Đấu Thần
Chương 234: Mỹ nữ Thần Thần
Đả tự: Sided Lovettt
***
Với Lý Dật thì giết người không phải chuyện gì quá phiền phức, huống hồ là loại vô dụng đi bắt nạt đàn bà con gái như thế.
Thực hiện xong động tác đó hắn khẽ phẩy tay rồi nhìn về Tề Phóng.
Tề Phóng lúc này, nụ cười lạnh tanh không biết đã đóng băng từ lúc nào, khóe miệng hắn giật giật, ánh mắt đầy sự kinh hãi, một lúc sau mới loạng choạng lùi về sau mấy bước, dựa vào tường giọng run rẩy:
- Ngươi... rốt cuộc là người hay quỷ?
Lý Dật cười nhẹ:
- Ngươi nói xem!
- Ngươi...
Dường như chân Tề Phóng đang nhũn ra, hoặc có thể là hắn cảm thấy được sát khí từ người Lý Dật, run rẩy một lúc hắn nói giọng run run:
- Nếu... nếu thích... thích cô ta... thì... đưa cô ta đi... đừng... đừng giết ta!
Lý Dật cười:
- Ngươi thế nào thì cũng là một Đấu Sư cường giả, vừa rồi ngạo nghễ như vậy, giờ không thế được nữa à? Không giết ngươi, được thôi! Ngươi nói lý do để ta không giết ngươi đi!
Tề Phóng toàn thân run lẩy bẩy, nguyên nhân không phải gì khác, mà chính là thủ đoạn một chiêu giết địch vừa rồi của Lý Dật đã khiến hắn thực sự sợ hãi.
Một lúc sau, Tề Phóng khẽ nghiến răng hạ giọng nói:
- Ta là người của Tề Gia ở Đế Đô! Nếu ngươi giết ta, Tề Gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Lý Dật lắc lắc đầu:
- Nếu ngươi là người của Tứ Đại Gia Tộc, nể mặt Diệp Khinh Vũ hoặc Hồng Vũ, có thể ta sẽ tha cho ngươi... Nhưng bây giờ... đáng tiếc!
- Đợi... đợi đã!
Tề Phóng quệt mồ hôi, rồi nói tiếp:
- Tề... Tề Gia ta... và Đế Đô Tông Gia là thông gia... còn... còn...
- Đế Đô Tông Gia?
Lý Dật cười:
- Đúng là chỗ dựa tốt, chả trách mà dám ngông ngênh như vậy trong Lang Các. Tông Băng và người có quan hệ gì?
Tề Phóng nghe vậy thì mắt sáng lên vội vã nói:
- Quan hệ của ta và Tông Băng biểu tỷ rất tốt, còn...
Phụt~~
Lý Dật vào một cái đã tung một cước vào ngực Tề Phóng khiến hắn hộc máu, rồi Lý Dật thở dài:
- Nếu người và Tông Bằng không có quan hệ gì thì ta có thể tha cho ngươi. Chỉ có điều lần trước cô ta đã khiến ta mất mặt, ta đang hận vì chưa tìm được cô ta. Giờ xem ra cũng tốt, nếu giết người thì biểu tỷ Tông Băng của ngươi chắc là sẽ xuất hiện nhỉ?
- Đừng! Ngươi...
Phụt~~
Tề Phóng chưa nói hết câu, đấu khí của Lý Dật đã chui vào người làm đứt hết kinh mạch Tề Phóng, Lý Dật đánh một chưởng lên khí hải đan điền của hắn phế luôn đấu khí của hắn.
Việc này Lý Dật làm nhiều rồi, càng ngày lại càng thành thục hơn.
- Ngươi... ngươi thật là ác độc...
Tề Phóng hộc máu, thân hình nằm mềm nhũn trên đất:
- Tề Gia ta... nhất định không... không tha cho ngươi...
Lý Dật khẽ cười, lắc lắc đầu:
- Ngươi có tin là, đừng nói Tề Gia, dù có là Tông Gia hay Đấu Thần Điện, cái chỗ dựa lớn của Tổng Gia, đều sẽ không vì người mà gây khó dễ cho ta hay không? Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không giết ngươi! Hay là người vẫn tưởng là ta không dám giết người thật?
