Đấu Thần
Chương 405: Thương Thần
Đả tự: Sided Lovettt
***
- Ngươi nói sao?
Vân Nhàn nhẹ nhàng quơ quơ tay, bâng quơ nói:
- Hồng Dịch các hạ, nếu như người đã đoán được mục đích của chúng ta, vậy chúng ta sẽ đại phát từ bi để cho người được toàn thây, thế nào?
- Chỉ bằng ngươi?
Lý Dật nhẹ nhàng cười:
- Hình như Vân Nhàn Thiếu gia người còn chưa có tư cách giữ chân Hồng mỗ lại đâu? Cho dù ngươi có mang theo lũ phế vật này, muốn làm được điều ấy, thiết nghĩ cũng khó lắm.
- Ha ha, Vân mỗ đương nhiên biết, chỉ mang theo vài người như vậy nghĩ muốn giữ chân Hồng Dịch các hạ, xem ra có phần điên rồ... Thế nhưng nếu ta đã dám mở miệng nói đương nhiên là phải có vài lá bài tẩy chưa lật rồi!
Nói xong, Vân Nhàn cười cười, lại lần nữa vỗ vỗ tay.
Lúc này, theo động tác của hắn, liền thấy ba bóng người già nua từ phía rừng rậm chậm rãi bước ra, chỉ là khi mỗi người xuất hiện, liền mơ hồ có vài phần sát ý từ trên người bọn họ châm chậm tàn ra.
Bỗng nhiên đi ra ba người, khiến cho Lý Dật có một cảm giác áp bách thật lớn, thế nhưng hắn chỉ có thể nhận ra một người ở đây. Người đứng bên trái trong ba người kia, rõ ràng là vị lão gia ở cùng một chỗ với Vân Nhàn tạiĐấu giá trường ngày đó.
- Ba vị Đấu Vương cường giả sao? Hơn nữa còn là Vân Gia cùng Dong binh đoàn Cuồng Phong liên thủ... Thực sự là bỏ ra không ít a!
Trong mắt thoáng có chút sắc thái quỷ dị hiện lên, một lát sau Lý Dật mới mang theo vài phần lãnh ý thản nhiên nói.
- Ha ha, vì Hồng Dịch các hạ, vận dụng một chút người như vậy, thực ra cũng không đáng gì... Đương nhiên, ta cũng hy vọng chúng ta tốn nhiều công sức như vậy đến đây, Hồng Dịch các hạ sẽ không khiến chúng ta thất vọng mới được.
Vân Nhàn chắp tay cười khẽ, mang theo vẻ nhàn nhã lạnh tanh nói.
- Nói đi... Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì? -
Cười lạnh một hồi, Lý Dật mới thấp giọng nói.
- Rất đơn giản!
Vân Nhàn vươn ra ba ngón tay.
- Chúng ta hôm nay đến đây, chỉ có ba mục đích... Thứ nhất, giao ra Phá Thiên Thăng Long Đan. Thứ hai, giao ra Tứ giai ma hạch. Thứ ba, giao ra mạng nhỏ của ngươi.
- Hanh
Lý Dật lạnh lùng cười, chợt thở dài một hơi, nói:
- Nói cách khác, chỉ có thể động thủ, không có đất để thương lượng phải không?
- Cũng không phải không có, chỉ có điều ta nghĩ Hồng Dịch các hạ cũng sẽ không tiếp nhận đâu... Mặc dù đây là ý tốt của chúng ta...
Vân Nhàn về mặt thở dài:
- Chỉ cần người ngoan ngoãn đem hai vật đã nói giao ra đây, như vậy, ta để người tự kết liễu, thế nào?
- Chỉ sợân Thiếu gia người còn chưa đủ mị lực để ta tự kết liễu...
Lý Dật lần thứ hai cười nhạt:
- Xem ra thời gian nói nhảm đã hết, như vậy Vân Thiếu gia người muốn từng người lên? Hay tất cả cùng lên?
- Vân Thiếu gia, người này để cho ba người chúng ta đối phó đi...
Ở phía sau, ba vị lão giả cùng liếc nhìn Lý Dật, chợt lạnh nhạt nói.
- Ừm, vậy thì làm phiền ba vị... Chỉ là ta có một yêu cầu, sống hay chết đều được, nhưng mà, như thế nào cũng phải cho đối phương lưu lại toàn thây. Bằng không chẳng phải là Vân Gia chúng ta có vẻ quá hẹp hòi sao?
