Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu Phá Thương Khung

Chương 1014: Đến đây!



Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai làm cho Lâm Diễm ngẩn ra, suy nghĩ ngưng lại trong chớp mắt. Ánh mắt chợt mở lớn, rồi đột nhiên xoay người. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ thì ý mừng như điên trong nháy mắt lại hóa thành ngạc nhiên.
- Xuỵt! Đừng lên tiếng!
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lâm Diễm, Tiêu Viêm khẽ cười, thấp giọng nói.
Tiếp tục nghe được giọng nói quen thuộc này, Lâm Diễm cũng nhanh chóng phản ứng lại. Trong mắt tức tốc hiện lên một chút kích động khó có thể che dấu, nhếch miệng cười, gật đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy nói:
- Hảo tiểu tử! Ngươi cũng đến Trung Châu rồi sao?
Nhìn thấy sắc mặt kích động của Lâm Diễm, Tiêu Viêm cười cười, khoát tay áo, ý bảo nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện.
Thấy thế, Lâm Diễm cũng thanh tỉnh lại, ánh mắt đảo qua. Biến cố đột nhiên vừa rồi kia rõ ràng đưa tới ánh mắt nhìn chăm chú của toàn trường. Ai cũng có thể nhìn ra Tiêu Viêm đột nhiên tiến lên, lấy thủ đoạn lôi đình cứu người từ trong tay của Vương Trần.
Xung quanh sân rộng cũng có không ít cường giả thủ vệ của Phong Lôi Các. Hiện giờ nhìn thấy hành động như thế của Tiêu Viêm, nhất thời kinh sợ, nhanh như chớp tiến đến. Tiếng hét phẫn nộ trào dâng trên sân rộng:
- Kẻ tới là ai? Vì sao quấy nhiễu đại hội tiến hành?
Hơn mười tên cường giả của Phong Lôi Các, sau lưng mọc hai cánh đấu khí, lơ lửng trên không trung, đem Tiêu Viêm vây vào bên trong. Ánh mắt lạnh lùng, vũ khí sắc bén trong tay ẩn ẩn tản ra ánh sáng lạnh.
Biến cố đột ngột xuất hiện vượt ngoài dự định của Vương Trần. Đến lúc phục hồi lại tinh thần thì ánh mắt âm lãnh liền nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Hai thanh chủy thủ đen nhánh trên tay khẽ va chạm với nhau, phát sinh tiếng xèn xẹt lạnh người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Quy củ của đại hội, sau khi nhận thua thì không thể tiếp tục ra tay hạ sát thủ. Nhưng lúc trước kẻ này lại không thèm để ý đến quy tắc. Các vị không đi hỏi hắn, sao còn hỏi ta?
Tiêu Viêm buông bàn tay đang bắt lấy bả vai của Lâm Diễm ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hơn mười tên cường giả của Phong Lôi Các, thản nhiên nói. Bởi vì không muốn bại lộ thân phận ở chỗ này nên giọng nói của Tiêu Viêm cũng cố ý bị áp chế thành khàn khàn.
Nghe lời nói này của Tiêu Viêm, hơn mười cường giả của Phong Lôi Các cũng sững sờ, liếc mắt nhìn Vương Trần. Một màn vừa rồi bọn họ tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng Vương Trần chính là người của Hoàng Tuyền Các, hơn nữa hiện giờ Hoàng Tuyền Tôn Giả cũng đang ngồi xem ở phía trên. Đám người bọn họ còn có thể làm được gì, đương nhiên chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng chẳng ai ngờ rằng ự nhiên nửa chừng lại xuất hiện một cái Tiêu Viêm, hơn nữa càng làm cho bọn họ không ngờ tới chính là kẻ xông vào kia còn rất không biết điều. Bối cảnh của Vương Trần kia có thể dùng đãi ngộ giống với người thường hay sao?
Nhưng mà, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bọn hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện này trước mặt mọi người. Đúng thật là Vương Trần không để ý lý lẽ, Tiêu Viêm ra tay cứu giúp. Mặc dù có chút không hợp quy củ nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
- "Một cái phế vật dựa vào vận khí đến được đây mà thôi, giết thì giết, có gì mà không được?
Bọn họ khó mở miệng nhưng Vương Trần thì có thể không hề kiêng kị, lập tức cười lạnh một tiếng. Trong giọng nói âm lãnh có chút khinh thường.
