Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 927: Đan thành



Nguồn: TruyenYY
Từ trong máu cỗ uy áp đã bị khu trục, dược lực của gốc Long Huyết Chi, mới vừa rồi như hoa văn nở rộ, sau đó cùng với lực lượng bá đạo trong máu, từ từ giao hội, sau đó bắt đầu thong thả dung hợp.
Mượn lực lượng của Tử Nghiên, Tiêu Viêm xem như chống đỡ qua được cửa ải này, tuy nói rằng có chút mạo hiểm, nhưng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Hiện giờ bên trong đoàn nước thuốc, ẩn chứa một năng lượng tương đối mạnh, dù sao trong đó không chỉ có một giọt máu ma thú, mà còn có một giọt tinh huyết của Tử Nghiên, mặc dù không biết đến tột cùng bản thể của Tử Nghiên là loại ma thú nào, nhưng mà từ việc có thể đem cỗ uy áp kia áp chế xuống thì, tất nhiên không phải loại tầm thường, nếu lần này luyện đan thành công, viên Thiên Hồn Dung Huyết Đan, chỉ sợ việc sử dụng sẽ trở thành bí pháp cao nhất của Xà Nhân tộc từ trước tới nay.
Sau khi giúp đỡ Tiêu Viêm giải quyết khó khăn về uy áp, Tử Nghiên cũng không dừng lại chỗ này quấy rầy hắn, hơi thèm thuồng nhìn vào dược đỉnh đang sôi sùng sục, chép chép miệng, thân hình vừa động liền lướt ra khỏi phạm vi thạch đài.
Đám người Tô Thiên vừa nhìn thấy người ra là Tử Nghiên, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ tự nhiên có thể thấy rõ ràng, cô gái nhỏ này lúc trước, đã giúp Tiêu Viên một cái đại ân.
Hiện giờ vấn đề đã được giải quyết, như vậy việc luyện chế tiếp theo, chỉ là vấn đề thời gian thôi sao? Ha hả, nếu tiểu tử này thật sự chỉ trong một lần đã có thể luyện chế được Thất phẩm đan dược, như vậy thì thật là không đúng a, theo ta được biết, cho dù là một ít Thất phẩm Luyện Dược Sư, tay nghề luyện chế Thất phẩm đan dược thì cũng có không ít tỷ lệ thất bại a.
Tô Thiên vuốt vuốt chòm râu, nhìn sắc mặt lại ngưng trọng thêm lần của Tiêu Viêm đang ngồi trên thềm đá cười nói.
Nghe được lời của Tô Thiên, chung quanh phần đông trưởng lão cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu cười. Thất phẩm đan dược, đối với bọn họ mà nói, cơ hồ giống như việc ở trong truyền thuyết, những người đồng lứa như họ, chớ nói đến dùng, cho dù là số lần tận mắt nhìn thấy, cũng là việc có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù sao, bên trong Hắc Giác Vực này, Luyện Dược Sư có khả năng luyện chế Thất phẩn đan dược, cũng đã rất nhiều năm không có xuất hiện, cho dù là Hàn Phong, cũng chưa từng một lần thành công luyện chế ra Thất phẩm đan dược.
Trong khi mọi người vì vậy mà giảm bớt căng thẳng thì tâm thần Tiêu Viêm lại một lần nữa ngưng tụ bên trong dược đỉnh, lực lượng linh hồn dũng mãnh tràn vào, đem hỏa hầu của hỏa diễm cùng tất cả các loại phản ứng của linh dược, tất cả đều thu vào trong đại não.
Trong dược đỉnh, ngọn lửa xanh biếc đang bao vây lấy một đoàn chất lỏng to chừng nắm tay, đoàn chất lỏng này có màu sắc hơi sặc sỡ, nhưng tổng thể mà nói, màu đỏ sẫm vẫn chiếm nhiều nhất, bất quá bên trong màu đỏ sẫm, giống như lại có ánh sáng của mấy loại năng lượng khác nhau đang chậm rãi dung hợp.
Linh hồn lực cảm nhận được sự tĩnh lặng của đoàn chất lỏng, Tiêu Viêm cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, trải qua biến cố lúc trước, chuyện sau này, nhưng thật ra cũng đã trở nên chắc chắn hơn nhiều. Nhìn bộ giáng này, chỉ cần đợi sau khi tất cả dược lực bên trong chậm rãi dung hợp, là có thể từ từ ngưng tụ thành hình thức ban đầu của đan dược.
Đương nhiên, đây là một quá trình thong thả, dựa vào những nguyên liệu đắc ý của Tiêu Viêm, thời gian trong giai đoạn dung hợp, sợ ít nhất cũng cần khoảng năm ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong lòng thanh thản hít một hơi, Tiêu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, phân ra một tia nguyên thần vận chuyển Phần Quyết đem năng lượng thiên địa hút vào quanh thân mình, linh hồn lực vẫn như trước xoay trong dược đỉnh, khống chế hỏa hậu cho các loại dược lực dung hợp.
