Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 606: Thôn Phệ - Phong Ấn



" Oanh!"
Hoả diễm phong bạo khổng lồ trông giống như một đóa mây hình nấm ở phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện. Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai mọi người. Một cỗ nhiệt khí cuồng bạo khuếch tán từ phía chân trời, làm khuôn mặt mọi người trở nên kinh hãi.
Đám mây nấm màu xanh trắng dâng lên trong chốc lát nhất thời giống như bị búa tạ hung hăng đập mạnh rồi như viên cầu từ trên không bắn xuống, ven đường, huyết hồng đầy trời, giống như một đóa hồng máu tiên diễm.
Mọi người nhìn nhau, trên trán ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hướng về phía bầu trời, nơi có một đạo hắc ảnh đang gấp rút thở phì phò, sau lưng thanh hoả dực sí lúc ẩn lúc hiện, chứng tỏ cơ thể đã suy yếu.
"Này, tên kia thế nào đả bại Hàn Phong?"
Mọi người thì thào tự hỏi, giọng nói đầy rung động, Hàn Phong thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong, hơn nữa lại có dị hoả trợ trận, cho dù có gặp Đấu tông sơ cấp cường giả cũng có thể đánh một trân. Phóng nhãn toàn Hắc Giác Vực cũng chỉ có Kim Ngân nhị lão liên thủ mới địch nổi. Nhưng hôm nay, cường giả danh vọng cực cao của Hắc Giác Vực, Hàn Phong, lại bị một thanh niên trên dưới 20 tuổi đánh bại.
Tràng cảnh đầy yên tĩnh, tất cả mọi người đều hiểu, đả bại được Hàn Phong, người là cường giả có danh khí không nhỏ trên đại lục thì rốt cục sẽ đạt được loại danh vọng nào a. Ít nhất, sau này cái tên Tiêu Viêm sẽ vang như sâm toàn bộ Hắc Giác Vực.
" Xuy!!!"
Bầu trời yên tĩnh, bỗng lưỡng đạo thanh âm xé gió vang lên, chợt lưỡng đạo nhân ảnh thoáng hiện, cấp tốc bay tới bên cạnh Hàn Phong, ôm lấy, lúc này mới khiến cho Hàn Phong không rơi xuống đất vỡ tan.
Hai người động thủ chính là Kim Ngân nhị lão, Hàn Phong không giống Phạm Lao, nếu hắn chết như vậy thì thật không đáng giá, huống hồ thù lao lần này ra tay phụ giúp hắn, hắn còn chưa trả, sao có thể chết dễ dàng vậy được.
Ôm thân người đầy máu của Hàn Phong, Ngân bào lão giả bàn tay đặt lên ngực, cảm thụ được một tia khí tức sinh mệnh cực kì mong manh, nhưng vẫn có chút nhịp tim đập, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
" Còn sống không a? ", Kim bào lão giả cau mày hỏi.
" Ờ, còn chút hơi thở, hoàn hảo hắn có dị hoả hộ thể nếu không không có khả năng sống sót sau vụ nổ đó", Ngân bào lão giả gật đầu, nói, rồi ngẩng đầu nhìn hắc bào thanh niên phía xa hỏi: "Tiểu tử này từ nơi nào chui ra vậy? Như thế nào mà ta chưa từng nghe qua Già Nam học viện có tên gia hoả khủng bố này?"
" Không biết!!!", Kim bào lão giả lắc đầu nói. Ánh mắt có chút khiếp sợ nhìn Phật Nộ Hoả Liên như cái đám mây nấm khổng lồ trên không, rồi lặng lẽ trước tổn thất thảm trọng của cường giả Hắc Giác Vưc, thấp giọng nói: " Hiện tại, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, Hàn Phong cũng đã trọng thương hôn mê, giờ đã không còn khả năng cướp được dị hoả nữa".
Ngân bào lão giả suy tính, con mắt xoay tròn, khẽ gật đầu, hướng Hắc Giác Vực chúng cường giả vẫy một cái, chợt những tên đó liền như thiểm điện tụ vào một chỗ, hoảng sợ nhìn về nội viện cường giả.
