Đấu Thần
Chương 382: Vận may và số phận
Đả tự: Sided Lovettt
***
- Thôi đi, cứ đứng ở đây mãi cũng không phải cách, hay chúng ta đến hội chợ bán đấu
giá đi!
Chần chờ chốc lát, Lý Dật mới cắn răng nói.
Tuy đối với một người đường cùng như Lý Dật bây giờ mà nói, muốn mua được ba vật này e rằng phải tán gia bại sản, nhưng sự việc này lại không thể không làm!
- Ha ha ha, tiểu hữu người quả nhiên là người quyết đoán, nhưng mà, ngươi không định cứ như vậy mà đến hội chợ bán đấu giá chứ?
Hồng Thiên Thánh Giả cười nhẹ:
- Phải biết, Lý Dật ngươi bây giờ đã là nhân vật vô cùng nổi danh rồi... Hôm trước lúc người vào thành, nếu không phải ngụy trang tốt, suýt chút nữa đã bị lộ diện! Cũng vì những người đó cho rằng người nhất định đã cao chạy xa bay rồi nên mới không chú ý đến những người vào thành, người mới dễ dàng đi vào như vậy! Còn nếu bây giờ ngươi cứ dùng bộ dạng này ra ngoài, lão phu bảo đảm, không lâu sau, người đã bị một đoàn người bao vây rồi!
Nghe vậy, Lý Dật ngẩn người, thở dài:
- Vậy không biết tiền bối có cách gì để chúng ta an toàn ra bên ngoài không?
- Ha ha, cách đương nhiên là có, chỉ là, tiểu tử ngươi phải chịu oan ức một chút!
Nói xong Hồng Thiên Thánh Giả phất tay, nặn ra một chi quyết huyền diệu, cùng với động tác của hắn, Dung Giới hoa hồng sắc trên tay Lý Dật chợt sáng rồi một hộp ngọc tạo hình cổ quái từ bên trong bay ra.
Hộp ngọc này quay một vòng trong không trung rồi mới rơi xuống tay Hồng Thiên Thánh Giả.
Cánh tay hư huyễn xoa nhẹ hộp ngọc, một lát sau, Hồng Thiên Thánh Giả mới cảm thán nói:
- Trong hộp này là vật lúc trẻ lão phu thường dùng đã đi theo lão phu bao nhiêu năm, tuy không phải vật đáng quý gì, nhưng lúc này, lão phu nghĩ đưa vật này cho người sử dụng là thích hợp nhất.
Nói xong Hồng Thiên Thánh Giả tiện tay ném đi, nắp hộp ngọc tự động mở ra, cái hộp bằng một tư thế cực kỳ tinh diệu rơi xuống trước mặt Lý Dật.
Lý Dật nhìn qua, thấy trong hộp không có vật gì quý, chỉ thấy có một thứ tựa như trong suốt, nhìn qua giống như một loại dung dịch kết tủa vậy...
Hơi chau mày, Lý Dật giơ tay lục lọi bên trong sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo bên trên, hắn nghi ngại nói:
- Tiền bối, vật này rốt cuộc là...
Hồng Thiên Thánh Giả cười cười, thản nhiên nói:
- Đây là một tấm ngoại cụ da mặt lão phu chiếm được lúc trẻ, nghe nói là dùng một loại da lông của ma thú đặc biệt nào đó tạo thành... Ta nghĩ tình hình lúc này, không có cách nào hay hơn vật này nữa đâu!
Nghe vậy Lý Dật không khỏi cười cười, thủ đoạn như vậy hắn đã từng nghe qua, huống hồ, dựa vào thân phận của Hồng Thiên Thánh Giả, những vật hắn lấy ra cũng không thể là vật bình thường lúc đó Lý Dật cũng không hề do dự dán vật đó lên mặt.
Cùng với một luồng cảm xúc lạnh lẽo, khuôn mặt Lý Dật đã trở nên vô cùng bình thường giống như bất kỳ một người đi đường có thể gặp trong bất kỳ con hẻm nào. Hơn nữa
mặt nạ này sau khi mang lên, cũng không khiến người ta có cảm giác gì bất thường, điều này khiển Lý Dật không thể không thán phục.
- Không tồi, vật này quả nhiên rất hợp với người!
