Đấu Thần
Chương 34: Cuộc đấu giành chức Gia chủ
Long Ngạo Thiên là Đại Thiếu gia của Long Gia, thân phận cũng vô cùng cao quý, thấy hắn hỏi Lý Hàn cũng không tiện không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, nói:
- Long Thiếu gia nói đùa rồi, bộ Khai Sơn Quyền này có gì mà quỷ dị chứ? Nếu như Long Thiếu gia có hứng thú, rảnh rổi có thể đến Lý Gia ta tham tường một chút.
Nghe thấy Lý Hàn giải thích bộ Đấu kỹ quỷ dị đó thành Khai Sơn Quyền, Long Ngạo Thiên không những không tức giận, ngược lại còn thầm kinh ngạc. Xem ra Lý Hàn này không muốn giải thích lai lịch của chiêu này, lẽ nào tên gia hỏa kia...
Nghĩ vậy, nhãn thần của Long Ngạo Thiên lại hướng về hai bạch bào nhân vẻ mặt bí hiểm đang đứng ở một góc kia.
Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị đó, người kinh ngạc không chỉ có một mình Long Ngạo Thiên, Tam trưởng lão và Đại trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều lộ ra bộ dạng như gặp phải quỷ. Sau một hồi Tam trưởng lão mới cất tiếng nói đắng chát:
- Không ngờ Gia chủ đại nhân lại có được bộ Đấu kỹ lợi hại như vậy, xem ra Diễn Võ Các của Lý Gia chúng ta lại phải tăng thềm vài tầng phòng vệ rồi.
Lý Hàn cười lạnh đáp:
- Đấu kỹ trong Diễn Võ Các của Lý Gia nhiều vô số, nhưng ta nghĩ từ nay về sau, phòng vệ ở nơi đó đích thực nên tăng cường mấy tầng phòng vệ, tránh có kẻ lấy quyền riêng làm việc tư, đem Công pháp của gia tộc tự truyền ra bên ngoài!
Lời nói lạnh lùng của Lý Hàn khiến Tam trưởng lão biến sắc mặt. Nếu như là bình thường, chắc chắn hắn sẽ phản bác châm biếm lại vài câu, chỉ có điều tình hình lúc này đã hoàn toàn khác với vừa rồi!
Lý Dật, tên phế vật ba tháng trước đã có một sự thay đổi lớn như vậy, cũng tức là nói, thân phận Gia chủ đời sau của hắn, cơ hồ đã có thể xác định. Điểm này một khi được xác định, vậy chi thứ của Lý Gia sẽ mất đi cơ hội đoạt quyền trong mấy chục năm nữa. Hơn nữa, Lý Dật còn giành được thắng lợi, vậy thì kế hoạch ban đầu của hôm nay...
Trong lòng Tam trưởng lão nhất thời lo được lo mất, ngồi thẩn thờ ở nguyên vị, không nói ra được lời nào.
Chậm rãi lắc đầu, trong lòng Lý Hàn cũng không biết là tư vị gì, ông thân là Gia chủ của Lý Gia, dĩ nhiên biết rõ Lý Gia chưa từng có bộ Đấu kỹ kỳ dị đó, lẽ nào đây là thứ mà mẫu thân hắn để lại?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Hàn mới thoải mái hơn đôi chút.
Trên đài, Lý Dật nhẹ nhàng thu tay lại, đến lúc tia nguyên khí cuối cùng ở chỉ chưởng của hắn tan đi, hắn nhìn khuôn mặt u ám của Lý Phách, lộ ra một nụ cười như ánh nắng ấm ngày đông, khẽ giọng nói:
- Ngươi thua rồi.
Lý Phách cứng nhắc gật đầu, dường như còn muốn nói gì, nhưng vừa mới mở miệng, một tia máu lại ộc ra ngoài.
Lý Dật khẽ lắc đầu, nói:
- Bí pháp đó sau này ngươi nên ít dùng thì tốt hơn. Với thực lực của ngươi, cần gì phái dựa vào thứ này?
Lý Phách cuối cùng đã nuốt được ngụm máu tươi trong miệng, giọng khàn khàn nói:
- Lý Dật Thiếu gia quá nhiên lợi hại, chỉ có điều Lý Phách ta không phục, đợi sau khi ta thăng cấp làm Đấu Giả, nhất định sẽ lại thỉnh giáo Thiếu gia ngươi.
