Đấu Thần
Chương 427: Nhân tài
Đả tự: Sided Lovettt
***
- Được, đại gia, tiểu nhân lập tức đi!
Thấy Lý Dật lại bỏ ra một trăm kim tệ, Thì Lương cầm tiền vui mừng đi mất. - Bây giờ, đi xem thử mỹ vị thức ăn tại Đế Độ xem thế nào!
Quan sát xung quanh, Lý Dật đi về hướng tửu điếm vừa rồi hắn đã chỉ cho Thì Lương.
Vào phòng lớn, Lý Dật ngồi ngay đại sảnh:
- Tiểu nhị, ở đây có đặc sản Đế Đô gì ngon không, mau bưng lên đây cho ta!
Sau khi ngồi xuống Lý Dật liền gọi.
- Vị khách quan này, nếu nói đặc sản Đế Đô, thật sự rất nhiều, chỉ riêng những món chúng tôi có thể làm, cũng đã có hơn ba mươi món, không biết khách quan muốn ăn gì?
Nghe ngữ khí của Lý Dật, một tiểu nhị lập tức bước đến, nghe giọng Lý Dật, hắn biết ngay Lý Dật không phải người bản địa, nên nhiệt tình giới thiệu.
- Ừ, nếu có ba mươi món, ngươi cứ bưng cả lên!
Lý Dật gõ gõ lên bàn.
- Khách quan, người chỉ có một người, sợ rằng ăn không hết nhiều như vậy?
Nhìn Lý Dật chỉ đi một mình, nhưng lại gọi ba mươi món ăn, sắc mặt tiểu nhị trở nên kỳ quái.
Thò tay lấy ra một đống kim tệ, Lý Dật vứt lên bàn:
- Ta bảo người mang lên người cứ mang lên, như vậy đại gia người vui vẻ, lát nữa còn có thưởng
Thấy hành động của Lý Dật, tiểu nhị cũng không nói gì nữa, thu kim tệ trên bàn lại, vội vàng ra phía sau chuẩn bị những món Lý Dật gọi.
Rất nhanh, trước mặt Lý Dật bày đầy thức ăn. Các món ăn đặc sản Đế Đô bày đầy bàn, nhưng chỉ một mình Lý Dật cầm chén đũa ăn, những người xung quanh không khỏi có những lời dị nghị.
- Người kia là ai vậy? Sao lại phô trương lãng phí như vậy, ta thấy chắc là công tử một đại quan nào đó, là một gã con cháu quan viên!
- Không thể được,vừa rồi ta nghe giọng hắn, không phải giọng người Đế Đô, xem bộ dạng chắc là một thế gia công tử trong đại thành nào đó, đến Đế Đô, không khỏi hiếu kỳ, cái gì cũng muốn nếm thử!
- Ta thấy có lẽ là một kẻ ngu si, người bình thường không thể gọi nhiều món như vậy, nhưng chỉ một người ăn.
Nghe những lời bàn luận xung quanh, Lý Dật không màng để ý. Những người tu luyện, trong những tình huống không có thức ăn bổ sung có thể hấp thụ nguồn năng lượng trong trời đất để sinh tồn, thế nhưng một khi có thức ăn, thì những người tu luyện ăn gấp nhiều lần những người bình thường cảnh giới càng cao, ăn càng nhiều hơn.
Canh giới càng cao, năng lượng cần thiết càng nhiều, ăn, cũng là một phương thức bổ sung năng lượng. Như là việc hấp thu nhiều linh đan diệu dược, hoặc thông qua việc ăn uống để tăng sự tự thân tu vi. Nhưng trong những món ăn thông thường, năng lượng cho sự tu luyện lại quá ít, thông qua việc ăn những thức ăn thông thường để bổ sung nguồn năng lượng bản thân, không bằng khi tu luyện hấp thụ một ít đấu khí nhanh hơn. Vì vậy, cũng không có việc dùng ăn uống để thúc đẩy tu luyện, còn Lý Dật với tu vi Bát Tinh Đấu Sư, ăn xong một bàn thức ăn này, căn bản không phải chuyện khó khăn gì.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người trong phòng, Lý Dật quả nhiên ăn hết thức ăn trên bàn, một bữa cơm cũng ăn mất hai giờ đồng hồ. Lúc Lý Dật bảo tiểu nhị mang lên một bình trà, lúc hắn đang uống Thì Lương từng bước chậm đi vào.
