Đấu Thần
Chương 336: Nhất kiến kinh thiên
Đả tự: Sided Lovettt
***
Trong không trung khí tức huyết sắc chầm chậm phiêu tán, thỉnh thoảng vẫn có vài phần vụ khí hắc sắc dừng lại trong không trung nhưng nhanh chóng đã biến thành tro tàn.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, những hắc sắc vũ khí do Kiếm Linh triệu hồi đã hoàn toàn tiêu thất.
Lý Dật ngẩng đầu nhìn chân trời, biểu tình trên mặt không buồn không vui. Lúc này hắn vận dụng thực lực của Xà Tôn Giả mới có thể dùng ra Huyết Nguyệt Cuồng Cương, uy lực của chiêu này còn lớn hơn vài phần so với khi Xà Tôn Giả thí chiều, lại thêm tác dụng khắc chế của Thiên Ma Cửu Biến đối với Linh hồn thể, uy lực của chiêu này, lại càng kinh người.
Chỉ là cùng như vậy, uy lực của chiêu này kinh người như thế, hao lực cũng rất lớn. Trong cơ thể của Lý Dật, đấu khí do Xà Tôn Giả lưu lại cuối cùng biến mất hết. Vì Phá Thiên Kiếm Linh này, Lý Dật xem như đã đưa ra lá bài tây cuối cùng của hắn.
Trước mặt Lý Dật, Thần Thần sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, ánh mắt cũng nhìn vào không trung nhưng không giống với loại gà mờ như Lý Dật, nàng là một Đấu Tôn cường giả, tự nhiên cảm giác được, lúc này, Phá Thiên Kiếm Linh tuy trọng thương nhưng chưa chết.
Cuối cùng, khi hắc sắc khí vụ cuối cùng trong không trung tiêu thất, một thân ảnh dữ tợn hiện ra.
Phá Thiên Kiếm Linh lúc này, khí tức trên người đã mỏng manh cực hạn, ngay cả thân hình mơ hồ cũng không thể duy trì, mà trở nên vài phần minh diệt bất định. Còn con người hắc sắc nơi ngực hắn, lúc này đã bị nổ tan, quỷ dị rũ xuống, trên cơ thể không ngừng có khói đen tỏa ra, thinh thoảng còn có vài tia yên vụ như bị thương tuôn ra từ người hắn.
Thấy bộ dạng này, chắc chắn Phá Thiên Kiếm Linh lúc sau cùng đã dùng thực lực của bản thân, nên mới không bị đánh nát! Những bộ dạng của hắn lúc này, dù miễn cưỡng lưu lại, không bị hủy đi, nhưng mà, e là duy trì không được bao lâu.
- Kha kha kha...
Một tiếng ho khan truyền ra từ miệng Phá Thiên Kiếm Linh, cùng với tiếng ho, từng đợt yên vụ tuôn ra, mà mỗi lúc yên vụ tuôn ra, thân hình của hắn lại càng trong suốt hơn.
- Lý Dật... Lý Dật... Lý Dật...
Thanh âm oán độc cực hạn truyền ra:
vanda
- Ta chắc chắn khiến người phải chết...
- Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không còn có cơ hội đó nữa!
Lý Dật cười lạnh, cắt đứt lời nói của hắn, sau đó thần sắc lạnh lẽo.
Cùng với biến đổi trên sắc mặt hắn, hư không trên người Phá Thiên Kiếm Linh, đột nhiên một thân ảnh cứng đờ trồi lên, trên thân ảnh có vài đạo đấu khí hồng sắc, sau đó không thương tình đụng vào Phá Thiên Kiếm Linh.
Khí tức Mị Ảnh Khôi Lỗi dâng lên trên người, khiến Phá Thiên Kiếm Linh cực kỳ mẫn cảm, hắn mạnh mẽ quay người, không nhịn được hét lên:
- Lý Dật, ngươi dám...
- Sao không dám!