Hồng Thiên Thánh Giả vỗ tay, nói:
- Vật này khác với những Đấu kỹ Dịch dung thông thường người nào dù nhãn lực kinh thiên cũng khó có thể phát hiện được điều gì bất thường... Vì vậy mang mặt nạ này, người sẽ như biến thành một thân phận khác. Chỉ tiếc là, bây giờ không có người nào để người thay thế, nếu không người có thể biến thành một người hoàn toàn khác...
Lý Dật nhìn mình trong gương, nói:
- Vật của tiền bối quả nhiên huyền diệu vô cùng, chỉ là, nếu đã biến đồi, nên biến đổi thành hình dáng bình thường nhất!
Nói xong, Lý Dật tiện tay gỡ những vật có thể dễ dàng khiến hắn bị phát hiện như Đoạn Hôn Nhân, hắc bào... ra, rồi lại tìm từ trong Dung Giới một bộ bạch y, thêm một thanh trường kiêm đeo bên hông.
Từ nay, thế gian thiếu đi một Lý Dật, lại thêm một người bình thường...
Thấy Lý Dật hành sự dứt khoát như vậy, Hồng Thiên Thánh Giả vỗ tay cười khẽ, nói:
- Ngươi rất dứt khoát, hành sự như vậy, nếu có người có thể nhận ra bộ dạng của ngươi, thì cũng có thể xem như người đó có bản lĩnh. Nhưng mà, không biết bây giờ người muốn dùng tên gọi gì?
Lý Dật cười cười, nói:
We
- Nếu vật này do tiền bối tặng chi bằng cứ mang họ của tiền bối... Bắt đầu từ lúc này, ta tên là Hồng Dịch, được không?
- Quả nhiên là một cái tên hay!
Nghe vậy Hồng Thiên Thánh Giả vỗ tay, mỉm cười.
Lý Dật cũng cười cười, lập tức hắn dọn dẹp những thứ trong phòng, rồi sau khi thu thân hình Hồng Thiên Thánh Giả vào Dung Giới hỏa hồng sắc, hắn mới vỗ tay, chậm rãi tiến ra khỏi phòng.
Trong lữ quán, hầu như chung quanh đều có thám tử của các thế lực lớn, tuy không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai vào từng phòng kiểm tra, nhưng Lý Dật có thể cảm nhận rõ ràng lúc hắn đi ra khỏi phòng, ít nhất có mười mấy cặp mắt cùng nhìn hắn.
Chỉ là, qua một lượt ngụy trang bộ dạng Lý Dật lúc này hoàn toàn khác hình tượng lúc trước, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng đã khiến nhiều người không dám tra hỏi điều gì.
Tùy tiện nói chuyện phiếm với thị nữ trong lữ quán vài câu, sau khi thăm dò được nơi bán đấu giá trong Vân Gian Thành, Lý Dật mới chậm rãi rời khỏi lữ quán trước nhiều cặp mắt soi mói xung quanh.
Có lẽ do trận chiến mấy ngày trước giữa Lý Dật và Bắc Đầu Tông Vân Gian Thành vốn dĩ phồn hoa lúc này lại rất tiêu điều, nhưng những cường giả vẻ mặt lạnh lùng như Lý Dật đi lại trên phố cũng không ít, nên Lý Dật cử đi chậm rãi trên phố cũng không có gì bất
thường...
Căn cứ vào lộ trình thị nữ ở lữ quán đã chi, Lý Dật chậm rãi vòng qua mấy con phố, rồi lại đi một đoạn khá xa mới dừng chân ở một quảng trường rộng.
So với vẻ tiêu điều trong Vân Gian Thành, quảng trường này ồn ào tiếng người, khắp nơi đều có tiếng hò hét, hai bên đường, trên mặt đất cũng bày ra vô số vật phẩm kỳ quái.
Hiển nhiên, nơi này cũng như một cái chợ giao dịch mua bán, mà trung tâm của nơi giao dịch này, chính là Trường đấu giá lớn nhất trong Vân Gian Thành!
Đối với những nơi nhỏ như thế này, Lý Dật cũng không có hứng thú nhìn ngắm cho lắm, nhưng hắn mới bước được mấy bước, giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả lại vang lên trong đầu hắn:
- Tiểu hữu, thời gian chúng ta cũng không thiếu, chi bằng cứ ở đây dạo vài vòng trước đi, những nơi như vậy, cũng có thể tìm thấy những vật quý đây!
