Đấu Thần
Chương 449: Ngoài ý muốn
Đả tự: Sided Lovettt
***
Gió núi trên Thanh Phong Sơn rất mát mẻ, thổi bay ống tay áo Toa Toa, lúc này, một nữ từ nguyên bản vốn có vẻ ngoài hơi cuồng dại lại toát ra một tia khí chất ôn nhu như nước vậy.
Nhìn bộ dáng si mê của Toa Toa, Thác Tư thoáng thở dài, mỹ nữ vốn đều thích anh hùng tại sao mình lại không phải là Lý Dật kia chứ?
- Toa Toa tiểu thư, tiểu tượng phải quay về báo cáo lại với Đại Điện hạ tình hình chiến sự, chúng tôi không có khả năng cùng đợi Lý thiếu gia với Toa Toa tiểu thư được, tiều tướng xin cáo từ!
Thác Tư nói.
- Làm phiền tướng quân rồi!
Toa Toa gật đầu, nhún người nhảy lên trên tường đá, ánh mắt vẫn nhìn ra phương xa.
Lúc Toa Toa đích thân giết chết Trần Thiên, một tia ôn nhu nhất trong lòng của Toa Toa cũng đã bị kích phát, ở nơi đó, không ngờ lại là hình ảnh của Lý Dật, kẻ đã ra tay báo thù giúp mình.
- Đem những thi thể của những tên đạo tặc này bỏ vào phòng dùng lửa thiêu cháy toàn bộ Thanh Phong Sơn đi!
Thác Tư ra lệnh, rất nhanh, những binh sĩ kia liền chấp hành mệnh lệnh.
Đối với Hoàng thất Thiên Phong tuyệt đối không muốn có bất cứ ai một lần nữa thành lập nên sớm trại trên Thanh Phong Sơn này!
Dưới sự chiếu rọi của một biển lửa khổng lồ, đoàn quân binh dài dằng dặc, kéo theo những chiếc xe ngựa chiến lợi phẩm xuống núi. Trên đỉnh núi Thanh Phong Sơn, bên trên bức tường đá, là một nữ tử mắt xanh tóc vàng đón gió đứng đó, đợi người anh hùng trong lòng mình trở về.
o0o
Trong không gian đặc thù bên trong thân thể Thôn Thiên Thú, Lý Dật miệng thở phì phò không ngớt. Huyết Nguyệt Cuồng Cương, Lưu Hỏa Liệt, Âm Dương Thần Lôi, Phá Không Kiếm, những Đấu kỹ cấp cao có thể thi triền, Lý Dật đều đã thi triển ra hết, nhưng vẫn không thể phá vỡ được cái không gian cô quái này.
- Hừ, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy! Không có chút thú vị nào!
Lý Dật rất phiền muộn. Nếu như hắn đối mặt trực tiếp với bản thể của Thôn Thiên Thú, sử dụng đến những Đấu kỹ vừa rồi, Thôn Thiên Thú e rằng cũng không thể nào chịu đựng nổi! Tại sao những Đấu kỹ mà hắn đã toàn lực thi triển, ngay cả một cái không gian bên trong cơ thể Thôn Thiên Thu lại không thể đột phá được?
- Vô dụng thôi!
Hồng Thiên Thánh Già nhìn Lý Dật không ngừng phóngxuất Đấu kỹ, lại mở miệng nói:
- Ở nơi này không thể dùng những suy nghĩ thông thường để ứng dụng được. Trong không gian đặc thù này, Thôn Thiên Thú chính là chúa tể, nếu như không có nguồn năng lượng lớn hơn nó gấp ngàn lần, sẽ không có khả năng phá vỡ được cái không gian này đâu.
- Lẽ nào, phải đợi đến lúc ta tu luyện được cảnh giới Đấu Tôn trong bụng nó sao? Hay là tu luyện đến cấp bậc Đấu Thánh?
Lý Dật rầu rĩ hỏi.
- Đó là việc không có khả năng
Hồng Thiên Thánh Giả nói:
- Ở nơi này, người ngay cả một tia linh khí trong thiên địa cũng không thể cảm nhận được, làm sao có thể tu luyện chứ?
Lời nói của Hồng Thiên Thánh Giả khiến Lý Dật có chút nhụt chí, bị thôn phệ vào trong cơ thể Thôn Thiên Thú, lẽ nào thực sự không còn biện pháp nào nữa sao?
