Đấu Phá Thương Khung
Chương 1444: Hắc Ma Lôi
Lúc này, những ánh mắt xung quanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Viêm. Hiển nhiên, họ cũng không ngờ rằng Tiêu Viêm sẽ nói ra những lời này.
"Tiểu bối, khua môi múa mép ở đây không tốt cho ngươi đâu." Hậu lão quái cười lạnh nhìn Tiêu Viêm. Khi nói chuyện, ánh mắt lão lại quét về phía hỏa đỉnh trước mặt Tiêu Viêm một lần nữa, nhưng vẫn không cảm giác được bất cứ dao động nào của đan dược, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ trào phúng.
Đối với nụ cười lạnh của Hậu lão quái, Tiêu Viêm chỉ mỉm cười rồi đứng lên dưới nhiều ánh mắt chăm chú.
"Ông!"
Nương theo thân hình Tiêu Viêm chậm rãi đứng lên, hỏa đỉnh trước mặt hắn đột nhiên truyền ra một tiếng động nhỏ.
"Đây là…"
Thấy một màn này, trên mặt không ít người đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
"Trong hỏa đỉnh có một chút dao động của đan dược…" Trên thềm đá, giọng nói khàn khàn mà bình thản mà vị Đại trưởng lão kia chợt vang lên.
Nghe vậy, trong mắt sáu vị trưởng lão còn lại cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc. Lấy bản lãnh của bọn họ mà vẫn không có chút cảm ứng nào, nhưng đối với lời nói của Đại trưởng lão thì họ lại vô cùng tin tưởng. Sau đó, từng ánh mắt kỳ dị đều ném về phía Tiêu Viêm.
"Giả thần giả quỷ!"
Hậu lão quái cũng hơi kinh hãi vì một màn này, sau đó lập tức cau mày nói.
Đối với lời nói của lão, Tiêu Viêm lại vẫn tỏ ra mắt điếc tai ngơ. Bàn tay chậm rãi nâng lên rồi nắm chặt về phía hỏa đỉnh.
"Hống!"
Khi lòng bàn tay Tiêu Viêm vừa nắm lại thì hỏa long đang xoay quanh hỏa đỉnh kia chợt phát ra một tiếng long ngâm mạnh mẽ. Sau đó, thân thể nó liền nhanh chóng bành trướng dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
"Phanh!"
Theo sự bành trướng của hỏa long, hỏa đỉnh kia cũng không chịu nổi mà nổ bùng một tiếng. Khói lửa nóng cháy ùn ùn tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã làm cho nhiệt độ nơi này tăng vọt. Một số Luyện Dược sư đứng gần đều biến sắc vội vàng lùi lại phía sau.
"Hống!"
Phá vỡ hỏa đỉnh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì thể tích của hỏa long đã bành trướng lên đến mấy trăm trượng, xoay quanh trên bầu trời. Một cỗ uy thế kinh khủng phô thiên cái địa tràn ra, ngay cả Cửu sắc Đan lôi trên rời cũng xuất hiện dấu hiệu co rút lại.
"Tiểu bối, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Thấy Cửu sắc Đan lôi cư nhiên lại xuất hiện dấu hiệu co rút lại, trong lòng Hậu lão quái cũng trầm xuống, chợt quát lên một tiếng.
"Câm miệng!"
Sắc mặt Tiêu Viêm cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt đột ngột quét về phía Hậu lão quái. Một tiếng quát mang theo uy áp rất mạnh vang lên bên tai lão. Loại uy áp này trực tiếp làm cho khí huyết trong người Hậu lão quái sôi trào, vội vàng lui lại vào bước. Nếu không kể đến Luyện Dược thuật thì Tiêu Viêm chỉ cần tiện tay đánh ra một chưởng là đã đủ cho lão đi đời nhà ma rồi.
"Ngươi!"
Bị Tiêu Viêm quát lùi, Hậu lão quái cũng kinh sợ không thôi. Đến giờ lão mới phát hiện ra thực lực của Tiêu Viêm lại hơn xa lão.
Sau khi chấn nhiếp Hậu lão quái, Tiêu Viêm cũng không được nước lấn tới, dù sao nơi này cũng là Tiểu Đan Tháp. Những trưởng lão kia cũng sẽ không vừa lòng nếu mình ra tay với Hậu lão quái. Tiêu Viêm lập tức tập trung lại, nhìn hỏa long khổng lồ trên bầu trời kia, thủ ấn trong tay nhanh chóng biến ảo tạo thành từng đạo tàn ảnh.
