng nói chơi.
- Hôm nay, tâm tình của đại gia ta không tệ, mỗi người lưu lại một cánh tay, sau đó cút đi!
Lý Dật nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng hiếp người quá đáng!
Nghe Lý Dật nói, Mã Hoài Ân lớn tiếng kêu lên.
- Ngươi không sợ Thiên Ưng Bang…
Mã Hoài Ân còn chưa nói hết, Tạ Vũ một bên đã sớm hung hăng nắm một cánh tay của một gã bang chúng Thiên Ưng Bang, dùng sức kéo mạnh, một cánh tay của hắn mang theo máu chảy đầm đìa bị Tạ Vũ bẻ xuống.
- Aaaaaa!
Bị kéo rơi cánh tay, tên bang chúng kia thét nên thảm thiết, đám người Thiên Ưng Bang căn bản không có nghĩ đến Tạ Vũ lại dám động thủ. Những người này tại Đế Đô hoành hành quen thói, căn bản là không thể tưởng tượng được, bên trong Đế Đô, có người dám đối phó với người của Thiên Ưng như vậy. Tên bang chúng bị Tạ Vũ kéo rơi cánh tay cũng căn bản không có nghĩ đến Tạ Vũ một lời không nói, liền động thủ như vậy, không có nửa điểm phòng hộ đã bị Tạ Vũ xé toang cánh tay.
Nhìn các Đấu Sư khác đều đã xông tới, Mã Hoài Ân rống lớn một tiếng.
- Phóng tín hiệu!
Một tên bang chúng Thiên Ưng Bang nghe Mã Hoài Ân nói, ngay lập tức đưa tay vào trong túi, xuất ra một cái ống đen sì sau đó toàn lực vỗ vào.
Một đạo bạch quang theo từ trong cái ống đen xì trong tay tên bang chúng kia sáng rực lên, bay thẳng vào bầu trời, tại trên không trung hóa thành một con Ưng rất sống động, thẳng tắp hướng bầu trời bay đi.
- Ta xem các ngươi ai dám động đến chúng ta!
Sau khi phóng ra tín hiệu cầu cứu triệu tập bang chúng, Mã Hoài Ân lại có chút lo lắng, quay sang nhìn đám người của Lý Dật đang phóng đến, gào thét lớn một tiếng.
- Động thủ, mỗi người một cánh tay!
Giống như là không có nghe thấy Mã Hoài Ân nói, Lý Dật dùng sức vung tay lên, đám thủ hạ vốn là bọn cướp hắn thu phục được từ Xích Thủy Trấn nhanh như hổ đói vồ mồi, hung hăng đánh về phía bang chúng Thiên Ưng Bang.
Những người này ở trong Xích Thủy Trấn vốn là một đám cướp, trước kia mỗi người đều là giết người không chớp mắt, đều là những nhân vật lợi hại, chém rơi một cánh tay, trong mắt bọn họ xem ra thật sự bất quá là chuyện bình thường, thậm chí tại trong nội tâm, còn tưởng rằng Lý Dật có tâm địa Bồ Tát, làm sao chỉ để lại một cánh tay ở đây?
Bang chúng Thiên Ưng Bang tại bên trong Đế Đô cũng có một ít nhân vật lợi hại, nhưng mà những người gã bang chúng chỉ sinh hoạt bên trong Đế Đô, làm sao có thể so cùng với đám người Tạ Vũ, những người suốt ngày lăn lộn trên đầu đao mũi kiếm, sinh hoạt trong Sơn mạch Nạp Gia cơ chứ? Đám Tạ Vũ một khi đã động thủ, lập tức sẽ biến thành những tên cướp liều mạng, đem tánh mạng mình vất sau đầu, mỗi người này đều là những nhân vật có tâm ngoan thủ lạt, rất nhanh, tại trong nội viện không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, theo những này tiếng kêu thảm thiết này không ngừng vang lên, từng cánh tay không ngừng rơi rơi trên mặt đất.
<br
Thần sắc của Toa Toa biến hóa, tự nhiên lọt vào trong mắt của Lý Dật.
- Toa Toa, cái Thiên Ưng Bang này, là bang phái như thế nào?
Lý Dật thấp giọng hỏi một câu.
