Đấu Phá Thương Khung
Chương 526: Đệ nhất cường giả thần bí
Nhận thấy trên khuôn mặt hiện lên vẻ tránh né, Tiêu Viêm thoáng cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Từ khi nhận thức Lâm Diễm cho đến nay, tên gia hỏa cuồng ngạo này nổi tiếng xưa nay trong học viện vậy mà khi nghe đến cái tên đệ nhất cường bảng thì lại lộ ra vẻ trầm mặc. Điều này khiến cho trong lòng Tiêu Viêm không tiếp tục giữ được vẻ bình tĩnh.
- À tùy tiện hỏi chút thôi, Lâm Diễm học trưởng không cần phải để trong lòng.
Không khí duy trì trầm mặc một hồi thì Tiêu Viêm nhẹ nhàng buông chén trà xuống mỉm cười nói.
Nghe Tiêu Viêm nói như vậy, sắc mặt Lâm Diễm mới trở nên hòa hoãn một chút, thở dài cười khổ nói:
- Cái tên kia ta cũng thực bất đắc dĩ phải nói, một tháng sau tại giải đấu ngươi có thể nhìn thấy hắn, nhưng là trước đó ta cũng khuyên ngươi một câu nếu tại giải đấu mà gặp phải hắn ngàn vạn lần không nên làm cho hắn tức giận, cùng lắm là nhận thua đi cũng được.
Khẽ mím môi lại, Tiêu Viêm yên lặng gật đầu. Cái tên gia hỏa cường bảng đệ nhất kia dĩ nhiên có trình độ mạnh mẽ vậy sao? Trong lòng ý niệm chớp động, Tiêu Viêm bỗng nhiên sinh ra tò mò đối với tên cường bảng đệ nhất này, có thể làm cho Lâm Diễm nói ra những lời này thì thật không biết hắn đáng sợ ra sao, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay chăng?
- Hắc hắc bất quá nói không chừng ngươi cũng không có cơ hội gặp được tên kia đâu, riêng chỉ việc lọt vào mười người đứng đầu thôi cũng đã khó gấp mười việc đánh bại cái tên Bạch Trình kia. Hiện giờ thực lực của mười người mạnh nhất đều là ở đấu linh đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú. Đồng thời riêng sức chiến đấu mạnh mẽ cùng đấu kĩ cường hãn của mỗi người đều không phải ở loại cấp bậc mà tên gia hỏa Bạch Trình có thể so sánh.
Lâm Diễm hắc hắc cười nói. Lời nói này tuy thẳng thắn nhưng thật ra vẫn ít nhiều để cho Tiêu Viêm chút ít mặt mũi.
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm đối vơi tên gia hỏa Lâm Diễm nhanh mồm nhanh miệng cũng là không có biện pháp, chỉ có thể hàm hồ nói:
- Ta sẽ cố hết sức
- Nếu không chúng ta hãy thử đánh một tràng đi? Ngươi nếu có thể đánh bại ta hoặc ở dưới tay ta mà kiên trì được vài hiệp nói không chừng cũng là có cơ hội đó nha.
Đảo con ngươi hai vòng trên người Tiêu Viêm, ánh mắt của Lam Diễm phút chốc nóng cháy lên có chút bức thiết nói
Tiêu Viêm nghe vậy liền ngẩn ra, cả người cũng nhịn không được có chút phát lạnh khi nhìn bộ dáng khát khao kia của Lâm Diễm. Sức chiến đấu của tên gia hỏa này cơ hồ có thể ngang bằng với Ngô Hạo, Tiêu Viêm cũng không muốn phí tâm hao sức để chiến đấu cùng với tên điên này cho nên lập tức xua tay nói:
- Quên đi, ta hiện giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn, để sau này vậy.
Nghe Tiêu Viêm cự tuyệt, Lâm Diễm chỉ đành phải thất vọng gật đầu. Ở trong tháp tu luyện đã nửa tháng, hắn cảm thấy chính mình có chút ngứa ngáy tay chân, hiện giờ rất hy vọng có người có thể cùng hắn thoải mái đánh một hồi.
