Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 1108: Huyết ngọc lệnh



Nhìn người thanh niên đang tùy ý đứng trước mặt, hơi thở tràn đầy khí thế sắc mặt Linh Tuyền vào lúc này trở nên tương đối khó coi.
- Tứ tinh Đấu Tông?
Ánh mắt Linh Tuyền âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không thể nào tin được. Nhớ năm đó, lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Viêm ở trong Nội Viện thì Tiêu Viêm chỉ mới có thực lực Đấu Linh. Tiêu Viêm khi đó ngay cả tư cách để hắn nhìn qua cũng không, nếu không có Tô Thiên đại trưởng lão ở đó, hắn đã dành cho Tiêu Viêm một phần đại lễ khó có thể quên được.
Nhưng mà, lúc này đây, Linh Tuyền lại không thể tưởng tượng được. Chỉ mới có mấy năm thời gian, gặp lại nhau, tên phế vật Tiêu gia năm nào nay đã đạt đến Đấu Tông, hơn nữa cũng chỉ là thấp hơn hắn một tinh mà thôi. Biến hóa nghiêng trời lệch đất này sao có thể không khiến cho Linh Tuyền cảm thấy khiếp sợ?
Khi sắc mặt Linh Tuyền đang âm trầm như vậy, ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi quét qua hắn, chợt, khóe miệng khẽ nhấc lên tràn ngập lãnh ý. Năm đó, khi tên này đi đón Huân Nhi còn muốn ra tay với hắn, nếu không có Tô Thiên đại trưởng lão xuất thủ, chỉ sợ hậu quả khó lường. Tuy hai người chưa thật sự giao thủ qua nhưng Tiêu Viêm triệt để nhớ kỹ năm đó Linh Tuyền đã cười nhạo mỉa mai hắn như thế nào.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Viêm cũng không phải hạng người rộng lượng gì. Năm đó Linh Tuyền thừa lúc thực lực bản thân mình còn nhỏ yếu đã sỉ nhục, thậm chỉ còn muốn hạ sát. Điều này đã khiến cho Tiêu Viêm khắc sâu mối hận này, không thể quên được.
- Hắc hắc, không nghĩ tới, Tiêu gia đã suy bại đến như vậy mà còn có khả năng sản sinh ra một gã cường giả Đấu Tông, thật đúng là làm cho bản Thống lĩnh bất ngờ!
Linh Tuyền âm trầm nhìn Tiêu Viêm, một lát sau liền cười lạnh, nói.
- Không phiền đến Linh Tuyền thống lĩnh phải lo lắng, loại chuyện này, ai có thể nói được rõ ràng. Năm đó, ngươi gặp ta thì ta cũng chỉ vừa mới bước vào đẳng cấp Đấu Linh mà thôi. Hiện tại, ai mạnh ai yếu có lẽ rất khó phân biệt.
Tiêu Viêm khẽ cười, nói.
Nghe được giọng nói trào phúng của Tiêu Viêm, Linh Tuyền cũng chỉ lắc đầu, cười lạnh nói:
- Tiểu tử đừng vội mừng, chỉ là Tứ tinh Đấu Tông mà cũng dám ở trước mặt bản thống lĩnh kiêu ngạo sao? Trong mắt ta, ngươi hiện tại cùng năm đó cũng không khác mấy đâu!
Tuy nói thực lực của Tiêu Viêm thấp hơn hắn một tinh, nhưng nếu giao thủ, Linh Tuyền tự tin có thể nhẹ nhàng đánh bại Tiêu Viêm. Niềm tin này không phải không có lý do. Linh Tuyền đã tiếp thụ huấn luyện và tu luyện đấu kỹ thuộc loại tốt nhất trong Cổ tộc. Hắn không tin trải qua huấn luyện như thế mà còn có thể thua một tên phế vật yếu kém như Tiêu Viêm.
- Nhưng trong mắt ta, ngươi bây giờ chẳng là cái thá gì!
Tiêu Viêm cười nói.
Đối với Linh Tuyền, hắn chán ghét đến cực điểm, hơn nữa lại dồn nén từ ngày đó đến tận giờ. Vì vậy, hôm nay nhìn thấy gia hỏa này, dù với định lực của mình, Tiêu Viêm cũng không thể hòa nhã với hắn được.
Đối với lời nói không chút khách khí nào của Tiêu Viêm, trên khuôn mặt anh tuấn dị thường của Linh Tuyền dần xuất hiện lên vẻ âm lãnh. Hắn nhìn như đóng đinh vào Tiêu Viêm, trong mắt thoáng hiện sát ý.
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Linh Tuyền, sắc mặt Tiêu Viêm chẳng hề có nửa điểm biến hóa, nhìn thằng đối phương và trong mắt đồng dạng cũng xuất hiện hàn ý cuồn cuộn.
