Đấu Phá Thương Khung
Chương 508: Mời
Nhìn sự kinh ngạc trên khuôn mặt băng lạnh động lọng người kia, Tiêu Viêm cười nói:
- Không bị thương chứ?
- Không!
Lắc lắc đầu, Hàn Nguyệt kì dị nhìn Tiêu Viêm ở trước mặt, trên khuôn mặt động lòng người thoáng có chút đỏ ửng, nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, chợt thở dài nói:
- Chỉ mới hai ba tháng trời không gặp, ngươi xem ra lực lượng đã mạnh mẽ lên nhiều, với tốc độ thăng tiến mạnh mẽ như vậy, người bên trong nội viện có thể vượt qua ngươi chỉ sợ không có bao nhiêu.
Lấy tốc độ của biến dị Tuyết ma thiên viên, cho dù là thực lực cỡ Lâm Tu Nhai cũng tránh né không kịp, vậy mà Tiêu Viêm trước mặt lại có thể trong lúc cực kì nguy hiểm cứu nàng ra, tốc độ như vậy, chỉ sợ ở đây ko vài người có thể hơn được, so với mấy tháng trước, dường như tiến bộ đến mức thoát thai hoán cốt, cũng khó trách Hàn Nguyệt cảm than như vậy
Tiêu Viêm cười lần nữa, vẫn chưa nói gì với Hàn Nguyệt, quay đầu hướng ánh mắt nhìn về phía mặt đất, chỗ tảng đá lớn xuất hiện 1 hồng ảnh, lập tức trong mắt hiện lên 1 chút ngưng trọng. Lúc này Tuyết Ma Thiên Viên, lông mao tuyết trắng cả người đã hoàn toàn biến thành 1 màu đỏ, trong mắt màu đỏ càng tươi hơn, sát ý càng lúc càng nồng nặc, 1 luồng sương mù huyết sắc không ngừng từ trong cơ thể thẩm thấu ra. Mà 1 chút sương mù huyết sắc này, sau 1 lúc dính lên lá cây, sẽ ăn mòn thành 1 mảnh hư vô. Khí thế mức độ này, dường như thực lực so với lúc trước tăng vọt lên hơn gấp đôi.
- Hàn Nguyệt học tỷ, con yêu thú kia hình như càng lúc càng mạnh, ta xem nên nhanh chóng rút lui thôi, nếu ko, chỉ sợ …
Tiêu Viêm khẽ cau mày nhắc nhở, Dược Lão đã nói qua, sau khi cuồng bạo huyết mạch thức tỉnh rồi, Tuyết Ma Thiên Viên có thể trong thời gian ngắn chống lại ngũ tinh Đấu Vương cường giả, hiện giờ Lâm Tu Nhai lại đang bị thương, bằng vào mấy người bọn họ, chắc chắn ko có khả năng tiếp tục tạo thành uy hiếp đối với nó, chỉ cần lời nói vô ý 1 cái, sợ là sẽ xuất hiện không ít thương vong.
Hàn Nguyệt cười khổ gật gật đầu, Tuyết Ma Thiên Viên đột nhiên biến dị cũng là ra ngoài dự kiến của nàng, hiện giờ lấy thực lực của đội ngũ bọn họ, ko đủ để đánh bại nó, biết được thực lực khủng bố của nó, hy vọng đoạt được "Địa Tâm Thối Thể Nhũ" của nàng không còn lớn nữa.
Cách đó không xa, Nghiêm Hạo nhìn con Tuyết Ma Thiên Viên sau khi bạo phát công kích hung hãn, giờ phút này dường như lâm vào một loại trạng thái điều tức, vội vàng vung tay lên, một người tiến nhanh vào trong rừng tìm kiếm Lâm Tu Nhai đang bị thương, mấy người còn lại cũng thật cẩn thận nhanh chân tiến tới chỗ Hàn Nguyệt đang đứng trên ngọn cây, dùng ánh mặt kì dị đánh giá Tiêu Viêm, vửa rồi hắn thể hiện ra cái loại tốc độ kia, có thể cho rằng hắn thuộc loại cường giả mũi nhọn ở trong học viện.
- Ha hả, vị bằng hữu kia, chẳng lẽ cũng là Nội Viện đệ tử? Vì cái gì trước kia chưa từng thấy qua?
Đánh giá Tiêu Viêm mạnh yếu một hồi, Nghiêm Hạo không khỏi có chút nghi hoặc, lấy tốc độ của hắn như vậy, ít nhất cũng nên là "Cường bảng" cao thủ mới đúng, nhưng tại sao lại lạ mặt như thế?
- Nghiêm Hạo học trưởng, hắn là Tiêu Viêm, mấy tháng trước mới vừa đi vào Nội Viện tân sinh.
Hàn Nguyệt mỉm cười giới thiệu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tân sinh?
Nghe vậy, bọn Nghiêm Hạo mấy người nhất thời một trận kinh hô, ánh mắt hơi có chút quái dị, một tân sinh mới đi vào Nội Viện chưa đầy nửa năm, thế nhưng có thực lực bực này? Chẳng lẽ ngoại viện hiện tại, đã muốn mạnh mẽ tới mức này?
