Đấu La Đại Lục
Chương 319: Khiếu Thiên đấu la (1)
Dịch: linhbt
Biên: A Lá
Gã áo xám đã lên bờ có lực tay cực kì kinh khủng, nghìn thước xích sắt, dù là chỉ có một nửa, sức nặng cũng là cực kì kinh người, huống chi còn kéo theo ba người sống, nhưng đối với hắn dường như nhẹ như không, xích sắt nhanh chóng được kéo lên mang theo cả ba người.
Rốt cuộc đã đến đỉnh núi, Đường Tam không biết cảm giác này nói thế nào, sắc mặt của hai gã áo xám
được hắn cứu cũng đã tái nhợt.
Ở giữa hai bờ sinh tử một hồi, cho dù là ai đi nữa cũng tuyệt đối không thể cảm thấy dễ chịu.
Tên áo xám cầm đầu thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt bình tình, ưu nhã nhìn chăm chú Đường Tam, đột nhiên một quyền hướng bả vai đánh tới.
Bả vai Đường Tam có chút giật mình, nhưng cũng ngừng lại ngay, hắn cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được một quyền này của người áo xám không có ác ý gì.
Phanh một tiếng vang nhỏ, nắm tay rơi vào trên vai Đường Tam, gã áo xám cầm đầu ha ha cười, "Hảo huynh đệ, đa tạ."
Đường Tam cười khổ nói: "Đại ca, lần sau ngươi có thể đấm nhẹ một chút được không, nắm tay của ngươi rất nặng a!"
Người áo xám dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Tam,"Ngươi còn che giấu nữa, rõ ràng là đầu khớp xương của ngươi khiến tay ta cũng phải có cảm giác đau, thật không biết ngươi luyện tập như thế nào. Ta gọi là Đường Long. Ngươi gọi ta là đại ca cũng không sai, trong những người đồng lứa như chúng ta, ta lớn tuổi nhất. Hai người này là Đường Thiên, Đường Ngọc, cũng đều huynh đệ trực hệ như chúng ta. Lần này, may mà có ngươi cứu mạng bọn họ."
Trên mặt của Đường Thiên và Đường Ngọc sớm đã tràn đầy vẻ cảm kích, hai người hướng Đường Tam gật gật đầu, Đường Thiên nói: "Huynh đệ, đại ân không lời nào cám ơn hết được."
Đường Tam nói nhanh: "Đều là huynh đệ trong nhà, nói như vậy để làm gì. Đổi lại nếu là các ngươi, các ngươi cũng sẽ cứu ta thôi, không phải sao?"
Đường Ngọc nét mặt khổ sở nói:"Chúng ta cũng muốn thế nhưng mà phải có năng lực mới được a! Nghe nói ngươi là song sinh võ hồn. Chủ tu vũ hồn của ngươi là Lam Ngân Thảo sao?"
Đường Tam gật gật đầu.
Đường Long cười nói:"Nghe nhị cô khen ngươi đến mức thiên hoa bay loạn ( ba hoa chích chòe). Vốn ta còn có chút không phục. Nhưng hiện tại ta phục rồi. Ngươi mới ngần này tuổi mà đã có tu vi như vậy. Thật sự là không dễ dàng. Xem bộ dáng ngươi hẳn là đã đột phá năm mươi cấp. So với hai người bọn hắn, một điểm cũng không kém."
Đường Thiên cùng Đường Ngọc liếc nhau. Hai người ngoài miệng mặc dù chưa nói. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ. Đâu chỉ là không kém. Bọn hắn có thành tích như bây giờ là vì lúc trước đã được người nhà dùng hồn lực để trợ giúp.
Không nói đâu xa. Lúc ba người đồng thời rơi xuống. Hắn vẫn kịp phản ứng vừa cứu người lẫn cứu chính mình. Khả năng phản ứng của hắn người bình thường không có khả năng so sánh được.
Đường Long xem đoạn xích sắt một chút. Tức giận nói:"Thứ này đã hỏng rồi đáng lẽ nên thay rồi mới phải. Hôm nay thật sự là xui xẻo. Cư nhiên gặp phải một con chim. Bất quá cũng là do ta khinh suất. Nếu chú ý một chút thì đã có thể phát hiện ra vậy thì cũng sẽ không gặp phải cạm bẫy nguy hiểm đến như vậy. Trở về tông chủ khẳng định lại mắng ta."
