Đấu Phá Thương Khung
Chương 576: Dưỡng thương
Sau khi Cường bảng đại tái kết thúc được 2-3 ngày, toàn bộ Nội viện vẫn rung động do trận chiến kinh thiên mang lại, nơi nơi đều luận bàn về từng trận chiến cường bảng, mà trung tâm tất nhiên là lấy hai trận chiến đấu của Tiêu Viêm cùng Liễu Kình, Huân Nhi cùng Lâm Tu Nhai làm mọi người say sưa bàn luận, đặc biệc là trận thứ hai, làm cho mọi người khi nói lên trận này khuông mặt đều mang theo một cỗ thần sắc rung động, ai củng không nghĩ ra mặc dù là một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, lại có chút điềm tĩnh nhưng không ngờ ẩn tàng thực lực khủng bố như thế.
Thậm chí, trước kia trong nội viện không ít người bởi vì dung mạo Huân Nhi mà âm thầm châm chọc làm bình hoa cho người, nhưng trải qua chuyện này mỗi người mới hiểu được nguyên lai trong Bàn Môn thực lực khủng bố nhất không phải là Tiêm Viêm, mà chính là cô gái xinh đẹp phía sau luôn ngoan ngoãn phục tùng.
Lấy thanh thế do Huân Nhi cùng Tiêu Viêm sáng tạo, tại nội viên ngắn ngủi thời gian 2-3 hôm thanh danh cùng địa vị Bàn Môn cơ hồ là thăng lên một đường thẳng tắp, mỗi một vị hội viên Bàn Môn hành tẩu trong nội viện không khỏi ngẩng đầu khí thế, không còn giống đoạn thời gian trước kia phải luôn cẩn thận. Mà người ngoài khi nhìn thấy thành viên Bàn Môn cũng đồng dạng mang vẻ mặt hâm mộ, có Tiêu Viêm cùng Huân Nhi hai vị có thực lực siêu nhiên cường giả làm hậu thuẫn, thế lực Bàn Môn cơ hồ săp tới ngày một ngày hai sẽ vượt qua nhóm thế lực của Lâm Tu Nhai cùng Liễu Kình.
Mặc cho ở trong nội viện có đủ loại tin truyền đồn thổi ồn ào huyên náo, nhưng chính người người trong cuộc là Tiêu Viem cùng với Huân Nhi lại im tiếng biệt tích...
Mật thất bên trong tiểu lâu các của Bàn Môn, vài đạo nhân ảnh đứng ở trong đó ánh mắt đều nhìn vào Tiêu Viêm đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, lúc này sắc mặt Tiêu Viêm đã không còn cái vẽ tái nhợt như ngày đầu, nhìn qua nhàn nhạt hồng nhuận tựa hồ giờ này thương thế bên trong cơ thể đã muốn khỏi hẳn, hơn nữa hơi thở cũng đã khôi phục hùng hồn như lúc trước, thậm chí nếu như cẩn thận cảm ứng có thể nhận thấy cổ hơi thở ẩn chứa có chút dấu hiệu bất ổn định, hơi thở lên xuống cao thấp phập phồng bất định, đối với mấy người bên cạnh Huân Nhi mà nói cũng không xa lạ, bởi vì mỗi khi thăng cấp bọn họ đều cũng sẽ xuất hiện hình dạng như vậy.
"Tiêu Viêm gia hoả này cũng đã tu luyện thời gian ba ngày, như thế nào còn chưa khoẻ a? Cho dù là thăng cấp, tựa hồ thời gian cũng không lâu như vậy chứ? " Nhíu mày nhìn đôi mắt Tiêu Viêm nhắm chặt, Ngô Hạo mở miệng nói.
" Bình thường tấn cấp tự nhiên quan trọng là thời gian không được kéo dài, cho nên rõ ràng cho thấy lần này tấn cấp không bình thường, đồ đần". Tiếng than thở thanh thúy vang lên, Tử Nghiên hướng bím tóc màu tím tết đuôi ngựa về phía Ngô Hạo đảo cặp mắt trắng dã, ra vẻ lão thành nói, bất quá lần này nàng giải thích cũng làm cho đám người Huân Nhi cười khanh khách.
