Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 484: Xâm phạm không phận?



Từ Tam Thạch nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Đông Nhi, không dám chọc ghẹo nữa, đứng bật dậy trên sofa:
    - Ta cũng đi, ta cũng đi. Đông Nhi đừng gấp, Vũ Hạo rất đúng mực, đột ngột ra ngoài nhất định là có việc gấp.

    Lời Bối Bối làm Đông Nhi sực tỉnh, có lẽ đúng là Huyền lão giao phó việc gì đó bảo hắn đi làm.

    Vài phút sau, bọn họ đã ở trước mặt Huyền lão.

    - Dặn dò? Không có! Ta chẳng sai hắn làm cái gì cả? Không phải hôm qua các ngươi cùng trở về sao? Sao? Không thấy Vũ Hạo?
    Huyền lão ngạc nhiên lắp bắp. Đệ tử đột nhiên mất tích, việc này ở học viện Sử Lai Khắc không phải là chuyện nhỏ, huống chi Hoắc Vũ Hạo còn là thành viên Hải Thần Các. Có thể nói, Hoắc Vũ Hạo chính là hạch tâm tương lai của học viện!

    - Các ngươi đừng gấp, ta gọi mọi người cùng đi tìm thử xem.
    Huyền lão lên tiếng, nhất thời toàn học viện được điều động, chuẩn bị hành động truy tìm Hoắc Vũ Hạo.

    Một lát sau, Hải Thần Các.

    - Không có, tìm khắp nơi trong học viện không có. Bên thành Sử Lai Khắc ta cũng đã cho người đi tìm, đến lúc này vẫn không ai thấy Hoắc Vũ Hạo.
    Huyền lão trầm giọng lo lắng.

    Lục quái Sử Lai Khắc có mặt đầy đủ, việc Vũ Hạo đột ngột mất tích đương nhiên là việc lớn.

    Huyền lão nhìn Đông Nhi, hỏi:
    - Đông Nhi, hôm qua ngươi có nói gì với hắn không? Hay đã làm cái gì?

    Đông Nhi sốt ruột từ sớm, lúc này hai mắt đỏ hoe. Tìm cả canh giờ cũng không thấy Hoắc Vũ Hạo, nàng đã lo lắng thật sự. Lúc này chỉ cần hắn trở về bình an, chuyện hôm qua giữa hắn và Thu Nhi có là gì thì cũng không tính toán nữa. Thật là một cô nương lương thiện a!

    Lắc đầu, nàng nói:
    - Tối qua khi ta về ngủ hắn còn chưa tỉnh, nhưng lúc đó kiểm tra trạng thái của hắn đã bình thường. Lúc đó lẽ ra ta nên ở lại chăm sóc hắn, đều do ta không tốt,  đều do ta không tốt!

    Giọng nói của Đông Nhi đã bắt đầu nức nở.

    Huyền lão nói:
    - Đưng nóng vội, chuyện này khá kỳ lạ, vừa rồi tìm kiếm bọn ta cũng phát hiện, mất tích không chỉ có Hoắc Vũ Hạo, còn một người nữa.

    - Hả?

    Lục quái Sử Lai Khắc kinh nghi thốt lên, hiển nhiên người này cũng có thể là đầu mối tìm ra Hoắc Vũ Hạo.

    Huyền lão liếc nhìn Đông Nhi:
    - Đó là Vương Thu Nhi.

    Đông Nhi nghe như sét đánh ngang tai, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã khuỵu. Cũng may Giang Nam Nam bên cạnh nhanh tay đỡ lấy không để nàng gục xuống đất. Vũ Hạo chẳng những mất tích mà lại còn đi cùng Thu Nhi? Bọn họ, bọn họ...

    Đông Nhi căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.

    Từ Tam Thạch tròn mắt, lẩm bẩm:
    - Không lẽ ta nói trúng rồi chớ, hai đứa kia cùng nhau bỏ trốn?

    Bối Bối đá hắn một cước, gằn giọng:
    - Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại. Vũ Hạo là người vô trách nhiệm vậy sao? Chuyện này nhất định có vấn đề.

    Huyền lão nhìn Đông Nhi, nói:
    - Bối Bối nói đúng, ta cũng cho là chuyện này có vấn đề. Các ngươi có nghĩ tới Thu Nhi bắt cóc Vũ Hạo?

    Mấy lời Huyền lão nói như cọng rơm cứu mạng cho Đông Nhi đang chới với giữa biển khơi, lập tức tỉnh táo, trợn mắt nhìn Huyền lão.

