Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Thần

Chương 193: Kết cục



Đả tự: Sided Lovettt
***
Bỗng nhiên nhìn qua, người xuất hiện từ trong bóng tối đúng thực chính là Nạp Lan Khánh đã chết trong tay của Nạp Lan Hạ, điểm này không hề sai...
Thế nhưng tướng mạo của hắn so với lúc trước lại vô cùng khác biệt?
Làn da trên mặt của Nạp Lan Khánh lúc này vô cùng bóng mịn, thấp thoáng còn có ánh kim loại, giống như một loại vảy nào đó. Trong mắt hắn đen ngòm, tuy con ngươi vẫn còn, thế nhưng chỉ có thể nhìn ra tròng mắt trăng dã đang láy động
Trên phần ngực trần, đang có một huyễn ảnh đầu người chầm chậm động đậy trên đó. Nếu nhìn kỹ, dường như có thể nhìn ra vòng luân quách tướng mạo của đám người Nạp Lan Hạ.
Trên cánh tay hơi bị co quắp lại, có một góc xương gai sắc nhọn, trên hai vai, cũng mọc ra thứ gì đó giống như mũi kim.
Còn phía dưới được một vật như bì giáp che lại, đôi chân vẫn giống người thường chỉ là đằng sau lưng cơ hồ lại có thứ gì đó như vô số chiếc đuôi, đang từ từ đung đưa...
Lúc này, trên tay Nạp Lan Khánh còn có một vầng sáng nhỏ màu nhũ bạch, trong vắng sáng thấp thoáng vụt hiện quang mang. Chắc rằng thứ hắn cầm chính là cái gọi là Câu Hồn Thiên Thư...
Tình trạng quỷ dị của Nạp Lan Khánh khiến mọi người đều thoáng ngày người, sau chốc lát, Lý Dật thở dài một tiếng.
Tới lúc này, hắn đã hiểu ra, lúc trước Nạp Lan Khánh lại chết một cách dễ dàng như vậy, chắc rằng chính là để chuẩn bị cho thời khắc này. Bằng không với tính đa mưu túc trí của hắn, lẽ nào lại thua hạng người như Nạp Lan Hạ?
Còn hiện tại, Nạp Lan Hạ đã bị Nạp Lan Khánh dung hợp vào trong cơ thể, tuy rằng nói đến cùng ai đã thắng đều rất khó nói, thế nhưng người chết trước chính là Nạp Lan Hạ.
Nghe thấy tiếng thở dài của Lý Dật, Nạp Lan Khánh thản nhiên cười nói:
- Ta lại đã quên, với tính cẩn thận của Lý Dật Thiếu gia chắc chắn sẽ không tùy tiện nhận đồ của ta... Như vậy xem ra, thứ này vẫn phải để ở chỗ ta rồi.
Dứt lời, Nạp Lan Khánh tiện tay quăng ra, chỉ nhìn thấy món đồ mà hắn quăng ra đã bị vầng sáng tạo vào trong sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Lúc này, Lý Dật thấp thoáng nhìn thấy, mọi người cơ hồ đều thầm nuốt nước bọt.
Trong hư không La Bản nhìn bộ dạng của Nạp Lan Khánh, sắc mặt không ngừng biến đổi, sau chốc lát, hắn mới thấp giọng nói:
- Tu La Phụ Thể?
- Âm Hoàng quả nhiên hảo nhãn lực.
Nạp Lan Khánh vỗ tay, khẽ cười ha hả:
- Thuật Tu La Phụ Thể này, tuy rằng có thể khiến ta vào trong cơ thể của Huyền U Tu La Thú, thế nhưng xác suất thành công lại cực nhỏ... Chỉ là không ngờ, sau khi Huyền U Tu La Thú bị các ngươi giết, ta lại có thể lợi dụng cơ thể của nó để hồi sinh, quả thực đúng là rất may mắn... Phong Hoàng, Đao Hoàng... Hai vị cũng được xem miễn phí một vở kịch hay như vậy, Nạp Lan Gia chúng ta cũng xem như cũng đã đón tiếp nồng hậu rồi chứ?
Lời nói của Nạp Lan Khánh hoàn toàn không có thiện ý, thậm chí đối với từng người ở đây đều chứa đầy sát khí.
Có điều, đám người Đao Hoàng lại không bị hắn dọa.
