Đấu Thần
Chương 356: Điên rồi?
Đả tự: Sided Lovettt
***
Lúc rời khỏi đại điện, nhìn quanh một vòng Lý Dật mới gật đầu nghiền ngẫm.
Suy nghĩ một lát, hắn mới đưa ra được lựa chọn phù hợp nhất với thân phận lúc này, chính là tìm một Tế Ty để thỉnh giáo về việc làm thế nào để lên Tàng Thư Các.
Phân điện Thiên Phong tại Tam Thanh Sơn, gọi là Phân điện, nhưng Phân điện lại chia thành ba Phân điện nhỏ nữa.
Mà chỗ Lý Dật đúng lúc này, là Hạ Phân điện, cũng chính là nơi hắn đã đứng khi vừa bắt đầu tham gia Tể Thần Điền trước đây.
Còn về Trung Phân điện và Đại Phân điện, nghe nói đều là những nơi then chốt trong Đấu Thần Điện, muốn đến những nơi đó, đều phải có những quyền hạn đặc biệt, nếu không ngay cả cánh của ngươi cũng không thể chạm tới.
Lý Dật lần đầu tiên vào Đấu Thần Điện, thân phận chưa được xác nhận, tự nhiên không có tư cách để đến hai Phân điện kia, nhưng đi lại ở Hạ Phân điện, cũng không có vấn đề gì.
Với cách nghĩ này, Lý Dật tùy ý lấy được một Thánh Bao bạch sắc trong tay mấy người, sau khi mặc vào, mới chậm rãi đến Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các hôm nay, vẫn là Tàng Thư Các trước đây, không có điểm đặc biệt nào. Hoặc điểm khác biệt duy nhất chính là xung quanh Tàng Thư Các có ân hiện vài tên thủ vệ.
Nhưng mà, sau khi Lý Dật đem lệnh bài bên người ra, suốt quãng đường thông hành không chút trở ngại.
Dựa vào nhãn quang của Lý Dật, các Công pháp Đấu kỹ thông thường trong Tàng Thư Các, đã không lọt nồi vào mắt hắn. Chỉ là, nếu không đến lấy những vật này, quả thực đã quá làm ra vẻ.
Vì vậy, đi lại vài vòng Lý Dật tùy ý chọn lấy một cuốn Công pháp Chu Tước Trung cấp và một cuốn Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp.
Công pháp này là Công pháp Thổ Hệ mà Lý Dật chưa từng chạm tới, tuy nhìn qua không có tác dụng gì, nhưng không chừng có lúc sẽ dùng đến! Còn Đấu kỹ này, lại có một cái tên khá cổ quái, gọi là Long Trảo Thủ gì đó, có lẽ uy lực cũng không tồi, nhưng nếu tu luyện, lại khá phức tạp.
Nhưng Lý Dật cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng không thiếu những cuốn Đấu kỹ như vậy, lúc đó chỉ là tiện tay lấy thôi, rồi chậm rãi ra khỏi Tàng Thư Các.
Sau khi từ Tàng Thư Các đi ra, đi qua cổng Hạ Phân điện, khi đi qua một thông đạo, Lý Dật vừa mới đặt chân xuống toàn thân chợt cứng đờ, ánh mắt cổ quái, chăm chú nhìn thân hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt. 4
- Nhược... Nhược Lâm!?
Chần chờ một lúc, nhìn người kia, Lý Dật mới thốt lên.
Nghe vậy, mỹ nữ phía trước vốn dĩ đang tản bộ cũng đột nhiên sững sờ, sau đó quay người lại. Lúc hai người nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Đối với Lý Dật mà nói, nữ nhân Nhược Lâm này, đã tặng hắn một món quà rất lớn. Nếu không phải là Vân Hoang Giới Chi, nếu không phải là Xã Tôn Giả, thì nếu hắn muốn đạt đến trình độ như bây giờ, cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng mà, đồng thời, Nhược Lâm cũng là một khúc mắc lớn trong lòng Lý Dật. Việc hắn có được Vân Hoang Giới Chi, chỉ có nàng biết, nếu nàng rơi vào tay Đấu Thần Điện, kết cục của hắn thế nào, cũng rất khó nói...
Nhưng mà, Lý Dật thiên tính vạn tính cũng không thể tính nồi, hắn không những có thể gặp lại nữ nhân này, hơn nữa, còn gặp lại tại Đấu Thần Điện.
