Đấu Thần
Chương 123: Tàn Ngọc Không Gian
Đả tự: Sided Lovettt
***
Lý Dật cảm tưởng như mình đang đứng trong hư không trên dưới trái phải đều là một màu trắng. Nhưng màu trắng này rất đặc và dính, như một loại chất lỏng gì đó, cho người ta cảm giác rất kỳ quái.
Hắn cúi đầu nhìn người mình, bất giác cười rất cổ quái...
Vừa rồi lão quỷ nói có thể dẫn thần niệm của mình vào bên trong Đấu Thần Tàn Ngọc, cũng có nghĩa là lúc này mình đang ở trạng thái linh hồn?
Nơi mình đang đứng chính là bên trong Đấu Thần Tàn Ngọc?
Cái cảm giác này... Đúng là kỳ quái đến khốn kiếp!
Lý Dật thầm chửi rồi quan sát xung quanh, nhưng càng nhìn thì hắn càng thấy chán nản.
Không có gì, nơi này chẳng có cái gì hết?
Không có trời, không có đất, không có đường...
Nếu nhất định phải nói có thì chỉ là những đám khói màu trắng sữa như chất lỏng. Cái cảm giác này đúng là kỳ quái!
Ngây ra một lúc thì Lý Dật mới đột nhiên hét lên:
- Có ai không?
Sau khi hét Lý Dật mới cảm thấy nực cười, trong Đấu Thần Tàn Ngọc sao lại có người được chứ?!
Nhưng kỳ lạ là dường như đáp lại lời của hắn, đám khí dày đặc xung quanh tan dần, rồi Lý Dật mới nhìn rõ hình như mình đứng ở phía trên một ngọn núi...
Không phải trên núi mà là phía trên núi. Vì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng rằng mình đang lơ lửng trên không trung, cách dưới chân mình vài trăm mét là một ngọn núi cao nhô lên khỏi đám mây.
Phía trên núi, dường như có một người đang lơ lửng ở đó.
Nói đó là một người vì đúng là hắn có hình dáng con người, ngọn lửa rừng rực cháy trên người giống như đầu khí bao phủ xung quanh. Nhưng nói hắn không phải người cũng không phải không có lý do, vì nhìn từ xa người này dường như không hề tồn tại, mà đó chỉ là một ảo ảnh.
Cảm giác này khiến Lý Dật phải rùng mình, nhưng trong đầu hắn dường như lại có một giọng nói đang hét lên rằng:
- Đúng rồi, đúng rồi, lần này nhặt được bảo bối rồi!
Lý Dật cứ lặng lẽ nhìn người đó không biết trong bao lâu, bỗng nhiên trong đám sương mù dường như nổi lên một trận sóng mạnh mẽ, có cảm giác như có hai luồng đấu khí đầm sâm vào nhau vậy.
Tại nơi đấu khí giao nhau, một vết nứt không gian hiện ra, sức mạnh của đòn công kích vừa rồi dường như mạnh đến mức có thể phá hỏng cả không gian.
Đúng lúc đó thì bóng người kia động đậy.
Chỉ thấy hắn khẽ giơ tay lên, một đạo đấu khí sắc nhọn bay vút ra!
- Thiên Chi Cực! Đấu Chi Điện! Khí Chi Phá! Phá Không!!!
Một loạt những lời nói nhỏ vang lên, vừa dứt thì đạo đấu khí đã ập xuống vết nứt không gian...
Uỳnh
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Dật giật mình mở to mắt, lúc này hắn mới nhận ra mình đã ngồi khoanh chân dưới đất, trên Đấu Thần Tàn Ngọc thì đã không còn chút nguyên khí thiên địa nào nữa, không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay mình, bên trên cũng không còn ánh sáng nữa.
Nhìn mảnh Đấu Thần Tàn Ngọc bỗng chốc trở thành vật bình thường, Lý Dật nhất thời không biết có cảm giác gì.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thần niệm của người ra nhanh vậy?
Xà Tôn Giả vội vã lên tiếng.
Lý Dật lắc đầu:
- Lão quỷ, bên trong ta chỉ thấy một người dùng một chiều Đấu kỹ, rồi lập tức bị bắn ra ngoài...
