Đấu Phá Thương Khung
Chương 1447: Thiên Phủ liên minh!
"Nói vậy vị này chắc là Hỏa Vân lão tổ của Phần Viêm Cốc, thực lực đúng là rất mạnh."
Nhìn vị lão giả tóc đỏ kia, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng có chút ngưng trọng.Ở trong cảm ứng của hắn thì thực lực của vị lão giả này không ngờ đã đạt tới cấp độ Nhất tinh Đấu thánh. Vả lại, so với hắn thì còn cao hơn một chút.
Nhất tinh Đấu thánh Trung kỳ.
Phần Viêm Cốc có được một Đấu Thánh thật sự vậy mà nhiều năm như nay vẫn đứng trong hàng ngũ Tam cốc. Dựa theo thực lực mà bọn họ có được thì rõ ràng là bọn họ có thể ngang hàng với Thiên Minh Tông, Hoa Tông. Có điều, bọn họ chưa từng hiển lộ ra mà thôi.
"Dược lão đầu, không thể tưởng tượng được nha, lão gia hỏa ngươi đúng là chưa chết!" Phía trên bầu trời, Hỏa Vân lão tổ cười lớn một tiếng, mang theo Đường Trấn cùng Đường Hỏa Nhi chậm rãi hạ xuống. Khi nhìn thấy Dược lão thì lớn tiếng nói.
"Lão gia hỏa ngươi thật sự đạt tới Đấu Thánh a!" Dược lão cũng cười nói. Xem bộ dáng thì rõ ràng là có quen biết với Hỏa Vân lão tổ.
"Ài, để đột phá đến Đấu Thánh thì Lão tổ ta thiếu chút nữa cũng không còn cái mạng này. So sánh với tên tiểu tử phía sau ngươi thì Lão tổ ta là người bạc mệnh a." Hỏa Vân lão tổ bĩu môi, ánh mắt lại chuyển về phía Tiêu Viêm.
"Vãn bối Tiêu Viêm ra mắt Hỏa Vân lão tổ, Đường cốc chủ." Tiêu Viêm cười cười, chắp tay nói.
"Ngươi chính là Tiêu Viêm? Đúng thật là tuấn tú lịch sự, có vẻ thích hợp với Hỏa Nhi nhà chúng ta." Hỏa Vân lão tổ nhìn Tiêu Viêm từ trên xuống dưới, có chút thỏa mãn gật đầu nói.
"Ông…"
Ở phía sau lưng, Đường Hỏa Nhi nghe thấy Hỏa Vân lão tổ trước mặt mọi người lại nói chuyện như vậy, sắc mặt nhất thời ửng đỏ. Nhưng ngại ở bên ngoài nên phải để cho lão gia hỏa này mặt mũi, cho nên chỉ có thể cắn chặt răng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng của Hỏa Vân lão tổ.
Tiêu Viêm cũng bị những lời này của Hỏa Vân lão tổ làm cho xấu hổ, chỉ có thể cười khổ lắc đầu, không nói thêm câu nào.
"Người của Đan tháp cũng tới rồi…"
Khi Tiêu Viêm bị những lời của Hỏa Vân lão tổ làm cho không biết phải làm sao thì trong lòng chợt nháy động, ánh mắt chuyển về phía cửa lớn của Tinh Giới. Không gian ở nơi đó hơi chấn động, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, chính là Đại trưởng lão cùng ba người Huyền Không Tử.
"Di? Lâm lão quái, lão bất tử nhà ngươi cũng tới?" Nhìn thấy Đại trưởng lão của Đan Tháp hiện thân, trên khuôn mặt của Hỏa Vân lão tổ nhất thời hiện lên chút kinh ngạc, quay qua hỏi.
"Như thế nào? Hỏa Vân lão quái, chẳng lẽ chỉ cho phép mình ngươi tới?" Nghe thế, Đại Trưởng lão cười thản nhiên đáp lại.
"Ha ha, nếu tất cả mọi người đã tới đông đủ, vậy mời các vị ngồi xuống trao đổi về việc Liên minh." Thấy mọi người đông đủ, Dược Lão cười nói, sau đó xoay người bay vào Chủ các của Tinh Vẫn các. Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Trong Chủ các, ở một tòa đại điện, mọi người chia nhau ngồi xuống, chuyện trò một hồi, sau một lúc mới từ từ đi vào chuyện chính.
