Đấu Thần
Chương 180: Tứ Hoàng tụ
Đả tự: Sided Lovettt
***
Lý Dật trong lòng lúc này cũng rất rõ, sự tự phụ và ngạo khí tích lũy đã lâu của Nạp Lan Hạ, cơ hồ dưới trận oanh tạc tấn công vừa rồi đã hoàn toàn tiêu tan, hắn không tan vỡ vì điều này đã coi như là một nhân vật rồi!
Dĩ nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ mà thôi.
Suy nghĩ này thoáng vụt trong đầu Lý Dật, thế nhưng lại không ảnh hưởng đến sát ý trong lòng hắn, hắn khẽ khựng người lại rồi ngay lập tức nhanh chóng bổ vào Nạp Lan Hạ.
Thế nhưng lần này, Nạp Lan Hạ lại không lui về sau, cũng không tạo Sa y Đấu khí hắn không những không lùi mà còn tấn công, trường kiếm trong tay đã phát ra tiếng chuông lanh lành, sau đó một đạo đấu khí chém nghiêng xuống!
Lý Dật lại không ngờ, Nạp Lan Hạ ở tuyệt cảnh mà vẫn có thể khí phách như vậy, đường kiếm cũng uy thế kinh người, cho dù là Lý Dật cũng không dám chặn trực diện phong mang của nó. Hắn khẽ lách người, né khỏi đường kiếm của Nạp Lan Hạ, vai hai người lướt qua nhau.
Lý Dật xoay người đang định tiếp tục truy sát, thế nhưng lúc này, thân hình của Nạp Lan Hạ đã nhanh hơn mấy lần, chỉ nhìn thấy miệng hắn thô ra một búng máu, người lao về phía men đảo trên không, âm thanh khàn khàn đến khó chịu, cơ hồ cùng lúc phát ra từ miệng hắn:
- Ngươi còn chuẩn bị đến lúc nào! Lẽ nào muốn lão tử chết rồi người mới ra tay sao?
Lúc này, bầu không khí trong Quỷ U Phong Đô lại như đông cứng lại.
Theo tiếng quát khàn của Nạp Lan Hạ, một tiếng cười âm lãnh vang lên khắp phía, giống như quỷ khóc sói tru, khiến người khác vô cùng khó chịu, khắp nơi đang đánh giết lúc này động tác cũng thoáng khựng lại.
Chỉ vì tiếng cười này quá đỗi quỷ dị, bất cứ người nào cũng không thể không lo ngại!
- Không phải ngươi nói, cả đời này người sẽ không cầu đến ta sao? Sao lúc này lại mở miệng cầu xin rồi!
Tiếng cười ầm lanh lại vang lên từ khắp các phía, vô cùng khó nghe!
Nạp Lan Hạ biến sắc, vẫn khàn khàn nói:
- Coi như là ta cầu xin ngươi vậy!
- Ha ha ha... Thì ra ngươi cũng có lúc phải cầu xin ta, Nạp Lan Hạ a Nạp Lan Hạ, quả nhiên ngươi chỉ có cái miệng ghê gớm mà thôi!
Theo âm thanh ấy, lần này, cuối cùng cũng có một nhân ảnh dường như bước ra từ hư không đôi cánh đấu khí sau lưng lắc một cái, đã hiện ra bên cạnh Nạp Lan Hạ.
Trên khuôn mặt âm trầm lộ ra nụ cười hư vô, cả người trông vô cùng mờ ảo giống như quỷ mị!
Hắn hiện thân ra, không nhìn người khác mà chỉ nhìn Nạp Lan Hạ cười, nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta đến rồi, vậy thì người đã chấp nhận điều kiện rồi sao?
Nạp Lan Hạ khàn tiếng nói:
- Nếu như ngươi giết được chúng! Vậy thì thứ đó sẽ là của ngươi!
- Được!
Người này khẽ cười một tiếng, ánh mắt mới dời đến mọi người ở Quỷ U Phong Đô, mọi người lúc này đều cảm thất người phát lạnh.
Tình hình quỷ dị này khiến Lý Dật khẽ nhếch miệng, sau đó khẽ cười, nói:
- Mị Ảnh Ma Tông?