Nhìn những tia quang mang bạch sắc trước mặt không ngừng lưu chuyển, Hồng Thiên Thánh Giả giống như nhớ tới điều gì đó, liền nói:
- Tiều hữu, chẳng phải người vẫn còn có một thanh Thần Binh sao? Nếu Thiên Khôn Địa Càn Châu có thể chặn đứng được luồng khí tức huyết hồng sắc có tác dụng thôn phệ năng lượng của chúng ta kia, ta nghĩ, Phá Thiên Kiếm bài danh cao hơn nó, có thể sẽ phá được phong ân của nơi này.
- Được, để ta sử dụng thử xem!
Tới lúc này, Lý Dật vẫn chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của mình để phá vỡ cái không gian kỳ quái này, dưới suy nghĩ theo quán tính như vậy, Lý Dật cư nhiên đã quên mất bản thân mình còn có một thanh Thần Binh nữa!
Xoa nhẹ lên cái hình xăm có hình dạng một thanh kiếm trên cánh tay trái, Phá Thiên Kiếm lập tức xuất hiện trong tay của Lý Dật..
Sờ lên thân Phá Thiên Kiếm, cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ từ trong thân kiểm truyền đến, lòngLý Dật khẽ động lập tức chém ngay một kiếm về phía trước.
Một đạo kiếm khí sắc bén từ trên Phá Thiên Kiếm lóe ra.
- Tốt lắm!
Nhìn kiếm khí có thể đuổi được những luồng khí huyết hồng sắc xung quanh đi, kiếm khí giống như một tia thiểm điện sáng lóa, chiếu rọi toàn bộ không gian tối tăm, Lý Dật cảm thấy vô cùng vui mừng.
- Tiểu tử, mạnh thêm chút nữa!
Thấy Phá Thiên Kiếm gần như đem toàn bộ cái không gian này phá nát, Hồng Thiên Thánh Giả lập tức hét lớn một tiếng.
- Được!
Lý Dật hét lên, đem đấu khí quán thấu vào trong Phá Thiên Kiếm.
Âm!
Phá Thiên Kiếm truyền đến một thanh âm giống như long ngâm, hai tay nắm lấy chuối kiếm, Lý Dật dùng sức bộ mạnh một phát!
Phá Thiên Kiếm truyền đến những thanh âm vui tai, theo những thanh âm vui tay này vang lên, một đạo kiếm khí sáng loáng lóe ra, chiếu sáng toàn bộ không gian vốn đang đang tối tăm kia thành một mảnh sáng choang như trong băng tuyết!
Một kiếm tung ra, những vật chất tối tăm trong không gian này giống như gặp phải khắc tinh, như từng đợt sóng biển phá bờ, rất nhanh tản ra hai bên.
o0o
- Bà bà!
Trần Vô đang xoa bóp chân cho Thôn Thiên Thú chợt mở miệng nói:
- Ta muốn quay trở về sớm trại một chuyến, bên đó còn một cường giả Đấu Vương, ta e là các huynh đệ sẽ bất lợi!
- Ồ, nếu là như vậy, ngươi hãy đi đi!
Thôn Thiên Thú nhướng mắt, chậm rãi nói. Những gã đạo tặc của Thanh Phong Sơn này, tuy Thôn Thiên Thủ không thèm để trong mắt, thế nhưng những đạo tặc đó cũng là những kẻ tìm kiếm thức ăn hằng ngày cho nó, mỗi ngày cũng phí không ít sức lực! Nếu những người đó chết hết, lại phải mất công tìm lại những người khác, cũng phải bỏ ra không ít thời gian mới được.
- Cảm tạ bà ba, cảm tạ bà bà!
Nghe Thôn Thiên Thú nhanh chóng đáp ứng như vậy, trên mặt Trần Vô lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, tính tình của bà bà này bình thường buồn vui không đoán trước được, mỗi lần bọn hắn đưa ra yêu cầu gì xin xỏ, đều là cố ý làm khó một phen, ngày hôm nay sao lại đáp ứng dễ dàng như vậy?
Ngay lúc Trần Vô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thôn Thiên Thú chợt kêu thảm một tiếng.
- Bà bà, xảy ra chuyện gì vậy?
Thôn Thiên Thú đột nhiên kêu thảm, khiến Trần Vô trở nên kinh hãi.
- Bụng ta đau quá!
Thôn Thiên Thú ôm chặt bụng mình thống khổ kêu rên lên.