"Hỏa long ngưng đan!"
Nương theo thủ ấn không ngừng biến đổi, hỏa long trên bầu trời cũng liên tục phát ra những tiếng gầm kinh thiên động địa. Mà cùng lúc đó, một loại dao động năng lượng kinh người đột nhiệt phát ra từ cơ thể hỏa long. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đây là… Dao động của đan dược?"
Cảm nhận được loại dao động này, trên mặt không ít Luyện Dược sư đều xuất hiện vẻ khiếp sợ. Trước đó vài ngày, không ai trong bọn họ cảm thấy được bất cứ dao động nào từ hỏa đỉnh của Tiêu Viêm.
"Lấy hỏa ngưng vật, đan ẩn trong vật, vậy mà lại là phương pháp ngưng vật tìm đan. Dược lão đầu, ta nghĩ ngay cả ngươi cũng không có được loại bản lãnh này đúng không? Tên nhóc Tiêu Viêm này luyện thế nào vậy?" Cảm nhận được dao động phát ra từ trên cơ thể hỏa long, Huyền Không Tử khiếp sợ hỏi.
"Cái này…" Dược lão há miệng thở dốc, chỉ có thể cười khổ lắc lắc đầu. Phương pháp ngưng vật ẩn đan này đòi hỏi vô cùng hà khắc với năng lực khống hỏa và linh hồn lực. Cho dù là lão cũng không dám sử dụng phương pháp này khi luyện đan. Nhưng lão cũng không ngờ rằng Tiêu Viêm lại vô sự tự thông, lĩnh ngộ được nó.
Khi mấy người Huyền Không Tử kinh ngạc vì một màn này thì cũng có những Luyện Dược Tông Sư khác phát hiện ra thủ pháp mà Tiêu Viêm dùng để luyện đan. Những người này lập tức kinh hô ra tiếng, vì họ hiểu một điều, số lượng người có bản lãnh luyện đan như vậy ở đây tuyệt đối không vượt quá năm.
"Người đệ tử này của Dược Trần thật khó lường…"
Trên thềm đá, mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau một cái, đều nhẹ giọng thở dài.
"Ầm!"
Khi dao động truyền ra từ hỏa long càng lúc càng mạnh, rốt cuộc trên bầu trời cũng vang lên một tiếng sầm rền to lớn. Mọi người chợt cảm thấy được mảnh thiên địa này trở nên tối sầm lại, vô số mây đen nhanh chóng ùa đến từ bốn phương tám hướng.
Lúc này đây, mây ngưng tụ đến đã không đơn thuần là màu xám nữa mà lại là một màu đen cực kỳ thâm thúy. Khí đen tràn ngập bầu trời, bên trong thỉnh thoảng lại có những tia chớp lóe lên. Khi mắt người tiếp xúc với màu đen thâm thúy kia, giống như ngay cả linh hồn đều sẽ trở nên run rẩy.
Khi mây đen tràn ngập bầu trời thì Cửu sắc Lôi Vân của Hậu lão quái nhanh chóng co rút lại như gặp phải một thứ gì đó rất đáng sợ.
"Đây là Lôi Vân gì? Sao có thể làm cho Cửu sắc Lôi Vân e sợ như vậy?"
Nhìn một màn này, đồng tử của không ít người đều co rụt lại, một ý niệm kinh hãi chợt xuất hiện trong đầu.
Trên thế gian này, đan dược đưa tới Đan lôi mạnh hơn Cửu sắc Đan lôi của Bát phẩm đan dược thì chỉ có một đáp án đó là Cửu phẩm trong truyền thuyết…
"Tên Tiêu Viêm này cư nhiên lại luyện chế Cửu phẩm đan dược?"
Vào thời điểm này, cho dù là những Luyện Dược Tông Sư kinh nghiệm cực kỳ phong phú cũng trở nên vô cùng phấn khích.
"Hắc Ma Lôi, đã rất nhiều năm rồi mới có thể tiếp tục nhìn thấy nó…"
Lúc này, vị Đại trưởng lão kia cũng ngẩng đầu nhìn đám mây đen quỷ dị trên bầu trời, lẩm bẩm nói.
