Đấu La Đại Lục
Chương 372: Tiểu Vũ sống lại một phần tư
Dịch Giả: A Nhậu
Biên Dịch: A Nèo
Kim quang ngưng tụ trong tay Tuyết Thanh Hà, mà Đường Tam lúc này, bị ảnh hưởng bởi thiên sứ lĩnh vực tịnh hóa năng lực nên không cách nào hội tụ được một tia hồn lực.
"Đường Tam, vĩnh biệt ngươi nhé. Để chính ta kết thúc tính mạng ngươi. Đây là việc cuối cùng ta có thể làm vì ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ hậu táng ngươi. Cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi thấy diện mạo thật của ta, tin rằng, ngươi cũng có thể chết cũng không tiếc."
Vừa nói, Tuyết Thanh Hà ngước lên tay, lấy tay miết miết cổ, chỉ thấy cổ tay hắn lắc lắc một chút, nhanh chóng bóc ra lớp mặt nạ kỳ dị.
Trên bờ vực sinh tử, Đường Tam chứng kiến diện mạo thật của Tuyết Thanh Hà, vẫn không khỏi giật mình, mắt có chút nheo lại. Trước mặt hắn lúc này là Tuyết Thanh Hà, mặc dù vẫn là vóc người nam nhân như trước, nhưng lại biến thành một có người dung mạo kiều diễm.
Nhìn bề ngoài, tựa hồ chỉ khoảng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, mắt phượng uy nghiêm. So với bộ dáng bình dị dễ gần của Tuyết Thanh Hà, thì nàng có cá tính hơn. Sống mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng, gương mặt mang nét quyền uy. Nếu như nhìn thoáng qua, nàng cũng không giống kiểu mỹ nữ như Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, mà nàng thuộc kiểu phụ nữ băng lãnh uy nghiêm, Đường Tam cũng chỉ từng gặp qua một người là Bỉ Bỉ Đông. Trong một thời gian dài giả mạo thái tử Tuyết Thanh Hà chính là một người của Vũ hồn điện, nhưng đặc biệt đó lại không phải một nam nhân. Đường Tam sao tránh khỏi kinh hãi chứ?
Kim quang trong tay Tuyết Thanh Hà càng ngày càng đậm, nhìn Đường Tam, trong mắt nàng xuất hiện loại tình cảm phức tạp, trong đó nhiều nhất chính là thán oán, thán oán một nhân tài nhưu như vậy bị hủy diệt trong tay mình.
"Tên thật của ta là Thiên Nhận Tuyết. Đường Tam, chết ở trong tay ta, ngươi cuối cùng cũng không phải là quỷ hồ đồ." Vừa nói, tay phải nàng trên không trung chậm rãi bổ xuống, tốc độ rất chậm, hai mắt nàng vẫn dừng ở trên người Đường Tam, bị tử vong uy hiếp, nàng tin rằng làm như vậy có thể gây áp lực tâm lý lớn nhất cho Đường Tam. Bất luận nói như thế nào. Trong lòng nàng vẫn một tia hy vọng cuối cùng. Trong mắt nàng, chỉ cần là người, thì tất sẽ sợ chết.
Đường Tam lạnh nhạt cười,"Nam cũng tốt, nữ cũng được, đối với ta mà nói Thân phận của ngươi căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. nếu ngươi xuất thân từ võ hồn điện, cũng chỉ đều là địch nhân của ta. Khó trách ngươi xúc động nói ra bí mật của mình, dù sao cũng thấy ngươi có một chút ôn nhu, nguyên lai là một nữ tử."
Đúng lúc này, xa xa trong hoàng cung đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn,"Các ngươi là ai, dám tự tiện xông vào hoàng cung?"
Sắc mặt Thiên Nhận Tuyết hơi đổi, quang mang trong mắt trở nên sắc lạnh, sát khí hiện trên nét mặt. Tay phải chợt gia tốc, kim sắc quang trảm khổng lồ rộng chừng ba thước từ trên trời giáng xuống, chém thẳng tới Đường Tam. Hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Đường Tam. Một kích này nàng dùng toàn lực.
Ngay lúc Thiên Nhận Tuyết chém ra một kích, đột nhiên, trên người Đường Tam quang mang kim sắc Lam Ngân Hoàng chợt lóe rồi biến mất, quầng sáng màu đỏ cũng thừa dịp trong nháy mắt sáng lên, một bóng hư ảo yểu điệu phiêu nhiên bay ra, chắn trước mặt Đường Tam.
Tóc dài phất phơ, da trắng như tuyết. Không phải là trang thái linh hồn củaTiểu Vũ sao?
Đối mặt với quang trảm màu kim sắc của Tuyết Thanh Hà. Sắc mặt Tiểu Vũ thoáng thay đổi. Nàng xuất hiện là nhờ hồn kĩ. Bản thân cùng Đường Tam thi triển đệ lục hồn kĩ hư vô hiệu quả giống nhau. Hơn nữa hiệu quả hư vô lại càng cao. Bất cứ công kích vật lý cùng như năng lượng đối thân thể nàng đều không mang lại hiệu quả. Nhưng cũng bởi vì như thế. Nàng cũng không thể chống đỡ bất kì loại công kích nào.
Cho nên. Nàng mặc dù dựa vào linh hồn chi lực mạnh mẽ phóng xuất ra đệ lục hồn kĩ này. Nhưng hình thái hiện tại của nàng không cách nào thay Đường Tam ngăn trở một kích này được.
Ngay lúc này. Một màn thần kỳ xuất hiện. Hai mắt Tiểu Vũ chợt sáng lên. Ánh sáng màu phấn hồng trong hai mắt nàng tựa như bảo thạch sáng chói động lòng người.
Tại nơi quang mang phấn hồng sắc. Một đạo nhân ảnh từ bên hông Đường Tam phiêu nhiên bay ra. Trong nháy mắt hòa thành một thể cùng Tiểu Vũ ở trên không trung.
Phản thân. Phi phác. Song chưởng Tiểu Vũ mở ra. Tóc dài vung lên rơi trên đầu vai Đường Tam. Mà cả người nàng nhanh chóng lao vào lồng ngực Đường Tam. Dùng thân thể mình để bảo vệ Đường Tam. Cũng ở trong nháy mắt này. Giữa không trung quang mang kim sắc chém xuống tới.
Bóng dáng xuất hiện bên hông Đường Tam bên hông, tất nhiên là bản thể của Tiểu Vũ, trong nháy mắt. Bản thể Tiểu Vũ cùng linh hồn dĩ nhiên kết hợp thành một.
Đường Tam có thể cảm giác rõ ràng được thân thể Tiểu Vũ chứ không phải là một cái bóng hư ảo. Tình cảm bùng cháy thể xác cùng tinh thần đều chấn động, Tiểu Vũ. Đây là một Tiểu Vũ chân thật.
Đường Tam muốn động, muốn dùng thân thể mình, để ngăn cản quang nhận kim sắc, nhưng căn bàn hiện tại hắn không làm được, trong cơ thể một tia hồn lực cũng không có. Năng lượng tịnh hóa trong kinh mạch mặc dù không thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng mỗi khi hắn ngưng tụ hồn lực được một điểm, thì sẽ cùng năng lượng tịnh hóa trong cơ thể triệt tiêu lẫn nhau. Dùng lực của hắn lúc này sao có thể thắng lực của Tiểu Vũ được chứ?
Đôi mắ lóe lên quang mang hồng nhạt, nhìn Đường Tam chăm chú, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, trong mắt nàng lúc này, cũng chỉ tồn tại có Đường Tam, phảng phất như quang trảm công kích trên không hề tồn tại.
"Tiểu Vũ..." Mắt thấy kim quang rơi trên thân người Tiểu Vũ, Đường Tam đau đớn trong lòng. Thân thể hai người bị lực lượng cường đại đánh bay lên.
Trên mặt Tiểu Vũ xuất hiện một nụ cười vui mừng, một lần nữa nàng lại bảo vệ được người nam nhân mà mình yêu mến nhất. Ánh mắt ôn nhu nhìn Đường Tam đã biến thành màu đỏ,"Ca..."
Một tiếng gọi khẽ, lại làm chấn độn linh hôn Đường Tam, đã mấy tháng qua, khi hắn lại một lần nghe được tiếng gọi của Tiểu Vũ, màu đỏ trong mắt hắn đã không còn nữa, run giọng nói:"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của ta..."
Mang theo một tia mỉm cười ngọt ngào, Tiểu Vũ buông cánh tay đang ôm Đường Tam, cả người nhẹ nhàng bay lên, thân thể tựa như không có một chút sức nặng, từ trên không trung bay thẳng đến chỗ Thiên Nhận Tuyết. Vừa rồi vạt áo sau lưng nàng đã rách một khe hở thật lớn, bên trong lộ ra áo giáp màu trắng. Đúng là nhuyễn giáp Bát Bảo Như Ý thần khí.
Sau khi Thiên Nhận Tuyết bị thương nặng, công kích của nàng đã không cách nào vượt qua trình độ sáu mươi cấp, bởi vậy, đạo quang trảm của nàng chỉ đánh bay thân thể Đường Tam và Tiểu Vũ, nhưng không cách ảnh hưởng đến bản thể Tiểu Vũ. Tiểu Vũ dựa vào triệu hoán linh hồn, tạm thời đem linh hồn cùng thân thể kết hợp thành một, lúc đó mới dùng bản thân cứu Đường Tam.
Tiểu Vũ hướng Thiên Nhận Tuyết phi đến, ánh mắt ôn nhu biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy địch ý, thân thể nàng sau mấy lần lên xuống, cơ hồ chỉ trong nháy mắt. Đã tiến tới trước mặt Thiên Nhận Tuyết.
Ánh mắt Thiên Nhận Tuyết tràn ngập vẻ kinh hãi, nàng đương nhiên biết Tiểu Vũ vì cứu Đường Tam đã hiến tế bản thân. Nàng không thể biết được tại sao Tiểu Vũ lại còn sống xuất hiện trước mặt mình.
Trong mắt Tiểu Vũ chỉ có sát ý, song chưởng mở ra, toàn thân tràn ngập một tầng quang mang màu phấn hồng mãnh liệt.
