Đấu Thần
Chương 152: Nạp Lan Lâm
Đả tự: Sided Lovettt
***
- Hỗn đản! Nhục mạ Nạp Lan Gia ta rồi muốn đi? Muốn chết!
Nạp Lan Lâm khóe mắt giần giật, cuối cùng vào lúc Lý Dật xoay người đi, cổ tay phải vụt vung lên, chiếc roi trong tay đã giống như một con độc xà phóng bổ vào Lý Dật.
Đấu khí hóa hồng sắc trên trường tiên chợt sôi trào, hiền nhiên vị Nạp Lan Lâm tiểu thư này đã thật sự động nộ.
Thế nhưng đúng lúc trường tiến đánh vào lưng của Lý Dật, hắn chỉ khẽ nhíu mày rồi xoay người lại. Chỉ có điều, lần này đã có thời gian tránh, đấu khí từ sắc trên người Lý Dật vụt lóe, đã ngưng thành một đạo đấu khí mỏng, đánh mạnh vào trường tiên trong tay của Nạp Lan Lâm.
Đấu khí mỏng manh ấy vừa quét tới, ngay lập tức điện quang vụt lóe, trong không khí bắn ra vô số tia thiệm điện nhỏ, giống như đang hưởng ứng điều gì.
Mọi người trong phòng khách đều là hạng kiến thức sâu rộng Lý Dật vừa ra chiêu này, đã có người không nhịn được thốt lên:
- Đấu khí Lôi thuộc tính?
Xuy~~
Đấu khí màu tím mỏng khẽ chạm vào trường tiến, phát ra một âm thanh cổ quái, sau đó đấu khí hóa hồng sắc đã bị tan nát trước đấu khí tử sắc. Đấu khí tử sắc men theo trường tiên lao về phía Nạp Lan Lâm, nếu bị đánh trúng chiêu này, e rằng Nạp Lan Lâm không chết cũng trọng thương.
Đúng lúc Nạp Lan Lâm đang sững sờ, bỗng có một thân hình bay ra từ phía trên nàng một chưởng vỗ vào cổ tay nàng. Nàng thét lên một tiếng, trường tiên đã tuột khỏi tay.
Trường tiền giống như độc xà quấn vào đúng một pho tượng tinh xảo, sau đó một chuỗi âm thanh bì bộp vang lên, trong chớp mắt, trường tiền đứt thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả pho tượng cũng bị đánh tan nát, rơi rụng xuống đất.
Không khí trong đại sảnh ngay lập tức trở nên bất thường. Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt đã biết rằng hắc y thiếu niên dám cả gan xuất thủ ấy, hắn hoàn toàn khác với những kẻ cố ý làm ra vẻ ra dạng trước mặt Nạp Lan Lâm lúc trước! Với thực lực Nhất Tinh Đấu Giả của Nạp Lan Lâm, nếu chiều vừa rồi trúng đích... Nói không chừng Nạp Lan Bá luôn coi Nạp Lan Lâm như mạng sống của mình, sẽ giết toàn bộ người ở đó!
Nghĩ tới đây, từng người toát mồ hôi lạnh cả đầu.
- Vị các hạ đây, xin thủ hạ lưu tình.
Trung niên nam tử bất ngờ xuất hiện trước mặt Nạp Lan Lâm sắc mặt khẽ biến đổi, sau chốc lát thân hình khẽ dịch chuyển, chắn ở phía trước Nạp Lan Lâm.
Thế nhưng từ thủ chưởng buông thõng khẽ run rẩy của hắn có thể nhìn ra, người này nhất định bị thất thế trước đấu khí Lôi thuộc tính.
Đa phần mọi người đều nhận ra, người này là một quản sự của Nạp Lan Gia, thực lực ở giữa khoảng Nhất, Nhị Tinh Đầu Sư. Chỉ là không ngờ với thực lực của hắn khi hấp tấp ra tay vẫn bị thất thế như vậy.
Vậy thì thiếu niên trông chừng rất bình thường này, thực lực lại đáng sợ đến kinh người...