Nhìn bộ dáng cúi đầu ủ rũ của hắn, Đường Tam không khỏi có chút buồn cười. Vị huynh trưởng này nhìn qua có chút thô nhưng lại rất chân thật thẳng thẳn.
Đường Thiên nói:"Đại ca, nhanh trở về thôi. Đừng làm cho tông chủ chờ sốt ruột. Việc xích sắt đứt gãy cũng không phải do ca gây ra. Tính chúng ta xui xẻo là được. Tông chủ nếu trách phạt. Chúng ta cùng nhau thừa nhận là được."
Đường Long cười hắc hắc, nói:"Hảo tiểu tử, lần sau có hảo tửu sẽ mời các ngươi uống. Đi thôi."
Đến tòa sơn phong thứ năm, cũng là tiến vào ngọn núi cuối cùng trong Hạo Thiên Tông. Hạo Thiên Tông chính là ẩn cư ở trên ngọn sơn phong này.
Mặc dù không có đình đài lầu các, nhưng đưa mắt nhìn lại, trông nó cũng giống như một tòa thành, toàn bộ kiến trúc màu xám, nhìn qua giống như là một bộ phận của ngọn núi, cơ hồ chiếm cứ cả đỉnh núi.
Đã hiểu rõ ba người này một chút, Đường Tam cũng không giống như lúc trước bảo trì khoảng cách với bọn họ, không nhịn được hỏi:"Đường Long đại ca, Hạo Thiên Tông của chúng ta trú tại một địa phương hiểm trở, nếu cần đến vật tư thì làm sao có thể vận chuyển vào được? Chẳng lẽ cũng là thông qua xích sắt sao?"
Đường Long gật gật đầu, nói:"Đây chính là một phương pháp huấn luyện đặc thù của tông môn. Mỗi đệ tử bổn môn khi đạt tới mười sáu tuổi, đều phải tham gia vận chuyển vật tư. Đương nhiên, bình thường đều có dây bảo hiểm chứ không như tình huống hôm nay chúng ta gặp phải. Đó là một dây loại mang bảo hiểm, kể cả xích sắt bị đứt, thì ít nhất cũng có thể cam đoan tính mạng được bảo đảm an toàn. Ai ngờ hôm nay thật là xui xẻo. Nhớ lại khi xưa lúc Đường Thiên lần đầu tiên đi qua xích sắt, còn bị dọa bật khóc. Ha ha."
Đường Thiên quẫn bách nhìn Đường Long, tức giận nói:"Đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn kể lại sự tình đó cho Đường Tam huynh đệ làm chi? Nhanh quay về tông môn đi, đừng làm cho tông chủ sốt ruột."
Đường Tam trong lòng hiểu được, lúc trước bọn họ không cho mang theo dây bảo hiểm, chỉ sợ là để thử dò xét thực lực của mình. Đồng thời cười khổ, cô cô, người đến cùng đã nói gì với người trong tông môn khiến cho bọn họ đối với ta sinh ra địch ý lớn như vậy. Bất quá hiện tại xem ra các huynh đệ có huyết thống trực hệ cùng mình cũng rất thẳng thắn.
Bốn người tiếp tục bước đi, quan hệ rõ ràng trở nên hài hòa hơn rất nhiều. Nhất là Đường Long, tính tình người này rõ ràng rất thẳng thắn, đến lúc này đã ko còn tỏ ra ngạo mạn gì nữa, thân thiết ôm bả vai Đường Tam hướng tông môn đi đến.
Tòa kiến trúc này rất lớn, tựa như bảo lũy được làm hoàn toàn bằng đá, cửa chính cao tới năm thước, mặc dù không thể cùng Giáo Hoàng Điện so sánh, nhưng loại kiến trúc toàn bộ bằng đá này lại có vẻ đặc biệt riêng, phía trên cửa chính, ba chữ cứng cáp được khắc bằng đá, mang theo ngạo khí sánh ngang với đất trời xung quanh, Hạo Thiên Tông.
Ở trước cửa chính, hai gã thanh niên cũng mặc áo xám thấy bốn người đi tới vội vã khom người hành lễ, nhưng một người trong đó vẫn ngăn cản Đường Tam lại,"Thỉnh ngài đưa ra bổn môn tín vật."
"Tín vật?" Đường Tam sửng sốt một chút, hắn đương nhiên không biết cái gì là tín vật, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn hướng Đường Long.