Vân Nhàn mỉm cười nhẹ giọng phân phó.
- Đây là đương nhiên rồi!
Ba vị lão gia đều khẽ gật đầu, rất nhanh bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, người đứng ở chính giữa mới từ từ nồi hứng bước lên lên, khẽ cười với Lý Dật một cách cổ quái, nhàn nhạt nói:
- Lão phu Thương Thần, Cung Phụng Dong binh đoàn Cuồng Phong...
- Người của Dong binh đoàn Cuồng Phong sao?
Lý Dật cười cười, ánh mắt lướt qua trên người Phong Tiểu Thiên đứng ở đằng xa, thản nhiên nói:
- Xem ra, Dong binh đoàn Cuồng Phong cũng toàn xuất ra phế vật, vẫn là bị Vân Gia sai khiến mà thôi!
Nghe vậy, sắc mặt Phong Tiểu Thiên tựa hồ hơi đồi, bất quá hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc ai sai khiến ai, không phải việc Hồng Dịch ngươi có thể quan tâm đến... Chúng ta cũng không rảnh cùng người nói nhảm. Động thủ đi!
- Được!
Thương Thần khẽ gật đầu, khoát tay chặn lại, lãnh đạm nói:
- Các ngươi bảo vệ bốn phía sơn cốc, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.
Dứt lời, hắn tiến lên trên một bước, trên người đã chầm chậm hiện lên một tầng bằng tinh nhàn nhạt, trong nháy mắt bằng tinh đã hình thành một mảnh khải giáp tinh xảo phân bố khắp người làm cho khí thế của Thương Thần trong nháy mắt tăng vọt:
- Lão phu không đứng trong hàng ngũ Thiên Phong Thập Vương, cũng không phải lão phu không đủ bản lĩnh, mà là lão phu lười đi tranh đoạt một chút hư danh. Cho nên, tiểu hữu ngươi nếu thức thời, lúc này bó tay chịu trói, lão phu vẫn có thể vì người cầu tình, thế nào?
Lý Dật trên mặt lộ ra chút nữa cười nữa không mặt không đổi sắc thản nhiên đưa mắt đào qua phía sau.
Hiển nhiên, được dịch kia vẫn chưa dung hợp xong bằng không, chỉ cần có Hồng Thiên Thánh Giả ở đây, bọn người trước mặt kia, chẳng phải đều là gà đất cho cảnh sao?
Nhưng là, có một vị Đấu Vương cường giả tới cùng mình tỷ thí một phen, tựa hồ cũng là chọn lựa không tồi!
- Xem ra, chỉ có thể động thì thôi!
Trong lòng chợt lướt qua ý nghĩ này, Lý Dật thầm hít một hơi, nhanh chóng tiến lên trước vài bước thản nhiên nói:
- Lão cầu, người nghĩ việc này có thể sao?
Thương Thần vốn có chút lạnh nhạt vẻ mặt bỗng trở lên lạnh lẽo, một lát sau hắn mới khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Người trẻ tuổi xung động một chút, cũng không phải chuyện gì xấu... Thế nhưng xung động mà ngay cả cái gì là tự tìm cái chết cũng không phân biệt rõ, như vậy, sống cũng không có ý nghĩa gì. Đã vậy, lão phu liên tiến người một đoạn đường.
Khẽ thở ra một hơi, Thương Thần cước bộ nhẹ đạp, theo động tác của hắn, chỉ thấy một cỗ khí tức bằng hàn ở trong không khí khuếch tán ra, mà thân hình của hắn giống như được cái gì đó dẫn dắt, bất ngờ hướng về phía Lý Dật dữ dội vọt tới.
Thấy thế, Lý Dật cười lạnh một tiếng, bàn chân đạp trên mặt đất một bước, thân hình đã hướng về Thương Thần ở giữa không trung nghênh đón, trong nháy mắt, một bộ Áo giáp Đấu khí màu tím nhạt bao trùm trên người hắn, đồng thời trong lòng bàn tay, hai đạo lôi điện theo hai tay chém ra, đã hướng về Thương Thần ở giữa không trung bồ tới.
- Đây là thực lực thực sự của hắn sao? Quả nhiên là Đấu Vương cường giả, còn là loại phiền toái nhất, Lôi Hệ đấu khí...