- Thì Lương, mọi việc làm đến đâu rồi?
Lý Dật thấy Thì Lương liền hỏi.
- Vâng, đã bàn xong với gia chủ kia rồi, giá cuối sáu mươi vạn kim tệ. Hôm nay bọn họ cũng chuyển đi rồi!
Trong mắt Thì Lương lộ vẻ vui mừng.
Một trăm vạn, là giá thấp nhất mà gia chủ đưa ra, Thì tương lại có thể trả giá từ một trăm vạn xuống sáu mươi vạn, có thể thấy, miệng lưỡi Thì Lương lợi hại thế nào, tâm địa cũng rất kín đáo.
- Đây là nhân tài, muốn bám trụ ở Đế Đô, cao thủ ép giá như vậy, chuyên gia đàm phán, thiên tài thương nghiệp là tất yếu!
Cần thận quan sát ThùLương. Lý Dật tự nói với bản thân.
- Đại gia, chúng ta đi nhanh thôi, chậm một chút chủ nhà lại hối hận mất!
Thì Lương bị Lý Dật nhìn chằm chằm, trong lòng chợt sợ hãi.
Vị đại gia này, lẽ nào lại là Cơ lão trong truyền thuyết?
- Ha ha, được, Thì Lương, sau này người cứ đi theo ta, một tháng ta trả người một nghìn kim tệ, đây là tiền lương trong năm năm, ta trả trước cho ngươi.
Tiện tay vứt ra trước mặt ThùLương một Tinh tạp có sáu vạn kim tệ, Lý Dật liền nói:
- Vậy chủ nhà ở đâu? Dẫn ta đến gặp hắn!
Cầm trong tay Tinh tập với món tiền với mình không thể tưởng tượng nổi, trong lòng Thì Lương có cảm giác dù chết vì Lý Dật cũng cam tâm. Cái gọi là chết vì tri kỷ, cũng chỉ là như Thì Lương lúc này thôi. Thì Lương cảm động không phải vì Lý Dật cho hắn tiền, mà Lý Dật cho hắn sự khẳng định: Khẳng định năng lực, nhân cách, nhân phẩm của hắn.
- Đại...
Trong mắt Thì Lương có một dịch thể trong suốt.
- Được rồi, không nên gọi ta là đại gia nữa, gọi ta là thiếu gia được rồi!
Lý Dật nở nụ cười nói.
- Vâng, thiếu gia, tiểu nhân dẫn người đi!
- Được, đi trước dẫn đường!
Thì Lương tuy là một người nghèo, những ánh mắt lại không tồi. Kiến trúc bên trong cũng tương đối sang trọng từ căn nhà có thể thấy, chủ nhân trước là một người giàu có. Trong lòngLý Dật thầm nghĩ, chủ nhà này không biết đã đắc tội với vị quan nào, lại đến mức phải chuyển nhà đi.
Gặp mặt chủ nhà, hắn là người trắng nõn, có chút phúc hậu, vừa nhìn đã thấy là một thương gia điển hình, nhưng trong tình hình thời thế đưa đẩy này, cũng khó che giấu được cảm giác buồn bã.
Đến một nơi mới, mọi việc bắt đầu lại từ đầu, muốn đạt đến đỉnh điểm sự nghiệp như lúc đầu, e là cũng rất khó.
Lý Dật cũng không phải người nhẹ dạ, sau khi bỏ ra món tiền sáu mươi vạn từ Tinh tạp, nhận lấy căn nhà, căn nhà rộng lớn này từ nay là của hắn.
Nghĩ đến giá nhà cao chết người của kiếp trước, Lý Dật đột nhiên nghĩ, xuyên việt rồi, lão tử ít nhất cũng có thể ở căn biệt thự như trong truyền thuyết từng nhắc đến. Kiếp trước, muốn tìm ra một nơi ở như vậy trong kinh thành, quả thực nằm mơ ban ngày rồi.
- Thì Lương, mai người dẫn mẫu thân đến đây, tìm một căn nhà trong đó ở, rồi mướn thêm mấy người nữa trông coi nhà cửa, dần dần, ta sẽ sắp xếp người đến ở!
Lý Dật dặn dò.
- Vâng, thiếu gia, có chuyện gì, cứ giao cho tiểu nhân làm.
