Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 671: Chân Tâm Vô Dịch (1)
Chu Lộ hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén tiếng khóc của mình:
- Tình yêu cần lý do sao? Ta yêu hắn, ít nhất hiện tại vẫn yêu lấy hắn, coi như hắn không quan tâm ta, vứt bỏ ta, chẳng lẽ phần tình yêu này liền sẽ biến mất sao? Ngươi hỏi toàn vấn đề rắm thúi, ngươi đi chết đi!
Trừng phạt đã từng xuất hiện trên người Vu Phong lại một lần tái hiện, ánh sáng lóe lên, Chu Lộ không khỏi kêu lên thảm thiết.
Đái Hoa Bân nghe tiếng kêu thảm thiết của nàng liền liều mạng giãy dụa, tại thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy lòng của mình đau, đau quá. Nguyên bản thân ảnh phấn lam sắc vốn được khắc sâu nhất trong nội tâm hắn, lúc này tựa hồ đã mờ nhạt đi nhiều.
Bởi vì cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, tại thời khắc này, hắn tựa hồ thấy rõ bản tâm của mình hơn. Trong lòng hắn điên cuồng kêu gào, không nên thương tổn nàng, muốn đánh thì đánh ta đi.
- Tình yêu đơn thuần, chân tình bộc lộ, giận mắng bổn tọa, nể tình phần tình cảm chân thành tha thiết của ngươi, tha cho ngươi lần này. Vòng thứ nhất, thực tình, thông qua.
Ánh sáng thu liễm, Chu Lộ một lần nữa trở về vị trí cũ, nhưng tâm tình của nàng lại mãi vẫn không kềm chế được.
Ánh sáng lại xoay tròn, lần này, vẫn như cũ xoay tròn không đến một vòng liền lập tức dừng lại, mục tiêu chiếu tới, chính là Vương Thu Nhi.
Ánh sáng tản ra, thân thể mềm mại của Vương Thu Nhi bay lên, mặt mũi của nàng vẫn lạnh lùng như cũ. Nàng đều nghe rõ ràng âm thanh của Đái Hoa Bân và Chu Lộ lúc trước, nhưng đối với nàng mà nói, tâm tình cũng không có dao động quá lớn. Nàng cũng không hoàn toàn hiểu được đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra ở địa phương này.
- Ngươi có người yêu không?
Vấn đề vẫn giống như trước.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói:
- Có.
- Hắn là ai?
Thanh âm bình thản lập tức truy vấn.
- Hoắc Vũ Hạo.
Vương Thu Nhi lạnh nhạt hồi đáp, nàng cũng không cần đi che giấu cái gì đối với tình cảm của mình. Mà tại thời khắc này, Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức nghe được âm thanh của nàng.
Thu Nhi? Hoắc Vũ Hạo trong lòng hơi động. Cuộc vấn đáp giữa Vương Thu Nhi và âm thanh bình thản vang lên trong tai hắn. Nghe được Vương Thu Nhi nói người nàng yêu là mình, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo không khỏi toát ra một nụ cười khổ, cũng có một chút buồn vô cớ.
Thu Nhi a Thu Nhi, ta có tài đức gì, ta...
- Hắn yêu ngươi sao?
Thanh âm bình thản tiếp tục hỏi.
Vương Thu Nhi lên tiếng:
- Không yêu.
- Ngươi vẫn yêu hắn?
- Yêu.
Vương Thu Nhi tựa hồ lười nói chuyện, trả lời càng ngày càng ngắn gọn.
- Vừa rồi Đái Hoa Bân nói hắn yêu ngươi, ngươi có cảm tưởng gì?
- Không có.
- Nếu để cho ngươi lựa chọn lần nữa, ngươi vẫn sẽ chọn yêu Hoắc Vũ Hạo sao?
Thanh âm bình thản tiếp tục hỏi.
- Sẽ.
Lần này, trong thanh âm của Vương Thu Nhi nhiều hơn mấy phần khác thường.
- Vì cái gì?
Vương Thu Nhi hít sâu một hơi, lên tiếng:
- Mặc dù ta rất chán ghét cảm giác hắn không thích ta, nhưng ta lại rất thích cảm giác khi ta thích hắn. Tình yêu đúng là khiến ta trở nên khác biệt.
- Nếu có một ngày, hắn đứng trước nguy cơ sinh tử, ngươi sẽ nguyện ý vì hắn mà trả giá sinh mệnh của mình sao?
Vương Thu Nhi thản nhiên nói:
- Ta đã từng vì hắn mà trả giá qua, cho nên, ta khẳng định với ngươi, ta sẽ.
Hoắc Vũ Hạo một mực yên tĩnh lắng nghe, đối với các câu trả lời trước của Vương Thu Nhi, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thẳng đến tận vấn đề này mới thấy có chút khó hiểu, nàng đã trả giá rồi? Nàng trả giá cái gì? Trả giá sinh mạng vì ta sao? Lúc nào? Vì cái gì ta không biết? Vào giờ phút này, nội tâm của Hoắc Vũ Hạo tràn ngập các loại câu hỏi. Trong lúc nhất thời, cả người đều ngốc trệ.
