Đấu Phá Thương Khung
Chương 781: Mời Nàng Giúp Đỡ!
Nguồn: TruyenYY
Gã Xà nhân trọc đầu ánh mắt dị thường ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào đoá hỏa liên xanh biếc đang không ngừng xoay tròn trước mặt Tiêu Viêm, đằng sau nó là một ánh mắt tĩnh lặng không chút dao động đang chăm chú nhìn. Y hiểu rõ, nếu thật sự y dám bước tiếp thêm một bước nữa thì đoá hỏa liên ẩn chứa năng lượng khủng bố kia sẽ không ngại ngần mà trực tiếp bùng nổ công kích về phía hắn.
"Tiểu tử, không hổ là người đứng đầu Viêm Minh, quả là có thủ đoạn…"
Xà nhân trọc đầu lè lưỡi liếm quanh vành môi, lạnh giọng cười, có điều sự khinh thị trong lời nói đối với Tiêu Viêm lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí đối với những lời đồn đại trong tộc về chuyện Tiêu Viêm có thể đánh bại Đấu Tông y đã có chút tin tưởng. Đứng trước những bông hỏa liên rất tinh xảo này, đích thực sâu trong linh hồn y tràn ngập nỗi sợ hãi không tên.
"Ta cũng không muốn động thủ với ngươi, xin thông báo dùm một tiếng với Mỹ Đỗ Toa là ta muốn gặp nàng."
Tiêu Viêm đôi mắt khẽ nhướng lên, bàn tay thoáng động, hoả liên xanh biếc liền biến mất, liếc nhìn xà nhân đầu trọc một cái, thản nhiên nói.
"Tộc trưởng đang bế quan, không thể tuỳ tiện quấy rầy." Xà nhân đầu trọc lắc lắc đầu, cười hắc hắc.
Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, cũng không nói nữa, cong tay búng ra, hỏa liên trong tay nhất thời hướng về phía gã xà nhân đầu trọc bay vụt tới, trên không trung vẽ thành một cái đuôi lửa như một ngôi sao chổi nhỏ vút ngang bầu trời.
Nhìn thấy Tiêu Viêm không chút do dự, đã đem đoá hoả liên ẩn chứa năng lượng khủng bố kia ném đến, gã xà nhân đầu trọc biến sắc kinh hoàng, đuôi rắn vung lên, vội vàng lùi về phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng mặc kệ y có thối lui nhanh đến thế nào, đoá hỏa liên xanh biếc vẫn giống như ong mất tổ đuổi theo sát phía sau.
Vì thế, trên quảng liền xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ hài hước, kẻ được vô số xà nhân tôn sùng là cường giả mạnh nhất dưới Tộc trưởng giờ lại bị một đoá hỏa liên xanh biếc đuổi chạy quay cuồng! Chuyện này đã khiến cho các xà nhân đứng đằng xa nhìn nhau trợn trừng, trong ánh mắt mơ hồ xen lẫn một tia hoảng sợ không tên, còn bên kia chỉ thấy Tiêu Viêm vẫn bất động, chỉ có ngón tay hắn khẽ co duỗi mà thôi.
"Mẹ nó, ngươi có chịu dừng lại hay không?"
Thân hình vừa liên tiếp thay đổi vị trí chật vật né tránh, gã xà nhân đầu trọc vừa nhìn chằm chằm vào hoả liên đang lao đến, phẫn nộ quát.
Hỏa liên chậm rãi bay đến, cuối cùng dừng lại cách y chừng hai ba thước, phiêu phù giữa không trung, tỏa ra từng luồng khí nóng bỏng khiến cho gã xà nhân đầu trọc trên trán không ngừng rịn những giọt mồ hôi li ti.
"Hiện tại Đại thống lĩnh đã có thể giúp ta thông báo giùm hay không?" Tiêu Viêm nhàn nhạt cười.
"Ngươi…"
Gã Đại thống lĩnh nghiến răng, trừng mắt liếc qua đóa hỏa liên đang chậm rãi xoay tròn trước mặt, không cam lòng chút nào. Thứ này nếu nổ tung có lẽ y sẽ giữ được tính mạng nhưng kết quả tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì.
"Chờ đó!"