Thiên Nhận Tuyết định tụ lực công kích Tiểu Vũ, nhưng ngực lại xuất hiện một trận đau nhức. Khi thoáng bị Thiên sứ hồn lực kiềm hãm, Tiểu Vũ tiến tới gần nàng.
Song chưởng Tiểu Vũ tựa như linh xà quấn lên Thiên Nhận Tuyết, eo nhỏ nhắn nhoáng lên, cả người trong nháy mắt hoàn thành quấn quanh Thiên Nhận Tuyết.
Thân thể Thiên Nhận Tuyết bị Tiểu Vũ quấn quanh lâm vào trạng thái cứng ngắc, thân thể Tiểu Vũ trải qua hai đại cực phẩm tiên thảo cải tạo qua so với trước kia càng thêm mềm dẻo, trong giây lát, thân thể Thiên Nhận Tuyết đã bị Tiểu Vũ quăng lên, do ở trên không trung, Tiểu Vũ cũng không thi triển bạo sát bát đoạn suất. Sau khi có được bản thể. Nàng tạm thời thoát ly phạm vi hồn kĩ của Đường Tam.
Nhìn qua, thân thể Tiểu Vũ cùng Thiên Nhận Tuyết tựa như tạo thành một bánh xe thật lớn, xoay tròn thật nhanh trên không trung. Quang mang kim sắc thỉnh thoảng phát ra từ đó, trung tâm là mầu hồng, bên ngoài bánh xe là kim sắc. Ai cũng đều có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa năng lượng ba động càng ngày càng mạnh.
Cầu gai đấu la và xà mâu đấu la đồng thời biến sắc, hai người liếc nhau, cầu gai đấu la chợt bắn lên, dưới trạng thái võ hồn chân thân khổng lồ thân thể bành trướng lần nữa, đệ cửu hồn kĩ trên người sáng lên. Dưới tình huống tính mạng Thiên Nhận Tuyết gặp nguy cấp, hai vị phong hào đấu la này rốt cuộc cũng không kiềm chế được, muốn thi triển thực lực cực mạnh của bản thân.
Ngọn lửa đen chợt dựng đứng trên người Dương Vô Địch. Đệ bát hồn hoàn cũng sáng lên, mà bên kia, Độc Cô Bác đệ cửu hồn kĩ cũng đã đồng thời lóe sáng. Bích lân xà hoàng thân thể hoàn toàn trở nên thông thấu, giống như tạo bằng bích ngọc.
Trong không trung bên trong quầng sáng kim quang không ngừng lấp lóe, hiển nhiên là Thiên Nhận Tuyết dùng đủ các phương pháp để thoát ra, nhưng bất luận có gắng như thế nào, trong tình huống bị trọng thương. Nàng không cách nào thoát khỏi nhu kĩ của Tiểu Vũ, chỉ có thể nương theo thân thể Tiểu Vũ xoay tròn, hướng mặt đất hạ xuống.
Xà mâu đấu la một lần nữa hóa thân là người, xà mâu trong tay run lên, trong nháy mắt kéo ra, hướng quầng sáng trên không công kích. Vì cứu Thiên Nhận Tuyết, hắn bất chấp cầu gai đấu la hiện đang bị vây công.
Ngay trong sát na xà mâu sắp công kích quầng sáng, quầng sáng đột nhiên đình trệ ở giữa không trung, sau đó bóng kim sắc đã bị quăng giống như lưu tinh. Mang theo uy thế vô cùng mãnh liệt. Đánh thẳng tới xà mâu đấu la.
Ánh mắt xà mâu đấu la ngưng tụ, xà mâu trong tay rung lên một vòng. Cố gắng thông qua xà mâu không chế xung lực để tiếp được thân thể Thiên Nhận Tuyết. Nhưng lúc xà mâu cùng kim quang vừa va chạm, sắc mặt hắn nhất thời đại biến, lực đánh của kim sắc lưu tinh so với lực hắn phán đoán thật mãnh liệt hơn.
Nhưng dù sao hắn cũng là một phong hào đấu la, xà mâu trong tay xà mâu phát ra một đoàn quang mang không ngừng, tận dụng nhu lực để chống lại một đòn đánh mãnh liệt.
Oanh...
Thanh âm thật lớn vang lên phía sau xà mâu đấu la. Tiếng hô bi thảm làm trong lòng xà mâu đấu la run lên, lực lượng không chế trong tay nhất thời tăng thêm một phần. Cự lực đánh xuống, hắn mang theo kim sắc tựa như lưu tinh lùi nhanh về phía sau, lùi mười bước liên tiếp mới miễn cưỡng đứng vững được. Vì ngăn trở xung lực mãnh liệt, khó tránh được dùng lực hơi lớn.
Kim quang đình trệ, Thiên Nhận Tuyết oa lên một tiếng, từ miệng phun ra một ngụm máu vào trước ngực xà mâu đấu la. Trước khi té xỉu trong nháy mắt, nàng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Tam. Trước mắt đã một mảnh mông lung, nhưng trong ánh mắt lại như trước tràn ngập vẻ không cam lòng. Lúc này mới trong lòng xà mâu đấu la hôn mê bất tỉnh.
Cầu gai đấu la bên kia lại không có may mắn như vậy, mặc dù thực lực của hắn so với Độc Cô Bác mạnh hơn một ít, võ hồn cũng là khắc chế Độc Cô Bác. Nhưng võ hồn Dương Vô Địch lại vừa đủ khắc chế võ hồn hắn. Dù cho Dương Vô Địch chỉ là một hồn đấu la, nhưng lực công kích của hắn cũng tuyệt đối sánh với cấp bậc phong hào đấu la.
Đồng thời đối mặt với công kích cực mạnh của hai người, kết quả cầu gai đấu la có thể đoán được, thân thể bành trướng của hắn lần nữa bị phá vỡ, lúc này đây, Độc Cô Bác nhân cơ hội đánh vào, bích quang mãnh liệt, trực tiếp dùng kinh khủng đệ cửu hồn kĩ ăn mòn nửa thân thể võ hồn cầu gai đấu la.
Độc Cô Bác và Dương Vô Địch đồng thời phun huyết, nhưng một nửa thân cầu gai đấu la bị phá hủy khôi phục bản thể rơi mạnh lên người xà mâu đấu la. Cả người huyết nhục, sống chết còn chưa biết. Trước lúc bọn họ toàn lực va chạm hồn lực sinh ra làm trên trăm danh hồn sư chung quanh ít nhất một nửa bị chết.
Độc Cô Bác cùng Dương Vô Địch không dám dừng lại ở đó, hai người cố nén thương thế, thân bay nhanh tới hai bên Đường Tam. Một tả một hữu thủ hộ bên cạnh hắn.
Tiểu Vũ từ trên trời giáng xuống, lần nữa nhào vào trong lòng Đường Tam, cảm nhận linh hồn của nhau thân thể hai người đồng thời có chút run rẩy.
Lúc này đây, Tiểu Vũ không mở miệng, chỉ nhìn thẳng Đường Tam, đưa đôi môi đỏ của mình cùng chạm nhẹ với môi Đường Tam. Sau một khắc, thân thể nàng mềm nhũn gã vào trong lồng ngực Đường Tam, linh hồn lại một lần nữa hóa thành một đạo ánh sáng màu phấn hồng dung nhập trong cơ thể Đường Tam.
Cảm thụ được thân thể mềm nhũn của Tiểu Vũ vì mất đi linh hồn, trong lòng Đường Tam dân lên một nỗi bi thống mãnh liệt. Nếu như không do võ hồn điện, Tiểu Vũ đâu phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy?
Hai tay Xà mâu đấu La Nhất ôm Thiên Nhận Tuyết, gầm lên một tiếng,"Giết bọn họ." Mấy chục hồn sư võ hồn điện còn sống đều là cấp bậc tương đối cao, lúc hắn ra lệnh một tiếng, võ hồn phóng thích. Từ bốn phương tám hướng hướng về ba người Đường Tam xông tới.
Lúc này, một đám người Đường Tam lâm vào chỗ sa cơ lỡ vận, nhất là Đường Tam. Đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Nguy cơ trước mắt, đột nhiên ba đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, thành hình tam giác rơi xuống chung quanh ba người Đường Tam, cùng lúc đem ba người quây tụ ở bên trong.
"Nhật... nguyệt... sinh... huy... hoàng... kim... chuyển..."
Ba đạo kim quang mãnh liệt đồng thời từ trên ba người phóng lên cao, kim quang tràn ngập, trong nháy mắt lấy ba người làm đỉnh, xây thành một cái tam giác kim sắc tam giác. Tam giác bên trong cùng, là một cái quầng sáng kim sắc. Toàn bộ chung quanh là các vân lộ phức tạp.
Người tới chẳng phải ai khác, cầm đầu là Phất Lan Đức, cùng Đại sư và Liễu Nhị Long tạo thành hoàng kim thiết tam giác.
Lúc này, ba người Phất Lan Đức toàn thân tràn ngập một tầng kim sắc lóe sáng. Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long chậm rãi nhắm hai mắt lại, mà trong mắt Đại sư quang mang rõ ràng càng trở nên sáng ngời hơn, giống như hai đạo lợi kiếm hướng về hơn mười hồn sư phia trước vọt tới.
Hơn chín mươi phần trăm võ hồn dung hợp kĩ do ba người hợp thành quang mang màu vàng kim ngày càng chói mắt, lấy ba người đại sư làm đỉnh, cột sáng hình tam giác mãnh liệt phóng lên cao.
Lúc này, hồn sư võ hồn điện bắt đầu hướng về bọn họ phát động công kích điên cuồng. Nhưng dưới sự bảo vệ kim quang, công kích của họ căn bản không có tác dụng gì. Trong lúc hoàng kim thiết tam giác thi triển võ hồn dung hợp kĩ, hộ thể kim quang cùng sinh ra tác dụng lên Đường Tam hiệu quả vô địch kim thân.
Ánh mắt lạnh băng của Đại sư đột nhiên trở nên lộng lẫy chói mắt, chậm rãi ngước lên nhìn tay phải mình, hướng về kim sắc tam giác trung ương trên không trung do ba người hình.
"La tam pháo." Nương theo tiếng đại sư tựa như tiếng ngâm nhẹ của rồng. Một la tam pháo mũm mĩm xuất hiện trên không trung, lại rơi đúng vào hoa văn kim sắc tam giác trung. Trong phút chốc, trên ba người đại sư đồng thời hiện lên mỗi người một quầng sáng.
