Đấu Thần
Chương 328: Lưỡng phương
Đả tự: Sided Lovettt
***
Lời này nói ra, trong tình huống này như vô ích, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Thần Thần bước lên trước một bước.
Rốp
Ngay khi nàng bước lên, dưới chân chợt truyền đến một trận di động khiến hai người cùng sững sờ...
- Đây rốt cục là...
Lý Dật nhanh chóng cúi đầu nhìn, sau đó sắc mặt cứng đờ.
Chỉ thấy dưới chân Thần Thần, có bộ xương của nhân loại, nhưng lúc này, bàn tay vươn ra của bộ xương đã bị Thần Thần giẫm thành cát bụi.
Nhìn thấy bộ xương nằm ở đây, sắc mặt hai người trong chốc lát đều biến hóa, sau đó, Lý Dật mới hút một ngụm lãnh khí, thấp giọng nói:
- Xem ra, nơi này quả nhiên không đơn giản...
Thần Thần khẽ gật đầu, sau đó tiện tay vung lên, chỉ thấy một đạo cuồng phong thời qua, khiến rừng cây phấp phới. Sau đó, liền nhìn thấy trong khu rừng, vô số xương cốt rơi xuống như mưa, trong chốc lát biến khu rừng thành thế giới toàn sương trắng.
Một màn này, khiến sắc mặt hai người càng quỷ dị, lát sau, Thần Thần mới hít một hơi, nói:
- Ngươi nói không sai, nơi này quả nhiên không đơn giản! Ngươi xem những bộ xương này, trong đó có nhân loại, có Huyết Ma... Hơn nữa đem xương cốt phong hóa thành bộ dạng này, quả nhiên không biết bao nhiêu năm trước đã bỏ mạng ở đây rồi...
Lý Dật nhíu mày, nói:
- Nếu không có gì quỷ dị, Huyết Ma Tộc sao lại có thể để chúng ta vào đây dễ dàng? Có lẽ bọn chúng cũng biết nơi này không an toàn, mới rời đi như vậy... 1
- Xem ra, trong mắt Huyết Ma Tộc, chúng ta chắc chắn chết ở nơi này...
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Thần Thần rơi xuống hồ nước trước mặt:
- Bí mật ở nơi này, chính là ở đây rồi... Đi thôi, cứ đứng mãi ở đây cũng không phải cách, chỉ có thăm dò bí mật ở nơi này, nếu không e là chúng ta muốn ra ngoài cũng không được...
Nhàn nhạt nói một tiếng, Thần Thần cười cười, sau đó, đi lên trước.
Có Thần Thần dẫn đường. Lý Dật cũng không sợ lắm, lúc đó hắn cũng cười cười, bước nhanh theo sau Thần Thần.
Trên đường đi, hai người luôn cẩn thận, nhưng xuất hiện ngoài ý muốn là, lúc hai người đi đến bên cạnh hồ nước, vẫn không có gì phát sinh.
Chỉ là, đến bên cạnh hồ nước, nhãn thần hai người đột nhiên co rụt lại.
Hồ nước bình thường vô cùng này, giống như hình thành từ đá cuội, trong hồ nước dường như có một con suối nhỏ, khiến nước nơi này không ngừng phiên động. Mà sau khi những giọt nước dư thừa vừa tràn ra, lại rất nhanh bị bùn đất phía dưới hút lấy...
Nhưng mà, tại vị trí trung tâm hồ nước, mơ hồ có thể nhìn thấy một trường kiếm trong suốt cằm ở phía dưới.
Trường kiếm tạo hình cổ xưa, bên trên tản mác khí tức kinh người cực hạn, huyết vụ huyết hồng sắc bao quanh nó, giống như một kẻ thủ hộ...
Thấy vậy, nhãn thần hai người sáng lên, sau đó, Lý Dật nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng:
- Đây chính là... xếp thứ chín trong Thần Binh Ma Khí Bảng... Phá Thiên Kiếm!?
- Không sai...
Dường như cảm nhận được uy áp bên trên Phá Thiên Kiếm truyền đến, Thần Thần chau mày, thấp giọng.