Mấy luồng ánh mắt quét qua quét lại trên người Tiêu Viêm, một lát sau, nghi hoặc cũng càng thêm nồng đậm, với độ nồng đậm khí tức cỡ này, rõ ràng Tiêu Viêm cũng chỉ ước chừng Đại Đấu Sư cấp bậc, mà vì sao lúc trước bùng nổ tốc độ, dĩ nhiên là ngay cả bọn họ đều là có chút đuổi không kịp?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của đám người Nghiêm Hạo, Tiêu Viêm vẫn chỉ cười, chưa giải thích cái gì cả, đối với mấy người hơi hơi ôm quyền, có chút khách khí tiếp đón, bất kể nói như thế nào, trước mặt mấy cái tên đều có thể đứng đầu Nội Viện cường giả, thực lực so với đẳng cấp cỡ Bạch Trình kia hẳn mạnh hơn rất nhiều, có thể cùng bọn họ có điểm quan hệ tốt, hắn tự nhiên cũng ko cự tuyệt cơ hội bực này.
- Tiêu Viêm? Ta tựa hồ nghe nói qua tên này, đoạn thời gian trước không phải nói tân sinh tại "Hỏa Năng cuộc săn" đứng lên đánh bại toàn bộ đội ngũ học viên cũ sao? Hình như đầu lĩnh đội ngũ tân sinh đó, gọi là Tiêu Viêm? Ta nghĩ, đây chắc chắn là cùng một người.
Một nam tử áo vàng, ắc mặt ngăm đen nhưng ánh mắt lại sáng dị thường, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe nói như thế, đám người Nghiêm Hạo ngẩn ra, chợt làm như cũng đã nhớ ra, cười nói:
- Ngyên lai Tiêu Viêm kia chính là ngươi, cái tên này thật đúng là như sấm bên tai a, năm đó thời điểm chúng ta đi vào Nội Viện, ta cùng tên Lâm Tu Nhai kia cuối cùng còn thua ở trong tay Bạch sát đội, không nghĩ tới sóng sau xô sóng trước, giới tân sinh càng lúc càng mạnh mẽ, quả nhiên trực tiếp đem Hắc-Bạch quan sát đội toàn bộ xử lý cả, quả nhiên có vài phần bổn sự a.
Nhìn ánh mắt kỳ dị của mấy người kia, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Chỉ là vận may mà thôi, năm đó Nghiêm Hạo cũng Lâm Tu Nhai học trưởng chính là hai người một mình đấu Hắc-Bạch sát đội, ta cũng là dựa vào toàn bộ đội ngũ tân sinh, như thế nào có thể so sánh?
Đối với một sự tình năm đó, Tiêu Viêm cũng là nghe nói qua một chút, Nghiêm Hạo cũng Lâm Tu Nhai này đều là những người cao ngạo, lần đó những học sinh mới khắc khó có thể lọt vào trong mắt bọn họ, cho nên hai người một mình tổ đội, sau đó một đường mạnh mẽ xông thẳng đến điểm cuối cùng mới là nguy hiểm thua ở trong tay Bạch sát đội, có thể nói là một đoạn giai thoại năm đó.
- Bất kể thủ đoạn gì, có thể thắng chính là tốt, chúng ta năm đó cũng là rất ngạo mạn, bằng không thì đội ngũ lần đầu tiên đánh vỡ "Hỏa Năng cuộc săn", cũng đã không đợi tới năm nay mới xuất hiện.
Nghiêm Hạo bĩu môi, cười nói.
Trong lúc mấy người Tiêu Viêm đang nói chuyện, hai bóng người cũng là bỗng nhiên từ bên trong rừng rậm lao ra, chỉ vài lần chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh mọi người, hóa ra là Lâm Tu Nhai lúc trước bị đánh tiến vào rừng rậm cùng với người đi tìm hắn lúc nãy.
- Vị này chính là?
Lúc này Lâm Tu Nhai, khuôn mặt một mảnh tái nhợt, khóe miệng còn mơ hồ có vết máu, một thân áo xanh cũng bị phá rách không ít, mặc dù hình tượng chật vật, mà cổ khí chất thật ra cũng chưa từng yếu bớt đi, đầu tiên là hướng về mọi người cười khổ một tiếng, sau đó nhìn thấy gương mặt xa lạ của Tiêu Viêm, không khỏi có chút ngạc nhiên nói.
- Ngươi không sao chứ?
Nghiêm Hạo đầu tiên là hỏi thăm một câu, sau đó liền đem lai lịch giản lược của Tiêu Viêm nói một lần.
- Hóa ra là Tiêu Viêm huynh đệ, ha hả, tên này cũng không phải xa lạ đâu.
Nghe xong theo như lời Nghiêm Hạo nói, Lâm Tu Nhai cũng là có một chút cảm thấy kinh dị, lúc trước kia Tuyết Ma Thiên Viên tốc độ khủng bố ra sao, hắn đã tự mình thể nghiệm, không nghĩ tới tân sinh trước mặt mới vừa gia nhập Nội Viện chưa tới nửa năm, dĩ nhiên là có thể từ bàn tay của Tuyết Ma Thiên Viên cứu người ra, bản lãnh như vậy, thật là có tư cách cùng bọn họ nói chuyện ngang hàng với nhau.