" Tiêu Viêm, ngươi không sao chứ?", nhìn thấy Hàn Phong trọng thương hôn mê, Tô Thiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, mất đi đầu lĩnh, đám Hắc Giác Vực không đủ gây uy hiếp.
Nghe tiếng quát của Tô Thiên, Tiêu Viêm hướng về hắn miễn cưỡng tươi cười, mặt càng lúc càng tái nhợt chứng tỏ hắn đang suy yếu rõ rệt. Tuy có chút tiếc nuối không giết được Hàn Phong, bất quá cũng không có biện pháp nào khác, hiện tại việc tối trọng yếu, vẫn là Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Đúng rồi, Vẫn Lạc Tâm Viêm, Tiêu Viêm trong lòng đột nhiên chấn động, mắt nhìn về phía trước không xa, đồng tử nhất thời co rút!!!
Trên không, nguyên thể Vẫn Lạc Tâm Viêm vốn bất động. Trong khi mọi người phân thần, không biết khi nào đã lặng lẽ xuất hiện phía trên chỗ Phật Nộ Hoả Liên bùng nổ mà sinh ra thanh bạch ma vân. Dần dần tiếp cận, một cỗ hấp lực khổng lồ đột nhiên bạo dũng mà ra!
Theo cỗ hấp lực xuất hiện, hoả diễm đám mây nấm cực đại như gặp hắc động, cấp tốc vận chuyển, cuồn cuộn không ngừng tiến vào đoàn vô hình trong hoả diễm.
Ngay khi Tiêu Viêm nhìn lên, vừa lúc thấy Vẫn Lạc Tâm Viên thôn phệ đám mây hoả diễm, hành động quỉ dị như vậy làm cho trong lòng Tiêu Viêm cảm thấy cực kì bất an. Tuy hắn không rõ ý đồ của Vẫn Lạc Tâm Viêm, bất quá với hành động này cũng mơ hồ đoán ra một ít, thân là một loại dị hoả thuần tuý, Vẫn Lạc Tâm Viêm có thể thôn phệ dị hoả khác để đề thăng lực lương, mà đoàn hoả diễm đám mây nấm kia ẩn bên trong một lực lượng hoả năng cuồng bạo, đối với linh vật như Vẫn Lạc Tâm Viêm mà nói, quả thật là thiên sinh đại bổ phẩm.
Ngay khi hấp lực từ Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo phát ra, đám người Tô Thiên cũng phát hiện, vội vàng nhìn qua, sắc mặt bỗng đại biến.
" Ngăn nó lại!!!"
Tiêu Viêm hét lớn, bất quá do vừa phóng ra Phật Nộ Hoả Liên, đấu khí trong cơ thể lúc này trở nên hư nhược, hắn chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Thanh âm Tiêu Viêm vừa vang lên, Tô Thiên lập tức động thủ, thân hình loé lên như quỉ mị xuất hiện cách Vẫn Lạc Tâm Viêm tầm mười thước, bất quá hắn chưa kịp làm gì tiếp, một đoàn hoả diễm vô hình hướng về phía hắn bắn tới, khiến hắn vội vàng lắc mình tránh né.
Tốc độ thôn phệ của Vẫn Lạc Tâm Viêm cực kì khủng bố, ngay khi Tô Thiên xoay mình né tránh, đám mây hoả diễm cực đại giống như khí cầu xì hơi, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bị đoàn vô hình hoả diễm bên trong thôn phệ.
Một luồng năng lượng hoả diễm bàng bạc tiến vào, vô hình nguyên thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm tựa hồ càng thêm sáng loáng, một cỗ năng lượng cuồng bạo chậm rãi từ trong nội thể bùng ra, lan khắp nội viện.
Cảm thụ được luồng năng lượng cuồng bạo của Vẫn Lạc Tâm Viêm, tất cả mọi người đều biến sắc, Kim Ngân nhị lão không dám ở lâu thêm nữa, thét to một tiếng, một đám đông nhân ảnh hướng phía ngoài nội viện mà chạy.Một thanh âm không chút hảo ý từ chân trời vọng lại: " Khặc khặc, Tô trưởng lão, thứ này lưu cho các ngươi giải quyết, hy vọng ngày mai không nghe thấy tin nội viện bị diệt".