Lý Dật trong tiếng cười lạnh, động tác của Mị Ảnh Khôi Lỗi đã nhanh hơn vài phần, dường như chỉ trong chốc lát đã lao đến trước mặt Phá Thiên Kiếm Linh, không có chút biểu tình giơ nắm tay, sau đó hung hăng nện xuống...
Bum
Thân hình Phá Thiên Kiếm Linh rơi xuống mặt đất, sau đó thân hình Mị Ảnh Khôi Lỗi rơi xuống theo, một đấu khí kịch liệt quét qua. Lúc nàng ta dừng động tác, cái gọi là Phá Thiên Kiếm Linh, sớm đã tiêu thất không có vết tích.
Làm xong động tác này, sắc mặt tuyệt mỹ của Mị Ảnh Khôi Lỗi vẫn không có chút biểu tình, nàng ta gật gật đầu với Lý Dật, thân hình lóe lên, lần nữa tiêu thất trong không trung.
Ngay trong lúc này, dường như có một bóng đen thật nhỏ, lặng lẽ xẹt qua mặt đất, sau đó nhanh chóng chui về phía hồ nước có chứa Phá Thiên Kiếm!
- Còn muốn chạy sao?
Bum
Ngay lúc bóng đen kia định chạy trốn, thân hình Lý Dật nhất động đã chộp được bóng đen trên mặt đất. Sau đó tay phải hắn vung lên, một hấp lực xuất hiện, nhất thời hút lấy bóng đen đó vào lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay Lý Dật, bóng đen đó sau khi dùng động sau cùng hình thành một hắc
sắc sinh vật như con nòng nọc, mơ hồ, có thể nhìn thấy trên mặt nó có chút oán độc.
- Cho người trở về bản thể, thì Phá Thiên Kiếm từ nay càng khó thu phục hơn. Phá Thiên Kiếm Linh, người cảm thấy ta ngu xuẩn vậy sao?
Nhìn sự tồn tại quỷ dị trong tay, Lý Dật cười nhạt, thấp giọng nói.
Sinh vật hắc sắc quỷ dị không ngừng giãy dụa, nhưng sau khi mất đi cường hãn của những linh hồn, lực lượng của nó cực kỳ yếu ớt, e là ngay cả một Đấu Giá thông thường cũng có thể áp chế nó, đừng nói một Đấu Vương bẩm sinh có khả năng khắc chế nó như Lý Dật.
Dường như cảm thấy không có cách nào thoát khỏi tay Lý Dật, hắc sắc sinh vật quỷ dị cuối cùng dừng việc giãy dụa vô ích, mà là dùng âm thanh oán độc nói:
- Lý Dật, ngươi rốt cục muốn làm gì?
- Làm gì?
Lý Dật nhàn nhạt nhìn hắc sắc sinh vật, chậm rãi nói:
- Tự nhiên có được Phá Thiên Kiếm rồi... Nếu như người phối hợp, không chừng ta có thể giữ ngươi lại, nếu ngươi không phối hợp, kết cục như thế nào không cần ta nói nữa!
- Nhân loại... Người thực sự cho rằng ta tin người sao? Các ngươi vì muốn Thần Binh Ma Khí không phản bội các ngươi, lẽ nào các ngươi lại không trừ bỏ linh hồn của Thần Binh Ma Khí? Người cho rằng ta tin người sao?
Hắc sắc sinh vật oán hận nói.
Lý Dật cười nhạt, nói:
- Nếu ngươi không đồng ý, vậy không còn cách gì nữa, ngươi chớ trách ta!
- A...
Tiếng nói Lý Dật vừa dứt, một luồng đấu khí hồng sắc lao về phía hắc sắc sinh vật. Bên ngoài cơ thể hắc sắc sinh vật, nhất thời có vô số khói đen thoát ra, khiến nó vô cùng thống khô!
Mà thừa dịp này, Lý Dật quay đầu nhìn Thần Thần.