Nhìn động tác của Lý Dật, nụ cười trên mặt Thương Thần vẫn không giảm chút nào, bàn tay khô gầy hướng về phía trước vỗ mạnh, nhất thời, trong không khí liền có một tầng bằng tinh trong nháy mắt lan tràn ra, ngưng tụ thành một tấm chắn khổng lồ.
Oanh
Hai đạo lôi quang Lý Dật bồ ra hung hăng nện xuống tấm chắn bằng bằng khổng lồ, nhất thời, liền hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra ngoài. Thế nhưng lôi điện lực mặc dù bị khuếch tán đi, nhưng tầng bằng tinh kia cũng không có bị kích phá, mà trái lại có một cỗ lực phản chấn mãnh liệt, mơ hồ đem kình khímột kích của Lý Dật phản ngược lại.
- Hanh!
Tiện tay liền đẩy lui Lý Dật, Thương Thần sắc mặt không biến đổi chút nào, thế nhưng khi mũi chân đạp nhẹ trên mặt đất, tấm chắn bằng bằng khổng lồ trước mặt trong nháy mắt biến thành vô số năng lượng quang điểm, lóe lên rồi biến mất, mà ở ngay trong không trung tay phải hắn vung mạnh lên, biến trào thành chưởng, cứ như vậy một chương từ rất xa hướng Lý Dật đánh tới.
- How
Theo đông tác của hắn một bàn tay hàn khí khổng lồ đột nhiên xuất hiện, mà hàn khí dọa người đến cực điểm này trong chớp mắt đập tới trước mặt Lý Dật.
Cảm nhận được uy áp bên trong một chương này, Lý Dật sắc mặt chợt biến, lúc này hắn có thể sử ra lực lượng cấp bậc Đấu Vương đã là cực hạn. Bình thường mà nói, thực lực cấp bậc Đấu Vương, đã là cực kỳ cường hãn rồi. Thế nhưng lấy thực lực chính mình lúc này, dưới hàn khí kinh người của đối phương đấu khí cùng máu huyết trong cơ thể lại cơ hồ có cảm giác như bị đông lại?
Mà mình thực lực lúc này là Bát Tinh Đấu Vương, như vậy đối phương so với mình phải mạnh hơn vài phân, cũng chính là... Đấu Vương Đỉnh phong!
Trách sao người ta lại tự tin như vậy. Đơn giản là ngoại trừ Đấu Hoàng cường giả, những kẻ khác ở trước mặt Đấu Vương Đỉnh phong cường giả, căn bản là không có chút ý nghĩa nào.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, trên mặt Lý Dật cũng không khỏi hiện lên mấy phần thần
sắc ngang trọng.
Chỉ bất quá ngưng trọng thì ngưng trọng tử sắc đấu khí vẫn nhanh chóng từ trong cơ thể dữ dội tuôn ra, nhanh như chớp tại đỉnh đầu Lý Dật ngưng tụ thành một tấm chắn lóe ra lối quang.
Bành
Hàn bằng thủ chưởng to lớn mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất vỗ xuống mà trong nháy mắt cùng tử sắc đấu khí va chạm vào nhau, chợt hiện ra một vệt băng tuyết thật nhỏ, ấn ẩn mang theo vô tận hàn khí trong chớp mắt đã đem đấu khí của Lý Dật đông kết thành băng
Xuys
Phòng hộ của chính mình dễ dàng bị phá vỡ, thân hình Lý Dật cũng hơi run lên, có chút chật vật nhanh chóng thổi lui về phía sau, sau khi lui lại mấy bước, cước bộ mới chậm rãi dừng lại, thế nhưng mặt đất dưới chân đã bị giẫm thành từng vết nứt lớn.
Mới gần một hiệp, Lý Dật đã có vài phần cảm giác bất đắc dĩ. Đồi lại trước đây, Đấu Vương cường giả hắn tùy tiện liền vỗ chết, nhưng là không nghĩ tới hiện tại lại bị đối phương dùng một chiều bức bách tới tình trạng này.
Đây là còn bởi vì liên quan đến Thiên Khôn Địa Càn Châu. Nếu mà vẫn còn là thực lực Bát Tinh Đấu Sự như trước, phòng chừng mình trúng một kích của đối phương chắc phải mất mạng tại chỗ mất...