Uy Nghe Thôn Thiên Thú nói, Trần Vô trong lòng cả kinh, vị bà bà này đã tu luyện đến cảnh giới Đấu Hoàng rồi, tuyệt đối không thể xảy ra tình huống ăn phải thức ăn gì không tiêu, bụng của Thôn Thiên Thủ đột nhiên bị đau đớn, chắc chắn đã xảy ra vấn đề rất lớn.
- Bà bà khó chịu lắm không?
Trần Vô run giọng hỏi.
Đương nhiên, không phải Trần Vô thật sự lo sợ Thôn Thiên Thú xảy ra chuyện gì, mà là, vị bà bà này buồn vui thất thường, bây giờ lại đau bụng, đợi lát nữa nêu đau đớn quá, tâm tình buồn bực, nói không chừng sẽ một chương đánh chết hắn.
- Đều tại ngươi cả, tự dưng lại dẫn người chạy đến đây!
Đúng như sự tưởng tượng của Trần Vô, Thôn Thiên Thú vươn tay ra tát hắn một cái.
Vô Thiên Song Sát, trước mặt người thường thì kiêu ngạo ngang ngạnh vô cùng, nhưng bây giờ ở trước mặt của Thôn Thiên Thú, lại giống như một đứa trẻ vừa mới lên ba, thấy Thôn Thiên Thú vươn tay đánh mình, Trần Vô cũng không dám kêu rên lên một tiếng, ngoài sự hoảng sợ trong ánh mắt ra, thân hình gồng cứng lên chịu trận, đứng bất động ở đó.
Trần Vô biết rất rõ ràng nế như mình đứng bất động để bà bà đánh cho mấy cái, hắn còn có cơ hội sống sót, một khi hắn lộ ra ý nghĩ muốn tránh né, lại khiến bà bà nồi cơm phẫn nộ. như vậy cái mạng của hắn khó mà giữ nồi.
Bóp!
Trần Vô bị Thôn Thiên Thú tát một cái bay lên, đụng mạnh vào vách sơn động rồi lăn lộn mấy vòng. Vừa ngồi dậy, Trần Vô không thèm lau đi vết máu còn dính trên mặt, đã vội vã điên cuồng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thôn Thiên Thú, bộ dạng nịnh nọt vô cùng.
- Bà bà không có gì chứ?
Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Trần Vô vô cùng thân thiết.
Vươn móng vuốt, Thôn Thiên Thú chụp thẳng xuống đầu của Trần Vô, những móng vuốt sắc nhọn đó một khi chộp xuống trên cái đầu già nua của Trần Vô, e rằng đã bị móc ra năm lõ thung lón.
Nhìn những móng vuốt của Thôn Thiên Thú chụp xuống đầu mình, ánh mắt Trần Vô không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Thú, ánh mắt đầy vẻ thân thiết.
Ngay lúc móng vuốt vừa chạm vào phần đầu của Trần Vô, Thôn Thiên Thú chợt dừng lại động tác, thả tay xuống
Nhìn thấy một màn này, sau lưng Trần Vô toát đầy mồ hôi lạnh, lại tìm được một đường sống trong cái chết rồi! Nếu không phải ngày nào cũng phải sống trong môi trường đầy áp lực này cực đoan như thế này, Trần Vô này bình thường cũng không phải điên cuồng phòng túng như vậy! Trần Vô thầm nghĩ trong lòng.
- Hừ, chắc chắn là cái tên tiểu tử cường ngạnh kia lại làm loạn rồi. Nhưng mà, muốn đột phá được khỏi phong ấn bên trong thân thể của ta, cũng không có khả năng đâu!
Thôn Thiên Thú hung hăng nói:
- Năng lực của ma thú Thất giai ta, không phải một tên nhân loại nhỏ bé có thể chống chọi được!
Nói xong những lời này, hai tay Thôn Thiên Thủ không ngừng kết ấn ký, trên tay rất nhanh đã xuất hiện những nguồn năng lượng tối sẫm:
- Phong
Thôn Thiên Thú hét lớn một tiếng, vỗ mạnh luồng năng lượng vào bụng mình.
Bốp một tiếng, nguồn năng lượng đó đã trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của Thôn Thiên Thú. Cảm thụ được bên trong bụng mình đã bắt đầu yên tĩnh lại, trên mặt Thôn Thiên Thú lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn, lại một lần nữa nằm xuống.
- Bà bà cao minh!
Nhìn thấy hành động của Thôn Thiên Thú, Trần Vô lại không ngừng nịnh hót.
- Được rồi, đứa cháu ngoan, mau quay về sớm trại đi, đừng để các huynh đệ bị giết chết sạch, sau này muốn đào tạo lại một đám thuộc hạ khác, lại phải mất không ít thời gian!