- Tùy tiền bối!
Hơi gật đầu, Lý Dật cũng không quan tâm, khẽ đi dạo vài vòng trong hội chợ.
Đúng như hắn nghĩ, nơi này bày bán phần lớn là những vật phẩm kỳ quái, nhưng những vật thu hút sự chú ý của người khác có lẽ là những tàn phiên của Công pháp quyển trục, hoặc những ma hạch của các ma thú cổ quái cấp thấp.
Những vật này dường như ở bất kỳ nơi nào đều có thể gặp, nhưng nếu muốn tìm được bảo vật từ những vật hỗn tạp như thế này, khả năng không lớn..
Sau khi đi dạo một vòng trong mấy gian hàng Lý Dật vô tình thấy mấy khỏa ma hạch ma thú Tam giai. Nhưng hiên nhiên, những mặt hàng này đều gặp một chút vấn đề về chất lượng, nếu không sớm đã được mua rồi, đâu còn để lại đây chờ người mua?
Lý Dật cũng tiện thể thăm dò một phem liệu có bán ma hạch ma thú Tứ giai không nhưng đổi lại chỉ là những nụ cười bất đắc dĩ.
Nhưng nói ra cũng không kỳ quái lắm, ma thú Tứ giai tương đương Đấu Vương cường gái trong nhân loại, hơn nữa do thiên chất ma thú hơn người, những ma thú cùng cấp nhưng lại còn mạnh hơn nhân loại vài phần, vật như vậy đâu để tìm?
Dù có, e rằng cũng không ai mang nó đến những nơi thế này bày bán.
Mang theo tâm trạng có cũng được không cũng được này, Lý Dật lại đi mấy vòng trong hội chợ, đang lúc định đi vào bên trong Đấu giá trường nhưng lúc đi qua một quầy hàng sau cùng, giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả đột ngột vang lên:
- Tiểu tử, xem ra, vận may hôm nay của ta và người quả nhiên không tồi!
- Ồ? Chuyện gì vậy?
Phản ứng của Lý Dật cũng cực nhanh, hắn đứng lại, ánh mắt nhìn về những thứ bày bán trên quầy hàng sau cùng, rồi nhanh chóng hỏi.
- Nhìn thấy vật kia không một giới chỉ... Nếu ta nhìn không lầm, vật quấn quanh giới chỉ đó, chính là Thiên Tinh Nham!
- Thiên Tinh Nham!
Dù Lý Dật có lạnh lùng, nhất thời cũng có cảm giác quái dị. Phải biết rằng sau khi biết được thông tin về ba vật đó, hắn cũng biết được, trong ba vật đó, Thiên Tinh Nham tuyệt đối là vật khó tìm nhất, hơn nữa cho dù tìm thấy, giá cả chắc chắn cũng rất kinh người, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Thiên Tinh Nham lại có thể xuất hiện ở nơi đây!
Chỉ là, lúc này hắn không vội vàng bộc lộ ra niềm vui của mình, sau khi hít một hơi thật sâu, Lý Dật chậm rãi nhìn quầy hàng trước mặt.
Quầy hàng này bày bán những tàn phiếu của Quyển trục, binh khí khôi pháp, các loại vật phẩm trang sức... những vật phẩm bát nháo gì đó, khiến cho người mua mãn nhãn. Còn chủ nhân của quây này lại là một lão giả vẻ mặt âm trầm, dù lúc này đang có người đứng trước quầy hàng lão xem hàng lão cũng không quan tâm, dường như không ai lọt nối vào mắt lão
vậy.
Nhưng không thể không nói, vẻ mặt lão gia này tuy khiến người ta ghét, nhưng những mặt hàng bày bán trong quầy hàng của lão, chất lượng lại rất tốt.
Mang theo một vẻ mặt hứng thú, Lý Dật nhìn một lượt khắp quầy hàng sau đó, hắn tiện tay nhặt mấy mảnh tàn phiến của Quyển trục, rồi sau khi chọn mấy vật trang sức kỷ dị, hắn mới tiện tay lấy thêm giới chỉ Thiên Tinh Nham cổ xưa bỏ vào trong đống hàng hóa vừa chọn đó...