Lúc này sắc mặt Thần Thần đã hồi phục vài phần, nàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Khí linh của Thần Binh Ma Khí rất khó có được, nếu nó nghe theo lệnh chủ nhân, tự nhiên có thể khiến uy lực của nó tăng vọt, nhưng nếu nó không phục tùng rất có khả năng phản chủ. Vì vậy, nếu ngươi không tin tưởng không bằng trực tiếp hủy diệt nó đi!
Nghe vậy thì sắc mặt Lý Dật nhất động nhưng hắn vẫn gật đầu, ánh mắt lần nữa lại nhìn hắc sắc sinh vật.
- Thế nào? Ngươi chuẩn bị hợp tác với ta chưa? Hay chuẩn bị để ta chầm chậm, từng chút một, khiến người hồn phách phi tán?
Nghe được lời này của Lý Dật, hắc sắc sinh vật lạnh run, trong ánh mắt oán độc, có vài phần sợ hãi, sau đó nó mới chần chờ nói:
- Có phải nếu ta hợp tác với ngươi, ngươi sẽ tha cho ta đi?
Lý Dật nói:
- Tha cho người đi tất nhiên không được, nhưng ta có thể bảo đảm, người ở lại bên ta, chỉ cần không giở trò quỷ với ta, ngươi sẽ không bị tổn thương gì!
- Nhân loại! Nhân loại nham hiểm, quả nhiên ngươi không thả ta đi, sao ta có thể hợp tác với người được. Đừng mơ tưởng! Ta dù bị hồn phi phách tán, trước khi tiêu thất, cũng có cách biển Phá Thiên Kiếm thành phế vật!
Nghe vậy, sinh vật hắc sắc kêu lên thê lương.
- A...
Nó vẫn chưa nóixong lại một trận kêu thê lương, Lý Dật cười nói:
- Ngươi lần này khiến ta thê thảm như vậy, ta giữ ngươi lại bên cạnh cũng đã tốt lắm rồi. Người có tin ta trực tiếp phong ấn người ở đây, ngày ngày phải chịu khổ do Thiên Ma đấu khí thôn phệ? Tin ta đi, ta làm những chuyện này, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
Thấy nụ cười tàn nhẫn của Lý Dật, hắc sắc sinh vật run run, nói nhanh:
- Đừng! Đùng! Ta hợp tác! Ta hợp tác với người!
- Thật không?
Sắc mặt Lý Dật vẫn không thay đổi:
- Vậy thì ta phải làm sao thu phục bản thể của ngươi, tốt nhất người đừng lừa ta, nếu không, kết cục của ngươi sẽ rất thảm, rất thảm!
Hắc sắc sinh vật vẻ mặt chán chường nói:
- Ta bị ngươi chế phục rồi, bản thể tự nhiên không còn sức kháng chế. Nhưng bản thể ta bị phong ấn ở nơi này, nếu ngươi không giải phong ấn này, tự nhiên không cách nào có được bản thề.
- Vậy sao? Hy vọng người nói thật, nếu không người sẽ phát hiện, cảm giác ngày ngày bị thôn phệ, tuyệt đối không dễ chịu đâu...
Lúc nói, Lý Dật tiện tay lội ra một bình ngọc nhét sinh vật kia vào, sau đó một luồng đấu khí nhàn nhạt quấn lấy bình ngọc, nhét vào Dung Giới.
Làm xong việc này, Lý Dật thở ra một hơi, ánh mắt chậm rãi nhìn Phá Thiên Kiếm.
- Ngươi thật sự lưu lại Kiếm Linh? Vật này không chừng là một quả bom hẹn giờ, nguy hiểm vô cùng!
Thần Thần nhíu mày, thấp giọng.