Hơn nữa, hiền nhiên, đấu khí Lôi thuộc tính của mình, tựa hồ đối với đối phương không có tác dụng gì.
Vừa nghĩ tới đây, Lý Dật đã mạnh mẽ điềm mũi chân, Áo giáp Đấu khí trên người nhanh chóng thu về, trong nháy mắt khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, Lưu Hỏa đấu khí đã từ trên người hắn tràn ra...
- Song thuộc tính đấu khí? Có chút ý tứ!
Thương Thần nhẹ nhàng cười, hiền nhiên thủ đoạn này của Lý Dật khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng tuyệt đối không khiến hắn có cảm giác gì khác.
- Có thủ đoạn gì, ngươi đừng ngại đem ra cùng đem ra nhìn chút?
Nghe vậy, Lý Dật khẽ nghiến răng nhưng hai chân vẫn cùng đẹp, thân hình tiếp tục hướng về Thương Thần đánh tới.
Tuy rằng hắn lúc này đại khái có thể sử dụng Đấu kỹ, thế nhưng rất hiền nhiên, dưới tình huống như vậy, bại lộ Đấu kỹ của chính mình, cũng là biện pháp không hay lắm, mà đề không bại lộ Đấu kỹ của chính mình, tựa hồ thi triển ra cũng cần không ít thời gian. Mà Lý Dật lúc này thiếu nhất, vừa vặn lại chính là thời gian.
Lưu Hỏa đấu khí nhanh chóng hình thành một kiện Áo giáp Đấu khí hóa hồng sắc trên người Lý Dật, mà hình thành khai giáp lúc cuối cùng lại lan tràn ra tạo thành một bộ quyền sáo, theo một quyển của Lý Dật, hung hăng nện xuống.
Cảm nhận được cường hãn kinh khí trong một quyền này của Lý Dật, khóe miệng Thương Thần lại chỉ lộ ra vẻ khinh thường.
Tuy nói, Hóa hệ đấu khí đối với Bằng hệ đúng là có vài phần tác dụng khắc chế, thế nhưng, tác dụng này chỉ được xác lập dưới tình huống hai bên có thực lực ngang nhau! Mà lúc này, thực lực của Lý Dật rõ ràng kém Thương Thần một khoảng lớn, như vậy, tác dụng khắc chế này, trên cơ bản chẳng khác nào bằng không!
Sau khi cười gắn một tiếng, hàn khí âm hàn vô cùng đã nhanh chóng ngưng tụ lại trước mặt Thương Thần, cuối cùng hình thành một quyển sáo thật lớn bao phủ trên tay Thương Thần, chợt, hắn vung tay một quyền hung hăng đánh ra!
Bành
Một quyền của Lý Dật cùng Thương Thần, lấy một loại tốc độ cực kỳ nhanh hung hăng va chạm vào nhau, trong nháy mắt, hỏa quang cùng băng tuyết đồng thời bắn ra, mà năng lượng sóng khổng lồ cũng không ngừng lan tràn ra, làm cho đám người vây xem có cảm giác hô hấp đều nhưngừng lại.
- Tốt! Lại nào!
Hai người đối một quyền khiến cho Thương Thần cười sảng khoái một tiếng, hiền nhiên đối với Lý Dật không thức thời, hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú!
Lập tức, hai tay hắn không ngừng chút nào, một quyền lại một quyển hướngLý Dật đánh tới, đến cuối cùng, khoảng thời gian mỗi một lần ra quyền đã tới cực hạn, thậm chí, quyền ảnh của hắn đã giống như ảo ảnh, thế nhưng lực đạo trong đó vẫn cường hãn như lúc đầu.
Bang bang bang bang
Một chuỗi âm thanh dữ dội vang lên, Lý Dật vốn đang cùng Thương Thần đối quyền, lúc này cánh tay phải đã hơi rũ xuống hỏa diễm quyền đầu trên lòng bàn tay trong nháy mắt tan vỡ. Đột nhiên, chỉ thấy được vô số quyền đầu của Thương Thần hung hăng nện xuống lồng ngực hắn, khiến cho hắn toàn thân kịch liệt run rẩy, hung hăng đập vào sơn động phía sau...
Bên trong sơn động nổ vang liên tục, hiển nhiên lần này Lý Dật nếm phải không ít thiệt thòi.
- Chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi!
Nhìn sơn động Thương Thần cười nhạt một tiếng, nhàn nhạt nói.