Tiêu Viêm nhìn thấy biểu tình kia liền vội vàng đem đề tài này chuyển đi, cùng với hắn nói chuyện một hồi rồi nhanh chóng lấy cớ đuổi khéo hắn ra ngoài.
Sau khi thấy Lâm Diễm đã đi ra ngoài, Tiêu Viêm liền vội vàng đóng cửa lại, Huân Nhi nhịn không được lắc đầu cười, bất quá khi thấy Tiêu Viêm đang trợn mắt nhìn mình, lại vội vàng thu lại, cười khẽ nói:
- Ta biết không phải Tiêu Viêm ca ca sợ hắn, mà chỉ lo lắng lúc luận bàn sơ ý làm bị thương hắn mà thôi.
- Thật là chỉ có ngươi hiểu ta thôi...
Bị Huân nhi nhìn thấu tâm tư, Tiêu Viêm xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt liếc ra ngoài hơi trầm ngâm nói:
- Ta phải đi gặp Hách trưởng lão một lát, ông ta là chưởng quản nội khố dược liệu, ta đang cần một ít dược liệu quan trọng, nếu cái kia mà có trong đó, thể nào ta cũng phải gạt lấy ra một ít.
Nghe vậy Huân Nhi khẽ gật đầu chợt hỏi:
- Huynh thiếu dược liệu gì? Chúng ta thuôc đội hái thuốc Bàn môn cũng là nơi cất giữ nhiều loại dược liệu, hơn nữa còn vào núi thu hoạch nhiều lần nói không chừng có cái mà huynh cần tìm.
Tiêu Viêm cười khổ một tiếng. Dược liệu mà hắn cần ngay cả chính hắn cũng chưa từng tận mắt thấy qua, tầm qúy trọng của nó như vậy có thể biết đến mức độ nào, nhưng vì cũng không nỡ từ chối hảo ý của Huân Nhi cho nên liền nói ra tên của dược liệu:
- Long Tu Băng Hỏa Quả.
Sau khi nghe được cái tên này, Huân Nhi nhíu mày suy tư chốc lát nhưng rồi cũng chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, nàng có kiểm tra qua dược liệu mà đội hái thuốc đã thu hoạch nhưng vẫn không có phát hiện ra loại dược tài nào tên như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng Huân Nhi như vậy Tiêu Viêm không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm, cười cười cùng với Huân Nhi trò chuyện rồi liền mở cửa lẻn ra ngoài.
Ra cửa Tiêu Viêm tìm một chỗ hẻo lánh rôi triệu hoán Tử Vân Dực, cuối cùng bay lên trời ra khỏi khu vực tân sinh. Ở trên cao phát hiện thấy một ít tên đang thò đầu thò cổ rình rập bên cánh cửa Tiêu Viêm chỉ đành cười khổ một tiếng rồi chấn động hai cánh thân hình hóa thành một bóng đen nhàn nhạt ở phía xa xa rồi biến mất trong bầu trời đêm đang hạ xuống.
Trong nội viện phần lớn là cường giả, Tiêu Viêm cũng không dại gì trêu chọc để rước lấy phiền toái. Để tránh mấy cái tên gia hỏa khiêu chiến để lấy danh tiếng, sau khi kiếm được một chỗ vết chân rất thưa thớt mới hạ xuống, rất nhanh thu hồi Tử Vân Dực Tiêu Viêm liền tức khắc hướng về nội khố dược liệu bước vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Là nơi chứa rất nhiều cái loại dược liệu trân quý, cho nên canh phòng bảo vệ nơi đây cũng có chút sâm nghiêm. Không chỉ có vài vị đấu vương cường giả tọa trấn, hơn nữa còn có đến mười vị đạo sư tuần tra 24/24. Loại khu vực này học viện có chỉ thị cấm học viên đi vào, bất quá cũng may là nhờ có Hách trưởng lão có dặn trước, cho nên lúc Tiêu Viêm bị một gã tuần tra đạo sư ngăn cản, ngược lại không có bị đuổi đi mà sau khi xác nhận lại thân phận liền được đưa đến gặp Hách trưởng lão.