"Được các vị nể mặt, hôm nay tự mình đến Tinh Vẫn các của ta. Về phần chuyện ngày hôm nay thì mọi người cũng đã sớm biết." Ánh mắt Dược lão nhìn quanh đại điện, chậm rãi nói: "Việc làm mấy năm nay của Hồn Điện, mọi người đều biết rõ. Đan Tháp tổn thất nghiêm trọng nhất. Không ít Luyện Dược sư đều chết trong tay Hồn Điện. Còn Thiên Minh Tông, nhiều năm trước đã dùng đủ các loại thủ đoạn xâm lấn Hoa Tông, mà ở sau lưng chúng cũng có bóng dáng của Hồn Điện. Về phần Hỏa Vân lão tổ, năm xưa cũng từng trở mặt với Hồn Điện, nhưng cuối cùng vì kiêng kị thực lực của Hồn Điện mà mới phải nhẫn nại."
Dược Lão đương nhiên biết rõ ân oán giữa ba thế lực cùng Hồn điện, trong đó có một ít thù cũ mà ngay cả Tiêu Viêm cũng chưa từng nghe qua.
"Một thời gian trước, Thiên Minh Tông cùng vài thế lực khác đã tạo thành Minh Hà minh, muốn hủy diệt Tinh Vẫn Các chúng ta, trong đó cũng có bóng dáng của Hồn Điện. Thêm vào đó, bản thân ta cùng Tiêu Viêm với Hồn Điện là nước lửa không thể giao hòa. Cho nên có thể nói, Liên minh lần này của chúng ta có chung địch nhân."
Nghe những lời này của Dược lão, tất cả mọi người trong đại điện đều gật đầu, đồng ý với lời của Dược Lão. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Liên minh cũng được, nhưng ta muốn biết rằng. Liên minh xong có xảy ra chuyện nhúng tay vào nội bộ của các tông môn hay không?" Hỏa Vân lão tổ đùa nghịch hai quả cầu lửa được ngưng tụ trên tay, chậm rãi hỏi.
"Trong Liên minh không chia cao thấp, các bên đều ngang hàng, đương nhiên là không có quyền nhúng tay vào việc tông môn của đối phương." Dược Lão nghiêm túc nói.
Nghe thế, sắc mặt của mọi người cũng hơi thả lỏng. Khi Liên minh thì điều khiến người ta lo lắng nhất chính là xuất hiện loại chuyện này. Đến khi đó, không chỉ Liên minh không thành mà còn sinh ra khúc mắc với nhau.
"Lần này Liên minh không có tính hạn chế quá khắc nghiệt, chỉ là muốn để cho mấy phương thế lực của chúng ta có thể trở thành đồng minh công thủ. Một phương gặp nạn thì khắp nơi trợ giúp. Chúng ta đều biết rõ rằng nếu chỉ nói về lực lượng thì bất kỳ thế lực nào trong số chúng ta cũng không thể chống lại Hồn Điện. Vì thế chúng ta phải liên minh." Nhìn mọi người như thế, Tiêu Viêm cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, liền lập tức nói ra.
"Liên minh như vậy có thể được." Đại trưởng lão của Đan Tháp chậm rãi gật đầu nói.
"Nhưng mà nếu Liên minh, vậy chắc chắn sẽ có Minh chủ. Nếu không có thì không cách nào thống nhất ý kiến được. Mà vị trí Minh chủ đó để ai làm?" Vị mỹ phụ mặc cung trang màu xanh biếc của Hoa Tông được gọi là Thanh Tiên tử cũng bình thản nói.
Nghe những lời này, trong đại điện cũng yên tĩnh lại. Vấn đề này có chút mẫn cảm nhưng rất quan trọng.
"Bởi vì Liên minh là do chúng ta đề ra, nếu lúc này lại tiếp tục chủ động nói đến việc lựa chọn người làm Minh chủ thì khó tránh khỏi khiến người khác suy nghĩ. Bởi vậy vị trí này để cho ba phương các ngươi tự đề cử. Chỉ cần thích hợp thì chúng ta cũng sẽ đáp ứng." Dược Lão im lặng suy nghĩ rồi mở miệng nói.