Nghe vậy, trong mắt Lý Dật hiện lên tia lửa nóng. Hắn tự nhiên biết tình huống của hắn lúc này, trong Đế quốc Thiên Phong có thể nói cường địch san sát, tuy nhiên dựa vào con bài tẩy và bản lĩnh của hắn, cũng không sợ. Nhưng mà, thực lực của bản thân hắn quả thực quá kém... Đó chính là thiếu hụt lớn nhất của hắn!
Mà nếu có được Phá Thiên Kiếm, chỗ thiếu hụt trong thực lực của hắn, không chừng có thể bù đắp phân nửa! Mà có được thanh kiếm này, dù là Bắc Đẩu Tông hắn không chừng cũng đủ tư cách cường kháng rồi!
Nghĩ đến đây,Lý Dật nóng lòng...
- Rốt cục tìm được người rồi...
Nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong suốt, Lý Dật há miệng, không khỏi thốt lên.
Tuy hắn chưa từng thấy Phá Thiên Kiếm, nhưng vì trong cơ thể hắn có Thiên Khôn Địa Càn Châu, vì vậy không xa lạ gì với khí tức của những vật này. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng khí tức huyền diệu từ trên Phá Thiên Kiếm, mà khí tức này, với Thiên Khôn Địa Càn Châu, có cùng một loại quỷ dị...
Sau khi cẩn thận xem xét, Lý Dật mới phát hiện, huyết sắc khí tức bao quanh Phá Thiên Kiếm cũng không phải là thử thủ hộ gì, mà cũng chỉ là một loại như phong ấn.
Bởi vì chỉ nhìn vài lần, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, có vài lần Phá Thiên Kiếm đường như muốn phá trời mà ra, nhưng mà, mỗi lúc như vậy thì, khí tức thoát ra trên nó, đã bị những hồng vụ bao quanh hóa giải... Thấy việc có chút quỷ dị này, khiến Lý Dật chau mày, sau đó mới nói:
- Nếu đã biết vật này là Phá Thiên Kiếm, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Thần Thần tựa hồ ngẩn ngơ, lát sau nàng mới cười, cười rất hồn nhiên:
- Ta... Ta không biết...
Nghe vậy, biểu hiện của Lý Dật, không khỏi cứng đờ...
o0o
Tại một ngọn núi cao cách Huyết Phủ không biết bao xa, huyết vụ quấn quanh, khiến thiên địa nguyên khí nơi này vô cùng nồng đậm.
Nơi tu luyện cực tốt như vậy, người thường đương nhiên không thể chiếm được, nhưng chỉ có người có thực lực, mới có tư cách chiếm lĩnh.
Tại đỉnh núi cao, thánh quang bên trong một điện phủ cực lớn bao trùm khí tức thành kính lóe ra.
Từ đó có thể dễ dàng đoán ra, nơi này không phải nơi nào khác, chính là Tam Thanh Sơn của Đế quốc Thiên Phong. Mà tòa điện này, chính là Phân điện Thiên Phong.
Lúc này, trước điện phủ cực lớn, lại có không nhiều người, chỉ có một mình Bạch Khiết chắp tay đứng. Trước mặt nàng có mấy chục khối ngọc bài, chỉ là lúc này, số ngọc bài đã bị vỡ đến một nửa, còn lại chỉ còn không đầy mười khối.
Bạch Khiết thấy vậy, cau mày, biểu hiện cổ quái cực hạn.
Sau khi bầu không khí cổ quái này qua đi, đột nhiên, Bạch Khiết phủi tay, một đạo đấu khí phất ra, biến những ngọc bài sứt mẻ trên bàn thành bột phấn, sau đó nàng thở nhẹ, cười lạnh một tiếng:
- Nếu đã tới rồi, sao lại không dám xuất hiện chứ?
- Chà, Bạch Thánh Nữ quả nhiên không phải tay mơ, Bổn Hoàng tự nhận đã ẩn kín khí tức rồi, vẫn bị người tìm thấy...
Giữa không trung một giọng nói bất đắc dĩ truyền tới, nhưng trong giọng nói dường như có chút ôn nhu.
