Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 843: Tương đàm



Nhìn khuôn mặt quen thuộc, tất cả mọi người trong đại sảnh run lên, chợt từng tiếng kinh hô khó có thể tin từ miệng Tiêu Lệ cùng với đại trưởng lão Tô Thiên vang lên.
"Tam đệ?"
"Tiêu Viêm? "
Cởi áo choàng đen trùm đầu xuống thu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm nhún vai hướng về phía đám người Tiêu Lệ đang ngây ngốc thần tình không thể tin, cười nói: "Như thế nào? Không nhận ra ta sao?"
Nghe được thanh âm cùng ngữ điệu quen thuộc, đám người Tiêu Lệ mới chậm rãi hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, lập tức khuôn mặt hiện lên vẻ mừng như điên. Tiêu Lệ đi nhanh mấy sải bước, hung hăng vỗ vỗ Tiêu Viêm bả vai, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cười to nói: "Không nghĩ tới thần bí lục phẩm luyện dược sư kia lại có thể là tiểu tử ngươi, đúng thật là làm cho chúng ta lo lắng một phen."
Nhìn thần tình vui sướng của Tiêu Lệ, trong lòng Tiêu Viêm cũng xuất hiện một tia ấm áp, khẽ cười nói: "Tình thế Hắc Hoàng Thành có chút không đúng lắm, hơn nữa ta cũng lo lắng những tên Ma Viêm Cốc kia sẽ nhận ra ta, cho nên liền che đậy thân hình và dung mạo."
"Hắc hắc, lời này cũng không phải giả, bức họa của ngươi đã sớm được tuyên truyền ở trong cao tầng Ma Viêm Cốc rồi, nếu lộ mặt ra, chắc chắn sẽ bị nhận diện." Tiêu Lệ cười nói.
"Vị này là....? " Mục quang Tiêu Lệ đột nhiên hướng về phía Tiểu Y Tiên đang đứng cạnh Tiêu Viêm, trên khuôn mặt tươi cười hơi hơi thu liễm, có chút khách khí hỏi, lấy thực lực Đấu Tông của Tiểu Y Tiên, mặc dù là hắn, khi nói chuyện cũng không dám tùy ý quá mức.
"Đây là bằng hữu của ta, nhị ca cứ gọi nàng Tiểu Y Tiên là được rồi." Tiêu Viêm mỉm cười nói.
"Tiêu Lệ đại ca!" một bên, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Tiểu Y Tiên thoáng lộ ra một nét cười nhẹ, hướng về phía Tiêu Lệ nhẹ giọng nói.
"Ách, không dám không dám, tiểu thư khách khí!" Bị Tiểu Y Tiên gọi một tiếng đại ca, cả người Tiêu Lệ nhất thời run run, vội vàng khoát tay nói. Ban đầu ở Hắc Hoàng Các, thật ra hắn cảm nhận được người con gái xinh đẹp trước mặt này thân thể tràn ngập sát ý lành lạnh, tự nhiên hiểu rằng, đừng nhìn cô gái này xinh đẹp động lòng người như vậy, khi ra tay tuyệt đối là tâm ngoan thủ lạt. Hơn nữa, được một gã cường giả Đấu Tông xưng hô khách khí như thế là lần đầu tiên trong đời hắn, bởi vậy mặc dù lấy tâm tính của hắn cũng có chút bối rối.
Tiêu Viêm cũng bởi vì cách xưng hô của Tiểu Y Tiên mà ngẩn người, mục quang kinh ngạc nhìn nàng một cái, lấy tính tình của nàng lại có thể gọi người khác như thế sao?
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng giống như không thấy, trên gương mặt xuất hiện một nét cười nhạt.
Vừa nhìn, lại nhớ tới cô bé thiện lương bình thường, không có tâm cơ ở Thanh Sơn Trấn năm đó, khiến người ta nhìn mà động tâm không thôi.
Tiêu Lệ nhìn hai người một cái, trong lòng nói thầm một trận, hắn tự nhiên là biết nữ tử trước mặt này lạnh lùng, thanh cao như tuyết, lúc này vì ở trước mặt Tiêu Viêm nên mới có thể khách khí cùng hắn như thế, bởi vậy trong lòng cũng chỉ biết cười khổ không thôi. Tam đệ này của hắn chẳng lẽ lúc nào cũng có nữ nhân theo bên cạnh như vậy? Hơn nữa những nữ nhân này đều không phải là những người tầm thường. Lần trước là Mỹ Đỗ Toa, cũng là một gã Đấu Tông cường giả hàng thật giá thật. Còn lần này lại không biết từ đâu xuất hiện một Tiểu Y Tiên, lại cũng có thể là một gã Đấu Tông cường giả mà ngay cả Đại trưởng lão Tô Thiên cũng có chút kiêng kị.
