Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 843: Đệ đệ? (2)
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, đột nhiên chân phải cơ hồ mang theo tàn ảnh đá lên như thiểm điện, trực tiếp đạp ở trên ngực Đái Lạc Lê.
Hổ trảo của Đái Lạc Lê còn cách bả vai Hoắc Vũ Hạo có nửa xích, cả người đã bị đạp bay ngược ra bảy, tám mét, té ngã trên đất.
Hoắc Vũ Hạo cau mày nói:
- Chỉ bằng thân thủ thế này của ngươi còn muốn thắng ta? Hồn sư cũng không đại diện hết thảy, cũng phải nhìn người sử dụng là ai. Ta hiện tại là đối thủ của ngươi, vậy mà ngươi vẫn xuất thủ quá yếu. Ngươi là nữ nhân sao?
- Ngươi!
Đái Lạc Lê từ dưới đất bò dậy, trong mắt lửa giận bắn ra bốn phía:
- Ngươi dám nói ta là nữ nhân?
Đái Lạc Lê lần nữa vọt tới trước, hồn hoàn thứ nhất cũng rốt cục sáng lên, hồn kỹ thứ nhất thường thấy nhất của người sở hữu vũ hồn Bạch Hổ, Bạch Hổ Hộ Thân Chướng. Một tầng bạch quang từ trong cơ thể tuôn ra, bảo vệ toàn thân.
Lần này Hoắc Vũ Hạo phát hiện ra điểm khác nhau giữa vũ hồn của hắn và vũ hồn Bạch Hổ truyền thống.
Vũ hồn Bạch Hổ truyền thống, sau khi phóng thích hồn kỹ, tràn đầy khí tức uy mãnh bá đạo, nhưng Đái Lạc Lê phóng ra hồn kỹ lại tràn đầy linh tính.
Trong lúc mơ hồ, khí tức tinh thần vậy mà vô cùng cường thịnh, cùng hồn lực tương hỗ giao hòa. Lại có loại dáng vẻ tinh thần lực cùng hồn lực dung hợp. Đây chính là tình huống chiến kỹ tự sáng tạo cao cấp mới có thể xuất hiện a!
Đái Lạc Lê lần nữa vọt tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, không biết là bởi vì cố chấp hay là tự tin, lần này động tác của hắn so với lúc trước không khác nhau chút nào, vẫn như cũ là một đôi hổ trảo chụp vào bả vai của Hoắc Vũ Hạo.
Chân phải của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên giẫm trên mặt đất một cái.
Ầm ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, Đái Lạc Lê chỉ cảm thấy một cỗ chấn động từ dưới chân truyền đến, vậy mà đem thân thể của hắn chấn bay lên vài thước. Thân hình vừa bay lên, hai tay của hắn tự nhiên cách bả vai của Hoắc Vũ Hạo cũng liền càng xa hơn.
Hoắc Vũ Hạo tiến tới một bước, tay phải vỗ một cái lên ngực hắn, Bạch Hổ Hộ Thân Chướng trên người Đái Lạc Lê lập tức bạch quang đại phóng, muốn đem Hoắc Vũ Hạo chấn ra. Đáng tiếc, trước mặt lực lượng tuyệt đối, hơn nữa hồn lực cũng không mạnh lắm, căn bản không có khả năng đối kháng.
Nháy mắt sau, Đái Lạc Lê lại lần nữa bay ra ngoài. Chỉ bất quá bởi vì lần này có Bạch Hổ Hộ Thân Chướng bảo hộ, hắn cũng không ngã sấp xuống, mà liên tiếp lùi lại hơn mười bước.
Lần này sắc mặt của Đái Lạc Lê rốt cục trở nên ngưng trọng lên.