- Đấu kỹ? Thế ngươi có nhìn thấy tâm pháp hoặc khẩu quyết ko?
Lý Dật cười khổ:
- Cái đó không có...
- Chỉ nhìn thấy người đó dùng Đấu kỹ? Không có khẩu quyết?
Xà Tôn Giả nghĩ ngợi một hồi, nói tiếp:
- Theo lý mà nói thì sau khi người nhìn thấy Đấu kỹ thì sẽ xuất hiện Đấu kỹ khẩu quyết, nhưng đây lại không có. Xem ra thứ này chỉ là một mảnh vỡ của Đấu Thần Tàn Ngọc mà thôi... Nếu không tập hợp được phần còn lại thì ngươi không thể có được chiều Đấu kỹ kia rồi.
Lý Dật khẽ lắc đầu, lấy ra một cái hộp ngọc cất Đấu Thần Tàn Ngọc đi rồi nhét vào cái nhẫn Dung Giới:
- Chiêu Đấu kỹ này tuy ta chưa xem hết nhưng có lẽ uy lực không kém Huyết Nguyệt Cuồng Cương. Vì thế cứ giữ nó lại đi, chưa biết chừng lúc nào đó lại có được những mảnh vỡ còn lại.
- Tùy người, nhưng nếu nó tạm thời không có tác dụng thì người không thể nhanh chóng nâng cao thực lực được rồi.
- Lão quỷ, ngươi không có Đấu kỹ gì dạy ta sao?
Lý Dật chau mày.
Xà Tôn Giả cười:
- Tuy ta có thứ hay, nhưng với thực lực hiện giờ của người tu luyện không nổi đâu... Xem ra lần này phải lợi dụng tiểu nha đầu nhiều hơn, biến cô ta thành tay sai thôi!
Lý Dật khẽ lắc đầu, rồi lại bắt đầu tu luyện. Cảnh tượng vừa nhìn thấy trong Đấu Thần Tàn Ngọc khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ là hắn không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mà nhìn Đấu Thần Tàn Ngọc bây giờ, muốn vào lần nữa để xem chắc không được nữa rồi.
Có điều, lúc này hình như cũng không phải lúc để suy nghĩ đến chuyện đó, Lý Dật hít một hơi rồi lại im lặng tu luyện.
...
Nửa đêm.
Hai người mở mắt, ánh mắt khẽ chạm nhau.
Lý Dật mìm cười:
- Thế nào? Thương thế hồi phục ra sao rồi?
Cung Vô Song lắc đầu:
- Nội thương của ta không nặng nhưng cái khí cuồng loạn kia ta không thể loại bỏ hoàn toàn được, mà chỉ có thể dùng đầu khí áp chế nó. Ta nghĩ nếu muốn luyện hóa nó thì mất không ít thời gian đầu. Dù có đan dược của ngươi cũng không nhanh được.
Lý Dật gật đầu:
- Thể thực lực hiện giờ của ngươi...
Cung Vô Song nhăn mày:
- Coi như hồi phục được năm sáu phần, chắc chắn ta không đánh lại được Đấu Hoàng nhưng nếu chỉ là Đầu Vương thì cũng không lo lắm...
- Thế thì tốt.
Lý Dật khẽ cười:
- Chỉ cần ngươi có thực lực của Đấu Vương thì hai ta sẽ không rơi vào cục diện quá bị động... Đã đêm rồi, ta nghĩ những kẻ nhắm vào chúng ta lúc này chắc cũng lùi về rồi. Với thái độ hôm nay của Hải Kim, nếu ta tính không nhầm thì vở kịch hay cướp bảo vật chắc chắn sẽ mở màn vào đêm nay. Nếu chúng ta không nhanh lên thì e là không kịp đầu.
Cung Vô Song khẽ gật đầu:
- Thế chúng ta nên làm thế nào...
Lý Dật cười nhạt, mắt nhìn ra ngoài sơn động:
- Thừa nước đục thả câu, thừa nước đục thả câu... nếu nước mà không đục thì sao thả được câu...
...
Sâu trong Sơn mạch Nạp Gia, Vạn Mộc Lâm.
