Dấu Tay - Bọ Hoa
Chương 38
Cô vốn ngồi quỳ bên mép giường, Chu Quyền vươn tay kéo cô nằm sấp xuống.
Bản thân anh xoay người ngồi dậy, đưa tay vuốt ve mông cô, ghé sát vào hỏi: “Muốn tôi xoa mà không cởϊ qυầи ư?”
Phong Nhã Tụng áp mặt xuống ga giường, hơi thở vững vàng, không nói gì.
Chu Quyền vòng tay tới trước người cô, tháo cúc quần. Cô khẽ nâng người phối hợp với anh, quần bị kéo thẳng xuống gót chân, sau đó hoàn toàn cởi ra.
Làn da trên đùi lạnh lẽo, Phong Nhã Tụng không khỏi quay mặt lại nhìn anh.
Chu Quyền lại đặt tay xuống bờ mông mịn màng của cô, vừa vỗ vừa xoa tròn, sau đó năm ngón tay bóp chặt, đổi thành động tác xoa bóp. Anh lại dán sát vào cô, kề bên tai hỏi: “Ai dạy cho em?”
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng run rẩy, giọng nói của anh tựa như ngọn gió lướt qua tai.
Chu Quyền đột nhiên tét mạnh một cái vào mông cô, âm thanh vang dội. Sau đó anh ngồi thẳng dậy, kéo cánh tay cô lên, để cô ngồi trước đùi mình.
Anh nâng mông cô, đặt tay vào rồi tiếp tục xoa bóp.
Phong Nhã Tụng đối mặt với ngực anh, cơ thể chuyển động theo động tác tay anh. Cô cảm thấy mặt mình rất nóng, cũng không biết nên đặt tay ở đâu.
Lúc này anh lại thì thầm hỏi: “Tôi dạy em ư?”
“…Dạy, dạy gì ạ?”
“Bò lên trên giường tôi.”
Phong Nhã Tụng lí nhí trả lời: “Dạ.”
Chu Quyền khẽ “Hửm?” Một tiếng. Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, Phong Nhã Tụng bất giác chống tay lên, thì thào: “Ngài đã dạy em xem phim miễn phí…”
Chu Quyền bật cười, véo mông cô, sau đó nghiêng người đè lên.
Anh kề sát cô như vậy, đùi, eo và bụng, dường như là một kiểu bao vây tấn công.
Chu Quyền lên tiếng khẳng định: “Cũng phải, do tôi dạy cho em.”
Anh duỗi tay chạm vào đùi cô, nhìn khuôn mặt cô ẩn trong bóng đêm, sau đó nói: “Cởϊ qυầи giúp tôi.”
Phong Nhã Tụng thoáng sửng sốt, sau đó vươn tay. Anh đang mặc quần ngủ, trên hông buộc dây quần. Cô cảm thấy cánh tay mình như nhũn ra, tất cả những thứ liên quan đến tay đều mềm nhũn, muốn cởi được dây quần phải mất rất nhiều công sức.
Như thể nơi đó là nơi cô không nên chạm vào.
Anh nhẹ nhàng nhấc hông, để cô chậm rãi kéo quần xuống, ánh mắt dán chặt vào cô. Đến khi kéo tới đùi, anh hoàn toàn chắc chắn sự việc lần này.
Ngón tay Chu Quyền trượt trên đùi cô xuống đến nơi chính giữa, đẩy viền qυầи ɭóŧ sang một bên, sau đó duỗi tay mò vào.
Nơi đây mềm mại nóng ẩm, nhẹ nhàng run rẩy.
Hóa ra sự run rẩy nhẹ của cơ thể cô được truyền từ đây.
Ngón tay anh tiếp tục thăm dò về phía trước, cảm nhận được chút ướŧ áŧ. Anh hiểu trạng thái của cô, nhưng thế còn chưa đủ. Ngón tay anh chạm vào hạt ngọc nhỏ, chậm rãi day ấn.
Cô thở hổn hển, hai tay vô thức chống lên ngực anh.
Đầu ngón tay day vài vòng, sau lại tiếp tục ấn xuống nơi đó day đều.
Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, tay lại đẩy ra.
Chu Quyền chăm chú quan sát nét mặt cô, mở miệng nói: “Tôi vẫn còn giữ đồ chơi nhỏ của em.”
