Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Thần

Chương 306: Bi kịch



Nguồn: VipVanDan
***
Xuy~~
Cùng với động tác của Lý Dật, một đoàn hỏa cầu đấu khí giống như một khỏa lưu tinh bắn tới chỗ Lý Dẫn Chứng, ngay còn ở giữa không trung đã mạnh mẽ bạo nổ ra.
Sau đó, một đạo thân ảnh vô cùng chật vật lùi lại giữa không trung, nhưng trong nháy mắt chật vật đó, thanh trường thương thủy sắc trong tay hắn đã quăng ra ngoài, thế nhưng trong nháy mắt lúc tiếp xúc với hỏa cầu đấu khí đó, thanh trường thương do đấu khí ngưng tụ kia đã ầm ầm nổ tung.
Ngay trong lúc thối lui cực nhanh đó, vẻ kinh ngạc trong mắt Lý Dẫn Chứng đã lên đến cực điểm. Qua một chiêu vừa rồi khiến hắn hoàn toàn hiểu rõ, khí thế hiện tại của Lý Dật cũng không phải là giả tạo như hắn tưởng tượng, mà hoàn toàn là thực lực chân thật...
Trên Tu La Đảo này, dưới sự phong ấn của Đấu Thần Điện, lại còn có thể dùng ra thực lực cấp bậc Đấu Hoàng! Bản thân hắn đã có thực lực này sao? Không phải... Cứ cho là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể đạt đến được!!! Lẽ nào là nhờ mượn ngoại lực? Rốt cục là thứ ngoại lực gì có thể đạt đến trình độ này? Tiểu tử này! Rốt cuộc là sử dụng cách gì? Lần này quả thực đã bị tên phế vật Tông Kiệt Khánh hại chết rồi!
Trong lòng Lý Dẫn Chứng vang lên thanh âm chấn động đến cực điểm. Từ lúc cùng Lý Dật giao thủ cho đến nay, thực lực của đối phương tuy dù sao cũng kém hơn mình một chút, nhưng hễ lúc nào cảm thấy mình sắp giành phần thắng, thực lực của đối phương lại tăng vọt lên...
Hắn giống như một ngọn núi vĩnh viễn không có cách nào để leo đến đỉnh vậy!
Thậm chí Lý Dẫn Chứng còn hoài nghi, nếu như lúc này hắn cũng có thể sử dụng ra thực lực cấp bậc Đấu Hoàng, đối phương cũng sẽ lại cực kỳ tinh diệu dùng ra một cấp bậc thực lực khác cao hơn nữa!
Cái cảm giác này, khiến trong lòng hắn chợt dâng lên một tia tuyệt vọng!
Mặc kệ hắn rốt cục là đã làm như thế nào... Ta tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của hắn! Hơn nữa, loại thủ đoạn mượn ngoại lực tăng cấp như vậy, khẳng định sẽ có hạn chế... Lúc này cũng không thích hợp liều mạng với hắn, như vậy chẳng khác nào tự sát, đành chờ cho thực lực của hắn suy giảm xuống rồi hãy tính!!!
Trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, thân hình vốn đang bay lên của Lý Dẫn Chứng chợt nhanh chóng lùi về. Chỉ trong chớp mắt, đấu khí dâng trào của hắn đã va chạm vào Thiên Mộc Độc Hỏa Võng. Trước ánh mắt kinh ngạc của đám người Kiệt Tông Khánh, đã phá vở một lỗ lớn trên cái Thiên Mộc Độc Hỏa Võng, còn thân hình của hắn đã nhanh chóng hướng về phía cái lỗ lớn kia mà chui đi.
Một màn này xảy ra chỉ trong khoảnh khắc như điện quang lửa thạch, khiến cho đám người Diệp Khinh Vũ ở phía dưới hiểu rõ ràng, tình huống lúc này có nghĩa là tất cả tính toán trước đây đều đã thất bại, chỉ có cách chạy trốn chết mà thôi!
Chết tiệt! Tên Lý Dật này... Tên Lý Dật này... Đấu Hoàng... Đấu Hoàng... Đấu Hoàng...
Trong lòng Tông Kiệt Khánh tức giận run người trong lòng mắng một tiếng. Thân là người của một trong Đế Đô Tứ Đại Gia Tộc, hắn tự nhiên hiểu rõ, một vị Đấu Hoàng cường giả có thực lực như thế nào! Nói đơn giản, muốn giải quyết hết đám phế vật bọn hắn ở đây, cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay...