Nhẹ nhàng xoay xoay một sợi dây xích do một loại Nhất giai ma hạch tương khám thành, Lý Dật mới chậm rãi hỏi:
- Những vật này, bao nhiêu tiền?
Nghe vậy, khuôn mặt âm trầm của lão giả thoáng nhìn qua những hàng hóa phía trước mặt Lý Dật, một lát sau mới mở miệng:
- Mười vạn kim tệ!
Lý Dật sửng sốt, lát sau mới cười một tiếng, nói:
- Vị lão nhân gia này, không phải người nói nhầm chứ? Ta thấy những vật này, cao nhất cũng chỉ có mấy nghìn kim tệ, ngươi lại nói mười vạn kim tệ? Có phải người nhầm lẫn rồi không?
Lão giả lạnh nhạt nhìn Lý Dật, rồi rất lạnh nhạt nói:
- Nếu nghĩ là đắt quá, lão phu sẽ không bán... Ngươi có thể đến quầy hàng khác xem!
Đối với một màn này, Lý Dật thật ra có chút ngần ngơ, lại thêm có vài phần phiền muộn nữa. Loại thương nhân có tính cách kỳ dị như thế này, hắn là lần đầu tiên mới nhìn thấy.
Nhưng mà, Thiên Tinh Nham đối với Lý Dật bây giờ rất quan trọng hắn đương nhiên không thể vứt bỏ, thế nhưng nếu bảo hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua mở vật tạp nham này, việc tiêu tiền như rác như thế tạm thời không nói đến, nhưng nếu để bị đối phương phát giác ra điều gì, như vậy phiền phức rồi...
Nghĩ vậy, Lý Dật cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối, ngươi cũng có chút ép người rồi chứ? Nếu ta có mười vạn kim tệ, sớm đã vào Đấu giá trường rồi, lại còn phải đến những nơi thế này mua đồ sao? Ta cũng không khách sáo với ngươi... Năm nghìn kim tệ, thế nào?
- Được...
Lão giả chậm rãi gật đầu, rồi giơ một ngón tay ra, lướt qua đống hàng hóa trước mặt Lý Dật, lấy cái giới chỉ Thiên Tinh Nham kia ra:
- Ngoại trừ vật này, những thứ khác, người đều có thể lấy đi... Năm nghìn kim tệ!
***
- Thôi đi, cứ đứng ở đây mãi cũng không phải cách, hay chúng ta đến hội chợ bán đấu
giá đi!
Chần chờ chốc lát, Lý Dật mới cắn răng nói.
Tuy đối với một người đường cùng như Lý Dật bây giờ mà nói, muốn mua được ba vật này e rằng phải tán gia bại sản, nhưng sự việc này lại không thể không làm!
- Ha ha ha, tiểu hữu người quả nhiên là người quyết đoán, nhưng mà, ngươi không định cứ như vậy mà đến hội chợ bán đấu giá chứ?
Hồng Thiên Thánh Giả cười nhẹ:
- Phải biết, Lý Dật ngươi bây giờ đã là nhân vật vô cùng nổi danh rồi... Hôm trước lúc người vào thành, nếu không phải ngụy trang tốt, suýt chút nữa đã bị lộ diện! Cũng vì những người đó cho rằng người nhất định đã cao chạy xa bay rồi nên mới không chú ý đến những người vào thành, người mới dễ dàng đi vào như vậy! Còn nếu bây giờ ngươi cứ dùng bộ dạng này ra ngoài, lão phu bảo đảm, không lâu sau, người đã bị một đoàn người bao vây rồi!
Nghe vậy, Lý Dật ngẩn người, thở dài:
- Vậy không biết tiền bối có cách gì để chúng ta an toàn ra bên ngoài không?
- Ha ha, cách đương nhiên là có, chỉ là, tiểu tử ngươi phải chịu oan ức một chút!
Nói xong Hồng Thiên Thánh Giả phất tay, nặn ra một chi quyết huyền diệu, cùng với động tác của hắn, Dung Giới hoa hồng sắc trên tay Lý Dật chợt sáng rồi một hộp ngọc tạo hình cổ quái từ bên trong bay ra.
Hộp ngọc này quay một vòng trong không trung rồi mới rơi xuống tay Hồng Thiên Thánh Giả.
