Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 1111: Rời khỏi



Nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Linh Tuyền, Tiêu Viêm chỉ cười lạnh. Hắn tin tưởng, qua lần giao thủ ngày hôm nay, hắn sẽ lưu lại trong lòng đối phương một bóng ma khó bỏ. Mặc kệ Linh Tuyền đạt tới trình độ nào, ở trước mặt Tiêu Viêm, bóng ma thất bại từ sâu trong linh hồn hắn sẽ xuất hiện, khiến hắn khi đứng trước mặt Tiêu Viêm cũng khó mà giữ vững được trạng thái đỉnh cao.
Vẫn nắm chặt cổ tay Linh Tuyền, một lát sau Tiêu Việm tùy tiện vung tay ném hắn bay thẳng vào cột thạch đình. Lực đạo mạnh mẽ khiến cho cột đá xuất hiện từng khe nứt.
Phụt…
Tiếp tục gặp trọng kích như vậy, Linh Tuyền không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Hơi thở hắn mỏng manh, nằm co quắp trên mặt đất, không biết sống chết.
- Linh Tuyền thống lĩnh?
Hơn mười tên Hắc Yên Quân thấy thế vội vàng phiên thân phóng đến. Linh Tuyền dù sao cũng là cấp trên của bọn hắn, nếu hôm nay hắn chết trên tay Tiêu Viêm ở chỗ này thì khi trở lại Cổ tộc bọn họ khó mà tránh khỏi hình phạt.
- Yên tâm, hắn còn chưa chết!
Bàn tay Tiêu Viêm tùy ý phủi phủi áo rồi thản nhiên nói. Tuy rằng hắn tương đối chán ghét Linh Tuyền và hơn nữa lúc trước Huân Nhi cũng nói nàng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng dù sao hắn cũng không phải kẻ lỗ mãng. Hắn biết rõ ràng, nếu mình giết Linh Tuyền, Huân Nhi hẳn sẽ giảm hậu quả xuống mức thấp nhất nhưng tất nhiên cũng sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho nàng. Chuyện như vậy, Tiêu Viêm cũng không muốn nhìn thấy chút nào.
Nghe Tiêu Viêm nói thế, mười tên Hắc Yên Quân mới thở phào nhẹ nhõm rồi đưa mắt nhìn nhau như trút được gánh nặng. Cho một tên đến cõng Linh Tuyền thống lĩnh bùn đất đầy mình đang nằm co quắp, sau đó chuyển thân phóng lên Tứ dực Độc Giác Thú lướt lên trời bay đi. Cái gọi là mệnh lệnh của trưởng lão kia, bọn họ chẳng bao giờ nhận được. Hơn nữa, dù có nhận được nhưng có Huân Nhi ở đây, bọn họ sao dám trực tiếp ra tay. Dù sau, bọn họ cũng không có hậu đài chống đỡ sau lưng như Linh Tuyền.
- Hắc hắc, tiểu tử hạ thủ cũng tương đối độc ác. Thương thế của Linh Tuyền muốn khỏi hẳn chỉ sợ cũng mất hai ba tháng. Hơn nữa, cho dù lành lặn rồi cũng sẽ để lại một ít di chứng.
Lão nhân áo đen liếc nhìn Tiêu Viêm đầy thâm ý, nói.
Tiêu Viêm khẽ cười. Thương thế của Linh Tuyền tuy nặng nhưng so với việc bảo toàn được tính mạng thì còn tốt hơn nhiều. Nếu không vì lo lắng chuyện này mang đến phiền toái không cần thiết cho Huân Nhi, thì ngày hôm nay Linh Tuyền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ánh mắt chuyển hướng về phía Huân Nhi, nhìn khuôn mặt thanh nhã tuyệt sắc của nàng, Tiêu Viêm không nỡ nhìn nàng rời đi, nói:
- Hiện tại phải đi sao?
Huân Nhi khẽ gật đầu. Lần này, nàng vừa gặp Tiêu Viêm chưa được bao lâu thì đám người Linh Tuyền đã đuổi đến nơi. Nếu cứ tiếp tục lưu lại đây lâu hơn, chỉ sợ còn có thêm những nhân vật lợi hại hơn Linh Tuyền sẽ đến nữa. Mà đến lúc đó, nếu bọn họ vẫn muốn bắt Tiêu Viêm về Cổ tộc, lúc ấy mới thật là phiền phức lớn.
Thấy thế, Tiêu Viêm khẽ thở dài, cũng không tiếp tục nhiều lời. Hắn biết, Huân Nhi vội vã rời đi tất nhiên có nguyên do của nàng.
- Hãy ở Cổ tộc chờ ta! Đợi sau khi huynh tham gia Đan hội, giải cứu lão sư xong sẽ đến Cổ tộc tìm muội!