- Nếu như bây giờ ngươi chết, hắn có thể sống sót. Ngươi còn nguyện ý không?
Thanh âm bình thản tựa hồ có chút chưa từ bỏ ý định.
Vương Thu Nhi trên mặt lại toát ra một vẻ trào phúng
- Tới đi.
Câu trả lời của nàng thống khoái và kiên quyết vô cùng. Chỉ đơn giản hai chữ này lại khiến Hoắc Vũ Hạo có cảm giác hít thở không thông.
Thu Nhi nàng, nàng...
Thời gian phảng phất dừng lại. Ước chừng một lát sau, thanh âm bình thản mới một lần nữa vang lên:
- Ta không thích ngữ khí của ngươi, nhưng lại thưởng thức lòng quyết tâm của ngươi. Vòng thứ nhất, thực tình, qua ải.
Vương Thu Nhi rơi xuống, thân thể mềm mại một lần nữa bị phong bế.
Kim quang xoay một cái, lập tức liền rơi vào thân mình của Hoắc Vũ Hạo, bọt khí mở ra, Hoắc Vũ Hạo lơ lửng trên không.
Tuy tốt cục có thể lần nữa thấy rõ ngoại giới, nhưng trong lòng Hoắc Vũ Hạo vẫn bị lời nói của Vương Thu Nhi lúc trước làm cho rung động thật sâu.
- Ngươi có người yêu không?
Thanh âm bình thản lạnh lùng hỏi.
- Ta có.
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự hồi đáp.
- Nàng là ai?
- Vương Đông Nhi.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, khiến cho tâm tình bình phục mấy phần.
Lập tức, Vương Đông Nhi có thể nghe được thanh âm của hắn.
Dù là đã sớm biết đáp án, nhưng nghe Hoắc Vũ Hạo nói người yêu là mình, Vương Đông Nhi trong lòng vẫn như cũ vô cùng ngọt ngào.
- Nàng là người mà ngươi yêu nhất sao?
Thanh âm bình thản hỏi.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ trả lời không chút do dự.
- Vừa rồi Vương Thu Nhi nói, người nàng yêu là ngươi, ngươi hẳn cũng nghe được, ngươi có cảm tưởng gì?
- Ta...
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra một nụ cười khổ:
- Ta cũng không biết phải nói sao. Thu Nhi là cô gái tốt, nếu như ta không phải đã yêu Đông Nhi từ trước, có lẽ, ta sẽ yêu nàng. Nhưng mà, lòng ta chỉ có chỗ chứa Đông Nhi mà thôi.
- Ngươi thật sự không lưu được khe hở nào cho Vương Thu Nhi sao? Ngươi dám nói, ngươi đối nàng chưa từng động tâm qua sao?
Thanh âm bình thản đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ:
- Ta thừa nhận, ta từng động tâm. Bởi vì, tướng mạo của nàng và Đông Nhi giống như đúc. Ta lúc ấy đối nàng động tâm, trên thực tế bởi vì ta yêu tha thiết Đông Nhi. Cho nên, ta chỉ có thể nói với Thu Nhi một tiếng xin lỗi.
Vương Thu Nhi mặc dù đồng dạng hiểu được quyết tâm của Hoắc Vũ Hạo, nhưng khi nàng chân chính nghe được chính miệng Hoắc Vũ Hạo nói ra, vẫn cảm giác được lòng của mình lạnh, rất lạnh.
- Nếu như được chọn lại một lần, Vương Thu Nhi và Vương Đông Nhi đồng thời xuất hiện tại trước mặt ngươi, ngươi sẽ yêu ai?
Thanh âm bình thản tựa hồ còn không muốn buông tha hắn, vẫn tiếp tục truy vấn.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ:
- Ta không biết. Bởi vì không có khả năng chọn lại.
- Trên thế gian, không có chuyện gì là không có khả năng.
Thanh âm bình thản thế mà giải thích một câu, sau đó liền tiếp tục hỏi:
- Ngươi yêu Vương Đông Nhi như thế, liệu ngươi nguyện ý vì nàng mà chết sao?
- Đương nhiên nguyện ý. Ta cũng sớm đã thử qua, ta có cũng có phần dũng khí này. Trong lòng ta, tầm quan trọng của Đông Nhi vượt xa sinh mệnh của ta
Cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo đã khôi phục mấy phần.
- Ừm, trải qua tình cảm phức tạp, đối mặt dụ hoặc nhưng vẫn có thể thủ vững bản tâm, vòng thứ nhất, thực tình, thông qua.
Kim quang thu liễm, đem Hoắc Vũ Hạo một lần nữa thả vào vị trí cũ. Sau đó lại nhẹ nhàng di chuyển, lập tức quét đến Vương Đông Nhi cách Hoắc Vũ Hạo không xa, ánh sáng mờ đi, nàng lơ lửng trên không.