" Có gì mà buồn cười? Này gia hoa nếu không tỉnh lại, ta sẽ lại đi gặm những vật gì đó khó ăn" Tử Nghiên mặt nhỏ nhăn nhó, rất khổ não nói.
Huân Nhi nhẹ vuốt đầu nhỏ Tử Nghiên, cười lên đem ánh mắt quẳng lên về hướng thân thể Tiêu Viêm đang nhắm chặt đôi mắt, nói: " Tiêu Viêm ca ca lần này bị thương rất nặng, đấu khí trong cơ thể cơ hồ là trong khi chiến đấu cùng Liễu Kình đã như đèn cạn dầu sắp tắt, bất quá cũng là nhân họa đắc phúc, đạt được cơ hội tấn giai, hơn nữa cũng đúng như Tử Nghiên nói, Tiêu Viêm ca ca lần này thăng cấp không giống như thăng cấp bình thường, nếu ta đoán không sai nếu như Tiêu Viêm ca ca tấn cấp thành công sợ cũng không chỉ tăng lên nhất tinh thực lực."
" Ngươi nói là...thăng liền nhị tinh? Nhưng loại tình huống này rất hiếm thấy a, bình thường trừ phi phục dụng thiên tài địa bảo linh dược, nếu không bằng vào thăng cấp bình thường rất khó có hiệu quả như vậy".
Hổ Gia ngẩn ra có chút kinh ngạc nói: " Hơn nữa cho dù là phục dụng linh dược mà làm cho cấp bậc liên thăng, cũng là tồn tại không ít tạp chất, mai sau cần phải nỗ lực thật lớn mới có thể làm cho căn cơ vững chắc".
Huân Nhi lắc lắc đầu khẽ cười nói: " Lần chiến đấu này, đối với Tiêu viêm ca ca mà nói đích xác có chỗ tốt thật lớn, còn như tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy đến cuối cùng sẽ tăng lên nhiều hay ít, ta cũng không rõ lắm, bất quá một điểm duy nhất chính là sau lần này, đó là thực lực Tiêu Viêm ca ca sẽ tinh tiến rất nhiều, đối với hắn không có nửa điểm chổ hại, các ngươi cũng không cần phải lo lắng".
" Được rồi, các ngươi còn có những chuyện khác phải làm, nơi này có ta là được rồi." Mặt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Viêm, Huân Nhi hướng về đám người Ngô Hạo phất phất tay.
Nghe vậy, mấy người Ngô Hạo cũng đành nhún vai sau đó liền muốn chuẩn bị rời đi.
" Nga, đúng rồi Huân Nhi, Lâm Tu Nhai lại tới Bàn Môn nói là muốn thăm thương thế Tiêu Viêm đấy". Hổ Gia cước bộ bổng nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển hướng, lông mi nhíu lại: " Này gia hoả kia mấy ngày nay uống lộn cái thuốc gì. Không có việc gì cứ hướng nơi ở chúng ta chạy lại, trước kia không thấy hắn nhiệt tình như vậy, chẳng lẻ ngươi đem hắn đả bại, còn làm cho hắn có thể nhờ cậy phải không? "
Hơi ngẩn ra, Huân nhi tuỳ ý gật đầu, chợt thản nhiên nói: " Nói ta không có thời gian, các ngươi đuổi đi là tốt rồi, Tiêu Viêm ca ca đang trong lúc tấn cấp mấu chốt, cũng không tiếp khách."
Hổ Gia xoay xoay con mắt, bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Huân Nhi thấp giọng nói:
" Ta cảm thấy được tên gia hoả kia đối với ngươi có thai độ có chút cổ quái a, có vẻ như, cùng với lúc trước Bạch Sơn, Ngô Hạo...giống nhau."
Ánh mắt tà dị liếc xéo vẻ mặt cổ quái Hồ Gia một cái, Huân Nhi dường như không có việc gì, nói: "Về sau những lời này cũng đừng nói trước mặt Tiêu Viêm ca ca, còn có, nói cho hắn biết, vài ngày tới đây,Tiêu Viêm ca ca toàn bộ cũng không hầu tiếp được, bằng không đến đây cũng không còn người tiếp đãi.".