Tề Phóng toàn thân run rẩy không dám nói gì thêm, nhưng vẻ mặt đầy oán hận không gì che giấu nổi.
Lúc ấy, người thị nữ kia sực tỉnh, cô ta không ngờ Lý Dật lại bá đạo đến mức này, chỉ chớp mắt mà thủ hạ của Tề Phóng chết sạch, đến Tề Phóng cũng bị phế đi đấu khí.
Lúc này cô ta chỉ biết đứng đó với sắc mặt vô cùng khủng hoảng.
Lý Dật nhìn cô ta, thản nhiên nói:
- Dẫn đường đi, ta còn phải tham gia hội đấu giá nữa!
Thị nữ run rẩy:
- Nhưng... nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả!
Lý Dật liếc xéo cô ta:
- Nếu Tề Gia không phục thì bảo Tông Băng đến tìm ta, không thì mời Ba Lâm đến đây cũng được.
Thị nữ hít một hơi, khầu khí mạnh như vậy của Lý Dật khiến cô ta nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc sau cô ta mới hiểu, chuyện này căn bản không đến lượt cô ta lo lắng.
Vậy là cô ta run rẩy đi lên phía trước Lý Dật dẫn đường.
Lý Dật mỉm cười rồi chậm rãi đi theo. Khi đi qua nữ tử áo trắng hắn nở nụ cười:
- Ngươi có đi cùng không?
Cô ta hơi khựng lại một lúc rồi vội vàng đi theo.
...
Hội bán đấu giá của Bang Thổ Lang ở chính giữa khu đại sảnh. Những người được vào Lang Các tham gia bán đấu giá thường đều là người có thân phận, vì thế so với sự hỗn tạp bên ngoài thì trong này cũng không có quá nhiều người.
Do đó, chỉ cần dọn dẹp một chút là đại sảnh đã lại có thể làm nơi bán đấu giá.
Sau khi Lý Dật và nữ tử áo trắng kia được thị nữ dẫn đến đại sảnh, Lý Dật nhìn đám người ở đó, cũng chẳng có biểu hiện đặc biệt gì.
Người thị nữ thì rất biết điều, nói nhỏ:
- Tiên sinh, lầu này chỉ là nơi người thường ngồi, Phó Bang chủ đã sắp xếp cho tiên sinh ngồi trên Nhã Các ở lầu hai, mời đi theo ta!
Nói rồi, dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thị nữ dẫn Lý Dật đi về phía cầu thang ở bên cạnh.
Hai bên cầu thang hộ vệ của Bang Thổ Lang rất nghiêm, thấy có người đi tới nhanh chóng tiến lại.
Nhưng dường như họ đã biết thân phận Lý Dật không tầm thường nên cũng không nói nhiều, chỉ kiểm tra ngân bài trong tay Lý Dật một chút rồi cho qua.
Người thị nữ đó nhanh chóng dẫn Lý Dật đến một gian Nhã Các ở lầu hai, sau khi dâng trà và điểm tâm thì cũng nhanh chóng lui xuống
Nhã Các là một vị trí nhô ra trên lầu hai, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy được cả đại sảnh, có thể nói là vị trí cực đẹp.
Mà vị trí như thế này trong đại sảnh cũng chỉ có mười mấy cái. Mỗi nơi đều ngồi chen chúc mấy người. Rõ ràng là những người này đều thuộc các thế lực có tên tuổi ở Đế Đô.
Điều này khiến Lý Dật bất giác nhíu mày. Dù thân phận Lý Gia Thiếu chủ của mình có bị bại lộ thì cũng không thể được đãi ngộ mức này chứ? Xem ra Cố Vân hắn là còn có ý gì khác rồi!
Nữ tử áo trắng đi cùng hắn lúc này thì đang đứng ngồi không yên.
Những hình như cô ta cũng hiểu được một chuyện, đó là, tên Tề Phóng đó rất có quyền thế ở đây, nếu không đi theo Lý Dật thì chưa biết chừng là cô ta sẽ lại bị bắt đi rồi.
Do dự một lúc lâu, cô ta nhìn Lý Dật, mở miệng nói nhỏ:
- Cảm... cảm ơn!
- Hửm?
