Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 720: Toàn diện phát động (2)
Đối mặt với trận thế bậc này, coi như là Phong Hào Đấu La bình thường chỉ sợ đều muốn luống cuống tay chân, chỉ có thể liều mạng chạy trốn. Đáng tiếc là, dù trận địa phòng ngự của đế quốc Nhật Nguyệt có mạnh hơn, cũng không có khả năng dựa theo tiêu chuẩn Siêu Cấp Đấu La đến bố trí, ít nhất cũng sẽ không nhằm vào sức chống đỡ của tám vị Siêu Cấp Đấu La.
Đối mặt với các chùm sáng đang bay đến, tám người Huyền lão rất ăn ý đồng thời bay lên càng cao. Trận địa phía dưới của đế quốc Nhật Nguyệt không biết có bao nhiêu Hồn Đạo Pháo, cứng đối cứng thì không sáng suốt chút nào. Mà bất luận hồn đạo khí cấp bậc nào, cho dù là hồn dạo khí cấp chín thì cũng có khoảng cách công kích nhất định. Với tu vi Siêu Cấp Đấu La của bọn hắn, cao nhất có thể phi hành ba ngàn mét không trung, cũng đã là độ cao tuyệt đại đa số hồn đạo khí đều không thể với tới.
Mặc khác, cho dù có Hồn Đạo Pháo có thể rơi vào trên người bọn họ, cũng không phá nổi phòng ngự của mỗi người. Không có hồn đạo khí tham trắc trên không phụ trợ, muốn tỏa định Siêu Cấp Đấu La dễ lắm sao?
Bất quá, lúc này sắc mặt của mấy người Huyền lão cũng không nhẹ nhõm. Phải chân chính gặp đế quốc Nhật Nguyệt trên chiến trường mới thấy được hồn đạo khí của bọn hắn mạnh mẽ đến nhường nào, càng khiến cho bọn hắn thấy được sự đáng sợ của đối thủ. Hiện tại tâm lý của Huyền lão đã đang âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước Hoắc Vũ Hạo hủy đi thương khố ngầm. Lúc ấy lão vẫn bởi vì khả năng tạo thành sinh linh đồ thán mà phê bình hắn, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, nếu như thương khố cực lớn đó không bị hủy đi, chỉ sợ lúc này đã toàn bộ đầu nhập vào trong chiến trường.
Ngay cả bọn hắn là Siêu Cấp Đấu La đối mặt với đông đảo Hồn Đạo Pháo bắn tập trung đều không thể không tránh đi mũi nhọn, đổi lại quân đội của tam quốc Đấu La Đại Lục, lại có thể ngăn cản bọn hắn được bao lâu?
Thời gian hỏa lực duy trì trên không trung cũng không quá dài, mấy phút sau, cường quang từ mặt đất bay lên đã dần dần yếu đi. Đồng thời, hồn đạo khí tham trắc đất đối không đã mở ra, mảng lớn ánh sáng vô hình bắt đầu quét toàn địa hình không trung, tìm kiếm tung tích đám người Huyền lão.
Đáng tiếc, độ cao dò xét cực hạn của hồn đạo khí tham trắc đất đối không là một ngàn mét, nếu không cũng không cần hồn đạo khí tham trắc trên không tồn tại, trước mắt hồn đạo khoa học kỹ thuật có thể tạo ra hồn đạo khí tham trắc tốt cỡ này chỉ có đế quốc Nhật Nguyệt.
Sau khi hồn đạo khí tham trắc đất đối không quét toàn địa hình, lập tức có từng bóng người lần lượt từ mặt đất bay thẳng lên không trung.
Sau lưng từng bóng người đều phóng thích ra ánh sáng đặc hữu của hồn đạo khí phi hành. Lúc này hiện rõ bóng dáng nhiều đến trăm người, trong đó một vài thân ảnh còn mang theo hồn đạo khí tham trắc có thể tích khá lớn.