"Đáng thương gia hỏa này..." Hổ Gia giang tay, trầm ngâm một hồi nói: " Bất quá người không ra mặt một lần tựa hồ có điểm không tốt lắm đâu? Hắn đến đây vài lần, ngươi đều tránh mặt không gặp, không quản như thế nào, hắn cùng Tiêu Viêm cũng là có một chút giao tình...".
Huân Nhi mày liễu nhíu lại, chợt gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phía ngoài: " Đi thôi, ta đi đuổi hắn."
Nhìn Huân nhi xoay người bước đi, Hổ Gia thè lưỡi, đồng thời than thở trong miệng: " Coi trọng ai đều không tốt cả, xem toàn bộ trái tim cô nàng đều đọng ở trên người tiểu tử kia...Xứng đáng a xứng đáng.".
Trong phòng khách, Lâm Tu Nhai ngồi yên ắng trên ghế, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh, chẳng biết vì sao tâm tình có thoáng chút dồn dập.
Ánh mắt đang lúc nhìn chung quanh, bỗng nhiên môt đám người từ trên giữa lầu đi xuống, Lâm Tu Nhai vội vàng đứng dậy, khi ánh mắt quét đến lúc thanh y thiếu nữ đang chậm rãi di xuống, một nét nhàn nhạt vui mừng chớp qua không để lại dấu vết hiện lên trên khuôn mặt.
" Lâm học trưởng, Tiêu Viêm ca ca đang trong lúc chữa thương, cũng không thể ra mặt, thật có lỗi". Huân Nhi chậm rãi đi xuống qua tới giữa đại sảnh, hướng về phía Lâm Tu Nhai cùng với Nghiêm Hạo bên cạnh nhàn nhạt mỉm cười nói.
" Ha ha, không có gì đáng ngại. " Lâm Tu Nhai cười cười, không thể không nói thật sự là hắn rất tuấn dật, một thân thanh sam lại càng tôn lên vài phần khí thế tiêu sái, thanh âm ôn hòa khó trách được đông đảo nữ đệ tử xưng là nam nhân có mị lực lớn nhất nội viện.
Bất quá dung mạo cười nho nhã của hắn, tựa hồ đối với thiếu nữ trước mặt không có bao nhiêu lực sát thương, người này tao nhã ngồi trên ghế, khẽ khép bờ mi, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ dừng qua trên người phía trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn thấy Huân Nhi tư thái như vậy, Lâm Tu Nhai cũng cười khổ một tiếng trong lòng, mấy lần kéo lên câu chuyện đều bị đối phương nhàn nhạt đưa trở về sau không để lại dấu vết, rốt cục thì uể oải thở dài một hơi, đứng dậy từ trong nạp giới lấy ra một cái hộp ngọc, nhẹ đặt ở trên mặt bàn, cười nói: "Đây là một loại linh dược chữa thương hiệu quả cực kỳ tốt, mong rằng đối Tiêu Viêm huynh đệ có một vài tác dụng, Huân nhi học muội cũng không nên cự tuyệt."
Thoáng chần chờ một lát, Huân Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lần đầu dừng ở trên khuôn mặt Lâm Tu Nhai, nhẹ giọng nói: " Vậy Huân Nhi thay mặt Tiêu Viêm ca ca cám ơn lâm học trưởng."
"Ha hả, không có việc gì..." Sau đó liền vội vàng khoát khoát tay áo, bị con ngươi đối phương quét trúng khuôn mặt, Lâm Tu Nhai chỉ cảm giác mình cái loại lãnh đạm này như gió nhẹ hờ hững trước kia đã sắp giữ vững không được, lập tức vừa chắp tay, lại có chút chật vật mang theo Nghiêm Hạo ly khai đại sảnh.
Huân Nhi đối với hắn ly khai thật ra chưa từng biểu hiện ra nửa điểm ý giữ lại, dường như không có việc gì thu hồi bàn công hộp ngọc, đó là chậm rãi đi lên lầu hai.