Lúc này, mọi người đều đã dừng động thủ. Tuy vẫn cảnh giới lẫn nhau, thế nhưng cũng không ai xuất thủ trước. Nguyên nhân không vì điều khác, chỉ vì cái tên mà Lý Dật nói ra, quả thực gây quá nhiều sửng sốt!
Những người ở đây không phải đám gà mờ, dĩ nhiên ý bên trong bốn chữ ấy bao hàm ý gì.
Thế nhưng Nạp Lan Thiên Triết mãi không lên tiếng lúc này lại chợt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thì ra là Âm Hoàng La Bản, chỉ có điều, Âm Hoàng không phải đang tiềm tu ở Âm Hoàng Cung sao, chạy đến Nạp Lan Gia chúng ta góp vui làm gì?
La Bàn cười ha hả, đáp:
- Nếu không phải tiểu tử Nạp Lan Hạ nhà ngươi, chấp nhận giao thứ tổ truyền của Nạp Lan Gia các ngươi cho ta, lẽ nào ta lại tới sao?
Nạp Lan Thiên Triết đanh mặt lại, hiển nhiên hắn rõ "thứ đó" là gì, thế nhưng dù gì hắn cũng có mấy phần tâm tính, dĩ nhiên biết rõ, tình hình trước mắt, La Bản lại là một trợ thủ đắc lực nhất ở bên mình. Ngay lập tức hắn cũng chỉ nhìn Nạp Lan Hạ, không nói một tiếng nào.
Nạp Lan Khánh vừa hạ đất khẽ nhíu mày, cơ hồ không ngờ tới lúc này lại có thêm biến số... Xem ra, phía bên Nạp Lan Thiên Triết, quả nhiên sớm đã có hậu chước!
Lại có thêm một cường giả Đấu Hoàng, vậy thì tình hình trước mắt, biến cố nhất định sẽ càng nhiều.
Về phần thứ đó cơ hồ hắn không quan tâm, hoặc nói là, hắn cũng không rõ, thứ mà đối phương nói là gì.
Ngược lại Nạp Lan Bá sắc mặt lại biến đổi, sau chốc lát mời trầm giọng nói:
- Không ngờ vì một ngoại viện, mà ngay cả di vật của tổ tông ngươi cũng chuẩn bị tặng cho người khác rồi?
Nạp Lan Thiên Triết âm độc cười, nói:
- Vậy còn tốt hơn tên nghiệt chủng không biết từ đâu tới gấp trăm gấp nghìn lần.
Nạp Lan Bá cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Chỉ có La Bản lại nhíu mày nhìn xung quanh một hồi, sau đó nhìn thi thể của Vệ Hàn trên đất, nhướng mày nói:
- Đây là chuyện gì?
Nạp Lan Hạ âm lãnh cười, hắn cơ hồ có quan hệ rất phức tạp với La Bản, ngay lập tức nhàn nhạt nói:
- La Thanh chết rồi, Vệ Hàn dĩ nhiên trở mặt, ta tiện tay thu thập thôi!
- La Thanh đã chết? Ai giết?
- Hắn!
Nạp Lan Hạ từ từ chỉ tay về phía Lý Dật, thần sắc trong ánh mắt quỷ dị một cách khó hiểu.
- Ồ.
La Bản khẽ nhíu mày, rồi nhìn Lý Dật nói: -
- Ngươi ngay cả học trò của Bản hoàng mà cũng dám giết?
Lý Dật khóe mắt khẽ giật lên, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của Âm Hoàng La Thanh.
Âm Hoàng trông chứng chỉ ngoài ba mươi, thế nhưng mái tóc đều đã trắng không gió cũng tự thồi. Dung mạo của hắn góc cạnh rõ ràng, có thể nhìn ra, lúc trẻ là một nam tử rất anh tuấn. Chỉ có điều, đôi môi mỏng của hắn lúc này đang mím lại, trong đầy vẻ lo lắng.
Sắc mặt của Âm Hoàng trắng bệch như có bệnh tật tai ương, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến phong phạm của hắn, ngược lại còn khiến hắn càng trở nên âm trầm...
Lại là Công pháp Ám thuộc tính sao...
