Dấu Tay - Bọ Hoa
Chương 31
Một tuần ôn tập chuẩn bị kết thúc, kỳ thi thử đầu tiên cũng đến gần.
Có người nói, đề thi thử thường rất khó, mục đích là muốn khảo sát kiến thức cơ bản trong ba năm cấp ba của học sinh. Cũng có người nói, đề thi thử sẽ không quá khó để tránh làm thí sinh nhụt chí trong quá trình ôn tập sau đó.
Phong Nhã Tụng không có khái niệm hoàn chỉnh về kỳ thi thử, chỉ biết rằng đây là một kỳ thi quy mô lớn với hình thức tương tự như kỳ thi tuyển sinh đại học, cô phải nghiêm túc và chăm chỉ để thi thật tốt.
Mùa đông ngoài cửa sổ càng ngày càng lạnh giá, bầu không khí học tập trong lớp cũng càng ngày càng sôi nổi.
Trong giờ ra chơi, hầu hết các bạn trong lớp đều tranh thủ ngồi học, có người ra vào lớp, cửa mở mang theo cơn gió lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Phong Nhã Tụng ngẩng đầu lên khỏi bàn, nhìn thẻ đếm ngược ngày thi đại học treo trên bục giảng, tầm mắt dời đi, lại trông thấy những cái đầu yên tĩnh làm bài.
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy mình may mắn hơn đa số học sinh khác.
Cô có một sự hậu thuẫn vững chắc như vậy. Cô không hề chiến đấu một mình.
Buổi tối về đến nhà, Phong Nhã Tụng ngồi trên sô pha cầm một quả táo ăn, bố mẹ trò chuyện với cô đôi câu.
Ông Phong hỏi: “Tiến độ của trường con thế nào rồi, đã bắt đầu ôn tập chưa?”
Bà Phong lập tức duỗi tay đánh ông một cái: “Bắt đầu ôn tập cái gì? Bọn trẻ ôn tập sắp xong học kỳ này rồi.”
Ông Phong xấu hổ mỉm cười: “Ồ, lớp 12 không học kiến thức mới nữa hả.”
Bà Phong giải thích: “Hiện tại bọn trẻ đã học xong toàn bộ chương trình từ lớp 11, lên lớp 12 là bắt đầu ôn tập ngay.”
Phong Nhã Tụng gặm táo, gật đầu: “Đúng rồi ạ, bọn con sắp ôn tập xong vòng thứ nhất rồi.”
Ông Phong lại hỏi: “Ôn tập xong vòng một còn có vòng hai hả?”
Phong Nhã Tụng đáp: “Vâng ạ, đợi thi thử xong sẽ sang vòng hai.”
Ông Phong: “Bố nghe nói kỳ thi thử này rất quan trọng, thi tốt nhé, thi xong bố dẫn con đi ăn.”
Phong Nhã Tụng rũ mắt nhìn quả táo rồi nói: “Không có gì quan trọng hay không đâu ạ. Đây chỉ là một kỳ thi bình thường, thi xong chúng con vẫn phải học tiết tự học buổi tối.”
Bà Phong: “Vậy thì mẹ sẽ nấu cho con một bữa thịnh soạn, buối tối về nhà ăn.”
Phong Nhã Tụng mỉm cười, thả quả táo vào đĩa trái cây: “Con no rồi ạ, con đi học bài đây.”
Cô rửa tay, sau đó trở về phòng, đóng cửa lại.
Phong Nhã Tụng ngồi trước bàn học đọc hai bài luận tiếng Anh mẫu, ghi nhớ những câu đáng học từ chúng. Sau đó, cô lấy cuốn vở chữa bài Vật lý ra và làm lại năm câu sai.
12 giờ, cô tắt đèn bàn, chui vào trong chăn.
Tiểu Tụng: Hôm nay em học xong rồi ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Ừ.
Thầy Kinbaku số 27: Hai hôm trước em từng bảo với tôi rằng thi thử xong sẽ không phải học tiết tự học buổi tối.