Vẻ mặt như cười như không nhìn người trung niên đang lộ ra sự ngưng trọng Lý Dật vung tay phải khẽ bắn một chưởng chỉ. Một đạo điện quang vụt hiện ra, uốn lượn quanh ngón tay hắn một hồi, rồi chầm chậm thu lại, còn hắn lại nhàn nhạt nói:
- Có chuyện gì sao?
- Khục khục...
Người trung niên họ khùng khục một trận, thế nhưng vẫn ôm quyền chắp tay nói:
- Vị các hạ đây, Nhị tiểu thư nhà ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vừa rồi ra tay lỗ mãng, mong người đừng để ý. Xin hãy nên mặt của Nạp Lan Gia chúng ta... Chuyện này có thể bỏ qua không...
Người trung niên này hiển nhiên không có những xung động non nớt giống như Nạp Lan Lâm, dĩ nhiên hiểu rõ đối phương có thể ra tay không kiêng nể với Nạp Lan Lâm như vậy, chắc chắn sẽ có thứ để không sợ Nạp Lan Gia. Bằng không, nếu lúc bình thường là nhân vật không có mắt nào đó đắc tội Nạp Lan Lâm, có lẽ không cần Nạp Lan Lâm ra lệnh, hắn đã phanh thây chặt cốt của đối phương rồi.
- Nạp Lan Gia sao?
Lý Dật khẽ cười:
- Ta vẫn thường nghe nói Nạp Lan Gia bá đạo vô bỉ, còn đang nghĩ, nếu ngươi xuất thủ với ta, ta có tiện tay bẻ cổ người và tiểu nha đầu kia xuống không để thử xem Nạp Lan Gia rốt cuộc bá đạo như thế nào... Có điều, nếu người đã khách khí như vậy, ta cũng không tiện ra tay nữa. Có điều, chuyện này, không thể bỏ qua như vậy được.
Mọi người vây quanh nhìn trong đại sảnh nhất thời toàn mồ hôi lạnh cả người...
Muốn bẻ cồ Nạp Lan Lâm? Người này đúng là gan to bằng trời!
Cho dù là người của Bắc Đấu Tông hay Đấu Thần Điện cũng không thể huênh hoang như vậy chứ?
Chỉ có điều, sắc mặt của người trung niên khẽ nhăn nhúm lại, sau chốc lát lại cười giả là nói:
- Không biết các hạ muốn thế nào?
Lý Dật cười lạnh, cơ hồ suy nghĩ một hồi, rồi nhàn nhạt nói:
- Đáng ra ngươi chí ít cũng phải để một cánh tay lại. Có điều lúc này Nạp Lan Gia các người và ta coi như cũng có chút quan hệ, vậy thì bỏ đi... Có điều, ngày mai ta sẽ đi Nạp Lan Gia các ngươi bàn chuyện, phiền người giúp ta chuyển lời một tiếng, để Nạp Lan Gia chủ và cả Nạp Lan Hạ Thiếu gia biết mà đợi... Chuyện nói xong rồi, chúng ta dĩ nhiên có thể bỏ qua tất cả, nếu không làm xong chúng ta lại từ từ tính xem làm thế nào vậy.
- Vâng... Vâng...
Người trung niên gật đầu lia lịa:
- Không biết danh hiệu của các hạ là... Đề ta còn tiện thông báo với Gia chủ đại nhân một tiếng.
Lý Dật nhếch mép cười, nói:
- Ngươi thấy người có đủ tư cách biết không? Cút đi... Thiếu gia ta còn phải tìm nơi nghỉ ngơi... Còn về người, tiểu nha đầu... Chúng ta ngày mai gặp lại.
Nói rồi, Lý Dật đưa ánh mắt cổ quái của mình nhìn Nạp Lan Lâm.
Nạp Lan Lâm run lẩy bẩy người, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đã khiến một tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này cũng biết sợ sệt. Ngay lập tức nàng co rúm người lại, trốn đằng sau người trung niên. Vẻ mềm yếu ấy, cho dù nhìn thể nào cũng không giống với Đại tiểu thư ngang tàng vừa rồi!