- Ha ha, hai tháng trời không gặp không ngờ là đã tiến nhập vào đấu linh, hơn thế lục tinh đấu linh Bạch Trình cũng bị ngươi đả bại, thật đúng là khá lắm.
Vốn đang kiểm duyệt thuốc trong kho nhưng khi nghe tin Tiêu Viêm tới gặp, Hách trưởng lão vội vàng phân phó kẻ dưới dẫn Tiêu Viêm đến, hiển nhiên đối với sự tình ở sân thi đấu ông ta đã sớm nghe nói qua.
- Chỉ là may mắn mà thôi.
Tiêu Viêm hướng về Hách trưởng lão hành lễ cười cười nói. Đợi cho đến khi tên đạo sư kia ra ngoài, mới nhẹ giọng nói ra mục đích của chuyến đi:
- Lần này đến làm phiền Hách trưởng lão chủ yếu là muốn tìm một loại dược liệu luyên chế còn thiếu, cho nên đến chỗ này nhìn xem là có tìm được hay không.
Hiện giờ thực lực đã gia tăng một chút cho nên Tiêu Viêm đối với việc luyện chế Long Lực đan cũng gia tăng thêm vài phần tin tưởng luyên chế thành công. Ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào sắc mặt của Hách trưởng lão, sau khi nghe thấy giọng điệu chờ mong của lão với mình hắn mới thở dài nhẹ nhõm.
- Ha ha, dược liệu cất giữ ở chỗ này sớm hay muộn cũng bị mấy cái lão hỗn đản ở Luyện dược hệ tìm cớ lấy đi.
Phất phất tay, Hách trưởng lão tiêu sái bước về phía Tiêu Viêm vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Tiêu Viêm à, ta cũng không nói lời thừa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra một quả đan dược làm cho ta thỏa mãn ta sẽ cho ngươi tùy ý lấy đi một loại dược liệu ở trong dược khố, như thế nào đồng ý không?
Nghe vậy Tiêu Viêm ngẩn ra, một loại dược liệu đổi lấy một khỏa đan dược? Điều kiện này…
- Ngươi cũng đừng cho rằng là ta chiếm tiện nghi của người, ta nghĩ loại dược liệu mà có thể làm cho ngươi khó có thể kiếm ra chỉ sợ rằng cũng thực rất thưa thớt, một khỏa đan dược đổi lấy dược liệu trung cấp cũng coi như là ngươi không bị lỗ rồi. thế nào?
Nhìn thấy biểu tình chần chờ của Tiêu Viêm Hác trưởng lão cười hắc hắc nói.
Thoáng trầm ngâm một lúc, Tiêu Viêm khẽ gât đầu, nếu là nơi này thực sự có một gốc Long Tu Băng Hỏa quả, loại dược liệu cuối cùng để luyện chế linh đan, thì quả thật mà nói dùng một hoàn Long Lực đan đổi lấy loại dược liệu hiếm thấy này thì hắn mới là người không chịu thiệt thòi, nếu là những thứ khác, chỉ sợ đợt sinh ý này là đi buôn mà không có lời.
- Được theo ý của trưởng lão đi
Nghe thấy Tiêu Viêm đáp ứng, khuôn mặt Hách trưởng lão nhất thời biểu hiện ra một chút tươi cười, nếp nhăn trên trán lúc này cũng giãn ra rất nhiều. Tiện tay tung ra một vật màu trắng như tuyết nói:
- Lúc này trong quản lý khố cất giữ rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, ngươi đi vào trong đó tìm kiếm đi, nếu kiếm được rồi thì lại trở lên đây chúng ta cùng nhau giao dịch.