***
- Ngươi nói sao?
Vân Nhàn nhẹ nhàng quơ quơ tay, bâng quơ nói:
- Hồng Dịch các hạ, nếu như người đã đoán được mục đích của chúng ta, vậy chúng ta sẽ đại phát từ bi để cho người được toàn thây, thế nào?
- Chỉ bằng ngươi?
Lý Dật nhẹ nhàng cười:
- Hình như Vân Nhàn Thiếu gia người còn chưa có tư cách giữ chân Hồng mỗ lại đâu? Cho dù ngươi có mang theo lũ phế vật này, muốn làm được điều ấy, thiết nghĩ cũng khó lắm.
- Ha ha, Vân mỗ đương nhiên biết, chỉ mang theo vài người như vậy nghĩ muốn giữ chân Hồng Dịch các hạ, xem ra có phần điên rồ... Thế nhưng nếu ta đã dám mở miệng nói đương nhiên là phải có vài lá bài tẩy chưa lật rồi!
Nói xong, Vân Nhàn cười cười, lại lần nữa vỗ vỗ tay.
Lúc này, theo động tác của hắn, liền thấy ba bóng người già nua từ phía rừng rậm chậm rãi bước ra, chỉ là khi mỗi người xuất hiện, liền mơ hồ có vài phần sát ý từ trên người bọn họ châm chậm tàn ra.
Bỗng nhiên đi ra ba người, khiến cho Lý Dật có một cảm giác áp bách thật lớn, thế nhưng hắn chỉ có thể nhận ra một người ở đây. Người đứng bên trái trong ba người kia, rõ ràng là vị lão gia ở cùng một chỗ với Vân Nhàn tạiĐấu giá trường ngày đó.
- Ba vị Đấu Vương cường giả sao? Hơn nữa còn là Vân Gia cùng Dong binh đoàn Cuồng Phong liên thủ... Thực sự là bỏ ra không ít a!
Trong mắt thoáng có chút sắc thái quỷ dị hiện lên, một lát sau Lý Dật mới mang theo vài phần lãnh ý thản nhiên nói.
- Ha ha, vì Hồng Dịch các hạ, vận dụng một chút người như vậy, thực ra cũng không đáng gì... Đương nhiên, ta cũng hy vọng chúng ta tốn nhiều công sức như vậy đến đây, Hồng Dịch các hạ sẽ không khiến chúng ta thất vọng mới được.
Vân Nhàn chắp tay cười khẽ, mang theo vẻ nhàn nhã lạnh tanh nói.
- Nói đi... Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì? -
Cười lạnh một hồi, Lý Dật mới thấp giọng nói.
- Rất đơn giản!
Vân Nhàn vươn ra ba ngón tay.
- Chúng ta hôm nay đến đây, chỉ có ba mục đích... Thứ nhất, giao ra Phá Thiên Thăng Long Đan. Thứ hai, giao ra Tứ giai ma hạch. Thứ ba, giao ra mạng nhỏ của ngươi.
- Hanh
Lý Dật lạnh lùng cười, chợt thở dài một hơi, nói:
- Nói cách khác, chỉ có thể động thủ, không có đất để thương lượng phải không?
- Cũng không phải không có, chỉ có điều ta nghĩ Hồng Dịch các hạ cũng sẽ không tiếp nhận đâu... Mặc dù đây là ý tốt của chúng ta...
Vân Nhàn về mặt thở dài:
- Chỉ cần người ngoan ngoãn đem hai vật đã nói giao ra đây, như vậy, ta để người tự kết liễu, thế nào?
- Chỉ sợân Thiếu gia người còn chưa đủ mị lực để ta tự kết liễu...
Lý Dật lần thứ hai cười nhạt:
- Xem ra thời gian nói nhảm đã hết, như vậy Vân Thiếu gia người muốn từng người lên? Hay tất cả cùng lên?
- Vân Thiếu gia, người này để cho ba người chúng ta đối phó đi...
Ở phía sau, ba vị lão giả cùng liếc nhìn Lý Dật, chợt lạnh nhạt nói.
- Ừm, vậy thì làm phiền ba vị... Chỉ là ta có một yêu cầu, sống hay chết đều được, nhưng mà, như thế nào cũng phải cho đối phương lưu lại toàn thây. Bằng không chẳng phải là Vân Gia chúng ta có vẻ quá hẹp hòi sao?
