Đấu Phá Thương Khung
Chương 1061: Diệp gia
Ở cửa đại sảnh, một đạo thân ảnh quỷ dị chậm rãi hiện lên, hắn hờ hững nhìn qua mọi người trong đại sảnh rồi nhìn lên người nữ tử áo lam, sắc mặt tuy bình thản nhưng lại có chút âm trầm:
- Hân Lam, sao lại có việc này?
Nữ tử áo lam rõ ràng là Hân Lam đã dẫn dắt Tiêu Viêm tới Trung Châu, khi nghe được những lời này của Tiêu Viêm thì dường như cũng hiểu được hắn đang nói gì, mặt cười buồn bã, thấp giọng nói:
- Thật xin lỗi!
Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hân Lam, Tiêu Viêm cũng dần bình tỉnh lại. Thực lực của nàng không mạnh, vả lại nhìn qua hiện trạng của nàng tại Diệp gia dường như cũng không khá chút nào. Mà cho dù Hân Lam có thể khuyên bọn họ xuất thủ tương trợ Tiểu Y Tiên thì sợ rằng cũng không giúp được bao nhiêu.
- Ngươi là ai? Cũng dám xông vào Diệp gia ta?
Âm thanh của Hân Lam vừa phát ra thì đột nhiên có một lão giả trầm mặt xuống rồi đứng dậy, phẫn nộ quát với Tiêu Viêm. Mà một số ít trưởng bối Diệp gia ở chung quanh cũng căm tức nhìn Tiêu Viêm, một ít người tuổi trẻ hậu bối cũng có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp tai họa. Tuy nói hiện giờ Diệp gia đã suy thoái, nhưng cũng không phải là chỗ để cho người khác tùy tiện tới khiêu khích, huống chi đây chỉ là một tiểu tử không hơn kém họ bao nhiêu tuổi.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn lão giả này một cái, chỉ là một nhất tinh Đấu Tông mà thôi, nhìn chỗ ngồi của hắn thì hẳn cũng có thân phận không thấp tại Diệp gia. Nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa hề để ý tới điều này, trong đại sảnh này, ngươi duy nhất khiến hắn phải chú ý chính là vị lão giả mặc áo màu lam kia, nhìn đấu khí bàng bạc quanh thân hắn thì dường như đây là một lục tinh Đấu Tông.
- Theo ta đi, mang ta đi tìm Tiểu Y Tiên!
Tiêu Viêm nhìn Hân Lam, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hân Lam cắn răng một cái, sau đó gật gật đầu. Nàng là người đưa Tiểu Y Tiên tới Trung Châu, nhưng lại chưa hề bảo vệ được nàng ta, ngược lại còn để cho nàng ta phải rơi vào trong hiểm cảnh.
- Tiểu bối làm càn!
Thấy Tiêu Viêm không hề đoái hoài đến mình, lão giả gầm lên lúc nãy càng giận dữ lên, bàn tay vỗ mạnh bàn một cái. Chỉ nghe thịch một tiếng, cái bàn cứng rắn trực tiếp bị nổ thành bột phấn, rồi tay áo vung lên, cái ghế ở phía sau mang theo một luồng kình lực cuồng mãnh tiến tới đánh vào Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm vẫn không hề biến sắc, mà ngay khi chiếc ghế tới gần hắn khoảng một trượng thì đột nhiên một tiếng phù vang lên, chiếc ghế đó không chút dự liệu hóa thành tro tàn màu đen bay xuống.
Nhìn thấy một màn này thì những người có mặt ở đại sảnh đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên vẫn không ngờ được người thanh nhiên trẻ tuổi này vẫn còn có chiêu đòn như vậy.
- Hóa ra còn có chút tài mọn, khó trách dám đến Diệp gia ta làm càn, nhưng mà lão phu hôm nay cũng thật muốn dạy dỗ cho ngươi biết cái gì gọi là hậu bối, cái gì gọi là kính lão!