Lý Dật đang suy nghĩ xem Cố Vân có ý gì, nghe thấy vậy chỉ quay đầu lại nhìn một cái.
- Ta nói là cảm ơn đã cứu ta!
Cô ta nhìn thấy ánh mắt Lý Dật thì trấn tĩnh hơn vài phần.
Lý Dật cười nhẹ:
- Không có gì to tát cả. Có điều, ta thấy thực lực ngươi cũng chưa đến Đấu Sư, chắc cũng là tới tham gia Tế Thần Điển đúng không? Ta không hỏi tại sao người lại có được Thánh Thư, nhưng ta thấy lạ tại sao người lại có thể giữ được Thánh Thư đến tận đây?
Nữ tử kia sợ sệt nói:
- Khi vào núi ta đã nộp một vạn kim tệ làm tiền qua đường nên mới...
- Thế tại sao lại còn bị truy đuổi trong Lang Các?
Lý Dật hỏi.
Cô ta thở ra, chậm rãi nói:
- Trước khi đến đây, gia tộc ta cũng đã sắp xếp ta được vào ở Lang Các. Ta vốn tưởng như vậy là có thể an toàn đến ngày Tế Thần Điển, nhưng không ngờ... Nếu là bản thân tên Tề Phóng thì ta không sợ, nhưng nhiều người như vậy, thực sự ta không phải đối thủ. Vì thế, dù thế nào thì lần này cũng phải đa tạ các hạ!
Lý Dật nhíu mày, hắn đương nhiên nghe ra được trong lời nói của cô ta có nhiều chỗ không được chặt chẽ, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cũng chẳng truy hỏi làm gì, chỉ gật gật đầu:
- Ta tên Lý Dật, còn ngươi?
- Thần... Thần Thần.
Cô ta lưỡng lự một lát rồi nói nhẹ.
- Thần Thần? Một cái tên hay!
Lý Dật cười, rồi nói:
- Thôi được rồi, ngươi cũng không cần phải căng thẳng. Có ta ở đây, người Tề Gia cũng không làm gì người được. Ta cũng chẳng có hứng thú gì với ngươi, ngươi cứ yên tâm ngồi xuống đi. Nhưng ta muốn kiến nghị với người một điều.
Thần Thần khẽ chau đôi lông mày đáng yêu:
- Chuyện gì vậy?
Lý Dật cười:
- Tuy ta không biết người có thực lực thế nào nhưng vừa rồi người đã bị thương Tế Thần Huyết Điển không tham gia cũng chẳng sao, chứ với bộ dạng hiện giờ của ngươi, vào trong cũng chỉ là nộp mạng thôi!
- Nộp mạng?
Ánh mắt Thần Thần dường như có chút mơ màng một lúc sau cô ta cắn môi nói nhỏ:
- Dù có phải nộp mạng thì lần này ta vẫn nhất định phải đi! Nếu không... nếu không...
Nói đến đây thì cô ta cắn chặt môi không nói gì.
Lý Dật chỉ lắc đầu, cũng không hỏi thêm. Hắn uống một ngụm trà rồi nhìn xuống đại sảnh.
- Lý Dật các hạ... ta có một thỉnh cầu! Thần Thần bỗng lên tiếng.
- Thỉnh cầu?
- Đúng thế! Ta biết bây giờ chuyện ta có Thánh Thư đã bị lộ, dựa vào thực lực của ta chắc không thể đến được chân núi Tế Thần Điển, vì thế ta muốn xin các hạ... bảo vệ ta!
- Bảo vệ?
Lý Dật chỉ vào mình, rồi cười:
- Mời ta làm bảo hộ cũng được thôi, nhưng người nghĩ mình có thể trả được tiền không?
- Ta có tiền!
Thần Thần nói nhỏ:
- Chỉ cần các hạ chịu giúp, dù có phải dùng sạch tiền ta cũng đồng ý!
- Trả hết sao?
Lý Dật cười, rồi thở dài:
- Được bao nhiêu?
Thần Thần mặt bỗng đỏ bừng bừng:
- Ba... ba trăm... vì ta đã nộp một vạn kim tệ làm lộ phí... vì thế... vì thế...
- Ba trăm kim tệ?
