Đấu Phá Thương Khung
Chương 1116: Ngoạn hỏa (Chơi lửa)
Nhìn thấy Tiêu Viêm cư nhiên lại thật sự chấp nhận đánh cuộc, dù là Tào Đan cũng không nhịn được mà ngẩn ra, chợt liền không nhịn nổi nở một nụ cười lạnh:
- Quả nhiên có đảm lượng!
Tiếng cười này cũng không biết là châm chọc hay tán thưởng. Tào Đan quay đầu lại cung kính nói với lão già áo xám:
- Khổ cung phụng, việc này hãy giao cho ta đi!
Nghe vậy, lão già áo xám vẫn không thay đổi sắc mặt gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiểu Y Tiên làm lông tóc của lão ta nhất tề dựng ngược lên. Danh tiếng Ách Nan Độc Thể lão không phải là chưa hề nghe nói qua, nhưng đạt tới cấp bậc Đấu Tôn thì thật sự là lần đầu tiên Khổ cung phụng lão nhìn thấy trong nhiều năm qua.
- Đều lui ra đi...!!
Trông thấy lão già áo xám lui về phía sau, Tào Đan chuyển thân quay về đám người phía sau phất tay. Đám người này nhanh chóng lui lại, lập tức mảnh đất bị bao vây trong tiền viện đã lộ ra một khoảng trống.
- Tiêu Viêm tiên sinh, ngươi… ngươi thực sự định thử khả năng khống hỏa so với hắn?
Diệp Trọng thấy thế thất thần một hồi nhưng nhịn không được thấp giọng hỏi. Danh tiếng dụng lửa của Tào Đan thật sự không nhỏ. Mặc dù Tiêu Viêm cũng là Thất phẩm Luyện dược sư nhưng nếu chỉ luận về thuật khống hỏa thì cũng có phần mạo hiểm.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Nếu không phí phạm sức lực mà có thể đuổi được đám người kia đi đương nhiên là biện pháp tốt nhất.
- Ai, nếu Tiêu Viêm tiên sinh đã đồng ý liền tùy ngươi vậy!
Biết được không thể ngăn cản Tiêu Viêm, Diệp Trọng cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu nhưng liền nhắc nhở:
- Ngọn lửa màu đen trên tay Tào Đan là một loại Thú hỏa cực kỳ lợi hại! Nghe nói Tào gia đã phí vô số tâm huyết mới từ lấy được trong cơ thể một ma thú bát cấp. Tuy kém hơn so với Dị hỏa nhưng những loại lửa bình thường cũng rất khó chống lại!
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngược lại cũng cảm thấy kinh ngạc. Khi ngọn lửa màu đen xuất hiện thì hắn liền cảm nhận được uy lực của nó thật không kém.
Sau khi nhắc nhở Tiêu Viêm một chút, Diệp Trọng cũng khẽ phất tay ra hiệu cho những người xung quanh chậm rãi lui về phía sau, để lại cho hai người một không gian vừa đủ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sau khi mọi người đều lui cả, nét cười của Tào Đan càng đậm hơn. Hắn chậm rãi tiến lên một bước, cong ngón tay búng ra, trên lòng bàn tay tức thời tuôn ra một ngọn lửa màu đen dữ dội. Nó chợt chuyển động rồi ngưng tụ thành một đầu cự ưng đen tuyền lượn lờ âm trầm đầy quỷ dị.
- Hỏa diễm của ta tên gọi là Thiên Âm Ma Hỏa, được lấy từ trong cơ thể ma thú bát cấp - Tam Đầu Sư!
Cự ưng do ngọn lửa màu đen ngưng tụ đang xoay quanh Tào Đan liền cất ra tiếng gáy vang như muốn khoe khoang thực lực, mà trong mắt Tào Đan lúc này cũng thoáng hiện vẻ đắc ý. Tuy nói Thiên Âm Ma Hỏa không thể so sánh được với Dị Hỏa, nhưng uy lực của nó cũng không phải tầm thường. Lúc trước, Tào gia vì đoạt được hỏa diễm này cũng đã hao phí không biết bao nhiêu tâm tư rồi.