- Ha hả, Lâm học trưởng, ta cũng vậy vừa vặn ở trong núi tu luyện, mới vừa nghe đến động tĩnh bên này nên chạy lại đây, cũng là nhìn thấy các người đang cùng đại gia hỏa chiến đấu, lại tiếp tục nhìn thấy Hàn Nguyệt gặp nạn, cũng không phải tốt tốt mà ẩn nấp một bên, cho nên chỉ có thể ra tay, nếu có quấy rầy nơi này, xin thứ lỗi cho.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tuyết Ma Thiên Viên đang ở xa xa kia, bởi vì thấy đám đông nhân số tụ tập mà thoáng hiện ra một tia kiêng kị chưa tiếp tục tấn công, đối với Lâm Tu Nhai cười nói.
- Này có cái gì thứ lỗi chứ, nếu Tiêu Viêm huynh đệ cứu Hàn Nguyệt một mạng, vậy cũng không cần giấu diếm cái gì với người, chúng ta lúc này vây giết Tuyết Ma Thiên Viên, cũng là bởi vì muốn đoạt được một loại đồ vật mà thôi, có mặt chia phần, nếu là thật sự có thể đoạt được thứ kia, tất nhiên cũng cấp cho Tiêu Viêm huynh đệ một phần.
Lâm Tu Nhai không thèm để ý cười cười, tùy ý lời nói, quả thật nghĩ rằng đã kéo Tiêu Viêm vào trong tiểu đoàn đội, Hành động như vậy, rõ ràng cho rằng thực lực Tiêu Viêm có tư cách cùng bọn họ phân một chén canh. Nhưng mà hắn cũng chưa đem Địa Tâm Thối Thể Nhữ kể ra, loại này kì vật quá mức quý giá, lần đầu tiên gặp Tiêu Viêm, tự nhiên không có khả năng như vậy dễ dàng liềm đem bí mật đó nói cho hắn.
Nhìn thấy Lâm Tu Nhai thế nhưng chủ động mời Tiêu Viêm gia nhập, bọn người Nghiêm Hạo sững sờ một chút, liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt im lặng, lấy thực lực Tiêu Viêm, có lẽ vẫn không thể làm cho bọn họ như thế nào coi trọng, nhưng là lúc trước thể hiện ra dị trạng tốc độ, cũng là làm cho bọn họ không thể khinh thường, còn nữa "Địa Tâm Thối Thể Nhũ" này là Hàn Nguyệt phát hiện trước tiên, mà bây giờ Tiêu Viêm còn cứu nàng một mạng, nàng chỉ sợ cũng sẽ không phản đối đề nghị này của Lâm Tu Nhai, cho nên, mấy người bọn họ sau khi nghĩ lại vòng vo trong lòng, cũng là chưa từng nói ý kiến gì phản đối.
Tiêu Viêm đồng dạng cũng là bởi vì Lâm Tu Nhai thẳng thắn mà ngẩn ra, kỳ bảo bực này, người khác chỉ ước gì một mình giữ lấy, người kia nhưng thật ra có thể đè nén lòng tham, làm ra một đề nghị thật thanh tỉnh và sáng suốt, tâm trí cỡ này, chính là thâm hậu a, nhưng là một chút đồ của hắn, cũng là không thể hiển lộ ở trước mặt người ngoài, cho nên lời mời này sợ rằng chỉ có thể cự tuyệt.
Cho nên, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tiêu Viêm lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Đa tạ ý tốt của Lâm học trưởng, nhưng chỉ sợ Tiêu Viêm vô phúc tiêu thụ, Tuyết Ma Thiên Viên cũng không phải hạng vô dụng, theo như lời đồn loại dị thú này trong cơ thể chảy xuôi một loại cuồng bạo huyết mạch, một khi thức tỉnh, thực lực sẽ tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn, ta xem súc sinh này hiện tại biến hóa, chỉ sợ nguyên nhân đúng là cuồng bạo huyết mạch kia thức tỉnh rồi, thời điểm này, đừng nói là Đấu Vương bình thường, cho dù là thực lực đạt tới cấp bậc ngũ tinh Đấu Vương cường giả, cũng là không có chút nào biện pháp đối phó với nó, mặc dù nói có chút đả kích nhân, đối với ngươi cũng không biết là chúng ta mấy người có thể đem nó đánh bại.
- Cuồng bạo huyết mạch?
Nghe được xưng hô này, bọn người Lâm Tu Nhai ngẩn ra, sắc mặt có chút biến sắc, mặc dù bọn họ cũng là nhận thức dị thú loại này, nhưng về sự hiểu biết, tự nhiên không có khả năng so sánh được với Dược Lão, bởi vậy, nên cũng chưa bao giờ nghe nói qua cái gì cuồng bạo huyết mạch, nhưng là xem từ lúc trước Tuyết Ma Thiên Viên biến hóa, cũng là cùng với lời nói của Tiêu Viêm có chút ăn khớp, bởi vậy mọi người sắc mặt đều là nhìn qua có chút khó coi, bọn họ tự nhiên rõ ràng một ma thú có thể đấu ngang với ngũ tinh Đấu Vương cường giả. bằng vào thực lực của bọn họ, vẫn là khó có thể nuốt trôi
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải buông tha cho Tuyết Ma Thiên Viên sao?
Nghiêm Hạo nhíu mày hỏi Lâm Tu Nhai, Địa Tâm Thối Thể Nhũ đối với hắn hấp dẫn thật sự là quá lớn, làm cho hắn buông tha, quả rất đau lòng.