Lý Dật khẽ động trong lòng, khóe mắt giật giật.
- Tiểu tử, ngươi phải chú ý người này, thực lực của hắn có lẽ là Lục Tinh Đấu Hoàng, đấu khí Ám thuộc tính, xuất thân có lẽ là Mị Ảnh Ma Tổng, thứ tu luyện là Ảnh Ma Đại Pháp. Nhân vật như vậy, còn khó đối phó hơn với La Thanh gì đó hôm trước gấp trăm lần. Thậm chí, khó đối phó giống như Phong Hoàng. Trừ phi người và tiểu nha đầu liên thủ, nếu không. Bản tôn có cho người mượn thực lực, cũng không nhất định có thể thắng... Vì vậy nếu chuyện không thể từ, ngươi và tiểu nha đầu đó co người mà rút. Nếu họ thông minh, có lẽ biết lúc này mà truy sát các ngươi, cũng không có lợi gì với họ.
Lý Dật nhếch miệng, trong lòng lại ứng tiếng đáp:
- E rằng ta giết đệ tử của hắn, muốn hắn bỏ qua cũng không dễ rồi... Có điều, ta nghĩ với sự thông minh của Nạp Lan Khánh, có lẽ cũng có hậu chước rồi.
- Hy vọng đi...
Xà Tôn Giả dứt lời lại chìm vào im lặng, Lý Dật nhìn về phía Âm Hoàng, khí độ kinh người của hắn quả thật khiến người khác cả người buốt lạnh. Sát khí nồng đặc khiến đầu gối không khỏi run lên, đó không phải vì sợ hãi, mà là trong bầu không khí áp lực mãnh liệt, cơ thể dĩ nhiên sẽ có phản ứng như vậy.
Sau khi đụng độ với ánh mắt sắc như dao của Âm Hoàng Lý Dật mới khẽ cười, nói:
- Bái kiến Âm Hoàng... Lý mỗ đúng là không ngờ, một trong Thiên Phong Thất Hoàng người thần bí cao thâm khó đoán nhất lại là Mị Ảnh Ma Tông... Ha ha... Có điều dám hỏi Âm Hoàng học trò của ngài nếu như muốn giết ta, tại sao ta lại không thể giết hắn?
- To gan!
La Bàn lạnh lùng nói, nhưng rồi lại cười:
- Ngươi nói không sai, nếu như muốn giết người, bản lĩnh không bằng người, chết cũng không có gì oán hận... Phế vật như vậy, chết thì chết, tránh lại hỏng danh tiếng của ta... Có điều tiểu tử, nếu như người đã giết học trò của ta, cũng không thể định bỏ qua như vậy chứ? Hôm nay Bản hoàng có việc, cũng không tính toán với ngươi, ngươi quỳ xuống dập ba lạy rồi cút đi!
Lý Dật nhếch miệng, sau chốc lát nhàn nhạt cười nói:
- Chi bằng Âm Hoàng lạy ta ba lạy, rồi ta sẽ đi ngay thế nào?
Lúc nói chuyện, tay phải của Lý Dật đã khẽ nắm thành quyền, tiếng xương răng rắc vang lên. Nếu như hắn đoán không sai, lúc này Âm Hoàng sắp xuất thủ, từ lúc La Bản xuất hiện, Nạp Lan Khánh vẻ mặt không hề thay đổi, có con bài bí mật gì cơ hồ cũng sắp lật ra rồi.
Không thể cho rằng chỉ dựa vào mình và Cung Vô Song thì có thể lợi hại bao nhiêu chứ? Nếu như vậy Nạp Lan Khánh sẽ không phải là Nạp Lan Khánh nữa rồi!
La Bản thoáng vụt sự âm lãnh trên khuôn mặt, y bào không gió tự bay, hiển nhiên nhân vật một trong Thất Hoàng lúc này đã bị Lý Dật kích nộ.
Thế nhưng đúng lúc này, khí tức trên người hắn lại chùng xuống ánh mắt quay đầu nhìn về một hướng nào đó.
Mặc khác, Cung Vô Song cũng nhanh chóng vụt người, trở về bên cạnh Lý Dật, thấp giọng nói:
- Chuyện có biến... Ta luôn cảm thấy không được ổn, lần này, chúng ta cơ hồ gặp phiền phúc lớn rồi.