Cánh tay hư huyễn xoa nhẹ hộp ngọc, một lát sau, Hồng Thiên Thánh Giả mới cảm thán nói:
- Trong hộp này là vật lúc trẻ lão phu thường dùng đã đi theo lão phu bao nhiêu năm, tuy không phải vật đáng quý gì, nhưng lúc này, lão phu nghĩ đưa vật này cho người sử dụng là thích hợp nhất.
Nói xong Hồng Thiên Thánh Giả tiện tay ném đi, nắp hộp ngọc tự động mở ra, cái hộp bằng một tư thế cực kỳ tinh diệu rơi xuống trước mặt Lý Dật.
Lý Dật nhìn qua, thấy trong hộp không có vật gì quý, chỉ thấy có một thứ tựa như trong suốt, nhìn qua giống như một loại dung dịch kết tủa vậy...
Hơi chau mày, Lý Dật giơ tay lục lọi bên trong sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo bên trên, hắn nghi ngại nói:
- Tiền bối, vật này rốt cuộc là...
Hồng Thiên Thánh Giả cười cười, thản nhiên nói:
- Đây là một tấm ngoại cụ da mặt lão phu chiếm được lúc trẻ, nghe nói là dùng một loại da lông của ma thú đặc biệt nào đó tạo thành... Ta nghĩ tình hình lúc này, không có cách nào hay hơn vật này nữa đâu!
Nghe vậy Lý Dật không khỏi cười cười, thủ đoạn như vậy hắn đã từng nghe qua, huống hồ, dựa vào thân phận của Hồng Thiên Thánh Giả, những vật hắn lấy ra cũng không thể là vật bình thường lúc đó Lý Dật cũng không hề do dự dán vật đó lên mặt.
Cùng với một luồng cảm xúc lạnh lẽo, khuôn mặt Lý Dật đã trở nên vô cùng bình thường giống như bất kỳ một người đi đường có thể gặp trong bất kỳ con hẻm nào. Hơn nữa
mặt nạ này sau khi mang lên, cũng không khiến người ta có cảm giác gì bất thường, điều này khiển Lý Dật không thể không thán phục.
- Không tồi, vật này quả nhiên rất hợp với người!
Hồng Thiên Thánh Giả vỗ tay, nói:
- Vật này khác với những Đấu kỹ Dịch dung thông thường người nào dù nhãn lực kinh thiên cũng khó có thể phát hiện được điều gì bất thường... Vì vậy mang mặt nạ này, người sẽ như biến thành một thân phận khác. Chỉ tiếc là, bây giờ không có người nào để người thay thế, nếu không người có thể biến thành một người hoàn toàn khác...
Lý Dật nhìn mình trong gương, nói:
- Vật của tiền bối quả nhiên huyền diệu vô cùng, chỉ là, nếu đã biến đồi, nên biến đổi thành hình dáng bình thường nhất!
Nói xong, Lý Dật tiện tay gỡ những vật có thể dễ dàng khiến hắn bị phát hiện như Đoạn Hôn Nhân, hắc bào... ra, rồi lại tìm từ trong Dung Giới một bộ bạch y, thêm một thanh trường kiêm đeo bên hông.
Từ nay, thế gian thiếu đi một Lý Dật, lại thêm một người bình thường...
Thấy Lý Dật hành sự dứt khoát như vậy, Hồng Thiên Thánh Giả vỗ tay cười khẽ, nói:
- Ngươi rất dứt khoát, hành sự như vậy, nếu có người có thể nhận ra bộ dạng của ngươi, thì cũng có thể xem như người đó có bản lĩnh. Nhưng mà, không biết bây giờ người muốn dùng tên gọi gì?
Lý Dật cười cười, nói:
We
- Nếu vật này do tiền bối tặng chi bằng cứ mang họ của tiền bối... Bắt đầu từ lúc này, ta tên là Hồng Dịch, được không?
- Quả nhiên là một cái tên hay!
Nghe vậy Hồng Thiên Thánh Giả vỗ tay, mỉm cười.
Lý Dật cũng cười cười, lập tức hắn dọn dẹp những thứ trong phòng, rồi sau khi thu thân hình Hồng Thiên Thánh Giả vào Dung Giới hỏa hồng sắc, hắn mới vỗ tay, chậm rãi tiến ra khỏi phòng.
