Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 660: Bạo Tạc Khủng Bố (2)
Hoắc Vũ Hạo không chút khách khí đem những vật này cất kỹ. Đây vốn cũng là một trong những mục đích trọng yếu khiến hắn tham gia cuộc thi.
- Đa tạ Nam Cung minh chủ, nếu như không có việc gì, chúng ta liền đi trước.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn đang ở bên trong hồn đạo khí hình người, cũng không có thoát ra. Ý định nhấc chân rời đi.
- Chờ một chút.
Phó giáo chủ khoát tay, ngăn cản đường đi của huynh đệ Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ đã giúp các ngươi thắng được trận đấu, còn không cho chúng ta đi sao?
Phó giáo chủ mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên không phải. Chỉ là chúng ta có chút sự tình muốn cùng ngươi thương lượng một chút. Nhìn năng lực của ngươi thì ngươi hẳn là tà hồn sư đi.
Hoắc Vũ Hạo không có trả lời câu hỏi:
- Việc này cùng các ngươi có quan hệ gì?
Phó giáo chủ cũng không bởi vì thái độ lạnh lẽo cứng rắn của Hoắc Vũ Hạo mà thay đổi cảm xúc, vẫn như cũ hòa hoãn lên tiếng:
- Đương nhiên là có liên quan hệ. Bởi vì, chúng ta đều giống nhau.
Dứt lời, từ trên người nàng dâng lên một cỗ khí tức khiến Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu hoảng sợ biến sắc.
Ánh sáng màu lam xám nháy mắt khuếch tán ở sau lưng nàng, một tiếng rít bén nhọn đến cực điểm theo đó xuất hiện. Ánh sáng màu lam xám lập tức bay lên trời, ngưng kết thành một con Phượng Hoàng có khí tức tà ác, băng lãnh đến cực điểm, bằng tốc độ kinh người khiến bầu trời phía trên sàn đấu biến thành màu lam xám.
Tà khí thật cường đại. Cho dù với tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, khi đối mặt với khí thế của vị phó giáo chủ này cũng không khỏi cảm thấy toàn thân băng lãnh, cứng ngắc, phảng phất linh hồn đều bị khóa chặt.
Tà Phượng Hoàng. Lại là vũ hồn Tà Phượng Hoàng. Một trong những tà vũ hồn cường đại nhất.
Vị phó giáo chủ này tuyệt đối là Siêu Cấp Đấu La. Hơn nữa tu vi thậm chí không chỉ ở cấp 95.
Bốn vị trưởng lão sau lưng nàng đều đã thối lui mấy bước, trên mặt đều hiện lên vẻ khâm phục.
Âm thanh của phó giáo chủ vẫn nhu hòa như cũ:
- Ngươi thấy đấy, chúng ta là cùng một loại người. Mặc dù ta không nhìn ra được tà vũ hồn ngươi là cái gì, nhưng nếu gia nhập chúng ta, ngươi sẽ có được hết thảy.
Trong thanh âm của nàng phảng phất có một loại mị lực kỳ dị, khiến Hoắc Vũ Hạo có loại cảm giác tim đập thình thịch.
- Ngươi có thể dùng Quang Minh Lực thi triển năng lực của tà hồn sư, cùng với hồn kỹ triệu hoán Vong Linh. Chứng tỏ ngươi chính là Thánh Tử mà bổn giáo vẫn luôn tìm kiếm. Thánh Tử buông xuống, bổn giáo đại hưng. Gia nhập bổn giáo thì ngươi chính là Chúa Tể tương lai của thế giới này.
Phải biết, lúc này khán giả vẫn chưa rời đi hết, mà những người bình thường trong đó bị ánh sáng màu lam xám trên bầu trời rọi xuống, đều biến thành từng pho tượng không thể động đậy, ở trên đầu bọn hắn dường như có linh hồn đang vặn vẹo, hoảng sợ giãy dụa.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng hơi trầm xuống, Thánh Linh Giáo đã không cố kỵ gì như thế, điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là bọn hắn có tự tin đến cực đoan về thực lực của bản thân a!
Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên, ánh mắt của phó giáo chủ đột nhiên hướng về phía nội thành Minh Đô, phảng phất như vừa cảm thấy gì đó.
Ngay sau đó, tất cả mọi người rõ ràng cảm giác được mặt đất dưới chân bắt đầu rung động rất nhỏ.
Huyền Lão ở phía xa cũng cảm thấy, lão giật mình nhìn lại, so với phó giáo chủ thì lão còn phát hiện không đúng sớm hơn một bước. Nhưng mà, lão càng nhạy cảm phát hiện ra phương hướng truyền đến chấn động, chính là vị trí lúc trước Hoắc Vũ Hạo phóng xuất ra tín hiệu màu xanh lá.
