Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 914: Tầm bảo



Nguồn: TruyenYY
Linh hồn lực lượng vô hình bừng tỉnh liều mạng giãy dụa trong tay Tiêu Viêm nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi trói buộc, mơ hồ trong sự giãy dụa có tiếng rít gào phẫn nộ, ác độc.
Tiêu Viêm lạnh lùng liếc mắt nhìn linh hồn Hàn Phong một cái, hắn biết Hàn Phong cũng là một gã quyết đoán, dĩ nhiên vứt bỏ đại bộ phận linh hồn lực lượng, chỉ lưu lại một tia linh hồn nho nhỏ chạy trốn khiến đại bộ phận Đấu Tông cường giả cũng khó lòng phát hiện. Nếu không phải Tiêu Viêm có mặt ở đây có lẽ Hàn Phong có thể trốn thoát.
Tiêu Viêm vốn có linh hồn lực lượng vô cùng cường đại và nhạy cảm nên một chút tiểu xảo của Hàn Phong dĩ nhiên bị hắn phát hiện. Một tia linh hồn trốn dưới mặt đất không những không che dấu được mà còn để lại dấu vết khiến mọi việc đều bại lộ dưới con mắt của Tiêu Viêm.
Thanh sắc hỏa diễm từ lòng bàn tay Tiêu Viêm bốc lên, đem tia linh hồn đó bao bọc lại, sau đó hắn lấy ra một cái bình ngọc đem nhét hỏa diễm vào, bàn tay còn lướt qua miệng bình khiến miệng bình hình thành một lớp lửa mỏng che kín lại.
"Đợi sau này ta sẽ "chiêu đãi" sư huynh thật tốt a!" Tiêu Viêm cười lạnh, bàn tay rung lên thu bình ngọc vào nạp giới.
Làm xong mọi chuyện, Tiêu Viêm mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bình thản chậm rãi lướt qua Ma Viêm cốc, mà dĩ nhiên nơi này hiện tại đã trở thành một mảnh phế tích.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm quét tới, cả khu vực lập tức an tĩnh lại, những tên nhận lời của Hàn Phong chạy đến Hắc Giác Vực tâm thần đều kinh hãi, ánh mắt bọn họ không ngừng đảo qua đảo lại, không dám trực tiếp nhìn thẳng Tiêu Viêm. Trận chiến ngày hôm nay tất cả bọn họ đều rõ ràng. Hai gã Đấu Tông và một gã hung hồn Đấu Tông, tổng cộng là ba gã Đấu Tông cuối cùng đều chết dưới tay Tiêu Viêm.
"May mắn vừa nãy không bày tỏ thái độ với tên Hàn Phong kia." Không ít cường giả âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
Ánh mắt Tiêu Viêm vẫn chưa dừng lại, cuối cùng mới dừng lại trên người của Ưng Sơn lão nhân. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Viêm, Ưng Sơn lão nhân trong lòng cũng khẩn trương nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu hiện, trong cơ thể hắn đấu khí mênh mông yên lặng vận chuyển, tùy thời có thể ra tay.
"Ưng Sơn lão tiên sinh, chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua, ta cũng hi vọng không có lần thứ hai nếu không…" Trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua một chút hàn quang, trầm giọng nói.
Nghe được sự uy hiếp của Tiêu Viêm khiến sắc mặt của lão cũng hơi có chút thay đổi, Ưng Sơn lão nhân còn chưa kịp trả lời thì lập tức đồng tử cũng co rút lại bởi vì lão thấy Tô Thiên đại trưởng lão cùng Tiểu Y Tiên đã chậm rãi xuất hiện phía sau, khí tức mơ hồ tập trung về phía lão.
Lấy thực lực của Ưng Sơn lão nhân, chỉ riêng đối phó với Tô Thiên đại trưởng lão còn lâm vào giằng co, nếu thêm một cái thực lực mạnh hơn như Tiểu Y Tiên mà nói lão không có chút phần thắng.
Mà trong khi ánh mắt của hắn còn lập lòe tính toán thì Mạc Thiên Hành cũng đột nhiên di động, đem đường lui cuối cùng khóa lại.
"Lão gia hỏa này thật không biết xấu hổ."
Bị ba gã Đấu Tông cường giả tập trung, cho dù là Ưng Sơn lão nhân cũng không dám dị động, trên khuôn mặt già nua chợt hiện lên một nụ cười cứng ngắc hướng về phía Tiêu Viêm nói: "Thật ra lão phu chỉ nghe Hàn Phong xúi dục nên mới khinh thường Tiêu Viêm tiểu hữu ( anh bạn trẻ), mong rằng chớ trách."
Phần đông cường giả nhìn thấy Tiêu Viêm có thể bức một gã Đấu Tông cường giả ăn nói mềm mỏng như vậy, trên mặt họ cũng lộ ra một chút phấn khích, trong mắt họ địa vị cũng như lòng kinh sợ đối với Tiêu Viêm không hiểu vì sao càng ngày càng tăng.