Trong lữ quán, hầu như chung quanh đều có thám tử của các thế lực lớn, tuy không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai vào từng phòng kiểm tra, nhưng Lý Dật có thể cảm nhận rõ ràng lúc hắn đi ra khỏi phòng, ít nhất có mười mấy cặp mắt cùng nhìn hắn.
Chỉ là, qua một lượt ngụy trang bộ dạng Lý Dật lúc này hoàn toàn khác hình tượng lúc trước, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng đã khiến nhiều người không dám tra hỏi điều gì.
Tùy tiện nói chuyện phiếm với thị nữ trong lữ quán vài câu, sau khi thăm dò được nơi bán đấu giá trong Vân Gian Thành, Lý Dật mới chậm rãi rời khỏi lữ quán trước nhiều cặp mắt soi mói xung quanh.
Có lẽ do trận chiến mấy ngày trước giữa Lý Dật và Bắc Đầu Tông Vân Gian Thành vốn dĩ phồn hoa lúc này lại rất tiêu điều, nhưng những cường giả vẻ mặt lạnh lùng như Lý Dật đi lại trên phố cũng không ít, nên Lý Dật cử đi chậm rãi trên phố cũng không có gì bất
thường...
Căn cứ vào lộ trình thị nữ ở lữ quán đã chi, Lý Dật chậm rãi vòng qua mấy con phố, rồi lại đi một đoạn khá xa mới dừng chân ở một quảng trường rộng.
So với vẻ tiêu điều trong Vân Gian Thành, quảng trường này ồn ào tiếng người, khắp nơi đều có tiếng hò hét, hai bên đường, trên mặt đất cũng bày ra vô số vật phẩm kỳ quái.
Hiển nhiên, nơi này cũng như một cái chợ giao dịch mua bán, mà trung tâm của nơi giao dịch này, chính là Trường đấu giá lớn nhất trong Vân Gian Thành!
Đối với những nơi nhỏ như thế này, Lý Dật cũng không có hứng thú nhìn ngắm cho lắm, nhưng hắn mới bước được mấy bước, giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả lại vang lên trong đầu hắn:
- Tiểu hữu, thời gian chúng ta cũng không thiếu, chi bằng cứ ở đây dạo vài vòng trước đi, những nơi như vậy, cũng có thể tìm thấy những vật quý đây!
- Tùy tiền bối!
Hơi gật đầu, Lý Dật cũng không quan tâm, khẽ đi dạo vài vòng trong hội chợ.
Đúng như hắn nghĩ, nơi này bày bán phần lớn là những vật phẩm kỳ quái, nhưng những vật thu hút sự chú ý của người khác có lẽ là những tàn phiên của Công pháp quyển trục, hoặc những ma hạch của các ma thú cổ quái cấp thấp.
Những vật này dường như ở bất kỳ nơi nào đều có thể gặp, nhưng nếu muốn tìm được bảo vật từ những vật hỗn tạp như thế này, khả năng không lớn..
Sau khi đi dạo một vòng trong mấy gian hàng Lý Dật vô tình thấy mấy khỏa ma hạch ma thú Tam giai. Nhưng hiên nhiên, những mặt hàng này đều gặp một chút vấn đề về chất lượng, nếu không sớm đã được mua rồi, đâu còn để lại đây chờ người mua?
Lý Dật cũng tiện thể thăm dò một phem liệu có bán ma hạch ma thú Tứ giai không nhưng đổi lại chỉ là những nụ cười bất đắc dĩ.
Nhưng nói ra cũng không kỳ quái lắm, ma thú Tứ giai tương đương Đấu Vương cường gái trong nhân loại, hơn nữa do thiên chất ma thú hơn người, những ma thú cùng cấp nhưng lại còn mạnh hơn nhân loại vài phần, vật như vậy đâu để tìm?
Dù có, e rằng cũng không ai mang nó đến những nơi thế này bày bán.
Mang theo tâm trạng có cũng được không cũng được này, Lý Dật lại đi mấy vòng trong hội chợ, đang lúc định đi vào bên trong Đấu giá trường nhưng lúc đi qua một quầy hàng sau cùng, giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả đột ngột vang lên:
- Tiểu tử, xem ra, vận may hôm nay của ta và người quả nhiên không tồi!
- Ồ? Chuyện gì vậy?
Phản ứng của Lý Dật cũng cực nhanh, hắn đứng lại, ánh mắt nhìn về những thứ bày bán trên quầy hàng sau cùng, rồi nhanh chóng hỏi.