Đại sư là bốn cái, Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long đều là tám cái, tổng cộng hai mươi quầng sáng từ trên người bọn họ phiêu nhiên đi ra. Hướng về quầng sáng kim sắc trung ương là tam pháo bay đi.
Áp lực khổng lồ không chỉ bức bách hồn sư bình thường của võ hồn điện phải ngã xuống. Mà ngay cả xà mâu đấu la sắc mặt cũng đại biến, hắn rõ ràng cảm giác được. Kim quang mãnh liệt trước mắt này ngay cả khi bản thân ở trong trạng thái tốt nhất cũng sinh ra uy áp. Quyết định thật nhanh, một tay nắm cầu gai đấu la đang bị thương tay còn lại ôm Thiên Nhận Tuyết phóng người lên, lợi dụng sự che đỡ của hồn sư bình thường, sau mấy lần lên xuống đã biến mất ở nơi xa.
Tổng cộng hai mươi quầng sáng của ba người Đại sư đồng thời rơi trên người la tam pháo. La tam pháo trước kia nhìn thật đáng yêu nhưng hiện giờ phản phất phải chịu một nỗi thống khổ thật lớn, ngửa mặt lên trời phát ra long ngâm mãnh liệt, ngay sau đó, thân thể mũn mĩn với hơn hai mươi hồn hoàn gia tái hướng phía dưới bắt đầu bành trướng kịch liệt, từ trên cao xuống mang theo quang mang hoàng kim tam giác phóng thích ra.
Tốc độ phát triển thân thể La tam pháo vô cùng kinh người, lân phiến hình thoi từng tảng lớn sinh ra trên thân thể mũm mĩm, từng khối cơ thể kiên cố hở ra, thân thể khổng lồ không ngừng khuếch trương, hai cây sừng giác vặn vẹo sinh ra từ đỉnh đầu, qunag mang màu lam tím không ngừng tại xung quang thân thể kích động, tại hoàng kim tam giác phủ xuống, dần dần biến thành kim sắc.
Chỉ sau thời gian mấy lần hô hấp, thân thể la tam pháo đã mở rộng gần ba mươi thước, lân phiến sau lưng hé ra, một đôi cánh rồng thật lớn giãn ra, cánh rồng mở ra. Không cần kim quang phụ trợ, nó cũng có thể trôi nổi ở giữa không trung, hai mắt phát ra uy lăng bắn ra bốn phía, cúng giống như thân thể đã hoàn toàn biến thành kim sắc.
Lúc này la tam pháo, không còn giống như một con heo nữa. Mà mang theo uy phong lẫm lẫm, đúng là hoàng kim cự long.
Dưới bụng là bốn trảo, toàn thân bao trùm long lân, long nhãn kim sắc tràn ngập hơi thở uy nghiêm, long uy cường đại phát ra tứ phía, làm hồn sư võ hồn điện chung quanh cũng không dám xông lên nữa, một đám kinh hoảng chậm rãi lùi về phía sau.
Từng đạo điện quang kim sắc xoay quanh thân thể la tam pháo, la tam pháo toàn thân quang mang bắn ra bốn phía, trôi nổi ở trên cao. Tựa như một thái dương kim sắc.
Đường Tam mặc dù thân thể suy yếu, nhưng tinh thần hắn vẫn là cực kì thanh tỉnh, một bên cẩn thận đem Tiểu Vũ đang hôn mê thu vào túi như ý bách bảo. Một bên quát khẽ một tiếng,"Nhanh, bảo vệ Tuyết Dạ đại đế. Đại đế tuyệt không thể chết."
Khi xà mâu đấu la mang theo Thiên Nhận Tuyết cùng cầu gai đấu la rời đi từ một hướng khác, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên, xà mâu đấu la có chút kinh hoảng. Cũng không có một mình quay lại tẩm cung, bời hắn sợ hoàng kim thiết tam giác nhìn không thấu đánh chết. Ai ngờ, khuyết điểm lớn nhất của hoàng kim thiết tam giác võ hồn dung hợp kĩ chính là phạm vi công kích. Hóa thân hoàng kim thánh long, la tam pháo chỉ có thể trong phạm vi nhất định tiến hành công kích.
Kế tiếp chiến đấu không hề lo lắng, phụ gia hai mươi hồn hoàn lên cơ thể biến dị của la tam pháo, Chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, mà ngay cả bích lân xà hoàng Độc Cô Bác cũng đã chiến đấu qua cũng rất là kinh hãi. Hắn lúc này mới biết, hoàng kim thiết tam giác võ hồn dung hợp kĩ đã tiến hóa tới loại trình độ này. Xem như hiện tại phong hào đấu la cao nhất, muốn chiến thắng bọn họ cũng tuyệt không phải chuyện dễ.
Từ khi đại sư cùng Liễu Nhị Long chính thức xác lập quan hệ, hoàng kim thiết tam giác một lần nữa đi cùng nhau, trong mấy năm này, Sử Lai Khắc Thất Quái mặc dù đang tiến bộ, nhưng bọn họ cũng tiến bộ, nhưng tốc độ so với Sử Lai Khắc Thất Quái thì chậm hơn. Nhưng chớ quên. Trong bọn họ, có một người trước kia thực lực thấp kém là đại sư.
Qua việc được Đường Tam cung cấp cửu phẩm tử chi giải quyết được vấn đề tu luyện, sau khi đại sư đột phá ba mươi cấp, hồn lực vẫn không ngừng tiến bộ, hiện tại cũng đã đạt trình độ hơn bốn mươi cấp. Cũng nhiều hơn hai cái hồn hoàn. Mà Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long cũng đều tiến bộ trở thành cấp bậc hồn đấu la cường giả, tương đương với làm bọn hắn này tam vị nhất thể võ hồn dung hợp kĩ sinh ra thay đổi về chất.
Võ hồn dung hợp kĩ đáng sợ nhất chính là thi triển kĩ năng dung hợp thực lực mỗi một danh hồn sư cùng một chỗ sau đó phát huy hiệu quả. Nói cách khác, khi thi triển một võ hồn dung hợp kĩ, thực lực của mỗi một danh hồn sư tham dự trong đó tăng lên, đều sẽ làm cho uy lực võ hồn dung hợp kĩ tăng lên. Đó cũng là tại sao số người tham gia càng nhiều. Uy lực võ hồn dung hợp kĩ lại càng lớn cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Cho nên. Thực lực la tam pháo chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Các hồn sư này phần lớn đều chưa vượt qua sáu mươi cấp, lúc trước bị chấn động bởi tuyệt đỉnh hồn kĩ. Lần này sao có thể chống đỡ được công kích của la tam pháo chứ? Sau khi miệng phun ra máu, để lại là thi thể có thể chạy thoát được không tới một phần ba số người.
Bên này vì khống chế Tuyết Dạ đại đế, trước kia Thiên Nhận Tuyết xua tan cấm vệ, Đường Tam không kịp trao đổi cùng với nhóm người đại sư, nhờ Độc Cô Bác cùng Dương Vô Địch phụ trợ bay nhanh vào trong tẩm cung.
Khi bọn hắn đứng ở trước giường Tuyết Dạ đại đế, lúc này Đường Tam mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Tuyết Dạ đại đế còn sống.
Vị đế hoàng này vốn thống trị cả đế quốc khổng lồ, đang hấp hối. Thị nữ bên giường lo lắng đến rơi lệ, nếu đế vương chết, các nàng sẽ bị chôn cùng( "Ác quá ta" DG: A Nhậu).
Động tác kéo thị nữ ra của Độc Cô Bác có chút thô lỗ, hắn vì Tuyết Dạ đại đế mà trị độc, đối tình huống của đại đế tự nhiên cũng rất quen thuộc, đến trước mắt, đẩy mí mắt Tuyết Dạ đại đế cẩn thận nhìn một chút, xem nhãn cầu Tuyết Dạ đại đế đã biến thành màu đen hoàn toàn, da mặt lại đen kịt như mực.
Độc Cô Bác trầm giọng nói:"Bị hạ bởi độc phấn. Không biết là loại độc phấn gì, cũng không rõ là do nha đầu Thiên Nhận Tuyết vừa hạ độc hắn hay không? Bất quá hắn rất nhanh sẽ không còn chịu được nữa. Nhiều nhất có thể kiên trì trong một nén nhan nữa thôi."
Đường Tam cùng Dương Vô Địch cũng đều là cao thủ dụng độc, hai người đều cẩn thận quan sát tình huống hiện tại của Tuyết Dạ đại đế, rất rõ ràng, tình huống của Tuyết Dạ đại đế thật là không tốt, hiện tại cũng chỉ là kéo dài một hơi mà thôi. Tùy lúc đều có thể bị tắt thở mà chết.
Đường Tam phán đoán cẩn thận một chút, xem dược vật trên người mang rất khó có tác dụng. Tình huống Tuyết Dạ đại đế trúng độc đã quá sâu.
hắn đang suy nghĩ tìm ra phương pháp trợ giúp Tuyết Dạ đại đế kéo dài thời gian sống, ít nhất đem tình huống trước mắt tạm thời xử lý, đột nhiên nghe Dương Vô Địch kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Không biết lúc nào trong tay Dương Vô Địch đã cầm một cái ngân châm. Cũng không phải là một ngân châm tinh khiết gì, nhìn qua chỉ là một loại kim loại đặc thù, đầu trên lóe ra quang mang màu bạc trong đó xen lẫn một chút tử ý.
Tay niết ngân châm, thoáng trầm ngâm một chút. Cổ tay Dương Vô Địch run lên, ngân châm đã đâm vào mạch môn Tuyết Dạ đại đế, thủ pháp cực kì xảo diệu, ngân châm theo uyển mạch Tuyết Dạ đại đế mà vào, thăm dò vào đến cả trong uyển mạch.
Đường Tam cùng Độc Cô Bác không có mở miệng, bọn họ đều không có biện pháp. Hiện tại chỉ có thể hy vọng ở Dương Vô Địch.