Lý Dật khẽ gật đầu, hắn cơ hồ cùng lúc cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc tràn ngập trong âm khí này. Ngay cả Xà Tôn Giả cũng đã chủ động truyền một luồng đấu khí lần vào trong đan điền khí hài của hắn, để hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Có thể thấy chuyện đang phát triển đến mức vượt quá dự liệu!
Cùng lúc đó, trên bầu trời tối đen, chợt vụt lóe ra một tia sáng màu lưu ly, sau đó một đạo gió lốc xoáy cuồng bạo xuất hiện trong không khí, hiện ra trong tầm mắt của mọi người. Cuồng phong giống như ác ma từ trên trời giáng xuống, đập vào phía trên của đảo trên không sau đó đột ngột dừng lại. Đến lúc lốc gió biến mất, đã nhìn thấy một đôi cánh đấu khí lưu ly sắc, trông vô cùng chói lòa kinh tâm động phách...
Đôi cánh đấu khí sắc lưu ly, lại ở trong Đế quốc Thiên Phong, vậy thì thân phận của người này, nói là ra...
Cuối cùng. Lý Dật không nhịn được cười khổ một tiếng, đưa tay sờ mũi, lầm bầm nói:
- Phong Hoàng... Hải Kim...
Đến lúc này, hắn mới xác định, cảm giác quỷ dị kỳ lạ hôm nay của mình từ đâu mà tới, lúc này mới hiểu, tất cả đều là xuất phát từ người này!
So với Âm Hoàng La Bản, Phong Hoàng Hải Kim còn khiến Lý Dật có mấy phần sợ hãi.
Không phải vì điều khác, mà là vì, La Bản không có thâm thù đại hận gì với hắn, giữa hai người còn có thể giảng hòa. Thế nhưng Phong Hoàng Hải Kim đã phải thiệt lớn trong tay mình, với tính tình của hắn, liệu có dễ dàng tha cho mình không?
Phong Hoàng vừa xuất hiện, uy áp cường đại đã uy hiếp mọi người, cho dù là Nạp Lan Thiên Triết đang lơ lửng trên không lúc này cũng không thể không đáp xuống đất, vẻ mặt đây vě u ám.
Chỉ có Nạp Lan Khánh lại khẽ cười, đã khẽ chắp tay, nói:
- Nạp Lan Khánh, bái kiến Phong Hoàng
Hải Kim lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với Nạp Lan Khánh, thế rồi giống như không nhìn thấy Âm Hoàng La Bản, ngược lại còn nhìn xoáy vào Lý Dật, sau chốc lát, đôi mặt vụt sáng, chỉ chậm rãi gật đầu, nói:
- Rất tốt, không tồi... Khiến Hải mỗ ta xuất thủ... Ba lão quỷ hiện thân... Hai đại Đấu Hoàng và bay Đấu Vương, thêm cả Bắc Đấu Tông và Đấu Thần Điện cũng phải dùng một phần thể lực, cuối cùng vẫn bị người chiếm lợi lớn dưới tay ta, lại còn có thể sống sót chạy ra từ trong từng mối nguy hiểm... Lý Dật, người được lắm, thật sự rất được!
- Từ xưa đến nay, người có thể để các thế lực thiệt thòi như vậy, chí ít cũng phải là Đấu Tôn. Thế nhưng không ngờ một Đấu Giả nhỏ bé như ngươi lại có thể làm được. Hơn nữa lại còn làm rất hoàn mỹ, tuy rằng Bản hoàng lúc này chỉ hận một nỗi không thể một chương đánh chết người... Thế nhưng với ngươi, ta không thể không nói một chữ phục!
- Tiểu tử, cũng may mắn lắm!
Lý Dật gật đầu cười, ngước đầu nhìn Hải Kim trong không trung ánh mắt lộ ra vẻ quỷ dị khó hiểu, sau chốc lát, mới nhàn nhạt nói:
- Phong Hoàng quá khen rồi! Tiểu tử cho dù có mấy phần bản lĩnh, cuối cùng vẫn không phải rơi vào kết quả phải chạy trốn trong tay Phong Hoàng sao? Ha ha...