Nhìn thấy chiếc ghế quỷ dị bị hủy đi, hai mắt lão giả híp lại rồi cười lạnh một tiếng, lửa giận trong lòng càng tăng lên. Bàn chân của hắn khẽ điểm một cái rồi thân hình lướt mạnh tới Tiêu Viêm.
- Tứ trưởng lão, dừng tay!
Hân Lam nhìn thấy lão giả này nói động thủ liền động thủ thì mặt biến sắc, vội vàng nói lên.
Nhưng đối với âm thanh này của nàng thì tứ trưởng lão lại không thèm quan tâm đến, tính cách của hắn vốn có chút nóng nảy, cộng với hoàn cảnh hiện giờ của Diệp gia càng làm cho hắn bực hơn. Thế mà hiện giờ lại có một tiểu tử không biết ở đâu ra cư nhiên dám nhảy lên đầu hắn ngồi, bảo sao hắn không giận sao được.
- Tiêu Viêm đại ca, đi mau!
Thấy tứ trưởng lão vẫn không dừng tay, Hân Lam vội vàng nhìn Tiêu Viêm nói gấp. Tuy nói tình hình hiện tại của Diệp gia không tốt lắm, nhưng hai, ba cường giả Đấu Tông vẫn tùy thời lấy ra được. Nếu hôm nay bọn họ thực sự phải bắt được được Tiêu Viêm thì lấy năng lực của Tiêu Viêm e rằng khó có thể chạy thoát được.
Đối với tiếng nói của Hân Lam thì Tiêu Viêm cũng không để ý tới, hai mắt nhìn luồng kình lực nóng cháy do lão giả kia phát đến mà trong mắt hiện ra hàn ý. Trong khoảng thời gian này, vì lo lắng cho Tiểu Y Tiên mà tính tình của hắn đã không tốt rồi, lão gia hỏa này thật không ngờ còn đánh vào hắn.
- Tiểu tử, chờ ta bắt ngươi lại rồi đưa đến mặt trưởng bối của ngươi, để cho bọn họ phải hảo hảo quản giáo lại một chút!
Thân hình tứ trưởng lão chợt lóe lên, rồi xuất hiện trước mặt của Tiêu Viêm. Bàn tay của hắn đột nhiên nắm chặt lại rồi đột nhiên có một đoàn hỏa diễm màu xanh biếc hừng hực đánh tới! Một quyền này tuy không hoa lệ, nhưng lại ẩn chưa một cỗ kình lực bàng bạc kèm với âm thanh nổ trầm thấp!
Ngay khi nắm tay lửa đó tiến tới sát Tiêu Viêm thì đột nhiên cánh tay của Tiêu Viêm từ từ động rồi mở ra.
Thịch!
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người chung quanh, quả đấm lửa của tứ trưởng lão Diệp gia đã tinh chuẩn đánh lên trên bàn tay của Tiêu Viêm, nhưng tiếng vui mừng của mọi người còn chưa phát ra thì sắc mặt bỗng nhiên cứng ngắc lại, bởi vì thân hình gầy yếu của người thanh niên đó chưa hề vì vậy mà bị rung động, hơn nữa quả đấm lửa của tứ trưởng lão vừa tiếp xúc với lòng bàn tay của Tiêu Viêm thì dường như gặp phải một vật gì đó rất đáng sợ rồi tự động tắt dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Mọi người ở trong đây đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự không tin tưởng được những gì đang diễn ra trước mắt. Tuy nói tứ trưởng lão không phải là người mạnh nhất của Diệp gia, nhưng dù gì thì cũng là một cường giả Đấu Tông, mà một kích mạnh mẽ như thế của hắn thì cho dù nhìn khắp Diệp gia cũng rất khó kiếm được người chống đỡ được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Cái câu quản giáo mà ngươi nói…ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tiêu Viêm hơi giương mắt lên, ánh mắt đạm mạc nhìn qua lão giả đang biến sắc ở phía trước kia, miệng của hắn khẽ nở nụ cười lạnh rồi lòng bàn tay khẽ lộn nửa vòng!