- Tốt lắm, ngày mai người giúp ta chuẩn bị một chỗ ở, hôm nay ta đến nhà trọ ngủ một đêm nữa!
- Vâng, tiểu nhân biết rồi!
Thì Lương cung kính đáp.
- Được, gần đây có nhà trọ nào không, người dẫn ta đi!
- Vâng, thiếu gia đi theo tiêu nhân!
o0o
Khi đi khỏi nhà không lâu, lúc hai người đang trên đường lớn, hai nam tử trẻ tuổi đứng từ xa nhìn Thì Lương.
Đợi đến lúc đến bên cạnh họ, một nam tử đột nhiên kêu lên.
- Chà, đây chẳng phải tên trộm trên đường phía Bắc sao? Dường như gọi là Thì Lương. Chà, mặc bộ y phục như vậy, thật đúng chó đội lốt người!
Nghe giọng nói của nam tử kia, Thì Lương đứng yên ở đó, hung hăng nhìn chúng
- Nhìn cái gì, tên trộm đáng chết này, gây sự à?
Thấy Thì Lương nhìn mình, nam tử kia nói.
- Ngươi, đừng khinh người quá!
Thì Lương đỏ mặt, nếu hắn chỉ một mình, hai người kia nhạo báng hắn còn chịu được, nhưng trước mặt Lý Dật, bọn người này lại nhạo báng hắn như vậy, Thì Lương thấy như vậy sẽ làm mất mặt Lý Dật, vậy nên, Thì Lương mới tức giận.
- Hai vị, thật ngại quá, Thì Lương và chữa bệnh cho mẹ, nên mới làm chuyện mất mặt như vậy, nhưng bây giờ Thì Lương đã có công việc ổn định, là quản gia của ta, từ nay về sau, Thì Lương cũng là người của ta, hai vị đừng nên làm khó người của ta!
Lý Dật bước lên, cười nói.
- Hừ, không phải người bản địa à, mướn một tên trộm làm quản gia, ta thấy ngươi cũng không phải người tốt gì. Không chừng, cũng là cầm đầu bọn trộm cướp. Ta nói cho người biết, ta thích mắng người này, bổn thiếu gia thích, nếu người thích quản những chuyện tầm phào, cẩn thận bổn thiếu gia cho người đánh gãy chân người, sau đó xem người như cùng đồng bọn với tên trộm, đưa người lên quan phủ hậu kiện!
Nam tử kia nhe răng nói với Lý Dật.
Bốp!
Hắn vừa nói xong Lý Dật đánh mạnh vào mặt nam tử kia.
Nhìn Lý Dật một cách đây nghi ngờ, nam tử kia thật không ngờ, một người đi cùng với loại bần cùng như Thì Lương, lại dám tát một đại thiếu gia như hăn.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám đánh Diệp thiếu gia ta! Quả nhiên sống không biết nhẫn nhịn mà!
Nam tử kia lớn giọng quát, đánh một quyền về phía Lý Dật.
Trong mắt Lý Dật, trên cơ thể nam tử này một chút đấu khí cũng không có, nhìn bộ dạng chắc cũng chỉ luyện lung tung vài kỹ năng thân thủ mạnh hơn người thường một chút mà thôi.
Một quyền của nam tử tự xưng là Diệp thiếu gia chưa đáng trúng Lý Dật, Lý Dật đã sớm đá hắn một cước, quyền của Diệp thiếu gia mới đi được một nửa, liền quỳ mạnh xuống đất.
- Gia đinh! Gia đinh! Người này dám đụng đến bồn thiếu gia, mau đánh hắn cho ta, đánh chết hắn!
Người đứng bên cạnh Diệp thiếu gia thấy Diệp thiếu gia quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu.
Rất nhanh, xung quanh đó có bảy tám người khỏe mạnh chạy ra, ai nấy đấm quyền về phía Lý Dật.
- Những người không biết sống chết cũng nhiều thật!
Lý Dật lắc đầu, thân hình nhanh chóng khởi động những âm thanh quyền đấm rơi vào da thịt vang lên, mấy gia đình vừa rồi còn hung hăng bây giờ đang nằm lăn dưới đất.
- Ngươi, ngươi, ngươi là ai?
Nam từ cùng đi với Diệp thiếu gia run rẩy hỏi. - Hình như ta không cần phải nói cho ngươi biết?
Lý Dật chau mày nói.