Tiểu Tụng: Vâng ạ.
Phong Nhã Tụng nhìn màn hình, cho rằng đối phương sẽ đưa ra một số nhiệm vụ. Nhưng không ngờ, đối phương lại hỏi sang cái khác.
Thầy Kinbaku số 27: Sắp thi thử rồi, em có hồi hộp không?
Cô trả lời thật.
Tiểu Tụng: Hơi hơi ạ.
Tiểu Tụng: Nhưng dạo gần đây em học rất chắc chắn, không sợ thi thử cho lắm.
Tạm dừng lại, đối phương nhắn tin sang.
Thầy Kinbaku số 27: Sau khi thi thử xong thì em chỉ rảnh một buổi tối, tôi giúp em thả lỏng nhé.
Thầy Kinbaku số 27: Bây giờ bỏ ra mấy phút miêu tả một cảnh khiến em hưng phấn, được chứ?
Tiểu Tụng: Miêu tả một cảnh?
Thầy Kinbaku số 27: Trước đây em từng bảo thích nằm sấp trên đùi tôi, bị tay tét vào mông. Bây giờ em dựa trên cơ sở này để miêu tả ra một khung cảnh cụ thể được không?
Suy nghĩ của Phong Nhã Tụng như bị mắc kẹt tại một nơi nào đó.
Tiểu Tụng:… Ý ngài là muốn em viết một câu chuyện để vào vai ạ?
Cô chợt nghĩ tới đủ loại phim vào vai, có bố dượng và con gái, có thầy giáo và nữ sinh, có sếp và nữ nhân viên…
Đối phương trả lời.
Thầy Kinbaku số 27: Cũng được.
Thầy Kinbaku số 27: Những người thích xem phim thường quen hưởng thụ thực hành vào vai.
Phong Nhã Tụng đọc lại những lời này, cảm giác giống như một cách trêu chọc.
Cô xấu hổ mỉm cười, hơi thở trở nên nóng bỏng. Khi nhỏ xem phim nóng, cô quả thực từng tưởng tượng đến rất nhiều khung cảnh, hiện tại anh muốn giúp cô thực hiện một trong số đó ư?
Bằng cách này, dường như cô có thể đưa ra một lời giải thích, một món quà cho bản thân ngây thơ của ngày xưa.
Phong Nhã Tụng mở bản ghi chú trong điện thoại ra. Trong lúc suy nghĩ, cô lại phát hiện ra rằng mình không hề có hứng thú với bố dượng con gái, thầy giáo nữ sinh hay một nhân vật nào khác.
Chỉ khi nghĩ đến anh cô mới có cảm giác.
Phong Nhã Tụng trở mình trong chăn, bò dậy, yên lặng gõ chữ.
Hơi thở của cô bị bao kín trong chăn, phả vào màn hình, càng ngày càng nóng.
Đợi đến khi soạn xong một đoạn văn dài, mặt cô đã đỏ ửng. Cô tắt giao diện ghi chú đi, nhanh chóng nhắn cho đối phương.
Một đoạn ngắn nho nhỏ chỉ đọc trong vài phút, song đối phương lại không trả lời.
Em tưởng tưởng ra khung cảnh này:
【Sau khi tan học, ngài cầm lấy cặp sách của em, cặp sách khoác trên một bên vai của ngài.
Dọc đường, ngài luôn nắm tay em, dẫn em đi vào thang máy, đi vào phòng. Dường như ngài đang tức giận, nhưng ngài không thể hiện điều đó ra bên ngoài.
Cánh cửa đóng lại, nỗi tức giận của ngài lộ ra, ngài bắt em quay lưng lại rồi đè em lên cửa, vừa khiển trách em đã không nghe lời, vừa kéo quần em xuống.