Chỉ liếc nhìn cự ưng màu đen, Tiêm Viêm khẽ gật đầu tán thưởng. Gia hỏa Tào Đan này kiêu ngạo như vậy cũng không phải là không có lý do. Có thể khống chế ngọn lửa một cách thuần thục thế này thì Luyện dược sư bình thường đích thực không thể sánh được. Chỉ đáng tiếc năng lực khống chế hỏa diễm vẫn luôn là sở trường của Tiêu Viêm. Đặc biệt là sau khi tu luyện Lộng Diễm Quyết, Tiêu Viêm khống chế hỏa diễm lại càng đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Lấy năng lực khống hỏa của hắn hiện giờ, cho dù là Dược lão nếu giờ đây nhìn thấy thì hẳn cũng phải tán thưởng không thôi. Tào Đan vẫn tự cho rằng đây là sở trường của hắn nhưng không hề nghĩ đến việc này đồng dạng cũng là sở trường của Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm cũng cong ngón tay búng ra một luồng hỏa diễm màu xanh chầm chậm hiện lên, sau đó liền tách ra đón gió bèn lập tức nhanh chóng hóa thành một con Hỏa lang cực lớn. Nó ngẩn mặt lên trời rống vang một trận. Tiếng rống của Hỏa lang sau một hồi lâu vẫn quanh quẩn trong cả tòa thành mãi không tiêu tán.
Hỏa diễm màu xanh này dĩ nhiên chính là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. So sánh với tất cả các loại hỏa diễm mà nói, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mới là loại lửa Tiêu Viêm điều khiển thuần thục nhất.
Hỏa lang màu xanh vừa hiện ra liền làm nhiệt độ trong không gian xung quanh từ từ tăng lên. Mà lúc này đồng tử của Tào Đan cũng đột nhiên co rụt lại, ánh mắt tham lam nhìn Hỏa lang:
- Quả nhiên là Dị Hỏa! Tin đồn quả thật là không sai! Tiểu tử này đúng là người có Dị Hỏa! Bất quá chơi lửa cũng không phải do trình độ mạnh mẽ của hỏa diễm quyết định. Sở hữu Dị Hỏa cũng không nhất định là đã thuận lợi khống chế được!
Liếm liếm môi, trong lòng Tào Đan cười lạnh, ngón tay mạnh mẽ chỉ về phía Hỏa lang trên đỉnh đầu Tiêu Viêm, chợt Hỏa ưng màu đen tức thì phát ra tiếng gáy rồi lướt đi trên bầu trời, sau đó kêu một tiếng như xé rách không gian rồi nhanh như chớp dữ dội lướt đến chỗ Hỏa lang.
- Grào!
Đối diện với Hỏa ưng đang liều chết xông tới, thanh sắc Hỏa lang liền thét dài một trận, đôi cánh lửa sau lưng cũng chớp động rồi kéo dài ra, chỉ khẽ rung liền giương cái miệng rộng dữ tợn hung hăng lao vào Hỏa ưng đang bọc trong hỏa diễm. Cả hai đều mạnh mẽ lao vào nhau điên cuồng cắn xé, dường như không màng đến sống chết mà cứ lao vào ăn mòn dần cơ thể đối phương.
Nhìn lên trên bầu trời thấy hai Thú Hỏa đang điên cuồng chiến đấu, phía dưới mọi người đều tắc lưỡi than thầm. Đấu khí đại chiến thì bọn họ đã xem qua không ít trận nhưng đối với kiểu đối chiến bằng hỏa diễm bực này ngược lại rất hiếm thấy.
Trên bầu trời, hai đầu Thú Hỏa đều không phân biệt mà điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau. Chúng vẫn linh hoạt dị thường, bay lên lộn xuống. Các cường giả bình thường quan chiến thậm chí cũng khó mà cử động. Lần này ai nấy đều rõ ràng năng lực khống chế hỏa diễm khủng khiếp của hai người này. Nếu đổi lại là lực khống chế kém, đừng nói đến ngưng tụ Thú Hỏa so đấu với nhau, chỉ sợ riêng việc duy trì hình dạng của bọn chúng cũng đã tiêu hao sạch linh hồn lực…
Trên bầu trời, vô số chùm hỏa diễm dưới sự chém giết của hai đầu Thú Hỏa đang không ngừng bay ra rồi từ từ tiêu tán.
