Dấu Tay - Bọ Hoa
Chương 41
Trên đường đi tàu điện ngầm rất đông, khi sắp đến ga, Phong Nhã Tụng đứng đợi ở cửa, trông thấy đã có một hàng người chờ lên tàu.
Anh sống ở trung tâm thành phố, trong thời gian cao điểm, một lượng lớn người sẽ đổ vào thành phố.
Phong Nhã Tụng ôm túi máy tính, vai đeo túi nhỏ đựng đồ dùng cá nhân. Cô ra khỏi tàu điện ngầm, đi xuyên qua dòng người vội vã.
Trong thành phố đang chuyển động nhanh chóng này, dường như ngay cả nhịp điệu của thời gian cũng trở nên nhanh hơn.
Đi trên đường, Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn lên những tòa nhà cách đó không xa, cô nghĩ, có lẽ những người ở lại đây sẽ phải chịu rất nhiều áp lực.
Còn một lúc nữa anh mới kết thúc công việc, Phong Nhã Tụng cũng không vội vàng, cô tản bộ dọc theo con phố thương mại, kéo dài thời gian đến quán trà sữa.
Cô đứng cuối hàng, đợi mấy người, cuối cùng cũng đi đến trước cửa sổ.
Phong Nhã Tụng chỉ vào một món trà sữa trên thực đơn.
Nhân viên chốt đơn hỏi: “Chị muốn uống nóng hay lạnh?”
Phong Nhã Tụng nói: “Tôi uống nóng và ít đường.”
Nhân viên chốt đơn đáp: “Vâng, một cốc đúng không. Chị vui lòng quét mã thanh toán ở đây nhé.”
Ngay khi Phong Nhã Tụng bấm vào điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy có một người đứng bên cạnh mình, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, cô quay đầu lại nhìn.
Chu Quyền chống tay lên quầy thanh toán, cúi đầu nhìn cô.
Phong Nhã Tụng sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Cô quay đầu lại, nói qua ô cửa sổ: “Phiền bạn đổi thành hai cốc giúp tôi nhé.”
Nhân viên chốt đơn nhập lại số lượng rồi nói với cô: “Vâng.”
Phong Nhã Tụng giơ điện thoại lên quét mà trả tiền, nhận lấy hóa đơn.
Cô dịch sang bên cạnh một bước, Chu Quyền nhân đó ôm lấy eo cô, dẫn cô đi lên trước.
Phong Nhã Tụng ngửa mặt nói với anh: “Chủ nhân, anh tới đây tìm em à.”
Chu Quyền nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười, ừ một tiếng.
“Hôm nay anh kết thúc công việc sớm thế, còn chưa đến 6 giờ mà.”
Chu Quyền đáp: “Anh áng chừng thấy tầm này em sẽ đến nên tới đây.”
Phong Nhã Tụng cười hỏi: “Anh trốn việc đấy hả?”
Chu Quyền gật đầu: “Đại khái là thế đó.”
Quán trà sữa mở loa thông báo.
Chu Quyền duỗi tay cầm lấy hóa đơn trong tay cô, nhìn lướt qua dãy số bên trên, nhắc: “Đồ uống của em được rồi.”
Anh xoa nhẹ eo cô một cái, sau đó đi tới trước cửa sổ nhận trà sữa.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Phong Nhã Tụng mềm nhũn, cảm thấy đây là một cuộc gặp gỡ thực sự nhẹ nhàng.
Hai cốc trà sữa được đóng gói trong túi, Chu Quyền đưa trà sữa cho cô, sau đó cầm túi máy tính trong tay cô đi.
Bọn họ đi ra ngoài hai bước, Phong Nhã Tụng lấy ống hút ra, cắm vào cốc trà sữa rồi đưa cho anh.
Chu Quyền kẹp túi máy tính dưới cánh tay, nhận lấy cốc trà sữa.
Phong Nhã Tụng cắm ống hút vào cốc trà sữa của mình.