"Đáng thương gia hỏa..." Nhìn phong phạm lạnh nhạt không còn nữa ở bóng dáng Lâm Tu Nhai, lại nhìn thấy hoàn toàn không có nửa điểm dao động của Huân Nhi, Hổ Gia tấm tắc chép chép miệng, vẻ mặt chợt thông cảm.
" Uy, này gia hỏa ngươi... Người ta bất quá đánh bại ngươi một lần, ngươi trở nên động tâm?" Ở ngoài Bàn Môn, Nghiêm Hạo nhìn đảo qua khí thế trước kia của Lâm Tu Nhai, không khỏi vỗ trán một cái, cười khổ nói.
Lâm Tu Nhai cười xấu hổ, cũng là cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cũng không có biện pháp a, cái loại cảm giác này, nói đến là đến, liên tục ngăn chặn cũng không ngăn được.
"Ôi, xem ra ngươi là muốn nhất định thê thảm, nhìn thái độ của nàng, rõ ràng đối với ngươi không có nửa điểm cảm giác, cả ngày trước cũng Tiêu Viêm ca ca sau cũng Tiêu Viêm ca ca, ta cũng không nhận ra ngươi có cơ hội gì." Nghiêm Hạo thở dài một hơi, nói.
Lâm Tu Nhai trầm mặc, hắn cũng rõ ràng theo như lời Nghiêm Hạo, nhìn thái độ lúc trước của Huân Nhi đối với hắn liền biết, hắn ở trước mặt những nữ nhân khác phong độ cùng dung mạo mọi việc đều thuận lợi, nhưng lần này lai không có nửa điểm lực sát thương, mà đối với thiên phú tu luyện, thành tựu vân vân, Tiêu Viêm tựa hồ so với hắn cũng không yếu, ngày đó cái tràng kinh thiên chiến đấu kia, hắn cũng biết nếu là thay chính mình, hơn phân nửa kết cục cùng so với Liễu Kình cũng không khá hơn chút nào.
Huống hồ Huân Nhi biểu hiện ra ngoài chính là cổ thanh nhã lạnh nhạt, cơ hồ không có chỗ trống gì để chui vào, tất cả chuyện này hết thảy, đều đã thuyết minh, Lâm Tu Nhai hắn cơ hồ không có cơ hội nhiều lắm...
"Ôi." Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Lâm Tu Nhai dùng sức lắc đầu, ở Nghiêm Hạo trong ánh mắt kinh ngạc phát nổ một câu nói tục: "Mụ nội nó, ta thật ghen tỵ Tiêu Viêm a, tiểu tử đó làm sao lại có vận khí tốt như vậy chứ?".
Thậm chí, trước kia trong nội viện không ít người bởi vì dung mạo Huân Nhi mà âm thầm châm chọc làm bình hoa cho người, nhưng trải qua chuyện này mỗi người mới hiểu được nguyên lai trong Bàn Môn thực lực khủng bố nhất không phải là Tiêm Viêm, mà chính là cô gái xinh đẹp phía sau luôn ngoan ngoãn phục tùng.
Lấy thanh thế do Huân Nhi cùng Tiêu Viêm sáng tạo, tại nội viên ngắn ngủi thời gian 2-3 hôm thanh danh cùng địa vị Bàn Môn cơ hồ là thăng lên một đường thẳng tắp, mỗi một vị hội viên Bàn Môn hành tẩu trong nội viện không khỏi ngẩng đầu khí thế, không còn giống đoạn thời gian trước kia phải luôn cẩn thận. Mà người ngoài khi nhìn thấy thành viên Bàn Môn cũng đồng dạng mang vẻ mặt hâm mộ, có Tiêu Viêm cùng Huân Nhi hai vị có thực lực siêu nhiên cường giả làm hậu thuẫn, thế lực Bàn Môn cơ hồ săp tới ngày một ngày hai sẽ vượt qua nhóm thế lực của Lâm Tu Nhai cùng Liễu Kình.
Mặc cho ở trong nội viện có đủ loại tin truyền đồn thổi ồn ào huyên náo, nhưng chính người người trong cuộc là Tiêu Viem cùng với Huân Nhi lại im tiếng biệt tích...