Nhìn thấy thái độ của Ưng Sơn lão nhân như vậy, Tiêu Viêm cũng cười lại. Hắn và Tiểu Y Tiên sau trận đại chiến đều có chút uể oải, trạng thái chiến đấu cũng giảm đi đáng kể. Nếu để cho Ưng Sơn lão nhân liều mạng một trận mà nói, rất có thể xảy ra biến cố, bên cạnh đó còn có một Mạc Thiên Hành a dua a tòng. Mạc Thiên Hành giờ phút này có thể biểu hiện đứng về phía hắn nhưng một khi thấy bọn hắn cũng Ưng Sơn lão nhân lưỡng bại câu thương, chẳng ai dám đảm bảo Mạc Thiên Hành không xuất thủ, mà xuất thủ cho bên nào thì chỉ có trời mới biết. Hiện tại dùng biện pháp đẩy lui Ưng Sơn lão nhân là biện pháp tối ưu nhất.
"Ưng Sơn lão tiên sinh có thể bỏ được Bồ Đề Hóa Thể Tiên sao?" Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Mạc Thiên Hành sau đó cười nhạt nói.
Nghe được vậy, Ưng Sơn lão nhân không khỏi cười khổ một tiếng lắc đầu nói: "Kì bảo bực này chỉ có người có năng lực mới giữ được, nếu Tiêu Viêm tiểu hữu có bổn sự này thì lão phu tự nhiên sẽ không nhúng chàm. Tuy nhiên vẫn còn có một số người mơ mộng đẹp về vật này." Nói xong, ánh mắt của lão đột nhiên hướng về phía Mạc Thiên Hành.
Bị Ưng Sơn lão nhân ám chỉ, Mạc Thiên Hành cũng không nổi giận lại còn cười nói: "Lão già này, ít gây phiền toái cho ta đi, Bồ Đề Hóa Thể Tiên nằm ở trong tay Tiêu Viêm tiểu hữu là lão yên tâm rồi."
Đối với lời nói này, không chỉ Ưng Sơn lão nhân cười nhạt mà ngay cả Tiêu Viêm cũng không nhịn được nhếch miệng, lão gia hỏa này phải công nhận là mặt dày.
"Tiêu Viêm tiểu hữu, lão phu dựa theo ước định là không ra tay giúp Hàn Phong, không biết…" Mạc Thiên Hành cũng không quan tâm tới những người xung quanh nghĩ gì về mình, đột nhiên xoay người hướng về Tiêu Viêm nói.
Lời nói vừa xong, ánh mắt của Tiêu Viêm liền hướng về Tiểu Y Tiên sau đó gật đầu, ngay lập tức Tiểu Y Tiên liền lấy ra một chiếc bình ngọc ném về phía Mạc Thiên Hành.
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên vứt bình ngọc về phía mình, Mạc Thiên Hành cổ tay hơi động tạo thành một luồng kình phong, cách không hút lấy bình ngọc. Hắn cẩn thận dùng đấu khí bao bọc lại bình ngọc sau đó mới cẩn thận mở nắp bình, vừa mở bình hắn thấy trong bình có một ít thuốc bột màu nâu xám.
Không trách được Mạc Thiên Hành vì sao phải cẩn thận, dĩ nhiên hắn cũng có đôi chút hiểu biết về Tiểu Y Tiên. Người có một thân độc công không thể suy đoán, chỉ một chút không cẩn thận chỉ sợ… Nhìn lúc trước thân thể Hàn Phong nổ tung, hắn cũng đã rõ ràng, tuy nói lúc đó Hàn Phong bị trọng thương nhưng loại kịch độc này tuyệt đối không thể khinh thường.
"Đem nước sôi hòa cùng thuốc bột, cho con ngươi ngâm một tháng độc tố tự nhiên giải trừ." Tiểu Y Tiên liếc mắt nhìn Mạc Thiên Hành đang từng li từng tí cẩn thận lạnh lùng nói.
"Ha ha, đa tạ!"
Nghe Tiểu Y Tiên nói vậy, Mạc Thiên Hành lúc này mới thở dài ra một hơi, ôm quyền hướng về Tiểu Y Tiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối với lời cảm tạ của Mạc Thiên Hành, Tiểu Y Tiên cũng không có để ý, lão này quá mức cáo già, quá mức giả dối khiến người khác khó ưa.
Nhìn thấy vấn đề của Mạc Thiên Hành đã giải quyết xong, Tiêu Viêm ngắm nhìn mảnh phế tích Ma Viêm cốc, trên khuôn mặt cũng hiện lên một chút cười lạnh. Xem như trận chiến này đã hoàn toàn khép lại danh vọng của Ma Viêm cốc, tổng bộ bị hủy xem ra Ma Viêm cốc sau này khó mà sống yên ở Hắc Giác Vực được. Về phần "cá lọt lưới" dĩ nhiên hắn sẽ để cho Tiêu Môn xử lý, những người này dĩ nhiên sau này ở Hắc Giác Vực sẽ rất khó mà tìm thấy.