Ầm!
Một cỗ kình lực đáng sợ từ trong lòng bàn tay như thủy triều dâng ra, từ bên Tiêu Viêm đánh vào trong thân thể của vị tứ trưởng lão.
Phốc!
Ám kình ẩn chứa dị hỏa giống như một mũi tên xuyên thẳng phá tan một lớp phòng ngự trong cơ thể của tứ trưởng lão vậy, sắc mặt của vị trưởng lão này như gặp phải một đòn nghiêm trọng ngã ra sau, sau đó rơi vào trên một cây trụ lớn ở phía sau. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi dưới mọi ánh mắt kinh hãi của những người ở quanh đây.
Nhìn thấy vị tứ trưởng lão bị hộc máu ra như vậy, đại sảnh vốn đã im lặng nay càng trở nên tĩnh mịch. Cho dù là Hân Lam thì cũng không tránh khỏi đưa tay lên che miệng lại, vẻ mặt cũng rung động vô cùng. Nàng cũng biết là trước kia Tiêu Viêm đã có thực lực có thể đấu một trận với cường giả Đấu Tông, nhưng lúc đó hắn cũng không có khả năng dùng một chưởng chấn lui một cường giả Đấu Tông đến nỗi để cho đối phương phải để hộc máu a.
- Mới không đến một năm thôi, huynh ấy đã mạnh tới bậc này rồi ư?
Hân Lam nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ phút này lại có chút khẩn trương.
- Diệp gia suy tàn đến mức độ này cũng không phải là không có nguyên nhân.
Chậm rãi thu tay lại, Tiêu Viêm nhìn tứ trưởng lão ở trên mặt đất một cái rồi quét qua nhìn mọi người trong đại sảnh. Bỗng nhiên lắc lắc đầu, nhìn về Hân Lam.
- Theo ta đi.
- Đứng lại!
Âm thanh của Tiêu Viêm vừa phát ra thì lại có hai tiếng gầm vang lên, bỗng nhiên lại có hai người nữa đứng dậy. Hai người này cũng là cường giả Đấu Tông, thực lực hình như còn hơn người kia một chút, ước chừng khoảng tam tinh Đấu Tông.
Nhưng hai người này vừa lên thì cũng không có lỗ mãng như tứ trưởng lão mà chỉ căm tức nhìn Tiêu Viêm rồi chặn hết đường lui của hắn.
- Vị tiểu hữu này, nơi này là Diệp gia ta. Ngươi vô cớ xâm nhập không nói đi, nhưng hiện giờ lại làm bị thương trưởng lão tộc ta, việc này sợ rằng có chút quá phận rồi! Tuy nói Diệp gia ta giờ đã suy thoái, nhưng cũng không phải dễ bị người khác khi dễ như thế!
Ngay lúc này thì vị lão giả xanh lam luôn im lặng từ lúc Tiêu Viêm xuất hiện thì lúc này cũng đã chậm rãi mở miệng, trầm giọng nói.
Nhìn thấy vị lão giả mặc áo bào xanh lam này mở miệng, sắc mặt mọi người trong đại sảnh cũng có chút mừng hơn. Người này chính là trụ cột hiện thời của Diệp gia, tuy nói Diệp gia bây giờ đã suy tàn nhưng người này vẫn có danh tiếng không nhỏ ở trong Đan Vực.
- Người ra tay trước không phải là ta, hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm. Hiện tại Hân Lam còn phải đi theo ta, còn cái truy cứu gì đó mà ngươi nói thì xin thứ lỗi, ta không có thời gian mà phụng bồi!
Tiêu Viêm nhìn vị lão giả áo xanh lam này một cái, nói.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Lời này vừa nói ra thì lập tức hai lão giả Diệp gia kia liền tức giận, sắc mặt trầm xuống quát lên.