Lâm Tu Nhai cười khổ một tiếng, trầm ngâm một lát, mới cắn răng nói:
- Quên đi, trước hết tin tưởng Tiêu Viêm huynh đệ một lần đi, hơn nữa lần này ta bị thương không nhẹ, chỉ sợ ít nhất tu dưỡng nửa tháng mới có thể hồi phục, cho nên muốn giết nó, sợ là chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Nghe như Lâm Tu Nhai có ý tạm thời lui lại, bọn người Nghiêm Hạo là có chút không muốn, bất quá sau khi ánh mắt bọn họ đảo qua Tuyết Ma Thiên Viên đang ở chỗ xa xa kia tản ra khí thế khủng bố, trong lòng không khỏi lạnh toát, không biết làm sao đành phải gật đầu.
- Trước rút lui đi, để sau khi dưỡng thương tốt đã, lại tiếp tục nghĩ biện pháp…
Lâm Tu Nhai thở dài một tiếng, chợt chắp tay đối với Tiêu Viêm nói:
- Tiêu Viêm huynh đệ, ngươi sẽ cùng với chúng ta trở về Nội Viện chứ?
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhìn qua hơi trầm ngâm, lắc lắc đầu, nói:
- Ta đến đây coi trọng tu luyện đấu kỹ, hiện giờ đấu kĩ chưa thành, thật không có ý muốn trở về.
- Ha hả, một khi đã như vậy, chúng ta đây liền về trước, có một chuyện, mời Tiêu Viêm huynh đệ hỗ trợ, việc ngày hôm nay về vật kia không cần đem ra nói cho bất cứ ai khác…
Lâm Tu Nhai liếc mắt nhìn Tiêu Viêm thật sâu một cái, ôm quyền nói
- Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự ta sẽ có chừng mực.
Tiêu Viêm cười cười, nói lại.
- Vậy liền đa tạ, ngày sau nếu là Tiêu Viêm huynh đệ có cần sự hỗ trợ, có thể tới tìm ta, tại trong Nội Viện, cũng là không ít kẻ biết mặt ta.
Lâm Tu Nhai nói, hắn thật ra chưa từng có bao nhiêu hoài nghi đối với Tiêu Viêm, mặc dù Tiêu Viêm có tốc độ làm người ta rất kinh khủng, nhưng bằng vào thực lực Đại Đấu Sư này, còn không có khả năng một mình xông vào sơn cốc được Tuyết Ma Thiên Viên thủ hộ.
- Đi.
Dứt lời, Lâm Tu Nhai vung tay lên, liền dẫn đầu đám người vội vàng đi ra thâm sơn, sau đó đám người Nghiêm Hạo có chút không cam lòng cũng phải theo sát sau.
- Tiêu Viêm học đệ, tại trong núi sâu phải cẩn thận một chút.
Hàn Nguyệt đối với Tiêu Viêm mỉm cười, thân thiết nhắc nhở một tiếng, thân ảnh khẽ hư ảo, tóc bạc bay nhẹ nhàng, nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt nhìn đám người Lâm Tu Nhai dần dần biến mất trong tầm mắt, thật lâu lúc sau, Tiêu Viêm khẽ ai một tiếng, cười khổ thấp giọng nói:
- Thật sự có lỗi, khuyên nhóm các người rời đi cũng đích thật là để các người tốt thôi, nếu là tiếp tục dây dưa, một khi Tuyết Ma Thiên Viên hoàn toàn bùng nổ, chỉ sợ các người không ai có thể rời khỏi nơi này...
Trải qua Dược Lão nhắc nhở, Tiêu Viêm rõ ràng biết sau khi cuồng bạo huyết mạch củaTuyết Ma Thiên Viên thức tỉnh rồi có bao nhiêu khủng bố, đừng nói là vài người cỡ Lâm Tu Nhai ở vào trình độ Đấu Linh đỉnh phong, cho dù là năm người chính thức là Đấu Vương cường giả, chỉ sợ cũng không ở thời điểm cùng loại tình huống này dám cùng Tuyết Ma Thiên Viên dây dưa.
Xoay đầu lại, Tiêu Viêm đem ánh mắt ném về hướng kia theo đám người Lâm Tu Nhai mới rời đi, mà Tuyết Ma Thiên Viên đang dần dần rơi chậm lại cỗ tàn bạo hơi thở, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ cánh tay dưới áo bào, nơi đó, có một con rắn nhỏ xinh đẹp chính đang hơi hơi vặn vẹo, có tên tiểu tử này tại đây, hắn đến lúc đó có thể cùng Tuyết Ma Thiên Viên vật lộn đọ sức.
Trong lòng ý niệm chuyển động, Tiêu Viêm khóe miệng bỗng nhiên nhướng lên, nhìn chằm chằm Tuyết Ma Thiên Viên, lẩm bẩm nói:
- Súc sinh này, hiện tại càn rỡ, chờ ngươi tới buổi tối rồi, thời điểm suy nhược, lại tiếp tục tới thu thập ngươi… Địa Tâm Thối Thể Nhũ kia, ta hẳn phải có rồi.
Nhẹ nhàng cười, Tiêu Viêm thân hình vừa động, một chút điện quang tại lòng bàn chân nhanh chóng thành hình, sau đó thu nhỏ thành một luồng hắc ảnh, một tiếng sấm vang lên, thân hình cấp tốc xuyên vào trong rừng rầm mịt mờ, chợt nhanh chóng biến mất không thấy…
- Không bị thương chứ?