Cô rêи ɾỉ lên tiếng.
Tay anh tiếp tục chuyển động, hỏi: “Giữa đồ chơi nhỏ với thế này, em thích cái nào hơn?”
Lông mi Phong Nhã Tụng rung rung, cô ngước mắt lên nhìn anh. Khuôn mặt quen thuộc, khoảng cách gần kề, Phong Nhã Tụng cảm thấy mặt mình đã nóng bỏng như lửa đốt.
L*иg ngực anh phập phồng, đặt câu hỏi: “Thích cái nào hơn?”
Giọng Phong Nhã Tụng nhẹ đến mức chỉ còn lại một hơi mỏng: “… Thế này.”
Chu Quyền gật đầu.
Anh kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, dịch người nằm vào giữa hai chân cô, động tác trên tay càng ngày càng nhanh.
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, cơ thể nhạy cảm run lên, sau đó bắt đầu gồng cứng. Chu Quyền chống tay bên đỉnh đầu cô. Vào giây phút cô chạm đỉnh cực khoái, anh rút tay về, đẩy hông tiến vào trong người cô.
Trong cơ thể cô đang nhẹ nhàng co xoắn, nay bị anh xâm nhập mang đến đau đớn, từng đợt co rút lại càng thêm chặt chẽ.
Sau khi tiến vào, Chu Quyền cảm thấy cả người bị kí©h thí©ɧ đến sôi sục. Anh không dám nhúc nhích, siết chặt người, hít sâu một hơi.
Sau đó anh lập tức vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một cái áo mưa ra.
Áo mưa bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, anh không sốt ruột bóc ra mà cố gắng kiểm soát cơ thể bắt đầu đưa đẩy.
Tay cô túm lấy áo anh, ngửa mặt hít thở. Cô đang đón nhận, cũng đang làm quen.
Chu Quyền giật mình, khàn giọng ra lệnh: “Gọi tôi.”
Phong Nhã Tụng hé môi: “… Chủ nhân.”
Giọng nói đó ngọt ngào như mật, nồng nàn yêu thương, ướt đẫm, mềm mại.
Chu Quyền lại đâm vào thật sâu.
“Chủ nhân…”
Sau khi liên tục thúc vào rút ra mấy cái, cơ thể cô dần thả lỏng, nơi giao hòa cũng bắt đầu trở nên trơn trượt, dần dần mang theo tiếng nước.
Đôi mắt quen dần với bóng tối, Chu Quyền ngắm nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô trong sự rung động.
Mặt cô đỏ hồng, cắn chặt môi nén tiếng rêи ɾỉ, bầu ngực phập phồng dữ dội theo nhịp thở.
Mềm mại, phù hợp, hoàn chỉnh. Những mềm mại từng có, vẻ phù hợp được chứng minh, đến nay là sự hoàn chỉnh.
Bỗng dưng anh cảm thấy thật xa xỉ.
Kɧoáı ©ảʍ lên cao, trong đầu anh cũng đạt tới cực điểm của du͙© vọиɠ, nhưng anh không đành lòng dứt ra để đeo đồ bảo vệ.
Mỗi một lần chìm sâu, từng tế bào trên cơ thể anh lại thôi thúc anh chìm vào lần thứ hai.
Cuối cùng, đến khi anh cảm thấy thực sự không kiểm soát nổi nữa mới cắn răng đứng dậy, bóc áo mưa.
Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy một vết đỏ vương trên thứ kia của mình. Chu Quyền mím môi, nhanh chóng đeo tấm chắn mỏng manh vào.
Trong lúc nằm chờ trên giường, cô lặng lẽ nhấc một góc chăn để đắp.
Chu Quyền lại đè người xuống, xốc chăn lên. Anh đưa ta vuốt ve bờ vai cô, nói: “Em nghiêng người đi.”
Phong Nhã Tụng chậm rãi xoay người, anh dán chặt vào phía sau, tay nâng thứ kia rồi lại chậm rãi đâm sâu vào trong người cô.
Bên trong cô rất trơn, giống như chờ mong được lấp đầy.
Chu Quyền đỡ lấy eo cô, để mông cô kề sát mình, sau vài cái đưa đẩy nhẹ nhàng thì bắt đầu ra cạn vào sâu.
Mông cô vừa cong vừa tròn, tư thế nghiêng người đủ để mang đến những cú va chạm thoải mái.