Thôn Thiên Thú chậm rãi nói.
- Ta sẽ đi ngay!
Nghe nói có thể rời khỏi đây, Trần Vô vội vã đứng lên.
- Đi đi!
Thôn Thiên Thú vung tay lên, quay người lại.
Lui ra sau mấy bước, Trần Vô vừa đi vừa chạy, rất nhanh chóng đã biến mất khỏi tầm mặt của Thôn Thiên Thủ.
o0o
Trên tường đá, Toa Toa nhìn thấy một bóng người từ xa bay đến. Lúc nhìn thấy bóng dáng người nọ xuất hiện, vẻ mặt nữ tử mắt xanh tóc vàng nhất thời lộ rõ vẻ vui mừng.
- Hắn đã trở về!
Trong lòng Toa Toa mừng rỡ nói..
Ngay lúc Toa Toa chuẩn bị nhảy xuống khỏi bức tường đá, đón lấy người vừa mới bay vọt tới đó, đột nhiên phát hiện, thân ảnh người đó hoàn toàn không giống với Lý Dật!
Lúc Toa Toa đang đứng sững ở đó, người kia đã đi đến cửa sơm trại, tóc trắng mặt đầy nếp nhăn, người này không phải là Trần Vô đã đào tẩu thì còn là ai?
Thấy người xuất hiện là Trần Vô, trong lòng Toa Toa chợt nảy lên một tia lo lắng, một ý niệm không tốt lập tức xuất hiện, nếu Trần Vô xuất hiện ở đây, vậy Lý thiếu gia đã gặp phải bất trắc gì rồi?
- Thanh Phong Sơn của ta! Lão Nhị! Còn có các huynh đệ nữa!
Đứng trước mặt sớm trại đang chìm trong biển lửa, Trần Vô cất giọng gào thét.
Vừa quay đầu lại, Trần Vô đã nhìn thấy Toa Toa đang đứng trên bức tường đá.
- Đêu tại người cả! Con tiện nhân này! Nếu không phải người dẫn người lên núi, Lão Nhị của ta sao có thể chết được! Thanh Phong Sơn sao có thể bị hủy được! Đám đệ tử của ta sao có thể bị giết chết được chứ?
Trần Vô nhìn Toa Toa, bạo nộ hét lên một tiếng.
- Trần Vô, các ngươi làm nhiều việc ác như vậy, chết còn chưa hết tội! Nói mau, Lý thiếu gia bây giờ thế nào?
Toa Toa lạnh lùng hỏi.
- Lý thiếu gia? Ha ha, ngươi nói chính là cái tên tiểu quỷ đã truy đuổi ta à? Lão tổ nói cho ngươi biết, tiều tử kia đã chết rồi, chết không thể chết thêm nữa!
Trần Vô cuồng tiếu nói.
- Ngươi thối lắm! Chỉ một chút tu vi của ngươi, sao có thể giết được Lý thiếu gia cơ chứ?
Toa Toa cơ bản không tin những lời Trần Vô nói.
- Ha ha, đã chết rồi, đã bị ta giết chết! Chính là Lý thiếu gia của nhà ngươi! Toa Toa, cái con tiện nhân này, ta biết, ngươi vìmuốn báo thù, chắc chắn đã tự nguyện ngủ với tên Lý Dật kia rồi phải không? Nếu không người làm sao lại gọi Lý thiếu gia một cách đáng buồn nôn như thế? Nếu không, tên kia đã không ngu ngốc chạy đi báo thù cho ngươi! Ha ha, cái con tiện nhận nhà ngươi, cuối cùng chẳng phải ngươi cũng rơi vào tay Lão tổ ta hay sao?
:
đã không làm sao
Trần Vô cười lớn nói.
- Lão Nhị, người chết rồi, nhưng nguyện vọng của ngươi, ca ca sẽ giúp người hoàn thành. Trước đây, người chẳng phải rất được hưởng thụ con tiện nhân này hay sao? Ngươi chết rồi, không thể tự mình đi hưởng thụ, bất quá ngươi yên tâm, ca ca sẽ giúp người hưởng thụ!
Biểu hiện của Trần Vô gần như điên cuồng
- Vô si!
o
web
Toa Toa nghe thấy Trần Vũ nói những lời không lọt lỗ tại như vậy, khuôn mặt đã lập tức đỏ bừng lên, trường kiếm trong tay vung qua, phi thân nhảy lên, trường kiếm đâm thẳng vào ngực Trần Vô.