Do dự trong chốc lát, gã Đại thống lĩnh đầu trọc kia rốt cuộc cũng buông xuôi, hung hăng nhìn Tiêu Viêm quăng lại một câu, sau đó thân hình liền loé lên, hướng về phía ngọn núi đen thẫm đằng sau thềm đá nhanh chóng lao đi.
Nhìn thấy tốc độ mau lẹ của Đại thống lĩnh, Tiêu Viêm mỉm cười, bàn tay vung lên, đoá hỏa liên vừa khiến gã kia vô cùng kiêng kị và sợ hãi đó lập tức nhu thuận quay về, trôi nổi trong bàn tay, cuối cùng sau một trận dao động kỳ lạ đã hoá thành một đám hoả diễm xanh biếc nhập vào trong cơ thể hắn.
Đem đóa hoa sen thu về, Tiêu Viêm cũng không thèm để ý đến những cái nhìn tò mò xen lẫn kính sợ xung quanh, chậm rãi nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ Mỹ Đỗ Toa xuất hiện.
Đứng bên cạnh Tiêu Viêm, Tử Nghiên buồn chán đưa cặp mắt hiếu kỳ đánh giá bốn phía. Có lẽ vì lúc nãy nàng trực tiếp đón đỡ một quyền của Đại thống lĩnh mà không tổn hao mảy may đã khiến cho những xà nhân đông đúc quanh đó đối với nàng vô cùng khách khí, thấy nàng nhìn sang đều tỏ vẻ tươi cười.
Hai người cứ như vậy im lặng chờ đợi, sau khi Đại thống lĩnh tiến vào núi chừng mười phút, liền xuất hiện hai bóng người vùn vụt lao ra, lơ lửng giữa không trung cho tới quảng trường mới từ từ hạ xuống.
Nhìn thấy nhân vật chủ chốt của tộc xuất hiện, những xà nhân hộ vệ xung quanh quảng trường đều vội vàng cung kính khom người.
"Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm Xà Nhân Tộc của ta vậy?"
Ở Xà Nhân Tộc uy vọng như vậy hiển nhiên chỉ có Mỹ Đỗ Toa, nàng sau khi hạ xuống đất, nhìn thấy hai người Tiêu Viêm không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Thải Lân tỷ!"
Nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa hiện thân, Tử Nghiên kêu lên một tiếng, kích động chạy tới, lao vào ngực người trước mặt.
Bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên mái đầu nhỏ nhắn của Tử Nghiên, trên mặt Mỹ Đỗ Toa cũng hiện lên một nụ cười động lòng người, bình thường cực kỳ hiếm khi thấy nàng tươi cười, nên điều này làm cho Đại thống lĩnh nhìn đến ngây người.
"Thải Lân tỷ, tên trọc đầu này vừa rồi dám ra tay đánh muội đó, nếu không phải Tử Nghiên vừa tiến giai lên Đấu Hoàng thì chỉ sợ đã bị một quyền của hắn đánh chết rồi."
Dụi dụi đầu vào lòng của Mỹ Đỗ Toa, Tử Nghiên đột nhiên chỉ gã Đại thống lĩnh tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tử Nghiên, Tiêu Viêm cùng với Đại thống lĩnh trên trán toát mồ hôi lạnh, con nhóc tinh quái này đánh người rồi còn vẫn đưa cáo trạng sao, quả đúng là vừa ăn cướp lại vừa la làng.
Mỹ Đỗ Toa xoa đầu Tử Nghiên, sau đó đôi mắt đẹp nhàn nhạt liếc về phía Đại thống lĩnh. Chỉ một cái liếc mắt mà thân thể của Đại thống lĩnh Lợi Mã nhất thời run lên, đành cười khan:
"Tộc trưởng, vừa rồi chẳng qua hiểu lầm thôi, hạ nhân chỉ muốn thử xem thân thủ của Tiêu Viêm như thế nào, chứ không hề có ý định động thủ đối với tiểu nha đầu đáng yêu này."
Từ thái độ của Mỹ Đỗ Toa đối với Tử Nghiên, Đại thống lĩnh tự nhiên hiểu được hai người quan hệ thân mật bao nhiêu liền lập tức nhanh nhẩu lấy lòng.