Người xung quanh đều hiện một dấu chấm hỏi trước mắt. Trước đại thọ của Nạp Lan Bá lại xuất hiện một "chuyện để bàn bạc"? Thế nhưng bộ dạng này dù nhìn thế nào cũng không phải là thiện ý a... Người hắc y nhân này rốt cuộc có lại lịch thế nào? Thực lực hiện hiện này trông ra cũng chỉ có Ngũ, Lục tinh Đấu Giả a!
Thế nhưng hắc y nhân đi theo phía sau hắn, tuy mãi không lên tiếng, thế nhưng hiện nhiên lại càng cao thâm khó đoán...
Hai người này, không đơn giản a...
Nhìn bộ dạng của Lý Dật, người trung niên cơ hồ nhíu mắt lại một hồi, rồi cười ha ha nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ thông báo cho Gia chủ đại nhân ngày mai cung nghênh đại giá. Còn nữa, không giấu gì hai vị, sản nghiệp lữ quán trong Vân Thủy Thành này, cơ bản đều thuộc về Nạp Lan Gia chúng ta, lúc này đều không mở ra cho người ngoài vào. Vì vậy nếu hai vị không ngại, hãy để tại hạ sắp xếp nơi ở cho hai vị? Được không?
Nghe vậy, Lý Dật và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau. Hai người dĩ nhiên không sợ người trung niên có ám thủ gì, ngay lập tức chỉ chần chừ trong chốc lát, rồi xua tay, nhàn nhạt nói:
- Dẫn đường đi.
Người trung niên vội gật đầu thị ý cho hai thị nữ bước tới, rồi đích thân đưa Lý Dật và Cung Vô Song đến gian phòng ở lầu hai.
Trong đại sảnh, đến lúc bóng dáng của Lý Dật hoàn toàn biến mất, từng người đều phát ra tiếng xì xào khe khẽ.
Phải biết rằng trong Vân Thủy Thành này, chí ít đã mười năm nay không có ai dám trực diện đối chọi với Nạp Lan Gia. Cho dù là những nhân vật trong Thập Đại Đấu Vương của Đế quốc, đến trong Vân Thủy Thành cũng đều hết sức khách khí.
Các thủ đoạn ngầm bên trong không nói, chí ít ra mặt đối kháng trực diện, đây đúng là lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây a.
Mà hắc y nhân đó còn tuyên bố ngày mai muốn đi Nạp Lan Gia... Xem ra Vân Thủy Thành này, sắp trở nên vô cùng đặc sắc rồi!
Chưa đầy một lát sau, trong đại sảnh đã vang lên tiếng thầm thì to nhỏ. Không cần đoán cũng biết, những người này chắc chắn đang đoán lại lịch của Lý Dật, còn cả chuyện ngày mai rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Còn bộ dạng sợ sệt của Nạp Lan Lâm, mãi cho đến khi bóng dáng Lý Dật biến mất, nàng mới thở phào một tiếng, vẻ mặt hồng hào lúc đầu lúc này tái nhợt. Cảnh tượng vừa rồi là lần đầu tiên nàng gặp trong bao năm nay.
Sát khí át người của Lý Dật, khác hẳn với những tên phế vật mà nàng giao tiếp hàng ngày.
Vẻ yếu mềm của Nạp Lan Lâm khiến những người vốn đang tiền hô hậu ủng bên cạnh nàng lúc này mới có phản ứng, vội vàng khẽ tiếng an ủi. Một số gã thích làm kẻ hộ hoa sứ giả vẻ mặt đầy sự phẫn nộ!
- Nạp Lan tiểu thư hãy yên tâm! Hắc y nhân đó đúng là quá đáng! Ngày mai ta sẽ đem hộ vệ trong gia tộc đi dạy cho hắn một trận, để giúp nàng xả cơn tức này!
- Đúng vậy! Đúng vậy! Cho dù một mình hắn lợi hại thế nào, thế nhưng song quyền không đấu lại bốn tay. Ngày mai ta sẽ dẫn theo hộ vệ, bảo đảm tối nay hắn bước chân vào, ngày mai phải nằm đi ra!
Nhìn đám thiếu niên xung quanh mình thề thốt sắt son, Nạp Lan Lâm không biết thế nào trong lòng lại thở dài một tiếng. Với đám phế vật mà đám phế vật các ngươi gọi tới, sao có thể là đối thủ của người ta? Chuyện này, không phải cử nhiều người là được.