- Thiếu gia, tại bên trong Đế Đô, ngoại trừ có Tứ Đại Gia Tộc, Dong binh đoàn Thiết Kiếm thuộc về thế lực nhất lưu bên ngoài, còn có Tam bang Ngũ hội. Tam bang Ngũ hội này thế lực tuy rằng không bằng Tứ Đại Gia Tộc, nhưng ở bên trong Đế Đô cũng là thế lực nhị lưu. Ở sau lưng của Tam bang Ngũ hội, đều có một nhân vật tương đối lợi hại chống lưng. Thiên Ưng Bang chính là một bang trong Tam bang Ngũ hội đó, Bang chủ Thiên Ưng Bang, có thực lực Bát Tinh Đấu Vương, ở tại Đế Đô cũng là đại nhân vật.
Toa Toa nghe thấy Lý Dật hỏi, mang tất cả những điều mình biết đều nói ra.
- A!
Sau khi Toa Toa nói xong, Lý Dật lập tức suy nghĩ, thế lực nhị lưu ở Đế Đô, coi như là không tệ, nếu tính toán một chút, những thế lực nhị lưu này có thực lực hẳn tương đương với Lý Minh do Lý gia thành lập?
Nếu như có thể nói, trong đầu Lý Dật lúc này hiện lên một ý niệm, nếu có thể đem Tam bang Ngũ hội thu phục, liên hợp lại thế lực mấy người đang có trong tay, ở tại Đế Đô đứng vững hẳn không phải là việc gì khó.
- Tiểu tử, nghe được danh tiếng của Mã đại gia, ngươi sợ rồi sao?
Mắt thấy biểu hiện của Toa Toa, sau đó hai người thì thầm to nhỏ như vậy, Mã Hoài Ân thoáng suy nghĩ một chút, khẳng định nữ nhân này đã từng nghe qua danh tiếng của Thiên Ưng Bang, nếu là đã biết danh tiếng hàng đầu của Thiên Ưng Bang thì chuyện kế tiếp cũng đơn giản hơn rất nhiều.
- Tiểu tử, cho ngươi hai con đường đi, một là để cho Diệp thiếu gia đánh ngươi một trận, sau đó ngươi lưu lại toàn bộ gia sản rồi cút đi! Hai là, Mã đại gia ta đích thân động thủ thu thập ngươi, sau đó chiếm lấy tất cả những thứ của ngươi tại Đế Đô, hắc hắc, hai con đường tùy ngươi lựa chọn, cũng không cần ta dạy cho ngươi đi?
Mã Hoài Ân cười lớn nói.
- Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?
Trong lúc Mã Hoài Ân đạp cửa xông vào, Tạ Vũ cùng mọi người đang tu luyện ở đằng sau cũng đã nghe được, nhất loạt chạy tới, thì thấy Mã Hoài Ân cùng Lý Dật đang dây dưa, Tạ Vũ liền mang theo người đi tới đứng đằng sau Lý Dật.
Nhìn thấy Tạ Vũ cùng với khoảng ba mươi người đột nhiên xuất hiện, Mã Hoài Ân trong lòng lập tức cảm thấy hồi hộp.
Đột nhiên xuất hiện gần ba mươi người, ai nấy cũng đều là tu vi Đấu Sư, bản thân hắn cũng có tu vi Đấu Sư, cho nên Mã Hoài Ân tự nhiên cảm thụ được khí tức trên người của những người này.
Gần ba mươi người, không ai tu vi trên người so với hắn thấp hơn. Gần ba mươi vị Đấu Sư, đội hình như vậy, không sai biệt lắm tương đương với một nửa Đấu Sư của Thiên Ưng Bang. Hơn nữa trên người ba mươi vị Đấu Sư này đều toát ra khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh. Mã Hoài Ân cũng biết, những người này cũng không phải là những người chỉ biết trốn trong nhà một lòng tu luyện đến trình độ Đấu Sư là có thể so sánh, mà những khí tức lăng lên trên người những Đấu Sư này đều chứng minh, bọn họ đều là trong thực chiến từng bước tấn thăng lên.
Mã Hoài Ân đúng là người trong Thiên Ưng Bang. Bất quá trong Thiên Ưng Bang cũng chỉ là một gã nòng cốt của Hồng Đường mà thôi. Nhìn thấy bên phía Lý Dật đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, hơn nữa thoạt nhìn cũng đều là những hán thủ cường giả cả, gã Mã Hoài Ân này lập tức trợn tròn cặp mắt lên.