- Nhìn thấy vật kia không một giới chỉ... Nếu ta nhìn không lầm, vật quấn quanh giới chỉ đó, chính là Thiên Tinh Nham!
- Thiên Tinh Nham!
Dù Lý Dật có lạnh lùng, nhất thời cũng có cảm giác quái dị. Phải biết rằng sau khi biết được thông tin về ba vật đó, hắn cũng biết được, trong ba vật đó, Thiên Tinh Nham tuyệt đối là vật khó tìm nhất, hơn nữa cho dù tìm thấy, giá cả chắc chắn cũng rất kinh người, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Thiên Tinh Nham lại có thể xuất hiện ở nơi đây!
Chỉ là, lúc này hắn không vội vàng bộc lộ ra niềm vui của mình, sau khi hít một hơi thật sâu, Lý Dật chậm rãi nhìn quầy hàng trước mặt.
Quầy hàng này bày bán những tàn phiếu của Quyển trục, binh khí khôi pháp, các loại vật phẩm trang sức... những vật phẩm bát nháo gì đó, khiến cho người mua mãn nhãn. Còn chủ nhân của quây này lại là một lão giả vẻ mặt âm trầm, dù lúc này đang có người đứng trước quầy hàng lão xem hàng lão cũng không quan tâm, dường như không ai lọt nối vào mắt lão
vậy.
Nhưng không thể không nói, vẻ mặt lão gia này tuy khiến người ta ghét, nhưng những mặt hàng bày bán trong quầy hàng của lão, chất lượng lại rất tốt.
Mang theo một vẻ mặt hứng thú, Lý Dật nhìn một lượt khắp quầy hàng sau đó, hắn tiện tay nhặt mấy mảnh tàn phiến của Quyển trục, rồi sau khi chọn mấy vật trang sức kỷ dị, hắn mới tiện tay lấy thêm giới chỉ Thiên Tinh Nham cổ xưa bỏ vào trong đống hàng hóa vừa chọn đó...
Nhẹ nhàng xoay xoay một sợi dây xích do một loại Nhất giai ma hạch tương khám thành, Lý Dật mới chậm rãi hỏi:
- Những vật này, bao nhiêu tiền?
Nghe vậy, khuôn mặt âm trầm của lão giả thoáng nhìn qua những hàng hóa phía trước mặt Lý Dật, một lát sau mới mở miệng:
- Mười vạn kim tệ!
Lý Dật sửng sốt, lát sau mới cười một tiếng, nói:
- Vị lão nhân gia này, không phải người nói nhầm chứ? Ta thấy những vật này, cao nhất cũng chỉ có mấy nghìn kim tệ, ngươi lại nói mười vạn kim tệ? Có phải người nhầm lẫn rồi không?
Lão giả lạnh nhạt nhìn Lý Dật, rồi rất lạnh nhạt nói:
- Nếu nghĩ là đắt quá, lão phu sẽ không bán... Ngươi có thể đến quầy hàng khác xem!
Đối với một màn này, Lý Dật thật ra có chút ngần ngơ, lại thêm có vài phần phiền muộn nữa. Loại thương nhân có tính cách kỳ dị như thế này, hắn là lần đầu tiên mới nhìn thấy.
Nhưng mà, Thiên Tinh Nham đối với Lý Dật bây giờ rất quan trọng hắn đương nhiên không thể vứt bỏ, thế nhưng nếu bảo hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua mở vật tạp nham này, việc tiêu tiền như rác như thế tạm thời không nói đến, nhưng nếu để bị đối phương phát giác ra điều gì, như vậy phiền phức rồi...
Nghĩ vậy, Lý Dật cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối, ngươi cũng có chút ép người rồi chứ? Nếu ta có mười vạn kim tệ, sớm đã vào Đấu giá trường rồi, lại còn phải đến những nơi thế này mua đồ sao? Ta cũng không khách sáo với ngươi... Năm nghìn kim tệ, thế nào?
- Được...
Lão giả chậm rãi gật đầu, rồi giơ một ngón tay ra, lướt qua đống hàng hóa trước mặt Lý Dật, lấy cái giới chỉ Thiên Tinh Nham kia ra:
- Ngoại trừ vật này, những thứ khác, người đều có thể lấy đi... Năm nghìn kim tệ!