Lý Dật gật đầu, nói:
- Điều này ta biết. Nhưng vật này nếu xóa đi, Phá Thiên Kiếm không biết ngày nào tháng nào mới sinh ra linh trí một lần nữa. Người chắc chắn cũng biết, Thần Binh có rất nhiều tác dụng nếu không có linh trí của Thần Binh phối hợp, có lẽ không dùng được gì. Ta cứ giữ lại nó, xem có cơ hội nào thu phục để sử dụng.
Thần Thần suy nghĩ một lát, thở dài nói:
- Vậy thì tùy ngươi!
Lý Dật gật đầu, không nói việc này nữa. mà nói:
- Ngọc giản của Hương Hương đã nói, nếu chỉ cần giải quyết người thủ hộ, rồi giải trừ phong ấn, đã có thể có được Phá Thiên Kiếm đề luyện hóa. Dường như Phá Thiên Kiếm sau khi luyện hóa, mới có được uy lực nhất định, xem ra, quá trình này cũng không dễ dàng.
Thần Thần gật đầu, không nói gì thêm.
Vừa nói chuyện, hai người đã chậm rãi đi đến chỗ Phá Thiên Kiếm. Lúc đến gần, nhìn Phá Thiên Kiếm, Lý Dật không khỏi sửng sốt, những sợi máu đỏ trên thân kiếm trong suốt không biết đã biến mất từ lúc nào.
- Phong ấn, tiêu thất rồi?
Lý Dật sững sờ, biểu tình trên mặt cổ quái:
- Nói ra, những sợi máu dường như phong ấn hành động của Phá Thiên Kiếm, nếu không như vậy, Phá Thiên Kiếm không biết đã đi đâu rồi. Vừa rồi rõ ràng chúng ta chưa phá vỡ phong ấn, đây rốt cục là chuyện gì?
Nói đến đây, Lý Dật liếc nhìn Thần Thần, ánh mắt hiện lên tia cổ quái.
Thứ phong ấn này, không thể tự nhiên biến mất, trừ phi là người cài đặt phong ấn ra tay, nếu không người ngoài muốn phá vỡ cũng không biết phải dùng bao nhiêu sức lực.
Chỉ là, lúc này không phải lúc nghĩ nhiều như vậy. Lý Dật nhanh chóng vận chuyến đấu khí, dưới sự quan sát của Thần Thần, hắn cẩn thận nắm chuối Phá Thiên Kiếm. Nhất thời cơ thể hắn chấn động cảm giác được đấu khí trong cơ thể hắn đang tràn ra trên Phá Thiên Kiêm.
Mà Phá Thiên Kiếm lúc này, giống như đã tiếp nhận đấu khí của chính nó, cũng không bài xích.
Thật ra Lý Dật không biết, không phải do nhân phẩm định thiên của chính hắn, mà là chủ nhân đời trước của Phá Thiên Kiếm đã xóa hết những lạc ấn bên trong. Bên trong chỉ còn trống rỗng mà nếu lúc này chủ nhân cũ vẫn còn giữ linh hồn lạc ấn lưu lại, vậy vật này, cơ bản không ai có thể cướp đi được.
Nghĩ đến đây, Lý Dật cũng không kịp suy nghĩ những điều khác, mà dưới sự chuyển hóa của ấn ký trên tay trái, đấu khí trên người tuôn về phía Phá Thiên Kiếm. Mà đồng thời, Phá Thiên Kiếm dưới tác dụng này, từng chỗ một bị rút ra, đến một lúc nào đó, cuối cùng bộp” một tiếng từ phía dưới bay lên.
Sắc mặt Lý Dật liên tục thay đổi, huýt sáo dài một tiếng, tay phải vung nhẹ, một kiếm đã vung lên, nhất thời một kiếm khí vô hình vô sắc sắc bén hướng về phía trước, quang hải tràn ngập vốn dĩ bao phủ trên tiêu đào, nhất thời bị vỡ vụn.
Huyết hải và huyết sắc khívụ bốn phía, cũng bị kiểm này ảnh hưởng.