Lý Dật cười nhàn nhạt, nói:
- Ta lúc nào cũng chờ.
Lý Phách hít vào một hơi, khó khăn bỏ dậy khỏi đất, sau đó chân lảo đảo bước xuống lôi đài, trong ánh mắt khó ngờ của mọi người, đã chen vào trong đám đông.
- Tứ trướng lão, ta có thể xuống được chưa?
Lý Dật nhìn bộ mặt đang thẫn thờ của Tứ trường lão. nhạt nhẽo lên tiếng hỏi.
- Ồ, a...
Tứ trưởng lão đang rơi vào trạng thái bàng hoàng bị giọng nói của Lý Dật làm giật mình tỉnh lại. Vừa rồi theo dõi ở khoảng cách gần, hắn lại càng nhìn rõ hơn chỗ quỷ dị từ chiêu Hồi Phong Chưởng của Lý Dật, nhớ lại thế công sắc bén cuối cùng của Lý Phách lại đánh vào người mình, cảm giác quỷ dị này khiến một người kiến thức sâu rộng như Tứ trưởng lão nhất thời cũng không kịp phản ứng:
- Theo quy tắc, trận đấu đã phân thắng bại, Lý Dật Thiếu gia dĩ nhiên có thể xuống, chỉ có điều...
Nói đến đây, Tứ trưởng lão liếc nhìn đài khách quý ở phía xa xa rồi mới nói tiếp:
- Chỉ có điều Lý Dật Thiếu gia thân phận đặc biệt, vì vậy, e rằng lát nữa...
Nói đến đây, Tứ trưởng lão thu lại sắc mặt khác thường của mình, trong lòng hắn thầm thờ dài, lặng yên lui về sau một bước, bất động thanh sắc nhường vị trí chính giữa ra, nhãn thần lại hướng về đài khách quý.
Trên đài, Lý Hàn chầm chậm thở ra một hơi, cho dù Lý Dật tu luyện đến mức nào, nhưng nếu nói về kết quả, lại không thể nào tốt hơn được. Ngay như Lý Hàn tâm trí kiên định, trong lòng lúc này cũng dâng tràn một niềm vui lâng lâng. Hôm nay Lý Dật giành được phần thắng thật ra cũng vượt ra ngoài dự liệu của ông, dù gì sự cường hãn của Lý Phách, một Gia chủ như ông cũng đã được nghe nói qua.
Khẽ lắc đấu, ném bỏ tất cả các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu sang một bên, ánh mắt châm chọc của Lý Hàn chĩa thẳng vào khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Đại trưởng lão. Sau đó hắn chợt chống tay, từ từ đứng dậy, mọi ánh mắt trong huấn luyện trường đều hướng về đài khách quý.
- Đại hội Tông tộc đến đây đã kết thúc trọn vẹn, người giành thắng lợi, bắt đầu từ ngày mai có thể bước vào Diễn Võ Các học Công pháp Đấu kỹ. Kỳ hạn là ba ngày! Còn về học được gì, thì phải xem vận may của mỗi người! Ngoài ra, ta còn chuyện muốn tuyên bố... Bắt đâu từ ngày hôm nay. Dật nhi chính là người thừa kế Gia chủ Lý Gia của ta, hắn chính là Gia chủ đời sau!
Câu nói cuối cùng của Lý Hàn vừa dứt, trong huấn luyện trường lại vang lên tiếng xì xào.
Ngay cả người sớm đã nghĩ đến cảnh này ở trên đài khách quý, ai cùng như hít phải khí lạnh. Trong tình hình này Lý Hàn lại nói ra lời đó, đã là khiêu khích với những lão già đang có chủ ý hướng tới vị trí Gia chủ của Lý Gia.
- To gan!
Đại trướng lão sắc mặt âm trầm chợt lên tiếng:
- Lý Hàn, tuy rằng ngươi là Gia chủ, nhưng cũng không có quyền quyết định việc này. Huống hồ, Lý Dật thiếu gia lúc này rõ ràng còn chưa ngưng kết được Đấu Khí Toàn. không có quyền kế thừa thân phận Gia chủ!