Ba giây sau, ngón tay Dương Vô Địch khẽ bắn ra, miếng ngân châm đã từ uyển mạch Tuyết Dạ đại đế đi ra, khi ngân châm rơi vào trên tay hắn, Đường Tam không khỏi hít một luồng lương khí. Tại nơi thon dài trên ngân châm, xuất hiện bảy màu sắc bất đồng.
"Dĩ nhiên hỗn độc hình thành bởi bảy độc vật. Khó trách đến cả lão quái vật cũng không cách nào giải trừ. Dương Vô Địch trưởng lão. Ngài nhận ra được loại độc chất này chứ? Chỉ cần tìm ra cách điều chế nó, chúng ta sẽ có cơ hội cứu sống Tuyết Dạ đại đế."
Sắc mặt Dương Vô Địch nhìn qua có chút quái dị, ngân châm trên tay thậm chí có hơi hơi run rẩy. Nhìn về phía Đường Tam, ngắn gọn nói ra:"Chúng ta đưa hắn về. Độc này ta có thể giải. Nhưng cần thời gian."
Đường Tam mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Bác,"Lão quái vật. Ngươi lấy độc công độc có thể làm cho hắn sống bao lâu?"
Độc Cô Bác trầm ngâm nói:"Mười hai canh giờ tuyệt không vấn đề. Nhưng, nếu như lần này không cứu sống hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thần tiên khó cứu."
Đường Tam không chút do dự nói:"Vậy thì động thủ đi."
Độc Cô Bác gật đầu, dùng móng tay cắt ngón tay, dưới một tầng lục quang bức bách ra, một giọt độc dịch tựa như nước mực chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay hắn.
Hắn không có trực tiếp đem độc dịch cho Tuyết Dạ đại đế uống vào, tay kia bắt đầu điểm nhanh lên người Tuyết Dạ đại đế.
Đường Tam không có hỏi Dương Vô Địch tới dị tượng, chỉ là hướng hắn gật đầu."Dương trưởng lão, Tuyết Dạ đại đế tựu giao cho ngươi cùng lão quái vật." Lúc này, hiệu quả tịnh hóa đã biến mất trong cơ thể hắn. Mặc dù cơ thể như trước là một mảnh hư không, nhưng vẫn có thể bước đi.
Hoàng kim thiết tam giác lúc này đã thu võ hồn dung hợp kĩ, thủ vệ tại cửa tẩm cung. Đường Tam đi tới bên người bọn họ,"Phất Lan Đức viện trưởng, tình huống bên ngoài hiện tại thế nào ruồi? Bên học viện thế nào?"
Hắn không có hỏi đại sư, mà là hỏi Phất Lan Đức, đây là tôn trọng đối Phất Lan Đức. Dù sao Phất Lan Đức là lão đại hoàng kim thiết tam giác.
Phất Lan Đức trầm giọng nói:"Chúng ta là thừa dịp loạn mà vào. Chứng kiến tín hiệu cầu cứu của ngươi, chúng ta biết đã xảy ra chuyện. Trước ổn định học viện Thiên Đấu đế quốc hoàng thất. Nhưng người của chúng ta cũng phải để lại nơi đó. Sau đó chúng ta vượt qua rất nhiều trạm canh giữ của địch nhân ở phụ cận học viện. Rất nhanh chạy lại đây. Đến đúng lúc, thấy rất nhiều hồn sư đang công kích hoàng cung. Bị cấm vệ hoàng cung ngăn cản bên ngoài. Những người đó bên trong, tựa hồ là người của Lực Chi Nhất Tộc. Chúng ta cũng là thừa dịp bọn họ gây hỗn loạn nên đã chạy tới đây. Bất quá, chúng ta tiến vào trước, đã chứng kiến bên kia có hồn sư trong hoàng cung qua trợ giúp."
Ánh mắt Đường Tam khẽ nhúc nhích, đơn giản suy tư một chút, nói:"Chúng ta nhất định cần phải nhanh rời khỏi nơi này. Trước khi Tuyết Dạ đại đế khôi phục, chúng ta không có cơ hội nào. Nay công kích hoàng thất hồn sư hẳn là tiếp sẽ đến Đường môn. Đây cũng là địa phương Thiên Nhận Tuyết bỏ sót. Chỉ là không nghĩ tới hoàng thất phòng ngự chu đáo như vậy. Nếu như không phải các ngươi chạy tới kịp thời. Sợ là tình huống chúng ta bên này sẽ không tốt. Thiên Nhận Tuyết chính là Tuyết Thanh Hà. Chính là nữ tử vừa rồi, không biết nàng dùng phương pháp gì. Hóa trang thành bộ dáng Tuyết Thanh Hà, nàng là nữ nhi của giáo hoàng võ hồn điện."
Với mấy câu đơi giản, Đường Tam đã đem tình huống bên này giải thích rõ ràng.
Đại sư nói:" Trước về học viện, chỉ có được sự ủng hộ Tuyết Dạ đại đế, chúng ta mới có thể phát động phản công. Hoàng cung phòng ngự chu đáo, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không Đường môn các ngươi tổn thất sẽ rất lớn."
Đang khi nói chuyện, một đạo bóng màu trắng tốc độ nhanh vô cùng bay lại đây. Đường Tam bóng người này vội vã ra tính hiệu cho đám người Liễu Nhị Long. Một đám lửa diễm hấp dẫn màu trắng bóng dáng chú ý, người nhẹ nhàng mà đáp xuống. Đúng là mẫn chi nhất tộc tộc trưởng bạch hạc.
Bạch hạc thấy Đường Tam bình an vô sự nhất thời thở phào nhẹ nhõm,"Tông chủ, ngươi không sao chớ? Có chuyện gì xảy ra?"
Đường Tam thấy bạch hạc trong lòng mừng rỡ, chặn lại nói:" trước ngài trước đừng hỏi ta xảy ra chuyện gì. Phiền ngài lập tức truyền tin đệ tử bổn môn, lui lại, không nên quay về tông môn, trực tiếp đến Sử Lai Khắc học viện. Chúng ta lập tức phải hội hợp cùng với các ngươi."
Bạch hạc nhìn ra được lo lắng trong mắt Đường Tam, hướng đám người đại sư hơi hơi gật đầu sau bay lên trời, giống như cơn gió biến mất không thấy đâu nữa. Ba người đại sư không khỏi âm thầm cảm thán.
Liễu Nhị Long than thở nói:" Tốc độ thật nhanh, đều có thể bay, nhưng chúng ta cùng hắn so sánh thật sự kém quá xa."
Đại sư nói:"Hẳn là hắn còn chưa có thể hiện tốc độ nhanh nhất. Nếu như ta không đoán sai, vị này chính là tộc trưởng mẫn chi nhất tộc. Nghe nói, nếu như hắn toàn lực phi hành, có thể trong vòng ba ngày xuyên qua khắp đại lục. Chính là đương kim thiên hạ hồn sư đệ nhất tốc độ, không người nào có thể so sánh."
Thông qua giải thích của đại sư, Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long mới hiểu được tốc độ bạch hạc kinh khủng đến cỡ nào.
"Tiểu quái vật, ta bên này tốt lắm. Tiếp theo làm sao bây giờ?"
Đường Tam quay đầu nhìn, chỉ thấy Độc Cô Bác lưng cõng Tuyết Dạ đại đế cùng Dương Vô Địch đã đi tới. Không nửa phần do dự, Đường Tam trầm giọng nói:"Lập tức phá vòng vây. Quay về học viện. Phất Lan Đức viện trưởng, sư phụ, phiền các ngươi."
Một chuyến sáu người ra tẩm cung, Độc Cô Bác dẫn đầu hướng về một phương hướng vọt tới. Không đợi hoàng kim thiết tam giác phát huy, Độc Cô Bác dẫn đầu xông lên phía trước, Dương Vô Địch cùng Đường Tam trung tâm, hoàng kim thiết tam giác cản phía sau. Chẳng những mang theo Tuyết Dạ đại đế trên lưng Độc Cô Bác còn muốn phụ trợ Đường Tam đi tới. Mặc dù hồn lực hắn tiêu hao không ít, nhưng tốc độ lại càng không giảm bớt.
Ra khỏi tẩm cung không xa, bọn họ gặp phải cấm vệ quân hoàng thất, lúc này chính là lúc trọng yếu nhất. Phá Hồn thương của Dương Vô Địch đánh lên phía trước, khí thế mạnh mẽ đến mức, Phá Hồn thương đánh tới đâu thắng tới đó. Không gì cản nổi, tốc độ sáu người cơ hồ không giảm chút nào hướng phía ngoài phóng đi.
Lúc này, cả hoàng cung đều loạn cả lên, trước Đường Tam cùng Thiên Nhận Tuyết đánh nhau không lâu, trận chiến ấy kinh động cả tòa hoàng cung, hơn nữa tiến công ở bên ngoài, không thể nghi ngờ làm cấm vệ quân trong hoàng cung nhất thời hoàn toàn vội vàng hẳn lên. Trong đó bị chú ý nhất, không thể nghi ngờ chính là Đường môn phát động công kích hơn ngàn hồn sư, bọn họ hấp dẫn phần lớn lượng cấm vệ quân.
Sáu người Đường Tam, hiện tại chỉ có Đường Tam không còn thực lực chiến đấu, năm người còn lại ngoại trừ đại sư hơn bốn mươi cấp. Còn có ba gã hồn đấu la, một người phong hào đấu la tồn tại, cấm vệ quân làm sao có thể ngăn cản? Tốc độ cực nhanh phá vòng vây cực nhanh rời khỏi hoàng cung.
Xà mâu đấu la chẳng quan tâm cứu trị cầu gai đấu la đang hấp hối, hai tay để sau lưng Thiên Nhận Tuyết, giúp nàng chữa thương.
Dù sao võ hồn Thiên Nhận Tuyết cũng rất cường hãn, không lâu sau, chậm rãi tỉnh lại, vũ hồn lực của nàng có thể tịnh hóa hồn lực của người khác mà thành của mình, đối với chính mình có tác dụng trị liệu cực mạnh. Nhưng lúc này sau khi tỉnh lại nàng, bất chấp việc đang chữa thương cho mình, nàng mạnh mẽ đứng lên, nhìn về phía xà mâu đấu la, vội vàng hỏi:"Tuyết Dạ đại đế đâu?"
Nghe Thiên Nhận Tuyết hỏi như vậy, xà mâu đấu la cũng tỉnh táo lại, nhất thời biến sắc.
