Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 777: Thú triều! Thần thú! (2)
Tống lão khẽ gật đầu, lên tiếng:
- Không minh bạch thì không nên đánh, chúng ta cần hỏi rõ ràng lại nói tiếp. Nhìn quy mô thú triều, lần này chỉ sợ là Thú Thần Đế Thiên tự mình chủ trì.
Huyền lão hai mắt híp lại, ngóng nhìn mây đen không trung, lên tiếng:
- Hắn đang ở trong đó, ngoại trừ Kim Nhãn Hắc Long Vương, ai còn có thể tạo thành uy thế cỡ này? Ta đi chiếu cố hắn, hỏi rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Tống lão thoáng có chút lo lắng lên tiếng:
- Lão Huyền, ngươi phải cẩn thận. Tu vi của Đế Thiên, lúc trước cho dù là Mục lão cũng kém hắn một bậc. Đệ nhất hồn thú đương thời, đứng đầu Thập Đại Hung Thú không dễ đối phó như vậy.
Huyền lão cười nhạt một tiếng:
- Không dễ đối phó thì như thế nào? Vinh quang của Sử Lai Khắc hiện tại cần chúng ta đến bảo vệ. Chỉ cần ta còn một hơi thở, vẫn sẽ bảo vệ thành Sử Lai Khắc không bị đám súc sinh này xâm phạm. Ta đi, bên này ngươi đến chỉ huy.
Dứt lời, Huyền lão bước ra một bước về phía trước, trực tiếp đứng phía trên lỗ châu mai, hai tay mở ra, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét.
- Ùm...ụm bò....ò...!
Tiếng gầm hùng hậu giống như sóng lớn ngập trời, uy thế cường đại từ trên người Huyền lão lập tức bộc phát ra.
Một tiếng gầm thét này quả thực chấn nhiếp cho đại quân hồn thú nơi xa vì đó mà ngừng lại.
Thân thể Huyền lão hóa thành một đạo hoàng quang phóng lên tận trời, giống như sao băng mang theo đuôi lửa sáng chói. Hơn nữa, vầng hoàng quang càng bay lên cao, thể tích trở nên càng lớn, rất nhanh liền đem toàn bộ bầu trời thuộc về học viện Sử Lai Khắc bên này chiếu rọi thành màu vàng.
Ánh sáng màu vàng chiếu rọi toàn bộ bầu trời, không chút yếu thế nghênh đón mây đen đối diện.
Huyền lão vừa ra tay, nhất thời làm thành Sử Lai Khắc bên này uy danh đại chấn. Nhất là đám tiểu học viên ngoại viện, cả đám đều trừng lớn con mắt dõi theo. Quyết đấu giữa cường giả mạnh nhất đương thời, đối với bọn hắn mà nói, khả năng cả đời đều chỉ có một cơ hội này thấy được, phần hưng phấn trong lòng bọn hắn đã vượt xa khẩn trương.
Bên trong hoàng quang, một bóng người to lớn trăm thước như ẩn như hiện, Long văn phụ thể, song giác chống trời, chính là vũ hồn Thao Thiết Thần Ngưu cường đại của Huyền lão.
Mặc dù Huyền lão còn không có bước ra một bước kia, nhưng thân là Thao Thiết Đấu La, lão vẫn như cũ có được tu vi cường đại chín mươi tám cấp hồn lực. Lúc trước đối mặt Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao, lão cũng có sức đánh một trận.
Biển mây màu vàng cùng biển mây màu đen trên bầu trời rất nhanh liền chạm vào nhau. Biển mây màu đen hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức cùng biển mây màu vàng sinh ra va chạm mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời, ánh sáng lúc sáng lúc tối song phương đấu đá lẫn nhau, khí tức cường đại không ngừng va chạm. Nhưng kỳ dị là, bất luận giữa bọn hắn va chạm như thế nào, cũng không có bất kỳ khí tức gì ảnh hưởng đến đại quân hồn thú và thành Sử Lai Khắc phía dưới.
- Đế Thiên! Ra nói chuyện.
Thanh âm trầm thấp của Huyền lão hùng hậu vang vọng đất trời, mặc dù chỉ từ mình lão phát ra, nhưng bất luận là các cường giả của thành Sử Lai Khắc bên này, hay là mười vạn đại quân hồn thú, lại đều có thể rõ ràng nghe được.
- Ngươi là Thao Thiết!
Âm thanh băng lãnh đồng dạng vang vọng đất trời, nhưng thời điểm âm thanh này xuất hiện, âm tiết lúc trước Huyền lão lưu lại lập tức vỡ vụn, giống như bị người ta cứ thế mà chặt đứt.
Biển mây đen như mực kịch liệt dao động, một đầu Cự Long không nhìn ra lớn nhỏ, như ẩn như hiện trong mây đen. Toàn thân nó sinh trưởng từng miếng vảy đen kịt, lại tản ra hào quang màu tím sẫm trong mây đen.
- Không sai, là ta. Đế Thiên, ngươi hôm nay bất kể đại giới phát động đông đảo hồn thú Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hướng học viện Sử Lai Khắc mà đến, đến tột cùng là vì sao?