***
Lý Dật trong lòng lúc này cũng rất rõ, sự tự phụ và ngạo khí tích lũy đã lâu của Nạp Lan Hạ, cơ hồ dưới trận oanh tạc tấn công vừa rồi đã hoàn toàn tiêu tan, hắn không tan vỡ vì điều này đã coi như là một nhân vật rồi!
Dĩ nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ mà thôi.
Suy nghĩ này thoáng vụt trong đầu Lý Dật, thế nhưng lại không ảnh hưởng đến sát ý trong lòng hắn, hắn khẽ khựng người lại rồi ngay lập tức nhanh chóng bổ vào Nạp Lan Hạ.
Thế nhưng lần này, Nạp Lan Hạ lại không lui về sau, cũng không tạo Sa y Đấu khí hắn không những không lùi mà còn tấn công, trường kiếm trong tay đã phát ra tiếng chuông lanh lành, sau đó một đạo đấu khí chém nghiêng xuống!
Lý Dật lại không ngờ, Nạp Lan Hạ ở tuyệt cảnh mà vẫn có thể khí phách như vậy, đường kiếm cũng uy thế kinh người, cho dù là Lý Dật cũng không dám chặn trực diện phong mang của nó. Hắn khẽ lách người, né khỏi đường kiếm của Nạp Lan Hạ, vai hai người lướt qua nhau.
Lý Dật xoay người đang định tiếp tục truy sát, thế nhưng lúc này, thân hình của Nạp Lan Hạ đã nhanh hơn mấy lần, chỉ nhìn thấy miệng hắn thô ra một búng máu, người lao về phía men đảo trên không, âm thanh khàn khàn đến khó chịu, cơ hồ cùng lúc phát ra từ miệng hắn:
- Ngươi còn chuẩn bị đến lúc nào! Lẽ nào muốn lão tử chết rồi người mới ra tay sao?
Lúc này, bầu không khí trong Quỷ U Phong Đô lại như đông cứng lại.
Theo tiếng quát khàn của Nạp Lan Hạ, một tiếng cười âm lãnh vang lên khắp phía, giống như quỷ khóc sói tru, khiến người khác vô cùng khó chịu, khắp nơi đang đánh giết lúc này động tác cũng thoáng khựng lại.
Chỉ vì tiếng cười này quá đỗi quỷ dị, bất cứ người nào cũng không thể không lo ngại!
- Không phải ngươi nói, cả đời này người sẽ không cầu đến ta sao? Sao lúc này lại mở miệng cầu xin rồi!
Tiếng cười ầm lanh lại vang lên từ khắp các phía, vô cùng khó nghe!
Nạp Lan Hạ biến sắc, vẫn khàn khàn nói:
- Coi như là ta cầu xin ngươi vậy!
- Ha ha ha... Thì ra ngươi cũng có lúc phải cầu xin ta, Nạp Lan Hạ a Nạp Lan Hạ, quả nhiên ngươi chỉ có cái miệng ghê gớm mà thôi!
Theo âm thanh ấy, lần này, cuối cùng cũng có một nhân ảnh dường như bước ra từ hư không đôi cánh đấu khí sau lưng lắc một cái, đã hiện ra bên cạnh Nạp Lan Hạ.
Trên khuôn mặt âm trầm lộ ra nụ cười hư vô, cả người trông vô cùng mờ ảo giống như quỷ mị!
Hắn hiện thân ra, không nhìn người khác mà chỉ nhìn Nạp Lan Hạ cười, nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta đến rồi, vậy thì người đã chấp nhận điều kiện rồi sao?
Nạp Lan Hạ khàn tiếng nói:
- Nếu như ngươi giết được chúng! Vậy thì thứ đó sẽ là của ngươi!
- Được!
Người này khẽ cười một tiếng, ánh mắt mới dời đến mọi người ở Quỷ U Phong Đô, mọi người lúc này đều cảm thất người phát lạnh.
Tình hình quỷ dị này khiến Lý Dật khẽ nhếch miệng, sau đó khẽ cười, nói:
- Mị Ảnh Ma Tông?