Lý Dật chỉ vào mũi mình cười:
- Ngươi thấy ta chỉ đáng ba trăm kim tệ sao? Đại Tiểu thư, muốn bảo vệ người đến Tam Thánh Sơn ta phải lấy mạng này ra liều đấy!
- Thế... thế người muốn gì?
- Muốn gì?
Lý Dật nhìn Thần Thần, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa ngây thơ, bất giác lắc đầu khẽ cười:
- Không có tiền cũng không sao. Nếu có Công pháp, Đấu kỹ hay binh khí quý giá gì cộng vào cũng được! Chỉ cần người lấy ra được thì ta đồng ý, thế nào?
- Những... những thứ đó, ta không có...
Thần Thần cắn môi:
- Hay là... hay là sau này khi ta đi ra rồi sẽ đưa người được không?
- Sau này?
Lý Dật cười:
- Nếu người vào mà không ra được thì ta tìm ai lấy tiền đây?
- Người chỉ biết đến tiền thôi sao?
Thần Thần bỗng hét lên:
- Ta cho ngươi biết... Ta nhất định sẽ ra được!
Sự thay đổi thái độ đột ngột này của Thần Thần khiến Lý Dật khựng người lại. Lúc sau hắn lắc đầu nói:
- Thôi được rồi, ta tin người. Cũng đúng lúc ta cũng tham gia Tế Thần Huyết Điển, chịu thiệt thòi một chút, vất vả một chút đưa người đi cùng vậy!
- Ngươi cũng tham gia?
Thần Thần bỗng hít vào một hơi, nhìn Lý Dật với vẻ mặt không thể nào tin được.
- Thế nào? Ta không thể tham gia sao?
Lý Dật nói nửa cười nửa không.
- Nhưng... Nhiều người như thế cũng không phải là đối thủ của ngươi... Sao ngươi có thể là Đấu Giả được?
- Vậy ngươi nói xem tại sao lại không thể?
Lý Dật cười:
- Ai quy định một Đấu Giả không thể làm được việc một địch trăm chứ?
Nhìn nụ cười thản nhiên của Lý Dật, sắc mặt Thần Thần đầy kinh ngạc.
***
Với Lý Dật thì giết người không phải chuyện gì quá phiền phức, huống hồ là loại vô dụng đi bắt nạt đàn bà con gái như thế.
Thực hiện xong động tác đó hắn khẽ phẩy tay rồi nhìn về Tề Phóng.
Tề Phóng lúc này, nụ cười lạnh tanh không biết đã đóng băng từ lúc nào, khóe miệng hắn giật giật, ánh mắt đầy sự kinh hãi, một lúc sau mới loạng choạng lùi về sau mấy bước, dựa vào tường giọng run rẩy:
- Ngươi... rốt cuộc là người hay quỷ?
Lý Dật cười nhẹ:
- Ngươi nói xem!
- Ngươi...
Dường như chân Tề Phóng đang nhũn ra, hoặc có thể là hắn cảm thấy được sát khí từ người Lý Dật, run rẩy một lúc hắn nói giọng run run:
- Nếu... nếu thích... thích cô ta... thì... đưa cô ta đi... đừng... đừng giết ta!
Lý Dật cười:
- Ngươi thế nào thì cũng là một Đấu Sư cường giả, vừa rồi ngạo nghễ như vậy, giờ không thế được nữa à? Không giết ngươi, được thôi! Ngươi nói lý do để ta không giết ngươi đi!
Tề Phóng toàn thân run lẩy bẩy, nguyên nhân không phải gì khác, mà chính là thủ đoạn một chiêu giết địch vừa rồi của Lý Dật đã khiến hắn thực sự sợ hãi.
Một lúc sau, Tề Phóng khẽ nghiến răng hạ giọng nói:
- Ta là người của Tề Gia ở Đế Đô! Nếu ngươi giết ta, Tề Gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Lý Dật lắc lắc đầu:
- Nếu ngươi là người của Tứ Đại Gia Tộc, nể mặt Diệp Khinh Vũ hoặc Hồng Vũ, có thể ta sẽ tha cho ngươi... Nhưng bây giờ... đáng tiếc!
- Đợi... đợi đã!