Theo tần suất ra vào, hơi thở của cô càng ngày càng dồn dập, bật ra tiếng rêи ɾỉ. Chu Quyền ôm vòng lấy cô, định thăm dò ra đằng trước để day ấn hạt ngọc, nhưng vừa giơ được nửa chừng thì anh không làm vậy nữa.
Anh lại đặt tay vào eo cô, vuốt ve bên hông, nơi giao hòa va chạm kịch liệt, âm thanh thân mật quấn quýt vang lên.
Một lần nữa chạm tới đỉnh núi, anh không chịu đựng mà giải phóng hoàn toàn.
Cơ thể cô run lên nhè nhẹ, cách tấm chắn mỏng manh, chắc hẳn cô cũng cảm nhận được.
Dừng lại một lúc, Chu Quyền rút ra, ngắm nhìn tư thế nằm nghiêng của cô, tự dưng cảm thấy cô thật ngoan. Anh giơ tay xoa đầu cô, sau đó ngồi dậy.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, bầu trời ngoài cửa sổ dường như đã hửng sáng.
Chu Quyền kéo chăn đắp lên người cô, xuống giường vào phòng tắm.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng trở lại, Phong Nhã Tụng nằm rúc trong chăn nhìn anh.
Chu Quyền xốc chăn lên, nằm bên người cô và hỏi: “Ngày mai dậy rồi tắm, được không?”
Phong Nhã Tụng gật đầu.
Chu Quyền nói: “Vậy thì em ngủ đi.”
Anh xoay mặt, trông thấy cô đang gối đầu trên gối. Anh vươn cánh tay ra: “Gối không?”
Đầu Phong Nhã Tụng lập tức dịch sang, gối lên cánh tay anh, mái tóc trên đỉnh đầu cô cọ vào cằm anh đến ngứa ngáy.
Chu Quyền ngửa cằm khẽ thở, đột nhiên nghe thấy cô thì thầm gọi một tiếng: “Chủ nhân…”
Chu Quyền nhúc nhích thân thể, ôm lấy eo cô. Bàn tay ấm áp xoa người cô, anh nói nhỏ: “Em ngủ đi.”
Trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm, nhưng vẫn vô cùng ấm áp. Phong Nhã Tụng chớp mắt, khi thì nằm nghe tiếng tim anh đập, khi lại lắng nghe tiếng tim mình đập. Tất cả như thủy triều rút, yên tĩnh cọ rửa.
Phong Nhã Tụng ngủ say không bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông kêu.
Chu Quyền nhanh chóng giơ tay tắt điện thoại trên tủ đầu giường đi.
Anh quay đầu lại, Phong Nhã Tụng đã mơ màng mở mắt.
Chu Quyền nhìn cô, nói: “Anh phải dậy rồi.”
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng dạ một tiếng, rời khỏi cánh tay anh.
Chu Quyền đứng dậy, khi đi tới cửa thì nhìn thấy cô cũng ngồi dậy.
Chu Quyền đứng lại dặn cô: “Em dùng nhà tắm trong phòng ngủ nhé, vặn vòi hoa sen sang bên phải là nước ấm.” Ngừng một chút, anh bổ sung: “Đồ đạc bên trong em có thể dùng.”
Sau đó anh ra khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân biết mất trong phòng khách.
Phong Nhã Tụng xuống giường, tìm thấy quần mình ở góc giường. Cô cầm quần vào phòng tắm, đặt quần áo xuống bệ rửa khô mát, sau đó bước tới dưới vòi hoa sen.
Nước từ vòi hoa sen rất mạnh, khi xối vào người sẽ có cảm giác thoải mái như được mát xa. Phong Nhã Tụng thả lỏng hít sâu một hơi, cẩn thận cảm nhận cơ thể. Nó không đau như cô nghĩ, trái lại trong lòng còn được lấp đầy.
Tắm xong, Phong Nhã Tụng soi gương, đi ra ngoài.
Trời đã sáng, Phong Nhã Tụng mới thấy rõ khung cảnh ngoài phòng khách. Phong cách sáng ngời mà tối giản, bức trường trắng như tuyết, sô pha màu xám kê sát tường.