Hiện tại việc mà hắn cần làm, chính là im lặng chờ đợi.
Sáu ngày nữa trôi qua.
Trong vòng sáu ngày này, đám người bên trong Nội viện cũng đần dần tản đi, bất quá mỗi người mỗi ngày khi đi ra, ánh mắt không tự chủ được lại liếc nhìn về phía thạch đài, nhìn vào thân ảnh như bàn thạch không nhúc nhích, tất cả đều có ý bội phục.
Trong sáu ngày này, cơ hồ tất cả mọi người đều đã quen với một màn trên thềm đá kia, bọn họ cũng không rõ ràng lắm việc Tiêu Viêm luyện đan cần bao nhiêu ngày, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lần luyện đan lần này, không khỏi có chút cắn lưỡi, khó trách Thất phẩm đan dược trân quý như thế, không nghĩ tới chỉ là việc luyện chế, đã phiền hà cùng rườm rà như vậy.
Trong vòng sáu ngày này, Tô Thiên cùng người phụ trách Tiểu Y Tiên thường xuyên có thói quen nhìn lên không chờ một thời gian ngắn, sau đó nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn như trước vẫn không có động tĩnh gì, mới từ từ rời đi.
Đã qua nhiều ngày, hơi thở của Tiêu Viên dần dần trở nên như có như không, ngay cả việc hô hấp, cũng trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, thoạt nhìn giống như lão tăng sắp đến lúc tọa hóa, hơi thở mờ ảo phiêu định, nếu không có Tô Thiên kiến thức bất phàm, biết hắn giờ phút này đang ở trong trạng thái huyền diệu, nếu không chỉ sợ lại nghĩ người này trong lúc luyện đan lại gặp sự cố gì.
Tiêu Viêm mặc dù như lão tăng nhập định yên lặng trở lại, nhưng mà bên trong đỉnh, lại giống như thiên lôi chạm địa hỏa, âm thanh ầm ầm vang vọng không ngừng. Một luồng linh hồn lực cực kỳ đáng sợ, đang gào thét xoay quanh trong đó, dưới lực lượng linh hồn lực này, cho dù là Lưu Ly Liên Tâm Hỏa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo tùy ý sai sử.
Nếu như có một ít cao nhân Luyện Dược Sư lúc này, nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Viêm như vậy, chỉ sợ sẽ trợn mắt há mồm, bởi vì trạng thái lúc này của Tiêu Viêm, trong giới luyện dược, được xưng là "đan hồn", khi ở trong trạng thái kỳ diệu này, linh hồn lực bị phóng đại vô hạn, tuy rằng là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng trước linh hồn lực khủng bố như vậy, luyện chế đan dược sẽ không có phần thất bại nào, nói cách khác, chỉ cần tiến nhập trạng thái này, như vậy việc luyện đan chắc chắn sẽ thành công!
Đáng tiếc, loại trạng thái này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có thể gặp được, tùy vào cơ duyên, hiển nhiên, Tiêu Viêm lúc này đây, được trời cao chiếu cố rồi.
Thời gian sáu ngày, chậm rãi mà qua, vào lúc sáng sớm ngày thứ bảy, một luồng ánh sáng thoát khỏi bó buộc của đại địa, từ cánh rừng xa xa, chiếu xạ lên thạch đài, vây kín lấy hắc bào thanh niên.
Trong ánh mặt trời ấm áp, Tiêu Viên đã nhắm chặt mắt trong sáu ngày, hiện ra một tia run rẩy rất nhỏ, chậm rãi mở ra.
Hai tròng mắt đen nhánh, dưới sự chiếu xạ của mặt trời, phản chiếu lại khiến người khác hoa mắt, mà vào giờ khắc này, hơi thở tĩnh lặng, giống như vừa thức tỉnh, từ trong cơ thể Tiêu Viêm từ từ tràn ra. Cỗ khí tức này, so với sáu ngày trước, cư nhiên tinh túy hơn rất nhiều, nếu nói Tiêu Viên lúc trước chỉ là sơ đoạn thì hiện giờ, chính là đang đứng ở tầng thứ sáu đỉnh phong, đột phá tới Thất tinh cũng chỉ là khoảng cách trong gang tấc.
Lần luyện đan này cơ hồ mang lại cho Tiêu Viêm rất nhiều chỗ tốt.
Cảm nhận được hơi thở tràn ngập trong cơ thể mình, Tiêu Viêm thoáng có chút ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ do dự. Đã nhiều ngày, hắn đã lâm vào một trạng thái huyền diệu, trong trạng thái đó, linh hồn lực của hắn cơ hồ bành trướng ra rất lớn, trong quá trình dung hợp các dược lực phức tạp bên trong, không những bị hắn ngưng tụ lại, mà không có một chút tiêu hao lãng phí nào.