Cái cảm giác nghẹn uất trong lòng này khiến cho hắn gần như phát cuồng, thế nhưng Tông Kiệt Khánh rốt cục cũng không phải là một tên tuyệt đỉnh ngu ngốc. Hắn và Lý Hạo thoáng liếc mắt nhìn nhau, đều đã bình tĩnh lại, thân hình hai người cũng nhanh chóng bay lên, xuyên qua cái lỗ thủng Lý Dẫn Chứng đã đâm thủng mà bỏ chạy.
Nói ra cũng buồn cười, Thiên Mộc Độc Hỏa Võng vốn dĩ dùng để ngăn chặn Lý Dật chạy trốn, lúc này lại trở thành vật cản cho bọn họ bỏ chạy. Cái trò mèo vờn chuột này bị đổi vai, quả nhiên nhanh đến nổi khiến người ta có vài phần kinh ngạc.
- Thế nào? Chẳng phải muốn xem thực lực của ta rốt cục là thật hay giả sao? Sao bây giở lại chạy rồi?
Nhìn thấy đám người Lý Dẫn Chứng chạy trốn, Lý Dật đột nhiên cười lạnh một tiếng. Lúc này thực lực của hắn là mượn của Hồng Thiên Thánh Giả, hắn cũng không phải hoàn toàn tin tưởng được. Hơn nữa lần sau Hồng Thiên Thánh Giả có đồng ý ra tay nữa hay không, hắn cũng không chắc chắn cho lắm, vì vậy, về công về tư cũng vậy, lúc này nếu đã ra tay rồi, vậy thì đám người này tuyệt đối không thể giữ lại!
Dù sao hắn cũng sớm đã định phải giải quyết phiền phức này, nếu lúc này bọn họ đã biết bí mật của mình, vậy để bọn họ cùng chết ở đây tốt hơn!
Trong lòng sát ý tuôn ra, Lý Dật đã nhấc tay phải lên, hướng về phía Lý Dẫn Chứng đang lủi nhanh đằng kia, nắm tay nắm chặt lại...
Cùng với nắm tay của Lý Dật nắm lại, trong không gian chợt nổi lên một đạo hỏa quang thiêu đốt, sau đó nhanh chóng hình thành một bức tường hỏa diễm, chặn trước mặt Thiên Mộc Độc Hỏa Võng. Bức tường hỏa diễm này chính là do Nam Minh Lưu Hỏa tạo thành, ngay vào lúc nó vừa xuất hiện, ngay cả Thiên Mộc Độc Hỏa Võng cũng bị thiêu rụi sạch sẽ.
Ngay tại thời khắc này. Lý Dẫn Chứng vốn đang thi triển tốc độ lên đến cực hạn cũng phát hiện ra trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một bức tường lửa, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng thân hình cũng không kịp dừng lại, vẫn như cũ đâm sầm vào đó!
Có lẽ là biết rõ ràng nếu như lúc này lưu lại, hoàn toàn không có khả năng sống sót, cho nên hiện tại tốc độ của Lý Dẫn Chứng còn thi triển ra nhanh hơn mấy phần, dĩ nhiên là khi đâm vào bức tường hỏa diễm kia còn mạnh hơn mấy phần!
Binh~~
Đấu khí trên người Lý Dẫn Chứng trong nháy mắt tuôn trào, nhưng ngay khi thân hình hắn va chạm mạnh vào bức tường lửa, chỉ trong chốc lát, đấu khí trên người hắn đã bị thiêu đốt giảm bớt vài phần, khiến hắn kêu thảm một tiếng, rất nhanh đã lùi về phía sau!
Va chạm này, khiến cổ họng hắn ngọt ngọt, một ngụm máu trào ra, nhưng hắn cắn răng, đem ngụm máu loãng đó mạnh mẽ nuốt xuống...
Thân hình vừa lùi lại mấy bước, Lý Dẫn Chứng lại nhìn về hướng khác. Dường như hắn biết bức tường lửa đó không có cách nào đột phá được, thân hình hắn run nhẹ lên, rồi trốn chạy về hướng nội động đang phát ra quang mang sau lưng.
Nhưng mà, thân hình hắn vẫn chưa đi đến được chỗ động khẩu, một thân ảnh hỏa hồng đã nhoáng lên trong hư không, đi tới trước mặt hắn. Thân ảnh đó chỉ thoáng phất tay một cái, một đạo hỏa diễm đấu khí dâng trào mang theo một cỗ áp lực khủng khiếp đã đô ập xuống đầu hắn.