Trên quảng trường, ánh mắt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng nhìn mây đen không ngừng biến ảo kia. Hắn cảm nhận được một lực lượng hủy diệt cực kỳ kinh khủng từ trong đó. So với Cửu sắc Đan lôi, loại lực lượng này không biết cường hãn hơn gấp bao nhiêu lần…
Xa xa trên bầu trời, mây đen không ngừng biến ảo. Cả mảnh thiên địa này đều trở nên yên tĩnh, không hề có bất kỳ tiếng sấm nào vang lên. Nhưng chính cái sự yên tĩnh này mới làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nương theo những lớp mây đen không ngừng biến ảo, chừng mười phút sau, đột nhiên giữa đám mây chậm rãi vỡ ra một cái khe hình tròn. Bên trong cái khe này vẫn là một màu đen như mực, giống như hố đen có thể cắn nuốt tất cả vậy.
Nhưng khi cái khe hình tròn này xuất hiện thì lông tơ trên người Tiêu Viêm liền dựng đứng hết lên. Khí tức mênh mông rốt cuộc cũng bộc phát ra mà không hề giữ lại.
"Ầm!"
Khi khí tức Tiêu Viêm tăng vọt thì một tiếng động kỳ lạ chợt truyền ra từ cái khe kia. Một tia sét màu đen lớn chừng cánh tay bắn mạnh ra từ trong đó rồi lặng lẽ lướt về phía hỏa long.
Nhìn tia sét cũng không quá lớn nhưng đám Luyện Dược Tông Sư xung quanh lại hoảng sợ lùi lại phía sau tránh như tránh tà vậy.
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào tia sét mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút nguy hiểm kia. Ngón tay cong lại rồi búng ra, năm đạo thân ảnh chợt xuất hiện, sau đó lướt đến chỗ hỏa long. Đây rõ ràng là những Thiên Yêu Khôi có thể hấp thụ Đan lôi.
"Phanh!"
Tia sét kia chợt lóe lên rồi xuất hiện phía trên đỉnh đầu Thiên Yêu Khôi, sau đó trực tiếp đánh lên thân thể nó. Nhưng giờ đây, Thiên Yêu Khôi vốn chưa bao giờ thất bại trước Đan lôi này lại bị tia sét kia đánh cho nổ tung.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Sau khi Thiên Yêu Khôi đầu tiên bị hủy diệt, bốn con đằng sau cũng không tạo được chút ngăn trở nào, chỉ cần dính phải tia sét màu đen kia thì thân thể cực kỳ cứng rắn sẽ nổ tung thành bột phấn chỉ trong chớp mắt. Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm chứng kiến tình cảnh như vậy.
Liên tục tổn thất năm Thiên Yêu Khôi, sắc mặt Tiêu Viêm càng trở nên ngưng trọng. Hắn cũng không tiếp tục lấy ra Thiên Yêu Khôi nữa, với thực lực của bọn nó thì hiển nhiên không thể hấp thu lực lượng hủy diệt trong tia sét màu đen kia được. Vào thời điểm như thế này, hắn phải tự mình xuất thủ.
"Phù…"
Thở nhẹ một hơi, Tiêu Viêm bước về phía trước, thân hình trực tiếp xuất hiện phía trên hỏa long. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tia sét màu đen đang dữ dội lướt tới.
Nhìn tia sét càng lúc càng gần, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi nắm lại. Mà nương theo hành động này của hắn, năng lượng trong mảnh thiên địa này như nhận được sự hấp dẫn nào đó mà ùn ùn kéo đến hội tụ vào nắm tay. Cường giả Đấu Thánh có thể điều khiển tất cả năng lượng trong một vùng đất. Đến cấp độ này, cho dù cơ thể không còn đấu khí thì bọn họ vẫn có thể thi triển ra những đòn công kích hủy thiên diệt địa. Mà đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất của Đấu Thánh!
"Phá cho ta!"
Năng lượng kinh khủng hội tụ trên nắm tay của Tiêu Viêm, sau đó hắn hung hăng đánh một quyền vào cột sét kia trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, bão năng lượng hủy diệt lấy điểm tiếp xúc làm trung tâm mà trào ra xung quanh. Không gian ở mảnh thiên địa này chợt vỡ vụn ra thành từng mảnh như những tấm kính bị đập nát vậy.
Cách đó không xa, Cửu sắc Đan lôi trên đầu Hậu lão quái cũng trực tiếp bị cơn bão này cuốn phăng đi, biến thành một mảnh hư vô.