Dựa theo lẽ thường, lần này luyện chế Thiên Hồn Dung Huyết Đan xác suất thành công sẽ không quá cao, bởi vì trong đó không chỉ nhiều ra một gốc Long Huyết Chi, mà vô duyên vô cớ lại có thêm một giọt tinh huyết của Tử Nghiên, cứ như vậy, hoàn toàn không giống với đan phương. Phải biết rằng, trong đan phương, cho dù lúc nào, nếu như thiếu đi một gốc dược liệu, nói không chừng sẽ dẫn tới luyện đan thất bại, dù sao mỗi loại toa thuốc, đều trải qua vô số lần thí nghiệm mới có thể thành công, hậu nhân không có căn cứ muốn thay đổi, thật không thể nghĩ là biết được.
Nếu như qua nhiều ngày mà hắn vẫn chưa tiến nhập vào trạng thái kì dị đem linh hồn lực vô hạn phóng đại, như vậy cho dù ngay tức thì có thể cậy mạnh mà ngưng tụ được hình thức ban đầu của đan dược, thì cũng đã định sẵn sự thất bại của bước cuối cùng, nhưng mà không thể không nói, hắn rất là may mắn.
Chậm rãi chuyển ánh mắt vào trong dược đỉnh, nhìn thấy bên trong viên hồng sắc đan dược vừa thành hình đang bị bao vây trong ngọn hỏa diểm, trên khuôn mặt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ tươi cười như trút được gánh nặng.
Viên đan dược vừa thành hình ước chừng lớn bằng một quả Long nhãn, toàn thân màu mận chín, mặt ngoài sần sùi nhìn không thuận mắt, nhưng mà ở trong đó Tiêu Viêm lại có thể cảm nhận được trong đó tràn ngập một cỗ dược lực tinh thuần, loại dược lực này, có thể nghịch thiên mà cải tạo thiên phú tu luyện của kẻ khác.
Mọi người đều biết, thiên phú tu luyện là bẩm sinh, muốn tăng lên cực kỳ khó khăn, nhưng mà viên đan dược gọi là Thiên Hồn Dung Huyết Đan này, lại có thể làm được, chỉ dựa vào điểm này, đã xứng đáng với danh tiếng Thất phẩm đan dược.
Bước đầu tiên đan dược thành hình đã xong, kế tiếp, chính là bước cuối cùng "đan thai". Một bước này, Tiêu Viên đã từng tiến nhập vào trạng thái "Đan hồn cảnh", đã hoàn toàn không có trở ngại, bởi khi đan dược thành hình, tất cả các loại dược lực, đều đã kết hợp một cách hoàn mĩ, nói cách khác, mặc dù chưa trải qua bước cuối cùng này, thì viên thuốc sơ thành này, hiệu quả cũng không kém bao nhiêu.
Đương nhiên, thân là Luyện Dược Sư, tất nhiên là phải theo đuổi sự hoàn mỹ, vì vậy Tiêu Viêm cũng không dừng bước cuối cùng lại, ngọn hỏa diễm xanh biếc từ từ yếu bớt, bỗng nhiên tràn ra một luồng nhàn nhạt, từ từ từ thẩm thấu vào viên đan dược vừa mới thành hình kia.
Bước cuối cùng luyện đan sắp thành, cũng không kéo dài quá lâu, ước chùng sau khoang 10 giờ nữa, trong ngọn lửa, khỏa đan dược sần sùi vừa thành hình kia, sẽ triệt để trở thành một khỏa đan dược lớn chừng ngón cái, một viên đan dược nửa đỏ nửa tím mượt mà.
Tử hồng song sắc, giống như đôi cá âm dương, được vẽ lên mặt ngoài khỏa đan dược, nhìn qua, giống như thật sự có được linh trí (đôi cá), cự kỳ thần kỳ.
Ngay trong khoảnh khắc viên thuốc này thành hình, trên bầu trời Nội viện, đột nhiên trở nên âm u, mây đen trên trời đang ngưng tụ, bên trong đám mây, có thể thấy một ít tia chớp màu bạc, giống như ngân xà chuyển động khắp nơi.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một màn như vậy, làm cho tất cả học viên của học viện đều dừng bước, trợn mắt há mồn nhìn bầu trời mây đen trùng điệp. Sau một lúc, những kẻ thông minh, tầm mắt đột nhiên chuyển hướng về phía bãi đá, lúc này, ở đó, một đạo thân ảnh, đứng chắp tay, ánh mắt không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn dị biến trên bầu trời.
"Thất phẩm đan dược… muốn xuất thế sao? Tiêu Viêm đại ca, hắn cư nhiên đã thành công?"
Ở chỗ bàn đá trong Nội viện, Hân Lam ngẩng đầu, nhìn bầu trời mây đen, trong lòng có một loại kích động, từ trong tâm từ từ sinh ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...