Cô vừa đi về phía trước, vừa uống trà sữa, nhìn thấy anh luôn cầm cốc giấy trong tay.
Phong Nhã Tụng hỏi: “Anh không thích uống trà sữa à?”
Chu Quyền trả lời: “Không hẳn, chẳng qua có nhiều người quá, anh luôn cảm thấy có rất nhiều học sinh đang đứng xếp hàng.”
Phong Nhã Tụng bật cười: “Vậy trước đây anh đi học…”
Nói được một nửa thì cô dừng lại.
Chu Quyền tiếp lời cô: “Lúc anh còn đi học thì chưa xuất hiện trà sữa.”
Phong Nhã Tụng nhanh chóng “À” một tiếng.
Đi dạo trên phố vài bước, Chu Quyền uống một ngụm trà sữa, sau đó quay sang nhìn cô: “Bây giờ còn sớm, chúng mình về nhà cất đồ trước rồi ra ngoài ăn nhé.”
Phong Nhã Tụng đáp: “Vâng ạ.”
Chu Quyền cất bước đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Hai người nhanh chóng lái xe về nhà. Bước qua cửa nhà, Chu Quyền bật đèn, cầm cốc giấy đi vào trong phòng.
Phong Nhã Tụng bước đến, thấy anh đang đứng giữa phòng. Ánh sáng chiếu xuống tóc anh, mặt anh, toát lên một vẻ không chân thực.
Anh đứng hai giây, sau đó quay đầu lại nói với cô: “Lát nữa anh dẫn em đi siêu thị mua đồ đi.”
Phong Nhã Tụng “Dạ?” Một tiếng.
Chu Quyền nói: “Trong nhà anh không có đồ ăn vặt hay thức uống gì cả.”
Phong Nhã Tụng khẽ cười: “Em cũng đâu phải trẻ con đâu.”
Nét mặt Chu Quyền rất đỗi dịu dàng, anh gật đầu: “Em ngồi đi, anh tắm cái đã. Điều khiển anh để trong ngăn kéo, nếu em muốn xem TV thì cứ bật.”
Cô đặt tay lên đùi, nghĩ lại cuộc hội thoại vừa rồi. Cô cảm thấy anh đang muốn chiêu đãi, chăm sóc cô nhưng dường như lại không biết nên làm thế nào.
Lần đầu tiên Phong Nhã Tụng nhận ra rằng anh thực sự có một khía cạnh nào đó khá ngây ngô, và suy nghĩ này khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Phong Nhã Tụng ngồi yên một lúc, sau đó kéo ngăn kéo bàn trà, nhìn thấy điều khiển bên trong.
Cô cầm điều khiển ấn về phía TV, không có phản ứng gì. Phong Nhã Tụng lại gần xem xét, hóa ra anh còn chưa cắm điện cho TV.
Hình như anh chưa bao giờ xem TV. Cái TV này chẳng khác nào một vật trang trí trong phòng khách.
Phong Nhã Tụng thả lại điều khiển vào trong ngăn kéo, lấy điện thoại ra.
Trong không khí yên tĩnh, cô thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Phong Nhã Tụng ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, thấy không có gì thú vị bèn ngẩng đầu lên ngắm nhìn xung quanh phòng khách. Cửa, hiên nhà và lối đi kéo dài đến phòng ngủ, tất cả đều là những nơi họ đã từng thân mật.
Khi những điều đó xảy ra, việc nhớ lại về nó sẽ vô cùng dễ dàng.
Việc nhớ lại những cảm xúc đó khiến tim Phong Nhã Tụng ngứa ngáy.
Không lâu sau, Chu Quyền mặc quần áo chỉnh tề, vừa lau tóc vừa đi tới.
Sau khi tắm xong, vẻ mệt mỏi nhàn nhạt trên người đều bị quét sạch, dường như tinh thần của anh cũng trở nên phấn chấn hơn.
