Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 862: Huynh đệ nhận nhau (2)
Hai giọt máu tươi rốt cục hòa cùng một chỗ, trước tiên chúng mang tính thăm dò chạm vào nhau, sau đó giống như hai tiểu cầu mềm mại bắn về hướng ngược lại. Đang lúc Đái Lạc Lê thở phào nhẹ nhõm, coi đây chỉ là một trò chơi của trong tay Hoắc Vũ Hạo, hắn đột nhiên phát hiện giữa hai tiểu cầu lại có một luồng tơ máu tương liên, không đợi hắn kịp phản ứng, hai khỏa huyết châu đã bằng tốc độ kinh người dung hợp cùng nhau, hóa thành một khỏa huyết châu.
- A!
Đái Lạc Lê cả kinh thất sắc, lập tức từ trong tay Hoắc Vũ Hạo đoạt lấy cái chén, đem mặc ngân thủy đưa đến trước mắt mình, nhìn vào chỉ còn lại có một giọt huyết dịch lớn trong chén, trong lúc nhất thời cả người đều có chút choáng váng.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên giường bên cạnh, trên mặt toát ra một nụ cười khổ:
- Đúng vậy, ta giống như ngươi, đều nhi tử của hắn. Chỉ bất quá, mẹ của chúng ta khác biệt mà thôi. Ta so với ngươi ra đời sớm một năm, là ca ca chân chính của ngươi. Đáng tiếc, ta cũng có một điểm giống như ngươi, ta cũng là con thứ. Hơn nữa, địa vị của mẫu thân của ta còn xa xa không bằng mẫu thân ngươi, chỉ đã từng là một nha hoàn mà thôi.
- Khi còn bé, ta cũng sinh hoạt tại phủ Bạch Hổ Công Tước, mẫu thân ngươi đối với mẫu thân của ta vô cùng chiếu cố, nếu như không phải nàng ban sơ chiếu cố, ta có lẽ cũng không cách nào sống sót. Mẫu thân ta một mực rất cảm kích, mãi cho đến khi người qua đời, còn nhớ mãi không quên lòng tốt của mẫu thân ngươi.
- Mẫu thân của ta chết rồi, bị Công Tước phu nhân bức bách để bọn hạ nhân cùng một chỗ sinh hoạt. Trải qua một đoạn thời gian còn không bằng hạ nhân, nhưng người ngậm đắng nuốt cay đem ta nuôi lớn. Về sau lại thân nhiễm bệnh nặng, hơn nữa còn bị Đái Hoa Bân đá ngã, rốt cuộc không tỉnh dậy nữa. Năm đó ta hẳn mới mười tuổi đi, ta đã có chút nhớ không rõ, bởi vì đoạn ký ức đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ta.
- Về sau, ta liền rời đi phủ công tước, một thân một mình xông xáo bên ngoài. May mắn là, mặc dù vũ hồn của ta cũng biến dị giống như ngươi, nhưng ta kế thừa nào phải vũ hồn Bạch Hổ của hắn, mà đến từ mẫu thân của ta. Vũ hồn của ta là con mắt.
Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Đái Hoa Bân đang trợn mắt hốc mồm, trong hai tròng mắt phóng ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt. Đái Hoa Bân có thể thấy rõ ràng, trong hai tròng mắt của hắn, đơn đồng tử vậy mà dần dần chia thành song đồng, nhưng là một tử kim sắc, một hồng kim sắc, cực kỳ kỳ dị.
Song đồng, đây là đặc điểm lớn nhất của Bạch Hổ nhất mạch cho tới nay a!
- Ta hận, ta hận cơ hồ hết thảy mọi người của Phủ Công Tước. Nhưng trong đó cũng không bao gồm mẹ con các ngươi. Mẫu thân ngươi là ân nhân của ta cùng mẫu thân ta. Cho nên, sau khi ta phát hiện thân phận của ngươi, mới quyết định phải giúp ngươi.
Đái Lạc Lê không thể không lần nữa hít sâu mấy hơi, ngực như là ống bễ kịch liệt phập phồng.
- Ngươi, ngươi thật là ca ca của ta?
Hoắc Vũ Hạo chỉ chỉ cái chén trong tay của hắn:
- Thực tế chứng minh hết thảy.
- Ngươi lần này tới tham quân, chính là vì ta sao? Ngươi lúc nào tìm được ta?
Đái Lạc Lê hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:
- Không, ta đến tham quân cũng không phải vì ngươi. Ta cũng là người của đế quốc Tinh La, mặc dù ta sẽ không thừa nhận ta xuất thân từ phủ Bạch Hổ Công Tước, nhưng Tinh La là tổ quốc của ta. Quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách. Ta tham gia quân ngũ là vì bảo vệ quốc gia. Ta lựa chọn từ một tân binh đi lên, là muốn hướng hắn chứng minh, ta cũng không kém hắn. Chờ ngày nào đó, ta sẽ bằng vào quân công đạt được chức vị cao trong đế quốc. Phủ Bạch Hổ Công Tước thiếu nợ ta hết thảy, ta sẽ đích thân đòi lại.