Nhất thời những sinh vật trong Huyết Phủ, đều bị chấn động!
***
Trong không trung khí tức huyết sắc chầm chậm phiêu tán, thỉnh thoảng vẫn có vài phần vụ khí hắc sắc dừng lại trong không trung nhưng nhanh chóng đã biến thành tro tàn.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, những hắc sắc vũ khí do Kiếm Linh triệu hồi đã hoàn toàn tiêu thất.
Lý Dật ngẩng đầu nhìn chân trời, biểu tình trên mặt không buồn không vui. Lúc này hắn vận dụng thực lực của Xà Tôn Giả mới có thể dùng ra Huyết Nguyệt Cuồng Cương, uy lực của chiêu này còn lớn hơn vài phần so với khi Xà Tôn Giả thí chiều, lại thêm tác dụng khắc chế của Thiên Ma Cửu Biến đối với Linh hồn thể, uy lực của chiêu này, lại càng kinh người.
Chỉ là cùng như vậy, uy lực của chiêu này kinh người như thế, hao lực cũng rất lớn. Trong cơ thể của Lý Dật, đấu khí do Xà Tôn Giả lưu lại cuối cùng biến mất hết. Vì Phá Thiên Kiếm Linh này, Lý Dật xem như đã đưa ra lá bài tây cuối cùng của hắn.
Trước mặt Lý Dật, Thần Thần sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, ánh mắt cũng nhìn vào không trung nhưng không giống với loại gà mờ như Lý Dật, nàng là một Đấu Tôn cường giả, tự nhiên cảm giác được, lúc này, Phá Thiên Kiếm Linh tuy trọng thương nhưng chưa chết.
Cuối cùng, khi hắc sắc khí vụ cuối cùng trong không trung tiêu thất, một thân ảnh dữ tợn hiện ra.
Phá Thiên Kiếm Linh lúc này, khí tức trên người đã mỏng manh cực hạn, ngay cả thân hình mơ hồ cũng không thể duy trì, mà trở nên vài phần minh diệt bất định. Còn con người hắc sắc nơi ngực hắn, lúc này đã bị nổ tan, quỷ dị rũ xuống, trên cơ thể không ngừng có khói đen tỏa ra, thinh thoảng còn có vài tia yên vụ như bị thương tuôn ra từ người hắn.
Thấy bộ dạng này, chắc chắn Phá Thiên Kiếm Linh lúc sau cùng đã dùng thực lực của bản thân, nên mới không bị đánh nát! Những bộ dạng của hắn lúc này, dù miễn cưỡng lưu lại, không bị hủy đi, nhưng mà, e là duy trì không được bao lâu.
- Kha kha kha...
Một tiếng ho khan truyền ra từ miệng Phá Thiên Kiếm Linh, cùng với tiếng ho, từng đợt yên vụ tuôn ra, mà mỗi lúc yên vụ tuôn ra, thân hình của hắn lại càng trong suốt hơn.
- Lý Dật... Lý Dật... Lý Dật...
Thanh âm oán độc cực hạn truyền ra:
vanda
- Ta chắc chắn khiến người phải chết...
- Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không còn có cơ hội đó nữa!
Lý Dật cười lạnh, cắt đứt lời nói của hắn, sau đó thần sắc lạnh lẽo.
Cùng với biến đổi trên sắc mặt hắn, hư không trên người Phá Thiên Kiếm Linh, đột nhiên một thân ảnh cứng đờ trồi lên, trên thân ảnh có vài đạo đấu khí hồng sắc, sau đó không thương tình đụng vào Phá Thiên Kiếm Linh.
Khí tức Mị Ảnh Khôi Lỗi dâng lên trên người, khiến Phá Thiên Kiếm Linh cực kỳ mẫn cảm, hắn mạnh mẽ quay người, không nhịn được hét lên:
- Lý Dật, ngươi dám...
- Sao không dám!