- Ngươi không phải nói, tiểu tử kia chỉ vừa mới từ bên ngoài vào Đế Đô sao? Làm sao dưới tay có nhiều hảo thủ đến như vậy?
Mã Hoài Ân giảm thấp thanh âm xuống, hỏi Diệp thiếu gia.
Chi thứ của Diệp gia, đối với một thế lực lớn như Diệp gia, thực sự cũng không bằng một phân bộ bình thường của gia tộc. Trên cơ bản, chi thứ chỉ cần không bị người ta đến nhà giết hại, chi chính của Diệp gia cũng sẽ không ra mặt.
Có thể kéo tới nhân vật nòng cốt của Hồng Đường Thiên Ưng Bang, Diệp thiếu gia có thể nói là đã xuất ra một con bài tẩy, vốn mang trong lòng tin tưởng tràn đầy, cùng với Mã Hoài Ân tới giúp mình báo thù, bây giờ xem ra, nhìn bộ dáng Mã Hoài Ân thậm chí có còn ý định rút lui nữa.
Diệp thiếu gia cũng không có tu luyện qua, bởi vậy cũng không biết sau lưng Lý Dật đột nhiên xuất hiện một đám người là có cảnh giới như thế nào, nhưng từ trong miệng Mã Hoài Ân, Diệp thiếu gia biết rõ, đám người kia xem ra đều là cường giả. Mà còn là cường giả mà Mã Hoài Ân đều không thể đối phó!
Đã từng chứng kiến Mã Hoài Ân ra tay, trong mắt Diệp thiếu gia, Mã Hoài Ân không sai biệt lắm chính là thuộc loại tuyệt thế cường giả, như vậy, nhiều tuyệt thế cường giả như thế xuất hiện, Diệp thiếu gia cũng có chút trợn tròn mắt.
- Mã đại ca, những người này xác thực là vừa mới đến Đế Đô không lâu, không tin ngươi hãy nghe khẩu âm của hắn đi, đều là đám người quê mùa mới đến.
Bị Mã Hoài Ân hỏi, Diệp thiếu gia có chút ấp úng nói, tình huống như vậy hỏi hắn, hắn cũng là không có biện pháp giải thích.
Nếu sự tình đã đến bước này, Mã Hoài Ân cũng không thể lui bước, bằng không sau này tin tức này truyền ra bên ngoài, Mã Hoài Ân chính là đã làm mất thể diện của Thiên Ưng Bang, khẳng định phải bị bang quy trừng phạt.
- Người tuổi trẻ này!
Mã Hoài Ân sau khi nhìn thấy sau lưng Lý Dật xuất hiện nhiều cường giả như vậy, hắn lập tức thay đổi ngữ khí.
- Việc Diệp thiếu gia bị ngươi đánh, cũng không thể bỏ qua dễ dàng được. Như vậy đi, Thiên Ưng Bang đứng ra làm trung gian, ngươi bồi thường Diệp thiếu gia một ít tiền thuốc men có được không?
Mã Hoài Ân nói ra những lời này, đã đem luôn chiêu bài Thiên Ưng Bang ra.
- Người tuổi trẻ, coi như cấp cho Thiên Ưng Bang chúng ta một cái mặt mũi, chuyện này giải quyết xong, từ nay về sau mọi người gặp lại sẽ là bằng hữu.
Mã Hoài Ân thậm chí còn tận tình khuyên bảo, bộ dáng này cùng với bộ dáng ngang tàng hống hách vừa rồi, căn bản là hai người khác nhau.
- Mã đại ca, ngươi có ý gì?
Nghe Mã Hoài Ân nói vậy, Diệp thiếu gia có chút sốt ruột, mình bị người ta hung hăng đánh một trận, kết quả chỉ có thể mang theo một đám người đến đòi tiền thuốc men, chuyện như vậy truyền ra ngoài, từ nay về sau sẽ không thể lăn lộn được nữa, bị người khác chê cười.
- Ngươi ý kiến cái gì? Cứ nghe theo sắp xếp của ta là được!
Mã Hoài Ân thấp giọng hung hăng nói, Diệp thiếu gia này, lần này đã mang đến cho mình không ít phiền toái. Nhìn lại đằng sau mình, chỉ có vài người là Nhất Tinh Đấu Sư, mười mấy Đấu Giả, có hai mươi mấy người là căn bản là người bình thường chỉ là chân tay có chút nhanh nhẹn mà thôi. Một tổ hợp như vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người trước mắt.