Sau đó, ngài ra lệnh cho em chống tay lên cửa, ngài giơ tay tét mông em cho đến khi em xin tha. Em sẽ sợ đau, sẽ run rẩy, bấy giờ ngài lại thở dài một hơi, xoay người em lại, ôm em vào trong vòng tay.
Ngài nói, ngài chỉ muốn tốt cho em, nhưng tại sao em lại không ngoan ngoãn chứ.
Sau đó, ngài dắt em đi tới mép giường, ra lệnh cho em bò lên chân ngài, nói với em rằng, tôi biết em sợ đau, nhưng em đã mắc phải sai lầm, tôi còn muốn phạt em thêm mấy cái nữa.
Ngài sẽ tét vào mỗi bên mông em nhiều nhất mười cái rồi dừng lại. Tâm trạng của ngài cũng dịu lại, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, vỗ về em.
Vào lúc ngài hung dữ nhất vẫn giữ được vẻ dịu dàng như vậy.】
Có lẽ viết đoạn văn này và gửi cho đối phương xem là việc bạo dạn nhất từ trước đến nay của Phong Nhã Tụng.
Trái tim cô gần như nảy lên tận cổ họng, mỗi lần đọc là mặt lại đỏ thêm một phần. Cô chỉ muốn thu hồi lại tin nhắn rồi lại gửi tới rất nhiều tin nhắn mới đề đè nó xuống.
Tuy nhiên, cô không hề làm vậy.
Tay nhấp vào khung chat, song lại không biết nói gì với đối phương.
Thật lâu sau, trên khung chat mới hiện tin nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Được. Tôi biết rồi.
Ngay sau đó, anh lại nói.
Thầy Kinbaku số 27: Đã lâu rồi, không còn sớm nữa, em ngủ đi.
Phong Nhã Tụng xốc chăn đang chùm kín đỉnh đầu lên, cảm giác đầu óc cuối cùng cũng được hạ nhiệt.
Cô hít lấy khí lạnh trong phòng, giơ điện thoại ra trước mặt.
Tiểu Tụng: Dạ.
Tiểu Tụng: Chúc chủ nhân ngủ ngon.
——
Đêm trước ngày thi trời đổ tuyết, tuyết rơi dày đặc, rơi lất phất cả một góc trời.
Phong Nhã Tụng mở rèm cửa trong phòng ngủ, nhìn thấy màn đêm tối tăm bên ngoài cửa sổ, dường như có những bông tuyết đang chơi đùa. Khi chìm vào giấc ngủ, cô cảm giác những bông tuyết đó lặng lẽ bay vào trong giấc mơ của mình.
Sáng hôm sau mặt trời ló dạng, nhiệt độ dưới 0 độ, đường không bị đóng băng.
Sau khi xuống xe trước cổng trường, Phong Nhã Tụng bất cẩn bước vào vũng nước. Cô vẫy tay chào bố mẹ, cẩn thận tránh đường rồi bước vào cổng trường.
Ngày đầu tiên thi Ngữ Văn và Toán. Sau cả ngày kiểm tra, trong phòng học hơi ồn ào, thời tiết bên ngoài ẩm ướt, Phong Nhã Tụng tập trung tự học, cảm thấy trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Sáng hôm sau thi tổ hợp tự nhiên, chiều thi tiếng Anh. Phong Nhã Tụng luôn tập trung làm cho dến khi viết tới chữ cuối cùng trong bài luận tiếng Anh.
Cô ngẩng đầu hít thở, trông thấy thời gian còn hơn mười phút, cô lật lại từ đầu kiểm tra lại bài cho chắc, chợt cảm thấy ngọn cỏ trong lòng đang lớn lên từng ngày.
Sắp được gặp anh rồi. Ý nghĩ này tựa như một cơn gió thoảng qua làm bụi cỏ xao động, cọ vào lòng cô đến ngứa ngáy.
Mười mấy năm đèn sách tham gia không biết bao cuộc thi lớn nhỏ, đây là lần đầu tiên Phong Nhã Tụng lại đếm ngược thời gian thu bài.