Tiêu Viêm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trận chém giết thảm liệt trên bầu trời. Đối với việc khống chế Thú Hỏa, hắn tùy tâm là có thể chuyển. Trận đánh này cũng chỉ là so đấu xem linh hồn lực bên nào mạnh hơn mà thôi.
Cùng so sánh với Tiêu Viêm vẫn ung dung tiêu sái, bên kia sắc mặt của Tào Đan ngược lại thoáng tăng thêm vài phần ngưng trọng. Tại lúc hỏa thú va chạm lần đầu tiên, hắn liền hiểu rõ giờ đây mình quả thực đá nhầm thiết bản. Sự khống chế thú hỏa của đối phương đã đạt đến trình độ ngưng tụ ra thân thể chân thật của hỏa thú.
- Tiếp tục như vậy, Thiên Âm Ma Hỏa khó mà chống đỡ được công kích của Dị Hỏa!
Trận chiến kinh thiên trên bầu trời vẫn tiếp diễn nhưng hỏa diễm trên nguời Hắc Ưng đã thoáng ảm đạm, Tào Đan khẽ cau mày nhưng liền cười lạnh, ngón tay co lại chợt xuất ra một cái bình ngọc màu hồng. Nắp bình vụt hiện ra một luồng hỏa diễm đỏ chói như máu rồi bắt đầu thoát ra ngoài, sau đó Tào Đan liền cắt ngón giữa, một giọt máu tươi nhập vào bên trong.
- Hắc hắc, nắm giữ Dị Hỏa thì thế nào? Chẳng lẽ còn có khả năng ngăn chặn hai loại hỏa diễm của ta sao?
Được máu tươi nhỏ vào, ngọn hỏa diễm đỏ như máu tức thì dao động kịch liệt, sau đó theo sự khống chế của Tào Đan hoá thành một đầu Liệp cẩu (chó săn) thân thể màu đỏ sẫm, hai mắt hồng rực lộ ra ánh sáng lạnh lẽo bức người, bốn vó giữa không trung đạp mạnh liền hướng lên trên bầu trời tru lên như muốn thách thức, đồng thời bay vụt đến gia nhập với Hắc Ưng kia rồi điên cuồng quay về phía Hỏa lang cắn nuốt. Sau một khắc đã xé thanh sắc hỏa diễm bao phủ thân thể Hỏa lang thành từng mảnh nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, tức thời trong sân vang lên từng đợt huyên náo. Bên kia đoàn người Tào gia càng vui mừng cất tiếng hoan hô, mà bên phía Diệp gia thì trái lại chỉ yên lặng đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không nghĩ tới, đang thao túng một loại hỏa diễm mà Tào Đan vẫn còn có thể tiếp tục khống chế thêm những loại hỏa diễm khác.
Phải biết rằng, muốn khống chế một loại hỏa diễm cũng cần phải có linh hồn lực mạnh mẽ, mà phải khống chế hai loại hỏa diễm thì mức độ tiêu hao càng thêm khổng lồ. Hơn nữa, vì phải nhất tâm nhị dụng cho nên rất ít Luyện dược sư có được loại năng lực đồng thời khống chế nhiều loại hỏa diễm. Xem ra, theo như lời của Diệp Trọng thì Tào Đan này có thiên phú cực kỳ ưu tú về hỏa, hẳn không phải là không có đạo lý.
Tiêu Viêm cũng bởi một màn này mà cau mày, chợt thản nhiên nói:
- Hai loại Thú hỏa mà thôi...!!!