Mật thất bên trong tiểu lâu các của Bàn Môn, vài đạo nhân ảnh đứng ở trong đó ánh mắt đều nhìn vào Tiêu Viêm đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, lúc này sắc mặt Tiêu Viêm đã không còn cái vẽ tái nhợt như ngày đầu, nhìn qua nhàn nhạt hồng nhuận tựa hồ giờ này thương thế bên trong cơ thể đã muốn khỏi hẳn, hơn nữa hơi thở cũng đã khôi phục hùng hồn như lúc trước, thậm chí nếu như cẩn thận cảm ứng có thể nhận thấy cổ hơi thở ẩn chứa có chút dấu hiệu bất ổn định, hơi thở lên xuống cao thấp phập phồng bất định, đối với mấy người bên cạnh Huân Nhi mà nói cũng không xa lạ, bởi vì mỗi khi thăng cấp bọn họ đều cũng sẽ xuất hiện hình dạng như vậy.
"Tiêu Viêm gia hoả này cũng đã tu luyện thời gian ba ngày, như thế nào còn chưa khoẻ a? Cho dù là thăng cấp, tựa hồ thời gian cũng không lâu như vậy chứ? " Nhíu mày nhìn đôi mắt Tiêu Viêm nhắm chặt, Ngô Hạo mở miệng nói.
" Bình thường tấn cấp tự nhiên quan trọng là thời gian không được kéo dài, cho nên rõ ràng cho thấy lần này tấn cấp không bình thường, đồ đần". Tiếng than thở thanh thúy vang lên, Tử Nghiên hướng bím tóc màu tím tết đuôi ngựa về phía Ngô Hạo đảo cặp mắt trắng dã, ra vẻ lão thành nói, bất quá lần này nàng giải thích cũng làm cho đám người Huân Nhi cười khanh khách.
" Có gì mà buồn cười? Này gia hoa nếu không tỉnh lại, ta sẽ lại đi gặm những vật gì đó khó ăn" Tử Nghiên mặt nhỏ nhăn nhó, rất khổ não nói.
Huân Nhi nhẹ vuốt đầu nhỏ Tử Nghiên, cười lên đem ánh mắt quẳng lên về hướng thân thể Tiêu Viêm đang nhắm chặt đôi mắt, nói: " Tiêu Viêm ca ca lần này bị thương rất nặng, đấu khí trong cơ thể cơ hồ là trong khi chiến đấu cùng Liễu Kình đã như đèn cạn dầu sắp tắt, bất quá cũng là nhân họa đắc phúc, đạt được cơ hội tấn giai, hơn nữa cũng đúng như Tử Nghiên nói, Tiêu Viêm ca ca lần này thăng cấp không giống như thăng cấp bình thường, nếu ta đoán không sai nếu như Tiêu Viêm ca ca tấn cấp thành công sợ cũng không chỉ tăng lên nhất tinh thực lực."
" Ngươi nói là...thăng liền nhị tinh? Nhưng loại tình huống này rất hiếm thấy a, bình thường trừ phi phục dụng thiên tài địa bảo linh dược, nếu không bằng vào thăng cấp bình thường rất khó có hiệu quả như vậy".
Hổ Gia ngẩn ra có chút kinh ngạc nói: " Hơn nữa cho dù là phục dụng linh dược mà làm cho cấp bậc liên thăng, cũng là tồn tại không ít tạp chất, mai sau cần phải nỗ lực thật lớn mới có thể làm cho căn cơ vững chắc".
Huân Nhi lắc lắc đầu khẽ cười nói: " Lần chiến đấu này, đối với Tiêu viêm ca ca mà nói đích xác có chỗ tốt thật lớn, còn như tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy đến cuối cùng sẽ tăng lên nhiều hay ít, ta cũng không rõ lắm, bất quá một điểm duy nhất chính là sau lần này, đó là thực lực Tiêu Viêm ca ca sẽ tinh tiến rất nhiều, đối với hắn không có nửa điểm chổ hại, các ngươi cũng không cần phải lo lắng".
" Được rồi, các ngươi còn có những chuyện khác phải làm, nơi này có ta là được rồi." Mặt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Viêm, Huân Nhi hướng về đám người Ngô Hạo phất phất tay.