Mà bản thân vị lão giả xanh lam đang nói cũng hơi khó chịu, nói:
- Hân Lam là người Diệp gia ta, cũng không phải là người ngươi muốn mang đi thì đi.
- Đại trưởng lão, Tiêu Viêm đại ca chính là người ta đã nói, huynh ấy nhất định có thể giúp Diệp gia chúng ta lần nữa vào vị trí trưởng lão tịch của Đan Tháp!
Hân Lam không muốn quan hệ giữa Tiêu Viêm và Diệp gia xấu đi, vội vàng nói.
Nghe thấy lời này của Hân Lam, lão giả xanh lam cũng có chút ngẩn ra, chợt cau mày nhìn Tiêu Viêm, trong mắt liền hiện lên vẻ thất vọng. Theo hắn nghĩ thì một người trẻ tuổi như vậy sao có thể cứu giúp Diệp gia chứ.
- Ngươi không cần nhiều lời, việc này ta tự có chủ trương.
Vị trưởng lão này thản nhiên nói, rồi nhìn sang Tiêu Viêm:
- Vị tiểu hữu này, nếu như ngươi thật sự là người Hân Lam nhờ tới giúp đỡ vậy thì mờ tạm thời ở lại Diệp gia đi, cũng để cho chúng ta tận tình chiêu đãi chứ!
Lời này nghe qua thì có vẻ rất tốt, nhưng hàm ý thì vẫn muốn lưu Tiêu Viêm lại.
Trên mặt Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vị lão giả này, nói:
- Đối với việc giúp Diệp gia ngươi ta không có hứng thú gì. Nếu không phải vì Hân Lam thì ta cũng không nghĩ là sẽ ở đây, hơn nữa giờ ta còn có chuyện quan trọng cần làm, không có thời gian nói nhảm với ngươi. Hân Lam, chúng ta đi!
Nhìn thấy Tiêu Viêm không hề có ý nhượng bộ, trong mắt vị lão giả áo xanh lam cũng hiện lên lửa giận, cước bộ chậm rãi tiến tới.
- Thật không ngờ người tuổi trẻ bây giờ lại cuồng vọng như thế. Vậy hãy để lão phu tới thử xem ngươi có bổn sự cùng tư cách này hay không!
- Hân Lam, sao lại có việc này?
Nữ tử áo lam rõ ràng là Hân Lam đã dẫn dắt Tiêu Viêm tới Trung Châu, khi nghe được những lời này của Tiêu Viêm thì dường như cũng hiểu được hắn đang nói gì, mặt cười buồn bã, thấp giọng nói:
- Thật xin lỗi!
Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hân Lam, Tiêu Viêm cũng dần bình tỉnh lại. Thực lực của nàng không mạnh, vả lại nhìn qua hiện trạng của nàng tại Diệp gia dường như cũng không khá chút nào. Mà cho dù Hân Lam có thể khuyên bọn họ xuất thủ tương trợ Tiểu Y Tiên thì sợ rằng cũng không giúp được bao nhiêu.
- Ngươi là ai? Cũng dám xông vào Diệp gia ta?
Âm thanh của Hân Lam vừa phát ra thì đột nhiên có một lão giả trầm mặt xuống rồi đứng dậy, phẫn nộ quát với Tiêu Viêm. Mà một số ít trưởng bối Diệp gia ở chung quanh cũng căm tức nhìn Tiêu Viêm, một ít người tuổi trẻ hậu bối cũng có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp tai họa. Tuy nói hiện giờ Diệp gia đã suy thoái, nhưng cũng không phải là chỗ để cho người khác tùy tiện tới khiêu khích, huống chi đây chỉ là một tiểu tử không hơn kém họ bao nhiêu tuổi.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn lão giả này một cái, chỉ là một nhất tinh Đấu Tông mà thôi, nhìn chỗ ngồi của hắn thì hẳn cũng có thân phận không thấp tại Diệp gia. Nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa hề để ý tới điều này, trong đại sảnh này, ngươi duy nhất khiến hắn phải chú ý chính là vị lão giả mặc áo màu lam kia, nhìn đấu khí bàng bạc quanh thân hắn thì dường như đây là một lục tinh Đấu Tông.