Huyền lão trầm giọng quát hỏi.
Âm thanh băng lãnh của Đế Thiên truyền ra:
- Vì sao? Các ngươi đám nhân loại hèn hạ thế mà hỏi ta nguyên nhân vì sao? Những năm gần đây, nhân loại các ngươi đã từng đình chỉ giết hại hồn thú chúng ta sao? Hồn thú chúng ta đã ẩn cư trong các đại sâm lâm hồn thú khu. Nhưng nhân loại các ngươi cũng không ngừng đến đây quấy rối, giết chết con dân của ta, chém giết thân thể của bọn nó để tăng phúc thực lực bản thân. Số lượng hồn thú chúng ta vẫn luôn giảm bớt, nhưng hồn sư nhân loại các ngươi lại càng ngày càng nhiều. Cứ thế mãi thì một ngày nào đó hồn thú chúng ta sẽ bị diệt tuyệt.
Huyền lão hơi trầm mặc một chút, lên tiếng:
- Vấn đề này, chúng ta cũng đồng dạng biết. Đế Thiên, ngươi phải hiểu được. Nhân loại chúng ta cũng tương tự không hy vọng như thế. Nhưng vũ hồn tồn tại, lập tức tạo thành chuỗi thức ăn này. Hồn sư muốn tăng tu vi, liền cần săn giết hồn thú, thu hoạch hồn hoàn. Chúng ta bây giờ đã tận khả năng nghĩ biện pháp thay thế hồn hoàn, đồng thời cũng đang nghiên cứu. Ít nhất trước mắt mà nói, số lượng các ngươi hồn thú vẫn như cũ khổng lồ, huống chi, chẳng lẽ hồn thú các ngươi không giết qua nhân loại chúng ta sao? Các ngươi tiến vào khu quần cư tàn sát nhân loại, vĩnh viễn so với số lượng hồn sư giết các ngươi ít hơn nhiều. Đây vốn chính là tương hỗ.
- Huống chi, ngươi đã quên lúc trước cùng chúng ta lập khế ước sao? Chẳng lẽ, ngươi được tôn là Thần Thú, cũng muốn làm sự tình bội bạc?
Đế Thiên cười lạnh một tiếng:
- Ít lừa bịp ta. Lúc trước, Long Thần Đấu La cũng chưa từng xuất ra biện pháp gì để thay thế hồn hoàn, chớ nói chi là các ngươi. Ta cũng không tin tưởng các ngươi có thể làm được. Còn khế ước, ngươi còn không biết xấu hổ nói với ta chuyện khế ước. Nếu như trí nhớ của ngươi còn đó, hẳn là sẽ nhớ kỹ, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm của chúng ta, có một tồn tại cực kỳ trọng yếu, gọi là Tam Nhãn Kim Nghê đi.
- Tam Nhãn Kim Nghê?
Nghe được cái tên này, Huyền lão đột nhiên cảm thấy trái tim của mình phảng phất nhảy lên một cái, một cỗ dự cảm bất tường lập tức tràn ngập trái tim.
Đối với cái tên Tam Nhãn Kim Nghê, tuyệt đại đa số hồn sư đều xa lạ, thậm chí trong chư vị trưởng lão Hải Thần Các, người biết đến nó cũng không tính là nhiều. Nhưng Huyền lão lại rất rõ ràng, càng đã từng tận mắt thấy qua. Thậm chí còn giúp Hoắc Vũ Hạo thu hoạch một bộ phận Vận Mệnh lực của Tam Nhãn Kim Nghê.
Hắn đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của Tam Nhãn Kim Nghê đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cho dù là ngũ đại hung thú tọa trấn Đại Hung Chi Địa trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, muốn nói ý nghĩa thực tế, chỉ sợ đều không trọng yếu bằng Đế Hoàng Thụy Thú.
Chính bởi vì có Tam Nhãn Kim Nghê tồn tại, mới có thể làm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm phát triển cấp tốc trong vạn năm qua, nhân loại hồn sư mặc dù săn giết không ngừng, nhưng chỉnh thể số lượng và thực lực của hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng không có bất kỳ suy yếu, thậm chí còn có tăng tăng trưởng.
Có thể nói, có Tam Nhãn Kim Nghê tương đương với việc tăng phúc cho toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, có nó tồn tại, mới có quy mô Tinh Đấu ngày nay. Lúc trước, Xích Ma Ngao ba đầu thân là một trong ngũ đại hung thú trong Đại Hung Chi Địa, cũng tự mình thủ hộ bên người nó a!
- Tam Nhãn Kim Nghê xảy ra chuyện rồi sao?
Huyền lão có chút khó tin hỏi. Hắn quả thực không quá tin tưởng, Tam Nhãn Kim Nghê đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm trọng yếu như thế nào, vẫn luôn có hung thú tự mình thủ hộ. Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, địa vị của nó so với Đế Thiên cũng không thấp hơn, mặc dù thực lực kém xa đám hung thú, nhưng lại tương đương với Thái Thượng Hoàng a!
- Hừ!