Lý Dật trong tiếng cười lạnh, động tác của Mị Ảnh Khôi Lỗi đã nhanh hơn vài phần, dường như chỉ trong chốc lát đã lao đến trước mặt Phá Thiên Kiếm Linh, không có chút biểu tình giơ nắm tay, sau đó hung hăng nện xuống...
Bum
Thân hình Phá Thiên Kiếm Linh rơi xuống mặt đất, sau đó thân hình Mị Ảnh Khôi Lỗi rơi xuống theo, một đấu khí kịch liệt quét qua. Lúc nàng ta dừng động tác, cái gọi là Phá Thiên Kiếm Linh, sớm đã tiêu thất không có vết tích.
Làm xong động tác này, sắc mặt tuyệt mỹ của Mị Ảnh Khôi Lỗi vẫn không có chút biểu tình, nàng ta gật gật đầu với Lý Dật, thân hình lóe lên, lần nữa tiêu thất trong không trung.
Ngay trong lúc này, dường như có một bóng đen thật nhỏ, lặng lẽ xẹt qua mặt đất, sau đó nhanh chóng chui về phía hồ nước có chứa Phá Thiên Kiếm!
- Còn muốn chạy sao?
Bum
Ngay lúc bóng đen kia định chạy trốn, thân hình Lý Dật nhất động đã chộp được bóng đen trên mặt đất. Sau đó tay phải hắn vung lên, một hấp lực xuất hiện, nhất thời hút lấy bóng đen đó vào lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay Lý Dật, bóng đen đó sau khi dùng động sau cùng hình thành một hắc
sắc sinh vật như con nòng nọc, mơ hồ, có thể nhìn thấy trên mặt nó có chút oán độc.
- Cho người trở về bản thể, thì Phá Thiên Kiếm từ nay càng khó thu phục hơn. Phá Thiên Kiếm Linh, người cảm thấy ta ngu xuẩn vậy sao?
Nhìn sự tồn tại quỷ dị trong tay, Lý Dật cười nhạt, thấp giọng nói.
Sinh vật hắc sắc quỷ dị không ngừng giãy dụa, nhưng sau khi mất đi cường hãn của những linh hồn, lực lượng của nó cực kỳ yếu ớt, e là ngay cả một Đấu Giá thông thường cũng có thể áp chế nó, đừng nói một Đấu Vương bẩm sinh có khả năng khắc chế nó như Lý Dật.
Dường như cảm thấy không có cách nào thoát khỏi tay Lý Dật, hắc sắc sinh vật quỷ dị cuối cùng dừng việc giãy dụa vô ích, mà là dùng âm thanh oán độc nói:
- Lý Dật, ngươi rốt cục muốn làm gì?
- Làm gì?
Lý Dật nhàn nhạt nhìn hắc sắc sinh vật, chậm rãi nói:
- Tự nhiên có được Phá Thiên Kiếm rồi... Nếu như người phối hợp, không chừng ta có thể giữ ngươi lại, nếu ngươi không phối hợp, kết cục như thế nào không cần ta nói nữa!
- Nhân loại... Người thực sự cho rằng ta tin người sao? Các ngươi vì muốn Thần Binh Ma Khí không phản bội các ngươi, lẽ nào các ngươi lại không trừ bỏ linh hồn của Thần Binh Ma Khí? Người cho rằng ta tin người sao?
Hắc sắc sinh vật oán hận nói.
Lý Dật cười nhạt, nói:
- Nếu ngươi không đồng ý, vậy không còn cách gì nữa, ngươi chớ trách ta!
- A...
Tiếng nói Lý Dật vừa dứt, một luồng đấu khí hồng sắc lao về phía hắc sắc sinh vật. Bên ngoài cơ thể hắc sắc sinh vật, nhất thời có vô số khói đen thoát ra, khiến nó vô cùng thống khô!
Mà thừa dịp này, Lý Dật quay đầu nhìn Thần Thần.