- Theo ta đi, mang ta đi tìm Tiểu Y Tiên!
Tiêu Viêm nhìn Hân Lam, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hân Lam cắn răng một cái, sau đó gật gật đầu. Nàng là người đưa Tiểu Y Tiên tới Trung Châu, nhưng lại chưa hề bảo vệ được nàng ta, ngược lại còn để cho nàng ta phải rơi vào trong hiểm cảnh.
- Tiểu bối làm càn!
Thấy Tiêu Viêm không hề đoái hoài đến mình, lão giả gầm lên lúc nãy càng giận dữ lên, bàn tay vỗ mạnh bàn một cái. Chỉ nghe thịch một tiếng, cái bàn cứng rắn trực tiếp bị nổ thành bột phấn, rồi tay áo vung lên, cái ghế ở phía sau mang theo một luồng kình lực cuồng mãnh tiến tới đánh vào Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm vẫn không hề biến sắc, mà ngay khi chiếc ghế tới gần hắn khoảng một trượng thì đột nhiên một tiếng phù vang lên, chiếc ghế đó không chút dự liệu hóa thành tro tàn màu đen bay xuống.
Nhìn thấy một màn này thì những người có mặt ở đại sảnh đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên vẫn không ngờ được người thanh nhiên trẻ tuổi này vẫn còn có chiêu đòn như vậy.
- Hóa ra còn có chút tài mọn, khó trách dám đến Diệp gia ta làm càn, nhưng mà lão phu hôm nay cũng thật muốn dạy dỗ cho ngươi biết cái gì gọi là hậu bối, cái gì gọi là kính lão!
Nhìn thấy chiếc ghế quỷ dị bị hủy đi, hai mắt lão giả híp lại rồi cười lạnh một tiếng, lửa giận trong lòng càng tăng lên. Bàn chân của hắn khẽ điểm một cái rồi thân hình lướt mạnh tới Tiêu Viêm.
- Tứ trưởng lão, dừng tay!
Hân Lam nhìn thấy lão giả này nói động thủ liền động thủ thì mặt biến sắc, vội vàng nói lên.
Nhưng đối với âm thanh này của nàng thì tứ trưởng lão lại không thèm quan tâm đến, tính cách của hắn vốn có chút nóng nảy, cộng với hoàn cảnh hiện giờ của Diệp gia càng làm cho hắn bực hơn. Thế mà hiện giờ lại có một tiểu tử không biết ở đâu ra cư nhiên dám nhảy lên đầu hắn ngồi, bảo sao hắn không giận sao được.
- Tiêu Viêm đại ca, đi mau!
Thấy tứ trưởng lão vẫn không dừng tay, Hân Lam vội vàng nhìn Tiêu Viêm nói gấp. Tuy nói tình hình hiện tại của Diệp gia không tốt lắm, nhưng hai, ba cường giả Đấu Tông vẫn tùy thời lấy ra được. Nếu hôm nay bọn họ thực sự phải bắt được được Tiêu Viêm thì lấy năng lực của Tiêu Viêm e rằng khó có thể chạy thoát được.
Đối với tiếng nói của Hân Lam thì Tiêu Viêm cũng không để ý tới, hai mắt nhìn luồng kình lực nóng cháy do lão giả kia phát đến mà trong mắt hiện ra hàn ý. Trong khoảng thời gian này, vì lo lắng cho Tiểu Y Tiên mà tính tình của hắn đã không tốt rồi, lão gia hỏa này thật không ngờ còn đánh vào hắn.
- Tiểu tử, chờ ta bắt ngươi lại rồi đưa đến mặt trưởng bối của ngươi, để cho bọn họ phải hảo hảo quản giáo lại một chút!