Đế Thiên tức giận hừ một tiếng, mây đen trên bầu trời tựa hồ cũng trầm xuống mấy phần. Vô luận là nhân loại hay là hồn thú phía dưới, tất cả đều có loại cảm giác tim đập rộn lên.
- Nếu Thụy Thú không xảy ra chuyện, ngươi cho rằng bổn tọa vì sao lại làm to chuyện? Không tiếc sinh mệnh con dân để phát động chiến sự bậc này? Ngay vài ngày trước, chúng ta đã cảm thấy khí tức Thụy Thú chết đi.
Nói xong lời cuối cùng, mây đen xoay tròn quanh thân mình Hắc Long khổng lồ dừng lại, hai đoàn kim quang bỗng nhiên lóe sáng, đúng đôi mắt của hắn.
Bản thể của Thú Thần Đế Thiên, là một đầu Kim Nhãn Hắc Long Vương tu luyện hơn tám mươi vạn năm. Ngoại trừ Kim Long, Ngân Long ra thì Hắc Long chính là loài có huyết mạch Cự Long thuần túy nhất. Đế Thiên cũng rất có thể là đầu Hắc Long có huyết mạch thuần khiết nhất. Sinh mệnh tám mươi vạn năm dài dằng dặc, làm hắn cơ hồ thấy hết thảy biến hóa khắp đại lục. Khí tức cường đại phóng ra, cho dù với tu vi bậc này của Huyền lão, cũng không nhịn được da đầu căng lên.
- Thụy Thú chết rồi?
Huyền lão hít vào một ngụm khí lạnh, nếu là như vậy, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đột nhiên phát động thú triều quả thật có thể. Đối với bọn hắn mà nói, Thụy Thú thật sự quá trọng yếu. Liên hệ đến tương lai của toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cùng với xác xuất thành công đột phá bình cảnh của đám hung thú a!
Lần này, chỉ sợ thật là phiền phức lớn rồi.
Huyền lão hít sâu một hơi, quang ảnh màu vàng xung quanh Thao Thiết Thần Ngưu cũng theo đó trở nên càng thêm cường thịnh mấy phần.
- Đế Thiên. Thụy Thú chết đi, ta cũng thật đáng tiếc. Nhưng mà, Thụy Thú vẫn luôn sinh hoạt trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm của các ngươi, đồng thời do mấy đại thượng vị giả tự mình thủ hộ, làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Chẳng lẽ, dưới sự thủ hộ của các ngươi, lại có người có thể giết được Thụy Thú sao?
Hung uy trên người Đế Thiên hơi thu liễm mấy phần, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên không ai có thể ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm giết được Thụy Thú. Trong Tinh Đấu, địa vị của Thụy Thú cực kỳ cao quý. Cho dù là ta, cũng không nguyện ý ước thúc nàng quá nhiều. Trước đây không lâu, nàng giả bế quan tu luyện, chân thân lại lặng lẽ chạy ra ngoài, hẳn là tiến nhập thế giới nhân loại các ngươi. Thời điểm nàng đang bế quan, cho dù là chúng ta cũng sẽ không đi quấy rầy. Ai biết được, vài ngày trước lại đột nhiên truyền đến tin dữ.
Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đã chết trong thế giới loài người?
Huyền lão trầm giọng nói:
- Đế Thiên, đối với cái chết của Thụy Thú, ta lần nữa ngỏ lời tiếc nuối. Nhưng mà, chính nó rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới gặp bất hạnh. Ngươi làm sao có thể khẳng định chính là do nhân loại chúng ta làm? Ta có thể hiểu được tâm tình cực kỳ bi ai của ngươi. Nhưng mà, ngươi cũng không thể đem phần bi ai này dùng vô số sinh mệnh của nhân loại và hồn thú để rửa sạch.
- Ha Ha Ha Ha!
Phảng phất nghe được trò cười, Thú Thần Đế Thiên đột nhiên tùy tiện cười ha hả.
- Cùng nhân loại các ngươi không có quan hệ? Ngươi biết Thụy Thú chết như thế nào sao? Ta cho ngươi biết, khí tức của ta và Thụy Thú cùng chung một nhịp thở, Thụy Thú chết đi, ta có thể rõ ràng cảm nhận được trạng thái lúc đó của nàng. Nàng căn bản chính là hiến tế cho nhân loại các ngươi mà chết. Tự nguyện trở thành hồn hoàn của nhân loại các ngươi. Điều này chẳng lẽ còn không quan hệ cùng nhân loại các ngươi sao?
- Cái gì?
Lần này Huyền lão rốt cục không giữ được bình tĩnh. Vừa rồi trong thời gian ngắn, trong lòng lão xuất hiện vô số loại tình huống mà Thụy Thú có khả năng gặp gỡ. Lão đương nhiên cũng hiểu được, Thụy Thú có khả năng nhất là chết trong tay hồn sư nhân loại. Lỡ như tình huống đó phát sinh, lão đang suy nghĩ, dùng phương thức gì để thuyết phục Đế Thiên rút quân. Thế nhưng lúc này lại nhận được câu trả lời này.