- Hải Kim! Tới thì tới đi! Không cần giả ma già quý!
Bạch Khiết hừ lạnh một tiếng, sau đó bấm tay bắn ra, thấy một luồng đấu khí tràn ra, trong nháy mắt rơi xuống một góc nào đó trên bầu trời...
Bum
Một đạo thân ảnh có chút chật vật từ không trung xuất hiện, sau đó rơi xuống đất, chỉ là, lúc này nụ cười trên mặt hắn cực kỳ cổ quái.
Người mới đến không phải ai khác, chính là một trong Thiên Phong Thất Hoàng Bắc Đầu Tông Đại trưởng lão, Phong Hoàng Hải Kim!
Thấy bộ dạng này của Hải Kim, Bạch Khiết chỉ cười lạnh, thản nhiên nói:
- Hải Phong Hoàng... Không biết hôm nay gió gì thổi tới, lão nhân gia người lại đến Tam Thánh Sơn ta! Quả thật đáng quý quá! Chilà, hôm nay Phong Hoàng đại giá quang lâm, tiểu nữ tử không có gì tiếp chuyện, xin ngươi không nên lưu lại lâu, lời nham nói xong thì đi được rồi...
Nghe vậy thì, Hải Kim cười khổ một tiếng, nói:
- Bạch Khiết, lẽ nào ta không thể đến thăm ngươi sao?
Bạch Khiết cười nhạt:
- Hải Kim ngươi không phải lần đầu tiên ta biết, tự nhiên biết bản tính của ngươi. Ngươi trừ phi có chuyện, rảnh rỗi lại có thể đến Tam Thanh Sơn sao? Bắc Đầu Tông các ngươi không phải rất muốn đuổi Đấu Thần Điện chúng ta ra khỏi Đế quốc Thiên Phong sao?
Hải Kim khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Đó chính là chuyện giữa Tông chủ và Đại Tế Ty, giữa ta và người, không cần phải nói những việc này chứ?
- Có chứ! Từ lúc ngươi ra khỏi Đấu Thần Điện, nhập vào Bắc Đẩu Tông, tất cả đều phải nói rõ ràng rồi!
Sắc mặt Bạch Khiết lại lạnh lùng, những lời nóira, lại khiến sắc mặt Hải Kim bất đắc dĩ, trong nháy mắt cứng lại không biết nói gì...
- Ta đã giải thích nhiều lần, ta vốn dĩ là người của Bắc Đẩu Tông đầu nhập vào Đấu Thần Điện, chỉ là cơ duyên xảo hợp... Chà...
Nói đến sau cùng. Hải Kim thở dài.
Thở dài một hơi, khuôn mặt hắn nghiêm chỉnh lại, mới thấp giọng nói:
- Được rồi, Bạch Thánh Nữ, nói chuyện chính nhé... Hôm nay trước khi đến đây, có việc muốn nhờ người giúp:
Sắc mặt Bạch Khiết hơi lạnh lẽo, biểu hiện như sớm đã từ chối rồi.
Bộ dạng này của Bạch Khiết chỉ khiến Hải Kim cười khổ một tiếng, mới thấp giọng:
- Bạch Thánh Nữ, ta muốn hỏi một tiếng, không biết trong số những người tham gia Tế Thần Huyết Điền, rốt cục lúc này, có thể sống sót còn có mấy người?
Bạch Khiết sắc mặt khẽ biến, chỉ cười lạnh:
- Đây là cơ mật của Đấu Thần Điện, Bắc Đầu Tông người biết rồi có lợi ích gì?
Hài Kim trầm giọng nói:
- Việc này liên quan đến một việc đại sự ở Bắc Đầu Tông ta... Lúc này ta đến đây, còn mang theo lệnh dụ của Tông chủ, ta nghĩ Tông chủ đã đưa tin cho Đại Tể Ty các hạ, vì vậy... xin Bạch Thánh Nữ hiệp trợ...
Nói xong Hải Kim đã tiện tay vỗ nhẹ, một ngọc giản hiện ra trước mặt.