- Không!
Lắc lắc đầu, Hàn Nguyệt kì dị nhìn Tiêu Viêm ở trước mặt, trên khuôn mặt động lòng người thoáng có chút đỏ ửng, nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, chợt thở dài nói:
- Chỉ mới hai ba tháng trời không gặp, ngươi xem ra lực lượng đã mạnh mẽ lên nhiều, với tốc độ thăng tiến mạnh mẽ như vậy, người bên trong nội viện có thể vượt qua ngươi chỉ sợ không có bao nhiêu.
Lấy tốc độ của biến dị Tuyết ma thiên viên, cho dù là thực lực cỡ Lâm Tu Nhai cũng tránh né không kịp, vậy mà Tiêu Viêm trước mặt lại có thể trong lúc cực kì nguy hiểm cứu nàng ra, tốc độ như vậy, chỉ sợ ở đây ko vài người có thể hơn được, so với mấy tháng trước, dường như tiến bộ đến mức thoát thai hoán cốt, cũng khó trách Hàn Nguyệt cảm than như vậy
Tiêu Viêm cười lần nữa, vẫn chưa nói gì với Hàn Nguyệt, quay đầu hướng ánh mắt nhìn về phía mặt đất, chỗ tảng đá lớn xuất hiện 1 hồng ảnh, lập tức trong mắt hiện lên 1 chút ngưng trọng. Lúc này Tuyết Ma Thiên Viên, lông mao tuyết trắng cả người đã hoàn toàn biến thành 1 màu đỏ, trong mắt màu đỏ càng tươi hơn, sát ý càng lúc càng nồng nặc, 1 luồng sương mù huyết sắc không ngừng từ trong cơ thể thẩm thấu ra. Mà 1 chút sương mù huyết sắc này, sau 1 lúc dính lên lá cây, sẽ ăn mòn thành 1 mảnh hư vô. Khí thế mức độ này, dường như thực lực so với lúc trước tăng vọt lên hơn gấp đôi.
- Hàn Nguyệt học tỷ, con yêu thú kia hình như càng lúc càng mạnh, ta xem nên nhanh chóng rút lui thôi, nếu ko, chỉ sợ …
Tiêu Viêm khẽ cau mày nhắc nhở, Dược Lão đã nói qua, sau khi cuồng bạo huyết mạch thức tỉnh rồi, Tuyết Ma Thiên Viên có thể trong thời gian ngắn chống lại ngũ tinh Đấu Vương cường giả, hiện giờ Lâm Tu Nhai lại đang bị thương, bằng vào mấy người bọn họ, chắc chắn ko có khả năng tiếp tục tạo thành uy hiếp đối với nó, chỉ cần lời nói vô ý 1 cái, sợ là sẽ xuất hiện không ít thương vong.
Hàn Nguyệt cười khổ gật gật đầu, Tuyết Ma Thiên Viên đột nhiên biến dị cũng là ra ngoài dự kiến của nàng, hiện giờ lấy thực lực của đội ngũ bọn họ, ko đủ để đánh bại nó, biết được thực lực khủng bố của nó, hy vọng đoạt được "Địa Tâm Thối Thể Nhũ" của nàng không còn lớn nữa.
Cách đó không xa, Nghiêm Hạo nhìn con Tuyết Ma Thiên Viên sau khi bạo phát công kích hung hãn, giờ phút này dường như lâm vào một loại trạng thái điều tức, vội vàng vung tay lên, một người tiến nhanh vào trong rừng tìm kiếm Lâm Tu Nhai đang bị thương, mấy người còn lại cũng thật cẩn thận nhanh chân tiến tới chỗ Hàn Nguyệt đang đứng trên ngọn cây, dùng ánh mặt kì dị đánh giá Tiêu Viêm, vửa rồi hắn thể hiện ra cái loại tốc độ kia, có thể cho rằng hắn thuộc loại cường giả mũi nhọn ở trong học viện.
- Ha hả, vị bằng hữu kia, chẳng lẽ cũng là Nội Viện đệ tử? Vì cái gì trước kia chưa từng thấy qua?
Đánh giá Tiêu Viêm mạnh yếu một hồi, Nghiêm Hạo không khỏi có chút nghi hoặc, lấy tốc độ của hắn như vậy, ít nhất cũng nên là "Cường bảng" cao thủ mới đúng, nhưng tại sao lại lạ mặt như thế?
- Nghiêm Hạo học trưởng, hắn là Tiêu Viêm, mấy tháng trước mới vừa đi vào Nội Viện tân sinh.
Hàn Nguyệt mỉm cười giới thiệu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tân sinh?
Nghe vậy, bọn Nghiêm Hạo mấy người nhất thời một trận kinh hô, ánh mắt hơi có chút quái dị, một tân sinh mới đi vào Nội Viện chưa đầy nửa năm, thế nhưng có thực lực bực này? Chẳng lẽ ngoại viện hiện tại, đã muốn mạnh mẽ tới mức này?