***
Gió núi trên Thanh Phong Sơn rất mát mẻ, thổi bay ống tay áo Toa Toa, lúc này, một nữ từ nguyên bản vốn có vẻ ngoài hơi cuồng dại lại toát ra một tia khí chất ôn nhu như nước vậy.
Nhìn bộ dáng si mê của Toa Toa, Thác Tư thoáng thở dài, mỹ nữ vốn đều thích anh hùng tại sao mình lại không phải là Lý Dật kia chứ?
- Toa Toa tiểu thư, tiểu tượng phải quay về báo cáo lại với Đại Điện hạ tình hình chiến sự, chúng tôi không có khả năng cùng đợi Lý thiếu gia với Toa Toa tiểu thư được, tiều tướng xin cáo từ!
Thác Tư nói.
- Làm phiền tướng quân rồi!
Toa Toa gật đầu, nhún người nhảy lên trên tường đá, ánh mắt vẫn nhìn ra phương xa.
Lúc Toa Toa đích thân giết chết Trần Thiên, một tia ôn nhu nhất trong lòng của Toa Toa cũng đã bị kích phát, ở nơi đó, không ngờ lại là hình ảnh của Lý Dật, kẻ đã ra tay báo thù giúp mình.
- Đem những thi thể của những tên đạo tặc này bỏ vào phòng dùng lửa thiêu cháy toàn bộ Thanh Phong Sơn đi!
Thác Tư ra lệnh, rất nhanh, những binh sĩ kia liền chấp hành mệnh lệnh.
Đối với Hoàng thất Thiên Phong tuyệt đối không muốn có bất cứ ai một lần nữa thành lập nên sớm trại trên Thanh Phong Sơn này!
Dưới sự chiếu rọi của một biển lửa khổng lồ, đoàn quân binh dài dằng dặc, kéo theo những chiếc xe ngựa chiến lợi phẩm xuống núi. Trên đỉnh núi Thanh Phong Sơn, bên trên bức tường đá, là một nữ tử mắt xanh tóc vàng đón gió đứng đó, đợi người anh hùng trong lòng mình trở về.
o0o
Trong không gian đặc thù bên trong thân thể Thôn Thiên Thú, Lý Dật miệng thở phì phò không ngớt. Huyết Nguyệt Cuồng Cương, Lưu Hỏa Liệt, Âm Dương Thần Lôi, Phá Không Kiếm, những Đấu kỹ cấp cao có thể thi triền, Lý Dật đều đã thi triển ra hết, nhưng vẫn không thể phá vỡ được cái không gian cô quái này.
- Hừ, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy! Không có chút thú vị nào!
Lý Dật rất phiền muộn. Nếu như hắn đối mặt trực tiếp với bản thể của Thôn Thiên Thú, sử dụng đến những Đấu kỹ vừa rồi, Thôn Thiên Thú e rằng cũng không thể nào chịu đựng nổi! Tại sao những Đấu kỹ mà hắn đã toàn lực thi triển, ngay cả một cái không gian bên trong cơ thể Thôn Thiên Thu lại không thể đột phá được?
- Vô dụng thôi!
Hồng Thiên Thánh Già nhìn Lý Dật không ngừng phóngxuất Đấu kỹ, lại mở miệng nói:
- Ở nơi này không thể dùng những suy nghĩ thông thường để ứng dụng được. Trong không gian đặc thù này, Thôn Thiên Thú chính là chúa tể, nếu như không có nguồn năng lượng lớn hơn nó gấp ngàn lần, sẽ không có khả năng phá vỡ được cái không gian này đâu.
- Lẽ nào, phải đợi đến lúc ta tu luyện được cảnh giới Đấu Tôn trong bụng nó sao? Hay là tu luyện đến cấp bậc Đấu Thánh?
Lý Dật rầu rĩ hỏi.
- Đó là việc không có khả năng
Hồng Thiên Thánh Giả nói:
- Ở nơi này, người ngay cả một tia linh khí trong thiên địa cũng không thể cảm nhận được, làm sao có thể tu luyện chứ?
Lời nói của Hồng Thiên Thánh Giả khiến Lý Dật có chút nhụt chí, bị thôn phệ vào trong cơ thể Thôn Thiên Thú, lẽ nào thực sự không còn biện pháp nào nữa sao?