Nghe những lời này của Tiêu Viêm, Huân Nhi thản nhiên cười, nhẹ gật đầu, nói:
- Huân Nhi chờ huynh…
Dứt lời, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt sâu thẳm nhưng cũng không chần chờ nữa, thân hình vừa động đã lướt lên trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu Tứ dực Độc Giác Thú, làn tóc đen phất phơ tựa như tiên nữ giáng trần. Khí chất kỳ ảo làm cho người ta có cảm giác hoa mắt mê tâm.
- Ha hả, Tiêu Viêm tiểu tử, nhớ bảo trọng! Nhanh chóng nâng cao thực lực lên! Lần sau, không nên để tiểu thư nhà ta phải đến hỗ trợ. Nam nhân mà, phải dựa vào bản lĩnh chính mình mới được!
Hai lão nhân áo đen hướng về phía Tiêu Viêm cười to. Chợt, không gian xung quanh hai người vặn vẹo, một lát liền từ từ biến mất, khi xuất hiện một lần nữa thì đã ở trên người Tứ dực Độc Giác Thú.
Huân Nhi nghiêng đầu đưa mắt nhìn thân hình người thanh niên đứng sừng sững giữa sân. Một lát sau, tay áo vung khẽ, cuồng phong nổi lên, con Tứ dực Độc Giác Thú phát ra tiếng kêu trầm thấp liền vũ động bốn cánh, nhanh chóng bay khỏi ngoại vi Diệp thành.
- Tiêu Viêm ca ca, bảo trọng!
Thanh âm êm ái rất nhỏ, mang theo cuồng phong truyền xuống quanh quẩn trong tai Tiêu Viêm.
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm bóng đen đang đi xa dần, hai tay áo chậm rãi nắm chặt.
- Huân Nhi, ở Cổ tộc chờ huynh! Lần gặp mặt sau, ta sẽ cho Cổ tộc sáng mắt ra, cho bọn họ biết ánh mắt của muội không sai. Tiêu gia, không có phế vật!
Bóng đen khổng lồ nhanh chóng nhỏ dần, biến mất ở cuối chân trời. Không khí trong sân cũng vì vậy mà thêm vài phần cô tịch.
Ánh mắt Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn bóng đen biến mất cuối chân trời, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng.
- Yên tâm đi, về sau cũng không phải là không thể gặp mặt!
Tiểu Y Tiên đứng phía sau Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm mỉm cười, gật gật đầu rồi quay về phía ngoài viện, cười nói:
- Diệp Trọng trưởng lão có thể đi vào đây một chút không?
- Ha hả, Tiêu Viêm tiên sinh khách khí!
Tiêu Viêm dứt lời không lâu, tiếng cười của Diệp Trọng cũng nhanh chóng vọng vào. Hai đạo thân ảnh nhanh chóng đi vào viện, chính là Diệp Trọng và Hân Lam.
Tiêu Viêm xoay người đi vào thạch đình ngồi xuống, đám người Diệp Trọng cũng theo sau. Sau đó mỗi người cùng ngồi xuống và tập trung nhìn vào hắn.
- Diệp Trọng trưởng lão, không biết còn bao lâu nữa mới diễn ra Đan hội? Mà hình như trước khi Đan hội bắt đầu sẽ tuyển vòng sợ loại, vì sao lại thế?
Tiêu Viêm mỉm cười, hỏi. Chuyện về Đan hội, hắn không thể nào biết được cặn kẽ bằng Diệp Trọng.
- Nói chính xác thì hẳn là còn bảy tháng, nhưng Đan hội chính là sự kiện rất khó gặp của cả Đan Tháp lẫn Trung Châu. Bởi vậy, quy cũ rất nhiều. Không ít Luyện dược sư từ nửa năm trước, thậm chí là một năm trước đã tới Thánh Đan thành.
Diệp Trọng cười nói.
- Thánh Đan thành?
- Ha hả, Thánh Đan thành chính là tổng bộ Đan Tháp, xưng là Đan thành!
Diệp Trọng cười nói tiếp:
- Về vòng sơ loại Đan hội, chính là để chọn ra một ít người ưu tú trong Đan Hội. Dù sao, Đan hội vẫn là đại hội cao tầng nhất của toàn bộ Luyện dược sư trên đại lục, không phải Luyện dược sư thì không có tư cách tham dự.
- Những người tham gia Đan hội, đầu tiên là cần phải có được phiếu tiến cử. Chuyện này cũng không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi. Đến lúc đó, lão phu sẽ chuẩn bị cho Tiêu Viêm tiên sinh một phần. Diệp gia ta tuy nói đang từ từ xuống dốc, nhưng tư cách viết phiếu ứng cử vẫn có.