Tề Phóng quệt mồ hôi, rồi nói tiếp:
- Tề... Tề Gia ta... và Đế Đô Tông Gia là thông gia... còn... còn...
- Đế Đô Tông Gia?
Lý Dật cười:
- Đúng là chỗ dựa tốt, chả trách mà dám ngông ngênh như vậy trong Lang Các. Tông Băng và người có quan hệ gì?
Tề Phóng nghe vậy thì mắt sáng lên vội vã nói:
- Quan hệ của ta và Tông Băng biểu tỷ rất tốt, còn...
Phụt~~
Lý Dật vào một cái đã tung một cước vào ngực Tề Phóng khiến hắn hộc máu, rồi Lý Dật thở dài:
- Nếu người và Tông Bằng không có quan hệ gì thì ta có thể tha cho ngươi. Chỉ có điều lần trước cô ta đã khiến ta mất mặt, ta đang hận vì chưa tìm được cô ta. Giờ xem ra cũng tốt, nếu giết người thì biểu tỷ Tông Băng của ngươi chắc là sẽ xuất hiện nhỉ?
- Đừng! Ngươi...
Phụt~~
Tề Phóng chưa nói hết câu, đấu khí của Lý Dật đã chui vào người làm đứt hết kinh mạch Tề Phóng, Lý Dật đánh một chưởng lên khí hải đan điền của hắn phế luôn đấu khí của hắn.
Việc này Lý Dật làm nhiều rồi, càng ngày lại càng thành thục hơn.
- Ngươi... ngươi thật là ác độc...
Tề Phóng hộc máu, thân hình nằm mềm nhũn trên đất:
- Tề Gia ta... nhất định không... không tha cho ngươi...
Lý Dật khẽ cười, lắc lắc đầu:
- Ngươi có tin là, đừng nói Tề Gia, dù có là Tông Gia hay Đấu Thần Điện, cái chỗ dựa lớn của Tổng Gia, đều sẽ không vì người mà gây khó dễ cho ta hay không? Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không giết ngươi! Hay là người vẫn tưởng là ta không dám giết người thật?
Tề Phóng toàn thân run rẩy không dám nói gì thêm, nhưng vẻ mặt đầy oán hận không gì che giấu nổi.
Lúc ấy, người thị nữ kia sực tỉnh, cô ta không ngờ Lý Dật lại bá đạo đến mức này, chỉ chớp mắt mà thủ hạ của Tề Phóng chết sạch, đến Tề Phóng cũng bị phế đi đấu khí.
Lúc này cô ta chỉ biết đứng đó với sắc mặt vô cùng khủng hoảng.
Lý Dật nhìn cô ta, thản nhiên nói:
- Dẫn đường đi, ta còn phải tham gia hội đấu giá nữa!
Thị nữ run rẩy:
- Nhưng... nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả!
Lý Dật liếc xéo cô ta:
- Nếu Tề Gia không phục thì bảo Tông Băng đến tìm ta, không thì mời Ba Lâm đến đây cũng được.
Thị nữ hít một hơi, khầu khí mạnh như vậy của Lý Dật khiến cô ta nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc sau cô ta mới hiểu, chuyện này căn bản không đến lượt cô ta lo lắng.
Vậy là cô ta run rẩy đi lên phía trước Lý Dật dẫn đường.
Lý Dật mỉm cười rồi chậm rãi đi theo. Khi đi qua nữ tử áo trắng hắn nở nụ cười:
- Ngươi có đi cùng không?
Cô ta hơi khựng lại một lúc rồi vội vàng đi theo.
...
Hội bán đấu giá của Bang Thổ Lang ở chính giữa khu đại sảnh. Những người được vào Lang Các tham gia bán đấu giá thường đều là người có thân phận, vì thế so với sự hỗn tạp bên ngoài thì trong này cũng không có quá nhiều người.
Do đó, chỉ cần dọn dẹp một chút là đại sảnh đã lại có thể làm nơi bán đấu giá.
Sau khi Lý Dật và nữ tử áo trắng kia được thị nữ dẫn đến đại sảnh, Lý Dật nhìn đám người ở đó, cũng chẳng có biểu hiện đặc biệt gì.