Nhưng mà y lại không nhìn thấy, sau khi vừa dứt lời, Mỹ Đỗ Toa lông mày nhất thời cau lại, khẽ vung tay lên, thanh âm bình thản nói:
"Tiêu Viêm vốn đã được các trưởng lão Xà Nhân Tộc nhận làm khách quý, vậy mà ngươi lại dám tuỳ tiện ra tay. Đợi lát nữa tự mình tiến vào xà quật một tháng đi."
Nghe vậy, Đại thống lĩnh nhất thời cứng mặt lại, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ có thể chán nản gật đầu.
"Ngươi lui ra đi!"
Đuổi Đại thống lĩnh sang một bên, Mỹ Đỗ Toa kéo Tử Nghiên, chậm rãi hướng Tiêu Viêm đi tới, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngước lên hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Thấy vẻ mặt bình thản của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm bất đắc dĩ nói:
"Ta muốn mời cô giúp một chuyện! Tiểu Y Tiên truyền đến tin tức, tại Đế Quốc Xuất Vân đã phát hiện tung tích người của Hồn Điện, nên…"
"Có tin về người của Hồn Điện sao? Thực lực của hắn như thế nào?" Mỹ Đỗ Toa trầm ngâm nói.
"Cô ấy không có nói. Nhưng thiết nghĩ nếu ba người chúng ta hợp sức thì dù có như Vu hộ pháp kia cũng có thể bắt giữ hắn."
Tiêu Viêm lắc đầu nói, hắn giờ đã thành công tiến cấp Đấu Hoàng, đối đầu với Đấu Tông cường giả cũng không phải như ngày xưa đánh xong chỉ còn lại nửa mạng. Hơn nữa hiện tại không những có một Mỹ Đỗ Toa, mà còn thêm một Tiểu Y Tiên không kém chút nào, đội ngũ như thế cho dù trên Đấu Khí Đại Lục cũng có thể nói là không hề kém cỏi.
Mỹ Đỗ Toa khẽ chớp mắt, vẫn còn có chút không yên lòng, nói:
"Tính toán như vậy không sai lắm, nhưng người ta lo lắng là Tiểu Y Tiên kia! Mà lần này xâm nhập Xuất Vân Đế Quốc, cũng là địa bàn của cô ta, vạn nhất cô ta động tay động chân một chút…"
Nghe thế, Tiêu Viêm chỉ biết trợn mắt thở dài, nữ nhân khi đã kết thù quả nhiên không dễ hoá giải, xem ra muốn làm cho Mỹ Đỗ Toa tin tưởng Tiểu Y Tiên còn cần không ít thời gian a.
"Quên đi, ngươi đã tin tưởng nàng ta như vậy thì tuỳ, miễn cho lúc ta nói thì bụng ngươi lại oán ta lòng dạ hẹp hòi."
Ngó bộ dạng khổ sở của hắn, Mỹ Đỗ Toa nhếch miệng, phất tay thản nhiên nói.
Thấy Mỹ Đỗ Toa nâng tay lên, Tiêm Viêm ngẩn ra, không tự chủ đưa tay chụp lấy, nhìn cánh tay nãy giờ vẫn dấu trong áo choàng có một vết thương, nhướng mày:
"Ngươi bị thương? Có chuyện gì vậy?"
Bị Tiêu Viêm nắm tay trước mặt rất nhiều tộc nhân, gương mặt xinh đẹp của Mỹ Đỗ Toa thoáng hồng lên, vội vàng rút tay về, miệng lí nhí:
"Vết thương nhỏ thôi, nơi này vốn gần với Ma Thú Sơn Mạch, chúng ta kiến tạo bộ lạc, tự nhiên cần phải xây dựng rất nhiều, lấn sang địa bàn của một số ma thú khác, nên va chạm với một ít ma thú cường đại, cái này chỉ là trong một lần giao chiến không cẩn thận bị dính một trảo của Ma thú."
"Vì sao không sai người đến Viêm Minh tìm ta? Với thực lực của Viêm Minh bây giờ đủ để giúp cho cô có một lãnh địa an toàn mà?" Tiêu Viêm cau mày trách.