Nạp Lan Lâm tuy trước giờ luôn kiêu ngạo ương ngạnh, thế nhưng dù gì nàng cũng là con cháu thể gia, dĩ nhiên vẫn còn có con mắt tinh đời.
Mấy tên trong đám công tử bột xung quanh, vốn nàng còn có chút hảo cảm, thế nhưng lúc này so với hắc y nhân đó, trong lòng nàng cũng không biết đang có cảm giác gì.
Đám phế vật chỉ biết uống rượu chơi gái này, sao có thể so sánh với người ta?
- Ha ha, Lâm muội muội sao lại khóc như vậy? Trong Vân Thủy Thành này, lẽ nào còn có người dám đắc tội sao? Nếu đúng là có nhân vật như vậy, vi huynh sẽ tiện tay giúp muội muội trút giận?
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhạt vang lên từ bên ngoài lữ quán rồi vui vẻ nói.
Sau đó, chỉ thấy mấy người chầm chậm bước vào trong lữ quán. Thiếu niên đi đầu khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuy không quá tuấn tú, thế nhưng lại có một vẻ anh dũng khí thế. Thêm vào đó là vẻ mặt như cười như không, khiến người khác cảm thấy hắn oai phong lẫm lẫm.
Ở phía sau hắn, có hai kẻ mặt xám xịt giống như thị vệ, trên người phát ra luồng sát khí nhàn nhạt.
Bên cạnh hắn còn có một già một trẻ đi vào. Lão nhân râu tóc bạc phơ, trông rất giống như nhân vật có tiên phong đạo cốt, còn người trẻ lại là một thiếu nữ có dung nhan tuyệt trần.
Nữ tử này tuy không lên tiếng, chỉ chầm chậm bước vào, thế nhưng nàng vừa xuất hiện, Nạp Lan Lâm vốn dĩ cũng khá xinh đẹp lúc này nếu so bì, thật giống như một nàng thiên nga xinh đẹp biến thành vịt con xấu xí.
Đúng là người so với người, tức mà chết.
Thế nhưng Nạp Lan Lâm vừa nhìn thấy đám người này xuất hiện, ngay lập tức vui mừng hớn hở, nhanh chóng vùng thoát khỏi đám người bên cạnh mình chạy tới nói:
- Hồng Vũ ca ca, Khinh Vũ tỷ tỷ, hai người tới Vân Thủy Thành sao không nói với ta một tiếng để ta đích thân đi nghênh đón a!
Hồng Vũ, dĩ nhiên chính là kẻ truy sát Thượng Kiệt trong Sơn mạch Nạp Gia mà không thành công, còn hai người đằng sau chính là hộ vệ của hắn. Lúc này hắn chỉ cười ha hả nói:
- Gần đây ta có chút chuyện phải làm ở phụ cận nơi này, vì vậy gia phụ thuận tiện sai ta đến chúc thọ Nạp Lan lão gia tử, không nói ra là vì muốn tạo cho Lâm muội muội một bất ngờ mà thôi.
Nạp Lan Lâm thản nhiên cười nói:
- Thì ra là vậy!
Sau đó nàng đi lên vài bước rồi nắm lấy tay của Diệp Khinh Vũ, thấp giọng nói:
- Thế nào, Khinh Vũ tỷ tỷ lại cùng đến với Hồng Vũ ca ca? Lẽ nào hai người thành một đôi rồi?
Diệp Khinh Vũ khẽ cười một tiếng, tiếng cười như trăm hoa đua nở, ngay lập tức khiến bản tính động vật của đám nam nhân trong phòng trỗi dậy.
Sau khi cười, nàng lấy tay vỗ vào đầu của Nạp Lan Lâm, nói:
- Tiểu nha đầu ăn nói hàm hồ, chẳng qua trong nhà ta có chút chuyện, đến Vạn Triều Thành để giải quyết. Trong lúc đến chúc thọ Nạp Lan lão gia tử, trên đường lại gặp Hồng Vũ Thiếu gia, hắn lại nhiệt tình mời, vì vậy nên mới cùng đồng hành tới thôi... Thế nào tiểu nha đầu người ghen sao? Phải không? Phải không nào?