Cảnh giác nhìn xung quanh, Lý Dật mới bước nhanh đến bên cạnh Nhược Lâm, thấp giọng hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta vốn dĩ là người của Đấu Thần Điện, sao lại không thể ở đây?
Nhược Lâm nhìn Lý Dật, hừ một tiếng, nói:
- Tên trộm! Nhanh lên, trả đồ vật lại cho ta!
- Đồ vật...
Khóe miệng Lý Dật nhăn lại.
- Đừng giả ngốc nữa, chính là Giới Chỉ trên tay người đó, mau trả lại ta, nếu không...
- Nếu không thì sao?
Thấy bộ dạng này của Nhược Lâm, Lý Dật lại cười, bình tĩnh trở lại.
- Nếu không, ta sẽ hô to lên... Người tin không, nếu để người khác phát hiện, vật đó
đang ở trong tay ngươi, ngươi sẽ không thể ra khỏi Phân điện này được!
Nhược Lâm nói, giọng đầy sát khí.
Lý Dật cười cười, giơ ngón tay ra, nói:
- Thứ nhất, vật này là do người lấy trộm, không phải do ta trộm. Hơn nữa hôm đó người rơi vào tay ta, nó là chiến lợi phẩm của ta... Thứ hai, lúc này ta là người của Đấu Thần Điện, dù bị người khác biết được, cũng không đến nỗi không thể sống mà ra khỏi Đấu Thần Điện. Còn cuối cùng. Nhược Lâm Tiểu thư, ta nghĩ nếu việc này bị người khác biết được, người không may chính là người, không phải ta...
Thấy bộ dạng bình tĩnh của Lý Dật, Nhược Lâm cắn răng sau đó dậm chân nói:
- Coi như người lợi hại! Việc này người thắng! Dù sao ta cũng nghe nói ngươi tới đây nên mới đến tìm ngươi, bây giờ thì tốt rồi, nếu người đã tự xuất hiện, thì đi theo ta.
Dứt lời, Nhược Lâm hừ một tiếng, đi về phía trước.
Thấy vậy, Lý Dật chần chờ một lúc, rồi cũng bước theo nàng dù sao, Lý Dật vẫn luôn coi nàng là một phiền phức lớn nhất, hôm nay đã gặp ở đây, vậy dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp để giải quyết phiên phúc này.
Lý Dật đi theo Nhược Lâm, nhưng lại chỉ đi mấy vòng trong thông đạo ở Hạ Phân điện. Nhược Lâm quả thực rất hiểu rõ về Hạ Phân điện này, dẫn Lý Dật đi mấy vòng chỉ nhìn thấy có người từ xa đi tới đã nhanh chóng ẩn núp, nên không có gì nguy hiểm.
- Này, rốt cuộc ngươi định đi đâu vậy?
Chần chờ một lúc, Lý Dật cũng không thể không mở miệng.
- Nói nhiều làm gì, đến nơi rồi đó!
Nhược Lâm dừng bước, dừng lại trước một điện phủ có chút cũ kỹ, lập tức, nàng ra hiệu bước vào, rồi bước vào bên trong.
Lý Dật chau mày, nhưng cũng chậm rãi đi theo.
Điện phủ này cũng không lớn, xung quanh đều đặt những dụng cụ sinh hoạt thông thường, quả nhiên có người ở đây.
Nhược Lâm đi vào ngồi xuống trên chiếc giường phía trong, sau khi ra hiệu cho Lý Dật ngồi xuống, nàng cười nói:
- Lý Dật, người thật có bản lĩnh... Hôm đó lúc ta gặp ngươi, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thực lực Nhị, Tam Tinh Nguyên Khí, không ngờ nửa năm không gặp, ngươi đã trở thành Bát Tinh Đấu Sư, hơn nữa lại còn xuất sắc vượt qua Tể Thần Huyết Điền, quả nhiên ta đã xem thường người rồi.
Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:
- Nhưng lúc đó ta chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, đã có thể khống chế được Nhược Lâm ngươi, ta nghĩ bây giờ ta cũng có thể làm được như vậy... Người có muốn xem thử không?
Nhược Lâm nhìn Lý Dật cổ quái, thở dài, nói:
- Được rồi, lần này ta không phải đến để nói những chuyện này với người, mà là ta muốn người giúp ta một việc!
- Giúp người?