Tiếng nói vừa dứt, cùng lúc đó hắn dùng linh hồn lực khống chế Hỏa lang nhanh nhẹn né tránh rồi phản kích. Nó dữ tợn gầm lớn rồi lao vào cắn xé Hắc ưng và Liệp cẩu đang đè ép không chút lưu tình. Trong tức khắc, trận chiến quả thực xứng đáng với câu "Gà bay chó sủa", hỏa diễm bay loạn bắn ra khắp bốn phía.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cùng Hỏa lang vẫn chưa thất bại, Diệp Trọng toàn thân vừa toát đầy mồ hôi lạnh cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Không hổ là Dị Hỏa! Nếu đổi thành những loại hỏa diễm khác chỉ sợ đã sớm bị hai đầu Thú Hỏa kia cắn xé tan nát rồi.
Nhìn thấy Hỏa lang được hình thành bởi Dị Hỏa kia cứ ương ngạnh như vậy, lông mày Tào Đan cũng nhíu lại, chợt trong mắt xẹt qua vẻ ngoan cố. Bàn tay vung lên, trước mặt lại xuất hiện thêm hai cái bình ngọc, nắp bình mở ra liền phóng thích hai loại hỏa diễm một xám một tím lướt ra ngoài không trung như vũ bão.
Hai loại hỏa diễm vừa xuất hiện làm Diệp gia bên kia và cho dù đến như Diệp Trọng cũng đều hoàn toàn xanh mặt. Lão không ngờ Tào Đan cư nhiên đã đạt đến trình độ có thể đồng thời khống chế bốn loại hỏa diễm. Điểm này, mặc dù có trình độ như lão cũng tự nhận thấy bản thân không thể làm được a!
- Hừ, chơi lửa với ta? Nếu không phải là bằng vào Dị Hỏa, ngươi căn bản không thể chống cự khi các loại hỏa diễm của ta hợp lại!
Tào Đan cười lạnh một tiếng, lại thêm hai giọt máu tươi bắn vào bên trong hai ngọn lửa vừa xuất hiện. Chúng liền chợt hoá thành hỏa thú, kích thước bành trướng vô cùng mạnh mẽ, sau đó liền bao vây xung quanh hỏa lang màu xanh. Dưới sự vây công của bốn đầu hỏa thú, mặc dù Hỏa lang do Dị hỏa hình thành cũng đã có dấu hiệu chống cự không nổi thế công hiểm ác này. Khống chế bốn loại hỏa diễm, uy lực xác thực rất mạnh, nhưng đó rõ ràng cũng là cực hạn của Tào Đan, lúc này trên khuôn mặt hắn đã tái nhợt, có thể dễ dàng nhận ra.
- Tiêu Viêm... Dùng lửa cũng không chỉ cậy vào chất lượng! Số lượng cũng rất quan trọng! Sau này tỷ thí với người khác thì ngươi nên nhớ kỹ bài học này!
Nhìn Hỏa lang liên tiếp bại lui, nét tươi cười của Tào Đan càng ngày càng đậm. Ánh mắt hướng về phía Tiêu Viêm không che dấu được nụ cười đắc ý.
Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chợt mỉm cười nói:
- Đa tạ Tào Đan thiếu gia nhắc nhở! Một khi đã như vậy liền lấy số lượng để phân thắng bại đi!
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay Tiêu Viêm liền uốn cong lại xuất ra mười cái bình ngọc, sau đó vang lên một tiếng "Ầm..." kinh khủng rồi tất cả đều nổ tung.
Khi mười bình ngọc nổ mạnh tức thời mười đoàn hỏa diễm không màu nào giống màu nào nhanh chóng hiện lên trước những ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Sau đó tất cả đều dao động mạnh mẽ một trận lrồi hoá thành mười đầu hỏa thú đầy dữ tợn.
Những loại hỏa diễm này đều là Thú hỏa lúc trước Tiêu Viêm dùng để làm chất dinh dưỡng cung cấp cho Hoá Sinh Hỏa. Bất quá sau đó vì có Địa Tâm Châu nên những Thú Hỏa này đã không còn tác dụng, không nghĩ tới hiện tại lại phải dùng đến.
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn sắc mặt Tào Đan bên kia đang dại ra, khoé miệng nở một nụ cười ẩn chứa sự châm chọc không cần che dấu.