Phong Nhã Tụng khép hai chân lại, nhìn anh hỏi: “… Em đi tắm nhé?”
Chu Quyền đứng dưới ánh đèn, cô không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ có điều động tác lau tóc của anh thoáng ngừng lại, sau đó gật đầu: “Em đi đi.”
Phong Nhã Tụng lấy đồ dùng cá nhân ra khỏi túi, đi vào phòng tắm.
Cô mới gội đầu vào hôm qua, nhưng hôm nay đi ngoài đường nửa buổi, lại ngồi tàu điện ngầm, tóm lại vẫn bị dính bụi.
Phong Nhã Tụng gội đầu tắm rửa lại lần nữa.
Hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, mở cửa phòng tắm ra, không khí mát lạnh tràn vào, Phong Nhã Tụng thở một hơi, còn chưa bước ra khỏi cửa thì có một bàn tay đã mạnh mẽ giữ cô lại.
Chu Quyền kéo cô đến trước mặt, xoay người, lót mu bàn tay ra sau rồi đẩy cô dựa vào tường.
Anh kề sát cơ thể, vuốt ve eo cô: “Sao tắm xong mà em lại ăn mặc chỉnh tề vậy?”
Hơi thở Phong Nhã Tụng không ổn định, cô ngước mắt lên nhìn anh, thì thào: “… Anh cũng thế mà.”
Bàn tay Chu Quyền trượt xuống, bóp mông cô một cái: “Anh vốn định dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
“À, ăn cơm…” Giọng Phong Nhã Tụng càng ngày càng nhỏ, cô muốn nói rằng em tắm xong cũng có thể ra ngoài ăn cơm mà, nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng.
Thân thể Chu Quyền bao phủ lấy cô trong bóng tối, cúi đầu tháo cúc quần cô.
Vẫn là quần bò.
Hình như trừ lần gặp đầu tiên cô mặc một cái váy trắng, còn các lần khác đều mặc quần bò.
Hình như lúc ấy anh đã nhắc rằng thực hành mặc quần bò sẽ có cảm giác hơn.
Song anh không nói, thực ra cô mặc váy đi về phía anh cũng vô cùng xinh đẹp.
Quần bò được cởi xuống một nửa, phần đùi trắng ngần lộ ra, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, nơi đó khẽ run rẩy.
Chu Quyền giơ cánh tay ôm ngang cô lên, đi vào phòng ngủ, ném cô lên giường.
Anh cầm quần cô kéo thẳng xuống dưới, cởi hẳn ra, sau đó cúi người đè lên.
Tóc cô ẩm ướt, dường như ánh mắt cũng vậy. Cô nằm dưới người anh, nhìn anh với ánh mắt ướŧ áŧ, thở không đều.
Anh duỗi một tay xuống thăm dò, nhẹ nhàng xoa nắn nơi nhạy cảm của cô, tay còn lại bắt lấy tay cô, đặt lên hông của mình.
“Cởi cho anh.”
Cô vươn tay túm quần anh xuống, dường như cô cố ý làm rất chậm, kéo được một nửa, bên dưới cô cũng đã ướt đẫm.
Ngón tay Chu Quyền chậm lại, cánh tay khác chống bên tai cô: “Em thích tư thế nào?”
Hơi thở Phong Nhã Tụng rối loạn, nhìn anh say đắm.
Giọng Chu Quyền hơi khàn, tiếp tục hỏi: “Nghiêng, bế, ngồi, anh đều dạy em thử.”
Cô không trả lời. Anh dời ngón tay đi, giơ lên trước mặt cô: “Trả lời anh rồi lại tiếp tục.”
Trên hai đầu ngón tay anh đều dính chút chất lỏng.
Mặt Phong Nhã Tụng nóng bừng, thì thào đáp: “Nghiêng…”
“Ừm.” Cơ thể Chu Quyền cọ xát, hỏi khẽ: “Nghiêng sẽ chạm tới vị trí thoải mái đúng không?”