Những nơi hỏa diễm đấu khí đi qua, không gian bốn bề đều vì bị đốt nóng mà hiện lên từng đợt sóng gợn gấp khúc, thể hiện rõ ràng sự nóng bức đến cực hạn của một chiêu này, thế nhưng lại khiến kẻ nhìn thấy khắp người đều phải đổ mồ hôi lạnh!
Đối mặt với một màn này, sắc mặt của Lý Dẫn Chứng đã vô cùng khó coi. Hắn hừ nhẹ một tiếng, đấu khí bên trong người đã tuôn trào ra, hình thành một tấm chắn bằng nước lớn, chặn trước mặt hắn...
Xuy~~
Hỏa diễm đấu khí hung hăng đụng vào tấm chắn bằng nước, nhiệt lực bên trong Lưu Hỏa đấu khí nhất thời khiến cho tấm màn chắn do Thủy Hệ đấu khí tạo thành bị nứt ra, trên tấm chắn hơi nước bốc lên ngùn ngụt...
Tuy nói rằng, trong chín hệ đấu khí, Thủy Hệ đấu khí đối với Hỏa Hệ đấu khí có tác dụng khắc chế trời sinh, nhưng mà cái tác dụng này chỉ tồn tại khi hai lực lượng phát ra với cường độ tương đương, cho dù là có chênh lệch thì cũng là một khoảnh vừa phải mà thôi.
Còn với tình huống chênh lệch cực lớn như thế này, cái gọi là tác dụng khắc chế trời sinh đó. hiệu quả hầu như là không có.
Vèo~~
Sau một hồi giằng co, tấm chắn bằng nước của Lý Dẫn Chứng đã bị Lưu Hỏa đấu khí cực mạnh nghiền nát. Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình Lý Dẫn Chứng đã bị Lưu Hỏa đấu khí oanh tạc lùi về sau. Thân thể hắn đâm mạnh vào vách núi, xung quanh hắn trong nháy mắt xuất hiện những vết nứt lớn...
Sau khi mượn dùng lực lượng của Hồng Thiên Thánh Giả, Lý Dật cảm thấy thực lực của mình dường như còn cao hơn lúc mượn dùng thực lực của Xà Tôn Giả. Nói như vậy, ít nhất cũng đã là thực lực Thất Tinh hay Bát Tinh Đấu Hoàng rồi...
Còn về phần Lý Dẫn Chứng, coi như bạo phát mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là thực lực Nhất, Nhị Tinh Đấu Vương mà thôi!
Thực lực này so với Lý Dật hiện tại, khoảng cách của hai người không cần nói cũng biết. Cho dù hắn muốn liều mạng với Lý Dật, Lý Dật cũng chỉ cần tùy tiện ra chiêu là có thể ngăn cản được rồi. Kết quả hiện tại. không cần nói cũng biết...
Phốc~~
Lại một ngụm máu phun ra, Lý Dẫn Chứng mới ngoan cố gượng dậy khỏi vách núi. Tuy hắn chỉ bị đấu khí của Lý Dật lướt sát qua thân thể, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã khiến hắn bị thương không nhẹ. Tình huống nội ngoại giáp công như thế này, khiến hắn cực kỳ không ổn...
Nếu cứ như vậy nữa, ta chắc chắn sẽ chết trong tay tên tiểu tử này... Khốn... Khốn kiếp...
Ánh mắt oán độc lóe lên, trong lòng Lý Dẫn Chứng cũng không biết nên làm thế nào, tình hình trước mắt, đối phương chắc chắn sẽ không tha cho mình...
Ý niệm trong đầu hắn vẫn chưa kịp thay đổi, đã thấy thân hình màu hỏa hồng của Lý Dật lóe lên giữa không trung, lại xuất hiện ra trước mặt hắn. Khoảng cách giữa hai người lúc này không quá mười thước, Lý Dẫn Chứng dường như cảm nhận được sức nóng kinh thiên phát ra trên người của Lý Dật.
- Lý Dật, nếu ngươi giết ta sư môn Long Không Sơn của ta chắc chắn không bỏ qua cho ngươi!
Nhìn thấy tia sát ý rõ ràng trong mắt Lý Dật, trong lòng Lý Dẫn Chứng hoảng sợ, run run nói.
- Long Không Sơn? Chắc là Đại thế lực trong Đế quốc của ngươi phải không? Nhưng mà... Thiếu gia ta ngay cả người của Mị Ảnh Ma Tông cũng đều giết không ít rồi, ngươi cảm thấy... Ta sẽ sợ Long Không Sơn của ngươi sao? Huống hồ, ngươi cho rằng ta ngu ngốc à? Lúc này ta bỏ qua cho các ngươi, lẽ nào các ngươi có thể bỏ qua chuyện cũ, sau này không quay lại đối phó với ta?
