Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 716: Bắt đầu hành động (1)



Chương 372: Bắt đầu hành động (thượng)

Phi hành hồn đạo khí có bộ dáng này tự nhiên là do Hoắc Vũ Hạo thỉnh cầu Hiên Tử Văn giúp hắn làm. Ký thác phần tưởng niệm của hắn đối với Đông Nhi.

Rất nhanh, mọi người đã xông vào ngàn mét trên không, ở độ cao này, từ phía dưới nhìn lên sẽ rất khó thấy rõ, với nhãn lực của người bình thường, nhiều nhất sẽ chỉ cảm thấy như có chim bay qua mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo bay ở phía trước nhất, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch phân biệt bay hai bên sau lưng hắn, sau đó mới là Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu.

Trong mọi người, Quý Tuyệt Trần đối với phi hành hồn đạo khí không thích ứng nhất, hắn bình thường trừ sử dụng kiếm của bản thân, căn bản sẽ không tiếp xúc những món đồ gì khác. Nếu không phải bởi vì lần này có đánh nhau, hắn sợ rằng sẽ trực tiếp cự tuyệt đi theo. Lúc này khống chế phi hành hồn đạo khí quả thực có chút không lưu loát, đã vậy khuôn mặt anh tuấn của hắn càng có vẻ lạnh như băng.

Phi hành hồn đạo khí đạt đến cấp bảy, bản thân liền sẽ phóng ra một cái Hồn Đạo Hộ Tráo bảo hộ người sử dụng, Hồn Đạo Hộ Tráo này cũng trải qua xử lý đặc biệt, chẳng những có lực phòng ngự tương đương với Hồn Đạo Hộ Tráo cấp sáu, hơn nữa bản thân hộ tráo có hình giọt nước, tận khả năng giảm xuống lực cản của gió.

Đương nhiên, tại thời điểm sử dụng loại hồn đạo khí cấp bậc này, hồn lực tiêu hao cũng tương đối không nhỏ. Ngoại trừ Quý Tuyệt Trần, những người khác cũng đều có tu vi Hồn Đế, mặc dù có thể sử dụng, nhưng nếu như không phải có Bình Sữa Kín phụ trợ, bọn hắn cũng không cách nào tiếp tục phi hành thời gian dài.

Kỹ thuật Bình Sữa Kín hiện tại đã bắt đầu toàn diện ứng dụng trong hồn đạo khí của Đường Môn. Giống phi hành hồn đạo khí hiện tại của bọn hắn, mỗi một cái đều trang bị bốn cái Bình Sữa Kín cấp sáu. Bọn hắn không phải là không muốn dùng cấp bảy, chỉ là Bình Sữa Kín đạt đến cấp bảy, phí tổn cũng quá cao, thật sự là xa xỉ. Sau khi tổng hợp lại giá cả, Hiên Tử Văn mới vì bọn họ lựa chọn bốn cái Bình Sữa cấp sáu.

Nhìn vào cảnh vật dưới chân nhanh chóng trôi qua, Nam Thu Thu thỉnh thoảng phát ra một chút tiếng la hét hưng phấn ầm ĩ. Dù sao có Hồn Đạo Hộ Tráo bảo hộ, cũng không sợ bị gió thổi ngược vào mặt.

Hoắc Vũ Hạo mọi người cũng không phải mang theo mọi người hướng thẳng đến đế quốc Nhật Nguyệt phi hành, mà là trước đó phi hành một đoạn về hướng Nam. Mà phương Nam của học viện Sử Lai Khắc là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, qua Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì tiến vào cảnh nội của đế quốc Tinh La.

Hắn đương nhiên không có khả năng mang theo đồng bạn trực tiếp bay qua phía trên Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, căn bản chính là tự tìm chỗ chết. Bởi vậy, sau khi đến gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Hoắc Vũ Hạo mới bắt đầu chuyển hướng, tiếp tục phi hành theo hướng Tây Nam, kéo giãn khoảng cách với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ước chừng mấy chục dặm, tiến vào cảnh nội của đế quốc Tinh La.

Sau đó cũng không có tiếp tục phi hành về hướng Tây, mà một mực bay về hướng Nam, phảng phất như muốn đi ngang qua đế quốc Tinh La. Hồn đạo khí phi hành cấp bảy có tốc độ thật sự là quá nhanh, sau hơn một canh giờ, bọn hắn đã tiến nhập nội địa đế quốc Tinh La chừng năm trăm dặm.

Bọn hắn không ngừng bay về phía nam, nhiệt độ không khí cũng dần dần lên cao. Từ Tam Thạch không nhịn được, hướng Hoắc Vũ Hạo hỏi:

- Tiểu sư đệ, chúng ta đang đi đâu? Sao ta lại cảm thấy phương hướng có chút không đúng?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Không phải không đúng, chúng ta lần này chính là muốn bay một vòng lớn, sau đó lại tiến vào cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt. Lúc đó hội tụ lại một chỗ, như thế mới có thể bảo đảm kế hoạch của chúng ta thành công.

- Ừm.