Mã Hoài Ân chỉ sợ Diệp thiếu gia nhất thời xung động, phá hỏng sắp xếp của mình. Mã Hoài Ân chính là muốn nhờ danh tiếng của Thiên Ưng Bang, sau đó cho Lý Dật một cái thang tốt nhất để leo xuống. Như vậy, Mã Hoài Ân nghĩ, nếu như mấy người này biết thức thời một chút, hẳn là có thể xuống đài a! Sau đó đến khi đàm luận về tiền thuốc men, Mã Hoài Ân sẽ có thể nhìn sắc mặt của Lý Dật để quyết định xem đòi tiền ít hay nhiều.
Đang lúc Mã Hoài Ân đang suy nghĩ xem một lát sẽ đòi tiền như thế nào, Lý Dật đã một lần nữa mở miệng.
Nhìn vẻ mặt khẽ mỉm cười của Lý Dật, Mã Hoài Ân có cảm giác, chuyện lần này, hẳn là có thể dễ dàng giải quyết. Người tuổi trẻ này nếu như biết thức thời, bản thân mình sẽ báo một cái giá thấp một chút, dù sao, bị thương chính là Diệp thiếu gia, tiền thuốc men mà thôi, cho dù nhiều lắm thì cũng có bấy nhiêu chứ, cũng không liên quan gì đến mình nữa.
Chỉ thấy Lý Dật miệng hé ra, trong lúc Mã Hoài Ân rất chờ mong, Lý Dật vừa cười vừa nói:
- Thiên Ưng Bang là cái thứ gì? Ta tại sao phải cấp cho Thiên Ưng Bang mặt mũi?
Lý Dật nói ra những lời này, Mã Hoài Ân lập tức có cảm giác chóng mặt, Mã Hoài Ân dù thế nào cũng không nghĩ ra, Lý Dật có thể nói ra một câu khó nghe như vậy.
Rất nhanh, Mã Hoài Ân cũng thanh tỉnh lại, Lý Dật đã dám nói ra như vậy, hơn phân nửa là chuyện cũng không thể cứu vãn được. Còn những người hiện tại mà hắn mang đến cũng không có thể đối phó được, xem ra nhiệm vụ trước mắt là rút lui rồi tính sau.
- Hảo tiểu tử, ngươi ngay cả Thiên Ưng Bang cũng không để ở trong mắt, tốt tốt, ngươi có gan lớn, lá gan ngươi rất to!
Mã Hoài Ân nghiêm nghị nói, sau đó đột nhiên nói một câu:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
Người này thấy tình thế không ổn, nghĩ bỏ đi trước, sau đó lại nghĩ biện pháp lấy lại danh dự là được.
Bất quá, những thủ đoạn này Lý Dật làm sao có thể nhìn không thấu?
- Muốn đi ư, có thể, bất quá đã vào đây, không để lại chút gì đó, cứ như vậy đi, không được tốt lắm a?
Lý Dật âm trầm nói.
Những người như Tạ Vũ đều có xuất thân từ tầng lớp đao kiếm, trong lời nói của Lý Dật có ý tứ gì, Tạ Vũ làm sao có thể nghe không hiểu chứ, lập tức Tạ Vũ quát to một tiếng.
- Đã đến đây, liền lưu lại cùng với chủ nhân nhà ta hảo hảo vui đùa một chút!
Lúc này, Tạ Vũ như là một cơn gió lốc lao đến chặn tại cửa ra vào, ngăn cản đám Mã Hoài Ân.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lý Dật một chút cũng không cấp cho Thiên Ưng Bang mặt mũi, Mã Hoài Ân liền lo lắng sự tình hôm nay không xong, hiện tại Tạ Vũ mang theo vài người ngăn ở trước cửa, Mã Hoài Ân lập tức khẩn trương lên.
- Tiểu tử, chủ nhân đã muốn các ngươi lưu lại, các ngươi nhất định phải lưu lại!
Tạ Vũ chậm rãi nói, cầm thanh đại kim đao đứng chắn ở cửa ra vào, mục quang hướng về phía Lý Dật.
- Thiên Ưng Bang phải không? Thiên Ưng Bang là cái thá gì, dù cho đương kim Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong, một cước đạp vào cửa chính nhà ta, muốn cứ như vậy rời khỏi cũng không thể nào.