Cuối cùng chuông hết giờ cũng vang lên.
Người thu bài còn chưa tới chỗ của cô, Phong Nhã Tụng đã đứng lên, đưa bài thi cho họ rồi xách túi đi ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, cô nhìn lại thì thấy trên cửa sổ tầng bốn vẫn sáng và ồn ào, hầu hết các bạn trong lớp đều đang thảo luận về nội dung của kỳ thi, chưa ai rời khỏi lớp học.
Phần lớn mặt đất trong khuôn viên trường đã khô ráo, tuyết rơi bên lề đường, cả con đường vắng tanh. Cô là học sinh đầu tiên bước ra khỏi trường.
Phong Nhã Tụng đứng bên đường cái chờ dòng xe cộ ngớt dần, mắt nhìn về phía đối diện.
Đột nhiên, cô nhìn thấy cửa chiếc SUV bật mở, Chu Quyền bước xuống, đứng yên bên xe nhìn cô.
Trái tim Phong Nhã Tụng lập tức đập như trống dồn, hai tay không biết để đâu cho phải. Cô căng thẳng mân mê vạt áo đồng phục.
Ngã tư qua một đợt đèn đỏ, trên đường đã không còn xe, nhưng cô lại quên qua đường cái. Đợi đến khi nhận ra thì xe lại nhiều lên, Phong Nhã Tụng cúi đầu nhìn mũi chân, đợi thêm vài phút mới băng qua đường để sang phía đối diện.
Khi cô bước gần đến xe, Chu Quyền tiến lên đón cô, duỗi tay xách cặp trên vai cô.
“Đưa cặp sách cho tôi.”
Phong Nhã Tụng ngước mắt nhìn anh, trò chơi vào vai đã bắt đầu rồi ư?
Cô xoay người tháo cặp sách xuống.
Chu Quyền khoác cặp lên một bên vai, giơ tay về phía cô, dò hỏi: “Em có muốn nắm tay ở đây không?”
Đằng sau cô chính là khuôn viên trường trung học phổ thông với rất nhiều học sinh.
Phong Nhã Tụng không dám.
Chu Quyền hiểu rõ, thu tay về: “Vậy lên xe trước đi.”
Anh kéo cửa xe ra, ngồi vào bên trong.
Phong Nhã Tụng nhanh chóng vòng qua rồi ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy đến khách sạn trung tâm Phương Đông, chậm rãi dừng trong bãi đỗ xe.
Chu Quyền rút chìa khóa, xách cặp của cô xuống xe.
Phong Nhã Tụng đóng cửa lại, vòng qua đầu xe anh. Anh đi tới, duỗi tay nắm lấy tay cô.
Phong Nhã Tụng lập tức ngẩng đầu lên, Chu Quyền hất cằm, nói với cô: “Mình đi thôi.”
Anh nắm tay cô, dắt cô đi vào trong khách sạn.
Mắt Phong Nhã Tụng lặng lẽ nhìn xuống tay anh, thật lạ, nắm tay thế này không hề rung động như trong tưởng tượng. Bàn tay anh khô ráo mà ấm áp, lòng bàn tay cong lên ôm trọn lấy tay của cô, có vẻ vô cùng khớp nhau.
Dường như bọn họ đã tay trong tay như vậy đi qua một con đường rất dài.
Cứ thế đi về phía trước, trong chốc lát Phong Nhã Tụng lại nhìn tay anh, chốc lát lại ngắm một bên mặt anh, cảm giác từng bước dần trở nên an tâm.
Tới cửa phòng, bên vai đeo cặp sách của Chu Quyền khẽ nâng lên, quẹt thẻ mở cửa.
Anh siết chặt tay cô, dẫn cô vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Chu Quyền đặt cặp sách lên tủ quần áo, quay người.
Vóc dáng anh cao lớn, chỉ một bước đã tới trước mặt cô. Phong Nhã Tụng chớp mắt, ngay sau đó, anh nắm lấy bả vai cô, xoay người cô rồi đè vào cửa.