***
- Hỗn đản! Nhục mạ Nạp Lan Gia ta rồi muốn đi? Muốn chết!
Nạp Lan Lâm khóe mắt giần giật, cuối cùng vào lúc Lý Dật xoay người đi, cổ tay phải vụt vung lên, chiếc roi trong tay đã giống như một con độc xà phóng bổ vào Lý Dật.
Đấu khí hóa hồng sắc trên trường tiên chợt sôi trào, hiền nhiên vị Nạp Lan Lâm tiểu thư này đã thật sự động nộ.
Thế nhưng đúng lúc trường tiến đánh vào lưng của Lý Dật, hắn chỉ khẽ nhíu mày rồi xoay người lại. Chỉ có điều, lần này đã có thời gian tránh, đấu khí từ sắc trên người Lý Dật vụt lóe, đã ngưng thành một đạo đấu khí mỏng, đánh mạnh vào trường tiên trong tay của Nạp Lan Lâm.
Đấu khí mỏng manh ấy vừa quét tới, ngay lập tức điện quang vụt lóe, trong không khí bắn ra vô số tia thiệm điện nhỏ, giống như đang hưởng ứng điều gì.
Mọi người trong phòng khách đều là hạng kiến thức sâu rộng Lý Dật vừa ra chiêu này, đã có người không nhịn được thốt lên:
- Đấu khí Lôi thuộc tính?
Xuy~~
Đấu khí màu tím mỏng khẽ chạm vào trường tiến, phát ra một âm thanh cổ quái, sau đó đấu khí hóa hồng sắc đã bị tan nát trước đấu khí tử sắc. Đấu khí tử sắc men theo trường tiên lao về phía Nạp Lan Lâm, nếu bị đánh trúng chiêu này, e rằng Nạp Lan Lâm không chết cũng trọng thương.
Đúng lúc Nạp Lan Lâm đang sững sờ, bỗng có một thân hình bay ra từ phía trên nàng một chưởng vỗ vào cổ tay nàng. Nàng thét lên một tiếng, trường tiên đã tuột khỏi tay.
Trường tiền giống như độc xà quấn vào đúng một pho tượng tinh xảo, sau đó một chuỗi âm thanh bì bộp vang lên, trong chớp mắt, trường tiền đứt thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả pho tượng cũng bị đánh tan nát, rơi rụng xuống đất.
Không khí trong đại sảnh ngay lập tức trở nên bất thường. Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt đã biết rằng hắc y thiếu niên dám cả gan xuất thủ ấy, hắn hoàn toàn khác với những kẻ cố ý làm ra vẻ ra dạng trước mặt Nạp Lan Lâm lúc trước! Với thực lực Nhất Tinh Đấu Giả của Nạp Lan Lâm, nếu chiều vừa rồi trúng đích... Nói không chừng Nạp Lan Bá luôn coi Nạp Lan Lâm như mạng sống của mình, sẽ giết toàn bộ người ở đó!
Nghĩ tới đây, từng người toát mồ hôi lạnh cả đầu.
- Vị các hạ đây, xin thủ hạ lưu tình.
Trung niên nam tử bất ngờ xuất hiện trước mặt Nạp Lan Lâm sắc mặt khẽ biến đổi, sau chốc lát thân hình khẽ dịch chuyển, chắn ở phía trước Nạp Lan Lâm.
Thế nhưng từ thủ chưởng buông thõng khẽ run rẩy của hắn có thể nhìn ra, người này nhất định bị thất thế trước đấu khí Lôi thuộc tính.
Đa phần mọi người đều nhận ra, người này là một quản sự của Nạp Lan Gia, thực lực ở giữa khoảng Nhất, Nhị Tinh Đầu Sư. Chỉ là không ngờ với thực lực của hắn khi hấp tấp ra tay vẫn bị thất thế như vậy.
Vậy thì thiếu niên trông chừng rất bình thường này, thực lực lại đáng sợ đến kinh người...