Biên Dịch: A Nèo
Kim quang ngưng tụ trong tay Tuyết Thanh Hà, mà Đường Tam lúc này, bị ảnh hưởng bởi thiên sứ lĩnh vực tịnh hóa năng lực nên không cách nào hội tụ được một tia hồn lực.
"Đường Tam, vĩnh biệt ngươi nhé. Để chính ta kết thúc tính mạng ngươi. Đây là việc cuối cùng ta có thể làm vì ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ hậu táng ngươi. Cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi thấy diện mạo thật của ta, tin rằng, ngươi cũng có thể chết cũng không tiếc."
Vừa nói, Tuyết Thanh Hà ngước lên tay, lấy tay miết miết cổ, chỉ thấy cổ tay hắn lắc lắc một chút, nhanh chóng bóc ra lớp mặt nạ kỳ dị.
Trên bờ vực sinh tử, Đường Tam chứng kiến diện mạo thật của Tuyết Thanh Hà, vẫn không khỏi giật mình, mắt có chút nheo lại. Trước mặt hắn lúc này là Tuyết Thanh Hà, mặc dù vẫn là vóc người nam nhân như trước, nhưng lại biến thành một có người dung mạo kiều diễm.
Nhìn bề ngoài, tựa hồ chỉ khoảng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, mắt phượng uy nghiêm. So với bộ dáng bình dị dễ gần của Tuyết Thanh Hà, thì nàng có cá tính hơn. Sống mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng, gương mặt mang nét quyền uy. Nếu như nhìn thoáng qua, nàng cũng không giống kiểu mỹ nữ như Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, mà nàng thuộc kiểu phụ nữ băng lãnh uy nghiêm, Đường Tam cũng chỉ từng gặp qua một người là Bỉ Bỉ Đông. Trong một thời gian dài giả mạo thái tử Tuyết Thanh Hà chính là một người của Vũ hồn điện, nhưng đặc biệt đó lại không phải một nam nhân. Đường Tam sao tránh khỏi kinh hãi chứ?
Kim quang trong tay Tuyết Thanh Hà càng ngày càng đậm, nhìn Đường Tam, trong mắt nàng xuất hiện loại tình cảm phức tạp, trong đó nhiều nhất chính là thán oán, thán oán một nhân tài nhưu như vậy bị hủy diệt trong tay mình.
"Tên thật của ta là Thiên Nhận Tuyết. Đường Tam, chết ở trong tay ta, ngươi cuối cùng cũng không phải là quỷ hồ đồ." Vừa nói, tay phải nàng trên không trung chậm rãi bổ xuống, tốc độ rất chậm, hai mắt nàng vẫn dừng ở trên người Đường Tam, bị tử vong uy hiếp, nàng tin rằng làm như vậy có thể gây áp lực tâm lý lớn nhất cho Đường Tam. Bất luận nói như thế nào. Trong lòng nàng vẫn một tia hy vọng cuối cùng. Trong mắt nàng, chỉ cần là người, thì tất sẽ sợ chết.
Đường Tam lạnh nhạt cười,"Nam cũng tốt, nữ cũng được, đối với ta mà nói Thân phận của ngươi căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. nếu ngươi xuất thân từ võ hồn điện, cũng chỉ đều là địch nhân của ta. Khó trách ngươi xúc động nói ra bí mật của mình, dù sao cũng thấy ngươi có một chút ôn nhu, nguyên lai là một nữ tử."
Đúng lúc này, xa xa trong hoàng cung đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn,"Các ngươi là ai, dám tự tiện xông vào hoàng cung?"
Sắc mặt Thiên Nhận Tuyết hơi đổi, quang mang trong mắt trở nên sắc lạnh, sát khí hiện trên nét mặt. Tay phải chợt gia tốc, kim sắc quang trảm khổng lồ rộng chừng ba thước từ trên trời giáng xuống, chém thẳng tới Đường Tam. Hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Đường Tam. Một kích này nàng dùng toàn lực.
Ngay lúc Thiên Nhận Tuyết chém ra một kích, đột nhiên, trên người Đường Tam quang mang kim sắc Lam Ngân Hoàng chợt lóe rồi biến mất, quầng sáng màu đỏ cũng thừa dịp trong nháy mắt sáng lên, một bóng hư ảo yểu điệu phiêu nhiên bay ra, chắn trước mặt Đường Tam.
Tóc dài phất phơ, da trắng như tuyết. Không phải là trang thái linh hồn củaTiểu Vũ sao?
Đối mặt với quang trảm màu kim sắc của Tuyết Thanh Hà. Sắc mặt Tiểu Vũ thoáng thay đổi. Nàng xuất hiện là nhờ hồn kĩ. Bản thân cùng Đường Tam thi triển đệ lục hồn kĩ hư vô hiệu quả giống nhau. Hơn nữa hiệu quả hư vô lại càng cao. Bất cứ công kích vật lý cùng như năng lượng đối thân thể nàng đều không mang lại hiệu quả. Nhưng cũng bởi vì như thế. Nàng cũng không thể chống đỡ bất kì loại công kích nào.
Cho nên. Nàng mặc dù dựa vào linh hồn chi lực mạnh mẽ phóng xuất ra đệ lục hồn kĩ này. Nhưng hình thái hiện tại của nàng không cách nào thay Đường Tam ngăn trở một kích này được.
Ngay lúc này. Một màn thần kỳ xuất hiện. Hai mắt Tiểu Vũ chợt sáng lên. Ánh sáng màu phấn hồng trong hai mắt nàng tựa như bảo thạch sáng chói động lòng người.
Tại nơi quang mang phấn hồng sắc. Một đạo nhân ảnh từ bên hông Đường Tam phiêu nhiên bay ra. Trong nháy mắt hòa thành một thể cùng Tiểu Vũ ở trên không trung.
Phản thân. Phi phác. Song chưởng Tiểu Vũ mở ra. Tóc dài vung lên rơi trên đầu vai Đường Tam. Mà cả người nàng nhanh chóng lao vào lồng ngực Đường Tam. Dùng thân thể mình để bảo vệ Đường Tam. Cũng ở trong nháy mắt này. Giữa không trung quang mang kim sắc chém xuống tới.
Bóng dáng xuất hiện bên hông Đường Tam bên hông, tất nhiên là bản thể của Tiểu Vũ, trong nháy mắt. Bản thể Tiểu Vũ cùng linh hồn dĩ nhiên kết hợp thành một.
Đường Tam có thể cảm giác rõ ràng được thân thể Tiểu Vũ chứ không phải là một cái bóng hư ảo. Tình cảm bùng cháy thể xác cùng tinh thần đều chấn động, Tiểu Vũ. Đây là một Tiểu Vũ chân thật.
Đường Tam muốn động, muốn dùng thân thể mình, để ngăn cản quang nhận kim sắc, nhưng căn bàn hiện tại hắn không làm được, trong cơ thể một tia hồn lực cũng không có. Năng lượng tịnh hóa trong kinh mạch mặc dù không thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng mỗi khi hắn ngưng tụ hồn lực được một điểm, thì sẽ cùng năng lượng tịnh hóa trong cơ thể triệt tiêu lẫn nhau. Dùng lực của hắn lúc này sao có thể thắng lực của Tiểu Vũ được chứ?
Đôi mắ lóe lên quang mang hồng nhạt, nhìn Đường Tam chăm chú, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, trong mắt nàng lúc này, cũng chỉ tồn tại có Đường Tam, phảng phất như quang trảm công kích trên không hề tồn tại.
"Tiểu Vũ..." Mắt thấy kim quang rơi trên thân người Tiểu Vũ, Đường Tam đau đớn trong lòng. Thân thể hai người bị lực lượng cường đại đánh bay lên.
Trên mặt Tiểu Vũ xuất hiện một nụ cười vui mừng, một lần nữa nàng lại bảo vệ được người nam nhân mà mình yêu mến nhất. Ánh mắt ôn nhu nhìn Đường Tam đã biến thành màu đỏ,"Ca..."
Một tiếng gọi khẽ, lại làm chấn độn linh hôn Đường Tam, đã mấy tháng qua, khi hắn lại một lần nghe được tiếng gọi của Tiểu Vũ, màu đỏ trong mắt hắn đã không còn nữa, run giọng nói:"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của ta..."
Mang theo một tia mỉm cười ngọt ngào, Tiểu Vũ buông cánh tay đang ôm Đường Tam, cả người nhẹ nhàng bay lên, thân thể tựa như không có một chút sức nặng, từ trên không trung bay thẳng đến chỗ Thiên Nhận Tuyết. Vừa rồi vạt áo sau lưng nàng đã rách một khe hở thật lớn, bên trong lộ ra áo giáp màu trắng. Đúng là nhuyễn giáp Bát Bảo Như Ý thần khí.
Sau khi Thiên Nhận Tuyết bị thương nặng, công kích của nàng đã không cách nào vượt qua trình độ sáu mươi cấp, bởi vậy, đạo quang trảm của nàng chỉ đánh bay thân thể Đường Tam và Tiểu Vũ, nhưng không cách ảnh hưởng đến bản thể Tiểu Vũ. Tiểu Vũ dựa vào triệu hoán linh hồn, tạm thời đem linh hồn cùng thân thể kết hợp thành một, lúc đó mới dùng bản thân cứu Đường Tam.
Tiểu Vũ hướng Thiên Nhận Tuyết phi đến, ánh mắt ôn nhu biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy địch ý, thân thể nàng sau mấy lần lên xuống, cơ hồ chỉ trong nháy mắt. Đã tiến tới trước mặt Thiên Nhận Tuyết.
Ánh mắt Thiên Nhận Tuyết tràn ngập vẻ kinh hãi, nàng đương nhiên biết Tiểu Vũ vì cứu Đường Tam đã hiến tế bản thân. Nàng không thể biết được tại sao Tiểu Vũ lại còn sống xuất hiện trước mặt mình.
Trong mắt Tiểu Vũ chỉ có sát ý, song chưởng mở ra, toàn thân tràn ngập một tầng quang mang màu phấn hồng mãnh liệt.
Thiên Nhận Tuyết định tụ lực công kích Tiểu Vũ, nhưng ngực lại xuất hiện một trận đau nhức. Khi thoáng bị Thiên sứ hồn lực kiềm hãm, Tiểu Vũ tiến tới gần nàng.