Thấy Dược Lão vừa mở miệng là bỏ qua việc này, ba phương còn lại cũng nao nao, thoáng có chút ngại ngại. Đặc biệt là vị Thanh Tiên tử kia, trên gương mặt cũng xuất hiện vẻ xin lỗi. Nàng cũng không phải muốn để cho Dược Lão nói rút lui tránh khỏi như thế.
"Ha ha, các vị không cần suy nghĩ nhiều. Trong Liên minh ngoài một vị Minh chủ ra thì ba phương thế lực còn lại mỗi phương có thể có một vị Phó Minh chủ. Nếu ý kiến của ba vị Phó minh chủ này thống nhất với nhau thì cho dù là quyết định của Minh chủ cũng có thể thay đổi. Bởi vậy các vị không cần lo lắng việc Minh chủ sẽ mạnh mẽ đưa ra mệnh lệnh gì." Tiêu Viêm mỉm cười nói.
"Vị trí Minh chủ tất nhiên phải cần một vị thực lực mạnh mẽ đồng thời có danh vọng có thể để kẻ dưới tin phục. Ta không thích hợp với vị trí này. Mặt khác, Hỏa Vân lão tổ tuy có thực lực mạnh nhưng tính tình có chút táo bạo, khó tránh khỏi việc hành động theo cảm tính, cũng không hợp với vị trí Minh chủ." Thanh Tiên tử chần chờ một chút rồi chậm rãi nói.
Nghe nàng nói thế, Hỏa Vân lão tổ nhất thời trợn mắt nhưng cũng không phản bác lại. Việc hắn không thích nhất chính là quản lý. Nếu không thì hắn cũng đã không sớm đem việc quản lý Phần Viêm Cốc giao lại cho người khác.
"Bởi vậy có thể nói, hiện giờ có hai người thích hợp nhất là Lâm lão tiên sinh của Tiểu Đan Tháp và Dược Trần. Hai người bọn họ đều có thực lực mạnh mẽ đồng thời ở Trung Châu cũng có danh vọng và sức kêu gọi rất cao. Do đó, vị trí Minh chủ nên lựa chọn một người trong số hai vị này." Thanh Tiên tử lại tiếp tục nói.
Nghe vậy, Đại trưởng lão của Tiểu Đan Tháp liền ngẩn người, rồi chợt lắc đầu cười, khẽ thở dài nói: "Lão phu đã lớn tuổi, nhiệt huyết đã không còn. Nếu Liên minh chỉ để cố thủ một chỗ thì ta làm cũng không sao. Nhưng Liên minh này cần phải có sức sống. Lão già ta mà được tuyển làm Minh chủ thì sớm hay muộn cũng làm cho tử khí trầm lặng. Vị trí Minh chủ này hãy để cho Dược Trần làm đi."
Ánh mắt Thanh Tiên tử chuyển về phía Dược Trần, cười nói: "Một khi đã như vậy thì ngươi cũng không từ chối được rồi."
Thấy vậy, Dược Lão cười khổ một tiếng, có chút ngập ngừng, nhưng cũng không từ chối giả dối mà nói: "Nếu đã nhận được sự tin cậy của các vị thì ta liền tạm thời trông coi vị trí Minh chủ này. Đợi sau này có người thích hợp thì ta sẽ giao lại."
Thấy vị trí Minh chủ cuối cùng vẫn vào tay Dược Lão, Tiêu Viêm mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nếu đã tuyển ra Minh chủ vậy nên quyết định tên của Liên minh. Một Liên minh nói chung là cần một cái tên thì mới để cho mọi người cảm thấy được sự tập hợp. Mọi người cảm thấy Liên minh này nên gọi là gì thì thích hợp đây?"
"Muốn đặt tên đương nhiên phải hoàng tráng, khí phách, nếu đặt cái tên kém cỏi sẽ khiến người khác chê cười." Dường như Hỏa Vân lão tổ rất có hứng thú với việc đặt tên, hăng hái nói: "Hay gọi là Hạo Nhiên Chính Khí điện."