Lý Dật nhìn Lý Dẫn Chứng cười nhẹ, mà biểu hiện lạnh lùng này, lại càng khiến Lý Dẫn Chứng run run...
- Rốt cục ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tha ta? Chỉ cần ngươi nói ra điều kiện...
Lời còn chưa nói hết, thân hình vốn dĩ xem ra không còn một chút sức lực nào của Lý Dẫn Chứng lại run lên, đấu khí trên tay phải tràn đẩy, đã bổ mạnh về phía Lý Dật...
- Hừ!
Một tiếng cười nhạt vang lên. Lý Dật chỉ tùy tiện phất tay. một đạo đấu khí tinh thuần quét ngang qua, nhất thời phá vở chiêu công kích của Lý Dẫn Chứng, thế đánh của tia đấu khí vẫn còn chưa hết, không một chút thương tiếc nện thẳng vào ngực Lý Dẫn Chứng!
Vèo~~
Lý Dẫn Chứng lại phun ra một ngụm máu, thân người lại dựa vào trong tường. Lúc này hắn chỉ há miệng thở, dường như biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Long Không Sơn ta, cứ cho là cần phải san bằng Đế quốc Thiên Phong các ngươi, cũng nhất định sẽ báo thù cho ta! Lý Dật... Ngươi...
- Đừng nói lời vô ích nữa! Tất cả đã kết thúc rồi!
Cười lạnh một tiếng, tay phải Lý Dật chậm rãi vươn ra, đánh một chưởng về phía Lý Dẫn Chứng...
- Ngươi...
Nghĩ rằng Lý Dật sẽ xuất chiêu cường hãn gì, Lý Dẫn Chứng nhắm mắt chờ chết, thế nhưng sau một lát, lại phát hiện không có gì bất thường. Chỉ là, lúc hắn mở miệng ra định nói gì đó, trong nháy mắt, một tia hỏa diễm chợt từ trong miệng hắn chui ra...
- Á…
Trong tiếng gầm rú thê lương, vô số hỏa diễm đã bốc lên chôn vùi thân thể Lý Dẫn Chứng vào trong. Cả người hắn lúc này giống như có một khí lực gì đó, mạnh mẽ từ trong vách núi đẩy ra, rơi ‘ầm’ xuống phía dưới, lăn mấy vòng trên mặt đất. Nhưng cho dù hắn làm thế nào thì hỏa diễm đó cũng không biến mất...
Một trong Nam Minh Lưu Hỏa, một trong Thất Đại Chân Hỏa, đâu có dễ dàng đối phó như vậy?
- Giết ta đi... Giết ta đi... Giết ta đi... Van xin ngươi... Giết ta đi... Van xin ngươi...
Tiếng kêu thảm thiết đến cực hạn, quanh quẩn trong sơn động, nhưng cùng với hỏa quang đại thịnh, tiếng kêu đó nhạt dần, nhạt dần, sau cùng biến thành một tiếng hú...
- Lý Dật! Ta dù biến thành Tu La Lệ Quỷ, cũng không tha cho ngươi!
- Hừ! Tu La Lệ Quy! Ngươi cứ mơ tưởng đi!
Trong tiếng cười lạnh, Lý Dật đã chụp mạnh về phía Lý Dẫn Chứng, Hỏa diễm nhanh chóng tụ lại trên lòng bàn tay hắn. Cùng với sự di chuyển của hỏa diễm, thi thể của hắn nhanh chóng biến thành tro tàn.
Mà ở bên dưới hỏa diễm, lại lộ ra một ngọn lửa nhỏ có màu tái nhợt, đó chính là Mầm mống Đấu khí mà suốt đời Lý Dẫn Chứng tu luyện.
Đối với thứ này, Lý Dật chưa từng có ý định bỏ qua. Hắn lấy một bình ngọc từ trong Dung Giới ra, bỏ đốm hỏa diễm nhỏ này vào. Sau khi đậy chặt nắp bình, cất lại vào Dung Giới, ánh mắt của hắn mới lạnh lùng nhìn về phía Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo, lúc này mặt đã tái nhợt...
Xuy~~
Nhẹ nhàng vung tay lên, bức tường lửa biến mất trong hư không, chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt của Lý Dật, quanh quần trong sơn động...
Chư vị, dường như... đã đến lúc tính sổ rồi...
Chương trước Chương tiếp
Loading...