- Ngươi!
Nghe vậy, Lâm Diễm tính cách vốn có chút nóng nảy nảy lên một cỗ lửa giận ở trong mắt. Vừa mới bước lên trước một bước thì đã bị Tiêu Viêm giữ lấy.
Bị Tiêu Viêm giữ lại, Lâm Diễm chỉ đành hung hăng cắn răng một cái, quay đầu lại, không cam lòng nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Trong trí nhớ của hắn, Tiêu Viêm cũng không giống loại người thích nén giận.
- Người của Hoàng Tuyền Các xem ra cũng chỉ có tố chất như vậy. Ngươi có thể đi đến hiện tại cũng chỉ là dựa vào danh tiếng của Hoàng Tuyền Các mà thôi. Không có gì đáng giá kiêu ngạo!
Tiêu Viêm giữ chặt Lâm Diễm, ánh mắt nhìn phía Vương Trần, cũng cười lạnh nói. Đối với người này, hắn cũng sớm nhìn không vừa mắt.
Nghe thế, ánh mắt Vương Trần bỗng trở nên âm hàn như rắn độc. Trên mặt cơ hồ hiện lên vẻ dữ tợn vô cùng.
Giờ phút này trên sân rộng, ánh mắt của những người dự thi khác cũng nhìn về phía bên này. Mà sau khi ánh mắt của một số người nhìn lướt qua Tiêu Viêm xong đều nhướng mày, lắc lắc đầu, nói thầm một câu:
- Không biết sống chết!
Thực lực mặt ngoài của Tiêu Viêm được hắn áp chế trong khoảng bát tinh Đấu Hoàng. Nhưng lấy linh hồn lực lượng hiện giờ, đừng nói là những người này, cho dù là cường giả như Phí Thiên cũng khó có thể thấy rõ thực lực chính xác. Nhưng mà có một ngoại lệ, đó chính là Phượng Thanh Nhi, khi ánh mắt của nàng nhìn đến Tiêu Viêm thì đôi lông mày liền hơi cau lại. Cảm ứng đặc thù bẩm sinh làm cho nàng mơ hồ cảm thấy người trước mặt này dường như có một cảm giác quen thuộc.
- Hoàng Tuyền Các như thế nào còn chưa đến lượt tên tiểu bối như ngươi bình luận, ngươi là đệ tử của ai? Nói ra để lão phu nghe một chút, có thể dạy dỗ ra đệ tử cuồng ngạo như vậy, hẳn là lão sư cũng phải có chút bản lĩnh mới đúng?
Tiếng cười lạnh của Tiêu Viêm vừa phát ra không bao lâu thì Hoàng Tuyền Tôn Giả ngồi trên đài giữa sân rộng cuối cùng cũng nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm. Trong thanh âm thản nhiên có chứa đựng chút lạnh lẽo.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Tuyền Tôn Giả cũng đánh giá Tiêu Viêm từ trên xuống dưới một lần, trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc. Hắn liếc mắt một cái là biết người trước mặt này cố ý thay đổi dung mạo. Hơn nữa làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là khí tức của người này không ngờ lại có loại cảm giác mông lung. Mà lúc này đang muốn tìm hiểu kỹ hơn thì lại cảm giác được đối phương được bao phủ trong một ngọn lửa vô cùng nóng cháy. Nhưng mà, tuy rằng có rất nhiều ngăn trở nhưng bằng vào nhãn lực sắc bén, già đời của hắn thì vẫn phát giác ra, thực lực của người này e rằng ít nhất cũng ở Đấu Hoàng đỉnh phong.
Loại cảm giác tìm hiểu lại bị ngăn cản này làm cho Hoàng Tuyền Tôn Giả cảm thấy kinh ngạc nhất. Lấy thực lực của hắn đường đường là Đấu Tôn, không ngờ ngay cả thực lực của một tiểu bối cũng không nhìn thấu?