Sắc mặt đầy âm hàn nhìn Hắc Giác Vực cường giả bỏ chạy, Tô Thiên quay đầu về phía đám đệ tử cách đó không xa, lớn tiếng quát: " Tất cả rời khỏi nội viện, tiến vào thâm sơn nhanh!"
Nghe được tiếng quát của Tô Thiên, nội viện đệ tử chạy toán loạn. Trên bầu trời, đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm cực đại phóng ra cỗ lực lượng huỷ diệt cực kì khủng bố. Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu nó rơi xuống, sợ rằng toàn bộ nôi viện sẽ bị thiêu huỷ trong chốc lát!
" …" Tiêu Viêm ở kia! Lâm Diễm bị Tử Nghiêng kéo, nàng chỉ về phía hắc đạo nhân ảnh phía xa trên trời lo lắng nói. Với áp lực của Vẫn Lạc Tâm Viêm dần hạ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu ngọc có chút trắng bệch.
" Yên tâm đi, hắn có thể bảo hộ mình, ngay cả Hắc Giác Vực Dược hoàng Hàn Phong hắn còn đả bại, hắn so với chúng ta càng an toàn hơn", nhìn đám người chạy nạn, Lâm Diễm chỉ khuyên một tiếng, so đó mới theo đám người nội viện rời đi.
" Tất cả trưởng lão, kết trận! Tồn vong của nội viện nhờ vào mọi người!"
Nhìn đám học viên nội viện chạy nạn như thuỷ triều, Tô Thiên hướng về các trưởng lão trầm giọng quát.
Nghe vậy, chúng trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng, thân hình như thiểm lược, kết thành một trận hình kì dị, đem Vẫn Lạc Tâm Viêm vây bên trong.
" Tiêu Viêm, mau rời khỏi đây"
Tô Thiên đứng ở trận tâm, hướng về Tiêu Viêm trong trận hình hô lớn.
Thanh âm Tô Thiên vừa hạ xuống, Vẫn Lạc Tâm Viêm vốn sau khi thôn phệ hoả diễm đám mây nấm cực đại lâm vào im lặng, đột nhiên phát ra một đạo âm thanh bén nhọn, mặt ngoài như ngọc, một thanh sắc quang mang chậm rãi hiện len, giống như một đôi đồng tử.
Thanh âm vừa tắt, trước ánh mắt kinh hãi của chúng trưởng lão, Vẫn Lạc Tâm Viêm bỗng nhiên bạo bắn, hướng về phía Tiêu Viêm.
Bị Vẫn Lạc Tâm Viêm bắn tơi, sắc mặt Tiêu Viêm có chút biến hoá, vội vàng điều động tất cả đấu khí trong cơ thể, như thiểm điện phóng ra khỏi trận hình. Nhưng mà sau khi thi triển Phật Nộ Hỏa Liên, tốc độ của Tiêu Viêm chậm lại không ít, trái lại Vẫn Lạc Tâm Viêm sau khi thôn phệ đám mây năng lượng, dị hoả càng trở nên cường đại, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Tiêu Viêm đã bị Vẫn Lạc Tâm Viêm đuổi kịp.
" Đại trưởng lão, mau kết trận nếu không súc sinh này thoát khỏi trận thì không thể ngăn được!"
Nhìn Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo bắn về phía Tiêu Viêm, một trưởng lão vội vàng hô.
Tô Thiên mặt trầm xuống, quát khẽ: "Chờ một chút, chờ Tiêu Viêm thoát ra ngoài đã!!!"
" Không còn kịp rồi!!!", lại một trưởng lão nữa biến sắc, gấp giọng nói.
Tô Thiên thủ chưởng run nhẹ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vẫn Lạc Tâm Viêm càng lúc càng gần Tiêu Viêm.
Liều mạng chạy trốn, trên trán ướt mồ hôi, cảm thụ rõ ràng nhiệt khí nóng cháy phía sau, tâm tình Tiêu Viêm căng lên không dám chút thả lỏng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trận hình, chỉ cần ra khỏi trận, là có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tử vong chi hoả.