    Huyền lão trầm ngâm:
    - Khi Thu Nhi đến học viện của chúng ta, ta đã cảm thấy kỳ quái. Diện mạo của nàng ta và Đông Nhi thật sự là quá giống nhau, mà quan trọng là ngay cả tên cũng na ná như nhau. Đông Nhi khẳng định giữa hai người không có quan hệ huyết thống, võ hồn cực hạn sức mạnh của Thu Nhi trước nay ta chưa từng thấy. Mấy yếu tố đó khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Nhưng dù sao nàng ta cũng dùng bản lĩnh của mình vào nội viện, ta chẳng thể nào không nhận người, hơn nữa năng lực cũng rất khá.

    - Lần trước mọi người đến Tinh Đấu đại sâm lâm săn hồn thú làm cho sự hoài nghi của ta giảm đi nhiều, thế nhưng lần này lại mất tích cùng với Vũ Hạo, thực sự không ổn. Dù rằng người ngoài không thể nào biết được tầm quan trọng của Vũ Hạo ở Sử Lai Khắc, nhưng hắn đã từng tham gia đại tái kỳ trước, bí mật võ hồn song sinh không thể giấu được, nếu Thu Nhi là do các thế lực thù địch phái tới, cũng không phải không có khả năng. Các ngươi đừng có loạn, ta đã triệu tập lão sư học viện ra ngoài tìm kiếm, hy vọng Vũ Hạo không có chuyện gì. Các ngươi cũng hành động đi, đến những nơi hắn thường đến mà tìm.

    - Ta phải đi ngay.
    Đông Nhi gấp gáp xoay đi, người lóe lên đã mất dạng.

    Những người khác cũng đều cáo biệt Huyền lão, nhanh chóng rời đi, chỉ có Bối Bối ở lại.

    - Sao ngươi không đi?
    Huyền lão hỏi.

    Bối Bối nhíu mày, trả lời:
    - Huyền lão! Ngài thật sự cho rằng Thu Nhi bắt Vũ Hạo sao? Ta thấy không đúng. Nếu có ai bắt cóc ở Hải Thần Các, thì Sử Lai Khắc cũng chẳng xứng là học viện đệ nhất thiên hạ. Ngày trước, Tiểu Đào học tỷ không hiểu vì sao lại rời đi, nhưng lúc đó cũng do các trưởng lão bận bịu với cường địch lai phạm, sơ hở phòng ngự. Hôm nay Hải Thần Các vẫn có ngài và chư vị túc lão tọa trấn, sao có thể để cho một Hồn Đế như Thu Nhi bắt cóc được Vũ Hạo?

    Huyền lão vuốt cằm:
    - Cũng là ngươi còn tỉnh táo! Mấy đứa nhỏ loạn cả lên rồi. Đúng vậy, khả năng Thu Nhi bắt cóc Vũ Hạo không lớn, nhưng lúc nãy ngươi thấy đó, Đông Nhi thương tâm như vậy, ta muốn tình cách bình ổn tâm tình của nó trước. Hiện tại chúng ta cũng chẳng biết vì chuyện động trời nào mà hắn lại cùng với Thu Nhi ra ngoài, nội tình ta càng không biết. Lúc sáng Vũ Hạo rời khỏi ta cảm ứng được, hắn đi riêng có vẻ rất vội vã. Lúc đó ta cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại hình như gặp sự tình gì đó. Các ngươi cũng nghĩ kỹ lại xem, gần đây có chuyện quan trọng gì phát sinh với hắn không? (LTC: viện trưởng mà nói chuyện vòng qua vòng lại cuối cùng chả được cái đếch gì, mất hình tượng Huyền lão quá)

    Cho họ nghĩ tới nát óc cũng không ra, chuyện gấp của Vũ Hạo là từ cái túi gấm của Đông Nhi đưa cho hắn!
    .....
    Hạo Thiên Bảo.

    - Gì!?
    Đang nhấm nháp chén rượu ngon, Ngưu Thiên đột nhiên trừng mắt.

    - Đại ca sao vậy?
    Thái Thản nghi hoặc.

    Ngưu Thiên nhíu mày:
    - Kỳ quái! Phong ấn sao bị phá giải sớm như vậy? Thật là kỳ quái.

    Thái Thản kinh ngạc:
    - Huynh nói cái túi gấm đưa cho Đông Nhi? Nếu đã phá phong ấn, vậy hẳn là do Hoắc Vũ Hạo.

    Ngưu Thiên gật đầu, lại lắc đầu:
    - Đông Nhi đưa túi gấm cho Vũ Hạo sớm thế này cũng không kỳ quái, lần trước ngươi còn nhìn chưa ra sao? Trái tim Đông Nhi từ lâu đã trói chặt hình ảnh của hắn, ta thấy kỳ quái là Vũ Hạo làm thế nào có được năng lực khai mở phong ấn tinh thần? Chẳng lẽ hắn nhờ người khác làm giúp?

    Thái Thản hớp một ngụm rượu:
    - Mở thì cũng mở rồi, dù có ai giúp hắn thì cũng phải đối mặt khảo nghiệm cuối cùng của chúng ta. Dù sao chủ yếu khảo nghiệm không chỉ kiểm tra năng lực của hắn, mà quan trọng chính là lòng thành tâm mà hắn dành cho Đông Nhi.