Trong khi Hoàng Tuyền Tôn Giả vì thế mà ngạc thì Lôi Tôn Giả, Phong Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả ba người ở một bên cũng có cảm giác này, trong lòng lập tức có chút kinh ngạc. Hoàng Tuyền Tôn Giả đột nhiên mở miệng cũng khiến Tiêu Viêm nhíu mày. Hắn không nghĩ tới loại chuyện tranh đấu trong đám tiểu bối mà lão gia hỏa này cũng nói xen vào. Lập tức liền hướng về phía hắn chắp tay, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói:
- Hoàng Tuyền Tôn Giả thật là để mắt tiểu tử. Nhưng mà tiểu tử chỉ luận sự mà thôi. Trước đó bằng hữu của tiểu tử đã nói nhận thua nhưng đối phương lại hạ sát thủ, cách làm như vậy có chút vi phạm quy củ của đại hội. Ba vị Tôn giả đại nhân còn lại cũng đều thấy được rõ ràng, hẳn là trong lòng cũng biết việc này ai đúng ai sai.
Nhìn thấy Tiêu Viêm đối mặt với bốn gã Đấu Tôn cường giả mà không hề có chút bối rối nào. Trong lòng không ít người ở đây đều có chút bội phục, tâm tính như thế cũng không phải người bình thường có thể có được. Dù sao cường giả Đấu Tôn có kẻ nào không phải bá chủ một phương, cho dù nói là phiên vân phúc vũ (tương tự như hô mưa gọi gió) cũng không quá.
Câu trả lời như vậy của Tiêu Viêm cũng có chút ngoài ý nghĩ của ba người Lôi Tôn Giả. Nhưng mà còn không đợi bọn họ đáp lời thì sắc mặt của Hoàng Tuyền Tôn Giả lại càng âm trầm hơn nhiều, thanh âm lạnh như băng nói:
- Miệng lưỡi lợi hại! Lôi Tôn Giả, giải quyết nhanh phiền toái nhỏ này đi, đừng để chậm trễ đại hội diễn ra.
Lôi Tôn Giả nhẹ nhàng gõ lên tay ghế, trên khuôn mặt nhìn không ra hỉ nộ. Hắn nhàn nhạt cười, ánh mắt nhìn về phía Phong Tôn Giả và Kiếm Tôn Giả ở bên cạnh, nói:
- Ha ha! Hai vị cảm thấy chuyện này nên như thế nào?
Lão gia hỏa này thật sự giảo hoạt, biết loại sự tình này dễ đắc tội với người. Vương Trần đuối lý nhưng hắn là người của Hoàng Tuyền Các, lại có Hoàng Tuyền Tôn Giả ở đây. Còn Tiêu Viêm, nếu đem lỗi đổ lên đầu của hắn thì chắc chắn sẽ bị mọi người nghĩ rằng Phong Lôi Các bất công, đối với danh tiếng của Phong Lôi Các cũng bất lợi. Nhưng nếu không lấy gì đưa ra thì lại sợ đắc tội với Hoàng Tuyền Tôn Giả. Bởi vậy, hắn trực tiếp đem chuyện bỏng tay này giao cho Phong Tôn Giả và Kiếm Tôn Giả.
- Dựa theo quy củ làm việc đi! Làm ảnh hưởng đến việc đại hội diễn ra, bất cứ kẻ nào cũng đều phải phạt nặng. Nhưng mà niệm tình người này vi phạm lần đầu, năm mươi cái Lôi trượng, đá khỏi Lôi sơn đi.
Hoàng Tuyền Tôn Giả xen vào, giọng điệu hờ hững nói. Giọng điệu ấy giống như đang nói một việc bé nhỏ không đáng kể gì. Đương nhiên, lấy thực lực của hắn thì đúng thật là có tư cách nói những lời này.
- Nhưng sai lầm không phải tại hắn. Xử phạt lung tung, có phải ngươi muốn Lôi Tôn Giả mang trên đầu danh tiếng bất công hay sao?
Phong Tôn Giả cười, liếc mắt nhìn Hoàng Tuyền Tôn Giả một cái rồi nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Hoàng Tuyền Tôn Giả nhất thời trở nên âm lãnh hơn nhiều. Hoàng Tuyền Các vốn không có danh tiếng tốt đẹp gì, hôm nay trước mặt mọi người bị Tiêu Viêm phát ngôn bừa bãi châm chọc. Nếu cứ như vậy để Tiêu Viêm bình an rời đi thì danh tiếng Hoàng Tuyền Các của hắn sẽ bị tổn hại.