Đường Long cười nói:"Chính là Hạo Thiên Chùy a! Chẳng lẽ còn có cái gì có thể thay thế Hạo Thiên Chùy để chứng minh thân phận của trực hệ đệ tử trong tông môn của chúng ta sao? Bọn họ nhìn ngươi không quen, nên mới yêu cầu ngươi phải xuất ra, đây là quy củ. Cho bọn hắn xem một chút là được. Nơi này chỉ có tông môn trực hệ đệ tử mới có thể tiến vào. Tông môn phụ chúc cùng ngoại môn đệ tử đều ở thôn bên ngoài kia."
Nói tới đây, tâm tình của hắn thoáng có chút sa sút, nhìn ánh mắt của hắn Đường Tam có thể đoán được vài phần, quả thật, chỉ cần nhìn quy mô của cái thôn ở ngoài kia là có thể nhìn ra, nhiều nhất chỉ có mấy trăm người mà thôi, phụ chúc phụ thuộc Hạo Thiên Tông đã ít như vậy, có thể thấy tình cảnh hiện tại của tông môn rất gian nan.
Đường Tam ánh mắt trở nên ảm đạm, hắn đương nhiên hiểu được nguyên nhân ánh mắt của mấy người huynh đệ này với mình, hôm nay Hạo Thiên Tông bị biến thành như vậy, mặc dù không thể nói toàn bộ đều là trách nhiệm của phụ thân, nhưng phụ thân cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác
Tay trái vừa lộn, hắc quang lưu động, Hạo Thiên Chùy đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đường Long tam huynh đệ từ Đường Nguyệt Hoa đã biết Đường Tam là song sinh võ hồn, hiện tại hắn chủ tu không phải là Hạo Thiên Chùy, nên sẽ không có gì ngạc nhiên.
Nhưng này hai gã thủ vệ trực hệ đệ tử này sẽ không như vậy. Bọn họ nguyên bổn tưởng rằng Đường Tam cùng Đường Long ba người cùng nhau đến đây thì thực lực của Đường Tam khẳng định cũng phải tương đương không khác biệt nhiều lắm.
Nhưng bọn chúng lại thấy Hạo Thiên Chùy của Đường Tam đến một cái hồn hoàn cũng không có.
Nguyên bổn từ ánh mắt tôn kính nhất thời biến thành lạnh nhạt.
Hồn sư giới, nhất là hồn sư tông môn, thực cường đại thường biểu hiện cho rất nhiều thứ. Mặc dù bọn họ chưa nói gì, nhưng ánh mắt đã trở nên quái dị.
Đường Long tức giận đích vỗ cho mỗi tên một cái,"Nhìn cái gì vậy, còn chưa tránh ra."
"Vâng." Hai gã đệ tử lúc này mới tránh ra, nhưng trong lòng thầm nghĩ, khó trách trước kia chưa từng thấy, nguyên lai bất quá là lửa bạc trên đầu cây thương (chắc là yếu ớt, chết yểu), bộ dáng trông cũng không tồi, đáng tiếc không có thực lực gì.
Tiến vào bên trong đại môn, đầu tiên là một đại sảnh rộng rãi thoáng mát, phía sau mới là kiến trúc cao lớn bằng đá, Đường Long hướng Đường Tam giới thiệu nói:"Tông môn trực hệ đệ tử trên dưới bốn đời ước chừng có hơn hai trăm người. Chúng ta xem như đời thứ ba. Cũng chiếm nhiều nhân số nhất, khoảng hơn trăm người. Nơi này là tiền viện, bình thường chỉ khi tông chủ muốn tập hợp mọi người thì mới dùng đến. Hậu viện còn lớn hơn nữa, đó mới là địa phương để chúng ta tu luyện. Tông môn chú trọng thực chiến, hàng thàng các đệ tử ba đời, bốn đời đều phải tiến hành thực chiến diễn luyện dưới sự giám sát của các trưởng lão. Vì thế mới lấy thực lực tiến hành bài danh."
Được Ngọc có niên kỉ nhỏ nhất cười nói:"Lão đại đã liên tục mấy năm đều là cấp cao nhất trong sô đệ tử đời thứ ba. Hắn sợ ngươi tới đoạt vị trí của hắn, cho nên trước mới đi xem mặt ngươi trước đó a!"
Đường Long ha ha cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Tam,"Không nói gạt ngươi, ta thật sự có ý nghĩ như vậy. Huynh đệ, chút nữa chúng ta luận bàn một chút."