Dù đã là nửa đêm nhưng trong Vạn Mộc Lâm vẫn nhìn thấy chút ánh sáng từ vầng trăng sáng chiếu rọi cả khu rừng.
Các bóng cây dung hợp vào nhau, cùng với đám Ma thú thi thoảng lại xuất hiện khiến cho Vạn Mộc Lâm có vài phần quỷ quái âm u.
Một Dong binh mặc áo giáp da đang không ngừng nhảy qua nhảy lại trong núi, trên người hắn có rất nhiều vết thương to nhỏ, vũ khí không biết đã đi đằng nào rồi. Nhìn bộ dạng sợ hãi tột độ của hắn chắc là đã gặp không ít lần bị đuổi giết.
Nhưng trong tình trạng này mà hắn còn chạy ra được thì cũng là hiếm có.
Những cành cây kỳ quái trong rừng như yêu ma chặn đường đi của hắn, nhưng dưới sự xung kích của hắn, những cành cây ấy theo nhau gãy hết, để lại những dấu vết rõ ràng
Rõ ràng là bản lĩnh của người này cũng không phải là kém.
Chỉ có điều tuy bản lĩnh hắn không tồi nhưng trong khi chạy trốn lại để lại dấu vết rõ ràng như vậy, dù là đứa trẻ ba tuổi cũng phát hiện được tông tích của hắn chứ chưa nói đến những cường giả đang truy sát đằng sau.
Chạy được vài dặm nữa, Dong binh đó nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau, dường như có một thứ khí tức khiến người ta kinh hãi đã bao trùm lấy hắn.
Nhưng hắn không hề tỏ ra sợ sệt, đang chạy loạn bỗng hắn đột ngột dừng lại, cả thân người lăn tròn trong không trung về hướng khác. Cơ thể hắn lúc này vô cùng mềm mại, xuyên qua vô số cây cối như vậy nhưng không hề bị va chạm, rõ ràng là hắn có một loại thân pháp Đấu kỹ rất cao thâm.
Lúc này, một tràng cười nhạt vang lên từ phía xa, rồi một đạo đấu khí vút tới làm cho một cái cây đại thụ nổ tung. Nhưng Dong binh đang tháo chạy kia lại dựa vào việc đó mà nhanh hơn vài phần, chốc lát đã biến mất.
- Khốn kiếp! Tên tiểu tử này đúng là còn lần nhanh hơn trạch!
Kẻ đuổi theo dừng lại giữa không trung quét mắt ra xung quanh, đã xác định được đường đi của Dong binh đó. Hắn ra hiệu tay, không cần nói nhiều, hai kẻ theo sau đã đi theo hai hướng khác nhau.
Không lâu sau, một trận nỗ đấu khí đã vang lên, chỉ là tiếng nỗ này vừa vang lên lập tức tiêu biển, rõ ràng trong trận giao chiến đã có kẻ bị bất lợi..
Người kia đáp xuống một cành cây, dù gì hắn cũng không phải Đấu Hoàng cường giả, tuy dùng Công pháp có thể miễn cưỡng lơ lửng được trong không trung nhưng tổn hao rất nhiều đầu khí.
Hắn chần chừ một lúc, tay phải khẽ phất lên, một đạo đấu khí bắn ra với một tiếng kêu chói tai, sau đó hắn mới nhanh chóng bay về phía đấu khí chập chờn ban nãy.
Đến nơi thì thấy một dáng người đầy máu me đang ngất ngưỡng đứng dậy, trước ngực hắn có một một vết thương rất lớn, rõ ràng nó do đấu khí gây ra.
- cKhốn nạn, tiểu từ đó cũng là Đấu Sư, không ngờ đấu khí lại lợi hại như vậy, còn hơn cả đấu khí Hồng Gia nhà ta vài phần. Xem ra hắn quả nhiên đã có được gì đó từ Đấu Hoàng mộ địa!