Thấy ngọc giản này sắc mặt Bạch Khiết khẽbiến, lát sau mới cười lạnh một tiếng:
- Huyền Thiên Lục Tàn Quyền, quả nhiên thủ bút cực lớn. Nếu đã vậy thì, vậy nói cho người biết thì sao...
Dứt lời, tay phải Bạch Khiết vung lên, trong những ngọc bài còn lại, lại có vài khối vỡ ra, huyển phù trước mặt nàng chỉ còn lại bốn khối sau cùng.
Nhãn thần Hải Kim nhanh chóng rơi xuống trên đó, sau đó, sắc mặt vô cùng phức tạp, hắn thở nhẹ một hơi, sắc mặt biến hóa bất định.
- Diệp Khinh Vũ, Tống Kiệt Khánh, Lý Hạo... Cuối cùng người này là Lý Dật... Quả nhiên là hắn sao?
Lúc này, Phong Hoàng một trong Thiên Phong Thất Hoàng sắc mặt khó coi cực hạn...
- Thế nào? Phát hiện thấy những người do Bắc Đầu Tông các ngươi phái đến đều chết cả rồi, ngươi đau lòng sao?
Thấy sắc mặt Hải Kim, Bạch Khiết không khỏi châm chọc.
Hài Kim khẽ lắc đầu, sau đó mới thở dài một tiếng, nói:
- Người tính không bằng trời tính, xem ra lần này muốn thành sự... Không dễ dàng như vậy... Bạch Khiết, nề mặt ta và người đã quen biết lâu năm như vậy, có thể chấp nhận một yêu cầu của ta không?
Bạch Khiết cũng quá hiều tính cách Hải Kim, thấy bộ dạng này của hắn, nàng chỉ chau mày, thấp giọng nói:
- Chuyện gì?
Hải Kim trầm giọng nói:
- Mở thông đạo, đề ta tiến vào Tu La Đảo...
- Điều đó không thể!
Bạch Khiết nói như đinh đóng cột:
- Hải Kim, ngươi cũng biết quy định của Đấu Thần Điện, ngoài những người trấn thủ Tu La Đảo, bất kỳ người nào cũng không thể vào đó, nếu không chính là phá vỡ quy ước... Ngươi muốn vào cũng được, năm sau dùng phương pháp phong ấn thực lực xuống đến dưới cấp Đấu Sư, thông qua khảo nghiệm, nếu không ngươi cũng không có cách nào vào..
Hài Kim cười khổ một tiếng, cúi đầu:
- Ta không phải đùa với người, nhưng mà, lúc này nếu ta đi vào, nói không chừng sự tình cũng đã xong cả rồi... Đến nước này, ta cũng không giấu ngươi, Thất Tinh Giới Chi của Bắc Đầu Tông mất tích! Nếu không có Thất Tinh Giới Chi, sau này nếu không có cách mở đại môn của Bắc Đẩu Giới... Bắc Đầu Tông chúng ta, nhất định tan thành mây khói...
- Thất Tinh Giới Chỉ... Bắc Đẩu Giới...
Bạch Khiết nghe vậy sắc mặt cũng nhanh chóng biến hóa, một lát sau không khỏi trầm giọng nói:
- Ý của ngươi là, Thất Tinh Giới Chỉ rơi vào tay một trong bốn người còn lại này?
Hài Kim cười khổ một tiếng, nói:
- Rơi vào tay bốn người này cũng tốt, chỉ cần bọn họ quay lại, Bắc Đầu Tông chúng tôi còn hàng ngàn cách lấy lại. Nhưng điều ta sợ nhất là, Thất Tinh Giới Chỉ rơi vào tay Huyết Ma Tộc, hoặc là, bị người ở Đế quốc khác lấy đi... Vậy thì điều này đối với Bắc Đẩu Tông chúng ta mà nói, cũng chính là tai ương ngập đầu... Nếu Bắc Đầu Tông chúng ta không còn nữa, cục diện Đế quốc Thiên Phong sẽ thế nào, chắc chắn ngươi cũng biết... Những việc như vậy, xin người suy nghĩ cẩn thận...