- Tiểu tử, Diệp thiếu gia là người của Đế Đô Diệp Gia, ngươi dám làm hại hắn, ngươi sắp chết rồi!
Nam tử kia quả nhiên còn dám uy hiếp Lý Dật.
- Đế Đô Diệp Gia, các ngươi có quan hệ gì với Diệp Khinh Vũ?
Lý Dật nghi ngờ hỏi, thiếu gia Diệp Gia, Đế Đô Diệp Gia? Nói vậy, người trước mắt có lẽ là một đệ đệ xui xẻo nào đó của Diệp Thanh Mã rồi, nhưng chưa từng nghe nói, Diệp Thanh Mã còn có một đệ đệ.
- Hừ, Khinh Vũ tiểu thư là tỷ tỷ của Diệp thiếu gia, ngươi sợ rồi?
Nam tử kia làm vẻ hung hăng hỏi.
- Thiếu gia, bọn họ chẳng qua chỉ là chi thứ của Diệp Gia mà thôi, Diệp Khinh Vũ tiểu thư đâu thể là tỷ tỷ của hắn?
Thì Lương nhỏ giọng nói.
Chi thứ của Diệp Gia? Chẳng trách, cơ nghiệp Diệp Gia ở Đế Đô mấy trăm năm, có chi thứ ở Đế Đô cũng rất bình thường. Nhưng từ việc chi thứ của Diệp Gia cũng dám dẫn một đám gia đình đi lại trên đường, cũng có thể thấy ảnh hưởng của Diệp Gia trong Đề Đô lớn thế nào?
- Hừ, chẳng qua chỉ là chi thứ của Diệp Gia. Đại gia ta nói cho ngươi biết, Hồng Gia Hồng Vũ, Tống Gia Tống Kiệt Khánh, Lý Gia Lý Hạo ta đều đã từng đánh qua. Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là thiếu gia của một chi thứDiệp Gia, lão tử muốn đánh ngươi, ngươi cũng chỉ có thể đưa mặt ra cho ta đánh. Phải nhớ, sau này gặp Thì Lương, nhớ gọi một tiếng Thì Lương đại ca, nếu không lão tử gặp người lần nào sẽ đánh người lần đó!
Lý Dật dọa dẫm.
***
- Được, đại gia, tiểu nhân lập tức đi!
Thấy Lý Dật lại bỏ ra một trăm kim tệ, Thì Lương cầm tiền vui mừng đi mất. - Bây giờ, đi xem thử mỹ vị thức ăn tại Đế Độ xem thế nào!
Quan sát xung quanh, Lý Dật đi về hướng tửu điếm vừa rồi hắn đã chỉ cho Thì Lương.
Vào phòng lớn, Lý Dật ngồi ngay đại sảnh:
- Tiểu nhị, ở đây có đặc sản Đế Đô gì ngon không, mau bưng lên đây cho ta!
Sau khi ngồi xuống Lý Dật liền gọi.
- Vị khách quan này, nếu nói đặc sản Đế Đô, thật sự rất nhiều, chỉ riêng những món chúng tôi có thể làm, cũng đã có hơn ba mươi món, không biết khách quan muốn ăn gì?
Nghe ngữ khí của Lý Dật, một tiểu nhị lập tức bước đến, nghe giọng Lý Dật, hắn biết ngay Lý Dật không phải người bản địa, nên nhiệt tình giới thiệu.
- Ừ, nếu có ba mươi món, ngươi cứ bưng cả lên!
Lý Dật gõ gõ lên bàn.
- Khách quan, người chỉ có một người, sợ rằng ăn không hết nhiều như vậy?
Nhìn Lý Dật chỉ đi một mình, nhưng lại gọi ba mươi món ăn, sắc mặt tiểu nhị trở nên kỳ quái.
Thò tay lấy ra một đống kim tệ, Lý Dật vứt lên bàn:
- Ta bảo người mang lên người cứ mang lên, như vậy đại gia người vui vẻ, lát nữa còn có thưởng
Thấy hành động của Lý Dật, tiểu nhị cũng không nói gì nữa, thu kim tệ trên bàn lại, vội vàng ra phía sau chuẩn bị những món Lý Dật gọi.
Rất nhanh, trước mặt Lý Dật bày đầy thức ăn. Các món ăn đặc sản Đế Đô bày đầy bàn, nhưng chỉ một mình Lý Dật cầm chén đũa ăn, những người xung quanh không khỏi có những lời dị nghị.