- Chỉ khống chế bốn loại Thú Hỏa mà thôi lại dám vác mặt ra đây cùng người chơi lửa?
- Quả nhiên có đảm lượng!
Tiếng cười này cũng không biết là châm chọc hay tán thưởng. Tào Đan quay đầu lại cung kính nói với lão già áo xám:
- Khổ cung phụng, việc này hãy giao cho ta đi!
Nghe vậy, lão già áo xám vẫn không thay đổi sắc mặt gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiểu Y Tiên làm lông tóc của lão ta nhất tề dựng ngược lên. Danh tiếng Ách Nan Độc Thể lão không phải là chưa hề nghe nói qua, nhưng đạt tới cấp bậc Đấu Tôn thì thật sự là lần đầu tiên Khổ cung phụng lão nhìn thấy trong nhiều năm qua.
- Đều lui ra đi...!!
Trông thấy lão già áo xám lui về phía sau, Tào Đan chuyển thân quay về đám người phía sau phất tay. Đám người này nhanh chóng lui lại, lập tức mảnh đất bị bao vây trong tiền viện đã lộ ra một khoảng trống.
- Tiêu Viêm tiên sinh, ngươi… ngươi thực sự định thử khả năng khống hỏa so với hắn?
Diệp Trọng thấy thế thất thần một hồi nhưng nhịn không được thấp giọng hỏi. Danh tiếng dụng lửa của Tào Đan thật sự không nhỏ. Mặc dù Tiêu Viêm cũng là Thất phẩm Luyện dược sư nhưng nếu chỉ luận về thuật khống hỏa thì cũng có phần mạo hiểm.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Nếu không phí phạm sức lực mà có thể đuổi được đám người kia đi đương nhiên là biện pháp tốt nhất.
- Ai, nếu Tiêu Viêm tiên sinh đã đồng ý liền tùy ngươi vậy!
Biết được không thể ngăn cản Tiêu Viêm, Diệp Trọng cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu nhưng liền nhắc nhở:
- Ngọn lửa màu đen trên tay Tào Đan là một loại Thú hỏa cực kỳ lợi hại! Nghe nói Tào gia đã phí vô số tâm huyết mới từ lấy được trong cơ thể một ma thú bát cấp. Tuy kém hơn so với Dị hỏa nhưng những loại lửa bình thường cũng rất khó chống lại!
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngược lại cũng cảm thấy kinh ngạc. Khi ngọn lửa màu đen xuất hiện thì hắn liền cảm nhận được uy lực của nó thật không kém.
Sau khi nhắc nhở Tiêu Viêm một chút, Diệp Trọng cũng khẽ phất tay ra hiệu cho những người xung quanh chậm rãi lui về phía sau, để lại cho hai người một không gian vừa đủ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sau khi mọi người đều lui cả, nét cười của Tào Đan càng đậm hơn. Hắn chậm rãi tiến lên một bước, cong ngón tay búng ra, trên lòng bàn tay tức thời tuôn ra một ngọn lửa màu đen dữ dội. Nó chợt chuyển động rồi ngưng tụ thành một đầu cự ưng đen tuyền lượn lờ âm trầm đầy quỷ dị.
- Hỏa diễm của ta tên gọi là Thiên Âm Ma Hỏa, được lấy từ trong cơ thể ma thú bát cấp - Tam Đầu Sư!
Cự ưng do ngọn lửa màu đen ngưng tụ đang xoay quanh Tào Đan liền cất ra tiếng gáy vang như muốn khoe khoang thực lực, mà trong mắt Tào Đan lúc này cũng thoáng hiện vẻ đắc ý. Tuy nói Thiên Âm Ma Hỏa không thể so sánh được với Dị Hỏa, nhưng uy lực của nó cũng không phải tầm thường. Lúc trước, Tào gia vì đoạt được hỏa diễm này cũng đã hao phí không biết bao nhiêu tâm tư rồi.