Lý Dật chau mày. Thật ra, với một người chỉ có tác dụng một mặt như Nhược Lâm. Dù là giúp việc gì, hắn cũng không có hứng thú, chỉ là lại lịch của đối phương dường như cũng không nhỏ, lại khiến hắn không thể không đề phòng. Dù sao, người này cũng đang nắm giữ bí mật của hắn trong tay. Nếu nói hắn không lo lắng điểm này, thì hắn đang lừa người ta rồi.
Những lo lắng vẫn là lo lắng, nhưng có một vài việc, không thể không ngụy trang một chút.
Dường như nhìn thấy cách nghĩ này của Lý Dật, Nhược Lâm cười cười, thấp giọng dặn dò vài câu.
Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng cười, nói:
- Lời ta nói người phải nhớ rõ... Dù thế nào, ngươi cũng phải đến Đế Đô một chuyến, hôm nay cứ xem như chúng ta chưa từng gặp mặt.
Nói xong Nhược Lâm chậm rãi đứng lên, đi ra công khi đi được nửa đường, nàng quay đầu cười:
- Quên mất nói với người một việc. Những người hôm đó truy sát người, đều đã chết hết. Trừ ta và người, không ai biết vật đó đang ở trong tay người. Vì vậy, ngươi có thể yên tâm... Việc ta muốn ngươi làm, đối với ta và người đều có lợi, vậy thì đến lúc đó gặp lại...
Nói xong thân hình Nhược Lâm chợt lóe, đã nhanh chóng biến mất.
Đối với người thái độ nhanh chóng thay đổi này, Lý Dật chỉ chau mày, trong lòng cũng cổ quái cực hạn, nhớ đến những việc đối phương vừa nói, hắn lại suy nghĩ, trong mắt tinh
quang lóe lên.
Nữ nhân này...
o0o
Sau khi ra khỏi phủ điện Nhược Lâm đem đến, Lý Dật trực tiếp rời khỏi Phân điện. Dù sao hắn cũng không phải nhân vật quan trọng của Đấu Thần Điện, cứ lưu lại tùy tiện ở Đấu Thần Điện như vậy, cũng không phải chọn lựa tốt.
Còn sau này, nếu hắn có thể từ từ dung nhập vào thế lực này, tự nhiên là tốt vô cùng, còn nếu không thể, cũng không có vấn đề gì lớn.
Lúc rời khỏi Phân điện, đi trên con phố trong trấn nhỏ dưới Tam Thanh Sơn, Lý Dật nhất thời có vài phần cảm thán.
Tuy rằng từ khi đến đây, đến lúc này, chẳng qua cũng chỉ có ba tháng ngắn ngủi, nhưng những việc xảy ra, lại nhiều không đếm hết.
Còn bây giờ, tuy còn phải vội đến Đế Đô, xem thử chỗ Cung Vô Song có việc gì cần giúp, lại còn chuyện của Nhược Lâm, nhưng mà, chí ít, lúc này, hắn mới có được một chút thời gian nghỉ ngơi.
Điều này, Lý Dật cũng vô cùng mãn nguyện. Sau khi chần chờ chốc lát, hắn mới chậm rãi tiến về phía Lang Các.
Tuy rằng hắn và Bang Thồ Lang có quan hệ không chết không hết cừu hận, nhưng nếu lúc này Lý Dật đã gia nhập Đấu Thần Điện, vậy bất kỳ ở nơi nào hắn cũng đại diện cho Đấu Thần Điện. Bất kỳ ai muốn hạ thủ với hắn, e rằng không thể không nghĩ đến chỗ dựa lớn sau lưng hắn. Đây chính là nguyên nhân khiến cho lúc này Lý Dật không chút sợ hãi Bang Thổ Lang.
Huống hồ, dù không có chỗ dựa này, Lý Dật cũng có tự tin, nếu hắn muốn, bất kỳ lúc nào hắn cũng có đủ thực lực san bằng cái bang phái này.
Quả nhiên, như hắn dự liệu, lúc hắn bước đến đường lớn của Lang Các, những người trong Bang Thổ Lang thấy hắn, tuy ánh mắt kỳ quái, nhưng không có ai dám cản đường, mà chỉ cung kính cúi người.
Lúc này trời đã tối, nhưng Lang Các vẫn sáng đèn, người đi lại trên đường ồn ào náo nhiệt, giống như họp chợ.
Chậm rãi đi đến trước công lớn, từng âm thanh ồn ào từ bên trong truyền ra, khiến Lý Dật không khỏi chau mày:
- Đang mở tiệc sao?