- Ngươi có người yêu không?
- Có.
Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Vương Đông Nhi mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên, nàng đột nhiên cảm thấy đi đến địa phương này cũng rất tốt, ít nhất đối với mình và Vũ Hạo mà nói, cũng không có cái gì áp lực. Lời thật lòng tính là gì? Nếu là đã là Vấn Tình Cốc, thì cứ để họ trả lời là được.
- Hắn là ai?
- Hoắc Vũ Hạo.
- Hắn là người mà ngươi yêu nhất sao?
- Đúng.
- Vừa rồi hẳn là ngươi đã nghe được lời của hắn, còn có một người đã nói cũng yêu tha thiết hắn, nguyện ý vì hắn mà chết, người đó gọi Vương Thu Nhi, ngươi biết không?
- Ta biết.
Vương Đông Nhi không chút do dự nói ra.
- Ngươi có ý kiến gì không?
Thanh âm bình thản truy hỏi.
Vương Đông Nhi lên tiếng:
- Ta không có bất kỳ ý kiến gì. Kỳ thật, ta đã từng nghĩ tới muốn tác hợp cho bọn hắn.
- Vì cái gì?
- Vấn đề này, không chỉ thanh âm bình thản muốn hỏi, ngay cả Hoắc Vũ Hạo vừa mới ổn định lại tâm thần cũng đồng dạng muốn hỏi.
Vương Đông Nhi lên tiếng:
- Bởi vì Thu Nhi đáng giá để ta làm như vậy. Tình yêu là phải độc chiếm, ta đương nhiên không nguyện ý cùng người khác chia sẻ. Nhưng mà, kể từ lúc cùng Thu Nhi tiếp xúc đến nay, ta có thể cảm giác được nàng đối với Vũ Hạo vô cùng tốt. Ta mặc dù càng muốn độc chiếm Vũ Hạo, thế nhưng thấy nàng phải thống khổ, ta có chút không đành lòng.
- Ngươi không sợ dẫn sói vào nhà sao?
Thanh âm bình thản tựa hồ có chút vội vàng hỏi.
Vương Đông Nhi lên tiếng:
- Ta không sợ, ta tin tưởng tình cảm của Vũ Hạo đối với ta sẽ không thay đổi. Trên thực tế, bất luận là hắn hay là Thu Nhi, đều cự tuyệt đề nghị của ta. Bởi vì Thu Nhi nói nàng không thể nào tiếp thu được chuyện tình bố thí này, mà trong lòng Vũ Hạo cũng chỉ có ta.
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của nàng đã tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Sau đó nàng lập tức nói tiếp:
- Nếu như câu hỏi kế tiếp của ngươi là ta có nguyện ý trả giá sinh mệnh vì Vũ Hạo hay không, thì câu trả lời của ta có. Nhưng trên thực tế, có lúc, người sống càng thêm thống khổ hơn người chết. Ta chết đi, hắn sẽ càng thêm thương tâm, ta nguyện ý vì hắn mà chết, nhưng ta không nguyện ý nhìn hắn thống khổ.
- Nếu như chúng ta có thể bạch đầu giai lão, đi đến phần cuối của sinh mệnh. Vậy thì ta nguyện ý để hắn chết trước, ta phụng bồi hắn đến một khắc cuối cùng. Mà sau khi chiếu cố cho hắn xong, ta cũng sẽ đi cùng hắn. Ta nguyện một mình cô độc mà chết, cũng không muốn hắn phải phải chết một mình.
Thanh âm bình thản vậy mà phát ra một tiếng thở dài:
- Khó có thể thấy được người hiểu thông suốt.
- Ngươi còn có vấn đề gì sao?
Vương Đông Nhi mỉm cười nói ra.
- Ngươi cũng đã cướp lời rồi, ta còn có thể hỏi cái gì? Vòng thứ nhất, thực tình, qua ải.
Không biết vì cái gì, bất luận là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi hay là Vương Thu Nhi, lúc này cảm thấy âm thanh bình thản nhiều hơn một phần chật vật.
Lúc này trong lòng Hoắc Vũ Hạo tràn đầy cảm động, Đông Nhi a Đông Nhi, quả thật là nương tử chí ái của ta! Mặc dù ta không biết, nếu như Thu Nhi và ngươi đồng thời xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng ta biết, nếu như có kiếp sau, ta vẫn như cũ chọn ngươi làm vợ của ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Kim quang xoay quanh, lần này không có lập tức dừng lại, tựa hồ sau khi bị Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi và Vương Đông Nhi ảnh hưởng, lần này thời gian xoay tròn càng dài dằng dặc.
Sau một hồi lâu, kim quang mới rốt cục dừng lại, lần này dừng ở chỗ Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu lơ lửng trên không.
- Ngươi có người yêu không?
Vấn đề vẫn như cũ.
- Có.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Tiêu nổi lên một tia đỏ ửng.
- Là ai?