    Ngưu Thiên nói:
    - Hắn có tìm người hỗ trợ khai mở phong ấn, thậm chí tìm trợ thủ cùng đi hái Tương Tư Đoạn Trường Thảo ta cũng không lo. Cái ta lo chính là, hắn mò mẫm thế nào đó lại xui xẻo mở được phong ấn. Tình huống như vậy, với tu vi hiện tại của hắn, vùng đất đó quá nguy hiểm, ta e hắn gặp chuyện chẳng lành!

    Thái Thản nghi hoặc:
    - Không đâu, thằng nhóc kia thông minh lắm, phát hiện tình hình bất ổn, chẳng lẽ hắn không lui? Vả lại phong ấn tinh thần của đại ca sao có thể mò mẫm lung tung mà mở ra được? Ta thấy chuyện nên lo là hắn đem nội dung thư kể cho Đông Nhi.

    Ngưu Thiên thở dài:
    - Thôi quên đi, khảo nghiệm này cũng chẳng phải ta nghĩ ra, nếu đã bắt đầu, vậy mọi chuyện cứ thuận theo ý trời.

    - Ý trời?
    Thái Thản nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, mỉm cười hiểu ý.

    Thấy vậy, Ngưu Thiên ngẩn người, rồi cũng mỉm cười nhìn ra bên ngoài:
    - Đúng vậy! Ý trời.
    .......
    Hoắc Vũ Hạo và Thu Nhi bay thêm hai canh giờ nữa, rồi thấy được thủ đô đế quốc Thiên Hồn xa xa, Thiên Đấu thành đã đến.

    - Nè, nghỉ chút đi.
    Thu Nhi gọi một tiếng.

    - Được.
    Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hạ cánh.

    Hai giờ bay hết tốc lực làm hắn mệt mỏi, cảm giác rũ rượi. Hồn lực có thể bổ sung bằng bình sữa, nhưng phi hành tốc độ cao bị áp suất khí quyển tác động, cơ bắp đã đau nhức như muốn vỡ ra, nếu không nghỉ ngơi hắn cũng không chịu nổi.

    Hạ xuống một khoảng rừng nhỏ, Hoắc Vũ Hạo trầm mặc, cất hồn đạo khí phi hành, bắt đầu ngồi xuống minh tưởng.

    - Này, ngươi không ăn một chút gì đi?
    Thu Nhi cảm thấy rõ trạng thái của hắn không ổn, giống như cái chuyện hắn đang lo lắng kia làm rối gan ruột hắn rồi.

    - Ta không đói, ngươi ăn đi.
    Hoắc Vũ Hạo luôn đem theo thực phẩm, đây là một yêu cầu trong của Cực Hạn Đan Binh.

    Đưa đồ ăn cho Thu Nhi, hắn tiếp tục minh tưởng.

    Thu Nhi chẳng khách sáo, nhận thức ăn làm một bữa. Nàng yên lặng nhìn hắn.

    Lại cùng hắn đến địa bàn hồn thú thám hiểm sao? Lần này, chỉ có ta và hắn. Rốt cục hắn muốn tìm cái gì? Lạc Nhật sâm lâm? Sao có thể sánh bằng Tinh Đấu đại sâm lâm? E rằng mặt bằng tố chất hồn thú ở đây còn kém hơn hẳn khu hỗn hợp của Tinh Đấu đại sâm lâm. Thậm chí có thể ngay cả một con hồn thú 10v năm cũng không tồn tại.

    Nhìn Hoắc Vũ Hạo, Thu Nhi oán thầm. Hắn dáng vẻ cũng bình thường thôi, sao cô nương xinh đẹp như Đông Nhi lại quý trọng hắn. Bất quá, hôm nay sắc mặt của hắn đúng là không được tốt, trong lúc minh tưởng, chân mày cũng nhíu lại.

    Lúc chặn đường Hoắc Vũ Hạo ở học viện, Thu Nhi còn nghĩ do hắn thoáng thấy bóng mình mà bỏ chạy, nhưng lúc này nàng đã hiểu Hoắc Vũ Hạo thật sự có việc gấp. Ngay cả lần trước đối mặt ba anh em nhà Chung Ly cũng không thấy hắn lo lắng đến thế này! Chẳng biết bạn nào của hắn bị thương mà hắn lại gấp gáp đến thế?

    Không phải là Đông Nhi chứ? Rõ ràng Đông Nhi rất khỏe mạnh mà!

    Nữ nhi trời sinh vốn tò mò, Thu Nhi cũng không ngoại lệ, nàng cứ như vậy nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi suy nghĩ miên man, một lát sau, lương khô trong tay cũng đã ăn luôn.