Vội vàng tiếp nhận vật kia, khóe mắt Tiêu Viêm thoáng nhìn qua, hóa ra đây là một khối ngọc bài được chế tạo bằng bạch ngọc. Trên ngọc bài là các loại dược liệu được điêu khắc rất ư là sống động, thâm chí có lúc mơ hồ hương thuốc thẩm thấu đi ra làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nội viện này quả nhiên thực lực thật thâm hậu, ngay cả ngọc bài này cũng là sử dụng vật liệu cực kì hiếm thấy để chế tạo ra. Nắm ngọc bài trong tay Tiêu Viêm thì thầm trong lòng một tiếng, cũng không xoay người lại mà trực tiếp hướng về cửa dược liệu khố bước vào.
- Đúng rồi tiểu tử kia nhớ kĩ, chỉ nên tìm đồ vật mà ngươi cần tìm, còn những thứ khác không nên lộn xộn nha. Mấy cái kia đều đã được đánh dấu, chỉ cần thoáng ba động là liền có thể phát hiện ra ngay.
Lúc Tiêu Viêm sắp bước vào cửa Hách trưởng lão liền cẩn thận nhắc nhở. Cũng không có gì là lạ khi nội viện làm một ít loại phòng hộ này vì bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý.
- Ha ha, trưởng lão yên tâm, Tiêu Viêm ta cung không phải là người tham lam.
Cười cười, Tiêu Viêm cũng hiểu được Hách trưởng lão có ý nhắc nhở mình không nên nổi lòng tham.
Bị Tiêu Viêm dùng lời nói vạch trần ý tứ của mình, Hách trưởng lão ngượng ngùng cười cười, phất phất tay sau đó ngồi trở lại ghế dựa tiếp tục kiểm tra dược liệu văn kiện.
Mỉm cười Tiêu Viêm đẩy cửa bước vào, phía sau là một đạo hành lang rộng lớn. Tới cuối hành lang có một quầng sang năng lượng cuối đường, liếc nhìn chung quanh, nhìn thấy một cái rãnh bên trên bức tường, Tiêu Viêm cẩn thận đem bạch ngọc bài đặt lên.
Sau khi đem bạch ngọc bài đặt lên thì ánh sáng năng lượng phòng hộ dần dần yếu ớt, một lúc sau thì hoàn toàn tiêu tán.
Thu hồi Bạch ngọc bài lại Tiêu Viêm nhìn vào cái lồng ẩn sau của gỗ có chút khẩn cấp chà chà hai tay sau đó đẩy cửa đi vào bên trong dược khố.
- À tùy tiện hỏi chút thôi, Lâm Diễm học trưởng không cần phải để trong lòng.
Không khí duy trì trầm mặc một hồi thì Tiêu Viêm nhẹ nhàng buông chén trà xuống mỉm cười nói.
Nghe Tiêu Viêm nói như vậy, sắc mặt Lâm Diễm mới trở nên hòa hoãn một chút, thở dài cười khổ nói:
- Cái tên kia ta cũng thực bất đắc dĩ phải nói, một tháng sau tại giải đấu ngươi có thể nhìn thấy hắn, nhưng là trước đó ta cũng khuyên ngươi một câu nếu tại giải đấu mà gặp phải hắn ngàn vạn lần không nên làm cho hắn tức giận, cùng lắm là nhận thua đi cũng được.
Khẽ mím môi lại, Tiêu Viêm yên lặng gật đầu. Cái tên gia hỏa cường bảng đệ nhất kia dĩ nhiên có trình độ mạnh mẽ vậy sao? Trong lòng ý niệm chớp động, Tiêu Viêm bỗng nhiên sinh ra tò mò đối với tên cường bảng đệ nhất này, có thể làm cho Lâm Diễm nói ra những lời này thì thật không biết hắn đáng sợ ra sao, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay chăng?
- Hắc hắc bất quá nói không chừng ngươi cũng không có cơ hội gặp được tên kia đâu, riêng chỉ việc lọt vào mười người đứng đầu thôi cũng đã khó gấp mười việc đánh bại cái tên Bạch Trình kia. Hiện giờ thực lực của mười người mạnh nhất đều là ở đấu linh đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú. Đồng thời riêng sức chiến đấu mạnh mẽ cùng đấu kĩ cường hãn của mỗi người đều không phải ở loại cấp bậc mà tên gia hỏa Bạch Trình có thể so sánh.