Đái Lạc Lê đem cái chén trong tay đặt sang một bên, bước đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Tướng mạo của hai người cũng không phải là đặc biệt giống nhau, bộ mặt Hoắc Vũ Hạo mang theo đường cong nhu hòa một chút, còn Đái Lạc Lê thì hơi lạnh lẽo cứng rắn, càng giống Bạch Hổ Công Tước một điểm.
- Ngươi, ngươi muốn đối phó phụ thân?
Trong thanh âm của Đái Lạc Lê có mấy phần không xác định.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo hiện lên một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh liền khôi phục kiên định:
- Chờ sau khi quốc nạn kết thúc, chờ ta có đủ thực lực, ta sẽ làm điều đó. Ta sẽ quay về phủ Bạch Hổ Công Tước, khi đó, ta sẽ vì mẫu thân đòi lại công đạo.
Đái Lạc Lê ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng kêu lên:
- Ca.
Nghe được một tiếng kêu này của hắn, thân thể của Hoắc Vũ Hạo kịch liệt run rẩy một chút, với ý chí cường đại của hắn, trong nháy mắt này vậy mà hoàn toàn không cách nào khống chế tâm tình của mình, hai tròng mắt lập tức đỏ lên, nước mắt không bị khống chế chảy ra.
Hoắc Vũ Hạo mím môi thật chặt, khẽ vươn tay ôm lấy đầu vai Đái Lạc Lê.
Hắn rời khỏi phủ Bạch Hổ Công Tước đã bao nhiêu năm? Qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không có thân nhân, hắn đem Đường Môn và Sử Lai Khắc trở thành nhà của mình. Nhưng mà, người đều có huyết thống, vào giờ phút này, người ngồi ở bên cạnh hắn, gọi hắn một tiếng "Ca", là người có huyết thống chí thân a!
Nhìn vào nước mắt trên mặt Hoắc Vũ Hạo, đôi mắt Đái Lạc Lê cũng có chút đỏ lên. Hoắc Vũ Hạo vừa rồi nói qua tất cả đều lộ vẻ rất bình thản, nhưng mà, hắn hoàn toàn có thể nghe được, trong phần bình thản này, Hoắc Vũ Hạo đến tột cùng khổ đến bao nhiêu. Một hài tử mười tuổi đã phải xông xáo bên ngoài, qua nhiều năm như vậy, hắn như thế nào sống nổi? Hồn sư tu luyện là cần săn giết hồn thú, những nguy hiểm đó đều do một mình hắn tiếp nhận a!
- Ca, nhiều năm như vậy, ca sống thế nào?
Đái Lạc Lê hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:
- Có chút sự tình hiện tại còn không phải lúc kể cho đệ. Về sau đệ sẽ từ từ biết đến. Ta cho đệ biết quan hệ chân chính của chúng ta, chính vì muốn để đệ tuyệt đối tin tưởng ta. Từ giờ trở đi, đệ liền đi theo bên cạnh ta, ta nhất định sẽ làm cho đệ trong thời gian ngắn nhất cường đại lên. Ít nhất không thể kém hơn Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân.
- Ừm.
Đái Lạc Lê nhẹ gật đầu, hắn cùng hai huynh đệ Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân tình cảm cũng không sâu. Hai huynh đệ này đều là con vợ cả, hơn nữa từ rất nhỏ liền đi học viện Sử Lai Khắc, cùng hắn căn bản không có gặp nhau. Ngược lại là Hoắc Vũ Hạo lúc này chảy ra nước mắt càng làm hắn cảm động.
Hoắc Vũ Hạo lau nước mắt, một lần nữa mang lên mặt nạ, lên tiếng:
- Ở chỗ này, ta chính là Đường Đông. Sự tình liên quan tới thân phận và lai lịch của ta, đừng nói cho bất luận kẻ nào. Nhất là đừng nói cho hắn biết. Nếu như đệ nói ra, về sau sẽ không gặp được ta nữa, hiểu chưa?
Đái Lạc Lê ngẩn người, lên tiếng:
- Ca, ca cùng phụ thân...
Hoắc Vũ Hạo khoát tay, lên tiếng:
- Ta không muốn ở ngay trước mặt đệ mắng hắn, cho nên, đệ về sau cũng không cần ở trước mặt ta nói đến hắn.
Đái Lạc Lê cười khổ nói:
- Tốt a. Ca yên tâm, ta sẽ thay ca bảo mật. Ca, chúng ta còn cần ra ngoài không?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Phải đi. Ta mấy ngày nay một mực có chút tâm thần không yên. Nhất định là sự tình gì sắp phát sinh. Đế quốc Nhật Nguyệt từ khi đánh vào cảnh nội nước ta đã có đến thời gian mười ngày, thế mà không có bất kỳ hành động tiếp theo, chuyện này hoàn toàn không bình thường, viện quân của chúng ta bên này cơ hồ đều sắp đến đông đủ. Chẳng lẽ bọn hắn muốn dưới loại tình huống này đối cứng với chúng ta sao? Nguyên nhân vì sao không chọn thời điểm chúng ta yếu kém đánh một lần cho xong? Chuyện này quá kì quái. So với binh pháp không hợp. Đệ đi theo ta.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo mang theo Đái Lạc Lê ra khỏi cửa, đi về hướng tường thành.