Nghe thế, khóe miệng Tiêu Viêm nhất thời giật giật. Cái tên này…
"Khụ khụ! Đối thủ của chúng ta là Hồn Điện. Nếu bọn hắn đã lấy hồn làm điện thì chúng ta liền đè bọn hắn một đầu, lấy trời cao làm phủ, hay gọi là Thương Khung Phủ đi!" Đại Trưởng lão ho khan một tiếng, trầm ngâm một chút rồi nói.
"Lấy hồn làm điện, trời cao làm phủ. Thương Khung Phủ nghe cũng được." Tiêu Viêm cười nói: "Nhưng mà thương khung là thiên, lấy từ đơn giản, Liên minh của chúng ta liền gọi là Thiên Phủ đi. Mọi người thấy thế nào?"
"Thiên Phủ, lấy thiên làm phủ, đủ khí phách." Hỏa Vân lão tổ vuốt râu, cảm thấy cái tên này có vẻ hay hơn cái tên Hạo Nhiên Chính Khí điện của hắn.
"Được! Như thế cũng được!" Đại Trưởng lão cũng gật đầu cười nói.
Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, Dược Lão cũng cười nói: "Nếu mọi người đã không có ý kiến khác vậy thì Liên minh của chúng ta liền gọi là Thiên Phủ, lấy trời làm phủ, còn khí phách hơn nhiều so với Hồn Điện…"
"Liên minh đã thành. Tiếp đó, chúng ta hãy vì Thiên Phủ mà chúc mừng."
Tiêu Viêm nói với mọi người rồi giơ chén rượu lên. Nhưng chưa kịp nói tiếp thì sắc mặt đã trở nên âm trầm. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về một góc của đại điện. Không gian ở nơi đó bỗng từ từ trở nên vặn vẹo, sương mù màu đen nồng đậm từ đó toát ra. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc nào vang lên trong đại điện.
"Thiên Phủ? Khí phách thì đúng là khí phách đấy! Nhưng bản Điện chủ rất muốn biết, các ngươi liệu còn có thể có mạng mà hưởng thụ hay không đây?"
Nhìn vị lão giả tóc đỏ kia, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng có chút ngưng trọng.Ở trong cảm ứng của hắn thì thực lực của vị lão giả này không ngờ đã đạt tới cấp độ Nhất tinh Đấu thánh. Vả lại, so với hắn thì còn cao hơn một chút.
Nhất tinh Đấu thánh Trung kỳ.
Phần Viêm Cốc có được một Đấu Thánh thật sự vậy mà nhiều năm như nay vẫn đứng trong hàng ngũ Tam cốc. Dựa theo thực lực mà bọn họ có được thì rõ ràng là bọn họ có thể ngang hàng với Thiên Minh Tông, Hoa Tông. Có điều, bọn họ chưa từng hiển lộ ra mà thôi.
"Dược lão đầu, không thể tưởng tượng được nha, lão gia hỏa ngươi đúng là chưa chết!" Phía trên bầu trời, Hỏa Vân lão tổ cười lớn một tiếng, mang theo Đường Trấn cùng Đường Hỏa Nhi chậm rãi hạ xuống. Khi nhìn thấy Dược lão thì lớn tiếng nói.
"Lão gia hỏa ngươi thật sự đạt tới Đấu Thánh a!" Dược lão cũng cười nói. Xem bộ dáng thì rõ ràng là có quen biết với Hỏa Vân lão tổ.
"Ài, để đột phá đến Đấu Thánh thì Lão tổ ta thiếu chút nữa cũng không còn cái mạng này. So sánh với tên tiểu tử phía sau ngươi thì Lão tổ ta là người bạc mệnh a." Hỏa Vân lão tổ bĩu môi, ánh mắt lại chuyển về phía Tiêu Viêm.
"Vãn bối Tiêu Viêm ra mắt Hỏa Vân lão tổ, Đường cốc chủ." Tiêu Viêm cười cười, chắp tay nói.