    - Thật khó ăn!
    Mặc dù ăn sạch sẽ, nhưng Thu Nhi vẫn lầm bầm chê dở. Trong lòng cũng nghĩ đến thức ăn mà hắn nấu, thật kém xa. Đồ ăn hắn làm đúng là ngon thật, chẳng lẽ vì cái tài vặt này mà Đông Nhi thương hắn?

    Hoắc Vũ Hạo minh tưởng một canh giờ. Sau khi phục hồi, tâm tình cũng bình ổn hơn. Hắn biết trạng thái tinh thần lúc này không ổn, sau khi minh tưởng đã không ngừng tự nhủ phải tỉnh táo lại.

    Càng đối mặt nguy cơ càng phải tỉnh táo, tâm tình bất ổn chỉ làm cho mọi chuyện không xong, khó ứng phó hơn mà thôi.

    Đây là một trong những lý thuyết trọng yếu trong kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, Hoắc Vũ Hạo nhớ rõ. Nếu như nguy cơ lần này không phải liên quan đến tính mạng Đông Nhi, hắn cũng không thất thố như thế. Quan tâm ắt loạn, Đông Nhi quá quan trọng với hắn, muốn tỉnh táo thật nói dễ hơn làm.

    Đông Nhi, nàng yên tâm, dù phía trước ngàn nan vạn hiểm, ta nhất định phải đem tiên thảo trở về.

    Không tiếp tục nóng nảy xông pha, Hoắc Vũ Hạo lấy đồ ăn thức uống tự phục vụ bữa trưa. Phải lấy trạng thái tốt nhất để đi tìm gốc tiên thảo kia.

    Thu Nhi lẳng lặng nhìn hắn ăn uống, nhíu mày. Tên này suy tư cũng ra dáng lắm.

    - Này, ngươi không nói gì với ta sao? Ta đi theo để giúp ngươi đó.
    Thu Nhi có chút bất mãn.

    Hoắc Vũ Hạo thở dài:
    - Thu Nhi, đầu tiên ta xin lỗi ngươi vì chuyện ngày hôm qua. Mặc dù đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Do ta không tốt, không dự đoán được cường độ công kích của ngươi mới khiến cho.... Dù sao thì cũng là ta sai, nhưng việc tiếp theo này thật sự quá quan trọng, hơn cả tính mạng bản thân ta, cho nên nếu thất sự muốn giúp ta thì ta ngàn lần cảm kích, nợ ngươi một ân tình. Nếu ngươi chỉ vì muốn đổi gió cho vui, hoặc là cố tình gây thêm khó khăn cho ta, thì ta cầu xin ngươi, đợi ta làm xong việc này, muốn xử ta thế nào cũng được. Cám ơn.

    Nói xong, hắn đứng lên, cúi mình trước Thu Nhi.

    - Ngươi ...
    Thu Nhi nhăn mặt, trong lòng nàng cảm thấy mất tự nhiên. Rõ ràng tên này sàm sỡ mình, mà sao hắn nói cứ như mình mới phải là người xin lỗi hắn mới đúng?

    - Vậy sau khi trở về ta sẽ xử ngươi!
    Thu Nhi cố tỏ ra cố chấp.

    Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng:
    - Vậy ngươi chịu giúp ta?

    - Đúng. Ta cũng tới đây, chẳng lẽ đứng ngó sao? Lạc Nhật sâm lâm hẳn là chẳng có hồn thú gì cường đại, hai chúng ta liên thủ sẽ chẳng phải gặp nguy hiểm gì. Mấu chốt là ngươi muốn tìm cái gì? Trong rừng rậm bạt ngàn muốn tìm một vật cũng đâu có dễ, ngươi có mục tiêu chứ?

    Thu Nhi chịu khẳng định giúp, nhất thời tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên. Bất chấp mối quan hệ lằng nhằng với Thu Nhi, sự tình liên quan tính mạng Đông Nhi, bất chấp giá nào hắn cũng phải mau chóng hái được tiên thảo. Thu Nhi chẳng những thực lực cường đại, mà còn có thể cùng với hắn thi triển võ hồn dung hợp kỹ Vận Mệnh Long Ngâm. Hai người trong trạng thái võ hồn dung hợp kỹ thậm chí đánh bại cả võ hồn tam hợp kỹ. Có nàng đi cùng, tỉ lệ thành công đã tăng thêm nhiều.

    - Ta có bản đồ, trên đó có vị trí cụ thể, chúng ta tới đó tìm là được. Thu Nhi, trước tiên chúng ta không vội đến Lạc Nhật sâm lâm, lần trước lấy được ba khối tả thối cốt, hay là nhân dịp này mỗi người tự dung hợp một khối, tăng thêm thực lực một chút.

    Nói xong, Hoắc Vũ Hạo lấy ra hai khối tả thối cốt của Lang Viên.

