Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 872: Ta tên Đường Vũ Đồng! (2)



Dịch ngày 31/12/2020

Dứt lời, lam kim sắc ánh sáng trên người nàng bỗng nhiên biến mạnh, tay phải lần nữa giơ về hướng Hoắc Vũ Hạo.

- A, thật là hiểu lầm mà.

Bản thân Hoắc Vũ Hạo hiện tại cũng đầu óc mơ hồ, từ chi tiết mà nói, thiếu nữ này quả thực không phải Vương Đông Nhi, nhưng mà, các nàng dáng dấp cũng quá giống. Trước đó Vương Thu Nhi và Đông Nhi giống nhau, là do năng lực biến hóa của Đế Hoàng Thụy Thú, nhưng mà, vị trước mắt lại là tình huống gì? Nếu nhìn mái tóc dài gợn sóng của nàng từ sau lưng, nói nàng giống Vương Thu Nhi cũng không sai a!

- Nhớ kỹ, bản cô nương gọi Đường Vũ Đồng.

Thiếu nữ khẽ quát một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, cặp Long dực sau lưng bỗng nhiên giãn ra, thân thể mềm mại bay lên trời, đệ nhất hồn hoàn lóe sáng, hai cánh cùng vỗ, gợn sóng đường vòng cung ở rìa Long dực lập tức sáng lên kim sắc hào quang lóa mắt, kim quang như thủy, khí tức bén nhọn lôi kéo không khí rung động "Xuy xuy", đôi cánh vung lên, quạt thẳng đến hai vai Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này dường như không thể nói gì được nữa, chỉ có trước ứng đối công kích của nàng mới được.

Hoắc Vũ Hạo nhón mũi chân, nhanh chóng lui lại, đồng thời, trên thân mình lóe lên ánh sáng màu lam đậm, Tiểu Tuyết Nữ đã từ trên người hắn tách ra.

Thân thể mềm mại của Tuyết Nữ nhẹ nhàng lắc một cái trên không trung, bắn ra một đạo ánh sáng màu lam đậm, Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song.

Tuyết Nữ xuất hiện, nhất thời làm nhiệt độ không khí chung quanh chợt hạ xuống, từ khi Hoắc Vũ Hạo hấp thu Bát Giác Huyền Băng Thảo, Cực Hạn Băng của hắn đã tăng lên thêm một bước, cực kỳ đến gần độ không tuyệt đối.

Đường Vũ Đồng thân ở không trung bị cực hàn ảnh hưởng, lập tức có chỗ ngưng trệ, nhưng mà lam kim sắc ánh sáng trên người nàng cũng theo đó lóe lên. Long dực quét ngang, cùng Băng Cực Vô Song cứng đối cứng.

Đinh!

Một tiếng giòn tan vang lên, Đường Vũ Đồng từ trên trời rơi xuống, một tầng hàn khí mãnh liệt theo Long dực của nàng nhanh chóng lan tràn đến thân thể. Cực Hạn Băng hiển thị rõ uy lực.

Nhưng Đường Vũ Đồng cũng cao minh, kêu khẽ một tiếng, một tầng kim sắc hỏa diễm mãnh liệt bỗng nhiên từ trên người nàng bay lên, thế mà lập tức bức bách Cực Hạn Băng không cách nào tiếp tục lan tràn.

Một kiếm bức lui Đường Vũ Đồng, Hoắc Vũ Hạo cũng nhanh chóng lui lại. Hắn không chỉ là chiến hồn sư hệ cường công, đồng thời cũng là chiến hồn sư hệ khống chế, kéo ra khoảng cách cùng đối thủ mới càng có lợi cho chiến đấu.

Bất quá, lúc này với hắn mà nói, chiến đấu lại có chút gian nan, bởi vì hắn căn bản không có biện pháp ra tay đối với Đường Vũ Đồng có tướng mạo cơ hồ giống như đúc Vương Đông Nhi a!

Ánh sáng trên người hắn vặn vẹo nhộn nhạo, Tinh Thần Triền Nhiễu nhanh chóng phóng thích, làm hắn cùng hắn cảnh vật chung quanh đều trở nên không rõ rệt. Hàn ý mãnh liệt lại bắt đầu tiếp tục dâng trào.

Tuyết Nữ nhẹ nhàng đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo, lập tức phóng thích Tuyết Vũ Cực Băng Vực. Mảng lớn, mảng lớn bông tuyết vây quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo, có Tinh Thần Triền Nhiễu phụ trợ, nhanh chóng đem hắn và Đường Vũ Đồng bao trùm ở bên trong.

Dưới sự khống chế tận lực của Hoắc Vũ Hạo, phạm vi bao phủ của Tuyết Vũ Cực Băng Vực cũng không tính quá lớn, nhưng bên trong phạm vi này, nhiệt độ lập tức hạ xuống đến âm một trăm độ. Đây là do Hoắc Vũ Hạo khống chế, nếu không còn có thể thấp hơn.