Đối mặt với địch tập bất ngờ, phương diện ứng đối của đế quốc Nhật Nguyệt cũng không thể nói là trễ, đầu tiên là toàn lực công kích, sau đó là đất đối không dò xét, cuối cùng lại phái ra hồn đạo sư không chiến, nắm giữ tiết tấu vô cùng tốt.
Đáng tiếc, hôm nay bọn hắn lại phải đối mặt với một đám địch nhân không thể chiến thắng. Nếu quân đoàn hồn đạo sư của đế quốc Nhật Nguyệt đã cường đại đến độ có thể đối kháng với hết thảy sức mạnh của thế giới này, đế quốc Nhật Nguyệt cũng không cần đợi đến hôm nay, càng không cần kết minh với tà hồn sư.
Cho nên, hơn ba trăm tên hồn đạo sư không quân vừa xuất hiện, lập tức khiến Huyền lão cười híp mắt, mà bi kịch của bọn hắn cũng theo nụ cười này buông xuống.
Trong nhóm hồn đạo sư này mạnh nhất cũng chỉ là cấp bảy, cả đám đồng thời khai hỏa mấy trăm Hồn Đạo Pháo Quang tập trung bắn về hướng Huyền lão. Nhưng mà, đối mặt với một tồn tại cường đại có tu vi cao tới cấp 98, tất cả mọi thứ đều phí công.
Huyền lão rất không muốn sát sinh, cho nên, lão cũng không trực tiếp xuất thủ đánh giết bọn hắn, mà chỉ dùng một cái Khống Chế Trọng Lực phạm vi lớn. Thế là đám hồn đạo sư giống như bầy ruồi bị phun thuốc diệt trùng, lốp bốp rơi xuống. . .
Chư vị trưởng lão còn lại cũng không nhàn rỗi, lúc trước thảo luận là một chuyện, chân chính động thủ lại là một chuyện khác.
Từng trận ầm vang không ngừng vang lên bên dưới, dựa theo quy tắc ngầm của đại lục, cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, thậm chí là hồn sư cao giai tuyệt sẽ không hướng người bình thường xuất thủ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Tống lão có chút không tình nguyện.
Mà Huyền lão thì lại sử dụng chỗ sơ hở của quy tắc này. Mục tiêu của bọn họ đương nhiên không phải là binh lính bình thường của đế quốc Nhật Nguyệt, mà chính là đám hồn đạo sư Không Quân chủ động tới tiến công, Huyền lão đương nhiên sẽ không khách khí. Mà mục tiêu của chư vị trưởng lão cũng không phải giết địch, mà là phá hoại.
Mảng lớn Hồn Đạo Pháo oanh kích trước đó tất nhiên cường hãn, nhưng cũng bại lộ trận địa bố trí Hồn Đạo Pháo của đế quốc Nhật Nguyệt. Kết quả là bọn chúng liền trở thành mục tiêu chủ công chư vị Siêu Cấp Đấu La.
Ngoại trừ trận địa Hồn Đạo Pháo ra thì mục tiêu khác là kho lúa và kho quân dụng.
Một đêm này đối với biên quân nằm ở chỗ giao giới giữa đế quốc Nhật Nguyệt và hai đế quốc Thiên Hồn, Tinh La mà nói, nhất định là một trận ác mộng.
Tiếng nổ mạnh bắt đầu từ lúc nửa đêm, một mực tiếp tục đến bình minh mới kết thúc. Đợi đến khi ánh nắng một lần nữa chiếu xuống mặt đất, các đại doanh của đế quốc Nhật Nguyệt đã là một mảnh hỗn độn.
Quân doanh trọng yếu như vậy đương nhiên sẽ không thể không có hồn đạo sư cấp chín tọa trấn. Nhưng mà, hai tên hồn đạo sư cấp chín tại thời điểm đối mặt với tám vị Siêu Cấp Đấu La, cho dù bọn hắn có chỉ huy nhiều hồn đạo sư cấp thấp thì như thế nào? Ở đêm khuya tối thui, thiếu đi hồn đạo khí tham trắc trên không chỉ dẫn, bọn hắn có biện pháp tập kích chư vị trưởng lão Hải Thần Các sao?