Từ Tam Thạch đạt được đáp án này cũng liền không hỏi lại, lòng tin của Hòa Thái Đầu đối với Hoắc Vũ Hạo so với hắn càng nhiều hơn, tự nhiên cũng sẽ không hỏi cái gì . Còn bốn người khác tựa hồ không quá rõ phương hướng, chỉ thuần túy đi theo mà thôi. . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Buổi sáng xuất phát, mãi cho đến giữa trưa Hoắc Vũ Hạo mới mang theo đồng bạn hạ xuống mặt đất nghỉ ngơi.

Mọi người một bên ăn uống, một bên thay đổi một nhóm mới Bình Sữa Kín cho phi hành hồn đạo khí của bản thân. Có Bình Sữa Kín loại đồ chơi này thật sự là quá thuận tiện. Mặc dù bay mấy canh giờ nhưng hồn lực của bản thân bọn hắn cơ hồ liền không có tiêu hao gì cả.

Hoắc Vũ Hạo thì xuất ra địa đồ cẩn thận nhìn vào, thỉnh thoảng nhẹ gật đầu. Nương theo tinh thần lực nhạy bén của hắn và phán đoán chuẩn xác lực, lại thêm lúc trước học được tri thức, kinh nghiệm, là tuyệt sẽ không lầm phương hướng.

Từ Tam Thạch tựa lưng vào một cây đại thụ, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của phương Nam, nhắm mắt dưỡng thần.

Hòa Thái Đầu ở bên cạnh hắn cách đó không xa, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Vũ Hạo. Hắn và Hoắc Vũ Hạo cùng một chỗ tiến hành qua kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, nhất là biết được phương diện kinh nghiệm tác chiến của Hoắc Vũ Hạo trong việc đột kích hậu phương địch.

Nghỉ ngơi một lúc, sau đó mọi người lại lần nữa lên đường. Lần này số lần Hoắc Vũ Hạo điều chỉnh phương hướng càng ngày càng thường xuyên. Rất nhanh, ngay cả những người không quá rõ phương vị đều phát hiện, địa phương bọn hắn bay qua cơ hồ đều là cánh đồng bát ngát hoặc là đồng ruộng, căn bản cũng không đi qua bất luận thành thị nào.

Nam Thu Thu thậm chí còn rất kỳ quái hỏi qua, đế quốc Tinh La không phải rất phồn hoa sao? Như thế nào con đường bọn hắn đi qua ngay cả một cái thành thị đều không đụng phải đây! Bất quá, vấn đề có chút đần độn của nàng được Diệp Cốt Y trực tiếp thay thế Hoắc Vũ Hạo trả lời, gia hỏa này cố ý!

Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo cố ý lách qua thành thị, mang theo mọi người bay nhanh.

Cùng với sự phát triển không ngừng của hồn đạo khí, tam quốc của Đấu La Đại Lục cũng bắt đầu càng ngày càng coi trọng nó, nhất là đối với tra xét không phận của mình. Thời điểm lúc trước Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi tiến về Lạc Nhật Sâm Lâm, đã từng bị hồn đạo khí tham trắc đối không của thủ đô Thiên Đấu, đế quốc Thiên Hồn phát hiện qua. Hắn đã ngã một lần nên khôn hơn một chút, tuyệt đối không đi qua thành thị, dù sao phạm vi hồn đạo khí tham trắc đối không vẫn là có hạn, cũng không có khả năng đặt ở khắp đế quốc. Chỉ cần không thông qua thành thị, liền có thể tránh được phần lớn phiền toái.

Cứ như vậy, Hoắc Vũ Hạo mang theo mọi người ròng rã phi hành sáu canh giờ, thẳng đến sắc trời dần đen mới chuẩn bị hạ xuống.

Nhưng cũng ngay lúc này, Nam Thu Thu đột nhiên kinh hô một tiếng:

- Mọi người nhìn xem bên đó là cái gì?

Mọi người theo bản năng dõi mắt trông về phía xa, tâm thần của mỗi người đều không hẹn mà cùng chấn động.

Mọi người trông thấy một phiến thế giới màu vàng ở đường chân trời, vô số kim quang lóng lánh hiện lên, mà thái dương cũng đang chậm rãi hạ xuống trong biển ánh sáng này.

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ tươi cười, mục đích sơ bộ của hắn cuối cùng đã tới.

- Chỉ là biển cả, có gì đáng ngạc nhiên! Thời điểm chiều tà, ánh nắng chiếu rọi trên đại dương bao la chính là cảnh tượng như vậy.

Diệp Cốt Y nhìn vào phương xa, ánh mắt đồng dạng mê ly:

- Mặt trời lặn trên biển thật là đẹp nha. . .

Đúng vậy, bọn hắn nhìn thấy biển cả, Chính xác mà nói, là bờ biển Nam Hải của đế quốc Tinh La. Trải qua sáu canh giờ phi hành hết tốc lực, bọn hắn từ thành Sử Lai Khắc xuất phát, đã đi ngang qua toàn bộ đế quốc Tinh La, từ biên giới phía Bắc của đế quốc Tinh La đi tới bờ biển Nam Hải.