"Ta như thế nào có thể là đối thủ của đại ca, không cần phải so đo làm gì."
Đường Tam dù sao cũng rất thông minh, tâm sáng như gương (cái này thì hình như không đúng, mưu sâu kế hiểm chính là Đường Tam ^.^), hắn biết, đừng đầu lớp đệ tử đời thứ ba, khẳng định sau này có quan hệ rất lớn với người kế thừa vị trí tông chủ. Cho đến bây giờ hắn đối với vị trí tông chủ của Hạo Thiên Tông chưa từng suy nghĩ nhiều quá, chỉ là hy vọng bằng vào lực lượng của chính mình có thể giúp được tông môn.
Càng huống chi, mình lần này quay trở về tông môn quan trọng hơn chính là để thay phụ thân thỉnh tội, không thể tranh cường háo thắng được.
Đường Long biến sắc, nghiêm túc nói:"Huynh đệ, không cần phải khách khí. Chút nữa hẳn là ngươi sẽ minh bạch thôi. Nhanh nào, chúng ta nhanh chóng diện kiến tông chủ thôi.
Phỏng chừng bọn họ đã chờ lâu rồi. Đường Ngọc, ngươi đi báo cho tứ thúc một tiếng về chuyện xích sắt ở ngoài kia, không được chậm trễ."
"Hảo." Đường Ngọc xoay người đi, Đường Long cùng Đường Thiên mang theo Đường Tam tiến nhập kiến trúc chính của Hạo Thiên Tông.
Kiến trúc của Hạo Thiên Tông không có nửa phần xa hoa, nhưng cũng không thể nói đơn giản, đặc điểm lớn nhất có thể dùng hai chữ mộc mạc để hình dung.
Tiến vào trong kiến trúc chính của tông môn, đó cũng là một tòa thành bình thường, xuyên qua một phòng lớn, rồi từ thang ở bên sườn lên thẳng lầu hai.
Trên đường chứng kiến không ít Hạo Thiên Tông đệ tử, hết thảy đều mặc trang phục màu xám, Đường Long huynh đệ mang theo Đường Tam đi tới lầu hai ở bên sườn rồi dừng lại trước một cái cổng vòm.
Biên: A Lá
Gã áo xám đã lên bờ có lực tay cực kì kinh khủng, nghìn thước xích sắt, dù là chỉ có một nửa, sức nặng cũng là cực kì kinh người, huống chi còn kéo theo ba người sống, nhưng đối với hắn dường như nhẹ như không, xích sắt nhanh chóng được kéo lên mang theo cả ba người.
Rốt cuộc đã đến đỉnh núi, Đường Tam không biết cảm giác này nói thế nào, sắc mặt của hai gã áo xám
được hắn cứu cũng đã tái nhợt.
Ở giữa hai bờ sinh tử một hồi, cho dù là ai đi nữa cũng tuyệt đối không thể cảm thấy dễ chịu.
Tên áo xám cầm đầu thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt bình tình, ưu nhã nhìn chăm chú Đường Tam, đột nhiên một quyền hướng bả vai đánh tới.
Bả vai Đường Tam có chút giật mình, nhưng cũng ngừng lại ngay, hắn cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được một quyền này của người áo xám không có ác ý gì.
Phanh một tiếng vang nhỏ, nắm tay rơi vào trên vai Đường Tam, gã áo xám cầm đầu ha ha cười, "Hảo huynh đệ, đa tạ."
Đường Tam cười khổ nói: "Đại ca, lần sau ngươi có thể đấm nhẹ một chút được không, nắm tay của ngươi rất nặng a!"
Người áo xám dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Tam,"Ngươi còn che giấu nữa, rõ ràng là đầu khớp xương của ngươi khiến tay ta cũng phải có cảm giác đau, thật không biết ngươi luyện tập như thế nào. Ta gọi là Đường Long. Ngươi gọi ta là đại ca cũng không sai, trong những người đồng lứa như chúng ta, ta lớn tuổi nhất. Hai người này là Đường Thiên, Đường Ngọc, cũng đều huynh đệ trực hệ như chúng ta. Lần này, may mà có ngươi cứu mạng bọn họ."
Trên mặt của Đường Thiên và Đường Ngọc sớm đã tràn đầy vẻ cảm kích, hai người hướng Đường Tam gật gật đầu, Đường Thiên nói: "Huynh đệ, đại ân không lời nào cám ơn hết được."