Vẻ mặt như cười như không nhìn người trung niên đang lộ ra sự ngưng trọng Lý Dật vung tay phải khẽ bắn một chưởng chỉ. Một đạo điện quang vụt hiện ra, uốn lượn quanh ngón tay hắn một hồi, rồi chầm chậm thu lại, còn hắn lại nhàn nhạt nói:
- Có chuyện gì sao?
- Khục khục...
Người trung niên họ khùng khục một trận, thế nhưng vẫn ôm quyền chắp tay nói:
- Vị các hạ đây, Nhị tiểu thư nhà ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vừa rồi ra tay lỗ mãng, mong người đừng để ý. Xin hãy nên mặt của Nạp Lan Gia chúng ta... Chuyện này có thể bỏ qua không...
Người trung niên này hiển nhiên không có những xung động non nớt giống như Nạp Lan Lâm, dĩ nhiên hiểu rõ đối phương có thể ra tay không kiêng nể với Nạp Lan Lâm như vậy, chắc chắn sẽ có thứ để không sợ Nạp Lan Gia. Bằng không, nếu lúc bình thường là nhân vật không có mắt nào đó đắc tội Nạp Lan Lâm, có lẽ không cần Nạp Lan Lâm ra lệnh, hắn đã phanh thây chặt cốt của đối phương rồi.
- Nạp Lan Gia sao?
Lý Dật khẽ cười:
- Ta vẫn thường nghe nói Nạp Lan Gia bá đạo vô bỉ, còn đang nghĩ, nếu ngươi xuất thủ với ta, ta có tiện tay bẻ cổ người và tiểu nha đầu kia xuống không để thử xem Nạp Lan Gia rốt cuộc bá đạo như thế nào... Có điều, nếu người đã khách khí như vậy, ta cũng không tiện ra tay nữa. Có điều, chuyện này, không thể bỏ qua như vậy được.
Mọi người vây quanh nhìn trong đại sảnh nhất thời toàn mồ hôi lạnh cả người...
Muốn bẻ cồ Nạp Lan Lâm? Người này đúng là gan to bằng trời!
Cho dù là người của Bắc Đấu Tông hay Đấu Thần Điện cũng không thể huênh hoang như vậy chứ?
Chỉ có điều, sắc mặt của người trung niên khẽ nhăn nhúm lại, sau chốc lát lại cười giả là nói:
- Không biết các hạ muốn thế nào?
Lý Dật cười lạnh, cơ hồ suy nghĩ một hồi, rồi nhàn nhạt nói:
- Đáng ra ngươi chí ít cũng phải để một cánh tay lại. Có điều lúc này Nạp Lan Gia các người và ta coi như cũng có chút quan hệ, vậy thì bỏ đi... Có điều, ngày mai ta sẽ đi Nạp Lan Gia các ngươi bàn chuyện, phiền người giúp ta chuyển lời một tiếng, để Nạp Lan Gia chủ và cả Nạp Lan Hạ Thiếu gia biết mà đợi... Chuyện nói xong rồi, chúng ta dĩ nhiên có thể bỏ qua tất cả, nếu không làm xong chúng ta lại từ từ tính xem làm thế nào vậy.
- Vâng... Vâng...
Người trung niên gật đầu lia lịa:
- Không biết danh hiệu của các hạ là... Đề ta còn tiện thông báo với Gia chủ đại nhân một tiếng.
Lý Dật nhếch mép cười, nói:
- Ngươi thấy người có đủ tư cách biết không? Cút đi... Thiếu gia ta còn phải tìm nơi nghỉ ngơi... Còn về người, tiểu nha đầu... Chúng ta ngày mai gặp lại.
Nói rồi, Lý Dật đưa ánh mắt cổ quái của mình nhìn Nạp Lan Lâm.
Nạp Lan Lâm run lẩy bẩy người, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đã khiến một tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này cũng biết sợ sệt. Ngay lập tức nàng co rúm người lại, trốn đằng sau người trung niên. Vẻ mềm yếu ấy, cho dù nhìn thể nào cũng không giống với Đại tiểu thư ngang tàng vừa rồi!
Người xung quanh đều hiện một dấu chấm hỏi trước mắt. Trước đại thọ của Nạp Lan Bá lại xuất hiện một "chuyện để bàn bạc"? Thế nhưng bộ dạng này dù nhìn thế nào cũng không phải là thiện ý a... Người hắc y nhân này rốt cuộc có lại lịch thế nào? Thực lực hiện hiện này trông ra cũng chỉ có Ngũ, Lục tinh Đấu Giả a!