Lúc này, mọi người đều đã dừng động thủ. Tuy vẫn cảnh giới lẫn nhau, thế nhưng cũng không ai xuất thủ trước. Nguyên nhân không vì điều khác, chỉ vì cái tên mà Lý Dật nói ra, quả thực gây quá nhiều sửng sốt!
Những người ở đây không phải đám gà mờ, dĩ nhiên ý bên trong bốn chữ ấy bao hàm ý gì.
Thế nhưng Nạp Lan Thiên Triết mãi không lên tiếng lúc này lại chợt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thì ra là Âm Hoàng La Bản, chỉ có điều, Âm Hoàng không phải đang tiềm tu ở Âm Hoàng Cung sao, chạy đến Nạp Lan Gia chúng ta góp vui làm gì?
La Bàn cười ha hả, đáp:
- Nếu không phải tiểu tử Nạp Lan Hạ nhà ngươi, chấp nhận giao thứ tổ truyền của Nạp Lan Gia các ngươi cho ta, lẽ nào ta lại tới sao?
Nạp Lan Thiên Triết đanh mặt lại, hiển nhiên hắn rõ "thứ đó" là gì, thế nhưng dù gì hắn cũng có mấy phần tâm tính, dĩ nhiên biết rõ, tình hình trước mắt, La Bản lại là một trợ thủ đắc lực nhất ở bên mình. Ngay lập tức hắn cũng chỉ nhìn Nạp Lan Hạ, không nói một tiếng nào.
Nạp Lan Khánh vừa hạ đất khẽ nhíu mày, cơ hồ không ngờ tới lúc này lại có thêm biến số... Xem ra, phía bên Nạp Lan Thiên Triết, quả nhiên sớm đã có hậu chước!
Lại có thêm một cường giả Đấu Hoàng, vậy thì tình hình trước mắt, biến cố nhất định sẽ càng nhiều.
Về phần thứ đó cơ hồ hắn không quan tâm, hoặc nói là, hắn cũng không rõ, thứ mà đối phương nói là gì.
Ngược lại Nạp Lan Bá sắc mặt lại biến đổi, sau chốc lát mời trầm giọng nói:
- Không ngờ vì một ngoại viện, mà ngay cả di vật của tổ tông ngươi cũng chuẩn bị tặng cho người khác rồi?
Nạp Lan Thiên Triết âm độc cười, nói:
- Vậy còn tốt hơn tên nghiệt chủng không biết từ đâu tới gấp trăm gấp nghìn lần.
Nạp Lan Bá cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Chỉ có La Bản lại nhíu mày nhìn xung quanh một hồi, sau đó nhìn thi thể của Vệ Hàn trên đất, nhướng mày nói:
- Đây là chuyện gì?
Nạp Lan Hạ âm lãnh cười, hắn cơ hồ có quan hệ rất phức tạp với La Bản, ngay lập tức nhàn nhạt nói:
- La Thanh chết rồi, Vệ Hàn dĩ nhiên trở mặt, ta tiện tay thu thập thôi!
- La Thanh đã chết? Ai giết?
- Hắn!
Nạp Lan Hạ từ từ chỉ tay về phía Lý Dật, thần sắc trong ánh mắt quỷ dị một cách khó hiểu.
- Ồ.
La Bản khẽ nhíu mày, rồi nhìn Lý Dật nói: -
- Ngươi ngay cả học trò của Bản hoàng mà cũng dám giết?
Lý Dật khóe mắt khẽ giật lên, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của Âm Hoàng La Thanh.
Âm Hoàng trông chứng chỉ ngoài ba mươi, thế nhưng mái tóc đều đã trắng không gió cũng tự thồi. Dung mạo của hắn góc cạnh rõ ràng, có thể nhìn ra, lúc trẻ là một nam tử rất anh tuấn. Chỉ có điều, đôi môi mỏng của hắn lúc này đang mím lại, trong đầy vẻ lo lắng.
Sắc mặt của Âm Hoàng trắng bệch như có bệnh tật tai ương, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến phong phạm của hắn, ngược lại còn khiến hắn càng trở nên âm trầm...
Lại là Công pháp Ám thuộc tính sao...
Lý Dật khẽ động trong lòng, khóe mắt giật giật.