Đường Tam nói nhanh: "Đều là huynh đệ trong nhà, nói như vậy để làm gì. Đổi lại nếu là các ngươi, các ngươi cũng sẽ cứu ta thôi, không phải sao?"
Đường Ngọc nét mặt khổ sở nói:"Chúng ta cũng muốn thế nhưng mà phải có năng lực mới được a! Nghe nói ngươi là song sinh võ hồn. Chủ tu vũ hồn của ngươi là Lam Ngân Thảo sao?"
Đường Tam gật gật đầu.
Đường Long cười nói:"Nghe nhị cô khen ngươi đến mức thiên hoa bay loạn ( ba hoa chích chòe). Vốn ta còn có chút không phục. Nhưng hiện tại ta phục rồi. Ngươi mới ngần này tuổi mà đã có tu vi như vậy. Thật sự là không dễ dàng. Xem bộ dáng ngươi hẳn là đã đột phá năm mươi cấp. So với hai người bọn hắn, một điểm cũng không kém."
Đường Thiên cùng Đường Ngọc liếc nhau. Hai người ngoài miệng mặc dù chưa nói. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ. Đâu chỉ là không kém. Bọn hắn có thành tích như bây giờ là vì lúc trước đã được người nhà dùng hồn lực để trợ giúp.
Không nói đâu xa. Lúc ba người đồng thời rơi xuống. Hắn vẫn kịp phản ứng vừa cứu người lẫn cứu chính mình. Khả năng phản ứng của hắn người bình thường không có khả năng so sánh được.
Đường Long xem đoạn xích sắt một chút. Tức giận nói:"Thứ này đã hỏng rồi đáng lẽ nên thay rồi mới phải. Hôm nay thật sự là xui xẻo. Cư nhiên gặp phải một con chim. Bất quá cũng là do ta khinh suất. Nếu chú ý một chút thì đã có thể phát hiện ra vậy thì cũng sẽ không gặp phải cạm bẫy nguy hiểm đến như vậy. Trở về tông chủ khẳng định lại mắng ta."
Nhìn bộ dáng cúi đầu ủ rũ của hắn, Đường Tam không khỏi có chút buồn cười. Vị huynh trưởng này nhìn qua có chút thô nhưng lại rất chân thật thẳng thẳn.
Đường Thiên nói:"Đại ca, nhanh trở về thôi. Đừng làm cho tông chủ chờ sốt ruột. Việc xích sắt đứt gãy cũng không phải do ca gây ra. Tính chúng ta xui xẻo là được. Tông chủ nếu trách phạt. Chúng ta cùng nhau thừa nhận là được."
Đường Long cười hắc hắc, nói:"Hảo tiểu tử, lần sau có hảo tửu sẽ mời các ngươi uống. Đi thôi."
Đến tòa sơn phong thứ năm, cũng là tiến vào ngọn núi cuối cùng trong Hạo Thiên Tông. Hạo Thiên Tông chính là ẩn cư ở trên ngọn sơn phong này.
Mặc dù không có đình đài lầu các, nhưng đưa mắt nhìn lại, trông nó cũng giống như một tòa thành, toàn bộ kiến trúc màu xám, nhìn qua giống như là một bộ phận của ngọn núi, cơ hồ chiếm cứ cả đỉnh núi.
Đã hiểu rõ ba người này một chút, Đường Tam cũng không giống như lúc trước bảo trì khoảng cách với bọn họ, không nhịn được hỏi:"Đường Long đại ca, Hạo Thiên Tông của chúng ta trú tại một địa phương hiểm trở, nếu cần đến vật tư thì làm sao có thể vận chuyển vào được? Chẳng lẽ cũng là thông qua xích sắt sao?"
Đường Long gật gật đầu, nói:"Đây chính là một phương pháp huấn luyện đặc thù của tông môn. Mỗi đệ tử bổn môn khi đạt tới mười sáu tuổi, đều phải tham gia vận chuyển vật tư. Đương nhiên, bình thường đều có dây bảo hiểm chứ không như tình huống hôm nay chúng ta gặp phải. Đó là một dây loại mang bảo hiểm, kể cả xích sắt bị đứt, thì ít nhất cũng có thể cam đoan tính mạng được bảo đảm an toàn. Ai ngờ hôm nay thật là xui xẻo. Nhớ lại khi xưa lúc Đường Thiên lần đầu tiên đi qua xích sắt, còn bị dọa bật khóc. Ha ha."