“…Dạ?”
Tóc của anh ươn ướt, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm.
Thứ nóng rực đặt giữa thân dưới của cô, rõ ràng đã tràn đầy du͙© vọиɠ nhưng anh vẫn kìm nén xúc động, hai ngón tay di chuyển đến trước mặt cô: “Không chỉ đằng trước thoải mái, còn có nơi bên trong cơ thể làm em thoải mái hơn nhiều.”
Phong Nhã Tụng ngượng chín mặt. Những lời như vậy có thể được nói ra một cách nghiêm túc, và mấu chốt là nói ra từ miệng anh…
Thứ cứng rắn cọ xát vào khe hẹp, anh nói: “Trước đây chúng mình dùng đồ chơi nhỏ nhiều. Sau này, chúng mình sẽ cảm nhận kɧoáı ©ảʍ từ bên trong nhiều hơn…”
Phong Nhã Tụng giơ tay che kín miệng anh.
Hơi thở của cô nóng bỏng, nhìn mặt anh, sững sờ trước hành động của mình.
Chu Quyền chống cánh tay xuống giường, ánh mắt dán chặt vào cô. Dừng lại thoáng chốc, anh đẩy tay cô ra, cúi đầu hôn cô.
Đó là một nụ hôn sâu, anh ngậm mυ"ŧ môi cô, sau đó hơi nghiêng đầu để nụ hôn có thể xâm nhập sâu hơn.
Cơ thể Phong Nhã Tụng lập tức mềm nhũn, cô gần như không thể tìm thấy hơi thở của mình.
Giữa nụ hôn triền miên, anh đưa tay đỡ eo cô, trực tiếp đẩy hạ bộ của mình vào trong.
Trong nháy mắt thân thể được lấp đầy, cả người Phong Nhã Tụng run lên, toàn bộ tiếng nức nở bị nuốt vào.
Ngực cô phập phồng, hai chân cô vô thức quấn lấy anh, cơ thể cô càng ngày càng chặt chẽ hơn trước những cú va chạm của anh.
Ban đầu, tay cô còn ôm cổ anh, sau lại trượt xuống sống lưng anh theo từng cú thúc.
Anh vươn tay bắt lấy hai tay cô, cố định trên đỉnh đầu, môi lấp kín miệng cô, tiếp tục đưa đẩy từng nhịp.
Cho đến khi cơ thể cô bắt đầu có những thay đổi tinh tế, co rút chặt chẽ, anh mới siết chặt cổ tay cô, dời môi đi, nghe tiếng rêи ɾỉ của cô tràn ra.
Tiếng rêи ɾỉ mềm mại như luồng điện xông thẳng lêи đỉиɦ đầu anh. Anh lại cúi đầu, chặn âm thanh kia lại.
Tiếp tục va chạm vài cái, anh lại thoáng dời mặt đi, nghe tiếng nức nở của cô. Sau đó lại dán môi lên.
Đây giống như là một trò chơi kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.
Cô vô thức nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, anh ngắm nhìn từng biểu cảm trên mặt cô.
Tư thế nghiêng người được đề cập ban nãy, giờ đã sớm bị anh vứt ra khỏi đầu.
Khi cơn cực khoái ập đến, anh nhanh chóng rút ra, kề sát đùi cô, cơ thể run rẩy, miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ.
…
Hơi thở Phong Nhã Tụng liên tục run rẩy, một lúc sau, cô mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy anh đang cúi đầu thở dốc, hai tay vẫn đè lêи đỉиɦ đầu của cô.
Phong Nhã Tụng cử động, anh ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt cô.
Ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, giống như có thể vuốt ve nội tâm cô.
Nhìn nhau vài giây, anh nhẹ nhàng hôn một cái vào môi cô, thì thầm: “Anh đưa em đi tắm nhé.”
Sau đó, anh buông lỏng bàn tay đang giam cầm cô ra.