Nhìn những tia quang mang bạch sắc trước mặt không ngừng lưu chuyển, Hồng Thiên Thánh Giả giống như nhớ tới điều gì đó, liền nói:
- Tiều hữu, chẳng phải người vẫn còn có một thanh Thần Binh sao? Nếu Thiên Khôn Địa Càn Châu có thể chặn đứng được luồng khí tức huyết hồng sắc có tác dụng thôn phệ năng lượng của chúng ta kia, ta nghĩ, Phá Thiên Kiếm bài danh cao hơn nó, có thể sẽ phá được phong ân của nơi này.
- Được, để ta sử dụng thử xem!
Tới lúc này, Lý Dật vẫn chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của mình để phá vỡ cái không gian kỳ quái này, dưới suy nghĩ theo quán tính như vậy, Lý Dật cư nhiên đã quên mất bản thân mình còn có một thanh Thần Binh nữa!
Xoa nhẹ lên cái hình xăm có hình dạng một thanh kiếm trên cánh tay trái, Phá Thiên Kiếm lập tức xuất hiện trong tay của Lý Dật..
Sờ lên thân Phá Thiên Kiếm, cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ từ trong thân kiểm truyền đến, lòngLý Dật khẽ động lập tức chém ngay một kiếm về phía trước.
Một đạo kiếm khí sắc bén từ trên Phá Thiên Kiếm lóe ra.
- Tốt lắm!
Nhìn kiếm khí có thể đuổi được những luồng khí huyết hồng sắc xung quanh đi, kiếm khí giống như một tia thiểm điện sáng lóa, chiếu rọi toàn bộ không gian tối tăm, Lý Dật cảm thấy vô cùng vui mừng.
- Tiểu tử, mạnh thêm chút nữa!
Thấy Phá Thiên Kiếm gần như đem toàn bộ cái không gian này phá nát, Hồng Thiên Thánh Giả lập tức hét lớn một tiếng.
- Được!
Lý Dật hét lên, đem đấu khí quán thấu vào trong Phá Thiên Kiếm.
Âm!
Phá Thiên Kiếm truyền đến một thanh âm giống như long ngâm, hai tay nắm lấy chuối kiếm, Lý Dật dùng sức bộ mạnh một phát!
Phá Thiên Kiếm truyền đến những thanh âm vui tai, theo những thanh âm vui tay này vang lên, một đạo kiếm khí sáng loáng lóe ra, chiếu sáng toàn bộ không gian vốn đang đang tối tăm kia thành một mảnh sáng choang như trong băng tuyết!
Một kiếm tung ra, những vật chất tối tăm trong không gian này giống như gặp phải khắc tinh, như từng đợt sóng biển phá bờ, rất nhanh tản ra hai bên.
o0o
- Bà bà!
Trần Vô đang xoa bóp chân cho Thôn Thiên Thú chợt mở miệng nói:
- Ta muốn quay trở về sớm trại một chuyến, bên đó còn một cường giả Đấu Vương, ta e là các huynh đệ sẽ bất lợi!
- Ồ, nếu là như vậy, ngươi hãy đi đi!
Thôn Thiên Thú nhướng mắt, chậm rãi nói. Những gã đạo tặc của Thanh Phong Sơn này, tuy Thôn Thiên Thủ không thèm để trong mắt, thế nhưng những đạo tặc đó cũng là những kẻ tìm kiếm thức ăn hằng ngày cho nó, mỗi ngày cũng phí không ít sức lực! Nếu những người đó chết hết, lại phải mất công tìm lại những người khác, cũng phải bỏ ra không ít thời gian mới được.
- Cảm tạ bà ba, cảm tạ bà bà!
Nghe Thôn Thiên Thú nhanh chóng đáp ứng như vậy, trên mặt Trần Vô lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, tính tình của bà bà này bình thường buồn vui không đoán trước được, mỗi lần bọn hắn đưa ra yêu cầu gì xin xỏ, đều là cố ý làm khó một phen, ngày hôm nay sao lại đáp ứng dễ dàng như vậy?
Ngay lúc Trần Vô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thôn Thiên Thú chợt kêu thảm một tiếng.
- Bà bà, xảy ra chuyện gì vậy?
Thôn Thiên Thú đột nhiên kêu thảm, khiến Trần Vô trở nên kinh hãi.
- Bụng ta đau quá!
Thôn Thiên Thú ôm chặt bụng mình thống khổ kêu rên lên.
Uy Nghe Thôn Thiên Thú nói, Trần Vô trong lòng cả kinh, vị bà bà này đã tu luyện đến cảnh giới Đấu Hoàng rồi, tuyệt đối không thể xảy ra tình huống ăn phải thức ăn gì không tiêu, bụng của Thôn Thiên Thủ đột nhiên bị đau đớn, chắc chắn đã xảy ra vấn đề rất lớn.