***
Lời này nói ra, trong tình huống này như vô ích, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Thần Thần bước lên trước một bước.
Rốp
Ngay khi nàng bước lên, dưới chân chợt truyền đến một trận di động khiến hai người cùng sững sờ...
- Đây rốt cục là...
Lý Dật nhanh chóng cúi đầu nhìn, sau đó sắc mặt cứng đờ.
Chỉ thấy dưới chân Thần Thần, có bộ xương của nhân loại, nhưng lúc này, bàn tay vươn ra của bộ xương đã bị Thần Thần giẫm thành cát bụi.
Nhìn thấy bộ xương nằm ở đây, sắc mặt hai người trong chốc lát đều biến hóa, sau đó, Lý Dật mới hút một ngụm lãnh khí, thấp giọng nói:
- Xem ra, nơi này quả nhiên không đơn giản...
Thần Thần khẽ gật đầu, sau đó tiện tay vung lên, chỉ thấy một đạo cuồng phong thời qua, khiến rừng cây phấp phới. Sau đó, liền nhìn thấy trong khu rừng, vô số xương cốt rơi xuống như mưa, trong chốc lát biến khu rừng thành thế giới toàn sương trắng.
Một màn này, khiến sắc mặt hai người càng quỷ dị, lát sau, Thần Thần mới hít một hơi, nói:
- Ngươi nói không sai, nơi này quả nhiên không đơn giản! Ngươi xem những bộ xương này, trong đó có nhân loại, có Huyết Ma... Hơn nữa đem xương cốt phong hóa thành bộ dạng này, quả nhiên không biết bao nhiêu năm trước đã bỏ mạng ở đây rồi...
Lý Dật nhíu mày, nói:
- Nếu không có gì quỷ dị, Huyết Ma Tộc sao lại có thể để chúng ta vào đây dễ dàng? Có lẽ bọn chúng cũng biết nơi này không an toàn, mới rời đi như vậy... 1
- Xem ra, trong mắt Huyết Ma Tộc, chúng ta chắc chắn chết ở nơi này...
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Thần Thần rơi xuống hồ nước trước mặt:
- Bí mật ở nơi này, chính là ở đây rồi... Đi thôi, cứ đứng mãi ở đây cũng không phải cách, chỉ có thăm dò bí mật ở nơi này, nếu không e là chúng ta muốn ra ngoài cũng không được...
Nhàn nhạt nói một tiếng, Thần Thần cười cười, sau đó, đi lên trước.
Có Thần Thần dẫn đường. Lý Dật cũng không sợ lắm, lúc đó hắn cũng cười cười, bước nhanh theo sau Thần Thần.
Trên đường đi, hai người luôn cẩn thận, nhưng xuất hiện ngoài ý muốn là, lúc hai người đi đến bên cạnh hồ nước, vẫn không có gì phát sinh.
Chỉ là, đến bên cạnh hồ nước, nhãn thần hai người đột nhiên co rụt lại.
Hồ nước bình thường vô cùng này, giống như hình thành từ đá cuội, trong hồ nước dường như có một con suối nhỏ, khiến nước nơi này không ngừng phiên động. Mà sau khi những giọt nước dư thừa vừa tràn ra, lại rất nhanh bị bùn đất phía dưới hút lấy...
Nhưng mà, tại vị trí trung tâm hồ nước, mơ hồ có thể nhìn thấy một trường kiếm trong suốt cằm ở phía dưới.
Trường kiếm tạo hình cổ xưa, bên trên tản mác khí tức kinh người cực hạn, huyết vụ huyết hồng sắc bao quanh nó, giống như một kẻ thủ hộ...
Thấy vậy, nhãn thần hai người sáng lên, sau đó, Lý Dật nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng:
- Đây chính là... xếp thứ chín trong Thần Binh Ma Khí Bảng... Phá Thiên Kiếm!?
- Không sai...
Dường như cảm nhận được uy áp bên trên Phá Thiên Kiếm truyền đến, Thần Thần chau mày, thấp giọng.