Lúc này sắc mặt Thần Thần đã hồi phục vài phần, nàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Khí linh của Thần Binh Ma Khí rất khó có được, nếu nó nghe theo lệnh chủ nhân, tự nhiên có thể khiến uy lực của nó tăng vọt, nhưng nếu nó không phục tùng rất có khả năng phản chủ. Vì vậy, nếu ngươi không tin tưởng không bằng trực tiếp hủy diệt nó đi!
Nghe vậy thì sắc mặt Lý Dật nhất động nhưng hắn vẫn gật đầu, ánh mắt lần nữa lại nhìn hắc sắc sinh vật.
- Thế nào? Ngươi chuẩn bị hợp tác với ta chưa? Hay chuẩn bị để ta chầm chậm, từng chút một, khiến người hồn phách phi tán?
Nghe được lời này của Lý Dật, hắc sắc sinh vật lạnh run, trong ánh mắt oán độc, có vài phần sợ hãi, sau đó nó mới chần chờ nói:
- Có phải nếu ta hợp tác với ngươi, ngươi sẽ tha cho ta đi?
Lý Dật nói:
- Tha cho người đi tất nhiên không được, nhưng ta có thể bảo đảm, người ở lại bên ta, chỉ cần không giở trò quỷ với ta, ngươi sẽ không bị tổn thương gì!
- Nhân loại! Nhân loại nham hiểm, quả nhiên ngươi không thả ta đi, sao ta có thể hợp tác với người được. Đừng mơ tưởng! Ta dù bị hồn phi phách tán, trước khi tiêu thất, cũng có cách biển Phá Thiên Kiếm thành phế vật!
Nghe vậy, sinh vật hắc sắc kêu lên thê lương.
- A...
Nó vẫn chưa nóixong lại một trận kêu thê lương, Lý Dật cười nói:
- Ngươi lần này khiến ta thê thảm như vậy, ta giữ ngươi lại bên cạnh cũng đã tốt lắm rồi. Người có tin ta trực tiếp phong ấn người ở đây, ngày ngày phải chịu khổ do Thiên Ma đấu khí thôn phệ? Tin ta đi, ta làm những chuyện này, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
Thấy nụ cười tàn nhẫn của Lý Dật, hắc sắc sinh vật run run, nói nhanh:
- Đừng! Đùng! Ta hợp tác! Ta hợp tác với người!
- Thật không?
Sắc mặt Lý Dật vẫn không thay đổi:
- Vậy thì ta phải làm sao thu phục bản thể của ngươi, tốt nhất người đừng lừa ta, nếu không, kết cục của ngươi sẽ rất thảm, rất thảm!
Hắc sắc sinh vật vẻ mặt chán chường nói:
- Ta bị ngươi chế phục rồi, bản thể tự nhiên không còn sức kháng chế. Nhưng bản thể ta bị phong ấn ở nơi này, nếu ngươi không giải phong ấn này, tự nhiên không cách nào có được bản thề.
- Vậy sao? Hy vọng người nói thật, nếu không người sẽ phát hiện, cảm giác ngày ngày bị thôn phệ, tuyệt đối không dễ chịu đâu...
Lúc nói, Lý Dật tiện tay lội ra một bình ngọc nhét sinh vật kia vào, sau đó một luồng đấu khí nhàn nhạt quấn lấy bình ngọc, nhét vào Dung Giới.
Làm xong việc này, Lý Dật thở ra một hơi, ánh mắt chậm rãi nhìn Phá Thiên Kiếm.
- Ngươi thật sự lưu lại Kiếm Linh? Vật này không chừng là một quả bom hẹn giờ, nguy hiểm vô cùng!
Thần Thần nhíu mày, thấp giọng.