- Ha ha, Phong Tôn Giả thật ra nói không sai. Tuy nói người này quấy nhiễu đại hội nhưng dù sao chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân, hơn nữa Vương Trần hành động như vậy cũng có chút coi thường quy củ. Nếu ngược lại còn xử phạt người này mà nói, đúng là có chút không được. Ta thấy hay là thế này đi, mỗi bên lùi một bước, làm cho người này đem theo bằng hữu của hắn rời đi, đại hội cứ tiếp tục tiến hành, như thế nào?
Kiếm Tôn Giả vuốt vuốt chòm râu, nhàn nhạt cười nói.
Lôi Tôn Giả sửng sốt, trong lòng cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Hai lão già này rõ ràng là muốn tổn hại mặt mũi Hoàng Tuyền Tôn Giả một phen. Nhưng mà bọn hắn nói cũng đúng thật là có lý. Phong Lôi Các của hắn cũng không phải Hoàng Tuyền Các, phong cách hành sự cũng hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy chỉ có thể cười xin lỗi với Hoàng Tuyền Tôn Giả.
Nhìn thấy thần sắc Lôi Tôn Giả như vậy, sắc mặt của Hoàng Tuyền Tôn Giả cũng khó coi hơn nhiều. Ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn vào Tiêu Viêm ở giữa sân đang thở sâu nhẹ nhõm, trên khuôn mặt thoáng hiện lên một chút hung lệ nhàn nhạt. Chợt bình thản cướp lời của Lôi Tôn Giả nói trước:
- Ngươi đã cho rằng Vương Trần chỉ dựa vào danh tiếng của Hoàng Tuyền Các mới kiên trì được đến cuối cùng. Như vậy, bản tôn liền cho người một cái cơ hội, cho người cùng hắn giao thủ một lần. Không kể kết quả thế nào, ngươi vẫn có thể mang theo bằng hữu của ngươi bình an rời đi, như thế nào?
Lời này của Hoàng Tuyền Tôn Giả lập tức làm cho trên sân rộng xôn xao một mảnh, mà Tiêu Viêm cũng hơi hơi nhíu mày. Lão gia hỏa này dường như cũng không có khí độ mà một cường giả Đấu tôn nên có.
- Đừng để ý đến đến lão bất tử này, chúng ta đi…
Sắc mặt Lâm Diễm cũng hơi đổi, giữ chặt Tiêu Viêm định rời khỏi sân đấu. Hắn cũng không ngờ rằng lão gia hỏa kia lại nói đến mức này. Thực lực của Vương Trần hắn biết rất rõ, trong sân đấu này, e rằng cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay được mấy người cỡ Phượng Thanh Nhi mới có thể đánh một trận.
- Nếu không dám ứng chiến thì dập đầu ba cái về phía sư phụ ta rồi việc này coi như xong. Nếu không, các ngươi đi không được.
Đầu lưỡi đỏ tươi của Vương Trần nhẹ nhàng liếm liếm chủy thủ sắc bén, hướng về phía Tiêu Viêm cười dữ tợn, nói gằn từng tiếng.
Hai tròng mắt đen nhánh của Tiêu Viêm chăm chú nhìn chằm chằm vào Vương Trần. Bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt lại.
Đánh? Hay là không đánh?
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Tiêu Viêm. Bọn họ cũng đều muốn biết, đối mặt với sự khiêu khích như vậy của Vương Trần, người thanh niên vẫn biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh này sẽ ứng đối như thế nào? Mặc dù phần lớn mọi người cũng không đối với việc này ôm hy vọng gì. Nhưng xuất phát từ việc bộ dạng kiêu ngạo của Vương Trần rất không vừa mắt, nên bọn họ ngược lại hy vọng Tiêu Viêm thật sự có thể cùng người này đấu một trận.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, một lát sau, Tiêu Viêm rốt cục chậm rãi thở ra một hơi.
- Tiêu Viêm, không nên vọng động….
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tiêu Viêm, Lâm Diễm biến sắc, vội vàng nói.
Tiêu Viêm quay đầu về phía hắn cười cười, sau đó dễ dàng thoát khỏi tay của hắn, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, người từ Nội viện đi ra cũng sẽ không yếu hơn người của Hoàng Tuyền Các bọn hắn.
Lời nói vừa xong, Tiêu Viêm chậm rãi bước về trước từng bước. Ánh mắt nhìn thẳng Vương Trần, nhàn nhạt hai chữ lại khiến cho nhiệt huyết của vô số người trên sân rộng trong nháy mắt sôi trào.
- Đến đây!
Chương trước Chương tiếp
Loading...