"Ngươi chính là Tiêu Viêm? Đúng thật là tuấn tú lịch sự, có vẻ thích hợp với Hỏa Nhi nhà chúng ta." Hỏa Vân lão tổ nhìn Tiêu Viêm từ trên xuống dưới, có chút thỏa mãn gật đầu nói.
"Ông…"
Ở phía sau lưng, Đường Hỏa Nhi nghe thấy Hỏa Vân lão tổ trước mặt mọi người lại nói chuyện như vậy, sắc mặt nhất thời ửng đỏ. Nhưng ngại ở bên ngoài nên phải để cho lão gia hỏa này mặt mũi, cho nên chỉ có thể cắn chặt răng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng của Hỏa Vân lão tổ.
Tiêu Viêm cũng bị những lời này của Hỏa Vân lão tổ làm cho xấu hổ, chỉ có thể cười khổ lắc đầu, không nói thêm câu nào.
"Người của Đan tháp cũng tới rồi…"
Khi Tiêu Viêm bị những lời của Hỏa Vân lão tổ làm cho không biết phải làm sao thì trong lòng chợt nháy động, ánh mắt chuyển về phía cửa lớn của Tinh Giới. Không gian ở nơi đó hơi chấn động, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, chính là Đại trưởng lão cùng ba người Huyền Không Tử.
"Di? Lâm lão quái, lão bất tử nhà ngươi cũng tới?" Nhìn thấy Đại trưởng lão của Đan Tháp hiện thân, trên khuôn mặt của Hỏa Vân lão tổ nhất thời hiện lên chút kinh ngạc, quay qua hỏi.
"Như thế nào? Hỏa Vân lão quái, chẳng lẽ chỉ cho phép mình ngươi tới?" Nghe thế, Đại Trưởng lão cười thản nhiên đáp lại.
"Ha ha, nếu tất cả mọi người đã tới đông đủ, vậy mời các vị ngồi xuống trao đổi về việc Liên minh." Thấy mọi người đông đủ, Dược Lão cười nói, sau đó xoay người bay vào Chủ các của Tinh Vẫn các. Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Trong Chủ các, ở một tòa đại điện, mọi người chia nhau ngồi xuống, chuyện trò một hồi, sau một lúc mới từ từ đi vào chuyện chính.
"Được các vị nể mặt, hôm nay tự mình đến Tinh Vẫn các của ta. Về phần chuyện ngày hôm nay thì mọi người cũng đã sớm biết." Ánh mắt Dược lão nhìn quanh đại điện, chậm rãi nói: "Việc làm mấy năm nay của Hồn Điện, mọi người đều biết rõ. Đan Tháp tổn thất nghiêm trọng nhất. Không ít Luyện Dược sư đều chết trong tay Hồn Điện. Còn Thiên Minh Tông, nhiều năm trước đã dùng đủ các loại thủ đoạn xâm lấn Hoa Tông, mà ở sau lưng chúng cũng có bóng dáng của Hồn Điện. Về phần Hỏa Vân lão tổ, năm xưa cũng từng trở mặt với Hồn Điện, nhưng cuối cùng vì kiêng kị thực lực của Hồn Điện mà mới phải nhẫn nại."
Dược Lão đương nhiên biết rõ ân oán giữa ba thế lực cùng Hồn điện, trong đó có một ít thù cũ mà ngay cả Tiêu Viêm cũng chưa từng nghe qua.
"Một thời gian trước, Thiên Minh Tông cùng vài thế lực khác đã tạo thành Minh Hà minh, muốn hủy diệt Tinh Vẫn Các chúng ta, trong đó cũng có bóng dáng của Hồn Điện. Thêm vào đó, bản thân ta cùng Tiêu Viêm với Hồn Điện là nước lửa không thể giao hòa. Cho nên có thể nói, Liên minh lần này của chúng ta có chung địch nhân."
Nghe những lời này của Dược lão, tất cả mọi người trong đại điện đều gật đầu, đồng ý với lời của Dược Lão. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Liên minh cũng được, nhưng ta muốn biết rằng. Liên minh xong có xảy ra chuyện nhúng tay vào nội bộ của các tông môn hay không?" Hỏa Vân lão tổ đùa nghịch hai quả cầu lửa được ngưng tụ trên tay, chậm rãi hỏi.