Nghe vậy, trong mắt Lý Dật hiện lên tia lửa nóng. Hắn tự nhiên biết tình huống của hắn lúc này, trong Đế quốc Thiên Phong có thể nói cường địch san sát, tuy nhiên dựa vào con bài tẩy và bản lĩnh của hắn, cũng không sợ. Nhưng mà, thực lực của bản thân hắn quả thực quá kém... Đó chính là thiếu hụt lớn nhất của hắn!
Mà nếu có được Phá Thiên Kiếm, chỗ thiếu hụt trong thực lực của hắn, không chừng có thể bù đắp phân nửa! Mà có được thanh kiếm này, dù là Bắc Đẩu Tông hắn không chừng cũng đủ tư cách cường kháng rồi!
Nghĩ đến đây,Lý Dật nóng lòng...
- Rốt cục tìm được người rồi...
Nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong suốt, Lý Dật há miệng, không khỏi thốt lên.
Tuy hắn chưa từng thấy Phá Thiên Kiếm, nhưng vì trong cơ thể hắn có Thiên Khôn Địa Càn Châu, vì vậy không xa lạ gì với khí tức của những vật này. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng khí tức huyền diệu từ trên Phá Thiên Kiếm, mà khí tức này, với Thiên Khôn Địa Càn Châu, có cùng một loại quỷ dị...
Sau khi cẩn thận xem xét, Lý Dật mới phát hiện, huyết sắc khí tức bao quanh Phá Thiên Kiếm cũng không phải là thử thủ hộ gì, mà cũng chỉ là một loại như phong ấn.
Bởi vì chỉ nhìn vài lần, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, có vài lần Phá Thiên Kiếm đường như muốn phá trời mà ra, nhưng mà, mỗi lúc như vậy thì, khí tức thoát ra trên nó, đã bị những hồng vụ bao quanh hóa giải... Thấy việc có chút quỷ dị này, khiến Lý Dật chau mày, sau đó mới nói:
- Nếu đã biết vật này là Phá Thiên Kiếm, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Thần Thần tựa hồ ngẩn ngơ, lát sau nàng mới cười, cười rất hồn nhiên:
- Ta... Ta không biết...
Nghe vậy, biểu hiện của Lý Dật, không khỏi cứng đờ...
o0o
Tại một ngọn núi cao cách Huyết Phủ không biết bao xa, huyết vụ quấn quanh, khiến thiên địa nguyên khí nơi này vô cùng nồng đậm.
Nơi tu luyện cực tốt như vậy, người thường đương nhiên không thể chiếm được, nhưng chỉ có người có thực lực, mới có tư cách chiếm lĩnh.
Tại đỉnh núi cao, thánh quang bên trong một điện phủ cực lớn bao trùm khí tức thành kính lóe ra.
Từ đó có thể dễ dàng đoán ra, nơi này không phải nơi nào khác, chính là Tam Thanh Sơn của Đế quốc Thiên Phong. Mà tòa điện này, chính là Phân điện Thiên Phong.
Lúc này, trước điện phủ cực lớn, lại có không nhiều người, chỉ có một mình Bạch Khiết chắp tay đứng. Trước mặt nàng có mấy chục khối ngọc bài, chỉ là lúc này, số ngọc bài đã bị vỡ đến một nửa, còn lại chỉ còn không đầy mười khối.
Bạch Khiết thấy vậy, cau mày, biểu hiện cổ quái cực hạn.
Sau khi bầu không khí cổ quái này qua đi, đột nhiên, Bạch Khiết phủi tay, một đạo đấu khí phất ra, biến những ngọc bài sứt mẻ trên bàn thành bột phấn, sau đó nàng thở nhẹ, cười lạnh một tiếng:
- Nếu đã tới rồi, sao lại không dám xuất hiện chứ?
- Chà, Bạch Thánh Nữ quả nhiên không phải tay mơ, Bổn Hoàng tự nhận đã ẩn kín khí tức rồi, vẫn bị người tìm thấy...
Giữa không trung một giọng nói bất đắc dĩ truyền tới, nhưng trong giọng nói dường như có chút ôn nhu.