Chỉ liếc nhìn cự ưng màu đen, Tiêm Viêm khẽ gật đầu tán thưởng. Gia hỏa Tào Đan này kiêu ngạo như vậy cũng không phải là không có lý do. Có thể khống chế ngọn lửa một cách thuần thục thế này thì Luyện dược sư bình thường đích thực không thể sánh được. Chỉ đáng tiếc năng lực khống chế hỏa diễm vẫn luôn là sở trường của Tiêu Viêm. Đặc biệt là sau khi tu luyện Lộng Diễm Quyết, Tiêu Viêm khống chế hỏa diễm lại càng đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Lấy năng lực khống hỏa của hắn hiện giờ, cho dù là Dược lão nếu giờ đây nhìn thấy thì hẳn cũng phải tán thưởng không thôi. Tào Đan vẫn tự cho rằng đây là sở trường của hắn nhưng không hề nghĩ đến việc này đồng dạng cũng là sở trường của Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm cũng cong ngón tay búng ra một luồng hỏa diễm màu xanh chầm chậm hiện lên, sau đó liền tách ra đón gió bèn lập tức nhanh chóng hóa thành một con Hỏa lang cực lớn. Nó ngẩn mặt lên trời rống vang một trận. Tiếng rống của Hỏa lang sau một hồi lâu vẫn quanh quẩn trong cả tòa thành mãi không tiêu tán.
Hỏa diễm màu xanh này dĩ nhiên chính là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. So sánh với tất cả các loại hỏa diễm mà nói, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mới là loại lửa Tiêu Viêm điều khiển thuần thục nhất.
Hỏa lang màu xanh vừa hiện ra liền làm nhiệt độ trong không gian xung quanh từ từ tăng lên. Mà lúc này đồng tử của Tào Đan cũng đột nhiên co rụt lại, ánh mắt tham lam nhìn Hỏa lang:
- Quả nhiên là Dị Hỏa! Tin đồn quả thật là không sai! Tiểu tử này đúng là người có Dị Hỏa! Bất quá chơi lửa cũng không phải do trình độ mạnh mẽ của hỏa diễm quyết định. Sở hữu Dị Hỏa cũng không nhất định là đã thuận lợi khống chế được!
Liếm liếm môi, trong lòng Tào Đan cười lạnh, ngón tay mạnh mẽ chỉ về phía Hỏa lang trên đỉnh đầu Tiêu Viêm, chợt Hỏa ưng màu đen tức thì phát ra tiếng gáy rồi lướt đi trên bầu trời, sau đó kêu một tiếng như xé rách không gian rồi nhanh như chớp dữ dội lướt đến chỗ Hỏa lang.
- Grào!
Đối diện với Hỏa ưng đang liều chết xông tới, thanh sắc Hỏa lang liền thét dài một trận, đôi cánh lửa sau lưng cũng chớp động rồi kéo dài ra, chỉ khẽ rung liền giương cái miệng rộng dữ tợn hung hăng lao vào Hỏa ưng đang bọc trong hỏa diễm. Cả hai đều mạnh mẽ lao vào nhau điên cuồng cắn xé, dường như không màng đến sống chết mà cứ lao vào ăn mòn dần cơ thể đối phương.
Nhìn lên trên bầu trời thấy hai Thú Hỏa đang điên cuồng chiến đấu, phía dưới mọi người đều tắc lưỡi than thầm. Đấu khí đại chiến thì bọn họ đã xem qua không ít trận nhưng đối với kiểu đối chiến bằng hỏa diễm bực này ngược lại rất hiếm thấy.
Trên bầu trời, hai đầu Thú Hỏa đều không phân biệt mà điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau. Chúng vẫn linh hoạt dị thường, bay lên lộn xuống. Các cường giả bình thường quan chiến thậm chí cũng khó mà cử động. Lần này ai nấy đều rõ ràng năng lực khống chế hỏa diễm khủng khiếp của hai người này. Nếu đổi lại là lực khống chế kém, đừng nói đến ngưng tụ Thú Hỏa so đấu với nhau, chỉ sợ riêng việc duy trì hình dạng của bọn chúng cũng đã tiêu hao sạch linh hồn lực…
Trên bầu trời, vô số chùm hỏa diễm dưới sự chém giết của hai đầu Thú Hỏa đang không ngừng bay ra rồi từ từ tiêu tán.