    - Được.
    Thu Nhi không khách sáo, thứ này vốn có một cái phải là của nàng, nhận lấy liền ngồi xuống.

    Hoắc Vũ Hạo nói:
    - Ta hộ pháp, ngươi dung hợp trước đi.

    - Tốt!
    Thu Nhi vung tay lên, hồn lực kim sắc bọc lấy hồn cốt lơ lửng.

    Lang Viên cốt một màu tím đen, bề ngoài bọc một lớp bàng bạc. Tiếng long ngâm vang rền, hào quang kim sắc tràn ngập bao phủ tả thối cốt.

    "Keng"
    Tiếng vang nhỏ vọng ra, tả thối cốt hóa thành hào quang tím đen bắn vào người Thu Nhi, được hồn lực kim sắc dẫn vào chân trái của nàng, biến mất không thấy nữa.

    Quầng sáng tím đen quay hai vòng quanh chân trái Thu Nhi, rồi lặng lẽ biến mất, kim quang càng lúc càng sáng thêm. Hoắc Vũ Hạo đang hộ pháp cho nàng cũng mơ hồ cảm thấy uy áp nàng phóng ra.

    Võ hồn thật cường đại!

    Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng là võ hồn cực hạn, nhưng Hoắc Vũ Hạo cảm thấy rõ cường độ võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt chệnh lệch nhiều với Hoàng Kim Long. Hoàng Kim Long của Thu Nhi thậm chí còn ở trình độ cao hơn Quang Minh Thánh Long của Long Thần Đấu La và Hắc Ám Thánh Long của Long Hoàng Đấu La. Là võ hồn Long Tộc thuần khiết nhất còn truyền thừa lại. Nếu có một ngày Thu Nhi đạt tới Phong Hào Đấu La, không biết sẽ cường đại tới mức nào đây.

    Lấy bản đồ ra, Hoắc Vũ Hạo xem kỹ. Bản đồ cũng không phức tạp, phương vị xâm nhập Lạc Nhật sâm lâm rất chi tiết rõ ràng. Cái chỗ kia cũng khá gần trung tâm Nhật sâm lâm, những địa điểm quan trọng cũng ghi chép rõ ràng.

    Trước tiên phải tìm ra quyển sách ghi chép các loại tiên thảo độc thảo, rồi mới đi tìm Tương Tư Đoạn Trường Thảo.

    Thân thể cường hãn của Thu Nhi dung hợp hồn cốt rất thuận lợi. 15p sau, nàng đã hoàn thành quá trình dung hợp.

    Nàng bật dậy, Hoắc Vũ Hạo không khỏi giật mình há mồm. Sao nhanh quá vậy, dung hợp hồn cốt đó nha, hồn cốt của hồn thú tu vi vạn năm, dung hợp dễ quá nha.

    - Tới phiên ngươi.
    Thu Nhi nói.

    - Được.
    Hoắc Vũ Hạo không hỏi nhiều, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dung hợp.

    Hoắc Vũ Hạo đã dung hợp ba khối hồn cốt, chính là Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt, thân cốt bao gồm xương ngực, xương sườn, có thể nói đó là khối hồn cốt cường đại nhất của hắn. Sau đó là Băng Bích Hạt tả tí cốt, cho hắn hồn kỹ cường đại Băng Bạo thuật, cùng với Ám Kim Khủng Trảo Hùng hữu chưởng cốt, mang đến năng lực Ám Kim Khủng Trảo cực mạnh.

    Có thể nói, ba khối hồn cốt này tất cả đều là tinh phẩm khó gặp. Lúc này, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu dung hợp, chính là khối hồn cốt thứ tư của hắn.
(LTC: @*$(#&^@(^$* muốn chửi thề quá, câu giờ đến phát điên luôn. Thật chứ dịch cái bộ này phê hơn ĐCT của lão Đậu nhiều)
    Khối hồn cốt này không vượt qua tu vi của Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa bây giờ thân thể của hắn cũng vượt xa năm xưa. Mặc dù hắn dung hợp không có nhanh như Thu Nhi. Nhưng sau thời gian nửa canh giờ cũng đã hoàn thành quá trình dung hợp.

    Khi Hoắc Vũ Hạo bật dậy, nhất thời cảm thấy thân thể của mình nhẹ đi nhiều, nhất là chân trái, cảm thấy tràn ngập sức mạnh. Nhảy lên nhẹ nhàng, sức bật đã tăng thêm nhiều.

    - Ngươi thử dùng hồn kỹ chưa?
    Hoắc Vũ Hạo hỏi.

    Thu Nhi lắc đầu:
    - Cùng thử xem.

    Hai người cùng lúc rót hồn lực vào Lang Viên tả thối cốt vừa dung hợp. Nhất thời, ngân quang sáng lên trên đùi, cả hai đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi giây lát sau hiện ra lại ngay chỗ đó.

    Cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Thu Nhi đều mừng rỡ ra mặt, đúng như hy vọng của Vũ Hạo, hồn kỹ đạt được chính là Thuấn Di!

    Đối với bất kỳ Hồn Sư nào, hồn kỹ Thuấn Di cũng có thể nói là tuyệt chiêu bảo mệnh. Mặc dù hồn kỹ do hồn cốt đem đến nhất định sẽ hạn chế số lần sử dụng, nhưng như thế cũng đã mừng lắm rồi. Dù là Hoắc Vũ Hạo hay là Thu Nhi, chỉ gia tăng hồn hoàn dung hợp hồn kỹ cũng chẳng thể nào có được hồn kỹ này. Thuấn Di luôn được xem là thần kỹ hệ mẫn công, hai người họ lại chẳng có ai thuộc hệ mẫn công. Trong những Hồn Sư mà Hoắc Vũ Hạo biết, chỉ có Giang Nam Nam có năng lực này.

    Hoắc Vũ Hạo thử lại, ngân quang lóe lên, hắn đã xuất hiện cách đó 10m.

    - Khoảng cách tối đa 10m, coi bộ không bằng Lang Viên kia!
    Hoắc Vũ Hạo định di động khoảng cách khá xa, nhưng chỉ Thuấn Di ra 10m đã hết. Hiển nhiên đó là cực hạn.

    Thu Nhi lóe lên cũng đến cạnh hắn:
    - Còn chưa hài lòng? Thế này là quá tốt, 10m có vẻ ngắn, nhưng đủ thay đổi chiến cuộc. Gì, sao ta đến gần ngươi lại có cảm giác kỳ dị.

    Hoắc Vũ Hạo cũng phát hiện khi Thu Nhi đi tới bên cạnh hắn, chân trái của hắn dường ấm lên, cứ như cái chân trái của Thu Nhi là cục nam châm đang hút lấy chân trái của hắn. Hai người đều là Hồn Sư lão luyện, theo bản năng đồng thời thúc giục hồn lực!

    Nhất thời, một màn kỳ dị xuất hiện. Hai luồng ngân quang từ hai chân trái bắn ra, quấn lấy nhau, bao phủ thân thể hai người, rồi nháy mắt cả hai biết mất, sau đó hoán vị cho nhau.

    - Cái này...
    Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Thu Nhi.

    Thu Nhi liền nói:
    - Cách xa một chút thử lại xem.

    Nói xong, nàng đã nhanh chóng chạy ra xa, chừng hơn một trăm thước, ra hiệu Vũ Hạo hành động.

    Hoắc Vũ Hạo thúc giục hồn lực vào tả thối cốt, cố gắng liên lạc với tả thối của Thu Nhi. Nhưng không xảy ra chuyện như mong muốn, chẳng có sự việc gì xảy ra.

    Thu Nhi tiến lại gần khoảng 10m, Hoắc Vũ Hạo thử lại. Vẫn không có tác dụng.

    Thu Nhi không nóng vội, từ tốn di chuyển tới.

    Rốt cục, khi nàng cách Hoắc Vũ Hạo 50m, ngân quang lại bắn ra, nháy mắt sau Thu Nhi hiện ra ngay trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Đây không phải là Thuấn Di do tả thối cốt mang lại, Thuấn Di chỉ có tác dụng 10m thôi, còn lực hấp dẫn như nam châm này lại có khoảng cách 50m.

    Mà lúc này là Hoắc Vũ Hạo chủ động kéo Thu Nhi tới chỗ mình, có hơi giống với hồn kỹ Huyền Minh Trí Hoán sau khi võ hồn tiến hóa thành Huyền Vũ Thuẫn. Có điều Huyền Minh Trí Hoán dựa vào tu vi Từ Tam Thạch mà hoán đổi vị trí đối thủ, còn Hoắc Vũ Hạo với Thu Nhi chỉ có thể hoán đổi vị trí cho nhau.

    Hai người nhìn nhau, suy nghĩ một chút. Họ vốn có võ hồn dung hợp kỹ, năng lực tả thối cốt đặc biệt này có thể nói là "chắp cánh cho hổ". Lại còn năng lực Thuấn Di, thật sự là nhặt được bảo vật a.

    Thu Nhi nói:
    - Năng lực này hẳn là lấy từ võ hồn tam hợp kỹ của mấy con Lang Viên, dù võ hồn tam hợp kỹ không thể truyền lại qua hồn cốt, nhưng năng lực thế này đã rất tốt, hồn cốt còn lại ta không cần nữa, nhưng mà ngươi đừng đưa nó cho người ngoài, như vậy bất lợi cho hồn kỹ của chúng ta.

    Hoắc Vũ Hạo cũng không giấu ý định của mình:
    - Nếu như ngươi không thích, ta sẽ cho Đông Nhi.