"Việc này ta có thể giải quyết, không cần làm phiền các ngươi!" Mỹ Đỗ Toa mỉm cười, nhìn vẻ mặt cau có của Tiêu Viêm trong lòng nàng bỗng nhiên có điều gì đó rất thoải mái.
"Ngươi chừng nào định hành động?" Không muốn dây dưa mãi chuyện này nữa, Mỹ Đỗ Toa chợt hỏi.
"Càng nhanh càng tốt!" Tiêu Viêm trầm giọng.
"Vậy ngươi chờ ta một chút, ta cần thông báo sự việc trong tộc, sau đó sẽ theo ngươi đi."
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa không chút chần chờ, gật đầu, định xoay người đi nhưng bị Tiêu Viêm giữ lại, trong lúc nàng sửng sốt, thì nghe được từ miệng đối phương truyền đến một giọng nói trầm thấp:
"Cảm ơn cô nhiều lắm!"
Nghe những lời này, Mỹ Đỗ Toa ngẩn người, rồi mỉm cười:
"Coi như đáp trả việc ngươi luyện chế Thiên Hồn Dung Huyết đan đi!"
Dứt lời, bàn tay mềm mại thoáng thu về, nàng liền rời khỏi bọn họ, tiến lại phòng nghị sự của bộ tộc.
Nhìn bóng lưng xa dần của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm khẽ thở dài, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ phức tạp. Chuyến đi đến Đế Quốc Xuất Vân này, nguy hiểm tự nhiên là không cần nói cũng biết. Dù Đế Quốc Gia Mã hiện giờ đã dần dần yên ổn, nhưng Xà Nhân Tộc chỉ mới vừa chuyển chỗ ở, trong tộc sự tình cần làm không ít, vậy mà nàng vẫn không hề cự tuyệt hắn.
Tiêu Viêm thực sự không phải là gỗ đá, đối phương tận tâm tận lực với hắn như thế, khiến trong lòng hắn trào dâng cảm xúc vô bờ.
"Ài…"
Thở hắt ra một hơi dài phiền muộn, Tiêu Viêm vỗ vỗ đầu Tử Nghiên, nhưng trong lòng lại đầy hỗn loạn và dằn vặt, nàng ta quả thật đã giúp mình nhiều lắm!
Gã Xà nhân trọc đầu ánh mắt dị thường ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào đoá hỏa liên xanh biếc đang không ngừng xoay tròn trước mặt Tiêu Viêm, đằng sau nó là một ánh mắt tĩnh lặng không chút dao động đang chăm chú nhìn. Y hiểu rõ, nếu thật sự y dám bước tiếp thêm một bước nữa thì đoá hỏa liên ẩn chứa năng lượng khủng bố kia sẽ không ngại ngần mà trực tiếp bùng nổ công kích về phía hắn.
"Tiểu tử, không hổ là người đứng đầu Viêm Minh, quả là có thủ đoạn…"
Xà nhân trọc đầu lè lưỡi liếm quanh vành môi, lạnh giọng cười, có điều sự khinh thị trong lời nói đối với Tiêu Viêm lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí đối với những lời đồn đại trong tộc về chuyện Tiêu Viêm có thể đánh bại Đấu Tông y đã có chút tin tưởng. Đứng trước những bông hỏa liên rất tinh xảo này, đích thực sâu trong linh hồn y tràn ngập nỗi sợ hãi không tên.
"Ta cũng không muốn động thủ với ngươi, xin thông báo dùm một tiếng với Mỹ Đỗ Toa là ta muốn gặp nàng."
Tiêu Viêm đôi mắt khẽ nhướng lên, bàn tay thoáng động, hoả liên xanh biếc liền biến mất, liếc nhìn xà nhân đầu trọc một cái, thản nhiên nói.
"Tộc trưởng đang bế quan, không thể tuỳ tiện quấy rầy." Xà nhân đầu trọc lắc lắc đầu, cười hắc hắc.
Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, cũng không nói nữa, cong tay búng ra, hỏa liên trong tay nhất thời hướng về phía gã xà nhân đầu trọc bay vụt tới, trên không trung vẽ thành một cái đuôi lửa như một ngôi sao chổi nhỏ vút ngang bầu trời.