Mấy luồng ánh mắt quét qua quét lại trên người Tiêu Viêm, một lát sau, nghi hoặc cũng càng thêm nồng đậm, với độ nồng đậm khí tức cỡ này, rõ ràng Tiêu Viêm cũng chỉ ước chừng Đại Đấu Sư cấp bậc, mà vì sao lúc trước bùng nổ tốc độ, dĩ nhiên là ngay cả bọn họ đều là có chút đuổi không kịp?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của đám người Nghiêm Hạo, Tiêu Viêm vẫn chỉ cười, chưa giải thích cái gì cả, đối với mấy người hơi hơi ôm quyền, có chút khách khí tiếp đón, bất kể nói như thế nào, trước mặt mấy cái tên đều có thể đứng đầu Nội Viện cường giả, thực lực so với đẳng cấp cỡ Bạch Trình kia hẳn mạnh hơn rất nhiều, có thể cùng bọn họ có điểm quan hệ tốt, hắn tự nhiên cũng ko cự tuyệt cơ hội bực này.
- Tiêu Viêm? Ta tựa hồ nghe nói qua tên này, đoạn thời gian trước không phải nói tân sinh tại "Hỏa Năng cuộc săn" đứng lên đánh bại toàn bộ đội ngũ học viên cũ sao? Hình như đầu lĩnh đội ngũ tân sinh đó, gọi là Tiêu Viêm? Ta nghĩ, đây chắc chắn là cùng một người.
Một nam tử áo vàng, ắc mặt ngăm đen nhưng ánh mắt lại sáng dị thường, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe nói như thế, đám người Nghiêm Hạo ngẩn ra, chợt làm như cũng đã nhớ ra, cười nói:
- Ngyên lai Tiêu Viêm kia chính là ngươi, cái tên này thật đúng là như sấm bên tai a, năm đó thời điểm chúng ta đi vào Nội Viện, ta cùng tên Lâm Tu Nhai kia cuối cùng còn thua ở trong tay Bạch sát đội, không nghĩ tới sóng sau xô sóng trước, giới tân sinh càng lúc càng mạnh mẽ, quả nhiên trực tiếp đem Hắc-Bạch quan sát đội toàn bộ xử lý cả, quả nhiên có vài phần bổn sự a.
Nhìn ánh mắt kỳ dị của mấy người kia, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Chỉ là vận may mà thôi, năm đó Nghiêm Hạo cũng Lâm Tu Nhai học trưởng chính là hai người một mình đấu Hắc-Bạch sát đội, ta cũng là dựa vào toàn bộ đội ngũ tân sinh, như thế nào có thể so sánh?
Đối với một sự tình năm đó, Tiêu Viêm cũng là nghe nói qua một chút, Nghiêm Hạo cũng Lâm Tu Nhai này đều là những người cao ngạo, lần đó những học sinh mới khắc khó có thể lọt vào trong mắt bọn họ, cho nên hai người một mình tổ đội, sau đó một đường mạnh mẽ xông thẳng đến điểm cuối cùng mới là nguy hiểm thua ở trong tay Bạch sát đội, có thể nói là một đoạn giai thoại năm đó.
- Bất kể thủ đoạn gì, có thể thắng chính là tốt, chúng ta năm đó cũng là rất ngạo mạn, bằng không thì đội ngũ lần đầu tiên đánh vỡ "Hỏa Năng cuộc săn", cũng đã không đợi tới năm nay mới xuất hiện.
Nghiêm Hạo bĩu môi, cười nói.
Trong lúc mấy người Tiêu Viêm đang nói chuyện, hai bóng người cũng là bỗng nhiên từ bên trong rừng rậm lao ra, chỉ vài lần chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh mọi người, hóa ra là Lâm Tu Nhai lúc trước bị đánh tiến vào rừng rậm cùng với người đi tìm hắn lúc nãy.
- Vị này chính là?
Lúc này Lâm Tu Nhai, khuôn mặt một mảnh tái nhợt, khóe miệng còn mơ hồ có vết máu, một thân áo xanh cũng bị phá rách không ít, mặc dù hình tượng chật vật, mà cổ khí chất thật ra cũng chưa từng yếu bớt đi, đầu tiên là hướng về mọi người cười khổ một tiếng, sau đó nhìn thấy gương mặt xa lạ của Tiêu Viêm, không khỏi có chút ngạc nhiên nói.
- Ngươi không sao chứ?
Nghiêm Hạo đầu tiên là hỏi thăm một câu, sau đó liền đem lai lịch giản lược của Tiêu Viêm nói một lần.
- Hóa ra là Tiêu Viêm huynh đệ, ha hả, tên này cũng không phải xa lạ đâu.
Nghe xong theo như lời Nghiêm Hạo nói, Lâm Tu Nhai cũng là có một chút cảm thấy kinh dị, lúc trước kia Tuyết Ma Thiên Viên tốc độ khủng bố ra sao, hắn đã tự mình thể nghiệm, không nghĩ tới tân sinh trước mặt mới vừa gia nhập Nội Viện chưa tới nửa năm, dĩ nhiên là có thể từ bàn tay của Tuyết Ma Thiên Viên cứu người ra, bản lãnh như vậy, thật là có tư cách cùng bọn họ nói chuyện ngang hàng với nhau.