Lúc này, sắc trời đã tối dần, sau bữa cơm chiều, nội thành khó có được chút bầu không khí buông lỏng. Chỉ là, bởi vì quân địch tùy thời có khả năng đến, phòng ngự trên đầu thành vẫn như cũ tương đối nghiêm mật. Nhất là nhằm vào phía tây.
Nhìn vào binh sĩ trên thành, dưới thành. Còn có một số hồn đạo khí tham trắc. Đái Lạc Lê thấp giọng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Ca, chúng ta như thế nào ra ngoài đây? Bây giờ vì phòng ngự địch nhân trà trộn vào đến, phòng ngự của chúng ta lại tương đối nghiêm mật.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:
- Phương diện hồn đạo khí tham trắc, đế quốc Tinh La chúng ta và đế quốc Nhật Nguyệt so sánh, kém thật sự quá xa. Loại trinh sát dò xét trình độ này căn bản không phòng ngự được địch nhân thăm dò. Ta cho đệ biết, hiện tại trên bầu trời Ngự Minh Thành khoảng ba ngàn mét, xem như có một kiện hồn đạo khí tham trắc của đế quốc Nhật Nguyệt.
- Cái gì?
Đái Lạc Lê lấy làm kinh hãi:
- Hồn đạo khí tham trắc ở độ cao ba ngàn mét?
Bình thường mà nói, cho dù là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La cũng rất ít bay đến hơn một ngàn mét trên không, bay càng cao, tiêu hao cũng liền càng lớn. Đồ vật bên ngoài ba ngàn mét, cho dù là thời điểm thời tiết cực kỳ sáng sủa cũng tuyệt đối không nhìn thấy rõ. Hồn đạo khí tham trắc đối không của đế quốc Tinh La, có thể bảo toàn dò xét năm trăm mét không trung đã là rất tốt.
Hoắc Vũ Hạo khẽ thở dài:
- Đây chính là trình độ chênh lệch a! Nếu không thì nguyên nhân vì sao đế quốc Nhật Nguyệt với nhất quốc chi lực có can đảm đồng thời tiến công tam quốc chúng ta? Người ta đúng là có nội tình.
Đái Lạc Lê lên tiếng:
- Chẳng phải là nói, nhất cử nhất động của chúng ta đều trong phạm vi người ta giám thị?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Không kém bao nhiêu đâu. Bất quá, loại hồn đạo khí tham trắc siêu cao này chế tác cũng vô cùng khó khăn, hiện tại số lượng cũng không nhiều, mỗi một cái đều có phí tổn đắt đỏ. Cho nên, chỉ có thể ở một chút địa điểm trọng yếu tiến hành dò xét, hơn nữa độ chính xác cũng sẽ không cao.
Liên quan tới hồn đạo khí tham trắc siêu cao, Hiên Tử Văn đã từng chuyên môn cùng Hoắc Vũ Hạo thảo luận qua. Bởi vì khoảng cách quá xa, độ khó khống chế cũng rất lớn. Hơi bất cẩn một chút, ngay lập tức sẽ xuất hiện mất khống chế. Hơn nữa, cách xa mặt đất quá xa, trong đêm tối liền cơ hồ cũng không có hiệu quả dò xét. Còn thuộc về giai đoạn thí nghiệm. Đế quốc Nhật Nguyệt hiển nhiên cũng là muốn thông qua chiến tranh tới thử nghiệm loại hồn đạo khí này.
Đương nhiên, bất luận độ chính xác có thấp bao nhiêu, dùng để phát hiện đại quy mô quân đội hành động trên mặt đất vẫn không có vấn đề gì cả. Chuyện này trong chiến tranh có thể đưa đến tác dụng đã là tương đối không nhỏ.
Cho dù là Phong Hào Đấu La, trên mặt đất cũng không phát hiện được ba ngàn mét trên bầu trời tồn tại hồn đạo khí tham trắc. Đáng tiếc, đế quốc Nhật Nguyệt lại xui xẻo đụng phải tên quái thai Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo bay đến ba ngàn mét trên không tự nhiên có chút khó khăn, nhưng trên không trung lại không ảnh hưởng Tinh Thần Tham Trắc của hắn a! Thời điểm hắn ở trong thành không có chuyện liền dùng Tinh Thần Tham Trắc càn quét bốn phía, xem xét có điểm nào không đúng. Khoảng cách đơn hướng dò xét của hắn cho dù không cần Vận Mệnh Nhãn vẫn có thể đạt tới năm cây số. Trên không trung quét qua quét lại, liền để hắn phát hiện hồn đạo khí tham trắc siêu cao tồn tại.