Tuy rằng hôm nay Đấu Thần Điện đã nói, hôm nay sẽ mở yến tiệc, không ngờ có yến tiệc thật.
Đứng trước công khá lâu, nhìn qua Lang Các, chỉ thấy trong phòng khách – nơi hôm đó hắn đã ra tay, lúc này bày ra rất nhiều bàn ghế. Rất nhiều người đang ngồi trong đó, cười cười nói nói, huyên náo vô cùng.
Điều này so với không khí ngưng trọng trong khoảng sân rộng hôm nay mà nói, thực sự khác biệt rất lớn, khiến Lý Dật không khỏi cảm thán một phen.
Một thị nữ cổ quái nhìn hắn, Lý Dật chần chừ chốc lát, rồi đi vào. Dù sao, hôm nay mục đích hắn đến đây là đề gặp mấy người Lý Hàn, nên không thể vì không khí náo nhiệt này mà rời đi.
- Đây không phải là Lý Dật các hạ sao? Sao bây giờ mới đến?
Ngay lúc Lý Dật vừa bước vào, đã nghe thấy một giọng nữ truyền đến, khiến tâm hồn người ta đều thả lỏng.
Nghe vậy, Lý Dật quay đầu nhìn mỹ nữ lúc này đang mỉm cười chiều chuộng trong lòng chợt có chút tư vị cổ quái.
Phải thừa nhận, Diệp Khinh Vũ lúc này, rất đẹp.
Nhưng mà, cách nghĩ này nhanh chóng bị suy nghĩ trong đầu cuốn đi, hắn mỉm cười, lạnh lùng nói:
- Người mặc đẹp như vậy ở đây, lẽ nào không sợ, lát nữa ta sẽ đưa người lên giường ta sao?
- Lý Dật... Ngươi...
Nghe vậy, Diệp Khinh Vũ sắc mặt thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng đến bên cạnh Lý Dật, thấp giọng nói:
- Nếu Lý Dật Thiếu gia thật sự có hứng thú đó... Không ngại, đêm nay tới phòng ta... có được không?
Nghe vậy, cả người Lý Dật cứng đờ, ánh mắt sửng sốt nhìn nàng.
***
Lúc rời khỏi đại điện, nhìn quanh một vòng Lý Dật mới gật đầu nghiền ngẫm.
Suy nghĩ một lát, hắn mới đưa ra được lựa chọn phù hợp nhất với thân phận lúc này, chính là tìm một Tế Ty để thỉnh giáo về việc làm thế nào để lên Tàng Thư Các.
Phân điện Thiên Phong tại Tam Thanh Sơn, gọi là Phân điện, nhưng Phân điện lại chia thành ba Phân điện nhỏ nữa.
Mà chỗ Lý Dật đúng lúc này, là Hạ Phân điện, cũng chính là nơi hắn đã đứng khi vừa bắt đầu tham gia Tể Thần Điền trước đây.
Còn về Trung Phân điện và Đại Phân điện, nghe nói đều là những nơi then chốt trong Đấu Thần Điện, muốn đến những nơi đó, đều phải có những quyền hạn đặc biệt, nếu không ngay cả cánh của ngươi cũng không thể chạm tới.
Lý Dật lần đầu tiên vào Đấu Thần Điện, thân phận chưa được xác nhận, tự nhiên không có tư cách để đến hai Phân điện kia, nhưng đi lại ở Hạ Phân điện, cũng không có vấn đề gì.
Với cách nghĩ này, Lý Dật tùy ý lấy được một Thánh Bao bạch sắc trong tay mấy người, sau khi mặc vào, mới chậm rãi đến Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các hôm nay, vẫn là Tàng Thư Các trước đây, không có điểm đặc biệt nào. Hoặc điểm khác biệt duy nhất chính là xung quanh Tàng Thư Các có ân hiện vài tên thủ vệ.
Nhưng mà, sau khi Lý Dật đem lệnh bài bên người ra, suốt quãng đường thông hành không chút trở ngại.
Dựa vào nhãn quang của Lý Dật, các Công pháp Đấu kỹ thông thường trong Tàng Thư Các, đã không lọt nồi vào mắt hắn. Chỉ là, nếu không đến lấy những vật này, quả thực đã quá làm ra vẻ.