- Tiểu tử, ngươi phải chú ý người này, thực lực của hắn có lẽ là Lục Tinh Đấu Hoàng, đấu khí Ám thuộc tính, xuất thân có lẽ là Mị Ảnh Ma Tổng, thứ tu luyện là Ảnh Ma Đại Pháp. Nhân vật như vậy, còn khó đối phó hơn với La Thanh gì đó hôm trước gấp trăm lần. Thậm chí, khó đối phó giống như Phong Hoàng. Trừ phi người và tiểu nha đầu liên thủ, nếu không. Bản tôn có cho người mượn thực lực, cũng không nhất định có thể thắng... Vì vậy nếu chuyện không thể từ, ngươi và tiểu nha đầu đó co người mà rút. Nếu họ thông minh, có lẽ biết lúc này mà truy sát các ngươi, cũng không có lợi gì với họ.
Lý Dật nhếch miệng, trong lòng lại ứng tiếng đáp:
- E rằng ta giết đệ tử của hắn, muốn hắn bỏ qua cũng không dễ rồi... Có điều, ta nghĩ với sự thông minh của Nạp Lan Khánh, có lẽ cũng có hậu chước rồi.
- Hy vọng đi...
Xà Tôn Giả dứt lời lại chìm vào im lặng, Lý Dật nhìn về phía Âm Hoàng, khí độ kinh người của hắn quả thật khiến người khác cả người buốt lạnh. Sát khí nồng đặc khiến đầu gối không khỏi run lên, đó không phải vì sợ hãi, mà là trong bầu không khí áp lực mãnh liệt, cơ thể dĩ nhiên sẽ có phản ứng như vậy.
Sau khi đụng độ với ánh mắt sắc như dao của Âm Hoàng Lý Dật mới khẽ cười, nói:
- Bái kiến Âm Hoàng... Lý mỗ đúng là không ngờ, một trong Thiên Phong Thất Hoàng người thần bí cao thâm khó đoán nhất lại là Mị Ảnh Ma Tông... Ha ha... Có điều dám hỏi Âm Hoàng học trò của ngài nếu như muốn giết ta, tại sao ta lại không thể giết hắn?
- To gan!
La Bàn lạnh lùng nói, nhưng rồi lại cười:
- Ngươi nói không sai, nếu như muốn giết người, bản lĩnh không bằng người, chết cũng không có gì oán hận... Phế vật như vậy, chết thì chết, tránh lại hỏng danh tiếng của ta... Có điều tiểu tử, nếu như người đã giết học trò của ta, cũng không thể định bỏ qua như vậy chứ? Hôm nay Bản hoàng có việc, cũng không tính toán với ngươi, ngươi quỳ xuống dập ba lạy rồi cút đi!
Lý Dật nhếch miệng, sau chốc lát nhàn nhạt cười nói:
- Chi bằng Âm Hoàng lạy ta ba lạy, rồi ta sẽ đi ngay thế nào?
Lúc nói chuyện, tay phải của Lý Dật đã khẽ nắm thành quyền, tiếng xương răng rắc vang lên. Nếu như hắn đoán không sai, lúc này Âm Hoàng sắp xuất thủ, từ lúc La Bản xuất hiện, Nạp Lan Khánh vẻ mặt không hề thay đổi, có con bài bí mật gì cơ hồ cũng sắp lật ra rồi.
Không thể cho rằng chỉ dựa vào mình và Cung Vô Song thì có thể lợi hại bao nhiêu chứ? Nếu như vậy Nạp Lan Khánh sẽ không phải là Nạp Lan Khánh nữa rồi!
La Bản thoáng vụt sự âm lãnh trên khuôn mặt, y bào không gió tự bay, hiển nhiên nhân vật một trong Thất Hoàng lúc này đã bị Lý Dật kích nộ.
Thế nhưng đúng lúc này, khí tức trên người hắn lại chùng xuống ánh mắt quay đầu nhìn về một hướng nào đó.
Mặc khác, Cung Vô Song cũng nhanh chóng vụt người, trở về bên cạnh Lý Dật, thấp giọng nói:
- Chuyện có biến... Ta luôn cảm thấy không được ổn, lần này, chúng ta cơ hồ gặp phiền phúc lớn rồi.