Hai người nhìn nhau, hơi thở mạnh mẽ phát tán ra chung quanh, trong lúc mơ hồ thoáng hiện một luồng sát khí như có như không. Hiển nhiên sự tình hiện tại cũng không tốt lành gì.
- Linh Tuyền!
Như cảm nhận được sát ý trong mắt hắn, Huân Nhi cười lạnh, quát.
Bị Huân Nhi nghiêm khắc quát mắng, Linh Tuyền cũng không dám chậm trễ thu hồi ánh mắt, hướng Huân Nhi ôm quyền. Nhưng trong một thoáng chốc này, trong mắt lại chứa đầy sát ý nồng đậm. Huân Nhi vì Tiêu Viêm mà quát mắng mình khiến trong lòng hắn cực kỳ giận dữ. Dĩ nhiên, phần giận dữ này hắn không dám trút lên đầu Huân Nhi, vì thế hắn chuyển mục tiêu trút giận lên đầu Tiêu Viêm.
- Tiểu thư, các trưởng lão lệnh cho ta đi lần này phải nhanh chóng mang tiểu thư về Cổ giới, không một chút chậm trễ. Nếu như có người ngăn cản liền lập tức tiền trảm hậu tấu!
Linh Tuyền ôm quyền khiêm tốn nói, đến cuối cùng, ánh mắt âm trầm hướng nhìn Tiêu Viêm.
- Huân Nhi, muội đi sao?
Tiêu Viêm ở bên nghe vậy, chợt ngẩn ra, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Linh Tuyền mà nhìn Huân Nhi, khẽ nhíu mày. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Huân Nhi chần chờ một chút cũng gật đầu. Trước khi huyết mạch trong cơ thể mình hoàn toàn thức tỉnh, người trong tộc khẳng định sẽ không yên tâm để nàng ở bên ngoài. Lần này, nếu không trở về chỉ sợ lần tới đón nàng sẽ là những cường giả chân chính trong tộc. Đến lúc đó, nếu gặp phải Tiêu Viêm, nói không chừng sẽ xảy ra biến cố liên tục. Đây chính là chuyện mà nàng không hy vọng nhìn thấy nhất.
Bước từng bước nhẹ nhàng, Huân Nhi đứng trước mặt Tiêu Viêm, hai tay ôn nhu sửa sang lại chiếc áo xốc xếch của Tiêu Viêm, nói
- Lần này muội thật sự không thể đi lâu. Nếu không có thể sẽ mang đến phiền toái cho Tiêu Viêm ca ca. Đợi đến khi Tiêu Viêm ca ca giải quyết xong mọi chuyện, hẳn là có năng lực đến Cổ giới. Huân Nhi chờ huynh!
Tiêu Viêm rất không muốn rời xa Huân Nhi, trầm mặc một lát rồi chậm rãi gật đầu. Hắn không phải hạng người không nói đạo lý, Huân Nhi vì nghĩ cho hắn mà phải đi, nếu hắn còn cố ý ngăn cản chẳng phải đã phụ tâm ý của nàng sao.
- Chờ ta…
Tiêu Viêm không để ý đến mọi người xung quanh, nắm lấy cổ tay trắng như ngọc của Huân Nhi, thấp giọng nói.
Trên gương mặt thanh nhã tú lệ dần đỏ lên, Huân Nhi chợt giống như một đóa hoa tuyết tinh khôi e lệ.
- Buông tiểu thư ra!
Hai mắt Linh Tuyền đỏ bừng. Nhìn biểu hiện thân mật của Tiêu Viêm đối với Huân Nhi, sự ghen tỵ trong lòng cơ hồ thiếu chút nữa đã che lấp lý trí hắn. Hắn coi Huân Nhi là nữ thần trong lòng, không chấp nhận để cho nữ thần bị phi lễ. Thế nhưng, tư thái nữ thần ngày thường luôn lãnh đạm thì nay lại lộ ra tâm tình nữ nhi động lòng người trước mặt Tiêu Viêm. Điều này sao có thể không khiến Linh Tuyền trở nên điên cuồng như dã thú, gầm lên giận dữ.
- Linh Tuyền, chú ý đến thân phận của ngươi. Chuyện của tiểu thư, còn chưa tới phiên ngươi xen vào!
Hắc y lão giả ở bên sắc mặc trầm xuống, nổi giận nói.
- Linh Tuyền biết tội!
Nghe lão nhân áo đen lên tiếng trách móc, khuôn mặt Linh Tuyền run lên, chợt hít sâu một hơi, ánh mắt đang đỏ bừng dần tiêu tán. Nhưng mục quang nhìn về phía Tiêu Viêm vẫn lộ rõ nét âm hàn.