Vì vậy, đi lại vài vòng Lý Dật tùy ý chọn lấy một cuốn Công pháp Chu Tước Trung cấp và một cuốn Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp.
Công pháp này là Công pháp Thổ Hệ mà Lý Dật chưa từng chạm tới, tuy nhìn qua không có tác dụng gì, nhưng không chừng có lúc sẽ dùng đến! Còn Đấu kỹ này, lại có một cái tên khá cổ quái, gọi là Long Trảo Thủ gì đó, có lẽ uy lực cũng không tồi, nhưng nếu tu luyện, lại khá phức tạp.
Nhưng Lý Dật cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng không thiếu những cuốn Đấu kỹ như vậy, lúc đó chỉ là tiện tay lấy thôi, rồi chậm rãi ra khỏi Tàng Thư Các.
Sau khi từ Tàng Thư Các đi ra, đi qua cổng Hạ Phân điện, khi đi qua một thông đạo, Lý Dật vừa mới đặt chân xuống toàn thân chợt cứng đờ, ánh mắt cổ quái, chăm chú nhìn thân hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt. 4
- Nhược... Nhược Lâm!?
Chần chờ một lúc, nhìn người kia, Lý Dật mới thốt lên.
Nghe vậy, mỹ nữ phía trước vốn dĩ đang tản bộ cũng đột nhiên sững sờ, sau đó quay người lại. Lúc hai người nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Đối với Lý Dật mà nói, nữ nhân Nhược Lâm này, đã tặng hắn một món quà rất lớn. Nếu không phải là Vân Hoang Giới Chi, nếu không phải là Xã Tôn Giả, thì nếu hắn muốn đạt đến trình độ như bây giờ, cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng mà, đồng thời, Nhược Lâm cũng là một khúc mắc lớn trong lòng Lý Dật. Việc hắn có được Vân Hoang Giới Chi, chỉ có nàng biết, nếu nàng rơi vào tay Đấu Thần Điện, kết cục của hắn thế nào, cũng rất khó nói...
Nhưng mà, Lý Dật thiên tính vạn tính cũng không thể tính nồi, hắn không những có thể gặp lại nữ nhân này, hơn nữa, còn gặp lại tại Đấu Thần Điện.
Cảnh giác nhìn xung quanh, Lý Dật mới bước nhanh đến bên cạnh Nhược Lâm, thấp giọng hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta vốn dĩ là người của Đấu Thần Điện, sao lại không thể ở đây?
Nhược Lâm nhìn Lý Dật, hừ một tiếng, nói:
- Tên trộm! Nhanh lên, trả đồ vật lại cho ta!
- Đồ vật...
Khóe miệng Lý Dật nhăn lại.
- Đừng giả ngốc nữa, chính là Giới Chỉ trên tay người đó, mau trả lại ta, nếu không...
- Nếu không thì sao?
Thấy bộ dạng này của Nhược Lâm, Lý Dật lại cười, bình tĩnh trở lại.
- Nếu không, ta sẽ hô to lên... Người tin không, nếu để người khác phát hiện, vật đó
đang ở trong tay ngươi, ngươi sẽ không thể ra khỏi Phân điện này được!
Nhược Lâm nói, giọng đầy sát khí.
Lý Dật cười cười, giơ ngón tay ra, nói:
- Thứ nhất, vật này là do người lấy trộm, không phải do ta trộm. Hơn nữa hôm đó người rơi vào tay ta, nó là chiến lợi phẩm của ta... Thứ hai, lúc này ta là người của Đấu Thần Điện, dù bị người khác biết được, cũng không đến nỗi không thể sống mà ra khỏi Đấu Thần Điện. Còn cuối cùng. Nhược Lâm Tiểu thư, ta nghĩ nếu việc này bị người khác biết được, người không may chính là người, không phải ta...
Thấy bộ dạng bình tĩnh của Lý Dật, Nhược Lâm cắn răng sau đó dậm chân nói:
- Coi như người lợi hại! Việc này người thắng! Dù sao ta cũng nghe nói ngươi tới đây nên mới đến tìm ngươi, bây giờ thì tốt rồi, nếu người đã tự xuất hiện, thì đi theo ta.
Dứt lời, Nhược Lâm hừ một tiếng, đi về phía trước.
Thấy vậy, Lý Dật chần chờ một lúc, rồi cũng bước theo nàng dù sao, Lý Dật vẫn luôn coi nàng là một phiền phức lớn nhất, hôm nay đã gặp ở đây, vậy dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp để giải quyết phiên phúc này.