" Nhanh hơn một chút!!!", trong lòng không ngừng thúc giục, khoảng cách Tiêu Viêm với lưới trận không quá 10 thước, phía sau nhiệt khí đột nhiên bạo trướng, hắn hoảng sợ quay đầu, con ngươi đen nhìn đoàn vô hình hoả diễm đánh tới, chợt hải diễm dũng động, đem Tiêu Viêm thôn phệ.
" Ha hả, thợ săn và con mồi hoá đổi vị trí, cuối cùng vẫn không giết chết được Hàn Phong, lão sư, xin lỗi a, lần này liên luỵ tới ngài", trước lúc hôn mê, Tiêu Viêm trong lòng phát ra những lời thì thào chua xót cuối cùng.
Bầu trời một mảng yên tĩnh, tựa hồ như thiên địa chợt đọng lại giây phút này.
Trên đỉnh ngọn cây bên ngoài nội viện, vô số đệ tử nhìn cảnh Vẫn Lạc Tâm Viêm thôn phệ Tiêu Viêm, nhất thời yên tĩnh không một tiêng động, không ít nữ đệ tử che miệng, phát ra từng đạo kinh hô.
Tại một đỉnh cây, Hổ Gia, Ngô Hạo, Lâm Diễm, Tử Nghiên, cả đám người thời khắc này tâm tình đều trầm xuống, ánh mắt một số ít thành viên Bàn Môn dại đi đầy luống cuống, người kia trong mắt bọn họ là một vị thủ lĩnh bất bại, hôm nay, ngay trước mắt bọn hộ, bị luồng hoả diễm kia thôn phệ thiêu huỷ!
Một khắc này, chỗ dựa vững chắc của Bàn Môn tựa hồ hoàn toàn sụp đổ.
" Thình thịch!!!"
Thôn phệ xong Tiêu Viêm, Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa muốn trực tiếp lao ra khỏi trận hình xung quanh, một bức tường năng lượng đột ngột xuất hiện trước mặt làm nó phản chấn trở lại.
Thiên không một mảng ảm đạm, Tô Thiên sắc mặt âm lãnh, các vị trưởng lão cũng im lặng không nói, chỉ đem đấu khí trong cơ thể phát ra duy trì bức tường năng lượng cho chắc chắn. Trận đại chiến liên quan đến tồn vong của nội viện, công lao của Tiêu Viêm cơ hồ không ai bằng. Nếu không nhờ hắn đánh bại hai gã đấu hoàng cường giả, nói không chừng hôm nay nội viện thật sự sẽ bị Hắc Giác Vực bất ngờ tiêu diệt.
Nhưng mà, người có công lớn nhất với nội viện, vào thời khắc cuối cùng, ở trước mặt biết bao người, bị ngọn vô tình dị hoả thôn phệ thiêu huỷ.
"Tất cả duy trì năng lượng bích trướng cho tốt a, chuyện phong ấn giao cho ta", Tô Thiên chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mặt không chút biểu tình, nhàn nhạt nói. Không chờ mọi người đáp lại, một vòng hào quang như ngọc từ nội thể phát ra.
" Đại trưởng lão!!!", nhìn Tô Thiên động thủ, một ít trưởng lão đầu tiên ngẩn ra, chợt như hiểu cái gì đó, nhất thời kinh hô.
Không để ý xung quanh, quang mang từ nội thể Tô Thiên bạo phát càng lúc càng mãnh liệt, bất quá theo hào quang mãnh liệt tuôn ra, sắc mặt Tô Thiên càng lúc càng tái nhợt, thậm chí trong suốt.
"Súc sinh, hôm nay cho dù phải mất cái mạng già này, ta cũng đem ngươi phong ấn vĩnh viễn!!!"
Âm thanh đầy âm hàn mang theo nộ hoả, từ miệng Tô Thiên bạo rống. Chợt một đạo hắc mang từ nội thể Tô Thiên nhanh chóng trào ra. Cuối cùng trên bầu trời hình thành một đạo hắc võng năng lượng dày đặc, hắc võng ngưng tụ khẽ run lên, xuất hiện như quỉ dị bên trên đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm!!.