Người thị nữ thì rất biết điều, nói nhỏ:
- Tiên sinh, lầu này chỉ là nơi người thường ngồi, Phó Bang chủ đã sắp xếp cho tiên sinh ngồi trên Nhã Các ở lầu hai, mời đi theo ta!
Nói rồi, dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thị nữ dẫn Lý Dật đi về phía cầu thang ở bên cạnh.
Hai bên cầu thang hộ vệ của Bang Thổ Lang rất nghiêm, thấy có người đi tới nhanh chóng tiến lại.
Nhưng dường như họ đã biết thân phận Lý Dật không tầm thường nên cũng không nói nhiều, chỉ kiểm tra ngân bài trong tay Lý Dật một chút rồi cho qua.
Người thị nữ đó nhanh chóng dẫn Lý Dật đến một gian Nhã Các ở lầu hai, sau khi dâng trà và điểm tâm thì cũng nhanh chóng lui xuống
Nhã Các là một vị trí nhô ra trên lầu hai, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy được cả đại sảnh, có thể nói là vị trí cực đẹp.
Mà vị trí như thế này trong đại sảnh cũng chỉ có mười mấy cái. Mỗi nơi đều ngồi chen chúc mấy người. Rõ ràng là những người này đều thuộc các thế lực có tên tuổi ở Đế Đô.
Điều này khiến Lý Dật bất giác nhíu mày. Dù thân phận Lý Gia Thiếu chủ của mình có bị bại lộ thì cũng không thể được đãi ngộ mức này chứ? Xem ra Cố Vân hắn là còn có ý gì khác rồi!
Nữ tử áo trắng đi cùng hắn lúc này thì đang đứng ngồi không yên.
Những hình như cô ta cũng hiểu được một chuyện, đó là, tên Tề Phóng đó rất có quyền thế ở đây, nếu không đi theo Lý Dật thì chưa biết chừng là cô ta sẽ lại bị bắt đi rồi.
Do dự một lúc lâu, cô ta nhìn Lý Dật, mở miệng nói nhỏ:
- Cảm... cảm ơn!
- Hửm?
Lý Dật đang suy nghĩ xem Cố Vân có ý gì, nghe thấy vậy chỉ quay đầu lại nhìn một cái.
- Ta nói là cảm ơn đã cứu ta!
Cô ta nhìn thấy ánh mắt Lý Dật thì trấn tĩnh hơn vài phần.
Lý Dật cười nhẹ:
- Không có gì to tát cả. Có điều, ta thấy thực lực ngươi cũng chưa đến Đấu Sư, chắc cũng là tới tham gia Tế Thần Điển đúng không? Ta không hỏi tại sao người lại có được Thánh Thư, nhưng ta thấy lạ tại sao người lại có thể giữ được Thánh Thư đến tận đây?
Nữ tử kia sợ sệt nói:
- Khi vào núi ta đã nộp một vạn kim tệ làm tiền qua đường nên mới...
- Thế tại sao lại còn bị truy đuổi trong Lang Các?
Lý Dật hỏi.
Cô ta thở ra, chậm rãi nói:
- Trước khi đến đây, gia tộc ta cũng đã sắp xếp ta được vào ở Lang Các. Ta vốn tưởng như vậy là có thể an toàn đến ngày Tế Thần Điển, nhưng không ngờ... Nếu là bản thân tên Tề Phóng thì ta không sợ, nhưng nhiều người như vậy, thực sự ta không phải đối thủ. Vì thế, dù thế nào thì lần này cũng phải đa tạ các hạ!
Lý Dật nhíu mày, hắn đương nhiên nghe ra được trong lời nói của cô ta có nhiều chỗ không được chặt chẽ, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cũng chẳng truy hỏi làm gì, chỉ gật gật đầu:
- Ta tên Lý Dật, còn ngươi?
- Thần... Thần Thần.
Cô ta lưỡng lự một lát rồi nói nhẹ.
- Thần Thần? Một cái tên hay!
Lý Dật cười, rồi nói:
- Thôi được rồi, ngươi cũng không cần phải căng thẳng. Có ta ở đây, người Tề Gia cũng không làm gì người được. Ta cũng chẳng có hứng thú gì với ngươi, ngươi cứ yên tâm ngồi xuống đi. Nhưng ta muốn kiến nghị với người một điều.