Mặc dù có Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu, bọn hắn bởi vì muốn vòng qua tất cả thành thị mà bay qua không ít đường quanh co, nhưng cuối cùng vẫn kịp chạy tới nơi này trước khi mặt trời lặn.

- Làm sao lại có biển ở đây! Vũ Hạo, hiện tại chúng ta đang ở đâu?

Kinh Tử Yên một mặt ngạc nhiên hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Nơi này hẳn bờ biển Nam Hải của đế quốc Tinh La, chúng ta trải qua một ngày phi hành, đã xuyên qua toàn bộ Tinh La. Ngày mai chúng ta sẽ ra biển, sau đó phi hành theo hướng Tây dọc theo ven biển, từ trên đại dương bao la tiến vào cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt.

Kinh Tử Yên mặc dù có chút không biết đường, nhưng tri thức địa đồ đại khái vẫn phải có, lập tức trợn mắt hốc mồm lên tiếng:

- Đi một vòng lớn như thế? Ngươi muốn làm gì đây?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Vì lấy phương thức an toàn nhất tiến vào đế quốc Nhật Nguyệt, nên không thể không làm như thế. Hiện tại biên cảnh của đế quốc Nhật Nguyệt chỉ sợ đã hoàn toàn bị hồn đạo khí tham trắc bao trùm, muốn trực tiếp vượt cảnh tiến vào mà không bị phát hiện là không được. Bởi vậy, Huyền lão mới quyết định lần này nghĩ cách cứu viện hành động sẽ là một minh một ám. Các cường giả của học viện sẽ là minh, mà chúng ta sẽ là ám. Huyền lão bọn hắn phụ trách hấp dẫn sự chú ý của đế quốc Nhật Nguyệt, mà mục tiêu của chúng ta là cứu người, thuần túy là cứu người.

Kinh Tử Yên hít vào một ngụm khí lạnh:

- Người bị bắt tối thiểu có bốn, năm trăm nha? Chỉ bằng mấy người chúng ta có thể đem bọn hắn đều cứu ra sao?

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha, lên tiếng:

- Ngươi cũng cảm thấy không có khả năng, địch nhân tự nhiên cũng sẽ cảm thấy không thể nào. Bọn hắn chỉ cần có thể một mực quan sát Huyền lão và cao tầng học viện, đối với phòng ngự hậu phương cũng tự nhiên là sẽ có chỗ buông lỏng. Hơn nữa, ngươi quên một sự kiện, người mà chúng ta muốn nghĩ cách cứu viện cũng không phải người bình thường, mỗi một người đều có sức chiến đấu không tầm thường nha!

Kinh Tử Yên trong lòng hơi động, đã mơ hồ có chút hiểu được mục tiêu và kế hoạch lần này.

Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng nói:

- Mọi người tăng thêm chút sức, hôm nay chúng ta bay đến bờ biển rồi nghỉ ngơi, ban đêm bắt cá biển cho các ngươi làm đồ nướng ăn!

Mệt mỏi một ngày, một chữ "ăn" có lực hấp dẫn không thể nghi ngờ muốn vượt qua bất luận những vật khác. Nghe câu nói này, tốc độ phi hành của mọi người lập tức gia tăng. Hướng phía biển cả sóng gợn lăn tăn, bay đi như yến non về rừng.

Vọng sơn bào tử mã, câu nói này quả nhiên là rất có đạo lý, từ lúc bọn hắn trông thấy đường ven biển cho đến khi bay đến bờ biển, đã bay hơn nửa canh giờ. Thời điểm bọn hắn đáp xuống trên bờ biển thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại.

- Cốt Y, đi với ta bắt cá.

Hoắc Vũ Hạo hướng Diệp Cốt Y vẫy tay.

- Tại sao là ta?

Diệp Cốt Y có chút hiếu kỳ hỏi lại.

- Bởi vì ngươi có thể chiếu sáng cho ta a! Loài cá đều ưa thích địa phương có ánh sáng.

- Ngươi, ngươi vậy mà bắt vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ của ta dùng để chiếu sáng cho ngươi?

Diệp Cốt Y lập tức chán nản.

Hoắc Vũ Hạo lườm nàng một chút, thản nhiên nói:

- Có bản lĩnh ngươi chút nữa đừng ăn.

Diệp Cốt Y hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, trong đầu lại nhớ tới Từ Tam Thạch đã từng nói, chiêu bài cá nướng của Hoắc Vũ Hạo vị thơm thịt ngọt, cuối cùng vẫn là khuất phục. Quệt mồm, bất đắc dĩ phóng ra đôi cánh Thiên Sứ, hướng phía mặt biển bay đi.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, cũng nhón mũi chân, phóng đi vài cái lập tức xông vào trong biển rộng.

Diệp Cốt Y trôi nổi giữa không trung, hướng phía Hoắc Vũ Hạo phía dưới nhìn lại, nàng kinh ngạc thấy Hoắc Vũ Hạo cũng không có sử dụng hồn đạo khí phi hành, mà là lập tức đạp sóng mà đi thẳng ra biển rộng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...