Mà nhìn bầu trời trở nên trống rỗng kia, vẻ mặt Hậu lão quái cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.
"Tiểu bối, khua môi múa mép ở đây không tốt cho ngươi đâu." Hậu lão quái cười lạnh nhìn Tiêu Viêm. Khi nói chuyện, ánh mắt lão lại quét về phía hỏa đỉnh trước mặt Tiêu Viêm một lần nữa, nhưng vẫn không cảm giác được bất cứ dao động nào của đan dược, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ trào phúng.
Đối với nụ cười lạnh của Hậu lão quái, Tiêu Viêm chỉ mỉm cười rồi đứng lên dưới nhiều ánh mắt chăm chú.
"Ông!"
Nương theo thân hình Tiêu Viêm chậm rãi đứng lên, hỏa đỉnh trước mặt hắn đột nhiên truyền ra một tiếng động nhỏ.
"Đây là…"
Thấy một màn này, trên mặt không ít người đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
"Trong hỏa đỉnh có một chút dao động của đan dược…" Trên thềm đá, giọng nói khàn khàn mà bình thản mà vị Đại trưởng lão kia chợt vang lên.
Nghe vậy, trong mắt sáu vị trưởng lão còn lại cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc. Lấy bản lãnh của bọn họ mà vẫn không có chút cảm ứng nào, nhưng đối với lời nói của Đại trưởng lão thì họ lại vô cùng tin tưởng. Sau đó, từng ánh mắt kỳ dị đều ném về phía Tiêu Viêm.
"Giả thần giả quỷ!"
Hậu lão quái cũng hơi kinh hãi vì một màn này, sau đó lập tức cau mày nói.
Đối với lời nói của lão, Tiêu Viêm lại vẫn tỏ ra mắt điếc tai ngơ. Bàn tay chậm rãi nâng lên rồi nắm chặt về phía hỏa đỉnh.
"Hống!"
Khi lòng bàn tay Tiêu Viêm vừa nắm lại thì hỏa long đang xoay quanh hỏa đỉnh kia chợt phát ra một tiếng long ngâm mạnh mẽ. Sau đó, thân thể nó liền nhanh chóng bành trướng dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
"Phanh!"
Theo sự bành trướng của hỏa long, hỏa đỉnh kia cũng không chịu nổi mà nổ bùng một tiếng. Khói lửa nóng cháy ùn ùn tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã làm cho nhiệt độ nơi này tăng vọt. Một số Luyện Dược sư đứng gần đều biến sắc vội vàng lùi lại phía sau.
"Hống!"
Phá vỡ hỏa đỉnh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì thể tích của hỏa long đã bành trướng lên đến mấy trăm trượng, xoay quanh trên bầu trời. Một cỗ uy thế kinh khủng phô thiên cái địa tràn ra, ngay cả Cửu sắc Đan lôi trên rời cũng xuất hiện dấu hiệu co rút lại.
"Tiểu bối, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Thấy Cửu sắc Đan lôi cư nhiên lại xuất hiện dấu hiệu co rút lại, trong lòng Hậu lão quái cũng trầm xuống, chợt quát lên một tiếng.
"Câm miệng!"
Sắc mặt Tiêu Viêm cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt đột ngột quét về phía Hậu lão quái. Một tiếng quát mang theo uy áp rất mạnh vang lên bên tai lão. Loại uy áp này trực tiếp làm cho khí huyết trong người Hậu lão quái sôi trào, vội vàng lui lại vào bước. Nếu không kể đến Luyện Dược thuật thì Tiêu Viêm chỉ cần tiện tay đánh ra một chưởng là đã đủ cho lão đi đời nhà ma rồi.
"Ngươi!"
Bị Tiêu Viêm quát lùi, Hậu lão quái cũng kinh sợ không thôi. Đến giờ lão mới phát hiện ra thực lực của Tiêu Viêm lại hơn xa lão.
Sau khi chấn nhiếp Hậu lão quái, Tiêu Viêm cũng không được nước lấn tới, dù sao nơi này cũng là Tiểu Đan Tháp. Những trưởng lão kia cũng sẽ không vừa lòng nếu mình ra tay với Hậu lão quái. Tiêu Viêm lập tức tập trung lại, nhìn hỏa long khổng lồ trên bầu trời kia, thủ ấn trong tay nhanh chóng biến ảo tạo thành từng đạo tàn ảnh.