Chuyện gì xảy ra?
Đây cơ hồ là nghi hoặc trong lòng của tất cả mọi người.
Phó giáo chủ phóng lên cao, hóa thành một quang ảnh màu lam xám, trong nháy mắt đã bay vọt lên không trung. Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, ngay cả ánh sáng màu lam xám trên bầu trời cũng đều bị nàng mang đi.
Trên không trung ngàn mét, phó giáo chủ nhìn về Minh Đô ở phía xa. Ánh mắt lúc nào cũng ôn hòa của nàng lúc này cũng thay đổi. Đồng tử của nàng co lại thành mũi kim. Nàng vừa nhìn thấy một màn suốt đời cũng không cách nào quên được.
--------------------------------------------------
Trong một góc Minh Đô, bỗng nhiên mảng lớn kiến trúc trong nháy mắt sập xuống mà không hề có điềm báo trước, khiến vô số đất đá, tro bụi bay lên.
Ngay sau đó, mặt đất như phát ra tiếng gào thét giận dữ. Mặt đất bỗng dâng lên cao với tốc độ gấp mười, gấp trăm lần lúc sập xuống. Một đám mây hình nấm to lớn cùng với một lực bạo tạc không gì sánh kịp trong nháy mắt bay lên.
Cho dù đang đứng quan sát về phía xa từ ngàn mét trên không, phó giáo chủ cũng có thể cảm nhận được một màn cực kỳ khủng bố này. Nàng gần như ngã lộn nhào xuống dưới, trong nháy mắt đã ngã xuống mặt đất.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm long long long long long long...
Mặt đất như đang gầm thét, rên rỉ, hết thảy mọi thứ đều đang run rẩy. Lập tức, Minh Đô phảng phất biến thành địa ngục trần gian, lực bạo tạc kinh khủng không gì sánh kịp gần như nháy mắt quét sạch một phần ba diện tích của thành phố lớn nhất đại lục. Còn sóng âm cường liệt càng quét sạch qua cả tòa thành thị.
Nương theo làn sóng xung kích là vô số đất đá văng tung tóe, vô số mảnh vỡ bay mọi nơi. Bạo tạc khủng bố đến nỗi ngay cả Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín cũng không cách nào đạt tới, toàn bộ Minh Đô như đang rên rỉ, run rẩy, sụp đổ trong run sợ.
Mà ở thời điểm này, hơn mười triệu người đến Minh Đô dự thi, quan chiến. Mặc dù rất nhiều người đang tụ tập ở ngoài thành Tây chờ đợi kết quả của Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái, nhưng một phần ba Minh Đô bị sập xuống, cộng thêm sóng xung kích kinh khủng cũng mang đi không ít sinh mệnh...
Trong lịch sử Đấu La Đại Lục, một ngày này, nhật nguyệt vô quang, trời đất biến sắc!
Ngay cả người khởi xướng là Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện điên cuồng, kinh khủng như vậy.
Lúc này, mặt hắn cũng đồng dạng không còn chút máu. Trong vụ nổ kinh khủng đến mức diệt thế này, hắn căn bản cũng không dám mang theo Hòa Thái Đầu đi vào Vong Linh Bán Vị Diện. Bởi vì lúc này, tất cả dị độ không gian tựa hồ cũng đã bị xé nát.
Trong lúc mọi thứ đang điên cuồng bạo tạc, cát bay đá chạy, một bóng người màu vàng xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, mỗi tay tóm một người, bóng người lóe lên vài cái rồi biến mất không còn tăm tích.
- Chuyện này, là các ngươi làm ra?
Thanh âm trầm thấp của Huyền Lão vang lên bên tai Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng gật đầu một cái.
- Sinh linh đồ thán a! Sinh linh đồ thán.
Thanh âm già nua của Huyền Lão tràn đầy bi thương cùng chấn kinh. Trầm giọng nói:
- Vĩnh viễn không được nói ra ngoài là do ngươi làm. Hiểu chưa?
- Vâng.
Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo có chút run rẩy, một loại thống khổ to lớn khó mà hình dung đang lan tràn trong lòng hắn. Hắn thật không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy, vậy mà lại dẫn phát một tràng khủng bố như thế, vụ nổ lớn cơ hồ quét ngang toàn bộ Minh Đô.
Hắn đương nhiên hiểu được thanh âm trầm thống của Huyền Lão, không biết bao nhiêu sinh mệnh đã bị cướp đoạt a! Đây mới đích thực là sinh linh đồ thán. Số lượng thương vong của Minh Đô chắc chắn phải lấy vạn làm đơn vị tính. Mà hắn, hắn là Cực Hạn Đan Binh, là người khởi xướng và là đao phủ.