Lâm Diễm hắc hắc cười nói. Lời nói này tuy thẳng thắn nhưng thật ra vẫn ít nhiều để cho Tiêu Viêm chút ít mặt mũi.
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm đối vơi tên gia hỏa Lâm Diễm nhanh mồm nhanh miệng cũng là không có biện pháp, chỉ có thể hàm hồ nói:
- Ta sẽ cố hết sức
- Nếu không chúng ta hãy thử đánh một tràng đi? Ngươi nếu có thể đánh bại ta hoặc ở dưới tay ta mà kiên trì được vài hiệp nói không chừng cũng là có cơ hội đó nha.
Đảo con ngươi hai vòng trên người Tiêu Viêm, ánh mắt của Lam Diễm phút chốc nóng cháy lên có chút bức thiết nói
Tiêu Viêm nghe vậy liền ngẩn ra, cả người cũng nhịn không được có chút phát lạnh khi nhìn bộ dáng khát khao kia của Lâm Diễm. Sức chiến đấu của tên gia hỏa này cơ hồ có thể ngang bằng với Ngô Hạo, Tiêu Viêm cũng không muốn phí tâm hao sức để chiến đấu cùng với tên điên này cho nên lập tức xua tay nói:
- Quên đi, ta hiện giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn, để sau này vậy.
Nghe Tiêu Viêm cự tuyệt, Lâm Diễm chỉ đành phải thất vọng gật đầu. Ở trong tháp tu luyện đã nửa tháng, hắn cảm thấy chính mình có chút ngứa ngáy tay chân, hiện giờ rất hy vọng có người có thể cùng hắn thoải mái đánh một hồi.
Tiêu Viêm nhìn thấy biểu tình kia liền vội vàng đem đề tài này chuyển đi, cùng với hắn nói chuyện một hồi rồi nhanh chóng lấy cớ đuổi khéo hắn ra ngoài.
Sau khi thấy Lâm Diễm đã đi ra ngoài, Tiêu Viêm liền vội vàng đóng cửa lại, Huân Nhi nhịn không được lắc đầu cười, bất quá khi thấy Tiêu Viêm đang trợn mắt nhìn mình, lại vội vàng thu lại, cười khẽ nói:
- Ta biết không phải Tiêu Viêm ca ca sợ hắn, mà chỉ lo lắng lúc luận bàn sơ ý làm bị thương hắn mà thôi.
- Thật là chỉ có ngươi hiểu ta thôi...
Bị Huân nhi nhìn thấu tâm tư, Tiêu Viêm xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt liếc ra ngoài hơi trầm ngâm nói:
- Ta phải đi gặp Hách trưởng lão một lát, ông ta là chưởng quản nội khố dược liệu, ta đang cần một ít dược liệu quan trọng, nếu cái kia mà có trong đó, thể nào ta cũng phải gạt lấy ra một ít.
Nghe vậy Huân Nhi khẽ gật đầu chợt hỏi:
- Huynh thiếu dược liệu gì? Chúng ta thuôc đội hái thuốc Bàn môn cũng là nơi cất giữ nhiều loại dược liệu, hơn nữa còn vào núi thu hoạch nhiều lần nói không chừng có cái mà huynh cần tìm.
Tiêu Viêm cười khổ một tiếng. Dược liệu mà hắn cần ngay cả chính hắn cũng chưa từng tận mắt thấy qua, tầm qúy trọng của nó như vậy có thể biết đến mức độ nào, nhưng vì cũng không nỡ từ chối hảo ý của Huân Nhi cho nên liền nói ra tên của dược liệu:
- Long Tu Băng Hỏa Quả.
Sau khi nghe được cái tên này, Huân Nhi nhíu mày suy tư chốc lát nhưng rồi cũng chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, nàng có kiểm tra qua dược liệu mà đội hái thuốc đã thu hoạch nhưng vẫn không có phát hiện ra loại dược tài nào tên như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng Huân Nhi như vậy Tiêu Viêm không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm, cười cười cùng với Huân Nhi trò chuyện rồi liền mở cửa lẻn ra ngoài.