Khẽ động thân hình, Tiêu Viêm liền xuất hiện bên cạnh đám người Tiêu Lệ, đám cường giả xung quanh thấy thế liền vội vã ôm quyền, miệng không ngừng ca ngợi.
Đối với những người này Tiêu Viêm cũng chỉ mỉm cười đáp lại, lúc này Tiêu Lệ thấp giọng nói: "Yên Tâm, ta đã bố trí người ở bên ngoài Ma Viêm cốc, những tên kia sẽ chạy không thoát."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ở loại địa phương như Hắc Giác Vực, từ thiện từ lâu đã bị ném vào cống rãnh, ân oán của họ với Ma Viêm cốc căn bản là không thể hóa giải, vì an toàn của học viên sau này ra ngoài lịch lãm, một ít tai họa ngầm dĩ nhiên phải tiêu diệt bằng sạch.
Trong khi Tiêu Viêm và Tiêu Lệ nói chuyện, Tiêu Lệ cũng phân phó mấy người chiêu đãi đám người Tô Mị, một số thế lực có quan hệ chặt chẽ với Hàn Phong đều lặng lẽ rời đi, họ cũng biết từ giờ trở đi Ma Viêm cốc sẽ không còn tồn tại, ý nghĩ báo thù cũng không có hiện lên. Hàn Phong cùng các cường giả của Ma Viêm cốc đã chết, chẳng có ai dại mà vô duyên vô cớ đi đắc tội với Tiêu Viêm cùng Già Nam Học Viện.
Sau khi điều đi một số nhân viên tiếp đãi đám người Tô Mị, Tiêu Lệ ngay lập tức điều tra Ma Viêm cốc phế tích. Ma Viêm cốc là một thế lực lâu đời ở Hắc Giác Vực, nhiều năm tích lũy dĩ nhiên là sẽ không tệ. Đủ loại vũ khí, công pháp, đấu kỹ, đan dược… khiến người ta cũng phải đỏ mắt. Hiện giờ diệt trừ Ma Viêm cốc dĩ nhiên phải đem những thứ kia thu lại, những thứ này đối với Tiêu Môn có thể nói như tiền phi nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Tuy nhiên ý tưởng của đám người mặc dù không sai nhưng tìm hơn nửa giờ cũng không phát hiện ra dấu vết của bảo tàng, trông kiểu này tựa hồ như Ma Viêm cốc chưa từng có bảo tàng bảo tiếc gì cả.
Nhìn thấy một đám người Tiêu Môn trở về tay không, Tiêu Viêm cùng Tiêu Lệ cũng nhíu mày, chẳng lẽ người của Ma Viêm cốc trước đó đã đem đồ giấu đi hết?
Trong lúc nghi hoặc, Tiêu Viêm đột nhiên nhìn thấy Tử Nghiên đang khoanh tay mà đứng không khỏi sửng sốt, giễu cợt nói: "Tự nhiên quên mất nha đầu ngươi, tầm bảo không bảo là công việc ngươi am hiểu nhất sao?"
"Hừ, hiện tại nhớ tới ta rồi sao?" Thấy thái độ của Tiêu Viêm, Tử Nghiên hừ một tiếng nói, dĩ nhiên đối với việc Tiêu Viêm giờ này mới nhớ đến nàng khiến nàng vô cùng bất mãn.
Đối với thái độ của nàng như vậy, Tiêu Viêm chỉ còn biết cười khổ, sau một hồi ỉ ôi khuyên nhủ mới khiến "bà ngoại nhỏ" hơi chút tươi cười, sau đó không tình nguyện nhắm đôi mắt. Sau một lúc lâu Tử Nghiên mở mắt, thân hình liền hướng chỗ sâu trong Ma Viêm cốc bay đi, đám người Tiêu Viêm cũng vội vã bám sát.
Mấy người đi theo Tử Nghiên xuyên qua đường hầm thật sâu chừng mấy phút liền phát hiện một thạch bích bị cỏ hoang che kín.
Mấy người liền chầm chậm dừng lại trước mảnh thạch bích, đám người Tiêu Viêm cũng đảo mắt qua nhưng không phát hiện ra manh mối gì, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Tử Nghiên.
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của đám người, Tử Nghiên nhất thời đắc ý cười, thân hình di chuyển tới trước thạch bích, nắm tay nhỏ nắm chặt hung hăng đánh tới.
"Ầm ầm!"
Đá vụn bắn ra bốn phía, thạch bích bị đánh ra một khe nhỏ, Tử Nghiên lại một bước tiến lên, nắm tay nhỏ như máy đào núi không ngừng đánh vào thạch bích, đá cứng rắn dưới tay nàng không ngừng bị chấn vỡ tạo thành một đường hầm sâu chừng mười thước, sau đó đám người mới thấy một động sâu đen ngòm dấu sau thạch bích.
Nhìn thấy động sâu Tiêu Viêm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Quả nhiên là ở trong này, tuy nhiên cách tầm bảo của tiểu nha đầu cũng quá dã man!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...