Song chưởng Tiểu Vũ tựa như linh xà quấn lên Thiên Nhận Tuyết, eo nhỏ nhắn nhoáng lên, cả người trong nháy mắt hoàn thành quấn quanh Thiên Nhận Tuyết.
Thân thể Thiên Nhận Tuyết bị Tiểu Vũ quấn quanh lâm vào trạng thái cứng ngắc, thân thể Tiểu Vũ trải qua hai đại cực phẩm tiên thảo cải tạo qua so với trước kia càng thêm mềm dẻo, trong giây lát, thân thể Thiên Nhận Tuyết đã bị Tiểu Vũ quăng lên, do ở trên không trung, Tiểu Vũ cũng không thi triển bạo sát bát đoạn suất. Sau khi có được bản thể. Nàng tạm thời thoát ly phạm vi hồn kĩ của Đường Tam.
Nhìn qua, thân thể Tiểu Vũ cùng Thiên Nhận Tuyết tựa như tạo thành một bánh xe thật lớn, xoay tròn thật nhanh trên không trung. Quang mang kim sắc thỉnh thoảng phát ra từ đó, trung tâm là mầu hồng, bên ngoài bánh xe là kim sắc. Ai cũng đều có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa năng lượng ba động càng ngày càng mạnh.
Cầu gai đấu la và xà mâu đấu la đồng thời biến sắc, hai người liếc nhau, cầu gai đấu la chợt bắn lên, dưới trạng thái võ hồn chân thân khổng lồ thân thể bành trướng lần nữa, đệ cửu hồn kĩ trên người sáng lên. Dưới tình huống tính mạng Thiên Nhận Tuyết gặp nguy cấp, hai vị phong hào đấu la này rốt cuộc cũng không kiềm chế được, muốn thi triển thực lực cực mạnh của bản thân.
Ngọn lửa đen chợt dựng đứng trên người Dương Vô Địch. Đệ bát hồn hoàn cũng sáng lên, mà bên kia, Độc Cô Bác đệ cửu hồn kĩ cũng đã đồng thời lóe sáng. Bích lân xà hoàng thân thể hoàn toàn trở nên thông thấu, giống như tạo bằng bích ngọc.
Trong không trung bên trong quầng sáng kim quang không ngừng lấp lóe, hiển nhiên là Thiên Nhận Tuyết dùng đủ các phương pháp để thoát ra, nhưng bất luận có gắng như thế nào, trong tình huống bị trọng thương. Nàng không cách nào thoát khỏi nhu kĩ của Tiểu Vũ, chỉ có thể nương theo thân thể Tiểu Vũ xoay tròn, hướng mặt đất hạ xuống.
Xà mâu đấu la một lần nữa hóa thân là người, xà mâu trong tay run lên, trong nháy mắt kéo ra, hướng quầng sáng trên không công kích. Vì cứu Thiên Nhận Tuyết, hắn bất chấp cầu gai đấu la hiện đang bị vây công.
Ngay trong sát na xà mâu sắp công kích quầng sáng, quầng sáng đột nhiên đình trệ ở giữa không trung, sau đó bóng kim sắc đã bị quăng giống như lưu tinh. Mang theo uy thế vô cùng mãnh liệt. Đánh thẳng tới xà mâu đấu la.
Ánh mắt xà mâu đấu la ngưng tụ, xà mâu trong tay rung lên một vòng. Cố gắng thông qua xà mâu không chế xung lực để tiếp được thân thể Thiên Nhận Tuyết. Nhưng lúc xà mâu cùng kim quang vừa va chạm, sắc mặt hắn nhất thời đại biến, lực đánh của kim sắc lưu tinh so với lực hắn phán đoán thật mãnh liệt hơn.
Nhưng dù sao hắn cũng là một phong hào đấu la, xà mâu trong tay xà mâu phát ra một đoàn quang mang không ngừng, tận dụng nhu lực để chống lại một đòn đánh mãnh liệt.
Oanh...
Thanh âm thật lớn vang lên phía sau xà mâu đấu la. Tiếng hô bi thảm làm trong lòng xà mâu đấu la run lên, lực lượng không chế trong tay nhất thời tăng thêm một phần. Cự lực đánh xuống, hắn mang theo kim sắc tựa như lưu tinh lùi nhanh về phía sau, lùi mười bước liên tiếp mới miễn cưỡng đứng vững được. Vì ngăn trở xung lực mãnh liệt, khó tránh được dùng lực hơi lớn.
Kim quang đình trệ, Thiên Nhận Tuyết oa lên một tiếng, từ miệng phun ra một ngụm máu vào trước ngực xà mâu đấu la. Trước khi té xỉu trong nháy mắt, nàng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Tam. Trước mắt đã một mảnh mông lung, nhưng trong ánh mắt lại như trước tràn ngập vẻ không cam lòng. Lúc này mới trong lòng xà mâu đấu la hôn mê bất tỉnh.
Cầu gai đấu la bên kia lại không có may mắn như vậy, mặc dù thực lực của hắn so với Độc Cô Bác mạnh hơn một ít, võ hồn cũng là khắc chế Độc Cô Bác. Nhưng võ hồn Dương Vô Địch lại vừa đủ khắc chế võ hồn hắn. Dù cho Dương Vô Địch chỉ là một hồn đấu la, nhưng lực công kích của hắn cũng tuyệt đối sánh với cấp bậc phong hào đấu la.
Đồng thời đối mặt với công kích cực mạnh của hai người, kết quả cầu gai đấu la có thể đoán được, thân thể bành trướng của hắn lần nữa bị phá vỡ, lúc này đây, Độc Cô Bác nhân cơ hội đánh vào, bích quang mãnh liệt, trực tiếp dùng kinh khủng đệ cửu hồn kĩ ăn mòn nửa thân thể võ hồn cầu gai đấu la.
Độc Cô Bác và Dương Vô Địch đồng thời phun huyết, nhưng một nửa thân cầu gai đấu la bị phá hủy khôi phục bản thể rơi mạnh lên người xà mâu đấu la. Cả người huyết nhục, sống chết còn chưa biết. Trước lúc bọn họ toàn lực va chạm hồn lực sinh ra làm trên trăm danh hồn sư chung quanh ít nhất một nửa bị chết.
Độc Cô Bác cùng Dương Vô Địch không dám dừng lại ở đó, hai người cố nén thương thế, thân bay nhanh tới hai bên Đường Tam. Một tả một hữu thủ hộ bên cạnh hắn.
Tiểu Vũ từ trên trời giáng xuống, lần nữa nhào vào trong lòng Đường Tam, cảm nhận linh hồn của nhau thân thể hai người đồng thời có chút run rẩy.
Lúc này đây, Tiểu Vũ không mở miệng, chỉ nhìn thẳng Đường Tam, đưa đôi môi đỏ của mình cùng chạm nhẹ với môi Đường Tam. Sau một khắc, thân thể nàng mềm nhũn gã vào trong lồng ngực Đường Tam, linh hồn lại một lần nữa hóa thành một đạo ánh sáng màu phấn hồng dung nhập trong cơ thể Đường Tam.
Cảm thụ được thân thể mềm nhũn của Tiểu Vũ vì mất đi linh hồn, trong lòng Đường Tam dân lên một nỗi bi thống mãnh liệt. Nếu như không do võ hồn điện, Tiểu Vũ đâu phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy?
Hai tay Xà mâu đấu La Nhất ôm Thiên Nhận Tuyết, gầm lên một tiếng,"Giết bọn họ." Mấy chục hồn sư võ hồn điện còn sống đều là cấp bậc tương đối cao, lúc hắn ra lệnh một tiếng, võ hồn phóng thích. Từ bốn phương tám hướng hướng về ba người Đường Tam xông tới.
Lúc này, một đám người Đường Tam lâm vào chỗ sa cơ lỡ vận, nhất là Đường Tam. Đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Nguy cơ trước mắt, đột nhiên ba đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, thành hình tam giác rơi xuống chung quanh ba người Đường Tam, cùng lúc đem ba người quây tụ ở bên trong.
"Nhật... nguyệt... sinh... huy... hoàng... kim... chuyển..."
Ba đạo kim quang mãnh liệt đồng thời từ trên ba người phóng lên cao, kim quang tràn ngập, trong nháy mắt lấy ba người làm đỉnh, xây thành một cái tam giác kim sắc tam giác. Tam giác bên trong cùng, là một cái quầng sáng kim sắc. Toàn bộ chung quanh là các vân lộ phức tạp.
Người tới chẳng phải ai khác, cầm đầu là Phất Lan Đức, cùng Đại sư và Liễu Nhị Long tạo thành hoàng kim thiết tam giác.
Lúc này, ba người Phất Lan Đức toàn thân tràn ngập một tầng kim sắc lóe sáng. Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long chậm rãi nhắm hai mắt lại, mà trong mắt Đại sư quang mang rõ ràng càng trở nên sáng ngời hơn, giống như hai đạo lợi kiếm hướng về hơn mười hồn sư phia trước vọt tới.
Hơn chín mươi phần trăm võ hồn dung hợp kĩ do ba người hợp thành quang mang màu vàng kim ngày càng chói mắt, lấy ba người đại sư làm đỉnh, cột sáng hình tam giác mãnh liệt phóng lên cao.
Lúc này, hồn sư võ hồn điện bắt đầu hướng về bọn họ phát động công kích điên cuồng. Nhưng dưới sự bảo vệ kim quang, công kích của họ căn bản không có tác dụng gì. Trong lúc hoàng kim thiết tam giác thi triển võ hồn dung hợp kĩ, hộ thể kim quang cùng sinh ra tác dụng lên Đường Tam hiệu quả vô địch kim thân.
Ánh mắt lạnh băng của Đại sư đột nhiên trở nên lộng lẫy chói mắt, chậm rãi ngước lên nhìn tay phải mình, hướng về kim sắc tam giác trung ương trên không trung do ba người hình.
"La tam pháo." Nương theo tiếng đại sư tựa như tiếng ngâm nhẹ của rồng. Một la tam pháo mũm mĩm xuất hiện trên không trung, lại rơi đúng vào hoa văn kim sắc tam giác trung. Trong phút chốc, trên ba người đại sư đồng thời hiện lên mỗi người một quầng sáng.