Ra cửa Tiêu Viêm tìm một chỗ hẻo lánh rôi triệu hoán Tử Vân Dực, cuối cùng bay lên trời ra khỏi khu vực tân sinh. Ở trên cao phát hiện thấy một ít tên đang thò đầu thò cổ rình rập bên cánh cửa Tiêu Viêm chỉ đành cười khổ một tiếng rồi chấn động hai cánh thân hình hóa thành một bóng đen nhàn nhạt ở phía xa xa rồi biến mất trong bầu trời đêm đang hạ xuống.
Trong nội viện phần lớn là cường giả, Tiêu Viêm cũng không dại gì trêu chọc để rước lấy phiền toái. Để tránh mấy cái tên gia hỏa khiêu chiến để lấy danh tiếng, sau khi kiếm được một chỗ vết chân rất thưa thớt mới hạ xuống, rất nhanh thu hồi Tử Vân Dực Tiêu Viêm liền tức khắc hướng về nội khố dược liệu bước vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Là nơi chứa rất nhiều cái loại dược liệu trân quý, cho nên canh phòng bảo vệ nơi đây cũng có chút sâm nghiêm. Không chỉ có vài vị đấu vương cường giả tọa trấn, hơn nữa còn có đến mười vị đạo sư tuần tra 24/24. Loại khu vực này học viện có chỉ thị cấm học viên đi vào, bất quá cũng may là nhờ có Hách trưởng lão có dặn trước, cho nên lúc Tiêu Viêm bị một gã tuần tra đạo sư ngăn cản, ngược lại không có bị đuổi đi mà sau khi xác nhận lại thân phận liền được đưa đến gặp Hách trưởng lão.
- Ha ha, hai tháng trời không gặp không ngờ là đã tiến nhập vào đấu linh, hơn thế lục tinh đấu linh Bạch Trình cũng bị ngươi đả bại, thật đúng là khá lắm.
Vốn đang kiểm duyệt thuốc trong kho nhưng khi nghe tin Tiêu Viêm tới gặp, Hách trưởng lão vội vàng phân phó kẻ dưới dẫn Tiêu Viêm đến, hiển nhiên đối với sự tình ở sân thi đấu ông ta đã sớm nghe nói qua.
- Chỉ là may mắn mà thôi.
Tiêu Viêm hướng về Hách trưởng lão hành lễ cười cười nói. Đợi cho đến khi tên đạo sư kia ra ngoài, mới nhẹ giọng nói ra mục đích của chuyến đi:
- Lần này đến làm phiền Hách trưởng lão chủ yếu là muốn tìm một loại dược liệu luyên chế còn thiếu, cho nên đến chỗ này nhìn xem là có tìm được hay không.
Hiện giờ thực lực đã gia tăng một chút cho nên Tiêu Viêm đối với việc luyện chế Long Lực đan cũng gia tăng thêm vài phần tin tưởng luyên chế thành công. Ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào sắc mặt của Hách trưởng lão, sau khi nghe thấy giọng điệu chờ mong của lão với mình hắn mới thở dài nhẹ nhõm.
- Ha ha, dược liệu cất giữ ở chỗ này sớm hay muộn cũng bị mấy cái lão hỗn đản ở Luyện dược hệ tìm cớ lấy đi.
Phất phất tay, Hách trưởng lão tiêu sái bước về phía Tiêu Viêm vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Tiêu Viêm à, ta cũng không nói lời thừa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra một quả đan dược làm cho ta thỏa mãn ta sẽ cho ngươi tùy ý lấy đi một loại dược liệu ở trong dược khố, như thế nào đồng ý không?