"Hỏa long ngưng đan!"
Nương theo thủ ấn không ngừng biến đổi, hỏa long trên bầu trời cũng liên tục phát ra những tiếng gầm kinh thiên động địa. Mà cùng lúc đó, một loại dao động năng lượng kinh người đột nhiệt phát ra từ cơ thể hỏa long. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đây là… Dao động của đan dược?"
Cảm nhận được loại dao động này, trên mặt không ít Luyện Dược sư đều xuất hiện vẻ khiếp sợ. Trước đó vài ngày, không ai trong bọn họ cảm thấy được bất cứ dao động nào từ hỏa đỉnh của Tiêu Viêm.
"Lấy hỏa ngưng vật, đan ẩn trong vật, vậy mà lại là phương pháp ngưng vật tìm đan. Dược lão đầu, ta nghĩ ngay cả ngươi cũng không có được loại bản lãnh này đúng không? Tên nhóc Tiêu Viêm này luyện thế nào vậy?" Cảm nhận được dao động phát ra từ trên cơ thể hỏa long, Huyền Không Tử khiếp sợ hỏi.
"Cái này…" Dược lão há miệng thở dốc, chỉ có thể cười khổ lắc lắc đầu. Phương pháp ngưng vật ẩn đan này đòi hỏi vô cùng hà khắc với năng lực khống hỏa và linh hồn lực. Cho dù là lão cũng không dám sử dụng phương pháp này khi luyện đan. Nhưng lão cũng không ngờ rằng Tiêu Viêm lại vô sự tự thông, lĩnh ngộ được nó.
Khi mấy người Huyền Không Tử kinh ngạc vì một màn này thì cũng có những Luyện Dược Tông Sư khác phát hiện ra thủ pháp mà Tiêu Viêm dùng để luyện đan. Những người này lập tức kinh hô ra tiếng, vì họ hiểu một điều, số lượng người có bản lãnh luyện đan như vậy ở đây tuyệt đối không vượt quá năm.
"Người đệ tử này của Dược Trần thật khó lường…"
Trên thềm đá, mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau một cái, đều nhẹ giọng thở dài.
"Ầm!"
Khi dao động truyền ra từ hỏa long càng lúc càng mạnh, rốt cuộc trên bầu trời cũng vang lên một tiếng sầm rền to lớn. Mọi người chợt cảm thấy được mảnh thiên địa này trở nên tối sầm lại, vô số mây đen nhanh chóng ùa đến từ bốn phương tám hướng.
Lúc này đây, mây ngưng tụ đến đã không đơn thuần là màu xám nữa mà lại là một màu đen cực kỳ thâm thúy. Khí đen tràn ngập bầu trời, bên trong thỉnh thoảng lại có những tia chớp lóe lên. Khi mắt người tiếp xúc với màu đen thâm thúy kia, giống như ngay cả linh hồn đều sẽ trở nên run rẩy.
Khi mây đen tràn ngập bầu trời thì Cửu sắc Lôi Vân của Hậu lão quái nhanh chóng co rút lại như gặp phải một thứ gì đó rất đáng sợ.
"Đây là Lôi Vân gì? Sao có thể làm cho Cửu sắc Lôi Vân e sợ như vậy?"
Nhìn một màn này, đồng tử của không ít người đều co rụt lại, một ý niệm kinh hãi chợt xuất hiện trong đầu.
Trên thế gian này, đan dược đưa tới Đan lôi mạnh hơn Cửu sắc Đan lôi của Bát phẩm đan dược thì chỉ có một đáp án đó là Cửu phẩm trong truyền thuyết…
"Tên Tiêu Viêm này cư nhiên lại luyện chế Cửu phẩm đan dược?"
Vào thời điểm này, cho dù là những Luyện Dược Tông Sư kinh nghiệm cực kỳ phong phú cũng trở nên vô cùng phấn khích.
"Hắc Ma Lôi, đã rất nhiều năm rồi mới có thể tiếp tục nhìn thấy nó…"
Lúc này, vị Đại trưởng lão kia cũng ngẩng đầu nhìn đám mây đen quỷ dị trên bầu trời, lẩm bẩm nói.