Chiến tranh chưa toàn diện bắt đầu, nhưng học viện Sử Lai Khắc lập tức dùng thực lực cường đại của bản thân cho đế quốc Nhật Nguyệt thấy hồn sư vẫn như cũ là đương kim đỉnh cấp tồn tại trên chiến trường.
Mấy người Huyền lão thậm chí không có che giấu thân phận của bản thân, rất nhanh, tin tức về trận gây rối này lập tức truyền về đế quốc Nhật Nguyệt.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xoảng!
Một cái chén trà tinh xảo nện trên mặt đất, hóa thành vô số mảnh vỡ văng ra bốn phía.
Từ Thiên Nhiên bởi vì phẫn nộ, sắc mặt hơi trắng bệch, lên tiếng:
- Biên quân đều làm ăn cái gì không biết? Tử thương gần bốn trăm tên hồn đạo sư, còn dẫn đến lượng lớn trận địa Hồn Đạo Pháo và kho quân dụng bị phá hư. Ngu ngốc, một đám ngu ngốc!
Quất Tử mặc một thân cung trang màu vàng nhạt lẳng lặng ngồi cạnh bên Từ Thiên Nhiên, yên lặng không lên tiếng.
Sau khi Từ Thiên Nhiên chính thức lên ngôi đã sắc phong nàng là Đế Hậu, địa vị so với trước đây đã hoàn toàn khác biệt.
Sau khi Từ Thiên Nhiên phát tiết một trận, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, một tia cười lạnh nổi lên từ khóe miệng của hắn:
- Sử Lai Khắc rốt cục xuất thủ sao? Người đâu, đi mời quốc sư tiến cung nghị sự.
- Rõ!
Bên ngoài truyền đến âm thanh nơm nớp lo sợ của nội thị.
- Hoàng Hậu, nàng thấy thế nào?
Từ Thiên Nhiên hướng Quất Tử ngồi bên cạnh hỏi.
Quất Tử đứng lên, đi đến sau lưng Từ Thiên Nhiên, vì hắn nhẹ nhàng xoa nắn lấy bả vai:
- Bệ hạ đừng tức giận làm hại thân thể. Chuyện này thiếp thấy rất kỳ quặc. Học viện Sử Lai Khắc mặc dù là học viện đệ nhất đại lục, nhưng bọn hắn dù sao không thuộc về bất luận quốc gia nào, thế nhân đều biết thành Sử Lai Khắc là một tồn tại độc lập, bản thân bọn hắn có địa vị siêu nhiên. Lần này học viện Sử Lai Khắc hành động, chỉ sợ là nhằm vào chúng ta trước đó bắt đi người dự thi của tông môn và học viện khác.
- Muốn bức ta thả người?
Từ Thiên Nhiên hai mắt híp lại.
Quất Tử khẽ gật đầu, lên tiếng:
- Đoán chừng là ý tứ này, chỉ sợ bọn hắn còn sẽ có công kích phía sau. Đối phó loại siêu cấp cao thủ như thế này quả thật có chút khó làm. Chẳng những vậy, bọn hắn còn dựa vào biên cương hai nước Thiên Hồn, Tinh La, tiến thối có chừng mực, lại càng khó đối phó.
Từ Thiên Nhiên cười lạnh một tiếng:
- So về mặt gây rối sao? Ai có thể hơn được tà hồn sư? Bọn hắn muốn gây rối, trẫm lập tức cùng bọn hắn gây rối. Xem ai không chịu nổi trước.
Quất Tử lại nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:
- Như thế không được, Bệ hạ, chúng ta còn không có chuẩn bị kỹ càng. Nếu làm như vậy thì tương đương với sớm phát động chiến tranh. Thực lực của Thánh Linh Giáo tất nhiên cường đại, nhưng mà, nếu như chỉ để một cái Thánh Linh Giáo đối mặt với lượng lớn cường giả hồn sư của tam quốc, vẫn là không đủ thực lực. Nếu đối phương đặt bẫy, một khi Thánh Linh Giáo có tổn thất, đối với chúng ta cũng quá bất lợi.