"Trong Liên minh không chia cao thấp, các bên đều ngang hàng, đương nhiên là không có quyền nhúng tay vào việc tông môn của đối phương." Dược Lão nghiêm túc nói.
Nghe thế, sắc mặt của mọi người cũng hơi thả lỏng. Khi Liên minh thì điều khiến người ta lo lắng nhất chính là xuất hiện loại chuyện này. Đến khi đó, không chỉ Liên minh không thành mà còn sinh ra khúc mắc với nhau.
"Lần này Liên minh không có tính hạn chế quá khắc nghiệt, chỉ là muốn để cho mấy phương thế lực của chúng ta có thể trở thành đồng minh công thủ. Một phương gặp nạn thì khắp nơi trợ giúp. Chúng ta đều biết rõ rằng nếu chỉ nói về lực lượng thì bất kỳ thế lực nào trong số chúng ta cũng không thể chống lại Hồn Điện. Vì thế chúng ta phải liên minh." Nhìn mọi người như thế, Tiêu Viêm cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, liền lập tức nói ra.
"Liên minh như vậy có thể được." Đại trưởng lão của Đan Tháp chậm rãi gật đầu nói.
"Nhưng mà nếu Liên minh, vậy chắc chắn sẽ có Minh chủ. Nếu không có thì không cách nào thống nhất ý kiến được. Mà vị trí Minh chủ đó để ai làm?" Vị mỹ phụ mặc cung trang màu xanh biếc của Hoa Tông được gọi là Thanh Tiên tử cũng bình thản nói.
Nghe những lời này, trong đại điện cũng yên tĩnh lại. Vấn đề này có chút mẫn cảm nhưng rất quan trọng.
"Bởi vì Liên minh là do chúng ta đề ra, nếu lúc này lại tiếp tục chủ động nói đến việc lựa chọn người làm Minh chủ thì khó tránh khỏi khiến người khác suy nghĩ. Bởi vậy vị trí này để cho ba phương các ngươi tự đề cử. Chỉ cần thích hợp thì chúng ta cũng sẽ đáp ứng." Dược Lão im lặng suy nghĩ rồi mở miệng nói.
Thấy Dược Lão vừa mở miệng là bỏ qua việc này, ba phương còn lại cũng nao nao, thoáng có chút ngại ngại. Đặc biệt là vị Thanh Tiên tử kia, trên gương mặt cũng xuất hiện vẻ xin lỗi. Nàng cũng không phải muốn để cho Dược Lão nói rút lui tránh khỏi như thế.
"Ha ha, các vị không cần suy nghĩ nhiều. Trong Liên minh ngoài một vị Minh chủ ra thì ba phương thế lực còn lại mỗi phương có thể có một vị Phó Minh chủ. Nếu ý kiến của ba vị Phó minh chủ này thống nhất với nhau thì cho dù là quyết định của Minh chủ cũng có thể thay đổi. Bởi vậy các vị không cần lo lắng việc Minh chủ sẽ mạnh mẽ đưa ra mệnh lệnh gì." Tiêu Viêm mỉm cười nói.
"Vị trí Minh chủ tất nhiên phải cần một vị thực lực mạnh mẽ đồng thời có danh vọng có thể để kẻ dưới tin phục. Ta không thích hợp với vị trí này. Mặt khác, Hỏa Vân lão tổ tuy có thực lực mạnh nhưng tính tình có chút táo bạo, khó tránh khỏi việc hành động theo cảm tính, cũng không hợp với vị trí Minh chủ." Thanh Tiên tử chần chờ một chút rồi chậm rãi nói.
Nghe nàng nói thế, Hỏa Vân lão tổ nhất thời trợn mắt nhưng cũng không phản bác lại. Việc hắn không thích nhất chính là quản lý. Nếu không thì hắn cũng đã không sớm đem việc quản lý Phần Viêm Cốc giao lại cho người khác.