Trên quảng trường, ánh mắt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng nhìn mây đen không ngừng biến ảo kia. Hắn cảm nhận được một lực lượng hủy diệt cực kỳ kinh khủng từ trong đó. So với Cửu sắc Đan lôi, loại lực lượng này không biết cường hãn hơn gấp bao nhiêu lần…
Xa xa trên bầu trời, mây đen không ngừng biến ảo. Cả mảnh thiên địa này đều trở nên yên tĩnh, không hề có bất kỳ tiếng sấm nào vang lên. Nhưng chính cái sự yên tĩnh này mới làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nương theo những lớp mây đen không ngừng biến ảo, chừng mười phút sau, đột nhiên giữa đám mây chậm rãi vỡ ra một cái khe hình tròn. Bên trong cái khe này vẫn là một màu đen như mực, giống như hố đen có thể cắn nuốt tất cả vậy.
Nhưng khi cái khe hình tròn này xuất hiện thì lông tơ trên người Tiêu Viêm liền dựng đứng hết lên. Khí tức mênh mông rốt cuộc cũng bộc phát ra mà không hề giữ lại.
"Ầm!"
Khi khí tức Tiêu Viêm tăng vọt thì một tiếng động kỳ lạ chợt truyền ra từ cái khe kia. Một tia sét màu đen lớn chừng cánh tay bắn mạnh ra từ trong đó rồi lặng lẽ lướt về phía hỏa long.
Nhìn tia sét cũng không quá lớn nhưng đám Luyện Dược Tông Sư xung quanh lại hoảng sợ lùi lại phía sau tránh như tránh tà vậy.
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào tia sét mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút nguy hiểm kia. Ngón tay cong lại rồi búng ra, năm đạo thân ảnh chợt xuất hiện, sau đó lướt đến chỗ hỏa long. Đây rõ ràng là những Thiên Yêu Khôi có thể hấp thụ Đan lôi.
"Phanh!"
Tia sét kia chợt lóe lên rồi xuất hiện phía trên đỉnh đầu Thiên Yêu Khôi, sau đó trực tiếp đánh lên thân thể nó. Nhưng giờ đây, Thiên Yêu Khôi vốn chưa bao giờ thất bại trước Đan lôi này lại bị tia sét kia đánh cho nổ tung.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Sau khi Thiên Yêu Khôi đầu tiên bị hủy diệt, bốn con đằng sau cũng không tạo được chút ngăn trở nào, chỉ cần dính phải tia sét màu đen kia thì thân thể cực kỳ cứng rắn sẽ nổ tung thành bột phấn chỉ trong chớp mắt. Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm chứng kiến tình cảnh như vậy.
Liên tục tổn thất năm Thiên Yêu Khôi, sắc mặt Tiêu Viêm càng trở nên ngưng trọng. Hắn cũng không tiếp tục lấy ra Thiên Yêu Khôi nữa, với thực lực của bọn nó thì hiển nhiên không thể hấp thu lực lượng hủy diệt trong tia sét màu đen kia được. Vào thời điểm như thế này, hắn phải tự mình xuất thủ.
"Phù…"
Thở nhẹ một hơi, Tiêu Viêm bước về phía trước, thân hình trực tiếp xuất hiện phía trên hỏa long. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tia sét màu đen đang dữ dội lướt tới.
Nhìn tia sét càng lúc càng gần, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi nắm lại. Mà nương theo hành động này của hắn, năng lượng trong mảnh thiên địa này như nhận được sự hấp dẫn nào đó mà ùn ùn kéo đến hội tụ vào nắm tay. Cường giả Đấu Thánh có thể điều khiển tất cả năng lượng trong một vùng đất. Đến cấp độ này, cho dù cơ thể không còn đấu khí thì bọn họ vẫn có thể thi triển ra những đòn công kích hủy thiên diệt địa. Mà đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất của Đấu Thánh!
"Phá cho ta!"
Năng lượng kinh khủng hội tụ trên nắm tay của Tiêu Viêm, sau đó hắn hung hăng đánh một quyền vào cột sét kia trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, bão năng lượng hủy diệt lấy điểm tiếp xúc làm trung tâm mà trào ra xung quanh. Không gian ở mảnh thiên địa này chợt vỡ vụn ra thành từng mảnh như những tấm kính bị đập nát vậy.
Cách đó không xa, Cửu sắc Đan lôi trên đầu Hậu lão quái cũng trực tiếp bị cơn bão này cuốn phăng đi, biến thành một mảnh hư vô.
Mà nhìn bầu trời trở nên trống rỗng kia, vẻ mặt Hậu lão quái cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.