Thế nhưng hắc y nhân đi theo phía sau hắn, tuy mãi không lên tiếng, thế nhưng hiện nhiên lại càng cao thâm khó đoán...
Hai người này, không đơn giản a...
Nhìn bộ dạng của Lý Dật, người trung niên cơ hồ nhíu mắt lại một hồi, rồi cười ha ha nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ thông báo cho Gia chủ đại nhân ngày mai cung nghênh đại giá. Còn nữa, không giấu gì hai vị, sản nghiệp lữ quán trong Vân Thủy Thành này, cơ bản đều thuộc về Nạp Lan Gia chúng ta, lúc này đều không mở ra cho người ngoài vào. Vì vậy nếu hai vị không ngại, hãy để tại hạ sắp xếp nơi ở cho hai vị? Được không?
Nghe vậy, Lý Dật và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau. Hai người dĩ nhiên không sợ người trung niên có ám thủ gì, ngay lập tức chỉ chần chừ trong chốc lát, rồi xua tay, nhàn nhạt nói:
- Dẫn đường đi.
Người trung niên vội gật đầu thị ý cho hai thị nữ bước tới, rồi đích thân đưa Lý Dật và Cung Vô Song đến gian phòng ở lầu hai.
Trong đại sảnh, đến lúc bóng dáng của Lý Dật hoàn toàn biến mất, từng người đều phát ra tiếng xì xào khe khẽ.
Phải biết rằng trong Vân Thủy Thành này, chí ít đã mười năm nay không có ai dám trực diện đối chọi với Nạp Lan Gia. Cho dù là những nhân vật trong Thập Đại Đấu Vương của Đế quốc, đến trong Vân Thủy Thành cũng đều hết sức khách khí.
Các thủ đoạn ngầm bên trong không nói, chí ít ra mặt đối kháng trực diện, đây đúng là lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây a.
Mà hắc y nhân đó còn tuyên bố ngày mai muốn đi Nạp Lan Gia... Xem ra Vân Thủy Thành này, sắp trở nên vô cùng đặc sắc rồi!
Chưa đầy một lát sau, trong đại sảnh đã vang lên tiếng thầm thì to nhỏ. Không cần đoán cũng biết, những người này chắc chắn đang đoán lại lịch của Lý Dật, còn cả chuyện ngày mai rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Còn bộ dạng sợ sệt của Nạp Lan Lâm, mãi cho đến khi bóng dáng Lý Dật biến mất, nàng mới thở phào một tiếng, vẻ mặt hồng hào lúc đầu lúc này tái nhợt. Cảnh tượng vừa rồi là lần đầu tiên nàng gặp trong bao năm nay.
Sát khí át người của Lý Dật, khác hẳn với những tên phế vật mà nàng giao tiếp hàng ngày.
Vẻ yếu mềm của Nạp Lan Lâm khiến những người vốn đang tiền hô hậu ủng bên cạnh nàng lúc này mới có phản ứng, vội vàng khẽ tiếng an ủi. Một số gã thích làm kẻ hộ hoa sứ giả vẻ mặt đầy sự phẫn nộ!
- Nạp Lan tiểu thư hãy yên tâm! Hắc y nhân đó đúng là quá đáng! Ngày mai ta sẽ đem hộ vệ trong gia tộc đi dạy cho hắn một trận, để giúp nàng xả cơn tức này!
- Đúng vậy! Đúng vậy! Cho dù một mình hắn lợi hại thế nào, thế nhưng song quyền không đấu lại bốn tay. Ngày mai ta sẽ dẫn theo hộ vệ, bảo đảm tối nay hắn bước chân vào, ngày mai phải nằm đi ra!
Nhìn đám thiếu niên xung quanh mình thề thốt sắt son, Nạp Lan Lâm không biết thế nào trong lòng lại thở dài một tiếng. Với đám phế vật mà đám phế vật các ngươi gọi tới, sao có thể là đối thủ của người ta? Chuyện này, không phải cử nhiều người là được.