Thần Thần khẽ chau đôi lông mày đáng yêu:
- Chuyện gì vậy?
Lý Dật cười:
- Tuy ta không biết người có thực lực thế nào nhưng vừa rồi người đã bị thương Tế Thần Huyết Điển không tham gia cũng chẳng sao, chứ với bộ dạng hiện giờ của ngươi, vào trong cũng chỉ là nộp mạng thôi!
- Nộp mạng?
Ánh mắt Thần Thần dường như có chút mơ màng một lúc sau cô ta cắn môi nói nhỏ:
- Dù có phải nộp mạng thì lần này ta vẫn nhất định phải đi! Nếu không... nếu không...
Nói đến đây thì cô ta cắn chặt môi không nói gì.
Lý Dật chỉ lắc đầu, cũng không hỏi thêm. Hắn uống một ngụm trà rồi nhìn xuống đại sảnh.
- Lý Dật các hạ... ta có một thỉnh cầu! Thần Thần bỗng lên tiếng.
- Thỉnh cầu?
- Đúng thế! Ta biết bây giờ chuyện ta có Thánh Thư đã bị lộ, dựa vào thực lực của ta chắc không thể đến được chân núi Tế Thần Điển, vì thế ta muốn xin các hạ... bảo vệ ta!
- Bảo vệ?
Lý Dật chỉ vào mình, rồi cười:
- Mời ta làm bảo hộ cũng được thôi, nhưng người nghĩ mình có thể trả được tiền không?
- Ta có tiền!
Thần Thần nói nhỏ:
- Chỉ cần các hạ chịu giúp, dù có phải dùng sạch tiền ta cũng đồng ý!
- Trả hết sao?
Lý Dật cười, rồi thở dài:
- Được bao nhiêu?
Thần Thần mặt bỗng đỏ bừng bừng:
- Ba... ba trăm... vì ta đã nộp một vạn kim tệ làm lộ phí... vì thế... vì thế...
- Ba trăm kim tệ?
Lý Dật chỉ vào mũi mình cười:
- Ngươi thấy ta chỉ đáng ba trăm kim tệ sao? Đại Tiểu thư, muốn bảo vệ người đến Tam Thánh Sơn ta phải lấy mạng này ra liều đấy!
- Thế... thế người muốn gì?
- Muốn gì?
Lý Dật nhìn Thần Thần, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa ngây thơ, bất giác lắc đầu khẽ cười:
- Không có tiền cũng không sao. Nếu có Công pháp, Đấu kỹ hay binh khí quý giá gì cộng vào cũng được! Chỉ cần người lấy ra được thì ta đồng ý, thế nào?
- Những... những thứ đó, ta không có...
Thần Thần cắn môi:
- Hay là... hay là sau này khi ta đi ra rồi sẽ đưa người được không?
- Sau này?
Lý Dật cười:
- Nếu người vào mà không ra được thì ta tìm ai lấy tiền đây?
- Người chỉ biết đến tiền thôi sao?
Thần Thần bỗng hét lên:
- Ta cho ngươi biết... Ta nhất định sẽ ra được!
Sự thay đổi thái độ đột ngột này của Thần Thần khiến Lý Dật khựng người lại. Lúc sau hắn lắc đầu nói:
- Thôi được rồi, ta tin người. Cũng đúng lúc ta cũng tham gia Tế Thần Huyết Điển, chịu thiệt thòi một chút, vất vả một chút đưa người đi cùng vậy!
- Ngươi cũng tham gia?
Thần Thần bỗng hít vào một hơi, nhìn Lý Dật với vẻ mặt không thể nào tin được.
- Thế nào? Ta không thể tham gia sao?
Lý Dật nói nửa cười nửa không.
- Nhưng... Nhiều người như thế cũng không phải là đối thủ của ngươi... Sao ngươi có thể là Đấu Giả được?
- Vậy ngươi nói xem tại sao lại không thể?
Lý Dật cười:
- Ai quy định một Đấu Giả không thể làm được việc một địch trăm chứ?
Nhìn nụ cười thản nhiên của Lý Dật, sắc mặt Thần Thần đầy kinh ngạc.