Nếu như một đòn lúc trước là do Hoắc Vũ Hạo có chiến kỹ xuất chúng, lại thêm bản thân khinh địch chủ quan. Vậy thì lần này lại quyết không phải trùng hợp. Đối phương dưới tình huống không phải là hồn sư, lại có thể lần lượt hai lần xuất thủ đem bản thân đánh lui, chỉ riêng phần lực lượng kinh khủng này liền không thể xem thường.
- Cẩn thận. Ta sắp đánh thật.
Đái Lạc Lê khẽ quát một tiếng, khí thế đột nhiên biến đổi. Bộ lông màu trắng nhiều hơn mấy phần trong suốt, sóng tinh thần lúc trước Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được cũng trở nên càng mạnh hơn mấy phần.
Thân hình lóe lên, Đái Lạc Lê lần nữa đánh ra. Nhưng mà, lần này thân hình hắn còn đang trên không trung lại đột nhiên chuyển hướng, rơi vào địa phương cách Hoắc Vũ Hạo bên trái ba mét, sau đó lại lập tức bắn lên, tốc độ tăng mạnh, hóa thành một đạo quang ảnh, bỗng nhiên đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Một cái hổ trảo linh xảo chụp vào bả vai của Hoắc Vũ Hạo, hổ trảo còn lại thì trực tiếp nhắm đến bên hông Hoắc Vũ Hạo .
Bất luận là tốc độ, lực lượng hay kỹ xảo, lần này đều vận dụng tương đối tốt.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, cuối cùng tiểu tử này cũng còn có mấy phần năng lực.
Hắn cũng không quay người, hai tay vung lên cùng lúc, phân biệt chặn lại cả hai hổ trảo của Đái Lạc Lê.
Đái Lạc Lê thoáng ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nói, dưới tình huống ngươi một người thường ngay cả vũ hồn đều không có, lại có thể so lực lượng với ta phóng thích vũ hồn sao?
Ngay sau đó hắn cũng không đánh ra hổ trảo, hai tay cùng lúc phát lực, muốn đem Hoắc Vũ Hạo túm ngược lại.
Hoắc Vũ Hạo không nhúc nhích tí nào, ngay sau đó Đái Lạc Lê liền thấy, bản thân bắt lấy một đôi bàn tay trắng tinh như ngọc, một cỗ đại lực truyền đến, hắn lập tức bị Hoắc Vũ Hạo từ phía sau vung ra trước người.
Gràooooo!!
Đái Lạc Lê rốt cục không giống hai lần trước bị trực tiếp ngã sấp xuống, gầm lên một tiếng, hồn hoàn thứ ba tỏa sáng hào quang, thân thể của hắn cũng bỗng nhiên bành trướng lên, chính là Bạch Hổ Kim Cương Biến.
Trong lúc nhất thời, thân hình của hắn lần nữa tăng vọt, quân phục trên người bị căng phồng vỡ vụn, bộ lông toàn thân đều có thêm một tầng kim sắc. Hổ trảo vung lên, chụp vào hai tay Hoắc Vũ Hạo.
Cứng rắn! Đây là cảm giác duy nhất của Đái Lạc Lê, hắn đã ở vào trạng thái Bạch Hổ Kim Cương Biến, nhưng bàn tay của đối thủ thế mà so với hổ trảo của hắn còn cứng rắn hơn. Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Đái Lạc Lê.
Tại sao có thể như vậy? Đây còn là tay người sao?
Trong lúc Đái Lạc Lê còn đang giật mình, tay phải của Hoắc Vũ Hạo vừa thu lại về sau, lại dùng lực đẩy về phía trước, khiến Đái Lạc Lê liền bị ném ra ngoài lần nữa.
Lực lượng của hắn, thậm chí ngay cả Bạch Hổ Kim Cương Biến đều không thể chống lại, hắn vẫn là nhân loại sao?
Sau khi Đái Lạc Lê lần nữa hạ xuống, cũng không nóng lòng công kích Hoắc Vũ Hạo, mà ánh mắt sáng rực nhìn hắn chăm chú. Nhìn vị đội trưởng này từ trên xuống dưới.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
- Hiện tại ngươi hiểu được, vũ hồn cũng không phải là hết thảy đi.