- Người kia là ai vậy? Sao lại phô trương lãng phí như vậy, ta thấy chắc là công tử một đại quan nào đó, là một gã con cháu quan viên!
- Không thể được,vừa rồi ta nghe giọng hắn, không phải giọng người Đế Đô, xem bộ dạng chắc là một thế gia công tử trong đại thành nào đó, đến Đế Đô, không khỏi hiếu kỳ, cái gì cũng muốn nếm thử!
- Ta thấy có lẽ là một kẻ ngu si, người bình thường không thể gọi nhiều món như vậy, nhưng chỉ một người ăn.
Nghe những lời bàn luận xung quanh, Lý Dật không màng để ý. Những người tu luyện, trong những tình huống không có thức ăn bổ sung có thể hấp thụ nguồn năng lượng trong trời đất để sinh tồn, thế nhưng một khi có thức ăn, thì những người tu luyện ăn gấp nhiều lần những người bình thường cảnh giới càng cao, ăn càng nhiều hơn.
Canh giới càng cao, năng lượng cần thiết càng nhiều, ăn, cũng là một phương thức bổ sung năng lượng. Như là việc hấp thu nhiều linh đan diệu dược, hoặc thông qua việc ăn uống để tăng sự tự thân tu vi. Nhưng trong những món ăn thông thường, năng lượng cho sự tu luyện lại quá ít, thông qua việc ăn những thức ăn thông thường để bổ sung nguồn năng lượng bản thân, không bằng khi tu luyện hấp thụ một ít đấu khí nhanh hơn. Vì vậy, cũng không có việc dùng ăn uống để thúc đẩy tu luyện, còn Lý Dật với tu vi Bát Tinh Đấu Sư, ăn xong một bàn thức ăn này, căn bản không phải chuyện khó khăn gì.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người trong phòng, Lý Dật quả nhiên ăn hết thức ăn trên bàn, một bữa cơm cũng ăn mất hai giờ đồng hồ. Lúc Lý Dật bảo tiểu nhị mang lên một bình trà, lúc hắn đang uống Thì Lương từng bước chậm đi vào.
- Thì Lương, mọi việc làm đến đâu rồi?
Lý Dật thấy Thì Lương liền hỏi.
- Vâng, đã bàn xong với gia chủ kia rồi, giá cuối sáu mươi vạn kim tệ. Hôm nay bọn họ cũng chuyển đi rồi!
Trong mắt Thì Lương lộ vẻ vui mừng.
Một trăm vạn, là giá thấp nhất mà gia chủ đưa ra, Thì tương lại có thể trả giá từ một trăm vạn xuống sáu mươi vạn, có thể thấy, miệng lưỡi Thì Lương lợi hại thế nào, tâm địa cũng rất kín đáo.
- Đây là nhân tài, muốn bám trụ ở Đế Đô, cao thủ ép giá như vậy, chuyên gia đàm phán, thiên tài thương nghiệp là tất yếu!
Cần thận quan sát ThùLương. Lý Dật tự nói với bản thân.
- Đại gia, chúng ta đi nhanh thôi, chậm một chút chủ nhà lại hối hận mất!
Thì Lương bị Lý Dật nhìn chằm chằm, trong lòng chợt sợ hãi.
Vị đại gia này, lẽ nào lại là Cơ lão trong truyền thuyết?
- Ha ha, được, Thì Lương, sau này người cứ đi theo ta, một tháng ta trả người một nghìn kim tệ, đây là tiền lương trong năm năm, ta trả trước cho ngươi.
Tiện tay vứt ra trước mặt ThùLương một Tinh tạp có sáu vạn kim tệ, Lý Dật liền nói:
- Vậy chủ nhà ở đâu? Dẫn ta đến gặp hắn!
Cầm trong tay Tinh tập với món tiền với mình không thể tưởng tượng nổi, trong lòng Thì Lương có cảm giác dù chết vì Lý Dật cũng cam tâm. Cái gọi là chết vì tri kỷ, cũng chỉ là như Thì Lương lúc này thôi. Thì Lương cảm động không phải vì Lý Dật cho hắn tiền, mà Lý Dật cho hắn sự khẳng định: Khẳng định năng lực, nhân cách, nhân phẩm của hắn.
- Đại...