Đường Thiên quẫn bách nhìn Đường Long, tức giận nói:"Đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn kể lại sự tình đó cho Đường Tam huynh đệ làm chi? Nhanh quay về tông môn đi, đừng làm cho tông chủ sốt ruột."
Đường Tam trong lòng hiểu được, lúc trước bọn họ không cho mang theo dây bảo hiểm, chỉ sợ là để thử dò xét thực lực của mình. Đồng thời cười khổ, cô cô, người đến cùng đã nói gì với người trong tông môn khiến cho bọn họ đối với ta sinh ra địch ý lớn như vậy. Bất quá hiện tại xem ra các huynh đệ có huyết thống trực hệ cùng mình cũng rất thẳng thắn.
Bốn người tiếp tục bước đi, quan hệ rõ ràng trở nên hài hòa hơn rất nhiều. Nhất là Đường Long, tính tình người này rõ ràng rất thẳng thắn, đến lúc này đã ko còn tỏ ra ngạo mạn gì nữa, thân thiết ôm bả vai Đường Tam hướng tông môn đi đến.
Tòa kiến trúc này rất lớn, tựa như bảo lũy được làm hoàn toàn bằng đá, cửa chính cao tới năm thước, mặc dù không thể cùng Giáo Hoàng Điện so sánh, nhưng loại kiến trúc toàn bộ bằng đá này lại có vẻ đặc biệt riêng, phía trên cửa chính, ba chữ cứng cáp được khắc bằng đá, mang theo ngạo khí sánh ngang với đất trời xung quanh, Hạo Thiên Tông.
Ở trước cửa chính, hai gã thanh niên cũng mặc áo xám thấy bốn người đi tới vội vã khom người hành lễ, nhưng một người trong đó vẫn ngăn cản Đường Tam lại,"Thỉnh ngài đưa ra bổn môn tín vật."
"Tín vật?" Đường Tam sửng sốt một chút, hắn đương nhiên không biết cái gì là tín vật, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn hướng Đường Long.
Đường Long cười nói:"Chính là Hạo Thiên Chùy a! Chẳng lẽ còn có cái gì có thể thay thế Hạo Thiên Chùy để chứng minh thân phận của trực hệ đệ tử trong tông môn của chúng ta sao? Bọn họ nhìn ngươi không quen, nên mới yêu cầu ngươi phải xuất ra, đây là quy củ. Cho bọn hắn xem một chút là được. Nơi này chỉ có tông môn trực hệ đệ tử mới có thể tiến vào. Tông môn phụ chúc cùng ngoại môn đệ tử đều ở thôn bên ngoài kia."
Nói tới đây, tâm tình của hắn thoáng có chút sa sút, nhìn ánh mắt của hắn Đường Tam có thể đoán được vài phần, quả thật, chỉ cần nhìn quy mô của cái thôn ở ngoài kia là có thể nhìn ra, nhiều nhất chỉ có mấy trăm người mà thôi, phụ chúc phụ thuộc Hạo Thiên Tông đã ít như vậy, có thể thấy tình cảnh hiện tại của tông môn rất gian nan.
Đường Tam ánh mắt trở nên ảm đạm, hắn đương nhiên hiểu được nguyên nhân ánh mắt của mấy người huynh đệ này với mình, hôm nay Hạo Thiên Tông bị biến thành như vậy, mặc dù không thể nói toàn bộ đều là trách nhiệm của phụ thân, nhưng phụ thân cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác
Tay trái vừa lộn, hắc quang lưu động, Hạo Thiên Chùy đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đường Long tam huynh đệ từ Đường Nguyệt Hoa đã biết Đường Tam là song sinh võ hồn, hiện tại hắn chủ tu không phải là Hạo Thiên Chùy, nên sẽ không có gì ngạc nhiên.
Nhưng này hai gã thủ vệ trực hệ đệ tử này sẽ không như vậy. Bọn họ nguyên bổn tưởng rằng Đường Tam cùng Đường Long ba người cùng nhau đến đây thì thực lực của Đường Tam khẳng định cũng phải tương đương không khác biệt nhiều lắm.
Nhưng bọn chúng lại thấy Hạo Thiên Chùy của Đường Tam đến một cái hồn hoàn cũng không có.