- Đi thôi!
Đối với giọng nói của Linh Tuyền, Huân Nhi giống như không nghe thấy. Nàng nhìn Tiêu Viêm thật lâu, sau đó khẽ lùi một bước rồi xoay người rời đi. Khi Huân Nhi bước qua mặt Linh Tuyền, gương mặt thanh nhã đã lãnh đạm trở lại, giọng nói bình tĩnh không chút dao động làm cho Linh Tuyền điên tiết siết chặt nắm đấm.
Sau khi ra lệnh, Huân Nhi đột nhiên cau mày, nhìn đám người Linh Tuyền vẫn không nhúc nhích, gương mặt liền phát lạnh rồi trầm giọng nói:
- Linh Tuyền thống lĩnh?
Nghe được giọng nói trầm thấp kia của Huân Nhi, ánh mắt Linh Tuyền âm tàn nhìn Tiêu Viêm, chậm rãi nói:
- Tiểu thư, mời ngươi đi trước. Linh Tuyền còn có nhiệm vụ từ trưởng lão cần phải chấp hành!
Nghe vậy, sắc mặt Huân Nhi khẽ biến, chợt xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Linh Tuyền trừng trừng, nói gằn từng tiếng:
- Ta nói, hiện tại lập tức rời khỏi đây!
Linh Tuyền cắn chặt răng, một lần nữa lắc đầu.
- Linh Tuyền, lá gan của ngươi thật sự càng lúc càng lớn!
Hai người hắc y lão giả thấy thế, sắc mặt chậm rãi âm trầm. Hai người nhất tề bước ra một bước, đem khí thế chính mình trực tiếp bao phủ Linh Tuyền vào trong.
Đám người đi theo Linh Tuyền thấy biến cố như vậy, cũng không dám nói gì. Linh Tuyền là cấp trên của bọn hắn, mà thân phận của Huân Nhi lại vô cùng tôn quý. Ở thời điểm này, cứ giả mù giả điếc là tốt nhất.
Dưới khí thế đáng sợ của hai người hắc y lão giả, đầu gối Linh Tuyền khẽ khuỵu xuống nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chịu đựng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm làm cho người ta không rét mà run. Bởi vì Tiêu Viêm mà Huân Nhi quát mắng hắn, sự đố kỵ trong lòng hắn càng ngày càng đậm, sự đố kỵ này khiến cho lý trí của hắn trở nên mơ hồ.
Đám người Tiểu Y Tiên ở bên cạnh thấy thế đều khẽ cau mày nhưng vẫn không nói gì. Dù sao, đây cũng là chuyện riêng của Cổ tộc, người ngoài như bọn họ tốt nhất không nên xen vào. Nhưng Tiểu Y Tiên có thể nhìn ra Linh Tuyền rất oán hận Tiêu Viêm, nàng hạ quyết tâm, nếu người này ngoan ngoãn cút đi thì coi như hắn mạng lớn, nếu muốn làm loạn thì mặc kệ Cổ tộc như thế nào, Linh Tuyền hắn còn không có tư cách trước mặt Tiêu Viêm hô to gọi nhỏ như vậy.
- Lâm lão, bắt hắn về!
Gương mặt Huân Nhi dần trở nên lạnh như băng, tay áo vung lên, lạnh lùng nói.
- Vâng!
Nghe vậy, hai vị lão nhân nhất thời cung kính hét lên, bước lên một bước định ra tay. Linh Tuyền mạnh mẽ lui về sau hai bước, lòng bàn tay chợt lóe đã hiện ra một khối bài nhỏ đỏ như máu, trên khối bài có khắc một chữ "Cổ" như rồng bay phượng múa.
- Cổ Ngọc Lệnh? Nhìn thấy huyết sắc ngọc bài này, hai người hắc y lão giả cước bộ ngưng lại, sắc mặt nhất thời cổ quái.
- Tiểu thư, không phải Linh Tuyền không nghe mệnh lệnh của người, mà là thân có trọng lệnh!
Bàn tay Linh Tuyền gắt gao nắm huyết sắc ngọc bài, ánh mắt quái dị lạnh băng nhìn Tiêu Viêm, nhếch miệng cười âm trầm.
- Trưởng lão hạ nghiêm lệnh, nếu lần này nhìn thấy người Tiêu gia liền bắt hắn đến Cổ giới. Nếu đối phương từ chối, ta có quyền sử dụng vũ lực mạnh mẽ mang hắn đi! Cho nên, Tiêu Viêm, ngươi nên biết điều một chút, ngoan ngoãn đi theo ta!
Giọng nói âm lãnh của Linh Tuyền chậm rãi vang vọng quanh sân, làm cho nhiệt độ chung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...