"Ngươi tiểu tử này, vẫn còn biết quay về Hắc Giác Vực cơ à!" Tiêu Lệ đang cảm thán trong lòng không thôi vì những nữ nhân bên cạnh Tiêu Viêm thì đại trưởng lão Tô Thiên cũng vừa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, tiến lên hai bước hơi có chút oán khí nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là xấu hổ cười, vội vàng nói: "Đại trưởng lão chớ trách, ta vốn định sớm quay trở lại đây một chuyến, bất quá bởi vì trong lúc đột phá tới Đấu Hoàng lại phải bế quan tới một năm, cho nên có chút chậm trễ."
"Ngươi đột phá đến Đấu Hoàng rồi sao? " Nghe được lời này của Tiêu Viêm, Tiêu Lệ nhất thời cả kinh, rồi lại chợt kinh hỉ nói. Tuy rằng hắn biết, lúc trước rời khỏi thì Tiêu Viêm đã là Đấu Vương đỉnh phong, nhưng muốn đột phá cánh cửa này tuyệt đối không dễ. Một số người thậm chí cả đời đều dừng chân ở cảnh giới Đấu Vương đỉnh phong, mà Tiêu Viêm lại có thể trong một năm thời gian ngắn ngủi đột phá cánh cửa này, tốc độ như vậy tự nhiên được cho là dị thường khủng bố.
Tô Thiên trong mắt cũng hơi có chút kinh dị, bằng việc Tiêu Viêm có thể luyện chế lục phẩm đan dược, hắn cũng có thể đoán được Tiêu Viêm có lẽ đã đột phá được cánh cửa kia. Nhưng hôm nay nghe chính miệng người trong cuộc nói ra, trong lòng vẫn cảm thán không thôi, tốc độ tu luyện như vậy có thể nói là đệ nhất nhân trong những người mà hắn đã từng chứng kiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"May mắn mà thôi." Tiêu Viêm mỉm cười, đang ngồi ở đây đều là những người có thể tin được, hắn tự nhiên sẽ không dấu diếm cái gì.
"Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là không tệ, con mắt của phụ thân không sai, lúc mới bắt đầu đã biết ngươi nhất định không phải vật trong ao." Tiêu Lệ thoải mái cười nói, xem bộ dáng như vậy, quả thực so với lúc chính hắn đột phá Đấu Vương còn hưng phấn hơn.
Nghe Tiêu Lệ nhắc tới phụ thân, trong mắt Tiêu Viêm lại xẹt qua một tia thương cảm rồi chợt nhanh chóng biến mất, mỉm cười nói: "Lần này hiện thân chủ yếu là muốn thỉnh nhị ca cùng đại trưởng lão hỗ trợ."
"Ai, người trong nhà nói cái gì giúp không giúp, ngươi chính là môn chủ Tiêu Môn, có quyền điều động hết thảy." Nghe vậy, Tiêu Lệ nhất thời bĩu môi, chợt xoay người hướng tới hơn mười Tiêu Môn cường giả quát: "Đây là Tam đệ của ta, các ngươi lúc trước thường hay nhắc tới môn chủ, hiện giờ đã gặp mặt vậy tại sao còn không mau bái kiến?"
Nghe tiếng Tiêu Lệ quát, hơn mười cường giả Tiêu Môn thực lực không tầm thường, quỳ một chân trên đất, cung kính hô: "Thuộc hạ bái kiến môn chủ!"
Cái quỳ này, cường giả Tiêu Môn lại không có nửa điểm do dự, lúc trước Tiêu Viêm hiển lộ ra thân phận thì trong lòng bọn hắn cảm thấy mừng như điên. Thực lực Tiêu Viêm bọn hắn có lẽ không rõ, nhưng là bằng vào thân phận lục phẩm luyện dược sư cũng đủ để làm cho bọn hắn tràn đầy hưng phấn trong lòng.
Nhìn cường giả Tiêu Môn quỳ sát dưới dất, Tiêu Viêm cũng chỉ cười, chợt tụ bào vẫy nhẹ, năng lượng dao động, một đạo kình phong nhu hòa trực tiếp nâng đám đông dậy, cười dài nói: "Tất cả mọi người đều là Tiêu Môn huynh đệ, không cần khách khí như thế, những nghi thức xã giao này không làm cũng được."
Nhìn Tiêu Viêm giơ tay nhấc chân liền có thể dễ dàng nâng bọn hắn lên như thế, trong lòng những cường giả Tiêu Môn cũng rùng mình, đối với thực lực người trước mặt này, trong lòng không còn chút hoài nghi nào. Tiêu Môn có một vị môn chủ thực lực cường hãn như vậy, bọn hắn là người của Tiêu Môn, lúc hành tẩu bên ngoài nhờ vào uy danh của bang chủ mà cũng dễ thở hơn một ít.
Nâng đám đông dậy, Tiêu Viêm đi vào trong đại sảnh, sau đó cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, sau đó Tiểu Y Tiên cùng Tử Nghiên cũng ngồi xuống theo. Hắc bào vừa được kéo xuống, mái tóc màu tím như tơ lụa từ từ buông xuống, sau đó hướng về phía đại trưởng lão Tô Thiên đang ngạc nhiên nhếch miệng cười hắc hắc.
"Ngươi nha đầu kia cũng theo tới đây sao!" Nhìn vị hắc bào nhân này không ngờ lại là Tử Nghiên, Tô Thiên cũng dở khóc dở cười, chợt bất đắc dĩ nói.