Lý Dật gật đầu, nói:
- Điều này ta biết. Nhưng vật này nếu xóa đi, Phá Thiên Kiếm không biết ngày nào tháng nào mới sinh ra linh trí một lần nữa. Người chắc chắn cũng biết, Thần Binh có rất nhiều tác dụng nếu không có linh trí của Thần Binh phối hợp, có lẽ không dùng được gì. Ta cứ giữ lại nó, xem có cơ hội nào thu phục để sử dụng.
Thần Thần suy nghĩ một lát, thở dài nói:
- Vậy thì tùy ngươi!
Lý Dật gật đầu, không nói việc này nữa. mà nói:
- Ngọc giản của Hương Hương đã nói, nếu chỉ cần giải quyết người thủ hộ, rồi giải trừ phong ấn, đã có thể có được Phá Thiên Kiếm đề luyện hóa. Dường như Phá Thiên Kiếm sau khi luyện hóa, mới có được uy lực nhất định, xem ra, quá trình này cũng không dễ dàng.
Thần Thần gật đầu, không nói gì thêm.
Vừa nói chuyện, hai người đã chậm rãi đi đến chỗ Phá Thiên Kiếm. Lúc đến gần, nhìn Phá Thiên Kiếm, Lý Dật không khỏi sửng sốt, những sợi máu đỏ trên thân kiếm trong suốt không biết đã biến mất từ lúc nào.
- Phong ấn, tiêu thất rồi?
Lý Dật sững sờ, biểu tình trên mặt cổ quái:
- Nói ra, những sợi máu dường như phong ấn hành động của Phá Thiên Kiếm, nếu không như vậy, Phá Thiên Kiếm không biết đã đi đâu rồi. Vừa rồi rõ ràng chúng ta chưa phá vỡ phong ấn, đây rốt cục là chuyện gì?
Nói đến đây, Lý Dật liếc nhìn Thần Thần, ánh mắt hiện lên tia cổ quái.
Thứ phong ấn này, không thể tự nhiên biến mất, trừ phi là người cài đặt phong ấn ra tay, nếu không người ngoài muốn phá vỡ cũng không biết phải dùng bao nhiêu sức lực.
Chỉ là, lúc này không phải lúc nghĩ nhiều như vậy. Lý Dật nhanh chóng vận chuyến đấu khí, dưới sự quan sát của Thần Thần, hắn cẩn thận nắm chuối Phá Thiên Kiếm. Nhất thời cơ thể hắn chấn động cảm giác được đấu khí trong cơ thể hắn đang tràn ra trên Phá Thiên Kiêm.
Mà Phá Thiên Kiếm lúc này, giống như đã tiếp nhận đấu khí của chính nó, cũng không bài xích.
Thật ra Lý Dật không biết, không phải do nhân phẩm định thiên của chính hắn, mà là chủ nhân đời trước của Phá Thiên Kiếm đã xóa hết những lạc ấn bên trong. Bên trong chỉ còn trống rỗng mà nếu lúc này chủ nhân cũ vẫn còn giữ linh hồn lạc ấn lưu lại, vậy vật này, cơ bản không ai có thể cướp đi được.
Nghĩ đến đây, Lý Dật cũng không kịp suy nghĩ những điều khác, mà dưới sự chuyển hóa của ấn ký trên tay trái, đấu khí trên người tuôn về phía Phá Thiên Kiếm. Mà đồng thời, Phá Thiên Kiếm dưới tác dụng này, từng chỗ một bị rút ra, đến một lúc nào đó, cuối cùng bộp” một tiếng từ phía dưới bay lên.
Sắc mặt Lý Dật liên tục thay đổi, huýt sáo dài một tiếng, tay phải vung nhẹ, một kiếm đã vung lên, nhất thời một kiếm khí vô hình vô sắc sắc bén hướng về phía trước, quang hải tràn ngập vốn dĩ bao phủ trên tiêu đào, nhất thời bị vỡ vụn.
Huyết hải và huyết sắc khívụ bốn phía, cũng bị kiểm này ảnh hưởng.
Nhất thời những sinh vật trong Huyết Phủ, đều bị chấn động!