Đái Lạc Lê hừ một tiếng, nói:
- Ta cũng không toàn lực ứng phó. Hơn nữa, ngươi cũng chỉ có kỹ xảo, căn bản không phá được phòng ngự của ta.
Hoắc Vũ Hạo cười, đáp:
- Thật sao? Ngươi thật sự cho rằng ta không phá được phòng ngự của ngươi? Ngươi nhìn kỹ.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo lần thứ nhất chủ động xuất thủ, hắn sải bước phóng về hướng Đái Lạc Lê, vẫn như cũ không có sử dụng bất cứ điểm trợ lực nào của bản thân. Nhưng tốc độ lại tương đối nhanh chóng.
Ánh mắt nghiêm nghị của Đái Lạc Lê nhìn chằm chằm hắn, kim sắc quang mang trên người càng trở nên cường thịnh.
Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo đã đến trước mặt, Đái Lạc Lê vừa định phát lực, đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo trước mặt hắn vậy mà liền biến mất.
Ngay sau đó, Đái Lạc Lê cảm giác được một bàn tay bóp lấy cổ của mình, không chờ hắn giãy dụa, một cỗ cảm giác tê dại mãnh liệt lập tức truyền khắp toàn thân, hồn lực bị cản trở, bộ lông trên người nhanh chóng rút đi, rất nhanh liền biến trở về dáng dấp ban đầu. Đương nhiên, thân mình hắn lúc này chỉ có một ít vải rách còn lại, miễn cưỡng có thể che giấu cơ thể.
Hoắc Vũ Hạo tiện tay vung lên, đem Đái Lạc Lê ném ở một bên, nhìn vào hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đi về hướng quân doanh.
- Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi cầm quần áo cho ngươi.
Đái Lạc Lê trợn mắt hốc mồm nhìn vào Hoắc Vũ Hạo chậm rãi rời đi, trong ánh mắt cơ hồ mất đi tiêu cự. Một loại cảm giác thất bại khó nói lên lời làm sắc mặt của hắn hoàn toàn trắng bệch.
Hoắc Vũ Hạo nhận định rất chính xác, hắn đúng là tiểu nhi tử của Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, cũng chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hoắc Vũ Hạo. Vũ hồn biến dị từ nhỏ, mặc dù đã thức tỉnh vũ hồn Bạch Hổ, nhưng cùng huynh đệ Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân lại hoàn toàn khác biệt. Địa vị của mẫu thân của Đái Lạc Lê so với mẫu thân của Hoắc Vũ Hạo mặc dù cao hơn không ít, nhưng ở phủ công tước lại đồng dạng nhận rất nhiều chèn ép, tình huống cũng tốt hơn không được bao nhiêu.
Đái Lạc Lê từ nhỏ đã lập chí trở thành một tên hồn sư cường đại, luận cố gắng, hắn trả giá không ít hơn chút nào so với Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân. Nhưng mà, độ khó khi tu luyện vũ hồn biến dị lại phải lớn hơn so trong tưởng tượng nhiều. Lúc trước cũng bởi vì mười hai tuổi không thể đạt tới yêu cầu hai mươi cấp hồn lực của học viện Sử Lai Khắc, cho nên không có thể đi Sử Lai Khắc học tập. Mà hắn là con của Bạch Hổ Công Tước, với tính cách của Đái Hạo, làm sao lại có khả năng cho hắn đi cửa sau cơ chứ?
Dưới loại tình huống này, bản thân hắn chỉ có thể cố gắng tu luyện. Nhưng mà, mắt thấy sắp đến mười tám tuổi, hồn lực của hắn cũng bất quá đặt tới ba mươi hai cấp mà thôi.