Nạp Lan Lâm tuy trước giờ luôn kiêu ngạo ương ngạnh, thế nhưng dù gì nàng cũng là con cháu thể gia, dĩ nhiên vẫn còn có con mắt tinh đời.
Mấy tên trong đám công tử bột xung quanh, vốn nàng còn có chút hảo cảm, thế nhưng lúc này so với hắc y nhân đó, trong lòng nàng cũng không biết đang có cảm giác gì.
Đám phế vật chỉ biết uống rượu chơi gái này, sao có thể so sánh với người ta?
- Ha ha, Lâm muội muội sao lại khóc như vậy? Trong Vân Thủy Thành này, lẽ nào còn có người dám đắc tội sao? Nếu đúng là có nhân vật như vậy, vi huynh sẽ tiện tay giúp muội muội trút giận?
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhạt vang lên từ bên ngoài lữ quán rồi vui vẻ nói.
Sau đó, chỉ thấy mấy người chầm chậm bước vào trong lữ quán. Thiếu niên đi đầu khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuy không quá tuấn tú, thế nhưng lại có một vẻ anh dũng khí thế. Thêm vào đó là vẻ mặt như cười như không, khiến người khác cảm thấy hắn oai phong lẫm lẫm.
Ở phía sau hắn, có hai kẻ mặt xám xịt giống như thị vệ, trên người phát ra luồng sát khí nhàn nhạt.
Bên cạnh hắn còn có một già một trẻ đi vào. Lão nhân râu tóc bạc phơ, trông rất giống như nhân vật có tiên phong đạo cốt, còn người trẻ lại là một thiếu nữ có dung nhan tuyệt trần.
Nữ tử này tuy không lên tiếng, chỉ chầm chậm bước vào, thế nhưng nàng vừa xuất hiện, Nạp Lan Lâm vốn dĩ cũng khá xinh đẹp lúc này nếu so bì, thật giống như một nàng thiên nga xinh đẹp biến thành vịt con xấu xí.
Đúng là người so với người, tức mà chết.
Thế nhưng Nạp Lan Lâm vừa nhìn thấy đám người này xuất hiện, ngay lập tức vui mừng hớn hở, nhanh chóng vùng thoát khỏi đám người bên cạnh mình chạy tới nói:
- Hồng Vũ ca ca, Khinh Vũ tỷ tỷ, hai người tới Vân Thủy Thành sao không nói với ta một tiếng để ta đích thân đi nghênh đón a!
Hồng Vũ, dĩ nhiên chính là kẻ truy sát Thượng Kiệt trong Sơn mạch Nạp Gia mà không thành công, còn hai người đằng sau chính là hộ vệ của hắn. Lúc này hắn chỉ cười ha hả nói:
- Gần đây ta có chút chuyện phải làm ở phụ cận nơi này, vì vậy gia phụ thuận tiện sai ta đến chúc thọ Nạp Lan lão gia tử, không nói ra là vì muốn tạo cho Lâm muội muội một bất ngờ mà thôi.
Nạp Lan Lâm thản nhiên cười nói:
- Thì ra là vậy!
Sau đó nàng đi lên vài bước rồi nắm lấy tay của Diệp Khinh Vũ, thấp giọng nói:
- Thế nào, Khinh Vũ tỷ tỷ lại cùng đến với Hồng Vũ ca ca? Lẽ nào hai người thành một đôi rồi?
Diệp Khinh Vũ khẽ cười một tiếng, tiếng cười như trăm hoa đua nở, ngay lập tức khiến bản tính động vật của đám nam nhân trong phòng trỗi dậy.
Sau khi cười, nàng lấy tay vỗ vào đầu của Nạp Lan Lâm, nói:
- Tiểu nha đầu ăn nói hàm hồ, chẳng qua trong nhà ta có chút chuyện, đến Vạn Triều Thành để giải quyết. Trong lúc đến chúc thọ Nạp Lan lão gia tử, trên đường lại gặp Hồng Vũ Thiếu gia, hắn lại nhiệt tình mời, vì vậy nên mới cùng đồng hành tới thôi... Thế nào tiểu nha đầu người ghen sao? Phải không? Phải không nào?