Nghe vậy Tiêu Viêm ngẩn ra, một loại dược liệu đổi lấy một khỏa đan dược? Điều kiện này…
- Ngươi cũng đừng cho rằng là ta chiếm tiện nghi của người, ta nghĩ loại dược liệu mà có thể làm cho ngươi khó có thể kiếm ra chỉ sợ rằng cũng thực rất thưa thớt, một khỏa đan dược đổi lấy dược liệu trung cấp cũng coi như là ngươi không bị lỗ rồi. thế nào?
Nhìn thấy biểu tình chần chờ của Tiêu Viêm Hác trưởng lão cười hắc hắc nói.
Thoáng trầm ngâm một lúc, Tiêu Viêm khẽ gât đầu, nếu là nơi này thực sự có một gốc Long Tu Băng Hỏa quả, loại dược liệu cuối cùng để luyện chế linh đan, thì quả thật mà nói dùng một hoàn Long Lực đan đổi lấy loại dược liệu hiếm thấy này thì hắn mới là người không chịu thiệt thòi, nếu là những thứ khác, chỉ sợ đợt sinh ý này là đi buôn mà không có lời.
- Được theo ý của trưởng lão đi
Nghe thấy Tiêu Viêm đáp ứng, khuôn mặt Hách trưởng lão nhất thời biểu hiện ra một chút tươi cười, nếp nhăn trên trán lúc này cũng giãn ra rất nhiều. Tiện tay tung ra một vật màu trắng như tuyết nói:
- Lúc này trong quản lý khố cất giữ rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, ngươi đi vào trong đó tìm kiếm đi, nếu kiếm được rồi thì lại trở lên đây chúng ta cùng nhau giao dịch.
Vội vàng tiếp nhận vật kia, khóe mắt Tiêu Viêm thoáng nhìn qua, hóa ra đây là một khối ngọc bài được chế tạo bằng bạch ngọc. Trên ngọc bài là các loại dược liệu được điêu khắc rất ư là sống động, thâm chí có lúc mơ hồ hương thuốc thẩm thấu đi ra làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nội viện này quả nhiên thực lực thật thâm hậu, ngay cả ngọc bài này cũng là sử dụng vật liệu cực kì hiếm thấy để chế tạo ra. Nắm ngọc bài trong tay Tiêu Viêm thì thầm trong lòng một tiếng, cũng không xoay người lại mà trực tiếp hướng về cửa dược liệu khố bước vào.
- Đúng rồi tiểu tử kia nhớ kĩ, chỉ nên tìm đồ vật mà ngươi cần tìm, còn những thứ khác không nên lộn xộn nha. Mấy cái kia đều đã được đánh dấu, chỉ cần thoáng ba động là liền có thể phát hiện ra ngay.
Lúc Tiêu Viêm sắp bước vào cửa Hách trưởng lão liền cẩn thận nhắc nhở. Cũng không có gì là lạ khi nội viện làm một ít loại phòng hộ này vì bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý.
- Ha ha, trưởng lão yên tâm, Tiêu Viêm ta cung không phải là người tham lam.
Cười cười, Tiêu Viêm cũng hiểu được Hách trưởng lão có ý nhắc nhở mình không nên nổi lòng tham.
Bị Tiêu Viêm dùng lời nói vạch trần ý tứ của mình, Hách trưởng lão ngượng ngùng cười cười, phất phất tay sau đó ngồi trở lại ghế dựa tiếp tục kiểm tra dược liệu văn kiện.
Mỉm cười Tiêu Viêm đẩy cửa bước vào, phía sau là một đạo hành lang rộng lớn. Tới cuối hành lang có một quầng sang năng lượng cuối đường, liếc nhìn chung quanh, nhìn thấy một cái rãnh bên trên bức tường, Tiêu Viêm cẩn thận đem bạch ngọc bài đặt lên.
Sau khi đem bạch ngọc bài đặt lên thì ánh sáng năng lượng phòng hộ dần dần yếu ớt, một lúc sau thì hoàn toàn tiêu tán.
Thu hồi Bạch ngọc bài lại Tiêu Viêm nhìn vào cái lồng ẩn sau của gỗ có chút khẩn cấp chà chà hai tay sau đó đẩy cửa đi vào bên trong dược khố.