Lý Dật đi theo Nhược Lâm, nhưng lại chỉ đi mấy vòng trong thông đạo ở Hạ Phân điện. Nhược Lâm quả thực rất hiểu rõ về Hạ Phân điện này, dẫn Lý Dật đi mấy vòng chỉ nhìn thấy có người từ xa đi tới đã nhanh chóng ẩn núp, nên không có gì nguy hiểm.
- Này, rốt cuộc ngươi định đi đâu vậy?
Chần chờ một lúc, Lý Dật cũng không thể không mở miệng.
- Nói nhiều làm gì, đến nơi rồi đó!
Nhược Lâm dừng bước, dừng lại trước một điện phủ có chút cũ kỹ, lập tức, nàng ra hiệu bước vào, rồi bước vào bên trong.
Lý Dật chau mày, nhưng cũng chậm rãi đi theo.
Điện phủ này cũng không lớn, xung quanh đều đặt những dụng cụ sinh hoạt thông thường, quả nhiên có người ở đây.
Nhược Lâm đi vào ngồi xuống trên chiếc giường phía trong, sau khi ra hiệu cho Lý Dật ngồi xuống, nàng cười nói:
- Lý Dật, người thật có bản lĩnh... Hôm đó lúc ta gặp ngươi, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thực lực Nhị, Tam Tinh Nguyên Khí, không ngờ nửa năm không gặp, ngươi đã trở thành Bát Tinh Đấu Sư, hơn nữa lại còn xuất sắc vượt qua Tể Thần Huyết Điền, quả nhiên ta đã xem thường người rồi.
Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:
- Nhưng lúc đó ta chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, đã có thể khống chế được Nhược Lâm ngươi, ta nghĩ bây giờ ta cũng có thể làm được như vậy... Người có muốn xem thử không?
Nhược Lâm nhìn Lý Dật cổ quái, thở dài, nói:
- Được rồi, lần này ta không phải đến để nói những chuyện này với người, mà là ta muốn người giúp ta một việc!
- Giúp người?
Lý Dật chau mày. Thật ra, với một người chỉ có tác dụng một mặt như Nhược Lâm. Dù là giúp việc gì, hắn cũng không có hứng thú, chỉ là lại lịch của đối phương dường như cũng không nhỏ, lại khiến hắn không thể không đề phòng. Dù sao, người này cũng đang nắm giữ bí mật của hắn trong tay. Nếu nói hắn không lo lắng điểm này, thì hắn đang lừa người ta rồi.
Những lo lắng vẫn là lo lắng, nhưng có một vài việc, không thể không ngụy trang một chút.
Dường như nhìn thấy cách nghĩ này của Lý Dật, Nhược Lâm cười cười, thấp giọng dặn dò vài câu.
Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng cười, nói:
- Lời ta nói người phải nhớ rõ... Dù thế nào, ngươi cũng phải đến Đế Đô một chuyến, hôm nay cứ xem như chúng ta chưa từng gặp mặt.
Nói xong Nhược Lâm chậm rãi đứng lên, đi ra công khi đi được nửa đường, nàng quay đầu cười:
- Quên mất nói với người một việc. Những người hôm đó truy sát người, đều đã chết hết. Trừ ta và người, không ai biết vật đó đang ở trong tay người. Vì vậy, ngươi có thể yên tâm... Việc ta muốn ngươi làm, đối với ta và người đều có lợi, vậy thì đến lúc đó gặp lại...
Nói xong thân hình Nhược Lâm chợt lóe, đã nhanh chóng biến mất.
Đối với người thái độ nhanh chóng thay đổi này, Lý Dật chỉ chau mày, trong lòng cũng cổ quái cực hạn, nhớ đến những việc đối phương vừa nói, hắn lại suy nghĩ, trong mắt tinh
quang lóe lên.
Nữ nhân này...
o0o
Sau khi ra khỏi phủ điện Nhược Lâm đem đến, Lý Dật trực tiếp rời khỏi Phân điện. Dù sao hắn cũng không phải nhân vật quan trọng của Đấu Thần Điện, cứ lưu lại tùy tiện ở Đấu Thần Điện như vậy, cũng không phải chọn lựa tốt.
Còn sau này, nếu hắn có thể từ từ dung nhập vào thế lực này, tự nhiên là tốt vô cùng, còn nếu không thể, cũng không có vấn đề gì lớn.