Vân Nhàn mỉm cười nhẹ giọng phân phó.
- Đây là đương nhiên rồi!
Ba vị lão gia đều khẽ gật đầu, rất nhanh bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, người đứng ở chính giữa mới từ từ nồi hứng bước lên lên, khẽ cười với Lý Dật một cách cổ quái, nhàn nhạt nói:
- Lão phu Thương Thần, Cung Phụng Dong binh đoàn Cuồng Phong...
- Người của Dong binh đoàn Cuồng Phong sao?
Lý Dật cười cười, ánh mắt lướt qua trên người Phong Tiểu Thiên đứng ở đằng xa, thản nhiên nói:
- Xem ra, Dong binh đoàn Cuồng Phong cũng toàn xuất ra phế vật, vẫn là bị Vân Gia sai khiến mà thôi!
Nghe vậy, sắc mặt Phong Tiểu Thiên tựa hồ hơi đồi, bất quá hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc ai sai khiến ai, không phải việc Hồng Dịch ngươi có thể quan tâm đến... Chúng ta cũng không rảnh cùng người nói nhảm. Động thủ đi!
- Được!
Thương Thần khẽ gật đầu, khoát tay chặn lại, lãnh đạm nói:
- Các ngươi bảo vệ bốn phía sơn cốc, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.
Dứt lời, hắn tiến lên trên một bước, trên người đã chầm chậm hiện lên một tầng bằng tinh nhàn nhạt, trong nháy mắt bằng tinh đã hình thành một mảnh khải giáp tinh xảo phân bố khắp người làm cho khí thế của Thương Thần trong nháy mắt tăng vọt:
- Lão phu không đứng trong hàng ngũ Thiên Phong Thập Vương, cũng không phải lão phu không đủ bản lĩnh, mà là lão phu lười đi tranh đoạt một chút hư danh. Cho nên, tiểu hữu ngươi nếu thức thời, lúc này bó tay chịu trói, lão phu vẫn có thể vì người cầu tình, thế nào?
Lý Dật trên mặt lộ ra chút nữa cười nữa không mặt không đổi sắc thản nhiên đưa mắt đào qua phía sau.
Hiển nhiên, được dịch kia vẫn chưa dung hợp xong bằng không, chỉ cần có Hồng Thiên Thánh Giả ở đây, bọn người trước mặt kia, chẳng phải đều là gà đất cho cảnh sao?
Nhưng là, có một vị Đấu Vương cường giả tới cùng mình tỷ thí một phen, tựa hồ cũng là chọn lựa không tồi!
- Xem ra, chỉ có thể động thì thôi!
Trong lòng chợt lướt qua ý nghĩ này, Lý Dật thầm hít một hơi, nhanh chóng tiến lên trước vài bước thản nhiên nói:
- Lão cầu, người nghĩ việc này có thể sao?
Thương Thần vốn có chút lạnh nhạt vẻ mặt bỗng trở lên lạnh lẽo, một lát sau hắn mới khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Người trẻ tuổi xung động một chút, cũng không phải chuyện gì xấu... Thế nhưng xung động mà ngay cả cái gì là tự tìm cái chết cũng không phân biệt rõ, như vậy, sống cũng không có ý nghĩa gì. Đã vậy, lão phu liên tiến người một đoạn đường.
Khẽ thở ra một hơi, Thương Thần cước bộ nhẹ đạp, theo động tác của hắn, chỉ thấy một cỗ khí tức bằng hàn ở trong không khí khuếch tán ra, mà thân hình của hắn giống như được cái gì đó dẫn dắt, bất ngờ hướng về phía Lý Dật dữ dội vọt tới.
Thấy thế, Lý Dật cười lạnh một tiếng, bàn chân đạp trên mặt đất một bước, thân hình đã hướng về Thương Thần ở giữa không trung nghênh đón, trong nháy mắt, một bộ Áo giáp Đấu khí màu tím nhạt bao trùm trên người hắn, đồng thời trong lòng bàn tay, hai đạo lôi điện theo hai tay chém ra, đã hướng về Thương Thần ở giữa không trung bồ tới.
- Đây là thực lực thực sự của hắn sao? Quả nhiên là Đấu Vương cường giả, còn là loại phiền toái nhất, Lôi Hệ đấu khí...