Chu Quyền ngồi ấn điện thoại trên sô pha phòng khách. Cô đi tới, cùng lúc đó, anh cũng buông điện thoại xuống, cầm một hộp sữa trên bàn trà đưa cho cô.
Phong Nhã Tụng lại gần, duỗi tay nhận lấy, quay qua nhìn.
Đây là bữa sáng hả?
Chu Quyền vẫn ngồi im, khuỷu tay gác trên đầu gối, nhìn cô nói: “Lát nữa anh phải tới công ty.”
Phong Nhã Tụng vội vàng đáp: “Em sẽ tự về trường.”
Chu Quyền hỏi: “Hôm nay là thứ sáu, em có lên lớp không?”
Thực ra thứ sáu không học nhiều, chỉ có một lớp chung vào buổi chiều. Mặc dù có điểm danh nhưng cô cũng có thể nhờ bạn giúp đỡ.
Phong Nhã Tụng trả lời anh: “Hiện tại em chủ yếu tự ôn thi lên thạc sĩ nên ít khi phải lên lớp.”
Chu Quyền nói: “Em ở lại đây học cũng được, buổi tối ăn với nhau một bữa cơm.”
Cô có thể ở lại nhà anh ư?
Niềm vui sướиɠ dâng lên trong lòng Phong Nhã Tụng, cô xuýt định đồng ý. Song nghĩ lại, cô chợt nhớ tới một việc.
Cô xấu hổ mỉm cười, mở miệng: “Em để quên máy tính ở chỗ hôm qua rồi… Em phải qua đó lấy.”
“Quán bar?”
“…Dạ.”
Chu Quyền gật đầu, sau đó đứng lên: “Vậy thì đi cùng nhau thôi, anh tiện đường chở em qua đó.”
Hai người họ đứng thang máy xuống dưới tầng hầm gửi xe, Chu Quyền rảo bước tới ghế lái, Phong Nhã Tụng ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe chạy ngược lại theo con đường mà nó đã đi đêm qua. Buổi sáng nắng nhẹ, hiếm khi kẹt xe, con đường có cảm giác thông thoáng.
Khi gần đến phố thương mại, Phong Nhã Tụng hơi thò người ra, bảo anh: “Anh đừng lái vào trong, em xuống ở đây là được rồi.”
Chu Quyền cũng đã lái xe tới ngã rẽ, nhìn thẳng con đường phía trước: “Anh cũng phải gửi xe ở đây để vào công ty.”
“À…”
Sau khi đỗ xe, hai người họ ra ngoài, Chu Quyền dẫn cô vào quán bar trước.
Quán bar không hoạt động vào buổi sáng nhưng vẫn mở cửa. Chu Quyền đi qua quầy lễ tân, vào trong trao đổi hai câu, chẳng mấy chốc, anh xách túi máy tính và cái đèn nhỏ của cô ra.
Phong Nhã Tụng duỗi tay nhận lấy, ôm vào trong ngực, theo anh ra khỏi quán bar.
Trên đường đi, Phong Nhã Tụng lên tiếng: “Em tìm một quán cà phê gần đây để học online, được không ạ?”
Chu Quyền gật đầu: “Được. Đến giờ cơm tối thì liên lạc.”
Đi tới ngã rẽ, Chu Quyền quay đầu lại nói với cô: “Anh đi trước…”
Phong Nhã Tụng vội vàng ôm túi máy tính bằng một tay, tay còn lại rút điện thoại ra.
Cô giơ điện thoại lên trước mặt anh: “Chủ nhân, em có thể xin phương thức liên hệ với anh không?”
Chu Quyền dừng lại, dưới ánh mặt trời, cô nheo mắt mỉm cười với anh: “Số điện thoại của em vẫn không thay đổi.”
Giờ cao điểm đi làm, trên đường tấp nập người qua lại, hai người đứng yên.
Chu Quyền vươn tay cầm điện thoại, mở danh bạ, nhập số vào.
Khi điền ghi chú, anh gõ hai chữ “Chủ nhân” theo bản năng, cái tên chứa đựng sức nặng.
Anh nhận ra, cô đã thay điện thoại.
Song dãy số mà anh đã từng dùng kia vẫn nằm lại trong điện thoại cô.
Chu Quyền nhìn chăm chú vào màn hình, nhập hai chữ “Chu Quyền” vào dòng ghi chú, sau đó ngước mắt trả điện thoại cho cô.