Lời này của Đại trưởng lão nói theo quy tắc, đích thực không sai. Nhưng rất nhiều người ở đây lại đều hiểu, với khả năng Lý Dật tu luyện ba tháng mà có thể đánh bại một đối thủ có thực lực Thất Tinh nguyên khí, tốc độ tu luyện khủng khiếp này, muốn kết thành Đấu Khí Toàn, trở thành Đấu Giả thực chất là một việc có thể, còn sự khác biệt chỉ là nhanh chậm mà thôi.
Có một nhân vật thiên tài như vậy kế thừa vị trí Gia chủ, vị Đại trưởng lão này còn có điều gì bất mãn?
Lý Hàn cơ hồ đã đoán biết được cành này, ông khẽ cười, nói:
- Đại trướng lão. Ý của ngươi ta cũng hiểu. Quy củ của Lý Gia chúng ta là, chưa trở thành Đấu Giả, thì không có tư cách kế thừa vị trí Gia chủ... Thế nhưng, lúc này ta chỉ là định danh phận cho Gia chủ đời sau, có điều gì không thỏa đáng? Nếu như ngươi cứ muốn nói, không phải Đấu Giả thì không có tư cách được danh phận này, vậy thì ta thấy trong các tiểu bối Lý Gia chúng ta, cũng chưa thấy bất cứ ai có tư cách này rồi. Lẽ nào... Đại trưởng lão ngươi muốn để Lý Gia chúng ta vô hậu sao?
Đại trướng lão khẽ nhíu mày, nói:
- Cho dù như vậy, Gia chủ đời sau sao có thể dễ dàng xác định như vậy?
Lý Hàn cười nhạt nói:
- Dật nhi là người thừa kế duy nhất của dòng chính chúng ta, ta xác định danh phận này, có gì không được? Nếu chi thứ có người hơn thì cũng thôi, chỉ có điều tiểu bối của chi thứ cũng chỉ vậy mà thôi.
- Hừ, Lý Hàn! Ai nói chi thứ ta không có người.
Tam trướng lão tức giận đứng dậy:
- Băng nhi sớm đã là Tam Tinh Đấu Giả rồi! Nếu nói tư cách, ai có thể so bì với nó? Chư vị nói xem, có phải không?
Nhãn thần của Tam trưởng lão quét một lượt trên đài khách quý, rất nhiều người có thái độ như cười như không, duy chỉ có Mạc Nhị gia ho khan một tiếng, nói:
- Đúng vậy... Chuyện này... Lý Gia chủ đúng là thiếu nghĩ rồi...
Lý Hàn nhìn chằm chằm vào Mạc Nhị gia, rồi mĩm cười nói:
- Xem ra quan hệ của Tam trưởng lão và Mạc Gia quả nhiên không bình thường, chỉ có điều ta muốn hỏi ngươi, Tam trưởng lão... ý của ngươi là, gia chủ đời sau của chúng ta, sẽ để cho một nữ tử đảm nhận sao? Vậy nếu như đến lúc Băng nhi xuất giá. Lý Gia có từ nghìn năm nay của chúng tạ có cần đem làm của hồi môn luôn không?
Tam trướng lão biến sắc, nhìn thái độ của Lý Dật, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nhưng Đại trưởng lão bên cạnh sắc mặt cũng hiện ra sự phiền muộn. Trong lòng hắn thầm chửi mấy tiếng ngu xuẩn, rồi ho khan một tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng về hắn, hắn nhàn nhạt nói:
- Gia chủ đại nhân, thật ra... Ngươi muốn để Lý Dật Thiếu gia có danh phận Gia chủ đời sau, thật ra cũng không phải không thể... chỉ có điều, tất cả vẫn phải làm theo quy củ của Lý Gia chúng ta. Muốn trở thành Gia chủ, phải chấp nhận sự khiêu chiến của người đông bối phận trong gia tộc. Nếu như đánh thắng, lão phu cũng không còn gì để nói. nếu như đánh bại, vậy thì...
- Nếu như đánh bại, Dật nhi dĩ nhiên sẽ mất đi thân phận này.
Lý Hàn nhàn nhạt nói:
- Nếu như Đại trưởng lão đã nói như vậy, vậy thì cứ làm theo quy củ đi.