Lúc rời khỏi Phân điện, đi trên con phố trong trấn nhỏ dưới Tam Thanh Sơn, Lý Dật nhất thời có vài phần cảm thán.
Tuy rằng từ khi đến đây, đến lúc này, chẳng qua cũng chỉ có ba tháng ngắn ngủi, nhưng những việc xảy ra, lại nhiều không đếm hết.
Còn bây giờ, tuy còn phải vội đến Đế Đô, xem thử chỗ Cung Vô Song có việc gì cần giúp, lại còn chuyện của Nhược Lâm, nhưng mà, chí ít, lúc này, hắn mới có được một chút thời gian nghỉ ngơi.
Điều này, Lý Dật cũng vô cùng mãn nguyện. Sau khi chần chờ chốc lát, hắn mới chậm rãi tiến về phía Lang Các.
Tuy rằng hắn và Bang Thồ Lang có quan hệ không chết không hết cừu hận, nhưng nếu lúc này Lý Dật đã gia nhập Đấu Thần Điện, vậy bất kỳ ở nơi nào hắn cũng đại diện cho Đấu Thần Điện. Bất kỳ ai muốn hạ thủ với hắn, e rằng không thể không nghĩ đến chỗ dựa lớn sau lưng hắn. Đây chính là nguyên nhân khiến cho lúc này Lý Dật không chút sợ hãi Bang Thổ Lang.
Huống hồ, dù không có chỗ dựa này, Lý Dật cũng có tự tin, nếu hắn muốn, bất kỳ lúc nào hắn cũng có đủ thực lực san bằng cái bang phái này.
Quả nhiên, như hắn dự liệu, lúc hắn bước đến đường lớn của Lang Các, những người trong Bang Thổ Lang thấy hắn, tuy ánh mắt kỳ quái, nhưng không có ai dám cản đường, mà chỉ cung kính cúi người.
Lúc này trời đã tối, nhưng Lang Các vẫn sáng đèn, người đi lại trên đường ồn ào náo nhiệt, giống như họp chợ.
Chậm rãi đi đến trước công lớn, từng âm thanh ồn ào từ bên trong truyền ra, khiến Lý Dật không khỏi chau mày:
- Đang mở tiệc sao?
Tuy rằng hôm nay Đấu Thần Điện đã nói, hôm nay sẽ mở yến tiệc, không ngờ có yến tiệc thật.
Đứng trước công khá lâu, nhìn qua Lang Các, chỉ thấy trong phòng khách – nơi hôm đó hắn đã ra tay, lúc này bày ra rất nhiều bàn ghế. Rất nhiều người đang ngồi trong đó, cười cười nói nói, huyên náo vô cùng.
Điều này so với không khí ngưng trọng trong khoảng sân rộng hôm nay mà nói, thực sự khác biệt rất lớn, khiến Lý Dật không khỏi cảm thán một phen.
Một thị nữ cổ quái nhìn hắn, Lý Dật chần chừ chốc lát, rồi đi vào. Dù sao, hôm nay mục đích hắn đến đây là đề gặp mấy người Lý Hàn, nên không thể vì không khí náo nhiệt này mà rời đi.
- Đây không phải là Lý Dật các hạ sao? Sao bây giờ mới đến?
Ngay lúc Lý Dật vừa bước vào, đã nghe thấy một giọng nữ truyền đến, khiến tâm hồn người ta đều thả lỏng.
Nghe vậy, Lý Dật quay đầu nhìn mỹ nữ lúc này đang mỉm cười chiều chuộng trong lòng chợt có chút tư vị cổ quái.
Phải thừa nhận, Diệp Khinh Vũ lúc này, rất đẹp.
Nhưng mà, cách nghĩ này nhanh chóng bị suy nghĩ trong đầu cuốn đi, hắn mỉm cười, lạnh lùng nói:
- Người mặc đẹp như vậy ở đây, lẽ nào không sợ, lát nữa ta sẽ đưa người lên giường ta sao?
- Lý Dật... Ngươi...
Nghe vậy, Diệp Khinh Vũ sắc mặt thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng đến bên cạnh Lý Dật, thấp giọng nói:
- Nếu Lý Dật Thiếu gia thật sự có hứng thú đó... Không ngại, đêm nay tới phòng ta... có được không?
Nghe vậy, cả người Lý Dật cứng đờ, ánh mắt sửng sốt nhìn nàng.