"Hiện giờ nàng cũng có thực lực Đấu Hoàng, cho dù là trong Hắc Giác Vực này, trừ một vài Đấu Tông cường giả thì cũng có thể hoành hành không kiêng kị gì cả." Tiêu Viêm cười nói.
Nghe vậy, Tô Thiên cũng ngẩn ra, chợt mục quang kinh dị lướt qua trên người Tử Nghiên, nói: "Ngươi cũng đột phá tới Đấu Hoàng rồi sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Thiên, Tử Nghiên nhất thời đắc ý múa qua múa lại nắm tay nhỏ, nói: "Lão nhân, ta đã nói trước kia ngươi đem ta nhốt ở nội viện, tuyệt đối là một loại kìm hãm đối với ta, nếu lão thả ta ra ngoài sớm một chút nói không chừng hiện tại ta đã là Đấu Tông cường giả rồi."
"Nếu không phải ngươi gay gắt với lão phu, ta cũng không cho ngươi đi theo Tiêu Viêm ra bên ngoài, chỉ sợ ngươi ra ngoài một mình bị người ta bán lúc nào cũng không biết a, còn Đấu Tông..." Tô Thiên lắc lắc đầu, dở khóc dở cười nói.
Nghe được lời này của Tô Thiên, Tử Nghiên nhất thời dựng lông mày lên, vừa muốn bạo phát thì lại bị Tiêu Viêm đặt tay lên đầu ấn nàng xuống ghế: "An tĩnh chút nào."
Bị Tiêu Viêm đè đầu, Tử Nghiên không vui lắc đầu, chỉ biết phẫn nộ uể oải ngồi xuống ghế, mục quang hung hăng nhìn chằm chằm Tô Thiên đang mỉm cười.
"Xem ra ngươi cũng có thể quản chế nha đầu bướng bĩnh này một chút. Nàng ly khai nội viện bản thân ta cũng được thanh tịnh không ít, nội viện cũng không cần tiếp tục lo lắng bị mất dược liệu nhiều nữa." Nhìn thấy Tử Nghiên bị Tiêu Viêm chế phục, Tô Thiên cười nhẹ một tiếng, chợt làm như nhớ ra cái gì đó, trừng mắt nhìn Tiêu Viêm nói: "Đúng rồi, ngươi tiểu tử này, nếu đã đến Hắc Giác Vực, vậy nhanh chóng trở về bổ sung tâm hỏa cho Thiên Phần Luyện Khí Tháp, hiện giờ Thiên Phần Luyện Khí Tháp đã mất hiệu lực nửa năm rồi."
Nghe vậy, Tiêu Viêm xấu hổ gật gật đầu, vội vàng nói: "Đại trưởng lão yên tâm, chờ xong việc này, nhất định ta sẽ trở lại nội viện để bổ sung tâm hỏa."
Thấy thế, Tô Thiên lúc này mới hừ một tiếng, từ trong nạp giới lấy ra một xích hồng quyển trục, ném về phía Tiêu Viêm, nói: "Cầm đi, đây là Thước Pháp Đấu Kỹ mà nhị ca của ngươi mua đươc ở phòng đấu giá cho ngươi, vì vật này hắn tình nguyện đắc tội với một gã Đấu Tông cường giả đó." Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Y Tiên bên cạnh Tiêu Viêm, trong lòng cũng nói thầm một trận: "Vì cái gì mà nữ nhân bên cạnh tiểu tử này mỗi người đều có thực lực khủng bố như thế?"
Tiếp nhận quyển trục màu đỏ, cảm thụ được một dòng nhiệt lưu truyền tới, trong lòng Tiêu Viêm xuất hiện một tia ấm áp. Trước đó Tiêu Lệ còn không biết thân phận của bọn họ mà hắn cũng dám tranh giành cuốn "Thước Pháp đấu kỹ ", chỉ vì muốn tăng thêm một phần thực lực cho mình, đó là tình cảm huyết mạch tương liên, tình huynh đệ.
"Đừng cảm động, ngươi là người quan trọng nhất của Tiêu gia chúng ta, đại ca cũng đã sớm nói, mọi người có thể chết, nhưng ngươi thì không thể chết, cho nên ngươi phải sống thật tốt, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, bởi vì chỉ có ngươi mới có năng lực cứu phụ thân ra từ trong tay cái Hồn Điện chết tiệt nọ!" Nhìn thấy Tiêu Viêm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn quyển trục, Tiêu Lệ bĩu môi một cái, cười nói: "Nhanh chóng nói chánh sự đi, tìm chúng ta có chuyện gì?"
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười, nhẹ gật gật đầu đem quyển trục thu vào trong nạp giới, trầm ngâm một hồi, khuôn mặt dần dần ngưng trọng, mục quang đảo qua hai người Tiêu Lệ cùng Tô Thiên, thanh âm trầm thấp nói: "Ta phải lấy được Bồ Đề Hóa Thể Tiên kia."
Chương trước Chương tiếp
Loading...