Dứt lời, nhãn thần của Lý Hàn hướng về Lý Dật đang ở trên lôi đài. khuôn mặt hiện ra một nụ cười.
- Dật nhi à Dật nhi, nếu như ngươi bại rồi, vi phụ cũng bảo đảm, không ai có thể động đến thân phận người thừa kế Gia chủ của ngươi!
Một trận cười lạnh vang lên trong lòng Lý Hàn, ông bước đến bên ghế ngồi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt bình thán nhìn vào huấn luyện trường, cơ hồ như sớm đã tính được kết cục.
Thái độ của Lý Hàn khiến mấy trưởng lão phải nghiến răng ken két. Nếu như không phải trước mặt người ngoài không tiện động thủ mấy tên trưởng lão này chắc cũng đã xuất thủ rồi.
Sau một hồi, mấy trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau. Đại trưởng lão mới hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:
- Vậy thì theo quy củ, chỉ cần là người của Lý Gia, thì có tư cách khiêu chiến vói Lý Dật Thiếu gia. Kẻ thắng, chính là Gia chủ đời sau của Lý Gia!
Lời nói vừa đứt, trong huấn luyện trường chỉ còn nghe thấy tiếng thở... Tuy cơ hội chỉ có một lần, nhưng thân phận Gia chủ Lý Gia...
Không biết trong lòng bao nhiêu người đều cảm thấy nóng bừng. Có điều đám tiểu bối của Lý Gia này, cũng không bị cái danh phận kia làm cho nóng đấu phát sốt. Tuy ai trong số họ cũng đều muốn làm Gia chủ, nhưng họ lại càng hiểu rõ, ngay cả Lý Phách cũng không phải là đối thủ của hắn, Lý Dật lúc này, đã không phải là tên Thiếu gia phế vật lúc trước nữa. Nếu như dễ dàng bước lên, vậy thì chỉ có thể mất mặt trước mọi người mà thôi!
Lý Dật cũng không ngờ còn có sự thay đổi này, hắn đứng trên lôi đài thở dài, ánh mắt hướng về đám đông, không biết vị Lý Băng biểu tỷ kia, có khi nào...
Ý niệm này còn chưa kịp chuyển đổi, đã chợt nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên trong đám đông:
- Nếu đã vậy, ta xin ra thử!<br
- Long Thiếu gia nói đùa rồi, bộ Khai Sơn Quyền này có gì mà quỷ dị chứ? Nếu như Long Thiếu gia có hứng thú, rảnh rổi có thể đến Lý Gia ta tham tường một chút.
Nghe thấy Lý Hàn giải thích bộ Đấu kỹ quỷ dị đó thành Khai Sơn Quyền, Long Ngạo Thiên không những không tức giận, ngược lại còn thầm kinh ngạc. Xem ra Lý Hàn này không muốn giải thích lai lịch của chiêu này, lẽ nào tên gia hỏa kia...
Nghĩ vậy, nhãn thần của Long Ngạo Thiên lại hướng về hai bạch bào nhân vẻ mặt bí hiểm đang đứng ở một góc kia.
Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị đó, người kinh ngạc không chỉ có một mình Long Ngạo Thiên, Tam trưởng lão và Đại trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều lộ ra bộ dạng như gặp phải quỷ. Sau một hồi Tam trưởng lão mới cất tiếng nói đắng chát:
- Không ngờ Gia chủ đại nhân lại có được bộ Đấu kỹ lợi hại như vậy, xem ra Diễn Võ Các của Lý Gia chúng ta lại phải tăng thềm vài tầng phòng vệ rồi.
Lý Hàn cười lạnh đáp:
- Đấu kỹ trong Diễn Võ Các của Lý Gia nhiều vô số, nhưng ta nghĩ từ nay về sau, phòng vệ ở nơi đó đích thực nên tăng cường mấy tầng phòng vệ, tránh có kẻ lấy quyền riêng làm việc tư, đem Công pháp của gia tộc tự truyền ra bên ngoài!
Lời nói lạnh lùng của Lý Hàn khiến Tam trưởng lão biến sắc mặt. Nếu như là bình thường, chắc chắn hắn sẽ phản bác châm biếm lại vài câu, chỉ có điều tình hình lúc này đã hoàn toàn khác với vừa rồi!