Chuyện này đối với hồn sư bình thường mà nói cũng coi như thành tích không tệ, trước hai mươi tuổi có thể trở thành Hồn Tôn, lập tức còn có tương lai.
Đáng tiếc, hắn cũng không phải là hồn sư thông thường, hắn là con trai của Bạch Hổ Công Tước a! Tu vi bậc này liền trở nên không đáng kể chút nào. Đái Hạo lại bận bịu quân vụ, căn bản không có thời gian đến dạy bảo hắn.
Vì tìm kiếm đột phá, vì có thể trở thành cường giả giống phụ thân, Đái Lạc Lê mới lặng lẽ rời nhà trốn đi, đến đây tham quân. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân càng trọng yếu hơn.
Đái Lạc Lê ngơ ngác ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy tất cả hi vọng của bản thân đều tiêu tan. Hắn vốn cho rằng, coi như mình so ra kém hai vị ca ca, nhưng đến trong quân đội, cũng hẳn sức cạnh tranh rất mạnh. Hôm nay rất nhanh liền trở thành thượng đẳng binh tựa hồ lập tức chứng minh điểm này.
Nhưng mà, đánh với Hoắc Vũ Hạo một trận, lại làm hắn bị đả kích gấp đôi. Sau khi bản thân thi triển hồn kỹ ngàn năm, thế mà ngay cả một người bình thường đều không đối phó được. Chuyện này còn có hy vọng gì? Đừng nói trở thành đại anh hùng như phụ thân, cho dù là tư cách một tiểu đội trưởng đều không được a!
Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung, Hoắc Vũ Hạo cầm một bộ quân phục trở về, đưa tới trước mặt Đái Lạc Lê.
- Thay đồ đi.
Đái Lạc Lê ngồi đó, không có bất kỳ phản ứng.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
- Ngươi đang không phục do bại bởi ta, hay là đang bị đả kích?
Hoắc Vũ Hạo nói ra.
Đái Lạc Lê vẫn như cũ không lên tiếng.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Nếu như ngươi không phục, ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến. Chỉ cần ngươi có thể thắng được ta, vị trí tiểu đội trưởng liền là của ngươi, tùy thời đều có thể tới. Nếu như ngươi đang bị đả kích, ta liền muốn hỏi ngươi một câu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nam nhân sống trên đời, là dựa vào cái gì? Không phải nhát gan, mà là cứng cỏi bền bỉ. Cứng không thể phá, bền không thể gãy. Nếu như ngươi không làm được đến mức này, ngươi như thế nào có thể trở thành một tên quân nhân đúng nghĩa? Đánh không lại ta, ngươi không biết thông qua cố gắng, lại đánh tiếp sao? Một khi cam chịu, ngươi cũng chỉ có thể là một tên phế vật, bị cái thế giới này đào thải. Nếu như vậy, ngươi không bằng về nhà, mua khối ruộng đồng, đi trồng trọt đi. Cũng có thể an an ổn ổn vượt qua một đời.
Đái Lạc Lê đột nhiên nghiêng đầu lên, nhìn hằm hằm Hoắc Vũ Hạo.
Trên khuôn mặt bình thường, thậm chí còn có chút thật thà của Hoắc Vũ Hạo, tràn đầy phong khinh vân đạm, đối với hắn nhìn hằm hằm căn bản giống như không có bất kỳ cảm giác gì.
- Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.
Đái Lạc Lê nắm chặt nắm đấm, trong lòng vốn chán nản, bởi vì lời nói này của Hoắc Vũ Hạo mà triệt để trở thành nhiên liệu đốt lên tâm hỏa.
Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói:
- Nếu có một ngày ngươi có thể đánh bại ta, ngươi nhất định có thể thành công.
Đái Lạc Lê khinh thường nói:
- Đánh bại ngươi tính là gì? Ta nhất định phải trở thành cường giả Phong Hào Đấu La. Ngươi ngay cả hồn sư đều không phải, sao có thể là mục tiêu của ta?