Người vừa đến khẽ lắc đầu, ra hiệu cho người đi theo không nói tiếp nữa. Quan sát vết thương hắn nói:
- Chiêu này đánh vào nơi yếu của ngươi, nhưng ngươi chỉ bị thương chứ không chết. Xem ra hắn không phải bị thương thì là cạn kiệt đấu khí, hắn chạy không xa được đâu! Tiếp tục đuổi theo! Nhân lúc bọn Bắc Đấu Tông còn chưa phát hiện được bên này chúng ta phải tóm được hắn. Nếu không lấy được đồ trong Đấu Hoàng mộ địa thì Hồng Vũ ta tuyệt đối không bỏ cuộc! Đuổi theo hắn cho ta! Bên này!
Tên đồng bọn gật đầu, thương thế dường như là không tồn tại, người lao lên phía trước như nhanh như chớp đã theo sau Hồng Vũ.
- Hồng Vũ? Hồng Gia, một trong tứ đại gia tộc của Đế Đô?
Tên Dong binh kia đang nấp trên một ngọn cây ở bên cạnh, hắn nín thở, nét mặt kỳ quái đến cực độ. Rõ ràng là cách thoát thân của hắn đã phát huy tác dụng!
Chỉ có điều cách này cũng chỉ tạm thời che giấu được chứ không thể dùng mãi được. E là không lâu sau cục diện hắn bày ra sẽ bị vạch trần, nếu lúc đó mà hắn còn ở đây thì chỉ có rơi vào cảnh chết không chỗ chôn!
- Đáng chết, đều tại tên ngu ngốc đó! Biết sớm thì khi phát hiện Đấu Hoàng mộ địa ta nên giết hắn luôn. Tên khốn ham tiền muốn đem di vật Đấu Hoàng đổi lấy tiền, có lẽ đã mất mạng lâu rồi, nếu không thì đâu có kéo ra hàng đồng người thế này?!
Hắn thầm chửi, rồi thở dài:
- Nếu ta ngoan ngoan trốn trong Đấu Hoàng mộ địa tu luyện, không nghĩ đến chuyện khác, đợi khi đột phá rồi, thẳng lên Đấu Vương, thì đâu có như hiện nay? Một Đấu Sư đỉnh phong cường giả cũng đánh cho ta không một cơ hội trả miếng! Không được, nhất định phải nghĩ cách cắt đuôi chúng. Lần này vào trong nói gì ta cũng không ra nữa!
***
Lý Dật cảm tưởng như mình đang đứng trong hư không trên dưới trái phải đều là một màu trắng. Nhưng màu trắng này rất đặc và dính, như một loại chất lỏng gì đó, cho người ta cảm giác rất kỳ quái.
Hắn cúi đầu nhìn người mình, bất giác cười rất cổ quái...
Vừa rồi lão quỷ nói có thể dẫn thần niệm của mình vào bên trong Đấu Thần Tàn Ngọc, cũng có nghĩa là lúc này mình đang ở trạng thái linh hồn?
Nơi mình đang đứng chính là bên trong Đấu Thần Tàn Ngọc?
Cái cảm giác này... Đúng là kỳ quái đến khốn kiếp!
Lý Dật thầm chửi rồi quan sát xung quanh, nhưng càng nhìn thì hắn càng thấy chán nản.
Không có gì, nơi này chẳng có cái gì hết?
Không có trời, không có đất, không có đường...
Nếu nhất định phải nói có thì chỉ là những đám khói màu trắng sữa như chất lỏng. Cái cảm giác này đúng là kỳ quái!
Ngây ra một lúc thì Lý Dật mới đột nhiên hét lên:
- Có ai không?
Sau khi hét Lý Dật mới cảm thấy nực cười, trong Đấu Thần Tàn Ngọc sao lại có người được chứ?!
Nhưng kỳ lạ là dường như đáp lại lời của hắn, đám khí dày đặc xung quanh tan dần, rồi Lý Dật mới nhìn rõ hình như mình đứng ở phía trên một ngọn núi...
Không phải trên núi mà là phía trên núi. Vì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng rằng mình đang lơ lửng trên không trung, cách dưới chân mình vài trăm mét là một ngọn núi cao nhô lên khỏi đám mây.
Phía trên núi, dường như có một người đang lơ lửng ở đó.
Nói đó là một người vì đúng là hắn có hình dáng con người, ngọn lửa rừng rực cháy trên người giống như đầu khí bao phủ xung quanh. Nhưng nói hắn không phải người cũng không phải không có lý do, vì nhìn từ xa người này dường như không hề tồn tại, mà đó chỉ là một ảo ảnh.