Lý Dật, tên phế vật ba tháng trước đã có một sự thay đổi lớn như vậy, cũng tức là nói, thân phận Gia chủ đời sau của hắn, cơ hồ đã có thể xác định. Điểm này một khi được xác định, vậy chi thứ của Lý Gia sẽ mất đi cơ hội đoạt quyền trong mấy chục năm nữa. Hơn nữa, Lý Dật còn giành được thắng lợi, vậy thì kế hoạch ban đầu của hôm nay...
Trong lòng Tam trưởng lão nhất thời lo được lo mất, ngồi thẩn thờ ở nguyên vị, không nói ra được lời nào.
Chậm rãi lắc đầu, trong lòng Lý Hàn cũng không biết là tư vị gì, ông thân là Gia chủ của Lý Gia, dĩ nhiên biết rõ Lý Gia chưa từng có bộ Đấu kỹ kỳ dị đó, lẽ nào đây là thứ mà mẫu thân hắn để lại?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Hàn mới thoải mái hơn đôi chút.
Trên đài, Lý Dật nhẹ nhàng thu tay lại, đến lúc tia nguyên khí cuối cùng ở chỉ chưởng của hắn tan đi, hắn nhìn khuôn mặt u ám của Lý Phách, lộ ra một nụ cười như ánh nắng ấm ngày đông, khẽ giọng nói:
- Ngươi thua rồi.
Lý Phách cứng nhắc gật đầu, dường như còn muốn nói gì, nhưng vừa mới mở miệng, một tia máu lại ộc ra ngoài.
Lý Dật khẽ lắc đầu, nói:
- Bí pháp đó sau này ngươi nên ít dùng thì tốt hơn. Với thực lực của ngươi, cần gì phái dựa vào thứ này?
Lý Phách cuối cùng đã nuốt được ngụm máu tươi trong miệng, giọng khàn khàn nói:
- Lý Dật Thiếu gia quá nhiên lợi hại, chỉ có điều Lý Phách ta không phục, đợi sau khi ta thăng cấp làm Đấu Giả, nhất định sẽ lại thỉnh giáo Thiếu gia ngươi.
Lý Dật cười nhàn nhạt, nói:
- Ta lúc nào cũng chờ.
Lý Phách hít vào một hơi, khó khăn bỏ dậy khỏi đất, sau đó chân lảo đảo bước xuống lôi đài, trong ánh mắt khó ngờ của mọi người, đã chen vào trong đám đông.
- Tứ trướng lão, ta có thể xuống được chưa?
Lý Dật nhìn bộ mặt đang thẫn thờ của Tứ trường lão. nhạt nhẽo lên tiếng hỏi.
- Ồ, a...
Tứ trưởng lão đang rơi vào trạng thái bàng hoàng bị giọng nói của Lý Dật làm giật mình tỉnh lại. Vừa rồi theo dõi ở khoảng cách gần, hắn lại càng nhìn rõ hơn chỗ quỷ dị từ chiêu Hồi Phong Chưởng của Lý Dật, nhớ lại thế công sắc bén cuối cùng của Lý Phách lại đánh vào người mình, cảm giác quỷ dị này khiến một người kiến thức sâu rộng như Tứ trưởng lão nhất thời cũng không kịp phản ứng:
- Theo quy tắc, trận đấu đã phân thắng bại, Lý Dật Thiếu gia dĩ nhiên có thể xuống, chỉ có điều...
Nói đến đây, Tứ trưởng lão liếc nhìn đài khách quý ở phía xa xa rồi mới nói tiếp:
- Chỉ có điều Lý Dật Thiếu gia thân phận đặc biệt, vì vậy, e rằng lát nữa...
Nói đến đây, Tứ trưởng lão thu lại sắc mặt khác thường của mình, trong lòng hắn thầm thờ dài, lặng yên lui về sau một bước, bất động thanh sắc nhường vị trí chính giữa ra, nhãn thần lại hướng về đài khách quý.
Trên đài, Lý Hàn chầm chậm thở ra một hơi, cho dù Lý Dật tu luyện đến mức nào, nhưng nếu nói về kết quả, lại không thể nào tốt hơn được. Ngay như Lý Hàn tâm trí kiên định, trong lòng lúc này cũng dâng tràn một niềm vui lâng lâng. Hôm nay Lý Dật giành được phần thắng thật ra cũng vượt ra ngoài dự liệu của ông, dù gì sự cường hãn của Lý Phách, một Gia chủ như ông cũng đã được nghe nói qua.