Trên Hắc Võng, một tia yên vụ từ Vẫn Lạc Tâm Viêm bốc lên, một âm thanh tê minh vang vọng khắp trời.
Tô Thiên sắc mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, ngón tay nhẹ nhàng đem đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm không ngừng dãy dụa chậm rãi tiến về Thiên Phần Luyện khí tháp hạ xuống. Tiến tới tháp, như cảm nhận được cái gì đó, nó dùng hết sức giãy dụa kịch liệt phảng kháng, cũng với hắc võng trên đỉnh tháp giằng co, không chịu hạ xuống.
" Phốc xuy!!!"
Nhìn Vẫn Lạc Tâm Viêm không ngừng giãy dụa, Tô Thiên trong mắt hiện lên chút tàn nhẫn, một quyền hung hăng nện vào ngực, một ngụm tiên huyết dính lên bàn tay, một đạo năng lượng hắc ám thâm thuý trong bàn tay chợt bắn ra, hướng về Vẫn Lạc Tâm Viêm nện thật mạnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Rít!!!"
Một kích liều mạng của Tô Thiên khiến Vẫn Lạc Tâm Viêm một lần nữa lại kêu lên một âm thanh thê lương. Chợt không thể kiên trì được nữa, tại lúc hắc võng vây lại bị một đập tiến vào sau bên trong nham thạch nóng chảy dưới Thiên Phần Luyện Khí Tháp.
" Phong ấn!!!"
Cảm nhận được Vẫn Lạc Tâm Viêm đã lọt sau vào nền đất, thủ ấn Tô Thiên vừa động, một luồng hắc mang kì dị từ tháp trung trào ra, rồi tại đỉnh tháp ngưng tụ thành một hắc ám năng lượng tráo thâm thuý, bên trên lúc này những đường văn năng lượng kì dị như tiểu xà uốn lượn, ở chỗ phong ấn trên đỉnh tháp ngưng kết lai, tại tầng dưới nền Thiên Phần luyện khí tháp, hắc mang nồng đậm chậm rãi khởi động, cuối cùng hắc mang trào ra giống như hắc hải, đem toàn bộ tầng dưới cùng bao đặc lại. Ngày sau nơi này, sẽ không ai dám tiến vào nữa, Vẫn Lạc Tâm Viêm bị phong ấn sâu dưới lòng đất, cũng không còn cơ hội để xuất ra nữa.
Phong ấn thành công, trên trời thân hình Tô Thiên nhất thời rơi xuống đất, bất quá một trưởng lão nhìn thấy lanh lẹ đỡ lấy, lúc này mới ổn định được thân hình.
Chậm rãi mở cặp mắt mơ hồ ra, khí tức Tô Thiên lúc này cùng lão nhân bình thường không khác biệt là mấy, hắn nhìn thoáng qua phong ấn Thiên Phần Luyện Khí Tháp, hạo kiếp của nội viện rốt cũng đã tránh được. Nhưng trên đại lục lại mất đi một thanh niên thành tựu rộng mở.
" Sau một ngày, phong toả tầng cuối Thiên Phần Luyện Khí Tháp, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiến vào, kể cả ta ", thanh âm suy yếu già nua nhàn nhạt vang lên. Phía chân trời trở nên yên tĩnh, nội viện trở thành một đống hỗn độn khiến cho mọi người xung quanh lâm vào trầm mặc.
" Còn nữa, hãy nhớ kĩ nội viện đã mất đi một tiểu tử không có hắn thì nội viện đã không còn tồn tại nữa, các ngươi không chừng cũng sẽ bị Vẫn Lạc Tâm Viêm làm thành yên phấn, tất cả sẽ thành phế tích. "
" Hắn là học viên xuất sắc nhất của Già Nam học viện từ trước tới nay chưa từng có nhưng lại không may đã chết."
" Nhớ cho kĩ cái tên này, ha hả, tiểu tử năm một cố chấp kia"
" Tiêu Viêm!!!!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...