Tim Phong Nhã Tụng đập loạn nhịp, cảm nhận được cơ thể anh đến gần, anh ghé sát bên tai cô, khẽ hỏi: “Tại sao em lại không ngoan?”
Cửa gỗ rắn chắc hơi lạnh, một bên mặt của Phong Nhã Tụng dán vào cửa, cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh lại phả vào lỗ tai: “Hửm?”
Cơ thể cô không khỏi run lên, nội tâm cũng rung động theo.
“Em muốn bị đánh, phải không?”
Hai tay Chu Quyền vòng đến trước eo cô, túm chặt lấy cạp quần cô rồi kéo thẳng xuống dưới.
Cái quần rộng theo làn da rơi xuống cổ chân.
Đùi cô lộ ra ngoài không khí, anh lại gần cô như vậy, thỉnh thoảng vải quần áo trên người anh cọ vào cô khiến làn da cô run lên từng hồi.
Phong Nhã Tụng run rẩy hít thở, hai tay đặt lên cửa, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn anh.
Bàn tay Chu Quyền xoa mông cô, sau đó bỗng vung tay tét một cái.
“Bộp” một tiếng giòn vang.
Trái tim Phong Nhã Tụng cũng rung theo nhịp đánh.
Anh lại xoa nhẹ hai cái, sau đó lùi lại, ra lệnh: “Chống tay, nâng mông lên.”
Phong Nhã Tụng khẽ hít một hơi thật sâu, đầu óc choáng váng như đang đắm chìm trong một giấc mộng nửa thật nửa ảo.
Cô dịch hai chân ra, đè thấp cơ thể.
Chu Quyền đi tới bên người cô, giơ tay giữ chặt eo cô, bàn tay đặt trên mông. Dừng khoảng hai giây, anh lại vung tay tét một cái.
Tiếng tét vang dội, mang theo chút cầm cự.
Đùi Phong Nhã Tụng khẽ run lên.
Bàn tay lại xoa vỗ lần nữa, anh trầm giọng nói: “Gọi tôi.”
“Bộp” một cái.
Phong Nhã Tụng chống lên cánh cửa, mở miệng: “Chủ nhân.”
Lại một cái tét.
“Chủ nhân…”
Bàn tay anh rắn chắc mà mạnh mẽ, cái tay đè trên eo cô cũng rất khỏe. Trong không gian bị quây kín giữa anh và cửa, Phong Nhã Tụng chỉ cảm thấy cơ thể nóng dần lên.
Biên độ, góc độ anh đánh, dù chỉ là một chút thay đổi rất nhỏ thì cô đều có thể nhạy cảm nhận ra.
Mông cô run rẩy, càng ngày càng hồng.
Lại một cái.
Phong Nhã Tụng khẽ cắn môi dưới.
“…Chủ nhân.”
Bả vai cô run bần bật, bắt đầu cảm thấy đau.
Lúc này, cơ thể cô bỗng được kéo lên.
Chu Quyền quay người cô đối mặt với mình, xoa xoa tóc cô, sau đó ấn đầu cô tựa vào vai mình.
Anh thở dài một tiếng, nói với cô: “Em đừng hư, tôi chỉ muốn tốt cho em thôi. Chẳng qua, những gì tôi có thể làm được không nhiều.”
Người anh rất ấm, đó là độ ấm khiến người khác vô cùng yên tâm. Lông áo len mềm mại của anh cọ vào mặt hơi ngứa, vải quần cứng cáp cọ vào da đùi của cô.
Phong Nhã Tụng cảm thấy cổ họng bị tắc nghẹn một lúc, hơi thở cũng đọng lại.
Anh giống như một cục nam châm lớn hút chặt lấy cô.
Trong căn phòng quen thuộc, đâu là kịch bản, đâu là vào vai, đâu là cảm nhận chân thật?
Cô đã không phân biệt nổi.
Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng tim đập của anh.