Đại sư là bốn cái, Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long đều là tám cái, tổng cộng hai mươi quầng sáng từ trên người bọn họ phiêu nhiên đi ra. Hướng về quầng sáng kim sắc trung ương là tam pháo bay đi.
Áp lực khổng lồ không chỉ bức bách hồn sư bình thường của võ hồn điện phải ngã xuống. Mà ngay cả xà mâu đấu la sắc mặt cũng đại biến, hắn rõ ràng cảm giác được. Kim quang mãnh liệt trước mắt này ngay cả khi bản thân ở trong trạng thái tốt nhất cũng sinh ra uy áp. Quyết định thật nhanh, một tay nắm cầu gai đấu la đang bị thương tay còn lại ôm Thiên Nhận Tuyết phóng người lên, lợi dụng sự che đỡ của hồn sư bình thường, sau mấy lần lên xuống đã biến mất ở nơi xa.
Tổng cộng hai mươi quầng sáng của ba người Đại sư đồng thời rơi trên người la tam pháo. La tam pháo trước kia nhìn thật đáng yêu nhưng hiện giờ phản phất phải chịu một nỗi thống khổ thật lớn, ngửa mặt lên trời phát ra long ngâm mãnh liệt, ngay sau đó, thân thể mũn mĩn với hơn hai mươi hồn hoàn gia tái hướng phía dưới bắt đầu bành trướng kịch liệt, từ trên cao xuống mang theo quang mang hoàng kim tam giác phóng thích ra.
Tốc độ phát triển thân thể La tam pháo vô cùng kinh người, lân phiến hình thoi từng tảng lớn sinh ra trên thân thể mũm mĩm, từng khối cơ thể kiên cố hở ra, thân thể khổng lồ không ngừng khuếch trương, hai cây sừng giác vặn vẹo sinh ra từ đỉnh đầu, qunag mang màu lam tím không ngừng tại xung quang thân thể kích động, tại hoàng kim tam giác phủ xuống, dần dần biến thành kim sắc.
Chỉ sau thời gian mấy lần hô hấp, thân thể la tam pháo đã mở rộng gần ba mươi thước, lân phiến sau lưng hé ra, một đôi cánh rồng thật lớn giãn ra, cánh rồng mở ra. Không cần kim quang phụ trợ, nó cũng có thể trôi nổi ở giữa không trung, hai mắt phát ra uy lăng bắn ra bốn phía, cúng giống như thân thể đã hoàn toàn biến thành kim sắc.
Lúc này la tam pháo, không còn giống như một con heo nữa. Mà mang theo uy phong lẫm lẫm, đúng là hoàng kim cự long.
Dưới bụng là bốn trảo, toàn thân bao trùm long lân, long nhãn kim sắc tràn ngập hơi thở uy nghiêm, long uy cường đại phát ra tứ phía, làm hồn sư võ hồn điện chung quanh cũng không dám xông lên nữa, một đám kinh hoảng chậm rãi lùi về phía sau.
Từng đạo điện quang kim sắc xoay quanh thân thể la tam pháo, la tam pháo toàn thân quang mang bắn ra bốn phía, trôi nổi ở trên cao. Tựa như một thái dương kim sắc.
Đường Tam mặc dù thân thể suy yếu, nhưng tinh thần hắn vẫn là cực kì thanh tỉnh, một bên cẩn thận đem Tiểu Vũ đang hôn mê thu vào túi như ý bách bảo. Một bên quát khẽ một tiếng,"Nhanh, bảo vệ Tuyết Dạ đại đế. Đại đế tuyệt không thể chết."
Khi xà mâu đấu la mang theo Thiên Nhận Tuyết cùng cầu gai đấu la rời đi từ một hướng khác, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên, xà mâu đấu la có chút kinh hoảng. Cũng không có một mình quay lại tẩm cung, bời hắn sợ hoàng kim thiết tam giác nhìn không thấu đánh chết. Ai ngờ, khuyết điểm lớn nhất của hoàng kim thiết tam giác võ hồn dung hợp kĩ chính là phạm vi công kích. Hóa thân hoàng kim thánh long, la tam pháo chỉ có thể trong phạm vi nhất định tiến hành công kích.
Kế tiếp chiến đấu không hề lo lắng, phụ gia hai mươi hồn hoàn lên cơ thể biến dị của la tam pháo, Chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, mà ngay cả bích lân xà hoàng Độc Cô Bác cũng đã chiến đấu qua cũng rất là kinh hãi. Hắn lúc này mới biết, hoàng kim thiết tam giác võ hồn dung hợp kĩ đã tiến hóa tới loại trình độ này. Xem như hiện tại phong hào đấu la cao nhất, muốn chiến thắng bọn họ cũng tuyệt không phải chuyện dễ.
Từ khi đại sư cùng Liễu Nhị Long chính thức xác lập quan hệ, hoàng kim thiết tam giác một lần nữa đi cùng nhau, trong mấy năm này, Sử Lai Khắc Thất Quái mặc dù đang tiến bộ, nhưng bọn họ cũng tiến bộ, nhưng tốc độ so với Sử Lai Khắc Thất Quái thì chậm hơn. Nhưng chớ quên. Trong bọn họ, có một người trước kia thực lực thấp kém là đại sư.
Qua việc được Đường Tam cung cấp cửu phẩm tử chi giải quyết được vấn đề tu luyện, sau khi đại sư đột phá ba mươi cấp, hồn lực vẫn không ngừng tiến bộ, hiện tại cũng đã đạt trình độ hơn bốn mươi cấp. Cũng nhiều hơn hai cái hồn hoàn. Mà Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long cũng đều tiến bộ trở thành cấp bậc hồn đấu la cường giả, tương đương với làm bọn hắn này tam vị nhất thể võ hồn dung hợp kĩ sinh ra thay đổi về chất.
Võ hồn dung hợp kĩ đáng sợ nhất chính là thi triển kĩ năng dung hợp thực lực mỗi một danh hồn sư cùng một chỗ sau đó phát huy hiệu quả. Nói cách khác, khi thi triển một võ hồn dung hợp kĩ, thực lực của mỗi một danh hồn sư tham dự trong đó tăng lên, đều sẽ làm cho uy lực võ hồn dung hợp kĩ tăng lên. Đó cũng là tại sao số người tham gia càng nhiều. Uy lực võ hồn dung hợp kĩ lại càng lớn cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Cho nên. Thực lực la tam pháo chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Các hồn sư này phần lớn đều chưa vượt qua sáu mươi cấp, lúc trước bị chấn động bởi tuyệt đỉnh hồn kĩ. Lần này sao có thể chống đỡ được công kích của la tam pháo chứ? Sau khi miệng phun ra máu, để lại là thi thể có thể chạy thoát được không tới một phần ba số người.
Bên này vì khống chế Tuyết Dạ đại đế, trước kia Thiên Nhận Tuyết xua tan cấm vệ, Đường Tam không kịp trao đổi cùng với nhóm người đại sư, nhờ Độc Cô Bác cùng Dương Vô Địch phụ trợ bay nhanh vào trong tẩm cung.
Khi bọn hắn đứng ở trước giường Tuyết Dạ đại đế, lúc này Đường Tam mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Tuyết Dạ đại đế còn sống.
Vị đế hoàng này vốn thống trị cả đế quốc khổng lồ, đang hấp hối. Thị nữ bên giường lo lắng đến rơi lệ, nếu đế vương chết, các nàng sẽ bị chôn cùng( "Ác quá ta" DG: A Nhậu).
Động tác kéo thị nữ ra của Độc Cô Bác có chút thô lỗ, hắn vì Tuyết Dạ đại đế mà trị độc, đối tình huống của đại đế tự nhiên cũng rất quen thuộc, đến trước mắt, đẩy mí mắt Tuyết Dạ đại đế cẩn thận nhìn một chút, xem nhãn cầu Tuyết Dạ đại đế đã biến thành màu đen hoàn toàn, da mặt lại đen kịt như mực.
Độc Cô Bác trầm giọng nói:"Bị hạ bởi độc phấn. Không biết là loại độc phấn gì, cũng không rõ là do nha đầu Thiên Nhận Tuyết vừa hạ độc hắn hay không? Bất quá hắn rất nhanh sẽ không còn chịu được nữa. Nhiều nhất có thể kiên trì trong một nén nhan nữa thôi."
Đường Tam cùng Dương Vô Địch cũng đều là cao thủ dụng độc, hai người đều cẩn thận quan sát tình huống hiện tại của Tuyết Dạ đại đế, rất rõ ràng, tình huống của Tuyết Dạ đại đế thật là không tốt, hiện tại cũng chỉ là kéo dài một hơi mà thôi. Tùy lúc đều có thể bị tắt thở mà chết.
Đường Tam phán đoán cẩn thận một chút, xem dược vật trên người mang rất khó có tác dụng. Tình huống Tuyết Dạ đại đế trúng độc đã quá sâu.
hắn đang suy nghĩ tìm ra phương pháp trợ giúp Tuyết Dạ đại đế kéo dài thời gian sống, ít nhất đem tình huống trước mắt tạm thời xử lý, đột nhiên nghe Dương Vô Địch kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Không biết lúc nào trong tay Dương Vô Địch đã cầm một cái ngân châm. Cũng không phải là một ngân châm tinh khiết gì, nhìn qua chỉ là một loại kim loại đặc thù, đầu trên lóe ra quang mang màu bạc trong đó xen lẫn một chút tử ý.
Tay niết ngân châm, thoáng trầm ngâm một chút. Cổ tay Dương Vô Địch run lên, ngân châm đã đâm vào mạch môn Tuyết Dạ đại đế, thủ pháp cực kì xảo diệu, ngân châm theo uyển mạch Tuyết Dạ đại đế mà vào, thăm dò vào đến cả trong uyển mạch.
Đường Tam cùng Độc Cô Bác không có mở miệng, bọn họ đều không có biện pháp. Hiện tại chỉ có thể hy vọng ở Dương Vô Địch.
Ba giây sau, ngón tay Dương Vô Địch khẽ bắn ra, miếng ngân châm đã từ uyển mạch Tuyết Dạ đại đế đi ra, khi ngân châm rơi vào trên tay hắn, Đường Tam không khỏi hít một luồng lương khí. Tại nơi thon dài trên ngân châm, xuất hiện bảy màu sắc bất đồng.