Trong mắt Thì Lương có một dịch thể trong suốt.
- Được rồi, không nên gọi ta là đại gia nữa, gọi ta là thiếu gia được rồi!
Lý Dật nở nụ cười nói.
- Vâng, thiếu gia, tiểu nhân dẫn người đi!
- Được, đi trước dẫn đường!
Thì Lương tuy là một người nghèo, những ánh mắt lại không tồi. Kiến trúc bên trong cũng tương đối sang trọng từ căn nhà có thể thấy, chủ nhân trước là một người giàu có. Trong lòngLý Dật thầm nghĩ, chủ nhà này không biết đã đắc tội với vị quan nào, lại đến mức phải chuyển nhà đi.
Gặp mặt chủ nhà, hắn là người trắng nõn, có chút phúc hậu, vừa nhìn đã thấy là một thương gia điển hình, nhưng trong tình hình thời thế đưa đẩy này, cũng khó che giấu được cảm giác buồn bã.
Đến một nơi mới, mọi việc bắt đầu lại từ đầu, muốn đạt đến đỉnh điểm sự nghiệp như lúc đầu, e là cũng rất khó.
Lý Dật cũng không phải người nhẹ dạ, sau khi bỏ ra món tiền sáu mươi vạn từ Tinh tạp, nhận lấy căn nhà, căn nhà rộng lớn này từ nay là của hắn.
Nghĩ đến giá nhà cao chết người của kiếp trước, Lý Dật đột nhiên nghĩ, xuyên việt rồi, lão tử ít nhất cũng có thể ở căn biệt thự như trong truyền thuyết từng nhắc đến. Kiếp trước, muốn tìm ra một nơi ở như vậy trong kinh thành, quả thực nằm mơ ban ngày rồi.
- Thì Lương, mai người dẫn mẫu thân đến đây, tìm một căn nhà trong đó ở, rồi mướn thêm mấy người nữa trông coi nhà cửa, dần dần, ta sẽ sắp xếp người đến ở!
Lý Dật dặn dò.
- Vâng, thiếu gia, có chuyện gì, cứ giao cho tiểu nhân làm.
- Tốt lắm, ngày mai người giúp ta chuẩn bị một chỗ ở, hôm nay ta đến nhà trọ ngủ một đêm nữa!
- Vâng, tiểu nhân biết rồi!
Thì Lương cung kính đáp.
- Được, gần đây có nhà trọ nào không, người dẫn ta đi!
- Vâng, thiếu gia đi theo tiêu nhân!
o0o
Khi đi khỏi nhà không lâu, lúc hai người đang trên đường lớn, hai nam tử trẻ tuổi đứng từ xa nhìn Thì Lương.
Đợi đến lúc đến bên cạnh họ, một nam tử đột nhiên kêu lên.
- Chà, đây chẳng phải tên trộm trên đường phía Bắc sao? Dường như gọi là Thì Lương. Chà, mặc bộ y phục như vậy, thật đúng chó đội lốt người!
Nghe giọng nói của nam tử kia, Thì Lương đứng yên ở đó, hung hăng nhìn chúng
- Nhìn cái gì, tên trộm đáng chết này, gây sự à?
Thấy Thì Lương nhìn mình, nam tử kia nói.
- Ngươi, đừng khinh người quá!
Thì Lương đỏ mặt, nếu hắn chỉ một mình, hai người kia nhạo báng hắn còn chịu được, nhưng trước mặt Lý Dật, bọn người này lại nhạo báng hắn như vậy, Thì Lương thấy như vậy sẽ làm mất mặt Lý Dật, vậy nên, Thì Lương mới tức giận.
- Hai vị, thật ngại quá, Thì Lương và chữa bệnh cho mẹ, nên mới làm chuyện mất mặt như vậy, nhưng bây giờ Thì Lương đã có công việc ổn định, là quản gia của ta, từ nay về sau, Thì Lương cũng là người của ta, hai vị đừng nên làm khó người của ta!
Lý Dật bước lên, cười nói.
- Hừ, không phải người bản địa à, mướn một tên trộm làm quản gia, ta thấy ngươi cũng không phải người tốt gì. Không chừng, cũng là cầm đầu bọn trộm cướp. Ta nói cho người biết, ta thích mắng người này, bổn thiếu gia thích, nếu người thích quản những chuyện tầm phào, cẩn thận bổn thiếu gia cho người đánh gãy chân người, sau đó xem người như cùng đồng bọn với tên trộm, đưa người lên quan phủ hậu kiện!