Nghe vậy, mấy người Ngô Hạo cũng đành nhún vai sau đó liền muốn chuẩn bị rời đi.
" Nga, đúng rồi Huân Nhi, Lâm Tu Nhai lại tới Bàn Môn nói là muốn thăm thương thế Tiêu Viêm đấy". Hổ Gia cước bộ bổng nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển hướng, lông mi nhíu lại: " Này gia hoả kia mấy ngày nay uống lộn cái thuốc gì. Không có việc gì cứ hướng nơi ở chúng ta chạy lại, trước kia không thấy hắn nhiệt tình như vậy, chẳng lẻ ngươi đem hắn đả bại, còn làm cho hắn có thể nhờ cậy phải không? "
Hơi ngẩn ra, Huân nhi tuỳ ý gật đầu, chợt thản nhiên nói: " Nói ta không có thời gian, các ngươi đuổi đi là tốt rồi, Tiêu Viêm ca ca đang trong lúc tấn cấp mấu chốt, cũng không tiếp khách."
Hổ Gia xoay xoay con mắt, bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Huân Nhi thấp giọng nói:
" Ta cảm thấy được tên gia hoả kia đối với ngươi có thai độ có chút cổ quái a, có vẻ như, cùng với lúc trước Bạch Sơn, Ngô Hạo...giống nhau."
Ánh mắt tà dị liếc xéo vẻ mặt cổ quái Hồ Gia một cái, Huân Nhi dường như không có việc gì, nói: "Về sau những lời này cũng đừng nói trước mặt Tiêu Viêm ca ca, còn có, nói cho hắn biết, vài ngày tới đây,Tiêu Viêm ca ca toàn bộ cũng không hầu tiếp được, bằng không đến đây cũng không còn người tiếp đãi.".
"Đáng thương gia hỏa này..." Hổ Gia giang tay, trầm ngâm một hồi nói: " Bất quá người không ra mặt một lần tựa hồ có điểm không tốt lắm đâu? Hắn đến đây vài lần, ngươi đều tránh mặt không gặp, không quản như thế nào, hắn cùng Tiêu Viêm cũng là có một chút giao tình...".
Huân Nhi mày liễu nhíu lại, chợt gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phía ngoài: " Đi thôi, ta đi đuổi hắn."
Nhìn Huân nhi xoay người bước đi, Hổ Gia thè lưỡi, đồng thời than thở trong miệng: " Coi trọng ai đều không tốt cả, xem toàn bộ trái tim cô nàng đều đọng ở trên người tiểu tử kia...Xứng đáng a xứng đáng.".
Trong phòng khách, Lâm Tu Nhai ngồi yên ắng trên ghế, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh, chẳng biết vì sao tâm tình có thoáng chút dồn dập.
Ánh mắt đang lúc nhìn chung quanh, bỗng nhiên môt đám người từ trên giữa lầu đi xuống, Lâm Tu Nhai vội vàng đứng dậy, khi ánh mắt quét đến lúc thanh y thiếu nữ đang chậm rãi di xuống, một nét nhàn nhạt vui mừng chớp qua không để lại dấu vết hiện lên trên khuôn mặt.
" Lâm học trưởng, Tiêu Viêm ca ca đang trong lúc chữa thương, cũng không thể ra mặt, thật có lỗi". Huân Nhi chậm rãi đi xuống qua tới giữa đại sảnh, hướng về phía Lâm Tu Nhai cùng với Nghiêm Hạo bên cạnh nhàn nhạt mỉm cười nói.
" Ha ha, không có gì đáng ngại. " Lâm Tu Nhai cười cười, không thể không nói thật sự là hắn rất tuấn dật, một thân thanh sam lại càng tôn lên vài phần khí thế tiêu sái, thanh âm ôn hòa khó trách được đông đảo nữ đệ tử xưng là nam nhân có mị lực lớn nhất nội viện.