Từ Thiên Nhiên chính là một đời kiêu hùng, lúc trước chỉ bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc mà thôi, nghe Quất Tử nhắc nhở, hắn cũng dần dần tỉnh táo lại. Vỗ vỗ tay của Quất Tử đang đặt trên bờ vai của mình, lên tiếng:
- Có nàng làm Hoàng Hậu là sự tình may mắn của ta. Nàng nói chúng ta nên làm cái gì?
Đáy mắt Quất Tử hiện lên một tia sát khí, nói:
- Bệ hạ, đế quốc tựa hồ còn có một số Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín dự trữ. Có loại sử dụng trên mặt đất và cả trên không nữa. . .
Ánh mắt Từ Thiên Nhiên sáng lên:
- Nàng nói là. . . uy hiếp?
- Ừm! Giết gà dọa khỉ, mới có thể để cho đám hồn sư không dám làm càn. Còn không có bao nhiêu hồn sư chân chính trải nghiệm qua uy lực của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín đây.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Không khí tươi mát pha trộn với hương thơm của tự nhiên, tiếng côn trùng kêu vang kết hợp với tiếng chim hót thanh thúy bồi hồi trong rừng cây. Ánh nắng chiếu xuống lại chỉ có thể lưu lại một luồng ánh sáng bé xíu, căn bản không cách nào xuyên thấu qua tán cây rậm rạp.
Bên dưới một gốc đại thụ cần ít nhất mười người hôm mới hết, có người đang ngồi tựa lưng vào đấy.
Mái tóc dài gợn sóng màu phấn lam xõa sau ót, bởi vì đang ngồi nên từng sợi tóc đều rũ xuống mặt đất. Nàng mấp máy hai tròng mắt, lông mi thật dài quăn xoắn ngạo nghễ ưỡn lên, sóng mũi thẳng tắp, da thịt trắng nõn, bờ môi phấn nộn, quả thật đều là những thứ xinh đẹp nhất mà tạo hóa có thể ban cho một người.
Hai chân thon dài ngồi xếp bằng, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, từ cạnh bên rất dễ dàng liền thấy bờ mông tròn trịa nở nang, đường vòng cung duyên dáng từ eo đến bờ mông đủ để hấp dẫn ánh mắt lưu luyến nhớ nhung của bất kỳ nam nhân nào.
Cho dù là hai tròng mắt đang mấp máy, nhưng trên người nàng vẫn như cũ tản ra từng trận hàn ý băng lãnh khiến cả người lẫn vật chớ gần, nếu có người có thể cảm nhận được khí tức sinh vật xung quanh nơi này, liền sẽ phát hiện ngoại trừ các loại côn trùng, chim chóc có thân hình rất nhỏ ra thì không còn bất luận động vật cỡ lớn nào tồn tại.
Nơi đây được ca tụng là một trong những địa phương thần bí nhất của Đấu La Đại Lục, một trong những đại hung chi địa. Trong miệng giới hồn sư thì tên gọi đúng chuẩn của nó là đại hung chi địa hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Đối với nhân loại mà nói, nơi này là Sinh Mệnh Cấm Khu, cho dù là cường giả như Siêu Cấp Đấu La cũng không dám tuỳ tiện đến đây mạo hiểm. Bởi vì, nơi này tồn tại đến một nửa Thập Đại Hung Thú trên Đấu La Đại Lục. Bọn chúng có thực lực vô cùng cao minh, trí tuệ không kém hơn nhân loại, còn có thể điều động lượng lớn quần thể hồn thú có thực lực kinh khủng trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Bình thường mà nói, hồn thú có tu vi mười vạn năm thì tương đương với Phong Hào Đấu La của nhân loại, phân chia mạnh yếu chỉ có thể nhìn thiên phú năng lực của bản thân hồn thú, tương đương với vũ hồn, hồn kỹ của Phong Hào Đấu La.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đóng góp TLT ủng hộ dịch giả nhé 17/05/2020