Thân hình tứ trưởng lão chợt lóe lên, rồi xuất hiện trước mặt của Tiêu Viêm. Bàn tay của hắn đột nhiên nắm chặt lại rồi đột nhiên có một đoàn hỏa diễm màu xanh biếc hừng hực đánh tới! Một quyền này tuy không hoa lệ, nhưng lại ẩn chưa một cỗ kình lực bàng bạc kèm với âm thanh nổ trầm thấp!
Ngay khi nắm tay lửa đó tiến tới sát Tiêu Viêm thì đột nhiên cánh tay của Tiêu Viêm từ từ động rồi mở ra.
Thịch!
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người chung quanh, quả đấm lửa của tứ trưởng lão Diệp gia đã tinh chuẩn đánh lên trên bàn tay của Tiêu Viêm, nhưng tiếng vui mừng của mọi người còn chưa phát ra thì sắc mặt bỗng nhiên cứng ngắc lại, bởi vì thân hình gầy yếu của người thanh niên đó chưa hề vì vậy mà bị rung động, hơn nữa quả đấm lửa của tứ trưởng lão vừa tiếp xúc với lòng bàn tay của Tiêu Viêm thì dường như gặp phải một vật gì đó rất đáng sợ rồi tự động tắt dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Mọi người ở trong đây đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự không tin tưởng được những gì đang diễn ra trước mắt. Tuy nói tứ trưởng lão không phải là người mạnh nhất của Diệp gia, nhưng dù gì thì cũng là một cường giả Đấu Tông, mà một kích mạnh mẽ như thế của hắn thì cho dù nhìn khắp Diệp gia cũng rất khó kiếm được người chống đỡ được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Cái câu quản giáo mà ngươi nói…ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tiêu Viêm hơi giương mắt lên, ánh mắt đạm mạc nhìn qua lão giả đang biến sắc ở phía trước kia, miệng của hắn khẽ nở nụ cười lạnh rồi lòng bàn tay khẽ lộn nửa vòng!
Ầm!
Một cỗ kình lực đáng sợ từ trong lòng bàn tay như thủy triều dâng ra, từ bên Tiêu Viêm đánh vào trong thân thể của vị tứ trưởng lão.
Phốc!
Ám kình ẩn chứa dị hỏa giống như một mũi tên xuyên thẳng phá tan một lớp phòng ngự trong cơ thể của tứ trưởng lão vậy, sắc mặt của vị trưởng lão này như gặp phải một đòn nghiêm trọng ngã ra sau, sau đó rơi vào trên một cây trụ lớn ở phía sau. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi dưới mọi ánh mắt kinh hãi của những người ở quanh đây.
Nhìn thấy vị tứ trưởng lão bị hộc máu ra như vậy, đại sảnh vốn đã im lặng nay càng trở nên tĩnh mịch. Cho dù là Hân Lam thì cũng không tránh khỏi đưa tay lên che miệng lại, vẻ mặt cũng rung động vô cùng. Nàng cũng biết là trước kia Tiêu Viêm đã có thực lực có thể đấu một trận với cường giả Đấu Tông, nhưng lúc đó hắn cũng không có khả năng dùng một chưởng chấn lui một cường giả Đấu Tông đến nỗi để cho đối phương phải để hộc máu a.
- Mới không đến một năm thôi, huynh ấy đã mạnh tới bậc này rồi ư?
Hân Lam nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ phút này lại có chút khẩn trương.
- Diệp gia suy tàn đến mức độ này cũng không phải là không có nguyên nhân.
Chậm rãi thu tay lại, Tiêu Viêm nhìn tứ trưởng lão ở trên mặt đất một cái rồi quét qua nhìn mọi người trong đại sảnh. Bỗng nhiên lắc lắc đầu, nhìn về Hân Lam.
- Theo ta đi.
- Đứng lại!
Âm thanh của Tiêu Viêm vừa phát ra thì lại có hai tiếng gầm vang lên, bỗng nhiên lại có hai người nữa đứng dậy. Hai người này cũng là cường giả Đấu Tông, thực lực hình như còn hơn người kia một chút, ước chừng khoảng tam tinh Đấu Tông.