Cảm giác này khiến Lý Dật phải rùng mình, nhưng trong đầu hắn dường như lại có một giọng nói đang hét lên rằng:
- Đúng rồi, đúng rồi, lần này nhặt được bảo bối rồi!
Lý Dật cứ lặng lẽ nhìn người đó không biết trong bao lâu, bỗng nhiên trong đám sương mù dường như nổi lên một trận sóng mạnh mẽ, có cảm giác như có hai luồng đấu khí đầm sâm vào nhau vậy.
Tại nơi đấu khí giao nhau, một vết nứt không gian hiện ra, sức mạnh của đòn công kích vừa rồi dường như mạnh đến mức có thể phá hỏng cả không gian.
Đúng lúc đó thì bóng người kia động đậy.
Chỉ thấy hắn khẽ giơ tay lên, một đạo đấu khí sắc nhọn bay vút ra!
- Thiên Chi Cực! Đấu Chi Điện! Khí Chi Phá! Phá Không!!!
Một loạt những lời nói nhỏ vang lên, vừa dứt thì đạo đấu khí đã ập xuống vết nứt không gian...
Uỳnh
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Dật giật mình mở to mắt, lúc này hắn mới nhận ra mình đã ngồi khoanh chân dưới đất, trên Đấu Thần Tàn Ngọc thì đã không còn chút nguyên khí thiên địa nào nữa, không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay mình, bên trên cũng không còn ánh sáng nữa.
Nhìn mảnh Đấu Thần Tàn Ngọc bỗng chốc trở thành vật bình thường, Lý Dật nhất thời không biết có cảm giác gì.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thần niệm của người ra nhanh vậy?
Xà Tôn Giả vội vã lên tiếng.
Lý Dật lắc đầu:
- Lão quỷ, bên trong ta chỉ thấy một người dùng một chiều Đấu kỹ, rồi lập tức bị bắn ra ngoài...
- Đấu kỹ? Thế ngươi có nhìn thấy tâm pháp hoặc khẩu quyết ko?
Lý Dật cười khổ:
- Cái đó không có...
- Chỉ nhìn thấy người đó dùng Đấu kỹ? Không có khẩu quyết?
Xà Tôn Giả nghĩ ngợi một hồi, nói tiếp:
- Theo lý mà nói thì sau khi người nhìn thấy Đấu kỹ thì sẽ xuất hiện Đấu kỹ khẩu quyết, nhưng đây lại không có. Xem ra thứ này chỉ là một mảnh vỡ của Đấu Thần Tàn Ngọc mà thôi... Nếu không tập hợp được phần còn lại thì ngươi không thể có được chiều Đấu kỹ kia rồi.
Lý Dật khẽ lắc đầu, lấy ra một cái hộp ngọc cất Đấu Thần Tàn Ngọc đi rồi nhét vào cái nhẫn Dung Giới:
- Chiêu Đấu kỹ này tuy ta chưa xem hết nhưng có lẽ uy lực không kém Huyết Nguyệt Cuồng Cương. Vì thế cứ giữ nó lại đi, chưa biết chừng lúc nào đó lại có được những mảnh vỡ còn lại.
- Tùy người, nhưng nếu nó tạm thời không có tác dụng thì người không thể nhanh chóng nâng cao thực lực được rồi.
- Lão quỷ, ngươi không có Đấu kỹ gì dạy ta sao?
Lý Dật chau mày.
Xà Tôn Giả cười:
- Tuy ta có thứ hay, nhưng với thực lực hiện giờ của người tu luyện không nổi đâu... Xem ra lần này phải lợi dụng tiểu nha đầu nhiều hơn, biến cô ta thành tay sai thôi!
Lý Dật khẽ lắc đầu, rồi lại bắt đầu tu luyện. Cảnh tượng vừa nhìn thấy trong Đấu Thần Tàn Ngọc khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ là hắn không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mà nhìn Đấu Thần Tàn Ngọc bây giờ, muốn vào lần nữa để xem chắc không được nữa rồi.