Lý Dật vẫn đứng ở nơi đó, giờ phút này Lý Dật trong miệng nói ra những lời này, làm cho mọi người có cảm giác vô cùng tự tin. Người có thể có được Đấu Sư làm thủ hạ, khảng định cũng không phải là người tùy tiện mạnh miệng nói chơi.
- Hôm nay, tâm tình của đại gia ta không tệ, mỗi người lưu lại một cánh tay, sau đó cút đi!
Lý Dật nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng hiếp người quá đáng!
Nghe Lý Dật nói, Mã Hoài Ân lớn tiếng kêu lên.
- Ngươi không sợ Thiên Ưng Bang…
Mã Hoài Ân còn chưa nói hết, Tạ Vũ một bên đã sớm hung hăng nắm một cánh tay của một gã bang chúng Thiên Ưng Bang, dùng sức kéo mạnh, một cánh tay của hắn mang theo máu chảy đầm đìa bị Tạ Vũ bẻ xuống.
- Aaaaaa!
Bị kéo rơi cánh tay, tên bang chúng kia thét nên thảm thiết, đám người Thiên Ưng Bang căn bản không có nghĩ đến Tạ Vũ lại dám động thủ. Những người này tại Đế Đô hoành hành quen thói, căn bản là không thể tưởng tượng được, bên trong Đế Đô, có người dám đối phó với người của Thiên Ưng như vậy. Tên bang chúng bị Tạ Vũ kéo rơi cánh tay cũng căn bản không có nghĩ đến Tạ Vũ một lời không nói, liền động thủ như vậy, không có nửa điểm phòng hộ đã bị Tạ Vũ xé toang cánh tay.
Nhìn các Đấu Sư khác đều đã xông tới, Mã Hoài Ân rống lớn một tiếng.
- Phóng tín hiệu!
Một tên bang chúng Thiên Ưng Bang nghe Mã Hoài Ân nói, ngay lập tức đưa tay vào trong túi, xuất ra một cái ống đen sì sau đó toàn lực vỗ vào.
Một đạo bạch quang theo từ trong cái ống đen xì trong tay tên bang chúng kia sáng rực lên, bay thẳng vào bầu trời, tại trên không trung hóa thành một con Ưng rất sống động, thẳng tắp hướng bầu trời bay đi.
- Ta xem các ngươi ai dám động đến chúng ta!
Sau khi phóng ra tín hiệu cầu cứu triệu tập bang chúng, Mã Hoài Ân lại có chút lo lắng, quay sang nhìn đám người của Lý Dật đang phóng đến, gào thét lớn một tiếng.
- Động thủ, mỗi người một cánh tay!
Giống như là không có nghe thấy Mã Hoài Ân nói, Lý Dật dùng sức vung tay lên, đám thủ hạ vốn là bọn cướp hắn thu phục được từ Xích Thủy Trấn nhanh như hổ đói vồ mồi, hung hăng đánh về phía bang chúng Thiên Ưng Bang.
Những người này ở trong Xích Thủy Trấn vốn là một đám cướp, trước kia mỗi người đều là giết người không chớp mắt, đều là những nhân vật lợi hại, chém rơi một cánh tay, trong mắt bọn họ xem ra thật sự bất quá là chuyện bình thường, thậm chí tại trong nội tâm, còn tưởng rằng Lý Dật có tâm địa Bồ Tát, làm sao chỉ để lại một cánh tay ở đây?
Bang chúng Thiên Ưng Bang tại bên trong Đế Đô cũng có một ít nhân vật lợi hại, nhưng mà những người gã bang chúng chỉ sinh hoạt bên trong Đế Đô, làm sao có thể so cùng với đám người Tạ Vũ, những người suốt ngày lăn lộn trên đầu đao mũi kiếm, sinh hoạt trong Sơn mạch Nạp Gia cơ chứ? Đám Tạ Vũ một khi đã động thủ, lập tức sẽ biến thành những tên cướp liều mạng, đem tánh mạng mình vất sau đầu, mỗi người này đều là những nhân vật có tâm ngoan thủ lạt, rất nhanh, tại trong nội viện không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, theo những này tiếng kêu thảm thiết này không ngừng vang lên, từng cánh tay không ngừng rơi rơi trên mặt đất.
<br