Đường Vũ Đồng đột nhiên cảm giác được bản thân lâm vào lĩnh vực, cũng không chút bối rối, trong đôi mắt to tròn màu phấn lam tỏa sáng ra bốn phía, trên trán, hoa văn Tam Xoa Kích đồng dạng sáng lên, làm đôi mắt to tròn của nàng nhuộm đẫm một tầng kim quang.

Tiếng Long ngâm to rõ từ trong miệng Đường Vũ Đồng vang lên, từ trên người nàng lặng yên hiện lên một tầng lam kim sắc áo giáp.

Áo giáp hình thoi màu lam do vảy rồng ghép lại, khiến thân thể mềm mại thon dài động lòng người của nàng hoàn mỹ phác hoạ ra, giáp lót vai đặc biệt thon dài hướng hai bên nhô ra, khiến Long dực càng thêm nổi bật. Phần bụng khải giáp còn có từng tầng đường vân hồ điệp lan tràn ra ngoài.

Chiến váy hiện lên hình gợn sóng giống như Long dực của nàng. Lam kim sắc ánh sáng chói lóa phun trào như từng cơn sóng lớn, vậy mà đem hàn ý của Tuyết Vũ Cực Băng Vực ngăn cản bên ngoài.

Đệ tứ hồn kỹ, Long Thần Phụ Thể.

Long dực sau lưng Đường Vũ Đồng đột nhiên dán vào cùng một chỗ, giơ lên cao, lam kim sắc ánh sáng trên người nàng lập tức đại phóng. Cả người vậy mà liền mất đi tung tích, ngay sau đó, một đạo lam kim sắc quang nhận khổng lồ dài đến hơn mười mét, rộng chừng mấy thước hoành không xuất thế, chém thẳng đến đầu Hoắc Vũ Hạo, Tinh Thần Triền Nhiễu vậy mà không gây nên bất cứ tác dụng gì cho nàng.

Đệ tam hồn kỹ, Quang Minh Long Thần Trảm.

Có Long Thần Phụ Thể tăng phúc, khiến uy lực Quang Minh Long Thần Trảm tăng mạnh, bông tuyết trong Tuyết Vũ Cực Băng Vực còn không có chạm vào quang nhận, liền nhao nhao bị xoắn nát thành bột mịn, bay tán loạn tứ phía. Hoắc Vũ Hạo cũng hiện ra trong lĩnh vực, chính diện đối đầu quang nhận khổng lồ.

Nhưng mà, sự tình khiến Đường Vũ Đồng kinh ngạc phát sinh, đối mặt một kích toàn lực của nàng, Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng tại chỗ, không tránh không né. Hơn nữa, hắn thế mà nhắm hai mắt lại, nắm tay phải chậm rãi vung ra, nghênh hướng quang nhận cực kỳ sắc bén.

Không biết nguyên nhân vì sao, thời điểm Đường Vũ Đồng nhìn thấy một quyền này của Hoắc Vũ Hạo vung ra, trong lòng sinh ra vẻ bất nhẫn, hơn nữa còn có một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị. Nàng theo bản năng đem thế công của mình thu liễm mấy phần, lỡ như Hoắc Vũ Hạo ngăn cản không nổi, nàng cũng có thể thu hồi công kích. Dù sao song phương không có thâm cừu đại hận, nàng mặc dù phẫn nộ Hoắc Vũ Hạo ôm mình, nhưng cũng không nghĩ tới muốn giết hắn.

Keng!

Nắm tay phải cùng Quang Minh Long Thần Trảm va chạm cùng một chỗ, quang nhận khổng lồ lập tức ngưng trệ một chút.

Ngay sau đó, liền thấy kim cương băng tinh trên nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng vỡ vụn, lộ ra bản thể vốn có của nó.

Nhưng mà, từng tia sáng màu vàng trên nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo cũng lan tràn trên Quang Minh Long Thần Trảm.

Trong không khí phảng phất nhiều hơn một loại cảm giác ưu thương nhàn nhạt hỗn hợp vô tận tưởng niệm không nói nên lời, không nói rõ ràng. Quyền mặc dù đã đình chỉ, nhưng phần tình cảm này này lại lan tràn cuồn cuộn không dứt.

Tư Đông Quyền, Tư Như Tuyền Dũng.

Quang ảnh lập tức thu liễm, Đường Vũ Đồng lộn một vòng trên không trung, hạ xuống mặt đất. Thời điểm chân nàng chạm đất, với thực lực cường hãn của nàng thế mà lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững thân hình. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu của mình lập tức có vô số cảnh tượng hiện lên, một loại cảm xúc cực kỳ đau lòng lan tràn trong lồng ngực.

Hoắc Vũ Hạo cũng không lui lại, nhưng mà, trên nắm tay của hắn lại có thêm một đạo tơ máu, máu tươi theo nắm đấm nhỏ xuống, vừa rơi xuống đã bị nhiệt độ siêu thấp của Cực Hạn Băng hóa thành từng khỏa băng châu đỏ như máu. Rơi xuống đất lại hóa thành vô số băng vụn màu đỏ, bay tứ tán.

Một lần nữa mở ra hai mắt, trong mắt Hoắc Vũ Hạo chỉ có vô tận tưởng niệm cùng ôn nhu, phảng phất vết thương trên nắm tay cũng không phải thuộc về hắn.