    Thu Nhi trừng mắt, hừ một tiếng, nói:
    - Tùy ngươi! Dù sao ta không cần. Ngươi chỉ cần bảo nàng đừng có làm phiền ta.

    Hoắc Vũ Hạo bỗng dưng tỏ ra bi ai:
    - Làm phiền ngươi? Vậy thì Đông Nhi phải còn sống mới được! Đi thôi, chúng ta đến Lạc Nhật sâm lâm.

    Bay đi hai giờ, nghỉ ngơi một giờ, dung hợp hồn cốt, sắc trời đã sắp trưa.

    Mặt trời treo giữa không, tỏa nắng nóng rực.

    - Vậy đi thôi.
    Thu Nhi đáp ứng một tiếng, nàng chủ động hợp tác khiến cho Hoắc Vũ Hạo cũng thở phào. Hai người lại lấy hồn đạo khí phi hành bay lên trời.

    Lần này Hoắc Vũ Hạo không nôn nóng tăng tốc, dựa vào bản đồ cùng bay với Thu Nhi hướng về Lạc Nhật sâm lâm.

    Hai người bay đi chưa bao lâu, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận thấy gì đó, ánh mắt nhìn ra xa, rồi giảm tốc độ.

    - Sao thế?
    Thu Nhi nghi hoặc.

    - Có người.
    Hoắc Vũ Hạo nói.

    Thu Nhi nhìn theo ánh mắt hắn. Quả nhiên xa xa, có vẻ hướng từ Thiên Đấu thành, đang có một nhóm người hướng tới bọn họ.

    Bọn họ tạo thành đội hình cánh quạt bay tới, trận hình bao vây bay lại đây.

    - Kẻ địch?
    Thu Nhi nghi hoặc.

    Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
    - Chưa chắc. Hẳn là người đế quốc Thiên Hồn. Ta sơ ý rồi, chỗ này gần Thiên Đấu thành như vậy, lại hiên ngang phi hành trên không trung, hẳn là bị vệ binh nhìn thấy.

    Thu Nhi trề môi:
    - Chúng ta bay trên không trung, liên quan gì đến bọn họ?

    Hoắc Vũ Hạo :
    - Từ khi có hồn đạo khí phi hành, các quốc gia càng lúc càng gia tăng quản lý vùng trời, nhất là không phận các thành thị. Thiên Đấu thành là thủ đô của đế quốc Thiên Hồn, ngươi thử nghĩ xem nếu có ai bay đến hoàng cung, ném xuống một quả định trang hồn đạo bom uy lực cực mạnh thì như thế nào?

    Thu Nhi nói:
    - Ngăn được sao chứ? Nếu muốn chúng ta có thể bay lên thật cao, cao đến mức họ không thấy được, rồi ném bom. Họ làm sao mà tránh?

    Kể từ khi rời khỏi học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo lần đầu mỉm cười:
    - Ngươi càng nói càng chứng minh ngươi chẳng hiểu gì về hồn đạo khí. Đâu có dễ như ngươi tưởng tượng. Chưa nói trên không khó nhắm chuẩn xác, chỉ nói đến khả năng phi hành của hồn đạo khí, hiện tại chỉ có vài món đủ sức bay cao được 1000m. Đứng trên mặt đất dùng một món hồn đạo khí quan sát từ xa là phát hiện ra. Về ban đêm thì dùng hồn đạo khí dạ viễn là khỏi trốn.

    Hai người còn đang bàn luận thì đội quân kia đã kéo tới, tổng cộng có mười Hồn Đạo Sư, tất cả đều dùng hồn đạo khí phi hành (LTC: nói thừa, chứ không nó bay bằng răng à). Tốc độ bay của họ cũng không nhanh, nếu Hoắc Vũ Hạo muốn chạy thì có cắp theo Thu Nhi cũng không phải không thể thoát. Nhưng dù nôn nóng đến Lạc Nhật sâm lâm cũng không nên gây ra phiền phức không cần thiết.

    Lỡ như họ nhận định mình do thám Thiên Đấu thành, khiến cho cường giả đế quốc Thiên Hồn đuổi theo thì phiền phức lớn. Đế quốc Thiên Hồn dù không mạnh bằng Tinh La, nhưng cũng là đế quốc có lịch sử lâu đời, quân lực cũng lớn.

    Đội Hồn Đạo Sư chỉ bao vây chứ không ra tay, Hoắc Vũ Hạo cũng không công kích, giang tay tỏ ra không phải là người nguy hiểm.

    Những Hồn Đạo Sư của đế quốc Thiên Hồn đều mặc giáp da, hẳn nhiên là để giảm trọng lượng. Đội trưởng là một cô gái, tướng mạo lạnh lùng, khí chất cao nhã. Hồn đạo khí phi hành của nàng phát ra ánh sáng lam nhạt.