"Dĩ nhiên hỗn độc hình thành bởi bảy độc vật. Khó trách đến cả lão quái vật cũng không cách nào giải trừ. Dương Vô Địch trưởng lão. Ngài nhận ra được loại độc chất này chứ? Chỉ cần tìm ra cách điều chế nó, chúng ta sẽ có cơ hội cứu sống Tuyết Dạ đại đế."
Sắc mặt Dương Vô Địch nhìn qua có chút quái dị, ngân châm trên tay thậm chí có hơi hơi run rẩy. Nhìn về phía Đường Tam, ngắn gọn nói ra:"Chúng ta đưa hắn về. Độc này ta có thể giải. Nhưng cần thời gian."
Đường Tam mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Bác,"Lão quái vật. Ngươi lấy độc công độc có thể làm cho hắn sống bao lâu?"
Độc Cô Bác trầm ngâm nói:"Mười hai canh giờ tuyệt không vấn đề. Nhưng, nếu như lần này không cứu sống hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thần tiên khó cứu."
Đường Tam không chút do dự nói:"Vậy thì động thủ đi."
Độc Cô Bác gật đầu, dùng móng tay cắt ngón tay, dưới một tầng lục quang bức bách ra, một giọt độc dịch tựa như nước mực chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay hắn.
Hắn không có trực tiếp đem độc dịch cho Tuyết Dạ đại đế uống vào, tay kia bắt đầu điểm nhanh lên người Tuyết Dạ đại đế.
Đường Tam không có hỏi Dương Vô Địch tới dị tượng, chỉ là hướng hắn gật đầu."Dương trưởng lão, Tuyết Dạ đại đế tựu giao cho ngươi cùng lão quái vật." Lúc này, hiệu quả tịnh hóa đã biến mất trong cơ thể hắn. Mặc dù cơ thể như trước là một mảnh hư không, nhưng vẫn có thể bước đi.
Hoàng kim thiết tam giác lúc này đã thu võ hồn dung hợp kĩ, thủ vệ tại cửa tẩm cung. Đường Tam đi tới bên người bọn họ,"Phất Lan Đức viện trưởng, tình huống bên ngoài hiện tại thế nào ruồi? Bên học viện thế nào?"
Hắn không có hỏi đại sư, mà là hỏi Phất Lan Đức, đây là tôn trọng đối Phất Lan Đức. Dù sao Phất Lan Đức là lão đại hoàng kim thiết tam giác.
Phất Lan Đức trầm giọng nói:"Chúng ta là thừa dịp loạn mà vào. Chứng kiến tín hiệu cầu cứu của ngươi, chúng ta biết đã xảy ra chuyện. Trước ổn định học viện Thiên Đấu đế quốc hoàng thất. Nhưng người của chúng ta cũng phải để lại nơi đó. Sau đó chúng ta vượt qua rất nhiều trạm canh giữ của địch nhân ở phụ cận học viện. Rất nhanh chạy lại đây. Đến đúng lúc, thấy rất nhiều hồn sư đang công kích hoàng cung. Bị cấm vệ hoàng cung ngăn cản bên ngoài. Những người đó bên trong, tựa hồ là người của Lực Chi Nhất Tộc. Chúng ta cũng là thừa dịp bọn họ gây hỗn loạn nên đã chạy tới đây. Bất quá, chúng ta tiến vào trước, đã chứng kiến bên kia có hồn sư trong hoàng cung qua trợ giúp."
Ánh mắt Đường Tam khẽ nhúc nhích, đơn giản suy tư một chút, nói:"Chúng ta nhất định cần phải nhanh rời khỏi nơi này. Trước khi Tuyết Dạ đại đế khôi phục, chúng ta không có cơ hội nào. Nay công kích hoàng thất hồn sư hẳn là tiếp sẽ đến Đường môn. Đây cũng là địa phương Thiên Nhận Tuyết bỏ sót. Chỉ là không nghĩ tới hoàng thất phòng ngự chu đáo như vậy. Nếu như không phải các ngươi chạy tới kịp thời. Sợ là tình huống chúng ta bên này sẽ không tốt. Thiên Nhận Tuyết chính là Tuyết Thanh Hà. Chính là nữ tử vừa rồi, không biết nàng dùng phương pháp gì. Hóa trang thành bộ dáng Tuyết Thanh Hà, nàng là nữ nhi của giáo hoàng võ hồn điện."
Với mấy câu đơi giản, Đường Tam đã đem tình huống bên này giải thích rõ ràng.
Đại sư nói:" Trước về học viện, chỉ có được sự ủng hộ Tuyết Dạ đại đế, chúng ta mới có thể phát động phản công. Hoàng cung phòng ngự chu đáo, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không Đường môn các ngươi tổn thất sẽ rất lớn."
Đang khi nói chuyện, một đạo bóng màu trắng tốc độ nhanh vô cùng bay lại đây. Đường Tam bóng người này vội vã ra tính hiệu cho đám người Liễu Nhị Long. Một đám lửa diễm hấp dẫn màu trắng bóng dáng chú ý, người nhẹ nhàng mà đáp xuống. Đúng là mẫn chi nhất tộc tộc trưởng bạch hạc.
Bạch hạc thấy Đường Tam bình an vô sự nhất thời thở phào nhẹ nhõm,"Tông chủ, ngươi không sao chớ? Có chuyện gì xảy ra?"
Đường Tam thấy bạch hạc trong lòng mừng rỡ, chặn lại nói:" trước ngài trước đừng hỏi ta xảy ra chuyện gì. Phiền ngài lập tức truyền tin đệ tử bổn môn, lui lại, không nên quay về tông môn, trực tiếp đến Sử Lai Khắc học viện. Chúng ta lập tức phải hội hợp cùng với các ngươi."
Bạch hạc nhìn ra được lo lắng trong mắt Đường Tam, hướng đám người đại sư hơi hơi gật đầu sau bay lên trời, giống như cơn gió biến mất không thấy đâu nữa. Ba người đại sư không khỏi âm thầm cảm thán.
Liễu Nhị Long than thở nói:" Tốc độ thật nhanh, đều có thể bay, nhưng chúng ta cùng hắn so sánh thật sự kém quá xa."
Đại sư nói:"Hẳn là hắn còn chưa có thể hiện tốc độ nhanh nhất. Nếu như ta không đoán sai, vị này chính là tộc trưởng mẫn chi nhất tộc. Nghe nói, nếu như hắn toàn lực phi hành, có thể trong vòng ba ngày xuyên qua khắp đại lục. Chính là đương kim thiên hạ hồn sư đệ nhất tốc độ, không người nào có thể so sánh."
Thông qua giải thích của đại sư, Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long mới hiểu được tốc độ bạch hạc kinh khủng đến cỡ nào.
"Tiểu quái vật, ta bên này tốt lắm. Tiếp theo làm sao bây giờ?"
Đường Tam quay đầu nhìn, chỉ thấy Độc Cô Bác lưng cõng Tuyết Dạ đại đế cùng Dương Vô Địch đã đi tới. Không nửa phần do dự, Đường Tam trầm giọng nói:"Lập tức phá vòng vây. Quay về học viện. Phất Lan Đức viện trưởng, sư phụ, phiền các ngươi."
Một chuyến sáu người ra tẩm cung, Độc Cô Bác dẫn đầu hướng về một phương hướng vọt tới. Không đợi hoàng kim thiết tam giác phát huy, Độc Cô Bác dẫn đầu xông lên phía trước, Dương Vô Địch cùng Đường Tam trung tâm, hoàng kim thiết tam giác cản phía sau. Chẳng những mang theo Tuyết Dạ đại đế trên lưng Độc Cô Bác còn muốn phụ trợ Đường Tam đi tới. Mặc dù hồn lực hắn tiêu hao không ít, nhưng tốc độ lại càng không giảm bớt.
Ra khỏi tẩm cung không xa, bọn họ gặp phải cấm vệ quân hoàng thất, lúc này chính là lúc trọng yếu nhất. Phá Hồn thương của Dương Vô Địch đánh lên phía trước, khí thế mạnh mẽ đến mức, Phá Hồn thương đánh tới đâu thắng tới đó. Không gì cản nổi, tốc độ sáu người cơ hồ không giảm chút nào hướng phía ngoài phóng đi.
Lúc này, cả hoàng cung đều loạn cả lên, trước Đường Tam cùng Thiên Nhận Tuyết đánh nhau không lâu, trận chiến ấy kinh động cả tòa hoàng cung, hơn nữa tiến công ở bên ngoài, không thể nghi ngờ làm cấm vệ quân trong hoàng cung nhất thời hoàn toàn vội vàng hẳn lên. Trong đó bị chú ý nhất, không thể nghi ngờ chính là Đường môn phát động công kích hơn ngàn hồn sư, bọn họ hấp dẫn phần lớn lượng cấm vệ quân.
Sáu người Đường Tam, hiện tại chỉ có Đường Tam không còn thực lực chiến đấu, năm người còn lại ngoại trừ đại sư hơn bốn mươi cấp. Còn có ba gã hồn đấu la, một người phong hào đấu la tồn tại, cấm vệ quân làm sao có thể ngăn cản? Tốc độ cực nhanh phá vòng vây cực nhanh rời khỏi hoàng cung.
Xà mâu đấu la chẳng quan tâm cứu trị cầu gai đấu la đang hấp hối, hai tay để sau lưng Thiên Nhận Tuyết, giúp nàng chữa thương.
Dù sao võ hồn Thiên Nhận Tuyết cũng rất cường hãn, không lâu sau, chậm rãi tỉnh lại, vũ hồn lực của nàng có thể tịnh hóa hồn lực của người khác mà thành của mình, đối với chính mình có tác dụng trị liệu cực mạnh. Nhưng lúc này sau khi tỉnh lại nàng, bất chấp việc đang chữa thương cho mình, nàng mạnh mẽ đứng lên, nhìn về phía xà mâu đấu la, vội vàng hỏi:"Tuyết Dạ đại đế đâu?"
Nghe Thiên Nhận Tuyết hỏi như vậy, xà mâu đấu la cũng tỉnh táo lại, nhất thời biến sắc.