- Đông Nhi, là nàng. Nàng là Đông Nhi của ta.

Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm tự nhủ. Trong đầu hắn quanh quẩn lời nói của Đại tông chủ Ngưu Thiên lúc ở Hạo Thiên Tông.

Đông Nhi còn sống, được phụ thân của nàng chữa khỏi, nhưng nàng cũng không còn là Đông Nhi, nàng mất đi hết thảy ký ức.

Đường Vũ Đồng trước mắt cố nhiên đã hoàn toàn không biết mình, nhưng mà, trong năng lực của nàng rõ ràng có dấu vết của Đông Nhi a! Thời điểm nàng thi triển Long Thần Phụ Thể, trên Long dực xuất hiện ánh sáng kim sắc của Quang Minh Nữ Thần Điệp, chính nó đã nói cho Hoắc Vũ Hạo mọi thứ.

Nàng là Đông Nhi, nàng sửa lại danh tự, quên mất hắn.

Thân thể Đường Vũ Đồng chấn động một cái, thật vất vả mới từ trong Tư Đông Quyền tỉnh táo lại, lúc nhìn lại Hoắc Vũ Hạo, trong đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Ngươi, ngươi đối với ta làm cái gì?

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta không làm gì ngươi cả, ta chỉ khiến ngươi cảm thấy phần tư niệm của ta.

Trong đôi mắt Đường Vũ Đồng tràn đầy cảnh giác, hừ một tiếng:

- Đồ không biết điều. Về sau không nên để ta nhìn thấy ngươi.

Nói xong câu đó, Long dực sau lưng nàng bỗng nhiên giãn ra, bay lên trời, hướng về hồ Hải Thần.

Nhìn vào bóng lưng của nàng, thần sắc trên mặt Hoắc Vũ Hạo càng thêm nhu hòa mấy phần.

- Đông Nhi, nàng thật quên ta sao? Coi như nàng quên ta, thì như thế nào? Ta nguyện ý một lần nữa theo đuổi nàng, dùng tình yêu của ta, khiến lòng nàng lần nữa thân thiết cùng ta. Về sau nàng đương nhiên sẽ thấy ta, hơn nữa, sẽ vẫn luôn nhìn thấy ta. Vô luận như thế nào, lần này, ta cũng sẽ không để nàng lại rời khỏi bên cạnh ta. Ta sẽ dùng sinh mệnh của ta, hết thảy của ta bảo hộ nàng. Đông Nhi, bất luận nàng là Vương Đông Nhi, hay là Đường Vũ Đồng, nàng cũng nhất định phải là thê tử của Hoắc Vũ Hạo ta.

Nước mắt lại một lần nữa từ đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo chảy ra, nhưng lần này, lại là nước mắt tràn đầy hạnh phúc.

Đông Nhi hôn mê, Thu Nhi hiến tế, thú triều tập kích Sử Lai Khắc. Từng lần đả kích trầm trọng không ngừng trui luyện tâm tình của hắn. Hắn đem nội tâm yếu đuối của bản thân che giấu, dùng cứng cỏi đi đối mặt hết thảy. Nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn là con người a!

Thời điểm hắn nhìn thấy đệ đệ Đái Lạc Lê, cảm nhận được thân tình ấm áp, tâm tình băng phong cứng cỏi hơi tan chảy mấy phần, vào giờ phút này, khi hắn nhìn thấy Đường Vũ Đồng, nhìn thấy Vương Đông Nhi trong lòng hắn, thế gian tựa hồ cũng tràn đầy sức sống, hết thảy đều trở nên tốt đẹp.

- Thế nào? Nhìn ra cái gì sao?

Âm thanh hiền hòa vang lên.

Hoắc Vũ Hạo quay người lại, nhìn thấy chính là Huyền lão.

Huyền lão chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ha ha cười nói:

- Nàng không biết ngươi. Nhưng mà, nàng vẫn là nàng.

Hoắc Vũ Hạo cũng cười, hắn nhanh chóng lau nước mắt trên mặt:

- Đúng vậy a! Coi như nàng không thừa nhận, coi như nàng quên đi ta, nàng cũng vẫn như cũ là Đông Nhi của ta, đây là thực tế ai cũng không cải biến được. Ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ lại ta.

Huyền lão mỉm cười nói:

- Nàng là một tuần trước đi đến Sử Lai Khắc xin làm lão sư. Chúng ta mỗi người thấy được nàng đều rất kinh ngạc, đều cho rằng nàng là Vương Đông Nhi, nàng lại nói bản thân không phải, nói mình là Đường Vũ Đồng, căn bản không biết cái gì Vương Đông Nhi. Nàng có rất nhiều chỗ cùng Đông Nhi khác biệt, bao gồm vũ hồn cũng thế. Nhưng mà, bóng dáng Đông Nhi trên người nàng lại rõ ràng. Ta nhớ được con đã nói, Đông Nhi ngủ say. Con đã từng đi tìm nàng?

Chương trước Chương tiếp
Loading...