Nhìn thấy Tiêu Viêm không chút do dự, đã đem đoá hoả liên ẩn chứa năng lượng khủng bố kia ném đến, gã xà nhân đầu trọc biến sắc kinh hoàng, đuôi rắn vung lên, vội vàng lùi về phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng mặc kệ y có thối lui nhanh đến thế nào, đoá hỏa liên xanh biếc vẫn giống như ong mất tổ đuổi theo sát phía sau.
Vì thế, trên quảng liền xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ hài hước, kẻ được vô số xà nhân tôn sùng là cường giả mạnh nhất dưới Tộc trưởng giờ lại bị một đoá hỏa liên xanh biếc đuổi chạy quay cuồng! Chuyện này đã khiến cho các xà nhân đứng đằng xa nhìn nhau trợn trừng, trong ánh mắt mơ hồ xen lẫn một tia hoảng sợ không tên, còn bên kia chỉ thấy Tiêu Viêm vẫn bất động, chỉ có ngón tay hắn khẽ co duỗi mà thôi.
"Mẹ nó, ngươi có chịu dừng lại hay không?"
Thân hình vừa liên tiếp thay đổi vị trí chật vật né tránh, gã xà nhân đầu trọc vừa nhìn chằm chằm vào hoả liên đang lao đến, phẫn nộ quát.
Hỏa liên chậm rãi bay đến, cuối cùng dừng lại cách y chừng hai ba thước, phiêu phù giữa không trung, tỏa ra từng luồng khí nóng bỏng khiến cho gã xà nhân đầu trọc trên trán không ngừng rịn những giọt mồ hôi li ti.
"Hiện tại Đại thống lĩnh đã có thể giúp ta thông báo giùm hay không?" Tiêu Viêm nhàn nhạt cười.
"Ngươi…"
Gã Đại thống lĩnh nghiến răng, trừng mắt liếc qua đóa hỏa liên đang chậm rãi xoay tròn trước mặt, không cam lòng chút nào. Thứ này nếu nổ tung có lẽ y sẽ giữ được tính mạng nhưng kết quả tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì.
"Chờ đó!"
Do dự trong chốc lát, gã Đại thống lĩnh đầu trọc kia rốt cuộc cũng buông xuôi, hung hăng nhìn Tiêu Viêm quăng lại một câu, sau đó thân hình liền loé lên, hướng về phía ngọn núi đen thẫm đằng sau thềm đá nhanh chóng lao đi.
Nhìn thấy tốc độ mau lẹ của Đại thống lĩnh, Tiêu Viêm mỉm cười, bàn tay vung lên, đoá hỏa liên vừa khiến gã kia vô cùng kiêng kị và sợ hãi đó lập tức nhu thuận quay về, trôi nổi trong bàn tay, cuối cùng sau một trận dao động kỳ lạ đã hoá thành một đám hoả diễm xanh biếc nhập vào trong cơ thể hắn.
Đem đóa hoa sen thu về, Tiêu Viêm cũng không thèm để ý đến những cái nhìn tò mò xen lẫn kính sợ xung quanh, chậm rãi nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ Mỹ Đỗ Toa xuất hiện.
Đứng bên cạnh Tiêu Viêm, Tử Nghiên buồn chán đưa cặp mắt hiếu kỳ đánh giá bốn phía. Có lẽ vì lúc nãy nàng trực tiếp đón đỡ một quyền của Đại thống lĩnh mà không tổn hao mảy may đã khiến cho những xà nhân đông đúc quanh đó đối với nàng vô cùng khách khí, thấy nàng nhìn sang đều tỏ vẻ tươi cười.
Hai người cứ như vậy im lặng chờ đợi, sau khi Đại thống lĩnh tiến vào núi chừng mười phút, liền xuất hiện hai bóng người vùn vụt lao ra, lơ lửng giữa không trung cho tới quảng trường mới từ từ hạ xuống.
Nhìn thấy nhân vật chủ chốt của tộc xuất hiện, những xà nhân hộ vệ xung quanh quảng trường đều vội vàng cung kính khom người.
"Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm Xà Nhân Tộc của ta vậy?"
Ở Xà Nhân Tộc uy vọng như vậy hiển nhiên chỉ có Mỹ Đỗ Toa, nàng sau khi hạ xuống đất, nhìn thấy hai người Tiêu Viêm không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Thải Lân tỷ!"
Nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa hiện thân, Tử Nghiên kêu lên một tiếng, kích động chạy tới, lao vào ngực người trước mặt.
Bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên mái đầu nhỏ nhắn của Tử Nghiên, trên mặt Mỹ Đỗ Toa cũng hiện lên một nụ cười động lòng người, bình thường cực kỳ hiếm khi thấy nàng tươi cười, nên điều này làm cho Đại thống lĩnh nhìn đến ngây người.
"Thải Lân tỷ, tên trọc đầu này vừa rồi dám ra tay đánh muội đó, nếu không phải Tử Nghiên vừa tiến giai lên Đấu Hoàng thì chỉ sợ đã bị một quyền của hắn đánh chết rồi."
Dụi dụi đầu vào lòng của Mỹ Đỗ Toa, Tử Nghiên đột nhiên chỉ gã Đại thống lĩnh tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tử Nghiên, Tiêu Viêm cùng với Đại thống lĩnh trên trán toát mồ hôi lạnh, con nhóc tinh quái này đánh người rồi còn vẫn đưa cáo trạng sao, quả đúng là vừa ăn cướp lại vừa la làng.
Mỹ Đỗ Toa xoa đầu Tử Nghiên, sau đó đôi mắt đẹp nhàn nhạt liếc về phía Đại thống lĩnh. Chỉ một cái liếc mắt mà thân thể của Đại thống lĩnh Lợi Mã nhất thời run lên, đành cười khan:
"Tộc trưởng, vừa rồi chẳng qua hiểu lầm thôi, hạ nhân chỉ muốn thử xem thân thủ của Tiêu Viêm như thế nào, chứ không hề có ý định động thủ đối với tiểu nha đầu đáng yêu này."
Từ thái độ của Mỹ Đỗ Toa đối với Tử Nghiên, Đại thống lĩnh tự nhiên hiểu được hai người quan hệ thân mật bao nhiêu liền lập tức nhanh nhẩu lấy lòng.
Nhưng mà y lại không nhìn thấy, sau khi vừa dứt lời, Mỹ Đỗ Toa lông mày nhất thời cau lại, khẽ vung tay lên, thanh âm bình thản nói:
"Tiêu Viêm vốn đã được các trưởng lão Xà Nhân Tộc nhận làm khách quý, vậy mà ngươi lại dám tuỳ tiện ra tay. Đợi lát nữa tự mình tiến vào xà quật một tháng đi."
Nghe vậy, Đại thống lĩnh nhất thời cứng mặt lại, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ có thể chán nản gật đầu.
"Ngươi lui ra đi!"
Đuổi Đại thống lĩnh sang một bên, Mỹ Đỗ Toa kéo Tử Nghiên, chậm rãi hướng Tiêu Viêm đi tới, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngước lên hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Thấy vẻ mặt bình thản của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm bất đắc dĩ nói:
"Ta muốn mời cô giúp một chuyện! Tiểu Y Tiên truyền đến tin tức, tại Đế Quốc Xuất Vân đã phát hiện tung tích người của Hồn Điện, nên…"
"Có tin về người của Hồn Điện sao? Thực lực của hắn như thế nào?" Mỹ Đỗ Toa trầm ngâm nói.
"Cô ấy không có nói. Nhưng thiết nghĩ nếu ba người chúng ta hợp sức thì dù có như Vu hộ pháp kia cũng có thể bắt giữ hắn."
Tiêu Viêm lắc đầu nói, hắn giờ đã thành công tiến cấp Đấu Hoàng, đối đầu với Đấu Tông cường giả cũng không phải như ngày xưa đánh xong chỉ còn lại nửa mạng. Hơn nữa hiện tại không những có một Mỹ Đỗ Toa, mà còn thêm một Tiểu Y Tiên không kém chút nào, đội ngũ như thế cho dù trên Đấu Khí Đại Lục cũng có thể nói là không hề kém cỏi.