Nam tử kia nhe răng nói với Lý Dật.
Bốp!
Hắn vừa nói xong Lý Dật đánh mạnh vào mặt nam tử kia.
Nhìn Lý Dật một cách đây nghi ngờ, nam tử kia thật không ngờ, một người đi cùng với loại bần cùng như Thì Lương, lại dám tát một đại thiếu gia như hăn.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám đánh Diệp thiếu gia ta! Quả nhiên sống không biết nhẫn nhịn mà!
Nam tử kia lớn giọng quát, đánh một quyền về phía Lý Dật.
Trong mắt Lý Dật, trên cơ thể nam tử này một chút đấu khí cũng không có, nhìn bộ dạng chắc cũng chỉ luyện lung tung vài kỹ năng thân thủ mạnh hơn người thường một chút mà thôi.
Một quyền của nam tử tự xưng là Diệp thiếu gia chưa đáng trúng Lý Dật, Lý Dật đã sớm đá hắn một cước, quyền của Diệp thiếu gia mới đi được một nửa, liền quỳ mạnh xuống đất.
- Gia đinh! Gia đinh! Người này dám đụng đến bồn thiếu gia, mau đánh hắn cho ta, đánh chết hắn!
Người đứng bên cạnh Diệp thiếu gia thấy Diệp thiếu gia quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu.
Rất nhanh, xung quanh đó có bảy tám người khỏe mạnh chạy ra, ai nấy đấm quyền về phía Lý Dật.
- Những người không biết sống chết cũng nhiều thật!
Lý Dật lắc đầu, thân hình nhanh chóng khởi động những âm thanh quyền đấm rơi vào da thịt vang lên, mấy gia đình vừa rồi còn hung hăng bây giờ đang nằm lăn dưới đất.
- Ngươi, ngươi, ngươi là ai?
Nam từ cùng đi với Diệp thiếu gia run rẩy hỏi. - Hình như ta không cần phải nói cho ngươi biết?
Lý Dật chau mày nói.
- Tiểu tử, Diệp thiếu gia là người của Đế Đô Diệp Gia, ngươi dám làm hại hắn, ngươi sắp chết rồi!
Nam tử kia quả nhiên còn dám uy hiếp Lý Dật.
- Đế Đô Diệp Gia, các ngươi có quan hệ gì với Diệp Khinh Vũ?
Lý Dật nghi ngờ hỏi, thiếu gia Diệp Gia, Đế Đô Diệp Gia? Nói vậy, người trước mắt có lẽ là một đệ đệ xui xẻo nào đó của Diệp Thanh Mã rồi, nhưng chưa từng nghe nói, Diệp Thanh Mã còn có một đệ đệ.
- Hừ, Khinh Vũ tiểu thư là tỷ tỷ của Diệp thiếu gia, ngươi sợ rồi?
Nam tử kia làm vẻ hung hăng hỏi.
- Thiếu gia, bọn họ chẳng qua chỉ là chi thứ của Diệp Gia mà thôi, Diệp Khinh Vũ tiểu thư đâu thể là tỷ tỷ của hắn?
Thì Lương nhỏ giọng nói.
Chi thứ của Diệp Gia? Chẳng trách, cơ nghiệp Diệp Gia ở Đế Đô mấy trăm năm, có chi thứ ở Đế Đô cũng rất bình thường. Nhưng từ việc chi thứ của Diệp Gia cũng dám dẫn một đám gia đình đi lại trên đường, cũng có thể thấy ảnh hưởng của Diệp Gia trong Đề Đô lớn thế nào?
- Hừ, chẳng qua chỉ là chi thứ của Diệp Gia. Đại gia ta nói cho ngươi biết, Hồng Gia Hồng Vũ, Tống Gia Tống Kiệt Khánh, Lý Gia Lý Hạo ta đều đã từng đánh qua. Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là thiếu gia của một chi thứDiệp Gia, lão tử muốn đánh ngươi, ngươi cũng chỉ có thể đưa mặt ra cho ta đánh. Phải nhớ, sau này gặp Thì Lương, nhớ gọi một tiếng Thì Lương đại ca, nếu không lão tử gặp người lần nào sẽ đánh người lần đó!
Lý Dật dọa dẫm.