Hải Kim chi cười lạnh một tiếng, Ba Lâm lại tỉ mỉ quan sát Nạp Lan Khánh một hồi, mới nhàn nhạt nói:
- Vừa rồi ta đang thấy kỳ quái, với sự lợi hại của Huyền U Tu La Thú, cho dù là bị giết, cũng không đến nỗi không còn thi thể... Chỉ là không ngờ, thì là Nạp Lan Thiếu gia đã có thủ đoạn từ trước... Bọ ngựa bắt ve sầu lại không biết chim sẻ đằng sau, Bản hoàng còn cho rằng lần này Bản hoàng là chim sẻ, nhưng không ngờ Bản hoàng cũng chỉ là bọ ngựa mà thôi.
Nạp Lan Khánh cười ha hả, nói:
- Đao Hoàng khiêm tốn rồi, với sự tính toán của Đao Hoàng mà nói, nói không chừng cảnh tượng này lại nằm trong suy tính của Đao Hoàng mà thôi... Chưa đến lúc cuối cùng, ai cũng không thấy kết quả đúng không?
- Vậy tức là nói, lúc này cũng đã đến lúc thấy kết quả chưa?
- Cũng gần rồi nhỉ?
Nạp Lan Khánh cười ha ha, trong tiếng cười có một sự âm lãnh khó tả:
- Nạp Lan Gia chúng ta, người có thể đánh, bắt buộc phải đánh, cần phải đánh đều đã chết hết rồi, chỉ còn lại một kẻ dở sống dở chết là ta... Còn nữa, người có chủ ý với Nạp Lan Gia ta... Bắc Đấu Tông, Đấu Thần Điện, Mị Ảnh Ma Tông... Ha ha, các thế lực đều đã tề tựu rồi. Xem ra, cơ hồ đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi!
Ba Lâm như hít phải một luồng khí lạnh, quay đầu nhìn về mọi người vẻ mặt đang trầm lặng, tiếp đó nói:
- Không biết, Nạp Lan Thiếu gia định kết thúc như thế nào?
- Vậy thì còn phải xem các vị rồi...
Đôi tay cổ quái của Nạp Lan Khánh chắp đằng sau lưng, sự âm lãnh trong ánh mắt vụt qua. Sau chốc lát, hắn khẽ gõ vào hư không vài cái, rồi nói tiếp:
- Chắc rằng... Đao Hoàng, Phong Hoàng đều đến đây vì Câu Hồn Thiên Thư của Nạp Lan Gia ta đúng không?
Ba Lâm nhàn nhạt cười, đáp:
- Nếu lúc này ta nói không phải, ngươi tin không?
- Tin!
Nạp Lan Khánh gật đầu:
- Với tâm khí của Đao Hoàng, lúc này cũng không cần phải lừa người. Vì vậy... Ta nghĩ, thật ra Đao Hoàng vì Phong Hoàng mà tới đây?
- Cũng đại loại như vậy. Có điều, mục đích của ta chỉ là không muốn Hải tiểu tử có được Câu Hồn Thiên Thư mà thôi...
Ba Lâm nhàn nhạt nói.
- Thật sao?
Nạp Lan Khánh khẽ cười, rồi lại liếc nhìn Hải Kim, nói:
- Vậy thì Phong Hoàng có suy nghĩ gì?
Hải Kim ho khan một tiếng, quệt vệt máu ở khóe miệng, rồi cười lạnh nói:
- Câu Hồn Thiên Thư của Nạp Lan Gia, trong truyền thuyết không những là Công pháp tuyệt đỉnh, còn là Đấu kỹ tuyệt đỉnh... Vị tổ tiên cấp Đấu Tôn của Nạp Lan Gia chính là tu luyện dựa vào thứ này. Chỉ có điều, theo ghi chép của Tông môn ta, lúc đó bộ Đấu kỹ này quá mức thường thiên hại lý, dưới sự áp chế của các Đại Tông môn ở Đế Quốc Thiên Phong Nạp Lan Gia mới không thể không phong ấn thứ này... Thứ này nếu như lại xuất hiện... Vậy thì nếu không cướp được nó, Bắc Đấu Tông ta lẽ nào không phải nguy hiểm sao?
- Hay! Hay cho câu lẽ nào không nguy hiểm!
Nạp Lan Khánh vỗ tay cười lớn:
- Ta coi như đã hiểu ý của Phong Hoàng rồi... Chẳng trách vừa rồi, Phong Hoàng đột nhiên trở mặt. Chắc rằng Phong Hoàng cũng đã hiểu được một chuyện, đó chính là, tuyệt đối không được đề Câu Hồn Thiên Thư lọt vào tay ta phải không?