Có điều, lúc này hình như cũng không phải lúc để suy nghĩ đến chuyện đó, Lý Dật hít một hơi rồi lại im lặng tu luyện.
...
Nửa đêm.
Hai người mở mắt, ánh mắt khẽ chạm nhau.
Lý Dật mìm cười:
- Thế nào? Thương thế hồi phục ra sao rồi?
Cung Vô Song lắc đầu:
- Nội thương của ta không nặng nhưng cái khí cuồng loạn kia ta không thể loại bỏ hoàn toàn được, mà chỉ có thể dùng đầu khí áp chế nó. Ta nghĩ nếu muốn luyện hóa nó thì mất không ít thời gian đầu. Dù có đan dược của ngươi cũng không nhanh được.
Lý Dật gật đầu:
- Thể thực lực hiện giờ của ngươi...
Cung Vô Song nhăn mày:
- Coi như hồi phục được năm sáu phần, chắc chắn ta không đánh lại được Đấu Hoàng nhưng nếu chỉ là Đầu Vương thì cũng không lo lắm...
- Thế thì tốt.
Lý Dật khẽ cười:
- Chỉ cần ngươi có thực lực của Đấu Vương thì hai ta sẽ không rơi vào cục diện quá bị động... Đã đêm rồi, ta nghĩ những kẻ nhắm vào chúng ta lúc này chắc cũng lùi về rồi. Với thái độ hôm nay của Hải Kim, nếu ta tính không nhầm thì vở kịch hay cướp bảo vật chắc chắn sẽ mở màn vào đêm nay. Nếu chúng ta không nhanh lên thì e là không kịp đầu.
Cung Vô Song khẽ gật đầu:
- Thế chúng ta nên làm thế nào...
Lý Dật cười nhạt, mắt nhìn ra ngoài sơn động:
- Thừa nước đục thả câu, thừa nước đục thả câu... nếu nước mà không đục thì sao thả được câu...
...
Sâu trong Sơn mạch Nạp Gia, Vạn Mộc Lâm.
Dù đã là nửa đêm nhưng trong Vạn Mộc Lâm vẫn nhìn thấy chút ánh sáng từ vầng trăng sáng chiếu rọi cả khu rừng.
Các bóng cây dung hợp vào nhau, cùng với đám Ma thú thi thoảng lại xuất hiện khiến cho Vạn Mộc Lâm có vài phần quỷ quái âm u.
Một Dong binh mặc áo giáp da đang không ngừng nhảy qua nhảy lại trong núi, trên người hắn có rất nhiều vết thương to nhỏ, vũ khí không biết đã đi đằng nào rồi. Nhìn bộ dạng sợ hãi tột độ của hắn chắc là đã gặp không ít lần bị đuổi giết.
Nhưng trong tình trạng này mà hắn còn chạy ra được thì cũng là hiếm có.
Những cành cây kỳ quái trong rừng như yêu ma chặn đường đi của hắn, nhưng dưới sự xung kích của hắn, những cành cây ấy theo nhau gãy hết, để lại những dấu vết rõ ràng
Rõ ràng là bản lĩnh của người này cũng không phải là kém.
Chỉ có điều tuy bản lĩnh hắn không tồi nhưng trong khi chạy trốn lại để lại dấu vết rõ ràng như vậy, dù là đứa trẻ ba tuổi cũng phát hiện được tông tích của hắn chứ chưa nói đến những cường giả đang truy sát đằng sau.
Chạy được vài dặm nữa, Dong binh đó nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau, dường như có một thứ khí tức khiến người ta kinh hãi đã bao trùm lấy hắn.
Nhưng hắn không hề tỏ ra sợ sệt, đang chạy loạn bỗng hắn đột ngột dừng lại, cả thân người lăn tròn trong không trung về hướng khác. Cơ thể hắn lúc này vô cùng mềm mại, xuyên qua vô số cây cối như vậy nhưng không hề bị va chạm, rõ ràng là hắn có một loại thân pháp Đấu kỹ rất cao thâm.
Lúc này, một tràng cười nhạt vang lên từ phía xa, rồi một đạo đấu khí vút tới làm cho một cái cây đại thụ nổ tung. Nhưng Dong binh đang tháo chạy kia lại dựa vào việc đó mà nhanh hơn vài phần, chốc lát đã biến mất.