Nhìn động tác của Lý Dật, nụ cười trên mặt Thương Thần vẫn không giảm chút nào, bàn tay khô gầy hướng về phía trước vỗ mạnh, nhất thời, trong không khí liền có một tầng bằng tinh trong nháy mắt lan tràn ra, ngưng tụ thành một tấm chắn khổng lồ.
Oanh
Hai đạo lôi quang Lý Dật bồ ra hung hăng nện xuống tấm chắn bằng bằng khổng lồ, nhất thời, liền hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra ngoài. Thế nhưng lôi điện lực mặc dù bị khuếch tán đi, nhưng tầng bằng tinh kia cũng không có bị kích phá, mà trái lại có một cỗ lực phản chấn mãnh liệt, mơ hồ đem kình khímột kích của Lý Dật phản ngược lại.
- Hanh!
Tiện tay liền đẩy lui Lý Dật, Thương Thần sắc mặt không biến đổi chút nào, thế nhưng khi mũi chân đạp nhẹ trên mặt đất, tấm chắn bằng bằng khổng lồ trước mặt trong nháy mắt biến thành vô số năng lượng quang điểm, lóe lên rồi biến mất, mà ở ngay trong không trung tay phải hắn vung mạnh lên, biến trào thành chưởng, cứ như vậy một chương từ rất xa hướng Lý Dật đánh tới.
- How
Theo đông tác của hắn một bàn tay hàn khí khổng lồ đột nhiên xuất hiện, mà hàn khí dọa người đến cực điểm này trong chớp mắt đập tới trước mặt Lý Dật.
Cảm nhận được uy áp bên trong một chương này, Lý Dật sắc mặt chợt biến, lúc này hắn có thể sử ra lực lượng cấp bậc Đấu Vương đã là cực hạn. Bình thường mà nói, thực lực cấp bậc Đấu Vương, đã là cực kỳ cường hãn rồi. Thế nhưng lấy thực lực chính mình lúc này, dưới hàn khí kinh người của đối phương đấu khí cùng máu huyết trong cơ thể lại cơ hồ có cảm giác như bị đông lại?
Mà mình thực lực lúc này là Bát Tinh Đấu Vương, như vậy đối phương so với mình phải mạnh hơn vài phân, cũng chính là... Đấu Vương Đỉnh phong!
Trách sao người ta lại tự tin như vậy. Đơn giản là ngoại trừ Đấu Hoàng cường giả, những kẻ khác ở trước mặt Đấu Vương Đỉnh phong cường giả, căn bản là không có chút ý nghĩa nào.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, trên mặt Lý Dật cũng không khỏi hiện lên mấy phần thần
sắc ngang trọng.
Chỉ bất quá ngưng trọng thì ngưng trọng tử sắc đấu khí vẫn nhanh chóng từ trong cơ thể dữ dội tuôn ra, nhanh như chớp tại đỉnh đầu Lý Dật ngưng tụ thành một tấm chắn lóe ra lối quang.
Bành
Hàn bằng thủ chưởng to lớn mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất vỗ xuống mà trong nháy mắt cùng tử sắc đấu khí va chạm vào nhau, chợt hiện ra một vệt băng tuyết thật nhỏ, ấn ẩn mang theo vô tận hàn khí trong chớp mắt đã đem đấu khí của Lý Dật đông kết thành băng
Xuys
Phòng hộ của chính mình dễ dàng bị phá vỡ, thân hình Lý Dật cũng hơi run lên, có chút chật vật nhanh chóng thổi lui về phía sau, sau khi lui lại mấy bước, cước bộ mới chậm rãi dừng lại, thế nhưng mặt đất dưới chân đã bị giẫm thành từng vết nứt lớn.
Mới gần một hiệp, Lý Dật đã có vài phần cảm giác bất đắc dĩ. Đồi lại trước đây, Đấu Vương cường giả hắn tùy tiện liền vỗ chết, nhưng là không nghĩ tới hiện tại lại bị đối phương dùng một chiều bức bách tới tình trạng này.
Đây là còn bởi vì liên quan đến Thiên Khôn Địa Càn Châu. Nếu mà vẫn còn là thực lực Bát Tinh Đấu Sự như trước, phòng chừng mình trúng một kích của đối phương chắc phải mất mạng tại chỗ mất...
Hơn nữa, hiền nhiên, đấu khí Lôi thuộc tính của mình, tựa hồ đối với đối phương không có tác dụng gì.