Tiêu Viêm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trận chém giết thảm liệt trên bầu trời. Đối với việc khống chế Thú Hỏa, hắn tùy tâm là có thể chuyển. Trận đánh này cũng chỉ là so đấu xem linh hồn lực bên nào mạnh hơn mà thôi.
Cùng so sánh với Tiêu Viêm vẫn ung dung tiêu sái, bên kia sắc mặt của Tào Đan ngược lại thoáng tăng thêm vài phần ngưng trọng. Tại lúc hỏa thú va chạm lần đầu tiên, hắn liền hiểu rõ giờ đây mình quả thực đá nhầm thiết bản. Sự khống chế thú hỏa của đối phương đã đạt đến trình độ ngưng tụ ra thân thể chân thật của hỏa thú.
- Tiếp tục như vậy, Thiên Âm Ma Hỏa khó mà chống đỡ được công kích của Dị Hỏa!
Trận chiến kinh thiên trên bầu trời vẫn tiếp diễn nhưng hỏa diễm trên nguời Hắc Ưng đã thoáng ảm đạm, Tào Đan khẽ cau mày nhưng liền cười lạnh, ngón tay co lại chợt xuất ra một cái bình ngọc màu hồng. Nắp bình vụt hiện ra một luồng hỏa diễm đỏ chói như máu rồi bắt đầu thoát ra ngoài, sau đó Tào Đan liền cắt ngón giữa, một giọt máu tươi nhập vào bên trong.
- Hắc hắc, nắm giữ Dị Hỏa thì thế nào? Chẳng lẽ còn có khả năng ngăn chặn hai loại hỏa diễm của ta sao?
Được máu tươi nhỏ vào, ngọn hỏa diễm đỏ như máu tức thì dao động kịch liệt, sau đó theo sự khống chế của Tào Đan hoá thành một đầu Liệp cẩu (chó săn) thân thể màu đỏ sẫm, hai mắt hồng rực lộ ra ánh sáng lạnh lẽo bức người, bốn vó giữa không trung đạp mạnh liền hướng lên trên bầu trời tru lên như muốn thách thức, đồng thời bay vụt đến gia nhập với Hắc Ưng kia rồi điên cuồng quay về phía Hỏa lang cắn nuốt. Sau một khắc đã xé thanh sắc hỏa diễm bao phủ thân thể Hỏa lang thành từng mảnh nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, tức thời trong sân vang lên từng đợt huyên náo. Bên kia đoàn người Tào gia càng vui mừng cất tiếng hoan hô, mà bên phía Diệp gia thì trái lại chỉ yên lặng đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không nghĩ tới, đang thao túng một loại hỏa diễm mà Tào Đan vẫn còn có thể tiếp tục khống chế thêm những loại hỏa diễm khác.
Phải biết rằng, muốn khống chế một loại hỏa diễm cũng cần phải có linh hồn lực mạnh mẽ, mà phải khống chế hai loại hỏa diễm thì mức độ tiêu hao càng thêm khổng lồ. Hơn nữa, vì phải nhất tâm nhị dụng cho nên rất ít Luyện dược sư có được loại năng lực đồng thời khống chế nhiều loại hỏa diễm. Xem ra, theo như lời của Diệp Trọng thì Tào Đan này có thiên phú cực kỳ ưu tú về hỏa, hẳn không phải là không có đạo lý.
Tiêu Viêm cũng bởi một màn này mà cau mày, chợt thản nhiên nói:
- Hai loại Thú hỏa mà thôi...!!!