- Hải Kim! Tới thì tới đi! Không cần giả ma già quý!
Bạch Khiết hừ lạnh một tiếng, sau đó bấm tay bắn ra, thấy một luồng đấu khí tràn ra, trong nháy mắt rơi xuống một góc nào đó trên bầu trời...
Bum
Một đạo thân ảnh có chút chật vật từ không trung xuất hiện, sau đó rơi xuống đất, chỉ là, lúc này nụ cười trên mặt hắn cực kỳ cổ quái.
Người mới đến không phải ai khác, chính là một trong Thiên Phong Thất Hoàng Bắc Đầu Tông Đại trưởng lão, Phong Hoàng Hải Kim!
Thấy bộ dạng này của Hải Kim, Bạch Khiết chỉ cười lạnh, thản nhiên nói:
- Hải Phong Hoàng... Không biết hôm nay gió gì thổi tới, lão nhân gia người lại đến Tam Thánh Sơn ta! Quả thật đáng quý quá! Chilà, hôm nay Phong Hoàng đại giá quang lâm, tiểu nữ tử không có gì tiếp chuyện, xin ngươi không nên lưu lại lâu, lời nham nói xong thì đi được rồi...
Nghe vậy thì, Hải Kim cười khổ một tiếng, nói:
- Bạch Khiết, lẽ nào ta không thể đến thăm ngươi sao?
Bạch Khiết cười nhạt:
- Hải Kim ngươi không phải lần đầu tiên ta biết, tự nhiên biết bản tính của ngươi. Ngươi trừ phi có chuyện, rảnh rỗi lại có thể đến Tam Thanh Sơn sao? Bắc Đầu Tông các ngươi không phải rất muốn đuổi Đấu Thần Điện chúng ta ra khỏi Đế quốc Thiên Phong sao?
Hải Kim khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Đó chính là chuyện giữa Tông chủ và Đại Tế Ty, giữa ta và người, không cần phải nói những việc này chứ?
- Có chứ! Từ lúc ngươi ra khỏi Đấu Thần Điện, nhập vào Bắc Đẩu Tông, tất cả đều phải nói rõ ràng rồi!
Sắc mặt Bạch Khiết lại lạnh lùng, những lời nóira, lại khiến sắc mặt Hải Kim bất đắc dĩ, trong nháy mắt cứng lại không biết nói gì...
- Ta đã giải thích nhiều lần, ta vốn dĩ là người của Bắc Đẩu Tông đầu nhập vào Đấu Thần Điện, chỉ là cơ duyên xảo hợp... Chà...
Nói đến sau cùng. Hải Kim thở dài.
Thở dài một hơi, khuôn mặt hắn nghiêm chỉnh lại, mới thấp giọng nói:
- Được rồi, Bạch Thánh Nữ, nói chuyện chính nhé... Hôm nay trước khi đến đây, có việc muốn nhờ người giúp:
Sắc mặt Bạch Khiết hơi lạnh lẽo, biểu hiện như sớm đã từ chối rồi.
Bộ dạng này của Bạch Khiết chỉ khiến Hải Kim cười khổ một tiếng, mới thấp giọng:
- Bạch Thánh Nữ, ta muốn hỏi một tiếng, không biết trong số những người tham gia Tế Thần Huyết Điền, rốt cục lúc này, có thể sống sót còn có mấy người?
Bạch Khiết sắc mặt khẽ biến, chỉ cười lạnh:
- Đây là cơ mật của Đấu Thần Điện, Bắc Đầu Tông người biết rồi có lợi ích gì?
Hài Kim trầm giọng nói:
- Việc này liên quan đến một việc đại sự ở Bắc Đầu Tông ta... Lúc này ta đến đây, còn mang theo lệnh dụ của Tông chủ, ta nghĩ Tông chủ đã đưa tin cho Đại Tể Ty các hạ, vì vậy... xin Bạch Thánh Nữ hiệp trợ...
Nói xong Hải Kim đã tiện tay vỗ nhẹ, một ngọc giản hiện ra trước mặt.