Hoắc Vũ Hạo mím bờ môi thật chặt, bị Huyền Lão mang theo như cục thịt, cấp tốc rời đi.
Thời khắc này, trận chung kết của Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái đã trở nên không còn chút ý nghĩa nào. Nhưng có một điểm mà Hoắc Vũ Hạo đã làm được, ngày hôm nay được hậu thế xưng là Nhật Nguyệt Vô Quang Đại Bạo Tạc, triệt để trì hoãn bước chân xâm lược của đế quốc Nhật Nguyệt đối với Đấu La Đại Lục. Mà Cực Hạn Đan Binh Hoắc Vũ Hạo, cũng thành tựu lực phá hoại to lớn nhất trong lịch sử loài người.
Về sau, danh xưng Tu La Chi Đồng của hắn sở dĩ có hai chữ Tu La, cũng chính bởi ngày hôm nay mà ra.
Không chỉ Hoắc Vũ Hạo bị sang chấn tâm lý, mà còn có mọi người của Đường Môn tham gia hành động "vĩ đại" này. Lúc này, cả đám bọn hắn đều mặt không còn chút máu nằm rạp trên mặt đất, cảm thụ được cát bay đá chạy trùng kích, cảm thụ được đại địa rên rỉ, bọn hắn hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
----------------------------------
Một phương hướng khác. Mặt đất bị phá vỡ, từng kiện hồn đạo khí to lớn từ dưới mặt đất chui ra. Lúc này, lấy Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử cầm đầu, các cường giả của đế quốc Tinh La, đế quốc Thiên Hồn trợn mắt hốc mồm nhìn vào phương hướng Minh Đô ở phía xa đang dâng lên đám mây hình nấm to lớn. Bọn hắn cũng đồng dạng ngốc trệ, hoàn toàn không cách nào tin tưởng được chuyện đang diễn ra.
Mà cũng không ai biết chuyện gì đang diễn ra.
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ do học viện Sử Lai Khắc làm sao?
Hứa Cửu Cửu ngơ ngác nhìn đám mây hình nấm đang bay lên, cảm nhận được mặt đất ngoài mấy chục dặm vẫn đang run rẩy kịch liệt. Trong lúc nhất thời, đôi mắt của nàng tràn ngập vẻ sợ hãi khó mà hình dung được.
Duy Na cũng đang trợn mắt hốc mồm, lẩm bẩm tự nhủ:
- Chuyện này, cuối cùng là thứ gì nổ tung? Vậy mà tạo thành cảnh tượng kinh khủng như vậy. Bao nhiêu sinh mạng đã mất đi đây?
Độc Bất Tử cũng trợn mắt hốc mồm:
- Nếu như chuyện này quả thật do học viện Sử Lai Khắc sắp đặt, lão tử phục rồi. Hóa ra kế hoạch của chúng ta chỉ là trò con nít.
Lúc này, ở trong Minh Đô, địch nhân lớn nhất của Đế quốc Nhật Nguyệt cũng chỉ có tam đại thế lực của bọn hắn, đế quốc Tinh La và đế quốc Thiên Hồn lưu lại hậu thủ, thông qua việc nghiên cứu ra hồn đạo khí đào đất, từ phía Đông thoát khỏi Minh Đô, không bị đại quân của đế quốc Nhật Nguyệt chặn lại. Nhưng bọn hắn lại tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà lại nhìn thấy một màn to lớn đồ sộ, tràn đầy khí tức hủy diệt như thế.
Hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt, kiến trúc kiên cố sụp đổ chỉ chưa tới một phần mười, dù sao hoàng cung cũng nằm ở trung tâm thành phố, cũng không nằm trong một phần ba bị tổn hại nặng nề nhất.
Trên lưng Quất Tử đang cõng Từ Thiên Nhiên mặt không còn một chút máu, từ trong đống gạch ngói vụn chui ra, nhìn đám mây hình nấm to lớn cách đó không xa, lại nhìn vào mọi thứ rách nát xung quanh, ánh mắt của tất cả đều trở nên ngốc trệ.
Nhưng cũng ngay lúc này, lần lượt từng bóng người hội tụ trên không trung. Theo đó là một tiếng cuồng tiếu vang lên, vị quốc sư thần bí không biết lúc nào đã bay lên cao, nhóm tà hồn sư của Thánh Linh Giáo cũng mang theo khí tức âm trầm của bọn hắn nhao nhao bay lên không trung.
Hủy diệt đối với người bình thường mà nói là tai họa thật lớn. Nhưng đối với bọn hắn mà nói, lại là cơ hội hằng mơ ước.
- Oán niệm khổng lồ và Linh Hồn Lực được lắm! Ha Ha Ha Ha!