Lý Dật khẽ gật đầu, hắn cơ hồ cùng lúc cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc tràn ngập trong âm khí này. Ngay cả Xà Tôn Giả cũng đã chủ động truyền một luồng đấu khí lần vào trong đan điền khí hài của hắn, để hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Có thể thấy chuyện đang phát triển đến mức vượt quá dự liệu!
Cùng lúc đó, trên bầu trời tối đen, chợt vụt lóe ra một tia sáng màu lưu ly, sau đó một đạo gió lốc xoáy cuồng bạo xuất hiện trong không khí, hiện ra trong tầm mắt của mọi người. Cuồng phong giống như ác ma từ trên trời giáng xuống, đập vào phía trên của đảo trên không sau đó đột ngột dừng lại. Đến lúc lốc gió biến mất, đã nhìn thấy một đôi cánh đấu khí lưu ly sắc, trông vô cùng chói lòa kinh tâm động phách...
Đôi cánh đấu khí sắc lưu ly, lại ở trong Đế quốc Thiên Phong, vậy thì thân phận của người này, nói là ra...
Cuối cùng. Lý Dật không nhịn được cười khổ một tiếng, đưa tay sờ mũi, lầm bầm nói:
- Phong Hoàng... Hải Kim...
Đến lúc này, hắn mới xác định, cảm giác quỷ dị kỳ lạ hôm nay của mình từ đâu mà tới, lúc này mới hiểu, tất cả đều là xuất phát từ người này!
So với Âm Hoàng La Bản, Phong Hoàng Hải Kim còn khiến Lý Dật có mấy phần sợ hãi.
Không phải vì điều khác, mà là vì, La Bản không có thâm thù đại hận gì với hắn, giữa hai người còn có thể giảng hòa. Thế nhưng Phong Hoàng Hải Kim đã phải thiệt lớn trong tay mình, với tính tình của hắn, liệu có dễ dàng tha cho mình không?
Phong Hoàng vừa xuất hiện, uy áp cường đại đã uy hiếp mọi người, cho dù là Nạp Lan Thiên Triết đang lơ lửng trên không lúc này cũng không thể không đáp xuống đất, vẻ mặt đây vě u ám.
Chỉ có Nạp Lan Khánh lại khẽ cười, đã khẽ chắp tay, nói:
- Nạp Lan Khánh, bái kiến Phong Hoàng
Hải Kim lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với Nạp Lan Khánh, thế rồi giống như không nhìn thấy Âm Hoàng La Bản, ngược lại còn nhìn xoáy vào Lý Dật, sau chốc lát, đôi mặt vụt sáng, chỉ chậm rãi gật đầu, nói:
- Rất tốt, không tồi... Khiến Hải mỗ ta xuất thủ... Ba lão quỷ hiện thân... Hai đại Đấu Hoàng và bay Đấu Vương, thêm cả Bắc Đấu Tông và Đấu Thần Điện cũng phải dùng một phần thể lực, cuối cùng vẫn bị người chiếm lợi lớn dưới tay ta, lại còn có thể sống sót chạy ra từ trong từng mối nguy hiểm... Lý Dật, người được lắm, thật sự rất được!
- Từ xưa đến nay, người có thể để các thế lực thiệt thòi như vậy, chí ít cũng phải là Đấu Tôn. Thế nhưng không ngờ một Đấu Giả nhỏ bé như ngươi lại có thể làm được. Hơn nữa lại còn làm rất hoàn mỹ, tuy rằng Bản hoàng lúc này chỉ hận một nỗi không thể một chương đánh chết người... Thế nhưng với ngươi, ta không thể không nói một chữ phục!
- Tiểu tử, cũng may mắn lắm!
Lý Dật gật đầu cười, ngước đầu nhìn Hải Kim trong không trung ánh mắt lộ ra vẻ quỷ dị khó hiểu, sau chốc lát, mới nhàn nhạt nói:
- Phong Hoàng quá khen rồi! Tiểu tử cho dù có mấy phần bản lĩnh, cuối cùng vẫn không phải rơi vào kết quả phải chạy trốn trong tay Phong Hoàng sao? Ha ha...