Thấy ngọc giản này sắc mặt Bạch Khiết khẽbiến, lát sau mới cười lạnh một tiếng:
- Huyền Thiên Lục Tàn Quyền, quả nhiên thủ bút cực lớn. Nếu đã vậy thì, vậy nói cho người biết thì sao...
Dứt lời, tay phải Bạch Khiết vung lên, trong những ngọc bài còn lại, lại có vài khối vỡ ra, huyển phù trước mặt nàng chỉ còn lại bốn khối sau cùng.
Nhãn thần Hải Kim nhanh chóng rơi xuống trên đó, sau đó, sắc mặt vô cùng phức tạp, hắn thở nhẹ một hơi, sắc mặt biến hóa bất định.
- Diệp Khinh Vũ, Tống Kiệt Khánh, Lý Hạo... Cuối cùng người này là Lý Dật... Quả nhiên là hắn sao?
Lúc này, Phong Hoàng một trong Thiên Phong Thất Hoàng sắc mặt khó coi cực hạn...
- Thế nào? Phát hiện thấy những người do Bắc Đầu Tông các ngươi phái đến đều chết cả rồi, ngươi đau lòng sao?
Thấy sắc mặt Hải Kim, Bạch Khiết không khỏi châm chọc.
Hài Kim khẽ lắc đầu, sau đó mới thở dài một tiếng, nói:
- Người tính không bằng trời tính, xem ra lần này muốn thành sự... Không dễ dàng như vậy... Bạch Khiết, nề mặt ta và người đã quen biết lâu năm như vậy, có thể chấp nhận một yêu cầu của ta không?
Bạch Khiết cũng quá hiều tính cách Hải Kim, thấy bộ dạng này của hắn, nàng chỉ chau mày, thấp giọng nói:
- Chuyện gì?
Hải Kim trầm giọng nói:
- Mở thông đạo, đề ta tiến vào Tu La Đảo...
- Điều đó không thể!
Bạch Khiết nói như đinh đóng cột:
- Hải Kim, ngươi cũng biết quy định của Đấu Thần Điện, ngoài những người trấn thủ Tu La Đảo, bất kỳ người nào cũng không thể vào đó, nếu không chính là phá vỡ quy ước... Ngươi muốn vào cũng được, năm sau dùng phương pháp phong ấn thực lực xuống đến dưới cấp Đấu Sư, thông qua khảo nghiệm, nếu không ngươi cũng không có cách nào vào..
Hài Kim cười khổ một tiếng, cúi đầu:
- Ta không phải đùa với người, nhưng mà, lúc này nếu ta đi vào, nói không chừng sự tình cũng đã xong cả rồi... Đến nước này, ta cũng không giấu ngươi, Thất Tinh Giới Chi của Bắc Đầu Tông mất tích! Nếu không có Thất Tinh Giới Chi, sau này nếu không có cách mở đại môn của Bắc Đẩu Giới... Bắc Đầu Tông chúng ta, nhất định tan thành mây khói...
- Thất Tinh Giới Chỉ... Bắc Đẩu Giới...
Bạch Khiết nghe vậy sắc mặt cũng nhanh chóng biến hóa, một lát sau không khỏi trầm giọng nói:
- Ý của ngươi là, Thất Tinh Giới Chỉ rơi vào tay một trong bốn người còn lại này?
Hài Kim cười khổ một tiếng, nói:
- Rơi vào tay bốn người này cũng tốt, chỉ cần bọn họ quay lại, Bắc Đầu Tông chúng tôi còn hàng ngàn cách lấy lại. Nhưng điều ta sợ nhất là, Thất Tinh Giới Chỉ rơi vào tay Huyết Ma Tộc, hoặc là, bị người ở Đế quốc khác lấy đi... Vậy thì điều này đối với Bắc Đẩu Tông chúng ta mà nói, cũng chính là tai ương ngập đầu... Nếu Bắc Đầu Tông chúng ta không còn nữa, cục diện Đế quốc Thiên Phong sẽ thế nào, chắc chắn ngươi cũng biết... Những việc như vậy, xin người suy nghĩ cẩn thận...