Khẽ lắc đấu, ném bỏ tất cả các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu sang một bên, ánh mắt châm chọc của Lý Hàn chĩa thẳng vào khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Đại trưởng lão. Sau đó hắn chợt chống tay, từ từ đứng dậy, mọi ánh mắt trong huấn luyện trường đều hướng về đài khách quý.
- Đại hội Tông tộc đến đây đã kết thúc trọn vẹn, người giành thắng lợi, bắt đầu từ ngày mai có thể bước vào Diễn Võ Các học Công pháp Đấu kỹ. Kỳ hạn là ba ngày! Còn về học được gì, thì phải xem vận may của mỗi người! Ngoài ra, ta còn chuyện muốn tuyên bố... Bắt đâu từ ngày hôm nay. Dật nhi chính là người thừa kế Gia chủ Lý Gia của ta, hắn chính là Gia chủ đời sau!
Câu nói cuối cùng của Lý Hàn vừa dứt, trong huấn luyện trường lại vang lên tiếng xì xào.
Ngay cả người sớm đã nghĩ đến cảnh này ở trên đài khách quý, ai cùng như hít phải khí lạnh. Trong tình hình này Lý Hàn lại nói ra lời đó, đã là khiêu khích với những lão già đang có chủ ý hướng tới vị trí Gia chủ của Lý Gia.
- To gan!
Đại trướng lão sắc mặt âm trầm chợt lên tiếng:
- Lý Hàn, tuy rằng ngươi là Gia chủ, nhưng cũng không có quyền quyết định việc này. Huống hồ, Lý Dật thiếu gia lúc này rõ ràng còn chưa ngưng kết được Đấu Khí Toàn. không có quyền kế thừa thân phận Gia chủ!
Lời này của Đại trưởng lão nói theo quy tắc, đích thực không sai. Nhưng rất nhiều người ở đây lại đều hiểu, với khả năng Lý Dật tu luyện ba tháng mà có thể đánh bại một đối thủ có thực lực Thất Tinh nguyên khí, tốc độ tu luyện khủng khiếp này, muốn kết thành Đấu Khí Toàn, trở thành Đấu Giả thực chất là một việc có thể, còn sự khác biệt chỉ là nhanh chậm mà thôi.
Có một nhân vật thiên tài như vậy kế thừa vị trí Gia chủ, vị Đại trưởng lão này còn có điều gì bất mãn?
Lý Hàn cơ hồ đã đoán biết được cành này, ông khẽ cười, nói:
- Đại trướng lão. Ý của ngươi ta cũng hiểu. Quy củ của Lý Gia chúng ta là, chưa trở thành Đấu Giả, thì không có tư cách kế thừa vị trí Gia chủ... Thế nhưng, lúc này ta chỉ là định danh phận cho Gia chủ đời sau, có điều gì không thỏa đáng? Nếu như ngươi cứ muốn nói, không phải Đấu Giả thì không có tư cách được danh phận này, vậy thì ta thấy trong các tiểu bối Lý Gia chúng ta, cũng chưa thấy bất cứ ai có tư cách này rồi. Lẽ nào... Đại trưởng lão ngươi muốn để Lý Gia chúng ta vô hậu sao?
Đại trướng lão khẽ nhíu mày, nói:
- Cho dù như vậy, Gia chủ đời sau sao có thể dễ dàng xác định như vậy?
Lý Hàn cười nhạt nói:
- Dật nhi là người thừa kế duy nhất của dòng chính chúng ta, ta xác định danh phận này, có gì không được? Nếu chi thứ có người hơn thì cũng thôi, chỉ có điều tiểu bối của chi thứ cũng chỉ vậy mà thôi.
- Hừ, Lý Hàn! Ai nói chi thứ ta không có người.
Tam trướng lão tức giận đứng dậy:
- Băng nhi sớm đã là Tam Tinh Đấu Giả rồi! Nếu nói tư cách, ai có thể so bì với nó? Chư vị nói xem, có phải không?