Hài Kim sắc mặt không hề biến chuyển, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Nạp Lan Thiên Triết bảo thủ, Nạp Lan Hạ tự cho mình giỏi, hai người này nếu có được Câu Hồn Thiên Thư thì có thể làm được gì? Ngược lại Nạp Lan Khánh người, tâm cơ thâm trầm, tâm kế vô số... Nếu như Câu Hồn Thiên Thư rơi vào tay người, có thể tưởng tượng khu vực Tây Bắc này, thậm chí cục diện của cả Đế Quốc Thiên Phong này, đều sẽ biến đổi lớn. Điểm này là thứ mà ta không muốn nhìn thấy... Dĩ nhiên, ta nghĩ... Phía bên Đấu Thần Điện cũng không muốn nhìn thấy cục diện như vậy chứ?
Dứt lời, Hải Kim từ từ quét mắt sang Ba Lâm, ý vị trong đó vô cùng phức tạp.
Nạp Lan Khánh khẽ gật đầu, nói:
- Không ngờ Nạp Lan Khánh ta thứ giỏi nhất đời này là ngụy trang, thế nhưng vẫn bị Bắc Đấu Tông các ngươi nhìn thấu... Đệ nhất Tông môn của Đế Quốc Thiên Phong quả nhiên bất phàm a... Điểm này, ta không thể không phục...
- Còn ngươi thì sao?
Nạp Lan Khánh như cười như không nhìn về La Bản:
- Nếu ta đoán không sai, Âm Hoàng cũng đến vì Câu Hồn Thiên Thư này phải không?
La Bản thoáng giật mình, sau chốc lát nhàn nhạt nói:
- Nếu như người đã biết nguyên nhân, hà tất lại phải hỏi ta...
Nạp Lan Khánh cười ha hả, nói:
- Ta vốn không biết rõ nguyên nhân, có điều, vừa rồi Câu Hồn Thiên Thư đó ta đã mở đọc vài trang, vì vậy mới hiểu... Ha ha, nếu ta đoán không sai, tổ thượng của Nạp Lan Gia ta cũng là người trong Mị Ảnh Ma Tông phải không?
La Bản ánh mắt vụt lóe, có điều vẫn chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, Nạp Lan Đức của Nạp Lan Gia các ngươi, chính là người trong Mị Ảnh Ma Tông ta. Lúc đó, thân phận của hắn còn thấp kém, chỉ có thân phận Trưởng lão... Có điều sau này vì chuyện gì đó, hắn đã trở mặt với Tông chủ lúc bấy giờ, kết quả bản thân đã rời khỏi Mị Ảnh Ma Tông... Đồng thời, thứ bị hắn mang theo chính là Tông môn chi bảo Câu Hồn Thiên Thư! Câu Hồn Đại Pháp được ghi trong Câu Hồn Thiên Thư trước giờ chỉ có Tông chủ mới có thể tu luyện... Nếu như lưu lạc bên ngoài, dĩ nhiên phải nghĩ cách thu lại rồi. Chỉ có điều Nạp Lan Đức quá thông minh, đã chuyển gia tộc đến vùng hẻo lánh nhất trên đại lục, Tông môn đã tìm kiếm nghìn năm rồi cũng không tìm được vết tích gì...
- Ồ, vậy tại sao Âm Hoàng trước đây lại không động thủ?
Nạp Lan Khánh như cười như không nói. La Bản âm độc cười, nhưng không đáp lời.
Nạp Lan Khánh vỗ tay, rồi nhàn nhạt nói:
- Phải rồi! Câu Hồn Đại Pháp chỉ có Tông chủ mới có thể tu luyện, có thể tưởng tượng bộ Công pháp này còn lợi hại hơn Ảnh Ma Đại Pháp của Âm Hoàng vô số lần... Nếu như Âm Hoàng các hạ đã biết manh mối của thứ này, lại thấy Nạp Lan Gia ta suy nhược như vậy, dĩ nhiên sẽ muốn mình có được nó, nhưng không báo lại tin tức... Đúng là phải cảm tạ đại ân của Âm Hoàng rồi, nhờ đó mà Nạp Lan Gia chúng ta mới có thể duy trì đến nay... Ha ha ha... Ha ha ha...
La Bản biến sắc mặt, thế nhưng thoáng chốc lại lặng xuống, chí ít nhìn từ bên ngoài, lời nói của Nạp Lan Khánh không thể nào có ảnh hưởng tới hắn...