Nguyên bổn từ ánh mắt tôn kính nhất thời biến thành lạnh nhạt.
Hồn sư giới, nhất là hồn sư tông môn, thực cường đại thường biểu hiện cho rất nhiều thứ. Mặc dù bọn họ chưa nói gì, nhưng ánh mắt đã trở nên quái dị.
Đường Long tức giận đích vỗ cho mỗi tên một cái,"Nhìn cái gì vậy, còn chưa tránh ra."
"Vâng." Hai gã đệ tử lúc này mới tránh ra, nhưng trong lòng thầm nghĩ, khó trách trước kia chưa từng thấy, nguyên lai bất quá là lửa bạc trên đầu cây thương (chắc là yếu ớt, chết yểu), bộ dáng trông cũng không tồi, đáng tiếc không có thực lực gì.
Tiến vào bên trong đại môn, đầu tiên là một đại sảnh rộng rãi thoáng mát, phía sau mới là kiến trúc cao lớn bằng đá, Đường Long hướng Đường Tam giới thiệu nói:"Tông môn trực hệ đệ tử trên dưới bốn đời ước chừng có hơn hai trăm người. Chúng ta xem như đời thứ ba. Cũng chiếm nhiều nhân số nhất, khoảng hơn trăm người. Nơi này là tiền viện, bình thường chỉ khi tông chủ muốn tập hợp mọi người thì mới dùng đến. Hậu viện còn lớn hơn nữa, đó mới là địa phương để chúng ta tu luyện. Tông môn chú trọng thực chiến, hàng thàng các đệ tử ba đời, bốn đời đều phải tiến hành thực chiến diễn luyện dưới sự giám sát của các trưởng lão. Vì thế mới lấy thực lực tiến hành bài danh."
Được Ngọc có niên kỉ nhỏ nhất cười nói:"Lão đại đã liên tục mấy năm đều là cấp cao nhất trong sô đệ tử đời thứ ba. Hắn sợ ngươi tới đoạt vị trí của hắn, cho nên trước mới đi xem mặt ngươi trước đó a!"
Đường Long ha ha cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Tam,"Không nói gạt ngươi, ta thật sự có ý nghĩ như vậy. Huynh đệ, chút nữa chúng ta luận bàn một chút."
"Ta như thế nào có thể là đối thủ của đại ca, không cần phải so đo làm gì."
Đường Tam dù sao cũng rất thông minh, tâm sáng như gương (cái này thì hình như không đúng, mưu sâu kế hiểm chính là Đường Tam ^.^), hắn biết, đừng đầu lớp đệ tử đời thứ ba, khẳng định sau này có quan hệ rất lớn với người kế thừa vị trí tông chủ. Cho đến bây giờ hắn đối với vị trí tông chủ của Hạo Thiên Tông chưa từng suy nghĩ nhiều quá, chỉ là hy vọng bằng vào lực lượng của chính mình có thể giúp được tông môn.
Càng huống chi, mình lần này quay trở về tông môn quan trọng hơn chính là để thay phụ thân thỉnh tội, không thể tranh cường háo thắng được.
Đường Long biến sắc, nghiêm túc nói:"Huynh đệ, không cần phải khách khí. Chút nữa hẳn là ngươi sẽ minh bạch thôi. Nhanh nào, chúng ta nhanh chóng diện kiến tông chủ thôi.
Phỏng chừng bọn họ đã chờ lâu rồi. Đường Ngọc, ngươi đi báo cho tứ thúc một tiếng về chuyện xích sắt ở ngoài kia, không được chậm trễ."
"Hảo." Đường Ngọc xoay người đi, Đường Long cùng Đường Thiên mang theo Đường Tam tiến nhập kiến trúc chính của Hạo Thiên Tông.
Kiến trúc của Hạo Thiên Tông không có nửa phần xa hoa, nhưng cũng không thể nói đơn giản, đặc điểm lớn nhất có thể dùng hai chữ mộc mạc để hình dung.
Tiến vào trong kiến trúc chính của tông môn, đó cũng là một tòa thành bình thường, xuyên qua một phòng lớn, rồi từ thang ở bên sườn lên thẳng lầu hai.
Trên đường chứng kiến không ít Hạo Thiên Tông đệ tử, hết thảy đều mặc trang phục màu xám, Đường Long huynh đệ mang theo Đường Tam đi tới lầu hai ở bên sườn rồi dừng lại trước một cái cổng vòm.