Nhãn thần của Tam trưởng lão quét một lượt trên đài khách quý, rất nhiều người có thái độ như cười như không, duy chỉ có Mạc Nhị gia ho khan một tiếng, nói:
- Đúng vậy... Chuyện này... Lý Gia chủ đúng là thiếu nghĩ rồi...
Lý Hàn nhìn chằm chằm vào Mạc Nhị gia, rồi mĩm cười nói:
- Xem ra quan hệ của Tam trưởng lão và Mạc Gia quả nhiên không bình thường, chỉ có điều ta muốn hỏi ngươi, Tam trưởng lão... ý của ngươi là, gia chủ đời sau của chúng ta, sẽ để cho một nữ tử đảm nhận sao? Vậy nếu như đến lúc Băng nhi xuất giá. Lý Gia có từ nghìn năm nay của chúng tạ có cần đem làm của hồi môn luôn không?
Tam trướng lão biến sắc, nhìn thái độ của Lý Dật, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nhưng Đại trưởng lão bên cạnh sắc mặt cũng hiện ra sự phiền muộn. Trong lòng hắn thầm chửi mấy tiếng ngu xuẩn, rồi ho khan một tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng về hắn, hắn nhàn nhạt nói:
- Gia chủ đại nhân, thật ra... Ngươi muốn để Lý Dật Thiếu gia có danh phận Gia chủ đời sau, thật ra cũng không phải không thể... chỉ có điều, tất cả vẫn phải làm theo quy củ của Lý Gia chúng ta. Muốn trở thành Gia chủ, phải chấp nhận sự khiêu chiến của người đông bối phận trong gia tộc. Nếu như đánh thắng, lão phu cũng không còn gì để nói. nếu như đánh bại, vậy thì...
- Nếu như đánh bại, Dật nhi dĩ nhiên sẽ mất đi thân phận này.
Lý Hàn nhàn nhạt nói:
- Nếu như Đại trưởng lão đã nói như vậy, vậy thì cứ làm theo quy củ đi.
Dứt lời, nhãn thần của Lý Hàn hướng về Lý Dật đang ở trên lôi đài. khuôn mặt hiện ra một nụ cười.
- Dật nhi à Dật nhi, nếu như ngươi bại rồi, vi phụ cũng bảo đảm, không ai có thể động đến thân phận người thừa kế Gia chủ của ngươi!
Một trận cười lạnh vang lên trong lòng Lý Hàn, ông bước đến bên ghế ngồi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt bình thán nhìn vào huấn luyện trường, cơ hồ như sớm đã tính được kết cục.
Thái độ của Lý Hàn khiến mấy trưởng lão phải nghiến răng ken két. Nếu như không phải trước mặt người ngoài không tiện động thủ mấy tên trưởng lão này chắc cũng đã xuất thủ rồi.
Sau một hồi, mấy trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau. Đại trưởng lão mới hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:
- Vậy thì theo quy củ, chỉ cần là người của Lý Gia, thì có tư cách khiêu chiến vói Lý Dật Thiếu gia. Kẻ thắng, chính là Gia chủ đời sau của Lý Gia!
Lời nói vừa đứt, trong huấn luyện trường chỉ còn nghe thấy tiếng thở... Tuy cơ hội chỉ có một lần, nhưng thân phận Gia chủ Lý Gia...
Không biết trong lòng bao nhiêu người đều cảm thấy nóng bừng. Có điều đám tiểu bối của Lý Gia này, cũng không bị cái danh phận kia làm cho nóng đấu phát sốt. Tuy ai trong số họ cũng đều muốn làm Gia chủ, nhưng họ lại càng hiểu rõ, ngay cả Lý Phách cũng không phải là đối thủ của hắn, Lý Dật lúc này, đã không phải là tên Thiếu gia phế vật lúc trước nữa. Nếu như dễ dàng bước lên, vậy thì chỉ có thể mất mặt trước mọi người mà thôi!
Lý Dật cũng không ngờ còn có sự thay đổi này, hắn đứng trên lôi đài thở dài, ánh mắt hướng về đám đông, không biết vị Lý Băng biểu tỷ kia, có khi nào...
Ý niệm này còn chưa kịp chuyển đổi, đã chợt nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên trong đám đông:
- Nếu đã vậy, ta xin ra thử!<br