Tiếng nói vừa dứt, cùng lúc đó hắn dùng linh hồn lực khống chế Hỏa lang nhanh nhẹn né tránh rồi phản kích. Nó dữ tợn gầm lớn rồi lao vào cắn xé Hắc ưng và Liệp cẩu đang đè ép không chút lưu tình. Trong tức khắc, trận chiến quả thực xứng đáng với câu "Gà bay chó sủa", hỏa diễm bay loạn bắn ra khắp bốn phía.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cùng Hỏa lang vẫn chưa thất bại, Diệp Trọng toàn thân vừa toát đầy mồ hôi lạnh cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Không hổ là Dị Hỏa! Nếu đổi thành những loại hỏa diễm khác chỉ sợ đã sớm bị hai đầu Thú Hỏa kia cắn xé tan nát rồi.
Nhìn thấy Hỏa lang được hình thành bởi Dị Hỏa kia cứ ương ngạnh như vậy, lông mày Tào Đan cũng nhíu lại, chợt trong mắt xẹt qua vẻ ngoan cố. Bàn tay vung lên, trước mặt lại xuất hiện thêm hai cái bình ngọc, nắp bình mở ra liền phóng thích hai loại hỏa diễm một xám một tím lướt ra ngoài không trung như vũ bão.
Hai loại hỏa diễm vừa xuất hiện làm Diệp gia bên kia và cho dù đến như Diệp Trọng cũng đều hoàn toàn xanh mặt. Lão không ngờ Tào Đan cư nhiên đã đạt đến trình độ có thể đồng thời khống chế bốn loại hỏa diễm. Điểm này, mặc dù có trình độ như lão cũng tự nhận thấy bản thân không thể làm được a!
- Hừ, chơi lửa với ta? Nếu không phải là bằng vào Dị Hỏa, ngươi căn bản không thể chống cự khi các loại hỏa diễm của ta hợp lại!
Tào Đan cười lạnh một tiếng, lại thêm hai giọt máu tươi bắn vào bên trong hai ngọn lửa vừa xuất hiện. Chúng liền chợt hoá thành hỏa thú, kích thước bành trướng vô cùng mạnh mẽ, sau đó liền bao vây xung quanh hỏa lang màu xanh. Dưới sự vây công của bốn đầu hỏa thú, mặc dù Hỏa lang do Dị hỏa hình thành cũng đã có dấu hiệu chống cự không nổi thế công hiểm ác này. Khống chế bốn loại hỏa diễm, uy lực xác thực rất mạnh, nhưng đó rõ ràng cũng là cực hạn của Tào Đan, lúc này trên khuôn mặt hắn đã tái nhợt, có thể dễ dàng nhận ra.
- Tiêu Viêm... Dùng lửa cũng không chỉ cậy vào chất lượng! Số lượng cũng rất quan trọng! Sau này tỷ thí với người khác thì ngươi nên nhớ kỹ bài học này!
Nhìn Hỏa lang liên tiếp bại lui, nét tươi cười của Tào Đan càng ngày càng đậm. Ánh mắt hướng về phía Tiêu Viêm không che dấu được nụ cười đắc ý.
Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chợt mỉm cười nói:
- Đa tạ Tào Đan thiếu gia nhắc nhở! Một khi đã như vậy liền lấy số lượng để phân thắng bại đi!
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay Tiêu Viêm liền uốn cong lại xuất ra mười cái bình ngọc, sau đó vang lên một tiếng "Ầm..." kinh khủng rồi tất cả đều nổ tung.
Khi mười bình ngọc nổ mạnh tức thời mười đoàn hỏa diễm không màu nào giống màu nào nhanh chóng hiện lên trước những ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Sau đó tất cả đều dao động mạnh mẽ một trận lrồi hoá thành mười đầu hỏa thú đầy dữ tợn.
Những loại hỏa diễm này đều là Thú hỏa lúc trước Tiêu Viêm dùng để làm chất dinh dưỡng cung cấp cho Hoá Sinh Hỏa. Bất quá sau đó vì có Địa Tâm Châu nên những Thú Hỏa này đã không còn tác dụng, không nghĩ tới hiện tại lại phải dùng đến.
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn sắc mặt Tào Đan bên kia đang dại ra, khoé miệng nở một nụ cười ẩn chứa sự châm chọc không cần che dấu.
- Chỉ khống chế bốn loại Thú Hỏa mà thôi lại dám vác mặt ra đây cùng người chơi lửa?