- Đan hội, ngoại trừ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với năng lực ra còn lại những thứ khác không có vấn đề gì. Về phần tuổi tác vẫn tương đối dễ dãi, chỉ cần ngươi không phải là lão quái vật nổi tiếng đại lục đều có thể tham dự. Dĩ nhiên, một người chỉ có thể tham dự Đan hội một lần duy nhất. Tham dự lần này thì lần sau sẽ có quyền được tham gia!
- Không hạn chế tuổi? Như vậy, đối với một vài Luyện dược sư trẻ tuổi có chút không công bằng sao?
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi ngẩn ra, cau mày nói.
- Ha hả, thế gian nào có hai chữ công bằng! Hơn nữa, những người có lòng tin tham gia Đan hội phần lớn đều có thiên phú luyện chế thuốc, tự cho bản thân đủ sức rồi.
Diệp Trọng lắc đầu, cười nói.
- Đan hội cũng có chọn lựa cấp độ, chia làm Thiên, Địa, Nhân, ba cấp. Tương đương với ba lần sàng lọc. Luyện dược sư có thể trải qua đợt tuyển chọn Thiên cấp mới có tư cách tiến hành cuộc đua cuối cùng.
- Thiên, Địa, Nhân, ba cấp?
Tiêu Viêm chau mày. Không hổ là đại hội Luyện dược sư cao cấp và chất lượng nhất đại lục. Chỉ là sàng lọc, tuyển chọn mà đã phức tạp như vậy.
- Ha hả, rất phiền toái. Cho nên, những người muốn tham dự Đan hội, phần lớn sẽ đến Thánh Đan thành trước thời hạn hai ba tháng. Nói cách khác, Tiêu Viêm tiên sinh chỉ còn bốn tháng thời gian để chuẩn bị.
Diệp Trọng gật đầu, cười.
- Bốn tháng?
Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, cảm giác được thời gian quá cấp bách. Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, hắn nhất định phải có. Mà ở đây, trước hết phải lấy được danh ngạch xếp hạng từ mười trở lên, nếu không mọi chuyện đều không thể thực hiện được. Về phần cậy mạnh mà đoạt lấy, dù nghĩ hắn cũng chưa dám nghĩ đến. Đan Tháp là một trong những thế lực đứng đầu Trung Châu. Chưa nói đến việc mình có thực lực để cướp đoạt hay không, cho dù có cướp đoạt được đến tay cũng sẽ đắc tội với toàn bộ Luyện dược sư ở Trung Châu, mà bản thân sẽ là công địch của toàn bộ Luyện dược sư trên đại lục.
Vừa nghĩ đến đây, da đầu Tiêu Viêm có cảm giác tê dại.
Còn nữa, sự đáng sợ của Đan Tháp không phải ở chiến lực mà là lực hiệu triệu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đối với lực hiệu triệu của một Luyện dược sư cao giai trong lòng Tiêu Viêm hiểu rất rõ. Huống chi, ở đây số lượng Luyện dược sư còn nhiều gấp vô số lần. Lực hiệu triệu chỉ sợ dùng hai chữ "đáng sợ" cũng không đủ hình dung.
- Xem ra, bốn tháng tới phải tích cực tu luyện thuật chế thuốc!
Tiêu Viêm khẽ thở dài thầm nhủ. Mặc dù hắn rất có lòng tin với bản thân, nhưng Đan hội này không phải là Đại hội Luyện dược sư ở đế quốc Gia Mã. Đây là đại hội mà toàn bộ Luyện dược sư ở Trung Châu, thậm chí cả đại lục đều muốn tham dự.
Bởi vì, ai cũng biết, chỉ cần danh tiếng của họ được lan truyền rộng ra trong đại hội thì cũng tương đương với chuyện trở thành người nổi bật trong toàn bộ Luyện dược sư trên đại lục.
Vinh quang này, chỉ sợ là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của vô số Luyện dược sư.
Bởi vậy, đối mặt với vô số Luyện dược sư đến từ khắp mọi nơi trên đại lục, cho dù có năng lực như Tiêu Viêm cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Trong lòng đã quyết định, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt liếc nhìn Hân Lam ở bên cạnh, rồi lại nhìn vẻ mặt tươi cười thân thiết của Diệp Trọng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn. Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Diệp Trọng trưởng lão, năm đó ta nhận lời Hân Lam giúp Diệp gia ngươi leo lên chức vụ trưởng lão Đan Tháp tuyệt không phải hư ngôn. Không biết ngài có thể cho ta biết tư cách để chính thức gia nhập Trưởng lão hội không?
Nghe vậy, Hân Lam cùng Diệp Trọng ngẩn ra, trên khuôn mặt nhất thời lộ rõ vẻ kích động sâu sắc và mừng như điên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...