Nạp Lan Khánh như cười như không nhìn mọi người, cuối cùng lại nhìn về Lý Dật, rồi từ từ nói:
- Cuối cùng... Lý Dật Thiếu gia, ngươi có muốn biết, tại sao ta lại đưa cả người vào trong Quỷ U Phong Đô này không?
Lý Dật cười lạnh một tiếng, trả lời:
- Không phải coi ta là kẻ ngốc, muốn dùng ta kiềm chế những người khác sao?
- Không... Không hoàn toàn như vậy, tuy rằng ta cũng thừa nhận, đây là một trong những mục đích của ta...
Nạp Lan Khánh khẽ lắc đầu:
- Chỉ có điều, ban đầu ta cũng không ngờ tới, Lý Dật Thiếu gia lại lợi hại đến mức này... Vì vậy, ta đem ngươi vào đây chỉ là để giết người thôi...
- Giết ta?
- Đúng giết ngươi...
Nạp Lan Khánh khẽ cười:
- Nạp Lan Gia ta là gia tộc thế nào, há lại đề một tên Lý Dật nhỏ nhoi như người đến từ hôn. Tuy rằng kẻ mất mặt không phải là ta, thế nhưng cho dù thế nào, Nạp Lan Hạ cũng là người của Nạp Lan Gia ta... Người khiến hắn mất mặt, ta lại không thể không giết ngươi!
Lý Dật nhếch miệng, đáp:
- Người của Nạp Lan Gia các ngươi, đúng là quan hệ tốt thật!
Cơ hồ như không nghe ra sự châm biếm trong câu nói của Lý Dật, Nạp Lan Khánh chỉ khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Quan hệ tốt hay không ta không biết... Chỉ có điều, Lý Dật Thiếu gia, ta hỏi người một câu... Nếu như có người làm nhục người trong gia tộc ngươi, ngươi sẽ thế nào?
Lý Dật chậm rãi lắc đầu, nhưng không đáp lời.
Nạp Lan Khánh lại cười ha hả, nói:
- Nếu như có người dám làm nhục người của Nạp Lan Gia ta, vậy thì cho dù là ai, ta cũng sẽ giết hắn! Cho dù là tên phế vật Nạp Lan Hạ, ta trăm nghìn tính toán để lấy mạng hắn! Thế nhưng ngoài ta ra, bất cứ người nào cũng không thể làm nhục hắn! Chỉ vì, hắn dù gì cũng là người của Nạp Lan Gia ta...
Lý Dật khẽ nhướng mày, sau chốc lát nhàn nhạt nói:
- Hay cho một Nạp Lan Gia... Hay cho Nạp Lan Khánh... Hay cho phần tình nghĩa gia tộc!
Lời nói châm chọc vừa dứt, bầu không khí xung quanh chợt đông lại, mọi người đều cho rằng, tiếp sau đây, Nạp Lan Khánh e rằng sắp xuất thủ...
Chỉ có điều không ngờ, Nạp Lan Khánh lại không hề giận dữ, chỉ nhàn nhạt nói:
- Thân là người của gia tộc, nội đấu có nghiêm trọng thế nào, quan hệ có lạnh nhạt thế nào, thế nhưng gặp người ngoài, luôn phải nhất trí đối ngoại địch... Bất cứ gia tộc nào trong Để Quốc cũng như vậy mà thôi... Lý Dật Thiếu gia trong lòng chắc rằng cũng rõ, hà tất lại cười lạnh?
- Nói hay lắm!
Ba Lâm bên cạnh khẽ vỗ tay:
- Tuy ta xem thường Nạp Lan Gia, có điều người nói câu này rất hay... Nạp Lan tiểu tử, Nạp Lan Bá là nhất đại kiêu hùng ngươi có thể có suy nghĩ như vậy, cho dù kém hơn hắn cũng không kém đến đâu!
- Đao Hoàng quá khen...
Nạp Lan Khánh khẽ chắp tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Dật.
Lý Dật khẽ thở dài một tiếng, sau chốc lát lại cười khổ, nói:
- Nếu như ta không nhầm, ý của Nạp Lan Khánh Thiếu gia chính là... Ở đây nhiều người như vậy, người đầu tiên ngươi không muốn để lại chính là ta?
Nạp Lan Khánh ngửa mặt cười ha hả, nói:
- Lý Dật Thiếu gia quả nhiên rất thông minh, người khác không sánh được!
Lý Dật khẽ lắc đầu, chi dụi dụi mắt, nói:
- Nạp Lan Thiếu gia thật sự cho rằng Lý Dật ta dễ đối phó như vậy sao?
- Vậy thì... Chỉ cần động thủ không phải biết rồi sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...