Mỹ Đỗ Toa khẽ chớp mắt, vẫn còn có chút không yên lòng, nói:
"Tính toán như vậy không sai lắm, nhưng người ta lo lắng là Tiểu Y Tiên kia! Mà lần này xâm nhập Xuất Vân Đế Quốc, cũng là địa bàn của cô ta, vạn nhất cô ta động tay động chân một chút…"
Nghe thế, Tiêu Viêm chỉ biết trợn mắt thở dài, nữ nhân khi đã kết thù quả nhiên không dễ hoá giải, xem ra muốn làm cho Mỹ Đỗ Toa tin tưởng Tiểu Y Tiên còn cần không ít thời gian a.
"Quên đi, ngươi đã tin tưởng nàng ta như vậy thì tuỳ, miễn cho lúc ta nói thì bụng ngươi lại oán ta lòng dạ hẹp hòi."
Ngó bộ dạng khổ sở của hắn, Mỹ Đỗ Toa nhếch miệng, phất tay thản nhiên nói.
Thấy Mỹ Đỗ Toa nâng tay lên, Tiêm Viêm ngẩn ra, không tự chủ đưa tay chụp lấy, nhìn cánh tay nãy giờ vẫn dấu trong áo choàng có một vết thương, nhướng mày:
"Ngươi bị thương? Có chuyện gì vậy?"
Bị Tiêu Viêm nắm tay trước mặt rất nhiều tộc nhân, gương mặt xinh đẹp của Mỹ Đỗ Toa thoáng hồng lên, vội vàng rút tay về, miệng lí nhí:
"Vết thương nhỏ thôi, nơi này vốn gần với Ma Thú Sơn Mạch, chúng ta kiến tạo bộ lạc, tự nhiên cần phải xây dựng rất nhiều, lấn sang địa bàn của một số ma thú khác, nên va chạm với một ít ma thú cường đại, cái này chỉ là trong một lần giao chiến không cẩn thận bị dính một trảo của Ma thú."
"Vì sao không sai người đến Viêm Minh tìm ta? Với thực lực của Viêm Minh bây giờ đủ để giúp cho cô có một lãnh địa an toàn mà?" Tiêu Viêm cau mày trách.
"Việc này ta có thể giải quyết, không cần làm phiền các ngươi!" Mỹ Đỗ Toa mỉm cười, nhìn vẻ mặt cau có của Tiêu Viêm trong lòng nàng bỗng nhiên có điều gì đó rất thoải mái.
"Ngươi chừng nào định hành động?" Không muốn dây dưa mãi chuyện này nữa, Mỹ Đỗ Toa chợt hỏi.
"Càng nhanh càng tốt!" Tiêu Viêm trầm giọng.
"Vậy ngươi chờ ta một chút, ta cần thông báo sự việc trong tộc, sau đó sẽ theo ngươi đi."
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa không chút chần chờ, gật đầu, định xoay người đi nhưng bị Tiêu Viêm giữ lại, trong lúc nàng sửng sốt, thì nghe được từ miệng đối phương truyền đến một giọng nói trầm thấp:
"Cảm ơn cô nhiều lắm!"
Nghe những lời này, Mỹ Đỗ Toa ngẩn người, rồi mỉm cười:
"Coi như đáp trả việc ngươi luyện chế Thiên Hồn Dung Huyết đan đi!"
Dứt lời, bàn tay mềm mại thoáng thu về, nàng liền rời khỏi bọn họ, tiến lại phòng nghị sự của bộ tộc.
Nhìn bóng lưng xa dần của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm khẽ thở dài, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ phức tạp. Chuyến đi đến Đế Quốc Xuất Vân này, nguy hiểm tự nhiên là không cần nói cũng biết. Dù Đế Quốc Gia Mã hiện giờ đã dần dần yên ổn, nhưng Xà Nhân Tộc chỉ mới vừa chuyển chỗ ở, trong tộc sự tình cần làm không ít, vậy mà nàng vẫn không hề cự tuyệt hắn.
Tiêu Viêm thực sự không phải là gỗ đá, đối phương tận tâm tận lực với hắn như thế, khiến trong lòng hắn trào dâng cảm xúc vô bờ.
"Ài…"
Thở hắt ra một hơi dài phiền muộn, Tiêu Viêm vỗ vỗ đầu Tử Nghiên, nhưng trong lòng lại đầy hỗn loạn và dằn vặt, nàng ta quả thật đã giúp mình nhiều lắm!