- Bà bà khó chịu lắm không?
Trần Vô run giọng hỏi.
Đương nhiên, không phải Trần Vô thật sự lo sợ Thôn Thiên Thú xảy ra chuyện gì, mà là, vị bà bà này buồn vui thất thường, bây giờ lại đau bụng, đợi lát nữa nêu đau đớn quá, tâm tình buồn bực, nói không chừng sẽ một chương đánh chết hắn.
- Đều tại ngươi cả, tự dưng lại dẫn người chạy đến đây!
Đúng như sự tưởng tượng của Trần Vô, Thôn Thiên Thú vươn tay ra tát hắn một cái.
Vô Thiên Song Sát, trước mặt người thường thì kiêu ngạo ngang ngạnh vô cùng, nhưng bây giờ ở trước mặt của Thôn Thiên Thú, lại giống như một đứa trẻ vừa mới lên ba, thấy Thôn Thiên Thú vươn tay đánh mình, Trần Vô cũng không dám kêu rên lên một tiếng, ngoài sự hoảng sợ trong ánh mắt ra, thân hình gồng cứng lên chịu trận, đứng bất động ở đó.
Trần Vô biết rất rõ ràng nế như mình đứng bất động để bà bà đánh cho mấy cái, hắn còn có cơ hội sống sót, một khi hắn lộ ra ý nghĩ muốn tránh né, lại khiến bà bà nồi cơm phẫn nộ. như vậy cái mạng của hắn khó mà giữ nồi.
Bóp!
Trần Vô bị Thôn Thiên Thú tát một cái bay lên, đụng mạnh vào vách sơn động rồi lăn lộn mấy vòng. Vừa ngồi dậy, Trần Vô không thèm lau đi vết máu còn dính trên mặt, đã vội vã điên cuồng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thôn Thiên Thú, bộ dạng nịnh nọt vô cùng.
- Bà bà không có gì chứ?
Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Trần Vô vô cùng thân thiết.
Vươn móng vuốt, Thôn Thiên Thú chụp thẳng xuống đầu của Trần Vô, những móng vuốt sắc nhọn đó một khi chộp xuống trên cái đầu già nua của Trần Vô, e rằng đã bị móc ra năm lõ thung lón.
Nhìn những móng vuốt của Thôn Thiên Thú chụp xuống đầu mình, ánh mắt Trần Vô không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Thú, ánh mắt đầy vẻ thân thiết.
Ngay lúc móng vuốt vừa chạm vào phần đầu của Trần Vô, Thôn Thiên Thú chợt dừng lại động tác, thả tay xuống
Nhìn thấy một màn này, sau lưng Trần Vô toát đầy mồ hôi lạnh, lại tìm được một đường sống trong cái chết rồi! Nếu không phải ngày nào cũng phải sống trong môi trường đầy áp lực này cực đoan như thế này, Trần Vô này bình thường cũng không phải điên cuồng phòng túng như vậy! Trần Vô thầm nghĩ trong lòng.
- Hừ, chắc chắn là cái tên tiểu tử cường ngạnh kia lại làm loạn rồi. Nhưng mà, muốn đột phá được khỏi phong ấn bên trong thân thể của ta, cũng không có khả năng đâu!
Thôn Thiên Thú hung hăng nói:
- Năng lực của ma thú Thất giai ta, không phải một tên nhân loại nhỏ bé có thể chống chọi được!
Nói xong những lời này, hai tay Thôn Thiên Thủ không ngừng kết ấn ký, trên tay rất nhanh đã xuất hiện những nguồn năng lượng tối sẫm:
- Phong
Thôn Thiên Thú hét lớn một tiếng, vỗ mạnh luồng năng lượng vào bụng mình.
Bốp một tiếng, nguồn năng lượng đó đã trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của Thôn Thiên Thú. Cảm thụ được bên trong bụng mình đã bắt đầu yên tĩnh lại, trên mặt Thôn Thiên Thú lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn, lại một lần nữa nằm xuống.
- Bà bà cao minh!
Nhìn thấy hành động của Thôn Thiên Thú, Trần Vô lại không ngừng nịnh hót.
- Được rồi, đứa cháu ngoan, mau quay về sớm trại đi, đừng để các huynh đệ bị giết chết sạch, sau này muốn đào tạo lại một đám thuộc hạ khác, lại phải mất không ít thời gian!