- Khốn kiếp! Tên tiểu tử này đúng là còn lần nhanh hơn trạch!
Kẻ đuổi theo dừng lại giữa không trung quét mắt ra xung quanh, đã xác định được đường đi của Dong binh đó. Hắn ra hiệu tay, không cần nói nhiều, hai kẻ theo sau đã đi theo hai hướng khác nhau.
Không lâu sau, một trận nỗ đấu khí đã vang lên, chỉ là tiếng nỗ này vừa vang lên lập tức tiêu biển, rõ ràng trong trận giao chiến đã có kẻ bị bất lợi..
Người kia đáp xuống một cành cây, dù gì hắn cũng không phải Đấu Hoàng cường giả, tuy dùng Công pháp có thể miễn cưỡng lơ lửng được trong không trung nhưng tổn hao rất nhiều đầu khí.
Hắn chần chừ một lúc, tay phải khẽ phất lên, một đạo đấu khí bắn ra với một tiếng kêu chói tai, sau đó hắn mới nhanh chóng bay về phía đấu khí chập chờn ban nãy.
Đến nơi thì thấy một dáng người đầy máu me đang ngất ngưỡng đứng dậy, trước ngực hắn có một một vết thương rất lớn, rõ ràng nó do đấu khí gây ra.
- cKhốn nạn, tiểu từ đó cũng là Đấu Sư, không ngờ đấu khí lại lợi hại như vậy, còn hơn cả đấu khí Hồng Gia nhà ta vài phần. Xem ra hắn quả nhiên đã có được gì đó từ Đấu Hoàng mộ địa!
Người vừa đến khẽ lắc đầu, ra hiệu cho người đi theo không nói tiếp nữa. Quan sát vết thương hắn nói:
- Chiêu này đánh vào nơi yếu của ngươi, nhưng ngươi chỉ bị thương chứ không chết. Xem ra hắn không phải bị thương thì là cạn kiệt đấu khí, hắn chạy không xa được đâu! Tiếp tục đuổi theo! Nhân lúc bọn Bắc Đấu Tông còn chưa phát hiện được bên này chúng ta phải tóm được hắn. Nếu không lấy được đồ trong Đấu Hoàng mộ địa thì Hồng Vũ ta tuyệt đối không bỏ cuộc! Đuổi theo hắn cho ta! Bên này!
Tên đồng bọn gật đầu, thương thế dường như là không tồn tại, người lao lên phía trước như nhanh như chớp đã theo sau Hồng Vũ.
- Hồng Vũ? Hồng Gia, một trong tứ đại gia tộc của Đế Đô?
Tên Dong binh kia đang nấp trên một ngọn cây ở bên cạnh, hắn nín thở, nét mặt kỳ quái đến cực độ. Rõ ràng là cách thoát thân của hắn đã phát huy tác dụng!
Chỉ có điều cách này cũng chỉ tạm thời che giấu được chứ không thể dùng mãi được. E là không lâu sau cục diện hắn bày ra sẽ bị vạch trần, nếu lúc đó mà hắn còn ở đây thì chỉ có rơi vào cảnh chết không chỗ chôn!
- Đáng chết, đều tại tên ngu ngốc đó! Biết sớm thì khi phát hiện Đấu Hoàng mộ địa ta nên giết hắn luôn. Tên khốn ham tiền muốn đem di vật Đấu Hoàng đổi lấy tiền, có lẽ đã mất mạng lâu rồi, nếu không thì đâu có kéo ra hàng đồng người thế này?!
Hắn thầm chửi, rồi thở dài:
- Nếu ta ngoan ngoan trốn trong Đấu Hoàng mộ địa tu luyện, không nghĩ đến chuyện khác, đợi khi đột phá rồi, thẳng lên Đấu Vương, thì đâu có như hiện nay? Một Đấu Sư đỉnh phong cường giả cũng đánh cho ta không một cơ hội trả miếng! Không được, nhất định phải nghĩ cách cắt đuôi chúng. Lần này vào trong nói gì ta cũng không ra nữa!