- Ha hả, Lâm học trưởng, ta cũng vậy vừa vặn ở trong núi tu luyện, mới vừa nghe đến động tĩnh bên này nên chạy lại đây, cũng là nhìn thấy các người đang cùng đại gia hỏa chiến đấu, lại tiếp tục nhìn thấy Hàn Nguyệt gặp nạn, cũng không phải tốt tốt mà ẩn nấp một bên, cho nên chỉ có thể ra tay, nếu có quấy rầy nơi này, xin thứ lỗi cho.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tuyết Ma Thiên Viên đang ở xa xa kia, bởi vì thấy đám đông nhân số tụ tập mà thoáng hiện ra một tia kiêng kị chưa tiếp tục tấn công, đối với Lâm Tu Nhai cười nói.
- Này có cái gì thứ lỗi chứ, nếu Tiêu Viêm huynh đệ cứu Hàn Nguyệt một mạng, vậy cũng không cần giấu diếm cái gì với người, chúng ta lúc này vây giết Tuyết Ma Thiên Viên, cũng là bởi vì muốn đoạt được một loại đồ vật mà thôi, có mặt chia phần, nếu là thật sự có thể đoạt được thứ kia, tất nhiên cũng cấp cho Tiêu Viêm huynh đệ một phần.
Lâm Tu Nhai không thèm để ý cười cười, tùy ý lời nói, quả thật nghĩ rằng đã kéo Tiêu Viêm vào trong tiểu đoàn đội, Hành động như vậy, rõ ràng cho rằng thực lực Tiêu Viêm có tư cách cùng bọn họ phân một chén canh. Nhưng mà hắn cũng chưa đem Địa Tâm Thối Thể Nhữ kể ra, loại này kì vật quá mức quý giá, lần đầu tiên gặp Tiêu Viêm, tự nhiên không có khả năng như vậy dễ dàng liềm đem bí mật đó nói cho hắn.
Nhìn thấy Lâm Tu Nhai thế nhưng chủ động mời Tiêu Viêm gia nhập, bọn người Nghiêm Hạo sững sờ một chút, liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt im lặng, lấy thực lực Tiêu Viêm, có lẽ vẫn không thể làm cho bọn họ như thế nào coi trọng, nhưng là lúc trước thể hiện ra dị trạng tốc độ, cũng là làm cho bọn họ không thể khinh thường, còn nữa "Địa Tâm Thối Thể Nhũ" này là Hàn Nguyệt phát hiện trước tiên, mà bây giờ Tiêu Viêm còn cứu nàng một mạng, nàng chỉ sợ cũng sẽ không phản đối đề nghị này của Lâm Tu Nhai, cho nên, mấy người bọn họ sau khi nghĩ lại vòng vo trong lòng, cũng là chưa từng nói ý kiến gì phản đối.
Tiêu Viêm đồng dạng cũng là bởi vì Lâm Tu Nhai thẳng thắn mà ngẩn ra, kỳ bảo bực này, người khác chỉ ước gì một mình giữ lấy, người kia nhưng thật ra có thể đè nén lòng tham, làm ra một đề nghị thật thanh tỉnh và sáng suốt, tâm trí cỡ này, chính là thâm hậu a, nhưng là một chút đồ của hắn, cũng là không thể hiển lộ ở trước mặt người ngoài, cho nên lời mời này sợ rằng chỉ có thể cự tuyệt.
Cho nên, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tiêu Viêm lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Đa tạ ý tốt của Lâm học trưởng, nhưng chỉ sợ Tiêu Viêm vô phúc tiêu thụ, Tuyết Ma Thiên Viên cũng không phải hạng vô dụng, theo như lời đồn loại dị thú này trong cơ thể chảy xuôi một loại cuồng bạo huyết mạch, một khi thức tỉnh, thực lực sẽ tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn, ta xem súc sinh này hiện tại biến hóa, chỉ sợ nguyên nhân đúng là cuồng bạo huyết mạch kia thức tỉnh rồi, thời điểm này, đừng nói là Đấu Vương bình thường, cho dù là thực lực đạt tới cấp bậc ngũ tinh Đấu Vương cường giả, cũng là không có chút nào biện pháp đối phó với nó, mặc dù nói có chút đả kích nhân, đối với ngươi cũng không biết là chúng ta mấy người có thể đem nó đánh bại.
- Cuồng bạo huyết mạch?
Nghe được xưng hô này, bọn người Lâm Tu Nhai ngẩn ra, sắc mặt có chút biến sắc, mặc dù bọn họ cũng là nhận thức dị thú loại này, nhưng về sự hiểu biết, tự nhiên không có khả năng so sánh được với Dược Lão, bởi vậy, nên cũng chưa bao giờ nghe nói qua cái gì cuồng bạo huyết mạch, nhưng là xem từ lúc trước Tuyết Ma Thiên Viên biến hóa, cũng là cùng với lời nói của Tiêu Viêm có chút ăn khớp, bởi vậy mọi người sắc mặt đều là nhìn qua có chút khó coi, bọn họ tự nhiên rõ ràng một ma thú có thể đấu ngang với ngũ tinh Đấu Vương cường giả. bằng vào thực lực của bọn họ, vẫn là khó có thể nuốt trôi
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải buông tha cho Tuyết Ma Thiên Viên sao?
Nghiêm Hạo nhíu mày hỏi Lâm Tu Nhai, Địa Tâm Thối Thể Nhũ đối với hắn hấp dẫn thật sự là quá lớn, làm cho hắn buông tha, quả rất đau lòng.