Bất quá dung mạo cười nho nhã của hắn, tựa hồ đối với thiếu nữ trước mặt không có bao nhiêu lực sát thương, người này tao nhã ngồi trên ghế, khẽ khép bờ mi, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ dừng qua trên người phía trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn thấy Huân Nhi tư thái như vậy, Lâm Tu Nhai cũng cười khổ một tiếng trong lòng, mấy lần kéo lên câu chuyện đều bị đối phương nhàn nhạt đưa trở về sau không để lại dấu vết, rốt cục thì uể oải thở dài một hơi, đứng dậy từ trong nạp giới lấy ra một cái hộp ngọc, nhẹ đặt ở trên mặt bàn, cười nói: "Đây là một loại linh dược chữa thương hiệu quả cực kỳ tốt, mong rằng đối Tiêu Viêm huynh đệ có một vài tác dụng, Huân nhi học muội cũng không nên cự tuyệt."
Thoáng chần chờ một lát, Huân Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lần đầu dừng ở trên khuôn mặt Lâm Tu Nhai, nhẹ giọng nói: " Vậy Huân Nhi thay mặt Tiêu Viêm ca ca cám ơn lâm học trưởng."
"Ha hả, không có việc gì..." Sau đó liền vội vàng khoát khoát tay áo, bị con ngươi đối phương quét trúng khuôn mặt, Lâm Tu Nhai chỉ cảm giác mình cái loại lãnh đạm này như gió nhẹ hờ hững trước kia đã sắp giữ vững không được, lập tức vừa chắp tay, lại có chút chật vật mang theo Nghiêm Hạo ly khai đại sảnh.
Huân Nhi đối với hắn ly khai thật ra chưa từng biểu hiện ra nửa điểm ý giữ lại, dường như không có việc gì thu hồi bàn công hộp ngọc, đó là chậm rãi đi lên lầu hai.
"Đáng thương gia hỏa..." Nhìn phong phạm lạnh nhạt không còn nữa ở bóng dáng Lâm Tu Nhai, lại nhìn thấy hoàn toàn không có nửa điểm dao động của Huân Nhi, Hổ Gia tấm tắc chép chép miệng, vẻ mặt chợt thông cảm.
" Uy, này gia hỏa ngươi... Người ta bất quá đánh bại ngươi một lần, ngươi trở nên động tâm?" Ở ngoài Bàn Môn, Nghiêm Hạo nhìn đảo qua khí thế trước kia của Lâm Tu Nhai, không khỏi vỗ trán một cái, cười khổ nói.
Lâm Tu Nhai cười xấu hổ, cũng là cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cũng không có biện pháp a, cái loại cảm giác này, nói đến là đến, liên tục ngăn chặn cũng không ngăn được.
"Ôi, xem ra ngươi là muốn nhất định thê thảm, nhìn thái độ của nàng, rõ ràng đối với ngươi không có nửa điểm cảm giác, cả ngày trước cũng Tiêu Viêm ca ca sau cũng Tiêu Viêm ca ca, ta cũng không nhận ra ngươi có cơ hội gì." Nghiêm Hạo thở dài một hơi, nói.
Lâm Tu Nhai trầm mặc, hắn cũng rõ ràng theo như lời Nghiêm Hạo, nhìn thái độ lúc trước của Huân Nhi đối với hắn liền biết, hắn ở trước mặt những nữ nhân khác phong độ cùng dung mạo mọi việc đều thuận lợi, nhưng lần này lai không có nửa điểm lực sát thương, mà đối với thiên phú tu luyện, thành tựu vân vân, Tiêu Viêm tựa hồ so với hắn cũng không yếu, ngày đó cái tràng kinh thiên chiến đấu kia, hắn cũng biết nếu là thay chính mình, hơn phân nửa kết cục cùng so với Liễu Kình cũng không khá hơn chút nào.
Huống hồ Huân Nhi biểu hiện ra ngoài chính là cổ thanh nhã lạnh nhạt, cơ hồ không có chỗ trống gì để chui vào, tất cả chuyện này hết thảy, đều đã thuyết minh, Lâm Tu Nhai hắn cơ hồ không có cơ hội nhiều lắm...
"Ôi." Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Lâm Tu Nhai dùng sức lắc đầu, ở Nghiêm Hạo trong ánh mắt kinh ngạc phát nổ một câu nói tục: "Mụ nội nó, ta thật ghen tỵ Tiêu Viêm a, tiểu tử đó làm sao lại có vận khí tốt như vậy chứ?".