Vừa nghĩ tới đây, Lý Dật đã mạnh mẽ điềm mũi chân, Áo giáp Đấu khí trên người nhanh chóng thu về, trong nháy mắt khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, Lưu Hỏa đấu khí đã từ trên người hắn tràn ra...
- Song thuộc tính đấu khí? Có chút ý tứ!
Thương Thần nhẹ nhàng cười, hiền nhiên thủ đoạn này của Lý Dật khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng tuyệt đối không khiến hắn có cảm giác gì khác.
- Có thủ đoạn gì, ngươi đừng ngại đem ra cùng đem ra nhìn chút?
Nghe vậy, Lý Dật khẽ nghiến răng nhưng hai chân vẫn cùng đẹp, thân hình tiếp tục hướng về Thương Thần đánh tới.
Tuy rằng hắn lúc này đại khái có thể sử dụng Đấu kỹ, thế nhưng rất hiền nhiên, dưới tình huống như vậy, bại lộ Đấu kỹ của chính mình, cũng là biện pháp không hay lắm, mà đề không bại lộ Đấu kỹ của chính mình, tựa hồ thi triển ra cũng cần không ít thời gian. Mà Lý Dật lúc này thiếu nhất, vừa vặn lại chính là thời gian.
Lưu Hỏa đấu khí nhanh chóng hình thành một kiện Áo giáp Đấu khí hóa hồng sắc trên người Lý Dật, mà hình thành khai giáp lúc cuối cùng lại lan tràn ra tạo thành một bộ quyền sáo, theo một quyển của Lý Dật, hung hăng nện xuống.
Cảm nhận được cường hãn kinh khí trong một quyền này của Lý Dật, khóe miệng Thương Thần lại chỉ lộ ra vẻ khinh thường.
Tuy nói, Hóa hệ đấu khí đối với Bằng hệ đúng là có vài phần tác dụng khắc chế, thế nhưng, tác dụng này chỉ được xác lập dưới tình huống hai bên có thực lực ngang nhau! Mà lúc này, thực lực của Lý Dật rõ ràng kém Thương Thần một khoảng lớn, như vậy, tác dụng khắc chế này, trên cơ bản chẳng khác nào bằng không!
Sau khi cười gắn một tiếng, hàn khí âm hàn vô cùng đã nhanh chóng ngưng tụ lại trước mặt Thương Thần, cuối cùng hình thành một quyển sáo thật lớn bao phủ trên tay Thương Thần, chợt, hắn vung tay một quyền hung hăng đánh ra!
Bành
Một quyền của Lý Dật cùng Thương Thần, lấy một loại tốc độ cực kỳ nhanh hung hăng va chạm vào nhau, trong nháy mắt, hỏa quang cùng băng tuyết đồng thời bắn ra, mà năng lượng sóng khổng lồ cũng không ngừng lan tràn ra, làm cho đám người vây xem có cảm giác hô hấp đều nhưngừng lại.
- Tốt! Lại nào!
Hai người đối một quyền khiến cho Thương Thần cười sảng khoái một tiếng, hiền nhiên đối với Lý Dật không thức thời, hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú!
Lập tức, hai tay hắn không ngừng chút nào, một quyền lại một quyển hướngLý Dật đánh tới, đến cuối cùng, khoảng thời gian mỗi một lần ra quyền đã tới cực hạn, thậm chí, quyền ảnh của hắn đã giống như ảo ảnh, thế nhưng lực đạo trong đó vẫn cường hãn như lúc đầu.
Bang bang bang bang
Một chuỗi âm thanh dữ dội vang lên, Lý Dật vốn đang cùng Thương Thần đối quyền, lúc này cánh tay phải đã hơi rũ xuống hỏa diễm quyền đầu trên lòng bàn tay trong nháy mắt tan vỡ. Đột nhiên, chỉ thấy được vô số quyền đầu của Thương Thần hung hăng nện xuống lồng ngực hắn, khiến cho hắn toàn thân kịch liệt run rẩy, hung hăng đập vào sơn động phía sau...
Bên trong sơn động nổ vang liên tục, hiển nhiên lần này Lý Dật nếm phải không ít thiệt thòi.
- Chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi!
Nhìn sơn động Thương Thần cười nhạt một tiếng, nhàn nhạt nói.