Lâm Tu Nhai cười khổ một tiếng, trầm ngâm một lát, mới cắn răng nói:
- Quên đi, trước hết tin tưởng Tiêu Viêm huynh đệ một lần đi, hơn nữa lần này ta bị thương không nhẹ, chỉ sợ ít nhất tu dưỡng nửa tháng mới có thể hồi phục, cho nên muốn giết nó, sợ là chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Nghe như Lâm Tu Nhai có ý tạm thời lui lại, bọn người Nghiêm Hạo là có chút không muốn, bất quá sau khi ánh mắt bọn họ đảo qua Tuyết Ma Thiên Viên đang ở chỗ xa xa kia tản ra khí thế khủng bố, trong lòng không khỏi lạnh toát, không biết làm sao đành phải gật đầu.
- Trước rút lui đi, để sau khi dưỡng thương tốt đã, lại tiếp tục nghĩ biện pháp…
Lâm Tu Nhai thở dài một tiếng, chợt chắp tay đối với Tiêu Viêm nói:
- Tiêu Viêm huynh đệ, ngươi sẽ cùng với chúng ta trở về Nội Viện chứ?
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhìn qua hơi trầm ngâm, lắc lắc đầu, nói:
- Ta đến đây coi trọng tu luyện đấu kỹ, hiện giờ đấu kĩ chưa thành, thật không có ý muốn trở về.
- Ha hả, một khi đã như vậy, chúng ta đây liền về trước, có một chuyện, mời Tiêu Viêm huynh đệ hỗ trợ, việc ngày hôm nay về vật kia không cần đem ra nói cho bất cứ ai khác…
Lâm Tu Nhai liếc mắt nhìn Tiêu Viêm thật sâu một cái, ôm quyền nói
- Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự ta sẽ có chừng mực.
Tiêu Viêm cười cười, nói lại.
- Vậy liền đa tạ, ngày sau nếu là Tiêu Viêm huynh đệ có cần sự hỗ trợ, có thể tới tìm ta, tại trong Nội Viện, cũng là không ít kẻ biết mặt ta.
Lâm Tu Nhai nói, hắn thật ra chưa từng có bao nhiêu hoài nghi đối với Tiêu Viêm, mặc dù Tiêu Viêm có tốc độ làm người ta rất kinh khủng, nhưng bằng vào thực lực Đại Đấu Sư này, còn không có khả năng một mình xông vào sơn cốc được Tuyết Ma Thiên Viên thủ hộ.
- Đi.
Dứt lời, Lâm Tu Nhai vung tay lên, liền dẫn đầu đám người vội vàng đi ra thâm sơn, sau đó đám người Nghiêm Hạo có chút không cam lòng cũng phải theo sát sau.
- Tiêu Viêm học đệ, tại trong núi sâu phải cẩn thận một chút.
Hàn Nguyệt đối với Tiêu Viêm mỉm cười, thân thiết nhắc nhở một tiếng, thân ảnh khẽ hư ảo, tóc bạc bay nhẹ nhàng, nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt nhìn đám người Lâm Tu Nhai dần dần biến mất trong tầm mắt, thật lâu lúc sau, Tiêu Viêm khẽ ai một tiếng, cười khổ thấp giọng nói:
- Thật sự có lỗi, khuyên nhóm các người rời đi cũng đích thật là để các người tốt thôi, nếu là tiếp tục dây dưa, một khi Tuyết Ma Thiên Viên hoàn toàn bùng nổ, chỉ sợ các người không ai có thể rời khỏi nơi này...
Trải qua Dược Lão nhắc nhở, Tiêu Viêm rõ ràng biết sau khi cuồng bạo huyết mạch củaTuyết Ma Thiên Viên thức tỉnh rồi có bao nhiêu khủng bố, đừng nói là vài người cỡ Lâm Tu Nhai ở vào trình độ Đấu Linh đỉnh phong, cho dù là năm người chính thức là Đấu Vương cường giả, chỉ sợ cũng không ở thời điểm cùng loại tình huống này dám cùng Tuyết Ma Thiên Viên dây dưa.
Xoay đầu lại, Tiêu Viêm đem ánh mắt ném về hướng kia theo đám người Lâm Tu Nhai mới rời đi, mà Tuyết Ma Thiên Viên đang dần dần rơi chậm lại cỗ tàn bạo hơi thở, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ cánh tay dưới áo bào, nơi đó, có một con rắn nhỏ xinh đẹp chính đang hơi hơi vặn vẹo, có tên tiểu tử này tại đây, hắn đến lúc đó có thể cùng Tuyết Ma Thiên Viên vật lộn đọ sức.
Trong lòng ý niệm chuyển động, Tiêu Viêm khóe miệng bỗng nhiên nhướng lên, nhìn chằm chằm Tuyết Ma Thiên Viên, lẩm bẩm nói:
- Súc sinh này, hiện tại càn rỡ, chờ ngươi tới buổi tối rồi, thời điểm suy nhược, lại tiếp tục tới thu thập ngươi… Địa Tâm Thối Thể Nhũ kia, ta hẳn phải có rồi.
Nhẹ nhàng cười, Tiêu Viêm thân hình vừa động, một chút điện quang tại lòng bàn chân nhanh chóng thành hình, sau đó thu nhỏ thành một luồng hắc ảnh, một tiếng sấm vang lên, thân hình cấp tốc xuyên vào trong rừng rầm mịt mờ, chợt nhanh chóng biến mất không thấy…