Thôn Thiên Thú chậm rãi nói.
- Ta sẽ đi ngay!
Nghe nói có thể rời khỏi đây, Trần Vô vội vã đứng lên.
- Đi đi!
Thôn Thiên Thú vung tay lên, quay người lại.
Lui ra sau mấy bước, Trần Vô vừa đi vừa chạy, rất nhanh chóng đã biến mất khỏi tầm mặt của Thôn Thiên Thủ.
o0o
Trên tường đá, Toa Toa nhìn thấy một bóng người từ xa bay đến. Lúc nhìn thấy bóng dáng người nọ xuất hiện, vẻ mặt nữ tử mắt xanh tóc vàng nhất thời lộ rõ vẻ vui mừng.
- Hắn đã trở về!
Trong lòng Toa Toa mừng rỡ nói..
Ngay lúc Toa Toa chuẩn bị nhảy xuống khỏi bức tường đá, đón lấy người vừa mới bay vọt tới đó, đột nhiên phát hiện, thân ảnh người đó hoàn toàn không giống với Lý Dật!
Lúc Toa Toa đang đứng sững ở đó, người kia đã đi đến cửa sơm trại, tóc trắng mặt đầy nếp nhăn, người này không phải là Trần Vô đã đào tẩu thì còn là ai?
Thấy người xuất hiện là Trần Vô, trong lòng Toa Toa chợt nảy lên một tia lo lắng, một ý niệm không tốt lập tức xuất hiện, nếu Trần Vô xuất hiện ở đây, vậy Lý thiếu gia đã gặp phải bất trắc gì rồi?
- Thanh Phong Sơn của ta! Lão Nhị! Còn có các huynh đệ nữa!
Đứng trước mặt sớm trại đang chìm trong biển lửa, Trần Vô cất giọng gào thét.
Vừa quay đầu lại, Trần Vô đã nhìn thấy Toa Toa đang đứng trên bức tường đá.
- Đêu tại người cả! Con tiện nhân này! Nếu không phải người dẫn người lên núi, Lão Nhị của ta sao có thể chết được! Thanh Phong Sơn sao có thể bị hủy được! Đám đệ tử của ta sao có thể bị giết chết được chứ?
Trần Vô nhìn Toa Toa, bạo nộ hét lên một tiếng.
- Trần Vô, các ngươi làm nhiều việc ác như vậy, chết còn chưa hết tội! Nói mau, Lý thiếu gia bây giờ thế nào?
Toa Toa lạnh lùng hỏi.
- Lý thiếu gia? Ha ha, ngươi nói chính là cái tên tiểu quỷ đã truy đuổi ta à? Lão tổ nói cho ngươi biết, tiều tử kia đã chết rồi, chết không thể chết thêm nữa!
Trần Vô cuồng tiếu nói.
- Ngươi thối lắm! Chỉ một chút tu vi của ngươi, sao có thể giết được Lý thiếu gia cơ chứ?
Toa Toa cơ bản không tin những lời Trần Vô nói.
- Ha ha, đã chết rồi, đã bị ta giết chết! Chính là Lý thiếu gia của nhà ngươi! Toa Toa, cái con tiện nhân này, ta biết, ngươi vìmuốn báo thù, chắc chắn đã tự nguyện ngủ với tên Lý Dật kia rồi phải không? Nếu không người làm sao lại gọi Lý thiếu gia một cách đáng buồn nôn như thế? Nếu không, tên kia đã không ngu ngốc chạy đi báo thù cho ngươi! Ha ha, cái con tiện nhận nhà ngươi, cuối cùng chẳng phải ngươi cũng rơi vào tay Lão tổ ta hay sao?
:
đã không làm sao
Trần Vô cười lớn nói.
- Lão Nhị, người chết rồi, nhưng nguyện vọng của ngươi, ca ca sẽ giúp người hoàn thành. Trước đây, người chẳng phải rất được hưởng thụ con tiện nhân này hay sao? Ngươi chết rồi, không thể tự mình đi hưởng thụ, bất quá ngươi yên tâm, ca ca sẽ giúp người hưởng thụ!
Biểu hiện của Trần Vô gần như điên cuồng
- Vô si!
o
web
Toa Toa nghe thấy Trần Vũ nói những lời không lọt lỗ tại như vậy, khuôn mặt đã lập tức đỏ bừng lên, trường kiếm trong tay vung qua, phi thân nhảy lên, trường kiếm đâm thẳng vào ngực Trần Vô.