Nhưng hai người này vừa lên thì cũng không có lỗ mãng như tứ trưởng lão mà chỉ căm tức nhìn Tiêu Viêm rồi chặn hết đường lui của hắn.
- Vị tiểu hữu này, nơi này là Diệp gia ta. Ngươi vô cớ xâm nhập không nói đi, nhưng hiện giờ lại làm bị thương trưởng lão tộc ta, việc này sợ rằng có chút quá phận rồi! Tuy nói Diệp gia ta giờ đã suy thoái, nhưng cũng không phải dễ bị người khác khi dễ như thế!
Ngay lúc này thì vị lão giả xanh lam luôn im lặng từ lúc Tiêu Viêm xuất hiện thì lúc này cũng đã chậm rãi mở miệng, trầm giọng nói.
Nhìn thấy vị lão giả mặc áo bào xanh lam này mở miệng, sắc mặt mọi người trong đại sảnh cũng có chút mừng hơn. Người này chính là trụ cột hiện thời của Diệp gia, tuy nói Diệp gia bây giờ đã suy tàn nhưng người này vẫn có danh tiếng không nhỏ ở trong Đan Vực.
- Người ra tay trước không phải là ta, hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm. Hiện tại Hân Lam còn phải đi theo ta, còn cái truy cứu gì đó mà ngươi nói thì xin thứ lỗi, ta không có thời gian mà phụng bồi!
Tiêu Viêm nhìn vị lão giả áo xanh lam này một cái, nói.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Lời này vừa nói ra thì lập tức hai lão giả Diệp gia kia liền tức giận, sắc mặt trầm xuống quát lên.
Mà bản thân vị lão giả xanh lam đang nói cũng hơi khó chịu, nói:
- Hân Lam là người Diệp gia ta, cũng không phải là người ngươi muốn mang đi thì đi.
- Đại trưởng lão, Tiêu Viêm đại ca chính là người ta đã nói, huynh ấy nhất định có thể giúp Diệp gia chúng ta lần nữa vào vị trí trưởng lão tịch của Đan Tháp!
Hân Lam không muốn quan hệ giữa Tiêu Viêm và Diệp gia xấu đi, vội vàng nói.
Nghe thấy lời này của Hân Lam, lão giả xanh lam cũng có chút ngẩn ra, chợt cau mày nhìn Tiêu Viêm, trong mắt liền hiện lên vẻ thất vọng. Theo hắn nghĩ thì một người trẻ tuổi như vậy sao có thể cứu giúp Diệp gia chứ.
- Ngươi không cần nhiều lời, việc này ta tự có chủ trương.
Vị trưởng lão này thản nhiên nói, rồi nhìn sang Tiêu Viêm:
- Vị tiểu hữu này, nếu như ngươi thật sự là người Hân Lam nhờ tới giúp đỡ vậy thì mờ tạm thời ở lại Diệp gia đi, cũng để cho chúng ta tận tình chiêu đãi chứ!
Lời này nghe qua thì có vẻ rất tốt, nhưng hàm ý thì vẫn muốn lưu Tiêu Viêm lại.
Trên mặt Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vị lão giả này, nói:
- Đối với việc giúp Diệp gia ngươi ta không có hứng thú gì. Nếu không phải vì Hân Lam thì ta cũng không nghĩ là sẽ ở đây, hơn nữa giờ ta còn có chuyện quan trọng cần làm, không có thời gian nói nhảm với ngươi. Hân Lam, chúng ta đi!
Nhìn thấy Tiêu Viêm không hề có ý nhượng bộ, trong mắt vị lão giả áo xanh lam cũng hiện lên lửa giận, cước bộ chậm rãi tiến tới.
- Thật không ngờ người tuổi trẻ bây giờ lại cuồng vọng như thế. Vậy hãy để lão phu tới thử xem ngươi có bổn sự cùng tư cách này hay không!