"Bởi vậy có thể nói, hiện giờ có hai người thích hợp nhất là Lâm lão tiên sinh của Tiểu Đan Tháp và Dược Trần. Hai người bọn họ đều có thực lực mạnh mẽ đồng thời ở Trung Châu cũng có danh vọng và sức kêu gọi rất cao. Do đó, vị trí Minh chủ nên lựa chọn một người trong số hai vị này." Thanh Tiên tử lại tiếp tục nói.
Nghe vậy, Đại trưởng lão của Tiểu Đan Tháp liền ngẩn người, rồi chợt lắc đầu cười, khẽ thở dài nói: "Lão phu đã lớn tuổi, nhiệt huyết đã không còn. Nếu Liên minh chỉ để cố thủ một chỗ thì ta làm cũng không sao. Nhưng Liên minh này cần phải có sức sống. Lão già ta mà được tuyển làm Minh chủ thì sớm hay muộn cũng làm cho tử khí trầm lặng. Vị trí Minh chủ này hãy để cho Dược Trần làm đi."
Ánh mắt Thanh Tiên tử chuyển về phía Dược Trần, cười nói: "Một khi đã như vậy thì ngươi cũng không từ chối được rồi."
Thấy vậy, Dược Lão cười khổ một tiếng, có chút ngập ngừng, nhưng cũng không từ chối giả dối mà nói: "Nếu đã nhận được sự tin cậy của các vị thì ta liền tạm thời trông coi vị trí Minh chủ này. Đợi sau này có người thích hợp thì ta sẽ giao lại."
Thấy vị trí Minh chủ cuối cùng vẫn vào tay Dược Lão, Tiêu Viêm mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nếu đã tuyển ra Minh chủ vậy nên quyết định tên của Liên minh. Một Liên minh nói chung là cần một cái tên thì mới để cho mọi người cảm thấy được sự tập hợp. Mọi người cảm thấy Liên minh này nên gọi là gì thì thích hợp đây?"
"Muốn đặt tên đương nhiên phải hoàng tráng, khí phách, nếu đặt cái tên kém cỏi sẽ khiến người khác chê cười." Dường như Hỏa Vân lão tổ rất có hứng thú với việc đặt tên, hăng hái nói: "Hay gọi là Hạo Nhiên Chính Khí điện."
Nghe thế, khóe miệng Tiêu Viêm nhất thời giật giật. Cái tên này…
"Khụ khụ! Đối thủ của chúng ta là Hồn Điện. Nếu bọn hắn đã lấy hồn làm điện thì chúng ta liền đè bọn hắn một đầu, lấy trời cao làm phủ, hay gọi là Thương Khung Phủ đi!" Đại Trưởng lão ho khan một tiếng, trầm ngâm một chút rồi nói.
"Lấy hồn làm điện, trời cao làm phủ. Thương Khung Phủ nghe cũng được." Tiêu Viêm cười nói: "Nhưng mà thương khung là thiên, lấy từ đơn giản, Liên minh của chúng ta liền gọi là Thiên Phủ đi. Mọi người thấy thế nào?"
"Thiên Phủ, lấy thiên làm phủ, đủ khí phách." Hỏa Vân lão tổ vuốt râu, cảm thấy cái tên này có vẻ hay hơn cái tên Hạo Nhiên Chính Khí điện của hắn.
"Được! Như thế cũng được!" Đại Trưởng lão cũng gật đầu cười nói.
Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, Dược Lão cũng cười nói: "Nếu mọi người đã không có ý kiến khác vậy thì Liên minh của chúng ta liền gọi là Thiên Phủ, lấy trời làm phủ, còn khí phách hơn nhiều so với Hồn Điện…"
"Liên minh đã thành. Tiếp đó, chúng ta hãy vì Thiên Phủ mà chúc mừng."
Tiêu Viêm nói với mọi người rồi giơ chén rượu lên. Nhưng chưa kịp nói tiếp thì sắc mặt đã trở nên âm trầm. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về một góc của đại điện. Không gian ở nơi đó bỗng từ từ trở nên vặn vẹo, sương mù màu đen nồng đậm từ đó toát ra. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc nào vang lên trong đại điện.
"Thiên Phủ? Khí phách thì đúng là khí phách đấy! Nhưng bản Điện chủ rất muốn biết, các ngươi liệu còn có thể có mạng mà hưởng thụ hay không đây?"