    - Các ngươi là ai? Dám phi hành trong không phận thủ đô nước ta! Đây chính là khinh thị luật pháp nước ta, mau theo ta một chuyến.
    Giọng nói lạnh lùng nhưng rất êm tai, nhưng nội dung thật khiến người ta lo lắng.

    Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, nghi hoặc nhìn cô gái kia:
    - Ngươi... ngươi là Mộ Tuyết?

    Cô gái sững người, nghi hoặc nhìn Hoắc Vũ Hạo:
    - Ngươi làm sao biết tên ta?

    Hoắc Vũ Hạo nghe này xác nhận, nhất thời thở phào:
    - Mộ Tuyết, ngươi đã quên rồi. Chúng ta từng gặp nhau tại Tinh Đấu đại sâm lâm. Khi đó Mạc đại thúc dẫn các ngươi đi, cũng đến liệp sát hồn thú như chúng ta. Ta tên là Hoắc Vũ Hạo.

    Mộ Tuyết chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, chợt nói:
    - A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Ngươi là học viên của học viện quốc gia Tinh La, là Hoắc Vũ Hạo, đúng không?

    - Đúng vậy! Là ta.
    Hoắc Vũ Hạo gật đầu xác nhận. Lúc trước hắn và Đông Nhi, Tiêu Tiêu được Huyền lão bảo vệ tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm, gặp đoàn người do Mạc Phi Vân dẫn đầu, trong đó có cô nàng Mộ Tuyết này. Lúc ấy còn một cô nương xinh đẹp nữa tên là Duy Na, hắn ấn tượng rất sâu.

    Mộ Tuyết sắc mặt vẫn lạnh:
    - Được rồi, đừng có mà lôi kéo làm quen, theo chúng ta đi!

    Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc:
    - Đi một chuyến? Để làm gì?

    Mộ Tuyết lạnh lùng nói:
    - Các ngươi cả gan xâm phạm không phận thủ đô nước ta, còn hỏi ta sẽ làm gì? Mặc dù chúng ta đã từng có duyên gặp mặt một lần, nhưng phải trái rõ ràng, quan hệ cá nhân cũng không thể ảnh hưởng việc ta thi hành công vụ. Đi!
   
    Nói xong, nàng chỉ huy các Hồn Đạo Sư khác xông tới.

    Vừa hành động, ánh mắt Mộ Tuyết bất chợt nhìn sang Thu Nhi.

    Không chỉ nàng, các Hồn Đạo Sư khác cũng chú ý Thu Nhi. Không phải bởi vì họ nhìn thấu thực lực của Thu Nhi, mà là bởi vì Thu Nhi thật sự quá đẹp!

    So với Đông Nhi, Thu Nhi càng giống Quang Minh Nữ Thần hơn. Trên bầu trời không có gì che chắn, mặt trời chiếu rọi gương mặt, mái tóc phấn lam mang theo kim sắc rực rỡ, đẹp tới mức người ta quên cả hít thở.

    Mộ Tuyết rất tự tin vào dung nhanh bản thân, chỉ vì đặc tính võ hồn mà khí chất càng thêm khác người. Vậy mà trước mặt Thu Nhi, nàng bất giác tự ti. Tướng mạo, thân hình, khí chất, tất cả đều không bằng người ta.

    Hoắc Vũ Hạo cau mày, trầm giọng nói:
    - Mộ Tuyết, xin lỗi, ta đang gấp. Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Chúng ta nóng lòng lên đường, bay nhầm vào không phận của Thiên Đấu thành, ta chân thành xin lỗi, nhưng hiện tại thật sự ta đang rất gấp, không thể trì hoãn.

    Mộ Tuyết trầm giọng nói:
    - Ngươi nói không tính, chẳng lẽ muốn chống đối? Ngươi phải biết rằng, xâm phạm không phận quốc gia, chúng ta có quyền hạ gục các ngươi. Nể mặt ngươi và ta có duyên quen biết, chỉ cần theo ta về, điều tra rõ ràng các ngươi không có mưu đồ sẽ thả cho đi. Ngươi yên tâm, ta nhất định công bằng luận việc.

    Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ lắc đầu:
    - Xin lỗi, thật sự ta không có thời gian.

    Mộ Tuyết trầm mặt, phẫn nộ quát:
    - Bắt lại!

    Lập tức chín gã Hồn Đạo Sư kia hành động. Mỗi người đều phóng ra một món hồn đạo khí.

    Món này dài nửa mét, một ống pháo to, đường kính 30mm, chín khẩu pháo nhắm thẳng Vũ Hạo và Thu Nhi.

    Thân là Hồn Đạo Sư cấp 6, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết rõ cái món hồn đạo khí kia. Hồn đạo ma tý xạ tuyến, còn được gia cường. Đồ chơi này mà bắn vào người, Hồn Vương hay Hồn Đế cũng tê liệt lập tức, khỏi động khỏi đậy. Nhưng mà... phải bắn trúng mới được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...